Học Tỷ, Tôi Thích Chị
Chương 6
Hani POV
Ngồi trong quán bar nhìn lũ Leggo chơi bời thỏa thích mà không khí cũng không đến nỗi tệ mà trong lòng tôi nó nặng trĩu. Hết ly rượu này rồi lại đến ly rượu khác, điếu thuốc lá đã tàn rồi cũng được thay thành một điếu thuốc mới, chúng như một vòng luẩn quẩn trong đầu tôi vậy, Tôi ngồi thừ người ở đó, trên tay tôi vẫn cầm điếu thuốc còn hẵng cháy đỏ và thả ra một làn khói trắng, chợt có một bàn tay vỗ lấy tay tôi. Là cô ấy là Floria, tôi mỉm cười nở ra một nụ cười nhẹ.
- Cậu đây rồi, tôi gọi mãi mà chẳng thấy cậu đâu cả. Cậu thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy, vẫn là chiếc khăn che mặt này
- Thì lúc đó cũng phải trốn bố mẹ mà, không nghe máy được là phải. Và cũng vì con xe của tôi rơi xuống sông Hàn mà tôi cũng bị cấm túc ở nhà, may là trốn đi được.
- Nếu tôi là cậu thì thật để bị bắt còn hơn làm vậy, tôi không đủ can đảm để thả đứa con của mình xuống đó đâu.
- Tôi biết và tôi cũng vậy, nhưng trên xe còn có cậu. Và cậu là người cầm đầu của tôi nên tôi hi sinh một chút cũng không mất gì nhiều
Tôi cười thành tiếng rồi dụi điếu thuốc chả mình xuống gạt tàn, cầm ly rượu trên tay nhấp một ngụm rồi nói
- Floria! Vào ba ngày nữa là tới sinh nhật tôi, và đám Leggo cũng đến để dự sinh nhất và tổ chức với tôi, với tư cách là người đứng đầu của cậu thì cậu sẽ đến chứ?
- Tôi không biết nữa, bởi ngày đó tôi cũng bận nhiều việc nhưng tôi sẽ cố gắng thu xếp, tôi chỉ chắc chắn được 50% thôi.
- Yah! Không đến là cậu không nể phục Ahn Hani này chút nào cả. Nhất định phải đến đấy Floria.
- Ừm, chắc là sẽ vậy
- Phải vậy chứ. - Tôi đi tới vỗ vai Floria - Này, làm vài vòng chứ?
- Đi!
Tôi lấy con xe của Jackson và hôm nay tôi sẽ là người cầm lái, hôm nay tôi sẽ cho Floria mở rộng tầm mắt. Chiếc xe phóng vút đi, lướt nhanh qua con cầu trên sông Hàn, tiếng còi xe, tiếng gió thổi. Thật tự do làm sao, hôm nay thật khác ở chỗ rằng chỉ sau một lúc thì sẽ có đám cảnh sát đi theo nhưng hôm nay thì lại không, chắc chúng cũng hiểu ra rằng đuổi theo tôi chỉ tổ tốn hơi tốn sức mà chẳng được lợi gì. Tôi nhìn sang bên Floria, cô ấy thật tự do. Mái tóc màu nâu đậm tung bay trong gió, cô ấy đang tận hưởng một cách thoải mái nhất.
- Cậu thấy sao?
- Tay lái của cậu rất cừ Hani, nhưng tôi muốn nhanh hơn nữa.
- Được rồi.
Cô ấy bật một lớn bia ra rồi thò nửa người ra ngoài, còn tôi thì đạp ga cho xe lao vun vút trên đường. Cứ như vậy cho đến khi trời sắp sáng và tôi phải trở về. Tôi lết cái thân mình về nhà rồi ngáp một hơi dài, lên đến phòng thì tôi cũng chẳng buồn thay quần áo mà ngày lên giường cuộn tròn chăn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau
Người giúp việc lại gõ cửa phòng tôi gọi. Thật khó chịu mà, tôi mới chỉ ngủ được có hơn 2 tiếng kể từ lúc về.
