Hơi Ấm Bên Em
Chương 2-2: Đêm hồi tưởng (2)
”Sao còn chưa ngủ?”
Khẽ cựa mình, không thục nữ, ngáp một cái rõ dài. Cô chép chép miệng hỏi
“ Ủa! Chị còn chưa ngủ sao!” Jan Di ngạc nhiên.
“Đôi mắt nóng bỏng của cô... thật có thể ngủ sao?”
Vờ hoản sợ đưa tay ôm ngực phong thủ. Cô long lanh mắt ngân ngấn lệ.
Jan Di nheo mắt, vuốt cằm, xoa xoa cổ tay nham hiểm:
“Có sao??
Chị đừng lo!
Khi chị thức em vẫn sẽ xơi tái chị!”
“....”
“....”
Haha... 2 cô gái ôm bụng, cười lăn lộn trên giường. Thật tốt vẫn như ngày đó
“Bao lâu rồi nhỉ?”
Trùm chăn kín đầu 2 đứa. Hyeong Ahn hỏi một câu không đầu không đuôi
“Cũng đã gần 8 năm rồi” Jan Di nhẹ đáp, giọng có chút hoài niệm
“ Jan Di của chúng ta lớn thực rồi!”
Cô khen ngợi. Dạo này còn biết phản kháng lời trêu chọc của cô.
“Còn chị thì chẳng lớn tí nào cứ như học sinh tiểu học“.
Jan Di nói thật lòng, bởi Hyeong Ahn có gương mặt tròn tròn mủm mỉn trong non nớt, và chiều cao cũng không mấy khả quan.
“Em nói gì cơ?”cô nghiến răng
“Không có!”
Jan Di thành thực lắc mạnh đầu, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. bà chị này khi nỗi điên sẽ rất đáng sợ!
“Ngoan một chút! Chị là chị của em đấy!” Cô như có như không cảnh cáo.
Jan Di bỉu môi oán trách. Không biết ai phải gọi ai bằng chị đây?
Bỏ qua biểu tình của cô em gái. Cô vô tư nói tiếp:
“Haiz... ngày đó em rất bám người, ngày ngày cứ đòi đi theo chị!”
“....” hoàn toàn câm nính. Lòng Jan Di mặc niệm không thể nói, không thể nói.
“Em còn rất mít ướt! Chị thường...”
“Là chị thường bắt nạt nên em mới thế!
Còn chị thường trốn ông đi chơi, đánh nhau với mấy bọn con trai trong thôn, chọc ghẹo các bạn nữ trong lớp.
Đừng tưởng em không biết,
mỗi lần rửa bát đều làm vỡ rồi, đem chôn ở sau vườn.
Chưa hết, chị còn lén uống rượu của dượng Út, say sỉn rồi leo lên cây ngủ, bảo em phải canh chừng. Thế là em phải đứng dưới cây táo chịu muỗi đốt suốt 5 tiếng! Còn...”
Jan Di nói tuột một hơi, mặt mày vì tức giận mà đỏ lừ.
Còn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì tái mét, lòng thầm khen Jan Di có tông giọng tốt, hơi dài. Rất có tố chất làm ca sĩ! Thảng thốt:
“ Jan Di, em thật....”
“ Đủ rồi! Tông giọng em rất tốt, nhưng em không muốn làm ca sĩ! Làm ơn đi! mỗi lần em khóc chị đều nói như vậy”
Cô ôm ngực khổ sở, mắt rưng rưng:
“Ôi chao! trong mắt em, Chị thật sự tệ đến thế ư! Thật khiến người ta tan nát cõi lòng!”
“Chị à!” Jan Di phòng má
“ haha... cũng biết giận rồi sao!
Ai bảo ra vẻ điềm tỉnh làm gì!”
Cô nhéo mũi của Jan Di nói tiếp
“Chẳng hợp với em tí nào!”
“Dạ dạ... em vẫn ngốc nghếch như ngày đó! Được chưa!”
Jan Di ấm ức, hừ lạnh, xoa xoa cánh mũi có chút đỏ vì bị nhéo.
“Đâu có! Có chút tiến bộ đó chứ!” Cô thật lòng nhận xét.
“Chị còn nói...” Jan Di hừ lạnh
“ Được rồi! Jan Di vẫn rất ngoan, rất tốt bụng, à lớn lên còn rất xinh đẹp.”
