Học Viện Ác Mộng
Chương 36
Ngày hôm qua bỏ lại Josi đuổi theo lão sư, Josi khó tránh khỏi tính tình tiểu thư mà làm loạn, nhưng trừ lần đó ra cái gì cũng không còn phát sinh làm Lương Thiên Dục có chút khó hiểu.
Chính là một vị lão sư dám cùng nàng tranh nam nhân… A, chuyện buồn cười.
Tuy rằng đố kị cùng phẫn nộ sớm đốt lên liệt hỏa trong lòng nhưng Josi vẫn tỏ ra bình thường, chính là lẳng lặng đem một màn ngày hôm qua đè lại trong lòng, âm thầm vạch ra một kế hoạch. Bất quá Josi đương nhiên sẽ không cấp cho Lâm Dật một sắc mặt tốt, Lâm Dật luôn luôn bị lườm nguýt vô cớ đến không hiểu ra sao, ai mà biết được Josi đã sớm phát hiện ra quan hệ của hai người.
Thời gian ăn trưa, Lương Thiên Dục theo cửa sau lớp học đi ra, đang muốn kêu lão sư cùng đi ăn cơm nhưng liếc mắt thấy Josi sôi nổi chạy đến bên cạnh, giống như kẹo cao su bám chặt lấy cánh tay mình.
Tuy rằng Lương Thiên Dục kêu Lâm Dật đừng lo lắng nhưng tình nhân của mình lại ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, nhiều ít cũng sẽ không thích a!
Lương Thiên Dục bất đắc dĩ gãi gãi đầu, bị tầm mắt nóng rực của Lâm Dật trừng đến có chút xấu hổ.
『Uy, quá gần!』 Lâm Dật bất mãn so so cánh tay, ý bảo hai người đứng quá gần.
Lương Thiên Dục buồn cười nhìn hắn, không dấu vết đem tay rút ra, 『Như vậy được chưa?』
Lâm Dật bực tức mà không nói được gì, hừ một tiếng, lúc này mới ôm lấy sách giáo khoa trở lại văn phòng.
Lương Thiên Hoa từ lớp B đi tới, tính toán cùng Lâm Dật đi ăn cơm, Lương Thiên Dục thấy thế đương nhiên không chịu, nói qua nói lại nửa ngày cuối cùng lại thành bốn người cùng đi. Nhưng Lương Thiên Dục không cho phép Lâm Dật và Lương Thiên Hoa đứng cạnh nhau, Lâm Dật cũng không nghĩ để Lương Thiên Dục cùng Josi đi với nhau, cho nên cuối cùng biến thành cục diện này…
Bốn người đi thành một hàng ngang, từ trái sang phải theo thứ tự là Lâm Dật, Lương Thiên Dục, Lương Thiên Hoa và Josi.
“Uy! Ngươi cũng dám chen chỗ của bổn tiểu thư, tránh ra! Ta muốn đi cùng với Lương Thiên Dục!” Josi bất mãn muốn đẩy Lương Thiên Hoa lại bị gạt trở về.
“Ta còn chưa thấy qua nữ sinh giống con sên dính vào bên cạnh nam sinh, không thấy mất mặt à?”
“Cái gi?! Ngươi dám nói ta là con sên? Thật quá đáng! Ngươi, ngươi là cái đồ phân chó!” Mặc kệ việc đối phương là lão sư, Josi không cam lòng yếu thế đáp lễ.
Cái gì?! Đường đường một công tử danh giá như gã lại bị nói thành dạng phân chó?!
Hai người tức giận đến chỉ còn thiếu nước đấm vào mũi đối phương, mùi thuốc súng lan tràn, giằng co căng thẳng, Lương Thiên Dục lặng lẽ kéo Lâm Dật trốn đi.
Vẫn còn giữ chức vụ trợ giảng cho Lương Thiên Hoa, Lâm Dật sau bữa ăn trưa cũng không vào lớp B, trộm cho mình nửa ngày an nhàn, Lương Thiên Dục cũng học thói xấu bùng lớp học buổi chiều, cùng lão sư hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp.
