Học Y Ở Thế Giới Song Song
Chương 1: Mặt Ngọc Ngũ Sắc
Liên Tiểu Hàm ngồi bó gối ở trên giường, ngơ ngác nhìn một phòng người đều đang lo lắng mà vây quanh bên mình, nội tâm cực kỳ khiếp sợ.
Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc đây là chuyện gì hay không?
Ai tới nói cho cô biết, cô không phải đang mơ?
Xuyên?!
Cư nhiên trên đời thật sự có xuyên qua?!!
Liên Tiểu Hàm trước kia cực thích xem tiểu thuyết, thích đọc truyện viễn tưởng. Vì chỉ có những lúc đó cô mới cảm thấy cuộc đời ít nhiều còn có thứ,có nơi thuộc về mình, để mình gửi gắm những ước mơ, hoài niệm...
Đúng vậy, cô là người thích sống trong thế giới do bản thân mình tạo thành như vậy, bởi đơn giản, cô rất cô đơn, cô không có ai bên cạnh mình. Cho nên cô muốn gửi gắm mình vào những chuyện huyền huyễn phi khoa học như vậy. Muốn hòa mình vào nhân vật trong truyện, để cảm nhận được tình thân, tình yêu...
Cũng chỉ là vì muốn có một chỗ để mình dựa dẫm tinh thần mà thôi!
Thời gian gần nhất cô xem một bộ truyện nói về phong thủy, trong đó có kể về dưỡng ngọc và chơi đồ cổ. Khi xem tới đoạn trong truyện miêu tả, "người dưỡng ngọc, khi gặp chuyện, ngọc nát người còn". Là ngọc đỡ tai nạn cho mình. Còn đồ cổ, thì nói rằng đồ cổ là món đồ trải qua trăm năm, hấp thụ tinh hoa của trời đất, để món đồ đó ở bên cạnh, mình cũng nhờ vào tinh hoa đó mà trở nên có tinh thần, mạnh mẽ, trừ tà tránh bệnh...
Bất quá trong đó cũng có nói, đồ cổ phải là đồ cổ di truyền cất giữ, đừng có phải là đồ của những tên trộm mộ. Nếu là món đồ trộm mộ, thì sẽ có âm khí, chẳng những không tốt cho dưỡng sinh, mà ngược lại còn hại thân thể.
Khi đó cô liền có ý niệm muốn có ngọc để dưỡng, hoặc là một món đồ cổ nào đó.
Chỉ là... cô không giàu, mà ngọc thật, ngọc từ thiên nhiên để dưỡng thành linh tính như trong truyện miêu tả đều bán với giá mà cô khó có thể mua... Còn đồ cổ... thôi thì đừng nhắc tới, lại càng khó mà có được... Bởi lẽ đồ thật đã được người trong giới người ta thâu tóm hết rồi, còn lại chăng cũng chỉ là đồ giả.
Ước mơ và thích thú thì ai không có? Có đôi khi mình thích những món mình sẽ không bao giờ có được, nhưng mình vẫn thích, vì đó là thích!
Cho nên....
Khi một lần đi hội chợ nhìn thấy một sạp bán đồ đồng đồ cổ bài ở bên vỉa hè, khi nhìn thấy những món đồ giả cổ, tựa như mặt ngọc, dây chuyền, tượng phần, đồng tiền xu, bình gốm, chén đồng.... những món đồ củ kỹ nhưng đặc sắc bày đầy ở trên quầy, Liên Tiểu Hàm liền động tâm.
Đồ thật cô không có điều kiện và tiền bạc để mua được, thôi thì mua một món đồ giả, để nhìn ngắm cũng tốt, ít nhất cũng có thể nhìn vào nó mà ảo tưởng...
Cho nên khi đó cô đã ngồi xuống quầy bán đồ đồng kia chọn lựa.
