Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 4: Sưởi ấm cho cậu
Edit: Hyukie Lee
Tiết ngữ văn gió êm sóng lặng.
Kiều Thiều hơi đau khổ với mấy tác phẩm văn cổ, nhưng may mà hôm nay học văn hiện đại.
Lúc này đang học văn xuôi Ánh trăng hồ sen của Chu Tự Thanh, giáo viên là ông chú bốn mươi hào hoa phong nhã, vì khởi động không khí hát một khúc Truyền kì phượng hoàng ánh trăng hồ sen.
Bài này thế hệ 00 không ai thưởng thức nhưng đại đa số đều nghe qua, ai mà không từng đi theo ông nội bà nội ra quảng trường múa quạt chứ?
Âm nhạc phát lên loa rất ồn, âm điệu rất lớn, Kiều Thiều hoài nghi giáo viên muốn đánh thức tên những người đang ngủ, ví dụ như vị kế bên.
Giaó viên một mảnh dụng tâm lương khổ, đáng tiếc hiệu quả không bao nhiêu.
Mới đầu Kiều Thiều thấy cánh tay cùng bàn hơi nhúc nhích, cho rằng rốt cuộc thụy thần cũng tỉnh, cho rằng rốt cuộc mình cũng được chiêm ngưỡng dung nhan cùng bàn, cho rằng rốt cuộc cũng phân rõ giới hạn.
Thụy thần: thần ngủ.
Ai ngờ cùng bàn đưa lưng về phía y ngáp một cái, ngủ tiếp.
Sự khác nhau duy nhất là thay đổi tư thế, vốn là ghé lên cánh tay, bây giờ là dán đầu lên bàn, đôi tay thật dài buông rủ xuống dưới.
Kiều Thiều bĩu bĩu môi, nhìn tay ai đó — cảm thấy có chút quen mắt, rất quen mắt.
Đại khái là mấy tên nam sinh tay dài chân dài người cao đều là thế này đi?
Nghĩ đến mấy từ cao dài rắn chắc này, Kiều Thiều phát triển hơi chậm chỉ đành chậc chậc.
Thôi thôi, bây giờ là lúc học tập, không nên nghĩ lung tung.
Tiết thứ hai chấm dứt, sau đó là thể dục giữa giờ.
Nếu nói Hạ Thâm không cần nộp bài tập, Kiều Thiều chỉ là khinh bỉ, nhưng khi hắn không cần đi tập thể dục, Kiều Thiều chính là hâm mộ ghen tỵ!
Không phải Kiều Thiều muốn nhàn hạ, mà là y không hiểu, một tên lười biếng ngủ đến chết đi sống lại còn không vận động mắc gì cao tới mức này hay vậy!
Người với người, tức giận a.
Bàn trước là một nam sinh cười lên lộ hai cái răng nanh nhỏ, tên Tống Nhất Hủ.
Tống Nhất Hủ kéo kéo Kiều Thiều: “Đi thôi, đến muộn thể dục giữa giờ sẽ bị trừ điểm.”
Kiều Thiều liếc tên cùng bàn: “Cậu ta thì sao?” Trong nội quy trường học rõ ràng có viết, điểm thấp hơn mức quy định nhất định phải mời phụ huynh, nghiêm trọng còn thông báo phê bình, nghiêm trọng nữa sẽ bị đuổi học.
Tống Nhất Hủ cười nói: “Cậu ta không quan tâm.” Hạ Thần tùy tiện lấy một phần thưởng, điểm liền tăng thêm mấy chục, bao nhiêu đó đủ hắn tùy hứng phung phí mấy năm.
Đương nhiên Kiều Thiều không biết tình hình thực tế, y nghĩ cũng phù hợp logic — thụy thần mà quan tâm mấy điểm đó sao? Chắc phụ huynh bị mời riết cũng phiền, muốn phân rõ ranh giới với trường học!
Kiều Thiều đứng dậy nhìn Trần Tố.
Trần Tố xếp ở thứ hai, đã đi trước, Kiều Thiều liền đi cùng Tống Nhất Hủ.
Tống Nhất Hủ là một tên nói nhiều, so với Trần Tố có nề nếp còn lắm mồm hơn. Đi đến tháp đồng hồ, cậu ta thần bí hề hề nói đây là thánh địa hẹn hò, khi nguyệt hắc phong cao, có đèn pin là y như rằng đều là dã uyên ương. Lúc đến khu phòng năm ba, cậu ta lại nói đây là tu la địa ngục, đi ra chính là đại la thần tiên, không ra nổi thì là đi đời nhà ma…
Kiều Thiều nghe đến vui vẻ, không lâu lắm hai người liền đến sân thể dục.