- Lại sao nữa?
- Cô chủ, cô Junghwa đến để đón cô đi học cùng.
Chị ta đúng là mặt dày mà, không ám tôi không được sao? Ừ thì bố tôi bỏ tiền ra thuê chị ta nhưng cũng nên cho tôi một không gian riêng chứ. Tôi nói vọng lại
- Cô nói với chị ta rằng đi trước đi, tôi đi sau. Đừng đợi tôi rồi lại bị mang danh đi học muộn như tôi.
- Thưa cô là cô Junghwa đang đứng ở ngoài này.
- Kệ chị ta!
Tôi kéo chăn kín lên trên qua đầu rồi ngủ tiếp, Bây giờ tôi rất buồn ngủ nên với tôi lúc này không gì quan trọng hơn là ngủ. Thật sự!
"Cạch"
Tiếng cửa phòng của tôi mở ra, chiếc chăn trên người tôi vị kéo xuống. Cái lạnh bao trùm làm tôi khó lòng mà ngủ tiếp được, mở mắt ra thì thấy con người khó hiểu kia đang đứng ở cuối giường nhìn tôi.
- Em còn không mau dậy
- Tôi không thích!
- Yah!! Tôi nói rằng dậy mau!
- Không! Chị là cái thá gì mà cứ bắt tôi này nọ chứ, đừng ở đây làm phiền tôi nữa. Người như chị mà làm bạn tôi thì không xứng.
- Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại em mới được, hôm nay em không cần đi học. Tôi sẽ là người dạy cho em biết đâu là lễ phép.
Chị ta chốt lại cánh cửa phòng rồi đi tới dằn cả người tôi nằm xuống dưới giường, thô bạo cắn lấy môi tôi, chị ta thật sự không một chút sự nhẹ nhàng nào cả. Tuy tôi ăn chơi nhưng tôi vẫn chưa bao giờ biết đến việc sẽ "Have Sεメ" với một người mà tôi chỉ mới gặp cách đây mấy ngày và chị ta đang làm chuyện đó với tôi. Tôi cố gắng chống cự, vùng vẫy thoát khỏi chị ta nhưng tất cả đều là việc vô nghĩa, tôi vẫn không thể thoát được ra mà còn bị kìm chặt hơn. Đôi môi của tôi bây giờ chắc đã bị sưng lên bởi chị ta ngấu nghiến nó như một con thú hoang vậy, hoá ra đây là mặt trái của một học sinh chăm ngoan mà tôi biết. Cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ cưỡиɠ ɦϊếp, tôi bắt đầu thấy sợ. Mắt rôi bắt đầu nhoè đi vì nước mắt, môi của tôi bị chị ta ngập chặt làm tôi không thể kêu lên được, chiếc áo phông trắng mới mua của tôi đã bị chị ta xé rách tan tành, bây giờ tôi phải đấu tranh tư tưởng giữa việc thoát thân và giữ thể diện. Nếu tôi hét lên thì đồng nghĩa với việc đám người giúp việc sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác và coi thường tôi, còn nếu tôi không kêu lên thì sẽ bị cưỡиɠ ɦϊếp, tôi vẫn chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng, con người tôi coi cái thể diện rất là lớn, đúng là thật chết tiệt.
- Làm ơn mà xin chị! - Tôi bắt đầu chuyển sang việc cầu xin chị ta, dù gì thì chuyện này cũng chỉ có tôi và chị ta biết nên tôi sẽ xuống nước van xin chị ta lần này. - Đừng làm vậy mà, tôi xin chị. Tôi rất sợ! - Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi, chị ta một tay chống lên, còn một tay thì lau đi nước mắt trên mắt tôi, lúc này tôi giống như một con mèo nhỏ cần sự thương hại của chị ta vậy.