Mấy ngày nay phụ thân của Lương Thiên Dục về nước, Lương Thiên Dục không muốn về nhà mình, chạy tới chen chúc vào cái phòng đơn nhỏ bé của Lâm Dật. Lâm Dật đang ở trong phòng bếp gọt hoa quả, một bên xào nấu mấy món đơn giản. Hắn từ sau khi tốt nghiệp liền chuyển ra ở một mình, ăn uống ngủ nghỉ đều có thể tự xử lý, không muốn đói chết thì dù là nam nhân cũng phải học nấu nướng.
“Lương Thiên Dục, sinh nhật ngươi muốn có quà gì?” Lâm Dật đem hoa quả bưng lên bàn phòng khách, hỏi Lương Thiên Dục đang miễn cưỡng ngồi phịch trên ghế salon.
“Nếu không ta làm bánh ngọt cho ngươi?” Không có biện pháp, sau một tuần nữa là sinh nhật Lương Thiên Dục, nhưng y nước hoa, quần áo, giầy dép cái gì cũng không thiếu, Lâm Dật hiện tại cũng không biết mua cái gì cho y.
“Ân, bánh ngọt?” Lương Thiên Dục xoa xoa cằm, trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lên một cái, không biết tại sao có điểm gian trá, “Ngô, tốt a.” Lương Thiên Dục gật gật đầu, nói xong lại lật thân trở về, đầu gối trên bé thỏ bông, tiếp tục nằm trên sô pha chọt kiến.
Lâm Dật bất giác đánh một cái rùng mình, sao lại có cảm giác như mình đang bị tính kế? Nhưng còn chưa nghĩ ra cái manh mối gì Lương Thiên Dục lại ở bên cạnh ồn ào.
“Lão sư, lão sư, ta muốn ăn trái cây ── ”
“Được.” Lâm Dật đưa cho y cái nĩa nhưng Lương Thiên Dục lại không cầm.
“Không cần, ta muốn lão sư uy ta.” Lương Thiên Dục 『 a ──』một tiếng há miệng, Lâm Dật không thể nề hà xiên một miếng hoa quả cho y nhưng y lại đẩy tay hắn ra.
“Lão sư, ta muốn ngươi dùng − miệng − uy!” Lương Thiên Dục khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, đưa tay vòng qua cổ Lâm Dật kéo đến trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy làm mặt Lâm Dật hơi đỏ lên, tên tiểu tử này rõ ràng muốn bắt chẹt hắn.
“Sách, thế thì đừng ăn nữa.” Lâm Dật hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Ô… Lão sư không thương ta… Ngay cả một yêu cầu nhỏ như thế cũng không chịu đáp ứng…” Lương Thiên Dục giả bộ, đô đô miệng tỏ vẻ đáng thương, hai mắt chớp chớp đối với Lâm Dật phát ra ánh sáng vô tội… A, tốt lắm, lão sư nhận thua rồi.
Lâm Dật dưới ánh mắt phấn khởi của Lương Thiên Dục cắn một miếng táo, nghiêng người, mặt chậm rì rì tiến sát lại, chống lại ánh mắt mang theo vui đùa của Lương Thiên Dục, khi chỉ còn cách mũi Lương Thiên Dục có 2cm thì đỏ bừng mặt dừng lại, Lương Thiên Dục còn cố tình kêu “a―” thúc giục hắn nhanh lên.
Mùi hương đặc hữu trên người Lương Thiên Dục truyền đến, thản nhiên, tươi mát cũng rất ôn nhu, cảm giác giống như ánh sáng mặt trời chiếu xuống biển khơi. Lâm Dật mỗi lần tới gần mùi hương này đều bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, tựa như thuốc phiện, một khi động vào liền vô pháp dứt bỏ.
Lâm Dật thật cẩn thận đưa lên miếng táo, cố gắng để không đụng vào môi Lương Thiên Dục, nhưng Lương Thiên Dục liên tục ồn ào nói mình ăn không đến, cần tới gần chút nữa, rõ ràng là có mục đích. Lâm Dật mặt đỏ bừng nhắm mắt, dùng tốc độ nhanh nhất dán môi mình lên môi Lương Thiên Dục rồi lập tức dứt ra nhưng Lương Thiên Dục còn nhanh hơn, trong nháy mắt chặn hắn lại.