Chủ quầy kia khá nhiệt tình, thấy cô ngồi chọn, liền bắt đầu giới thiệu. Ông nói đồ của ông đều là đồ thật. Là đồ cổ xưa thật. Chỉ là ông nói thì nói, Liên Tiểu Hàm vẫn không cho rằng ông nói thật. Trong truyện cũng đã nói qua, những người bán đồ kiểu này đa số đều nói hàng của mình đều là thật. Mà thật hay giả, đó còn phải xem kiến thức của từng người. Bất quá ngay lúc này, Tiểu Hàm không hề tin rằng những món đồ kia là thật.
Nhưng dù biết là đồ giả, nhưng ông chủ quầy cứ khăng khăng nó đồ thật, rồi chào giá cũng khá cao. Cho nên, sau một hồi hỏi giá từng món, Liên Tiểu Hàm liền do dự, sau đó quyết định chọn mua mặt dây chuyền bằng ngọc. Bởi vì giá của nó chỉ có ba trăm ngàn thôi. Ba trăm ngàn không phải là con số nhiều, nhưng cũng không phải thấp. Trong mắt những người khác, Liên Tiểu Hàm bỏ tiền đi mua mấy miếng ngọc nhỏ này là thật điên, không khác gì kẻ điên tiêu tiền bậy bạ. Bất quá Liên Tiểu Hàm không quan tâm. Đồ giả đồ thiệt, đồ tốt đồ xấu tuy quan trọng, nhưng với cô khi đó, quan trọng là vui, là tự thưởng cho mình món đồ mình thích, tự mình mãn nguyện và hài lòng.
Cho nên cô liền cẩn thận mà lựa chọn một cái mặt ngọc cho mình.
Ngọc có nhiều hình dạng, màu sắc, đường vân. Liên Tiểu Hàm vẫn luôn phân vân không biết nên chọn chiếc mặt ngọc nào.
Dù nghĩ rằng những món đồ ở quầy đều là đồ giả, nhưng cô vẫn là dựa theo sách ghi chép mà chọn lựa.
Trong sách nói, muốn biết đồ thật đồ giả, ngoại trừ có kiến thức hiểu biết nhất định về ngọc, còn lại cũng quan trọng không kém đó là cảm nhận.
Khi cầm ngọc trên tay, mình cảm nhận thấy tinh thần chợt thoải mái, tâm tình tốt. Thì đó là ngọc thật. Bất quá... loại cảm nhận này chỉ là một lý thuyết, chưa ai chân chính tự tin mình có thể cảm nhận ra..
Bởi lẽ, nhiều khi suy nghĩ nhiều, cố đem suy nghĩ thì sẽ ảnh hưởng cảm xúc, thì cái loại lựa chọn bằng cảm nhận đó liền không thành.
Chỉ là, một người lựa chọn tin tưởng vào sách vở như Liên Tiểu Hàm cô, vẫn là học theo. Tuy biết giả, vẫn là dựa theo cảm nhận của mình mà lựa chọn.
Cầm lên tay, nếu là yêu thích, nếu là cảm thấy ngọc này hợp với mình. Liền sẽ chọn.
Cho nên sau một hồi cầm nắm từng cái, cuối cùng Liên Tiểu Hàm cũng chọn cho mình được một chiếc mặt ngọc ngũ sắc. Một chiếc mặt ngọc lại có năm màu, sợi vân màu trắng, màu xanh lục, màu xanh biển, màu tím và màu nâu.
Nhìn sơ qua thấy có điểm giống như đồ chơi con nít, nhưng nhìn kỹ lại, từ từ cảm nhận, Tiểu Hàm chợt cảm thấy thích tới không buôn được tay.
Viên ngọc có hình dạng khó mà diễn tả, không phải tròn, không vuông, không phải ôvan, mà nó gồ ghề không có hình dáng đặc biệt gì để mà diễn tả, tựa hồ giống như một viên đá tùy tiện ở trên đường. Nhưng càng như vậy, Tiểu Hàm càng cảm thấy nó tự nhiên. (truyện được đăng tải ở trangtruyenmang. com và diễn đàn lequydon. cấm sao chép ở mọi hình thức.)
Ở trên một góc nhọn ở phần đầu có dùi một cái lỗ nhỏ, là chỗ xỏ cột dây đeo.