- Chẳng phải em rất lớn lối sao? Tiểu thư Ahn sẽ không xuống nước cầu xin ai bất cứ thứ gì mà.
Chị ta cười nhếch mép rồi nói, tôi chỉ có thể im lặng nằm đó mà khóc mà buông ra lời cầu xin, một kẻ như tôi luôn là người ăn to nói lớn nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kẻ nhát gan, một kẻ ngốc thiếu thốn tình cảm gia đình không hơn không kém. Chị ta ngồi dậy rồi ném cho tôi một chiếc áo khác, khắp người tôi bây giờ chi chít những vết hôn còn mới đây. Chỉ trong một lúc đó mà chị ta đã làm những điêu gì vậy chứ?
- Tại sao?
- Chị nói cái gì?
- Tại sao em không bao giờ chịu nghe lời tôi mà luôn phản kháng, luôn chống đối tôi. Đến khi tôi phải làm em sợ làm em khóc em mới biết đường thôi sao!!!! Hả?
Chị ta lớn tiếng với tôi, đây à lần 2 chị ta làm như vậy, nếu đàn em tôi mà biết tôi, chị lớn của chúng đang phải nghe lời, sợ sệt dưới kẻ khác thì thật đẹp mặt. Ahn Hani, mày quá kém cỏi!
- Tôi...Haizzz!!!! Nếu chị đặt vào tôi thì chị có thấy rằng điều tôi đang làm chỉ là để giải tỏa cho bản thân thôi hiểu không? Tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi.
- Ngoài ăn chơi, ngậm thìa vàng thì em còn gì phải lo nghĩ chứ? Chẳng phải là quá nó đủ rồi sao? Vật chất đối với em là quá thừa thãi.
- Chị sai rồi Junghwa, vật chất thì tôi có rất nhiều. Phải, chúng rất nhiều nhưng cái tôi cần không phải là vật chất. Mà là tình thương, kẻ như tôi cần một tình thương hại từ bố mẹ,từ cái gọi là gia đình. Con người tôi luôn gào thét rằng sẽ có ai ở bên cạnh mỗi khi tôi buồn, chăm sóc tôi mỗi khi tôi mệt hay đơn giản là bữa cơm gia đình. Nhưng những điều tôi có thể làm là tìm đến rượu bia là để vơi đi nỗi buồn, thuốc lá chỉ để tôi giải sầu. Đua xe là để tìm sự tự so, tìm những người bạn để thoát khỏi cô đơn. Bố mẹ tôi họ quá bận rộn để dành ra thời gian với đứa con gái như tôi, sắp tới là sinh nhật tôi và tôi sắp 20 tuổi, nhưng chị biết không? Tôi luôn ganh tị với những đứa trẻ con rằng chúng được ở bên cạnh bố mẹ vào những ngày sinh nhật, khi còn là một đứa trẻ con 2 tuổi, tôi ngồi thức cả đêm để đợi họ về cùng cắt bánh nhưng cuối cùng cho đến sáng vẫn chẳng có ai ngoài quản gia và người giúp việc. Tôi càng cố gắng hi vọng thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Họ chỉ đơn giản là gửi về những món quà hay những tin nhắn chúc sinh nhật nhạt nhẽo. Đơn giản là tôi chỉ muốn được tụ họp, điều đó khó lắm sao? Tôi ngang bướng là vì tôi không muốn họ thấy tôi yếu đuối, mặc dù tôi luôn cười nhưng nó chỉ là để che đi điều mà tôi đang đặt nặng thôi. Chị hiểu được không? - Tôi ngán ngẩm ngồi nhìn chị ta.
- Vậy tôi có thể làm gì để giúp em lấp đầy khoảng thời gian đó?
- Chị thương hại tôi sao? Tôi không cần.
- Tôi không hề thương hại em, tôi thật sự rất muốn được giúp em. Bởi tôi....