“Ai, lão sư, không phải đã nói sẽ chủ động sao? Như thế này mà là chủ động?” Lương Thiên Dục tràn đầy hứng thú hỏi, thuận tiện thưởng thức vẻ thẹn thùng của đối phương.
“A ― đem đầu lưỡi vói vào.”
Lâm Dật mặt đã đỏ rực nhưng đầu lại bị Lương Thiên Dục chặn lại, chỉ miễn cưỡng giằng co được năm giây liền đầu hàng.
Hương hoa quả cùng hương thơm đặc hữu trên cơ thể Lương Thiên Dục như nước giao nhau trong không khí, quần áo Lâm Dật trong nháy mắt biến mất, hắn mơ mơ màng màng rơi vào thâm tình của Lương Thiên Dục, lại mơ mơ màng màng bị y kéo vào bể dục.
Một đêm tình cảm mãnh liệt…
***********************************
Ngày hôm sau, Lương Thiên Dục rất vui vẻ mang đến bản thiết kế “bánh ngọt” mà y muốn, mới thoáng nhìn, Lâm Dật từ mặt đến cổ nháy mắt biến thành màu cà chua chín, trên đỉnh đầu hình như còn bốc khói. Lâm Dật lấy tay che miệng, hai mắt mở to như chuông đồng, khó có thể tin trừng mắt nhìn Lương Thiên Dục thật lâu mới từ yết hầu bật ra một tiếng rống
“Lương, Lương Thiên Dục! Ngươi này biến thái!” Cái thứ kia là cái thể loại bánh ngọt gì a?!
“Ta coi đó là một lời khen, bất quá lão sư không thể nuốt lời nha.” Lương Thiên Dục vô lại nói, hai mắt vui vẻ híp lại thành một đường chỉ.
Loại ảnh chụp khiến người ta thẹn thùng này tạm thời là bí mật… Mời mọi người thử tưởng tượng một chút…
Chính là một vị lão sư dám cùng nàng tranh nam nhân… A, chuyện buồn cười.
Tuy rằng đố kị cùng phẫn nộ sớm đốt lên liệt hỏa trong lòng nhưng Josi vẫn tỏ ra bình thường, chính là lẳng lặng đem một màn ngày hôm qua đè lại trong lòng, âm thầm vạch ra một kế hoạch. Bất quá Josi đương nhiên sẽ không cấp cho Lâm Dật một sắc mặt tốt, Lâm Dật luôn luôn bị lườm nguýt vô cớ đến không hiểu ra sao, ai mà biết được Josi đã sớm phát hiện ra quan hệ của hai người.
Thời gian ăn trưa, Lương Thiên Dục theo cửa sau lớp học đi ra, đang muốn kêu lão sư cùng đi ăn cơm nhưng liếc mắt thấy Josi sôi nổi chạy đến bên cạnh, giống như kẹo cao su bám chặt lấy cánh tay mình.
Tuy rằng Lương Thiên Dục kêu Lâm Dật đừng lo lắng nhưng tình nhân của mình lại ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, nhiều ít cũng sẽ không thích a!
Lương Thiên Dục bất đắc dĩ gãi gãi đầu, bị tầm mắt nóng rực của Lâm Dật trừng đến có chút xấu hổ.
『Uy, quá gần!』 Lâm Dật bất mãn so so cánh tay, ý bảo hai người đứng quá gần.
Lương Thiên Dục buồn cười nhìn hắn, không dấu vết đem tay rút ra, 『Như vậy được chưa?』
Lâm Dật bực tức mà không nói được gì, hừ một tiếng, lúc này mới ôm lấy sách giáo khoa trở lại văn phòng.