Tiểu Hàm vui vẻ thanh toán tiền mua lấy mặt ngọc này, lúc tính tiền, ông chủ còn vui vẻ tặng thêm một đoạn dây màu đỏ có móc gài để làm dây đeo. Tự nhiên Tiểu Hàm vui vẻ nhận lấy.
Vì thế, cô vừa đi vừa đem dây xỏ vào mặt ngọc, là muốn xỏ xong rồi sẽ đeo liên ngay. Cũng là lúc đó, vào cái thời khắc đó...
Cô nhìn thấy một đứa nhỏ tầm hai tuổi vụt ra khỏi tay mẹ chạy xuống đường ôm trái banh nhỏ vừa rơi ra, mà khi đó, một chiếc xe máy chạy khá nhanh đúng lúc chạy tới.
Cô không kịp nghĩ nhiều, đã nhấc chân nhào xuống khom người ôm lấy đứa nhỏ lên, muốn tránh ra. Nhưng tránh không kịp mà bị tay lái xe máy quẹt vào cùi chỏ, khiến cô đau đớn, thân thể bị lực đẩy mà ngã ập xuống đường, đầu đập mạnh vào bật thềm ở lề đường. Mà chiếc xe máy cũng chạy loạn thêm một đoạn ngắn rồi người trên xe cũng té ngã.
Thời khắc đó, cô nhìn thấy rõ ràng máu đỏ tươi từ trên đầu của mình từng chút từng chút chảy ra. Người xung quanh ồn ào xô đẩy, đứa nhỏ được cô ôm trong lòng hầu như không bị tổn hại mà chui ra khỏi lòng cô, oa oa khóc lên.
Mà cô khi đó, một bàn tay còn đang nắm chặt lấy chiếc mặt ngọc mới mua, đôi mắt nhắm chặt....
Sau đó... cô nhìn thấy có người tới xốc cô dậy, lay cô kêu gọi cô, người vây quanh bu thành một vòng lớn. Mà cô, lúc bị người phụ nữ xốc lên, bàn tay mở ra, mặt ngọc vừa mới mua trôi theo ngón tay rơi xuống mặt đường. Máu từ trên đầu cô chảy ra ướt mặt đường, thấm vào mặt ngọc.
Cô nhìn thấy cái lỗ nhỏ bị dùi ở trên đầu mặt ngọc được máu chảy thấm vào, lấp đầy...
Hỏi cô vì sao hình ảnh nhỏ đó mà cô lại đi chú ý vào thời khắc đó ư? Đó là bởi vì... cô nhìn thấy mặt ngọc kia đột nhiên chớp nhá rồi sáng lên, tựa như đá dạ quang ở trong đêm tối. Không phải sáng ánh lóe mắt người, mà là sáng lên, từ từ sáng lên...
Sau đó... cô thấy mình giống như bị hút vào trong mặt ngọc đó, bởi vì càng lúc cô càng nhìn thấy rõ mình đang tiếp cận gần viên ngọc, giống như vô thức bị nó hút vào, hút tới... Cảm giác và hình ảnh cuối cùng chỉ nhìn thấy một loại ánh sáng dạ quang mờ ảo.
Cho tới khi cô mở mắt... chính là lúc này.. bao quanh cô đầy người, có già có trẻ. Họ đều là ánh mắt lo lắng sầu thảm mà nhìn chằm chằm cô. Mới đầu cô còn tưởng là người đi đường, là người thân của đứa nhỏ được cô cứu. Nhưng chờ khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của mình phản xạ qua chiếc kính ở cửa sổ phòng bệnh viện, cô liền khiếp sợ tới mức không nói thành lời.
Bởi... thân thể này của cô đột nhiên biến nhỏ.
Giống như conan, sau một hồi ngất xỉu, tình dậy chợt thấy mình bị teo nhỏ... Cô khi đó không có nghĩ tới rằng mình xuyên không, trùng sinh, mà trước tiên là nghĩ tới mình bị teo nhỏ giống conan.
Nhưng rồi kế đó, dần dần quan sát rồi suy ngẫm, cô biết... mình không phải bị "teo", mà là bị "xuyên". Xuyên giống như những cuốn truyện ngôn tình mà cô đọc.