Ngồi trong quán bar nhìn lũ Leggo chơi bời thỏa thích mà không khí cũng không đến nỗi tệ mà trong lòng tôi nó nặng trĩu. Hết ly rượu này rồi lại đến ly rượu khác, điếu thuốc lá đã tàn rồi cũng được thay thành một điếu thuốc mới, chúng như một vòng luẩn quẩn trong đầu tôi vậy, Tôi ngồi thừ người ở đó, trên tay tôi vẫn cầm điếu thuốc còn hẵng cháy đỏ và thả ra một làn khói trắng, chợt có một bàn tay vỗ lấy tay tôi. Là cô ấy là Floria, tôi mỉm cười nở ra một nụ cười nhẹ.
- Cậu đây rồi, tôi gọi mãi mà chẳng thấy cậu đâu cả. Cậu thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy, vẫn là chiếc khăn che mặt này
- Thì lúc đó cũng phải trốn bố mẹ mà, không nghe máy được là phải. Và cũng vì con xe của tôi rơi xuống sông Hàn mà tôi cũng bị cấm túc ở nhà, may là trốn đi được.
- Nếu tôi là cậu thì thật để bị bắt còn hơn làm vậy, tôi không đủ can đảm để thả đứa con của mình xuống đó đâu.
- Tôi biết và tôi cũng vậy, nhưng trên xe còn có cậu. Và cậu là người cầm đầu của tôi nên tôi hi sinh một chút cũng không mất gì nhiều
Tôi cười thành tiếng rồi dụi điếu thuốc chả mình xuống gạt tàn, cầm ly rượu trên tay nhấp một ngụm rồi nói
- Floria! Vào ba ngày nữa là tới sinh nhật tôi, và đám Leggo cũng đến để dự sinh nhất và tổ chức với tôi, với tư cách là người đứng đầu của cậu thì cậu sẽ đến chứ?
- Tôi không biết nữa, bởi ngày đó tôi cũng bận nhiều việc nhưng tôi sẽ cố gắng thu xếp, tôi chỉ chắc chắn được 50% thôi.
- Yah! Không đến là cậu không nể phục Ahn Hani này chút nào cả. Nhất định phải đến đấy Floria.
- Ừm, chắc là sẽ vậy
- Phải vậy chứ. - Tôi đi tới vỗ vai Floria - Này, làm vài vòng chứ?
- Đi!
Tôi lấy con xe của Jackson và hôm nay tôi sẽ là người cầm lái, hôm nay tôi sẽ cho Floria mở rộng tầm mắt. Chiếc xe phóng vút đi, lướt nhanh qua con cầu trên sông Hàn, tiếng còi xe, tiếng gió thổi. Thật tự do làm sao, hôm nay thật khác ở chỗ rằng chỉ sau một lúc thì sẽ có đám cảnh sát đi theo nhưng hôm nay thì lại không, chắc chúng cũng hiểu ra rằng đuổi theo tôi chỉ tổ tốn hơi tốn sức mà chẳng được lợi gì. Tôi nhìn sang bên Floria, cô ấy thật tự do. Mái tóc màu nâu đậm tung bay trong gió, cô ấy đang tận hưởng một cách thoải mái nhất.
- Cậu thấy sao?
- Tay lái của cậu rất cừ Hani, nhưng tôi muốn nhanh hơn nữa.
- Được rồi.
Cô ấy bật một lớn bia ra rồi thò nửa người ra ngoài, còn tôi thì đạp ga cho xe lao vun vút trên đường. Cứ như vậy cho đến khi trời sắp sáng và tôi phải trở về. Tôi lết cái thân mình về nhà rồi ngáp một hơi dài, lên đến phòng thì tôi cũng chẳng buồn thay quần áo mà ngày lên giường cuộn tròn chăn đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau
Người giúp việc lại gõ cửa phòng tôi gọi. Thật khó chịu mà, tôi mới chỉ ngủ được có hơn 2 tiếng kể từ lúc về.