Lương Thiên Hoa từ lớp B đi tới, tính toán cùng Lâm Dật đi ăn cơm, Lương Thiên Dục thấy thế đương nhiên không chịu, nói qua nói lại nửa ngày cuối cùng lại thành bốn người cùng đi. Nhưng Lương Thiên Dục không cho phép Lâm Dật và Lương Thiên Hoa đứng cạnh nhau, Lâm Dật cũng không nghĩ để Lương Thiên Dục cùng Josi đi với nhau, cho nên cuối cùng biến thành cục diện này…
Bốn người đi thành một hàng ngang, từ trái sang phải theo thứ tự là Lâm Dật, Lương Thiên Dục, Lương Thiên Hoa và Josi.
“Uy! Ngươi cũng dám chen chỗ của bổn tiểu thư, tránh ra! Ta muốn đi cùng với Lương Thiên Dục!” Josi bất mãn muốn đẩy Lương Thiên Hoa lại bị gạt trở về.
“Ta còn chưa thấy qua nữ sinh giống con sên dính vào bên cạnh nam sinh, không thấy mất mặt à?”
“Cái gi?! Ngươi dám nói ta là con sên? Thật quá đáng! Ngươi, ngươi là cái đồ phân chó!” Mặc kệ việc đối phương là lão sư, Josi không cam lòng yếu thế đáp lễ.
Cái gì?! Đường đường một công tử danh giá như gã lại bị nói thành dạng phân chó?!
Hai người tức giận đến chỉ còn thiếu nước đấm vào mũi đối phương, mùi thuốc súng lan tràn, giằng co căng thẳng, Lương Thiên Dục lặng lẽ kéo Lâm Dật trốn đi.
Vẫn còn giữ chức vụ trợ giảng cho Lương Thiên Hoa, Lâm Dật sau bữa ăn trưa cũng không vào lớp B, trộm cho mình nửa ngày an nhàn, Lương Thiên Dục cũng học thói xấu bùng lớp học buổi chiều, cùng lão sư hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi tốt đẹp.
Mấy ngày nay phụ thân của Lương Thiên Dục về nước, Lương Thiên Dục không muốn về nhà mình, chạy tới chen chúc vào cái phòng đơn nhỏ bé của Lâm Dật. Lâm Dật đang ở trong phòng bếp gọt hoa quả, một bên xào nấu mấy món đơn giản. Hắn từ sau khi tốt nghiệp liền chuyển ra ở một mình, ăn uống ngủ nghỉ đều có thể tự xử lý, không muốn đói chết thì dù là nam nhân cũng phải học nấu nướng.
“Lương Thiên Dục, sinh nhật ngươi muốn có quà gì?” Lâm Dật đem hoa quả bưng lên bàn phòng khách, hỏi Lương Thiên Dục đang miễn cưỡng ngồi phịch trên ghế salon.
“Nếu không ta làm bánh ngọt cho ngươi?” Không có biện pháp, sau một tuần nữa là sinh nhật Lương Thiên Dục, nhưng y nước hoa, quần áo, giầy dép cái gì cũng không thiếu, Lâm Dật hiện tại cũng không biết mua cái gì cho y.
“Ân, bánh ngọt?” Lương Thiên Dục xoa xoa cằm, trầm ngâm một lát, đột nhiên cười lên một cái, không biết tại sao có điểm gian trá, “Ngô, tốt a.” Lương Thiên Dục gật gật đầu, nói xong lại lật thân trở về, đầu gối trên bé thỏ bông, tiếp tục nằm trên sô pha chọt kiến.
Lâm Dật bất giác đánh một cái rùng mình, sao lại có cảm giác như mình đang bị tính kế? Nhưng còn chưa nghĩ ra cái manh mối gì Lương Thiên Dục lại ở bên cạnh ồn ào.
“Lão sư, lão sư, ta muốn ăn trái cây ── ”
“Được.” Lâm Dật đưa cho y cái nĩa nhưng Lương Thiên Dục lại không cầm.
“Không cần, ta muốn lão sư uy ta.” Lương Thiên Dục 『 a ──』một tiếng há miệng, Lâm Dật không thể nề hà xiên một miếng hoa quả cho y nhưng y lại đẩy tay hắn ra.
“Lão sư, ta muốn ngươi dùng − miệng − uy!” Lương Thiên Dục khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, đưa tay vòng qua cổ Lâm Dật kéo đến trước mặt mình, khoảng cách gần như vậy làm mặt Lâm Dật hơi đỏ lên, tên tiểu tử này rõ ràng muốn bắt chẹt hắn.
“Sách, thế thì đừng ăn nữa.” Lâm Dật hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.
“Ô… Lão sư không thương ta… Ngay cả một yêu cầu nhỏ như thế cũng không chịu đáp ứng…” Lương Thiên Dục giả bộ, đô đô miệng tỏ vẻ đáng thương, hai mắt chớp chớp đối với Lâm Dật phát ra ánh sáng vô tội… A, tốt lắm, lão sư nhận thua rồi.
Lâm Dật dưới ánh mắt phấn khởi của Lương Thiên Dục cắn một miếng táo, nghiêng người, mặt chậm rì rì tiến sát lại, chống lại ánh mắt mang theo vui đùa của Lương Thiên Dục, khi chỉ còn cách mũi Lương Thiên Dục có 2cm thì đỏ bừng mặt dừng lại, Lương Thiên Dục còn cố tình kêu “a―” thúc giục hắn nhanh lên.
Mùi hương đặc hữu trên người Lương Thiên Dục truyền đến, thản nhiên, tươi mát cũng rất ôn nhu, cảm giác giống như ánh sáng mặt trời chiếu xuống biển khơi. Lâm Dật mỗi lần tới gần mùi hương này đều bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, tựa như thuốc phiện, một khi động vào liền vô pháp dứt bỏ.
Lâm Dật thật cẩn thận đưa lên miếng táo, cố gắng để không đụng vào môi Lương Thiên Dục, nhưng Lương Thiên Dục liên tục ồn ào nói mình ăn không đến, cần tới gần chút nữa, rõ ràng là có mục đích. Lâm Dật mặt đỏ bừng nhắm mắt, dùng tốc độ nhanh nhất dán môi mình lên môi Lương Thiên Dục rồi lập tức dứt ra nhưng Lương Thiên Dục còn nhanh hơn, trong nháy mắt chặn hắn lại.
“Ai, lão sư, không phải đã nói sẽ chủ động sao? Như thế này mà là chủ động?” Lương Thiên Dục tràn đầy hứng thú hỏi, thuận tiện thưởng thức vẻ thẹn thùng của đối phương.
“A ― đem đầu lưỡi vói vào.”
Lâm Dật mặt đã đỏ rực nhưng đầu lại bị Lương Thiên Dục chặn lại, chỉ miễn cưỡng giằng co được năm giây liền đầu hàng.
Hương hoa quả cùng hương thơm đặc hữu trên cơ thể Lương Thiên Dục như nước giao nhau trong không khí, quần áo Lâm Dật trong nháy mắt biến mất, hắn mơ mơ màng màng rơi vào thâm tình của Lương Thiên Dục, lại mơ mơ màng màng bị y kéo vào bể dục.
Một đêm tình cảm mãnh liệt…
***********************************
Ngày hôm sau, Lương Thiên Dục rất vui vẻ mang đến bản thiết kế “bánh ngọt” mà y muốn, mới thoáng nhìn, Lâm Dật từ mặt đến cổ nháy mắt biến thành màu cà chua chín, trên đỉnh đầu hình như còn bốc khói. Lâm Dật lấy tay che miệng, hai mắt mở to như chuông đồng, khó có thể tin trừng mắt nhìn Lương Thiên Dục thật lâu mới từ yết hầu bật ra một tiếng rống
“Lương, Lương Thiên Dục! Ngươi này biến thái!” Cái thứ kia là cái thể loại bánh ngọt gì a?!
“Ta coi đó là một lời khen, bất quá lão sư không thể nuốt lời nha.” Lương Thiên Dục vô lại nói, hai mắt vui vẻ híp lại thành một đường chỉ.
Loại ảnh chụp khiến người ta thẹn thùng này tạm thời là bí mật… Mời mọi người thử tưởng tượng một chút…
Tác giả :
Tử Văn