Cô còn tưởng rằng mình mơ, nhưng sự thật là không phải mơ....
Ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc đây là chuyện gì hay không?
Ai tới nói cho cô biết, cô không phải đang mơ?
Xuyên?!
Cư nhiên trên đời thật sự có xuyên qua?!!
Liên Tiểu Hàm trước kia cực thích xem tiểu thuyết, thích đọc truyện viễn tưởng. Vì chỉ có những lúc đó cô mới cảm thấy cuộc đời ít nhiều còn có thứ,có nơi thuộc về mình, để mình gửi gắm những ước mơ, hoài niệm...
Đúng vậy, cô là người thích sống trong thế giới do bản thân mình tạo thành như vậy, bởi đơn giản, cô rất cô đơn, cô không có ai bên cạnh mình. Cho nên cô muốn gửi gắm mình vào những chuyện huyền huyễn phi khoa học như vậy. Muốn hòa mình vào nhân vật trong truyện, để cảm nhận được tình thân, tình yêu...
Cũng chỉ là vì muốn có một chỗ để mình dựa dẫm tinh thần mà thôi!
Thời gian gần nhất cô xem một bộ truyện nói về phong thủy, trong đó có kể về dưỡng ngọc và chơi đồ cổ. Khi xem tới đoạn trong truyện miêu tả, "người dưỡng ngọc, khi gặp chuyện, ngọc nát người còn". Là ngọc đỡ tai nạn cho mình. Còn đồ cổ, thì nói rằng đồ cổ là món đồ trải qua trăm năm, hấp thụ tinh hoa của trời đất, để món đồ đó ở bên cạnh, mình cũng nhờ vào tinh hoa đó mà trở nên có tinh thần, mạnh mẽ, trừ tà tránh bệnh...
Bất quá trong đó cũng có nói, đồ cổ phải là đồ cổ di truyền cất giữ, đừng có phải là đồ của những tên trộm mộ. Nếu là món đồ trộm mộ, thì sẽ có âm khí, chẳng những không tốt cho dưỡng sinh, mà ngược lại còn hại thân thể.
Khi đó cô liền có ý niệm muốn có ngọc để dưỡng, hoặc là một món đồ cổ nào đó.
Chỉ là... cô không giàu, mà ngọc thật, ngọc từ thiên nhiên để dưỡng thành linh tính như trong truyện miêu tả đều bán với giá mà cô khó có thể mua... Còn đồ cổ... thôi thì đừng nhắc tới, lại càng khó mà có được... Bởi lẽ đồ thật đã được người trong giới người ta thâu tóm hết rồi, còn lại chăng cũng chỉ là đồ giả.
Ước mơ và thích thú thì ai không có? Có đôi khi mình thích những món mình sẽ không bao giờ có được, nhưng mình vẫn thích, vì đó là thích!
Cho nên....
Khi một lần đi hội chợ nhìn thấy một sạp bán đồ đồng đồ cổ bài ở bên vỉa hè, khi nhìn thấy những món đồ giả cổ, tựa như mặt ngọc, dây chuyền, tượng phần, đồng tiền xu, bình gốm, chén đồng.... những món đồ củ kỹ nhưng đặc sắc bày đầy ở trên quầy, Liên Tiểu Hàm liền động tâm.
Đồ thật cô không có điều kiện và tiền bạc để mua được, thôi thì mua một món đồ giả, để nhìn ngắm cũng tốt, ít nhất cũng có thể nhìn vào nó mà ảo tưởng...
Cho nên khi đó cô đã ngồi xuống quầy bán đồ đồng kia chọn lựa.
Chủ quầy kia khá nhiệt tình, thấy cô ngồi chọn, liền bắt đầu giới thiệu. Ông nói đồ của ông đều là đồ thật. Là đồ cổ xưa thật. Chỉ là ông nói thì nói, Liên Tiểu Hàm vẫn không cho rằng ông nói thật. Trong truyện cũng đã nói qua, những người bán đồ kiểu này đa số đều nói hàng của mình đều là thật. Mà thật hay giả, đó còn phải xem kiến thức của từng người. Bất quá ngay lúc này, Tiểu Hàm không hề tin rằng những món đồ kia là thật.