- Lại sao nữa?
- Cô chủ, cô Junghwa đến để đón cô đi học cùng.
Chị ta đúng là mặt dày mà, không ám tôi không được sao? Ừ thì bố tôi bỏ tiền ra thuê chị ta nhưng cũng nên cho tôi một không gian riêng chứ. Tôi nói vọng lại
- Cô nói với chị ta rằng đi trước đi, tôi đi sau. Đừng đợi tôi rồi lại bị mang danh đi học muộn như tôi.
- Thưa cô là cô Junghwa đang đứng ở ngoài này.
- Kệ chị ta!
Tôi kéo chăn kín lên trên qua đầu rồi ngủ tiếp, Bây giờ tôi rất buồn ngủ nên với tôi lúc này không gì quan trọng hơn là ngủ. Thật sự!
"Cạch"
Tiếng cửa phòng của tôi mở ra, chiếc chăn trên người tôi vị kéo xuống. Cái lạnh bao trùm làm tôi khó lòng mà ngủ tiếp được, mở mắt ra thì thấy con người khó hiểu kia đang đứng ở cuối giường nhìn tôi.
- Em còn không mau dậy
- Tôi không thích!
- Yah!! Tôi nói rằng dậy mau!
- Không! Chị là cái thá gì mà cứ bắt tôi này nọ chứ, đừng ở đây làm phiền tôi nữa. Người như chị mà làm bạn tôi thì không xứng.
- Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại em mới được, hôm nay em không cần đi học. Tôi sẽ là người dạy cho em biết đâu là lễ phép.
Chị ta chốt lại cánh cửa phòng rồi đi tới dằn cả người tôi nằm xuống dưới giường, thô bạo cắn lấy môi tôi, chị ta thật sự không một chút sự nhẹ nhàng nào cả. Tuy tôi ăn chơi nhưng tôi vẫn chưa bao giờ biết đến việc sẽ "Have Sεメ" với một người mà tôi chỉ mới gặp cách đây mấy ngày và chị ta đang làm chuyện đó với tôi. Tôi cố gắng chống cự, vùng vẫy thoát khỏi chị ta nhưng tất cả đều là việc vô nghĩa, tôi vẫn không thể thoát được ra mà còn bị kìm chặt hơn. Đôi môi của tôi bây giờ chắc đã bị sưng lên bởi chị ta ngấu nghiến nó như một con thú hoang vậy, hoá ra đây là mặt trái của một học sinh chăm ngoan mà tôi biết. Cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ cưỡиɠ ɦϊếp, tôi bắt đầu thấy sợ. Mắt rôi bắt đầu nhoè đi vì nước mắt, môi của tôi bị chị ta ngập chặt làm tôi không thể kêu lên được, chiếc áo phông trắng mới mua của tôi đã bị chị ta xé rách tan tành, bây giờ tôi phải đấu tranh tư tưởng giữa việc thoát thân và giữ thể diện. Nếu tôi hét lên thì đồng nghĩa với việc đám người giúp việc sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác và coi thường tôi, còn nếu tôi không kêu lên thì sẽ bị cưỡиɠ ɦϊếp, tôi vẫn chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng, con người tôi coi cái thể diện rất là lớn, đúng là thật chết tiệt.
- Làm ơn mà xin chị! - Tôi bắt đầu chuyển sang việc cầu xin chị ta, dù gì thì chuyện này cũng chỉ có tôi và chị ta biết nên tôi sẽ xuống nước van xin chị ta lần này. - Đừng làm vậy mà, tôi xin chị. Tôi rất sợ! - Nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi, chị ta một tay chống lên, còn một tay thì lau đi nước mắt trên mắt tôi, lúc này tôi giống như một con mèo nhỏ cần sự thương hại của chị ta vậy.