“ Hừm... vẫn còn nghe được” Jan Di hừ lạnh
“Thôi nhắm mắt lại đi!”
“ Để làm gì?” Jan Di ngac nhiên.
“Đi ngủ! đã 12h đêm rồi!”
“Sao chi không nhắc em? Chết rồi mai em còn phải giao hàng sớm!”
“...” Là ai nãy giờ thao thao bất tuyệt đây.
Hyeong Ahn cô thật sự quý mến cô em gái này. Tốt bụng, hào sản, và cũng rất chính nghĩa, đó là điểm cuốn hút của một cô gái mạnh mẽ mang tên cỏ dại. Nhưng quan niệm giai cấp, giàu nghèo khiến cô mặc cảm, rồi đâm ra kì thị cậu ấm cô chiêu.
Mặc dù ngay cả chính cô cũng chẳng mấy thích gì loại người như trên... [nhưng Jan Di em làm sao quản hết được đây, và cũng không thể vơ đũa cả nắm, bởi cuộc sống em sẽ vì vậy mà dậy sóng... dù hạnh phúc sẽ mỉn cười với em. Nhưng cũng sẽ có những vết thương không bao giờ lành...]
Thực ra... cô vẫn chưa tiếp nhận được chuyện mình đang tồn tại trong một bộ phim truyền hình ăn khách, nhéo bắp đùi vô số lần mới dám xác định mình không mơ
Tưởng cuộc sống tách biệt ở đảo xa. Dù có chút dây dưa cùng nữ chính thì cô vẫn là người qua đường.
Cho đến 3 tháng trước...
Cô cùng Ông nội tình cờ cứu sống một ông bác khi ổng đang lên cơn tai biến.
Cũng may phát hiện kip thời, nên được ông nội cô chăm sóc một tháng, thì ông bác liền khỏe hẳn.
Vì theo ông nội hành y nên cô cũng suốt ngày lon ton chăm sóc, khi thì chén thuốc khi thì bát cháo... chắc vì vậy mà ổng có cảm tình.nên sống chết đòi nhận cô làm cháu gái nuôi.
Thế mới nói! Đáng yêu như cô người gặp người thương, hoa nhường nguyệt thẹn...thật khổ a!
Khẽ cựa mình, không thục nữ, ngáp một cái rõ dài. Cô chép chép miệng hỏi
“ Ủa! Chị còn chưa ngủ sao!” Jan Di ngạc nhiên.
“Đôi mắt nóng bỏng của cô... thật có thể ngủ sao?”
Vờ hoản sợ đưa tay ôm ngực phong thủ. Cô long lanh mắt ngân ngấn lệ.
Jan Di nheo mắt, vuốt cằm, xoa xoa cổ tay nham hiểm:
“Có sao??
Chị đừng lo!
Khi chị thức em vẫn sẽ xơi tái chị!”
“....”
“....”
Haha... 2 cô gái ôm bụng, cười lăn lộn trên giường. Thật tốt vẫn như ngày đó
“Bao lâu rồi nhỉ?”
Trùm chăn kín đầu 2 đứa. Hyeong Ahn hỏi một câu không đầu không đuôi
“Cũng đã gần 8 năm rồi” Jan Di nhẹ đáp, giọng có chút hoài niệm
“ Jan Di của chúng ta lớn thực rồi!”
Cô khen ngợi. Dạo này còn biết phản kháng lời trêu chọc của cô.
“Còn chị thì chẳng lớn tí nào cứ như học sinh tiểu học“.
Jan Di nói thật lòng, bởi Hyeong Ahn có gương mặt tròn tròn mủm mỉn trong non nớt, và chiều cao cũng không mấy khả quan.
“Em nói gì cơ?”cô nghiến răng
“Không có!”
Jan Di thành thực lắc mạnh đầu, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. bà chị này khi nỗi điên sẽ rất đáng sợ!
“Ngoan một chút! Chị là chị của em đấy!” Cô như có như không cảnh cáo.
Jan Di bỉu môi oán trách. Không biết ai phải gọi ai bằng chị đây?
Bỏ qua biểu tình của cô em gái. Cô vô tư nói tiếp:
“Haiz... ngày đó em rất bám người, ngày ngày cứ đòi đi theo chị!”
“....” hoàn toàn câm nính. Lòng Jan Di mặc niệm không thể nói, không thể nói.