Nhưng dù biết là đồ giả, nhưng ông chủ quầy cứ khăng khăng nó đồ thật, rồi chào giá cũng khá cao. Cho nên, sau một hồi hỏi giá từng món, Liên Tiểu Hàm liền do dự, sau đó quyết định chọn mua mặt dây chuyền bằng ngọc. Bởi vì giá của nó chỉ có ba trăm ngàn thôi. Ba trăm ngàn không phải là con số nhiều, nhưng cũng không phải thấp. Trong mắt những người khác, Liên Tiểu Hàm bỏ tiền đi mua mấy miếng ngọc nhỏ này là thật điên, không khác gì kẻ điên tiêu tiền bậy bạ. Bất quá Liên Tiểu Hàm không quan tâm. Đồ giả đồ thiệt, đồ tốt đồ xấu tuy quan trọng, nhưng với cô khi đó, quan trọng là vui, là tự thưởng cho mình món đồ mình thích, tự mình mãn nguyện và hài lòng.
Cho nên cô liền cẩn thận mà lựa chọn một cái mặt ngọc cho mình.
Ngọc có nhiều hình dạng, màu sắc, đường vân. Liên Tiểu Hàm vẫn luôn phân vân không biết nên chọn chiếc mặt ngọc nào.
Dù nghĩ rằng những món đồ ở quầy đều là đồ giả, nhưng cô vẫn là dựa theo sách ghi chép mà chọn lựa.
Trong sách nói, muốn biết đồ thật đồ giả, ngoại trừ có kiến thức hiểu biết nhất định về ngọc, còn lại cũng quan trọng không kém đó là cảm nhận.
Khi cầm ngọc trên tay, mình cảm nhận thấy tinh thần chợt thoải mái, tâm tình tốt. Thì đó là ngọc thật. Bất quá... loại cảm nhận này chỉ là một lý thuyết, chưa ai chân chính tự tin mình có thể cảm nhận ra..
Bởi lẽ, nhiều khi suy nghĩ nhiều, cố đem suy nghĩ thì sẽ ảnh hưởng cảm xúc, thì cái loại lựa chọn bằng cảm nhận đó liền không thành.
Chỉ là, một người lựa chọn tin tưởng vào sách vở như Liên Tiểu Hàm cô, vẫn là học theo. Tuy biết giả, vẫn là dựa theo cảm nhận của mình mà lựa chọn.
Cầm lên tay, nếu là yêu thích, nếu là cảm thấy ngọc này hợp với mình. Liền sẽ chọn.
Cho nên sau một hồi cầm nắm từng cái, cuối cùng Liên Tiểu Hàm cũng chọn cho mình được một chiếc mặt ngọc ngũ sắc. Một chiếc mặt ngọc lại có năm màu, sợi vân màu trắng, màu xanh lục, màu xanh biển, màu tím và màu nâu.
Nhìn sơ qua thấy có điểm giống như đồ chơi con nít, nhưng nhìn kỹ lại, từ từ cảm nhận, Tiểu Hàm chợt cảm thấy thích tới không buôn được tay.
Viên ngọc có hình dạng khó mà diễn tả, không phải tròn, không vuông, không phải ôvan, mà nó gồ ghề không có hình dáng đặc biệt gì để mà diễn tả, tựa hồ giống như một viên đá tùy tiện ở trên đường. Nhưng càng như vậy, Tiểu Hàm càng cảm thấy nó tự nhiên. (truyện được đăng tải ở trangtruyenmang. com và diễn đàn lequydon. cấm sao chép ở mọi hình thức.)
Ở trên một góc nhọn ở phần đầu có dùi một cái lỗ nhỏ, là chỗ xỏ cột dây đeo.
Tiểu Hàm vui vẻ thanh toán tiền mua lấy mặt ngọc này, lúc tính tiền, ông chủ còn vui vẻ tặng thêm một đoạn dây màu đỏ có móc gài để làm dây đeo. Tự nhiên Tiểu Hàm vui vẻ nhận lấy.