- Chẳng phải em rất lớn lối sao? Tiểu thư Ahn sẽ không xuống nước cầu xin ai bất cứ thứ gì mà.
Chị ta cười nhếch mép rồi nói, tôi chỉ có thể im lặng nằm đó mà khóc mà buông ra lời cầu xin, một kẻ như tôi luôn là người ăn to nói lớn nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kẻ nhát gan, một kẻ ngốc thiếu thốn tình cảm gia đình không hơn không kém. Chị ta ngồi dậy rồi ném cho tôi một chiếc áo khác, khắp người tôi bây giờ chi chít những vết hôn còn mới đây. Chỉ trong một lúc đó mà chị ta đã làm những điêu gì vậy chứ?
- Tại sao?
- Chị nói cái gì?
- Tại sao em không bao giờ chịu nghe lời tôi mà luôn phản kháng, luôn chống đối tôi. Đến khi tôi phải làm em sợ làm em khóc em mới biết đường thôi sao!!!! Hả?
Chị ta lớn tiếng với tôi, đây à lần 2 chị ta làm như vậy, nếu đàn em tôi mà biết tôi, chị lớn của chúng đang phải nghe lời, sợ sệt dưới kẻ khác thì thật đẹp mặt. Ahn Hani, mày quá kém cỏi!
- Tôi...Haizzz!!!! Nếu chị đặt vào tôi thì chị có thấy rằng điều tôi đang làm chỉ là để giải tỏa cho bản thân thôi hiểu không? Tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi.
- Ngoài ăn chơi, ngậm thìa vàng thì em còn gì phải lo nghĩ chứ? Chẳng phải là quá nó đủ rồi sao? Vật chất đối với em là quá thừa thãi.
- Chị sai rồi Junghwa, vật chất thì tôi có rất nhiều. Phải, chúng rất nhiều nhưng cái tôi cần không phải là vật chất. Mà là tình thương, kẻ như tôi cần một tình thương hại từ bố mẹ,từ cái gọi là gia đình. Con người tôi luôn gào thét rằng sẽ có ai ở bên cạnh mỗi khi tôi buồn, chăm sóc tôi mỗi khi tôi mệt hay đơn giản là bữa cơm gia đình. Nhưng những điều tôi có thể làm là tìm đến rượu bia là để vơi đi nỗi buồn, thuốc lá chỉ để tôi giải sầu. Đua xe là để tìm sự tự so, tìm những người bạn để thoát khỏi cô đơn. Bố mẹ tôi họ quá bận rộn để dành ra thời gian với đứa con gái như tôi, sắp tới là sinh nhật tôi và tôi sắp 20 tuổi, nhưng chị biết không? Tôi luôn ganh tị với những đứa trẻ con rằng chúng được ở bên cạnh bố mẹ vào những ngày sinh nhật, khi còn là một đứa trẻ con 2 tuổi, tôi ngồi thức cả đêm để đợi họ về cùng cắt bánh nhưng cuối cùng cho đến sáng vẫn chẳng có ai ngoài quản gia và người giúp việc. Tôi càng cố gắng hi vọng thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Họ chỉ đơn giản là gửi về những món quà hay những tin nhắn chúc sinh nhật nhạt nhẽo. Đơn giản là tôi chỉ muốn được tụ họp, điều đó khó lắm sao? Tôi ngang bướng là vì tôi không muốn họ thấy tôi yếu đuối, mặc dù tôi luôn cười nhưng nó chỉ là để che đi điều mà tôi đang đặt nặng thôi. Chị hiểu được không? - Tôi ngán ngẩm ngồi nhìn chị ta.
- Vậy tôi có thể làm gì để giúp em lấp đầy khoảng thời gian đó?
- Chị thương hại tôi sao? Tôi không cần.
- Tôi không hề thương hại em, tôi thật sự rất muốn được giúp em. Bởi tôi....
Tác giả :
Phương Linh