“Em còn rất mít ướt! Chị thường...”
“Là chị thường bắt nạt nên em mới thế!
Còn chị thường trốn ông đi chơi, đánh nhau với mấy bọn con trai trong thôn, chọc ghẹo các bạn nữ trong lớp.
Đừng tưởng em không biết,
mỗi lần rửa bát đều làm vỡ rồi, đem chôn ở sau vườn.
Chưa hết, chị còn lén uống rượu của dượng Út, say sỉn rồi leo lên cây ngủ, bảo em phải canh chừng. Thế là em phải đứng dưới cây táo chịu muỗi đốt suốt 5 tiếng! Còn...”
Jan Di nói tuột một hơi, mặt mày vì tức giận mà đỏ lừ.
Còn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì tái mét, lòng thầm khen Jan Di có tông giọng tốt, hơi dài. Rất có tố chất làm ca sĩ! Thảng thốt:
“ Jan Di, em thật....”
“ Đủ rồi! Tông giọng em rất tốt, nhưng em không muốn làm ca sĩ! Làm ơn đi! mỗi lần em khóc chị đều nói như vậy”
Cô ôm ngực khổ sở, mắt rưng rưng:
“Ôi chao! trong mắt em, Chị thật sự tệ đến thế ư! Thật khiến người ta tan nát cõi lòng!”
“Chị à!” Jan Di phòng má
“ haha... cũng biết giận rồi sao!
Ai bảo ra vẻ điềm tỉnh làm gì!”
Cô nhéo mũi của Jan Di nói tiếp
“Chẳng hợp với em tí nào!”
“Dạ dạ... em vẫn ngốc nghếch như ngày đó! Được chưa!”
Jan Di ấm ức, hừ lạnh, xoa xoa cánh mũi có chút đỏ vì bị nhéo.
“Đâu có! Có chút tiến bộ đó chứ!” Cô thật lòng nhận xét.
“Chị còn nói...” Jan Di hừ lạnh
“ Được rồi! Jan Di vẫn rất ngoan, rất tốt bụng, à lớn lên còn rất xinh đẹp.”
“ Hừm... vẫn còn nghe được” Jan Di hừ lạnh
“Thôi nhắm mắt lại đi!”
“ Để làm gì?” Jan Di ngac nhiên.
“Đi ngủ! đã 12h đêm rồi!”
“Sao chi không nhắc em? Chết rồi mai em còn phải giao hàng sớm!”
“...” Là ai nãy giờ thao thao bất tuyệt đây.
Hyeong Ahn cô thật sự quý mến cô em gái này. Tốt bụng, hào sản, và cũng rất chính nghĩa, đó là điểm cuốn hút của một cô gái mạnh mẽ mang tên cỏ dại. Nhưng quan niệm giai cấp, giàu nghèo khiến cô mặc cảm, rồi đâm ra kì thị cậu ấm cô chiêu.
Mặc dù ngay cả chính cô cũng chẳng mấy thích gì loại người như trên... [nhưng Jan Di em làm sao quản hết được đây, và cũng không thể vơ đũa cả nắm, bởi cuộc sống em sẽ vì vậy mà dậy sóng... dù hạnh phúc sẽ mỉn cười với em. Nhưng cũng sẽ có những vết thương không bao giờ lành...]
Thực ra... cô vẫn chưa tiếp nhận được chuyện mình đang tồn tại trong một bộ phim truyền hình ăn khách, nhéo bắp đùi vô số lần mới dám xác định mình không mơ
Tưởng cuộc sống tách biệt ở đảo xa. Dù có chút dây dưa cùng nữ chính thì cô vẫn là người qua đường.
Cho đến 3 tháng trước...
Cô cùng Ông nội tình cờ cứu sống một ông bác khi ổng đang lên cơn tai biến.
Cũng may phát hiện kip thời, nên được ông nội cô chăm sóc một tháng, thì ông bác liền khỏe hẳn.
Vì theo ông nội hành y nên cô cũng suốt ngày lon ton chăm sóc, khi thì chén thuốc khi thì bát cháo... chắc vì vậy mà ổng có cảm tình.nên sống chết đòi nhận cô làm cháu gái nuôi.
Thế mới nói! Đáng yêu như cô người gặp người thương, hoa nhường nguyệt thẹn...thật khổ a!
Tác giả :
TTL