Vì thế, cô vừa đi vừa đem dây xỏ vào mặt ngọc, là muốn xỏ xong rồi sẽ đeo liên ngay. Cũng là lúc đó, vào cái thời khắc đó...
Cô nhìn thấy một đứa nhỏ tầm hai tuổi vụt ra khỏi tay mẹ chạy xuống đường ôm trái banh nhỏ vừa rơi ra, mà khi đó, một chiếc xe máy chạy khá nhanh đúng lúc chạy tới.
Cô không kịp nghĩ nhiều, đã nhấc chân nhào xuống khom người ôm lấy đứa nhỏ lên, muốn tránh ra. Nhưng tránh không kịp mà bị tay lái xe máy quẹt vào cùi chỏ, khiến cô đau đớn, thân thể bị lực đẩy mà ngã ập xuống đường, đầu đập mạnh vào bật thềm ở lề đường. Mà chiếc xe máy cũng chạy loạn thêm một đoạn ngắn rồi người trên xe cũng té ngã.
Thời khắc đó, cô nhìn thấy rõ ràng máu đỏ tươi từ trên đầu của mình từng chút từng chút chảy ra. Người xung quanh ồn ào xô đẩy, đứa nhỏ được cô ôm trong lòng hầu như không bị tổn hại mà chui ra khỏi lòng cô, oa oa khóc lên.
Mà cô khi đó, một bàn tay còn đang nắm chặt lấy chiếc mặt ngọc mới mua, đôi mắt nhắm chặt....
Sau đó... cô nhìn thấy có người tới xốc cô dậy, lay cô kêu gọi cô, người vây quanh bu thành một vòng lớn. Mà cô, lúc bị người phụ nữ xốc lên, bàn tay mở ra, mặt ngọc vừa mới mua trôi theo ngón tay rơi xuống mặt đường. Máu từ trên đầu cô chảy ra ướt mặt đường, thấm vào mặt ngọc.
Cô nhìn thấy cái lỗ nhỏ bị dùi ở trên đầu mặt ngọc được máu chảy thấm vào, lấp đầy...
Hỏi cô vì sao hình ảnh nhỏ đó mà cô lại đi chú ý vào thời khắc đó ư? Đó là bởi vì... cô nhìn thấy mặt ngọc kia đột nhiên chớp nhá rồi sáng lên, tựa như đá dạ quang ở trong đêm tối. Không phải sáng ánh lóe mắt người, mà là sáng lên, từ từ sáng lên...
Sau đó... cô thấy mình giống như bị hút vào trong mặt ngọc đó, bởi vì càng lúc cô càng nhìn thấy rõ mình đang tiếp cận gần viên ngọc, giống như vô thức bị nó hút vào, hút tới... Cảm giác và hình ảnh cuối cùng chỉ nhìn thấy một loại ánh sáng dạ quang mờ ảo.
Cho tới khi cô mở mắt... chính là lúc này.. bao quanh cô đầy người, có già có trẻ. Họ đều là ánh mắt lo lắng sầu thảm mà nhìn chằm chằm cô. Mới đầu cô còn tưởng là người đi đường, là người thân của đứa nhỏ được cô cứu. Nhưng chờ khi nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của mình phản xạ qua chiếc kính ở cửa sổ phòng bệnh viện, cô liền khiếp sợ tới mức không nói thành lời.
Bởi... thân thể này của cô đột nhiên biến nhỏ.
Giống như conan, sau một hồi ngất xỉu, tình dậy chợt thấy mình bị teo nhỏ... Cô khi đó không có nghĩ tới rằng mình xuyên không, trùng sinh, mà trước tiên là nghĩ tới mình bị teo nhỏ giống conan.
Nhưng rồi kế đó, dần dần quan sát rồi suy ngẫm, cô biết... mình không phải bị "teo", mà là bị "xuyên". Xuyên giống như những cuốn truyện ngôn tình mà cô đọc.
Cô còn tưởng rằng mình mơ, nhưng sự thật là không phải mơ....
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni