Học Viện Ác Mộng
Chương 15
Người đến người đi nườm nượp trên đường, hai dãy cửa hàng kéo dài thẳng tắp đến ngã tư đường trang hoàng hoa lệ như hoàng cung. Ngăn cách sau lớp cửa kính trưng bày đủ loại túi sách, quần áo, giày da… của những nhà thiết kế nổi tiếng, hiện lên dưới ánh đèn sáng rực, thể hiện giá trị có bao nhiêu đắt đỏ.
Tại đây những người đi đường toàn là những người giàu có, nữ nhân thì ăn mặc diễm lệ, trang sức tinh xảo, nam nhân thì âu phục giày da cùng đồng hồ, nhẫn khảm đá quý đủ loại, mỗi người đều có ít nhất một hai bảo tiêu, người hầu đi theo.
Lâm Dật thực buồn bực, tại sao hắn chỉ là một giáo viên làm công ăn lương bình thường, hiện tại lại ở một khu phố nổi tiếng, đi dạo cùng toàn những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Hắn thề, tới nơi này tuyệt đối không phải chủ ý của hắn…
Hắn bất đắc dĩ nhìn cái người bên cạnh đang mặc cái gọi là thoải mái đơn giản, lại toàn người là Armani cùng với một đại đội trang sức sang quý nghe cũng chưa từng nghe qua, Lương Thiên Dục. Y khí khái anh hùng bức người, tuy bất quá mới chỉ là một học sinh trung học nhưng vô luận là về khí chất hay cách ăn mặc lại đều thể hiện ra là người có thân thế địa vị.
Trái lại, Lâm Dật trên người là một bộ sơ mi trắng, quần bò cũng giày vải, quy rằng nhìn rất trẻ trung nhưng nhìn sao cũng thấy như là đang đi nhầm chỗ. So sánh như là đang đi trên con đường ngăn cách chợ đêm và đô thị xa hoa.
“Cho ta âu phục màu đen kia, còn áo sơ mi màu lam bên phải…Cả áo len đan màu vàng nhạt kia nữa…”. Tại cửa hàng Gucci xa hoa lớn nhất Bắc Kinh, Lương Thiên Dục đi qua đi lại, tự nhiên giống như đang chọn đồ trong tủ nhà mình lấy ra quần áo, vài vị tiểu thư mặc đồng phục váy màu đen kính cẩn đi theo y phục vụ mang đồ.
Một bên Lâm Dật chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đi đằng sau, rất giống như một tiểu người hầu. Hắn có chút không được tự nhiên lui lại thân thể, khóe mắt đưa lên đánh giá đèn thủy tinh trên đầu…
“Thế nào, mặc thử” Quay đầu lại, đem y phục trong tay đưa cho hắn, Lương Thiên Dục ngữ khí không thể nghi ngờ là đang ra lệnh.
A a… Lại tới nữa.
Lâm Dật cứng ngắc cười khổ, nhận lấy, chịu phận bất hạnh cùng nhân viên bán hàng đi vào gian thử đồ đằng sau, mặc mặc cởi cởi, cởi cởi mặc mặc…
“Ân, cũng không tệ lắm, mua.” Mới liếc mắt một cái, Lương Thiên Dục gật gật đầu, xoay người liền muốn đi thanh toán.
“Uy, uy…Ta không có muốn mua!” Lâm Dật muốn kéo lại bả vai Lương Thiên Dục, đáng tiếc y lại coi như không nghe thấy.
“Rồi, đi mua giày!” Hạ xuống một câu, Lương Thiên Dục lại lôi Lâm Dật đến mấy cửa hàng bên cạnh.
Suốt cả một ngày, Lâm Dật chỉ nghe được vô số câu “Mặc thử!” cùng với “Mua”. Còn thì hai người gần như chả còn gì để nói với nhau.
Giống như hiện tại, Lương Thiên Dục rất xa đi ở phía trước, tao nhã xách mấy túi giấy cho Lâm Dật… Được rồi, thể lực hảo là tốt, chính là cũng phải chú ý một chút tới người đồng hành a!
Thiên a! Hắn sắp chịu không nổi nữa rồi! Này thì tính gì là hẹn hò chứ?!
“Lương • Thiên • Dục •!” Luôn bị không để ý tới, Lâm lão sư thật sự nổi bão.
“Ân? Lão sư ngươi còn cần cái gì sao?” Lương Thiên Dục từ xa quay đầu, “Không cần lo lắng, ta giúp ngươi mua!” Nói rồi y lôi ví tiền của mình ra quơ quơ.
Lâm Dật cả mặt hóa đen, hỏa đại trực tiếp quay đầu bỏ đi.
“Uy, uy! Lão sư ngươi xảy ra chuyện gì? !” Lương Thiên Dục đuổi theo, Lâm Dật chết không ngẩng đầu lên, vừa nhìn, hắn hốc mắt hơi hơi phiếm trứ lệ quang, thế nhưng khóc.
Vừa thấy nước mắt của Lâm Dật, Lương Thiên Dục hoàn toàn luống cuống. Đồ đạc gì trên tay đều vất xuống đất, vội vàng từ trong túi rút ra khăn tay.
“Ô, đều là ngươi. . . !” Lâm Dật nghẹn ngào oa oa kêu, “Rõ ràng, rõ ràng nói. . . Đây là, đi hẹn hò… Ngươi lại, lại tự mình một người đi… Mặc kệ ta!”
Một đại nam nhân tại giữa đường khóc thành như vậy, đám người đi qua ai cũng hiếu kì ghé mắt nhìn, Lương Thiên Dục trên mặt có chút nóng, cảm thấy được hảo mất mặt.
Chính là, lão sư. . . Y thích nhất là lão sư, bởi vì hắn khóc đến rất ủy khuất, y tâm căng thẳng, không để ý đến ánh mắt người khác mà ôm lấy Lâm Dật.
“Thực xin lỗi. . .” Cảm giác được Lâm Dật tựa vào gần sát ***g ngực của y yếu ớt run rẩy , “Ta nghĩ đến. . . Ta nghĩ đến ngươi sẽ thích ta mua đồ cho ngươi… Ta nghĩ đến như vậy. . . Có thể làm cho ngươi cao hứng…”
“Chính là. . . Ta không hiểu nhãn hiệu nổi tiếng… Cũng không cần đồ vật sang quý gì đó…” Lâm Dật rầu rĩ xoay người trong lòng Lương Thiên Dục, “Còn hơn điều đó, ta càng hi vọng… . . .”
Đỏ mặt, hắn lí nhí, giọng nhẹ như gió thoảng, , “Ta càng hi vọng. . . Có thể. . . Cùng ngươi tiếp cận một chút… . . .”
Nhưng Lương Thiên Dục nghe được.
“Chúng ta đây…đi đến những nơi quen thuộc với ngươi đi…Ân?”
Lâm Dật gật gật đầu, cảm thấy vòng tay ôm lấy mình lại chặt hơn chút nữa.
Đi dạo cả ngày, sắc trời đã nhanh tối, Lâm Dật quyết định đưa Lương Thiên Dục đến chợ đêm. Ngày nghỉ, chợ đêm còn có phần ổn ào hơn chợ ban ngày, những quán ăn bình dân cái nào cũng hết chỗ. Đời này còn chưa từng tới qua nơi có nhiều người như vậy, Lương Thiên Dục cảm thấy thần kì trợn mắt nhìn.
“Như vậy. . . Sẽ không thực chen chúc sao?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Ân… Chính là. . . Cũng là có ưu đãi a…” Lâm Dật liếc mắt nhìn y, một cỗ ửng đỏ chậm rãi lan lên tận lỗ tai, Lương Thiên Dục đột nhiên cảm giác trong tay nóng lên, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn lại Lâm Dật.
Dấu ở trong đám người, một đôi tay gắt gao nắm cùng một chỗ, mười ngón giao triển, không sợ bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Tóm lại, chợ đêm đối Lương Thiên Dục hoàn toàn là một địa phương mới lạ.
Y bình thường ra ngoài, phạm vi hoạt động cũng chỉ có những của hàng lớn sang trọng có bảo vệ trị an trông nom ngoài cửa, đi ăn cũng ít nhất phải là nhà hàng Pháp ba sao, một nơi mà người chen chúc người, dưới đất còn tán loạn mấy thứ đồ giấy bỏ đi bị người ta giẫm đạp… y thật chưa từng thấy qua.
Lâm Dật một bên giới thiệu cho y mấy món ăn bình dân nổi tiếng, một bên dạy y cách mặc cả như thế nào để mua được quần áo với giá tiện nghi nhất. . Lương Thiên Dục xùy một tiếng, oán hận nói thực vật không sạch sẽ, Lâm Dật tưởng rằng cuối cùng chỉ có mình mình ăn, lại bị Lương Thiên Dục một ngụm ngốn sạch.
Trừ bỏ món ăn bình dân, Lâm Dật còn kéo y nơi nơi ngoạn trò chơi.
Lao kim ngư, bộ quyển quyển… (?!? Ta cũng 0 biết nó là cái gì nữa) Lâm Dật còn tưởng rằng Lương Thiên Dục tuyệt đối đánh không trúng, không nghĩ tới ngày thường có thói quen đánh lam cầu (cầu mây???), Lương Thiên Dục đánh bách phát bách trúng, còn thắng được một bé thỏ bông thật to…
“Ta cảm thấy nó rất giống ngươi”, Lương Thiên Dục nói, “Thời gian ở trường ngươi đối ta kêu to chính là cái dạng này…”. Kia bé thỏ dựng thẳng mi, khóe miệng lộ ra hai cái răng cửa, Lương Thiên Dục còn cố ý đùa nghịch, cầm tiểu đao trong tay bé thỏ, nơi nơi loạn vung.
“Ngươi…!” Lâm Dật tức đến lông mi dựng đứng, đúng là rất giống bé thỏ. Chính là dù có tức giận cùng chưa từng buông ra bàn tay đang nắm lấy tay người kia.
“A! Ngươi xem, bên kia có bán đồng hồ da!” Lương Thiên Dục phát hiện ra một sạp hàng, thuận tiện dời đi lực chú ý của Lâm Dật.
“Di. . . Thật sự… A! Còn có bán…” Lâm Dật nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Lương Thiên Dục thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy một tấm bảng viết “Giảm giá đặc biệt cho các đôi tình nhân”.
“. . . Ngươi muốn?” Lương Thiên Dục tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười).
“… Ân.” Lâm Dật nhẹ gật đầu, rồi lại như cái gì cũng không để ý nghiêng mặt sang một bên, cử chỉ ngượng ngùng rơi vào mắt Lương Thiên Dục chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Hai người cùng nhau chọn đôi đồng hồ có hoa văn hình con thỏ, Lương Thiên Dục khi nhìn còn cười đến gần chết, chẳng qua Lâm Dật dây đồng hồ là màu lam, Lương Thiên Dục là màu đen. Khi Lương Thiên Dục thận trọng đeo đồng hồ cho Lâm Dật , trên mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Lão sư. . . Ngươi thực dễ dàng thẹn thùng…” Lương Thiên Dục không khỏi cười nhẹ, “Bất quá. . . Ta thích…”
Nhìn gương mặt so với mình trẻ tuổi hơn rất nhiều kia, tâm Lâm Dật dạt dào cảm giác hạnh phúc.
Tại đây những người đi đường toàn là những người giàu có, nữ nhân thì ăn mặc diễm lệ, trang sức tinh xảo, nam nhân thì âu phục giày da cùng đồng hồ, nhẫn khảm đá quý đủ loại, mỗi người đều có ít nhất một hai bảo tiêu, người hầu đi theo.
Lâm Dật thực buồn bực, tại sao hắn chỉ là một giáo viên làm công ăn lương bình thường, hiện tại lại ở một khu phố nổi tiếng, đi dạo cùng toàn những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Hắn thề, tới nơi này tuyệt đối không phải chủ ý của hắn…
Hắn bất đắc dĩ nhìn cái người bên cạnh đang mặc cái gọi là thoải mái đơn giản, lại toàn người là Armani cùng với một đại đội trang sức sang quý nghe cũng chưa từng nghe qua, Lương Thiên Dục. Y khí khái anh hùng bức người, tuy bất quá mới chỉ là một học sinh trung học nhưng vô luận là về khí chất hay cách ăn mặc lại đều thể hiện ra là người có thân thế địa vị.
Trái lại, Lâm Dật trên người là một bộ sơ mi trắng, quần bò cũng giày vải, quy rằng nhìn rất trẻ trung nhưng nhìn sao cũng thấy như là đang đi nhầm chỗ. So sánh như là đang đi trên con đường ngăn cách chợ đêm và đô thị xa hoa.
“Cho ta âu phục màu đen kia, còn áo sơ mi màu lam bên phải…Cả áo len đan màu vàng nhạt kia nữa…”. Tại cửa hàng Gucci xa hoa lớn nhất Bắc Kinh, Lương Thiên Dục đi qua đi lại, tự nhiên giống như đang chọn đồ trong tủ nhà mình lấy ra quần áo, vài vị tiểu thư mặc đồng phục váy màu đen kính cẩn đi theo y phục vụ mang đồ.
Một bên Lâm Dật chỉ có thể vâng vâng dạ dạ đi đằng sau, rất giống như một tiểu người hầu. Hắn có chút không được tự nhiên lui lại thân thể, khóe mắt đưa lên đánh giá đèn thủy tinh trên đầu…
“Thế nào, mặc thử” Quay đầu lại, đem y phục trong tay đưa cho hắn, Lương Thiên Dục ngữ khí không thể nghi ngờ là đang ra lệnh.
A a… Lại tới nữa.
Lâm Dật cứng ngắc cười khổ, nhận lấy, chịu phận bất hạnh cùng nhân viên bán hàng đi vào gian thử đồ đằng sau, mặc mặc cởi cởi, cởi cởi mặc mặc…
“Ân, cũng không tệ lắm, mua.” Mới liếc mắt một cái, Lương Thiên Dục gật gật đầu, xoay người liền muốn đi thanh toán.
“Uy, uy…Ta không có muốn mua!” Lâm Dật muốn kéo lại bả vai Lương Thiên Dục, đáng tiếc y lại coi như không nghe thấy.
“Rồi, đi mua giày!” Hạ xuống một câu, Lương Thiên Dục lại lôi Lâm Dật đến mấy cửa hàng bên cạnh.
Suốt cả một ngày, Lâm Dật chỉ nghe được vô số câu “Mặc thử!” cùng với “Mua”. Còn thì hai người gần như chả còn gì để nói với nhau.
Giống như hiện tại, Lương Thiên Dục rất xa đi ở phía trước, tao nhã xách mấy túi giấy cho Lâm Dật… Được rồi, thể lực hảo là tốt, chính là cũng phải chú ý một chút tới người đồng hành a!
Thiên a! Hắn sắp chịu không nổi nữa rồi! Này thì tính gì là hẹn hò chứ?!
“Lương • Thiên • Dục •!” Luôn bị không để ý tới, Lâm lão sư thật sự nổi bão.
“Ân? Lão sư ngươi còn cần cái gì sao?” Lương Thiên Dục từ xa quay đầu, “Không cần lo lắng, ta giúp ngươi mua!” Nói rồi y lôi ví tiền của mình ra quơ quơ.
Lâm Dật cả mặt hóa đen, hỏa đại trực tiếp quay đầu bỏ đi.
“Uy, uy! Lão sư ngươi xảy ra chuyện gì? !” Lương Thiên Dục đuổi theo, Lâm Dật chết không ngẩng đầu lên, vừa nhìn, hắn hốc mắt hơi hơi phiếm trứ lệ quang, thế nhưng khóc.
Vừa thấy nước mắt của Lâm Dật, Lương Thiên Dục hoàn toàn luống cuống. Đồ đạc gì trên tay đều vất xuống đất, vội vàng từ trong túi rút ra khăn tay.
“Ô, đều là ngươi. . . !” Lâm Dật nghẹn ngào oa oa kêu, “Rõ ràng, rõ ràng nói. . . Đây là, đi hẹn hò… Ngươi lại, lại tự mình một người đi… Mặc kệ ta!”
Một đại nam nhân tại giữa đường khóc thành như vậy, đám người đi qua ai cũng hiếu kì ghé mắt nhìn, Lương Thiên Dục trên mặt có chút nóng, cảm thấy được hảo mất mặt.
Chính là, lão sư. . . Y thích nhất là lão sư, bởi vì hắn khóc đến rất ủy khuất, y tâm căng thẳng, không để ý đến ánh mắt người khác mà ôm lấy Lâm Dật.
“Thực xin lỗi. . .” Cảm giác được Lâm Dật tựa vào gần sát ***g ngực của y yếu ớt run rẩy , “Ta nghĩ đến. . . Ta nghĩ đến ngươi sẽ thích ta mua đồ cho ngươi… Ta nghĩ đến như vậy. . . Có thể làm cho ngươi cao hứng…”
“Chính là. . . Ta không hiểu nhãn hiệu nổi tiếng… Cũng không cần đồ vật sang quý gì đó…” Lâm Dật rầu rĩ xoay người trong lòng Lương Thiên Dục, “Còn hơn điều đó, ta càng hi vọng… . . .”
Đỏ mặt, hắn lí nhí, giọng nhẹ như gió thoảng, , “Ta càng hi vọng. . . Có thể. . . Cùng ngươi tiếp cận một chút… . . .”
Nhưng Lương Thiên Dục nghe được.
“Chúng ta đây…đi đến những nơi quen thuộc với ngươi đi…Ân?”
Lâm Dật gật gật đầu, cảm thấy vòng tay ôm lấy mình lại chặt hơn chút nữa.
Đi dạo cả ngày, sắc trời đã nhanh tối, Lâm Dật quyết định đưa Lương Thiên Dục đến chợ đêm. Ngày nghỉ, chợ đêm còn có phần ổn ào hơn chợ ban ngày, những quán ăn bình dân cái nào cũng hết chỗ. Đời này còn chưa từng tới qua nơi có nhiều người như vậy, Lương Thiên Dục cảm thấy thần kì trợn mắt nhìn.
“Như vậy. . . Sẽ không thực chen chúc sao?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Ân… Chính là. . . Cũng là có ưu đãi a…” Lâm Dật liếc mắt nhìn y, một cỗ ửng đỏ chậm rãi lan lên tận lỗ tai, Lương Thiên Dục đột nhiên cảm giác trong tay nóng lên, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn lại Lâm Dật.
Dấu ở trong đám người, một đôi tay gắt gao nắm cùng một chỗ, mười ngón giao triển, không sợ bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Tóm lại, chợ đêm đối Lương Thiên Dục hoàn toàn là một địa phương mới lạ.
Y bình thường ra ngoài, phạm vi hoạt động cũng chỉ có những của hàng lớn sang trọng có bảo vệ trị an trông nom ngoài cửa, đi ăn cũng ít nhất phải là nhà hàng Pháp ba sao, một nơi mà người chen chúc người, dưới đất còn tán loạn mấy thứ đồ giấy bỏ đi bị người ta giẫm đạp… y thật chưa từng thấy qua.
Lâm Dật một bên giới thiệu cho y mấy món ăn bình dân nổi tiếng, một bên dạy y cách mặc cả như thế nào để mua được quần áo với giá tiện nghi nhất. . Lương Thiên Dục xùy một tiếng, oán hận nói thực vật không sạch sẽ, Lâm Dật tưởng rằng cuối cùng chỉ có mình mình ăn, lại bị Lương Thiên Dục một ngụm ngốn sạch.
Trừ bỏ món ăn bình dân, Lâm Dật còn kéo y nơi nơi ngoạn trò chơi.
Lao kim ngư, bộ quyển quyển… (?!? Ta cũng 0 biết nó là cái gì nữa) Lâm Dật còn tưởng rằng Lương Thiên Dục tuyệt đối đánh không trúng, không nghĩ tới ngày thường có thói quen đánh lam cầu (cầu mây???), Lương Thiên Dục đánh bách phát bách trúng, còn thắng được một bé thỏ bông thật to…
“Ta cảm thấy nó rất giống ngươi”, Lương Thiên Dục nói, “Thời gian ở trường ngươi đối ta kêu to chính là cái dạng này…”. Kia bé thỏ dựng thẳng mi, khóe miệng lộ ra hai cái răng cửa, Lương Thiên Dục còn cố ý đùa nghịch, cầm tiểu đao trong tay bé thỏ, nơi nơi loạn vung.
“Ngươi…!” Lâm Dật tức đến lông mi dựng đứng, đúng là rất giống bé thỏ. Chính là dù có tức giận cùng chưa từng buông ra bàn tay đang nắm lấy tay người kia.
“A! Ngươi xem, bên kia có bán đồng hồ da!” Lương Thiên Dục phát hiện ra một sạp hàng, thuận tiện dời đi lực chú ý của Lâm Dật.
“Di. . . Thật sự… A! Còn có bán…” Lâm Dật nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Lương Thiên Dục thuận theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy một tấm bảng viết “Giảm giá đặc biệt cho các đôi tình nhân”.
“. . . Ngươi muốn?” Lương Thiên Dục tựa tiếu phi tiếu (cười mà như không cười).
“… Ân.” Lâm Dật nhẹ gật đầu, rồi lại như cái gì cũng không để ý nghiêng mặt sang một bên, cử chỉ ngượng ngùng rơi vào mắt Lương Thiên Dục chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Hai người cùng nhau chọn đôi đồng hồ có hoa văn hình con thỏ, Lương Thiên Dục khi nhìn còn cười đến gần chết, chẳng qua Lâm Dật dây đồng hồ là màu lam, Lương Thiên Dục là màu đen. Khi Lương Thiên Dục thận trọng đeo đồng hồ cho Lâm Dật , trên mặt hắn nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Lão sư. . . Ngươi thực dễ dàng thẹn thùng…” Lương Thiên Dục không khỏi cười nhẹ, “Bất quá. . . Ta thích…”
Nhìn gương mặt so với mình trẻ tuổi hơn rất nhiều kia, tâm Lâm Dật dạt dào cảm giác hạnh phúc.
Tác giả :
Tử Văn