Sân thể dục của Đông Khu Nhất Trung rất lớn, có thể chứa một hơi năm mươi lớp.
Mỗi khối đều có mấy lớp đặc biệt, lớp khác đều mặc đồng phục thuần xanh trắng, chỉ có mấy lớp kia đều là đồ thường, hơn nữa số lượng gần bằng một nửa lớp bình thường.
Kiều Thiều hiểu rõ trong lòng, chắc những người đó là ban quốc tế hoặc ban năng khiếu.
Y rướn cổ lên ngắm ngắm, không thấy Lâu Kiêu đâu.
Cũng đúng, sao giáo bá lại có thể đến tập thể dục giữa giờ.
Nhưng thể dục giữa giờ lại khiến Kiều Thiều khó xử, căn bản y không biết mấy động tác này.
Tống Nhất Hủ đứng bên cạnh buồn bực: “Trường học trước của cậu không có tập thể dục sao? Không phải thống nhất toàn quốc à?”
Có thống nhất toàn quốc không thì Kiều Thiều không biết, dù sao trường y cũng không tập.
Trường bọn họ chỉ có đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung, đánh golf,.. sẽ không lãng phí thời gian tập thể dục…
Đương nhiên lời này không thể nói, nói ra Tống Nhất Hủ sẽ cười rụng răng.
Kiều Thiều hàm hồ nói: “Lúc trước cơ thể tôi không tốt, không có tập thể dục.”
Nhìn cơ thể nhỏ bé ấy, Tống Nhất Hủ hiểu rõ: “Vậy bây giờ cậu tập được không? Nếu không đi tìm giáo viên nói đi?”
“Không cần không cần.” Kiều Thiều chột dạ nói: “Bây giờ đã bình phục rồi.”
Tống Nhất Hủ nhiệt tình nói: “Không sao, cậu muốn tập thì tập, động tác rất đơn giản.”
Qủa thực không thể nói rõ, hơn nữa Kiều Thiều cũng vì chuyển trường nên bị sắp cuối cùng, bị một đống “giáo viên” đi vòng vòng đằng trước, múa tay múa chân loạn theo cũng có thể đối phó.
Trăm triệu không nghĩ tới, bọn họ tập thể dục xong đi về, thụy thần vẫn còn ngủ!
Kiều Thiều chân tâm buồn bực, người này cũng không cần đi tiểu sao, bàng quang tốt vậy à?
Đúng là không bình thường!
Tiết thứ ba là vật lý, đây là môn khiến Kiều Thiều sợ hãi nhất.
Kiến thức năm nhất không khó mấy, nhưng Kiều Thiều tập trung tinh thần cũng thất khiếu thông lục khiếu — một khiếu còn lại dốt đặc cán mai!
Trên bảng có một bài tập, Kiều Thiều đọc đề xong ngu người, thế nhưng giáo viên lại chống bàn nói: “Một bạn lên giải thử xem nào.”
Nháy mắt Kiều Thiều căng chặt, giải… Giaỉ cái gì mà giải, kiến thức này còn chưa giảng nữa, ai mà biết!
Khiến Kiều Thiều khẩn trương là, mắt giáo viên lại lia qua bên này.
Không thể nào…
Kiều Thiều mới nghiêm túc nghe giảng ba tiết xong, chỉ cách học sinh nghiêm túc có một khoảng cách, thật sự không đảm nhận được nhiệm vụ gian khổ như vậy.
“Hạ Thâm.” Gíao viên vật lý gọi tên.
Một lúc lâu Kiều Thiều mới phản ứng tên này là kêu cùng bàn.
Nhưng thụy thần giống như đã chết, giáo viên kêu cũng không nghe.
Kiều Thiều do dự một chút, vẫn nhịn không được dùng tay đẩy hắn một chút.
Tuy nói muốn rời xa học tra, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu.
Có điều đẩy xong y liền hối hận, tỉnh lại thì sẽ làm sao, tên học tra ngủ hết ba tiết sao có thể giải được cái đề siêu cương như vậy?
Giaó viên vật lý gọi hắn dậy, tám phần là muốn làm xấu mặt, thuận tiện đứng lên tỉnh ngủ. https: //hyukieleesj1398. wordpress.com/
“Hạ Thâm?” Giaó viên lại gọi lần nữa.
Kiều Thiều đã tận tình tận nghĩa, không đẩy nữa.
Vốn tưởng giáo viên sẽ đi xuống bục giảng, một tay lay tỉnh tên này, ai ngờ giáo viên chỉ đây mắt kính, kêu người khác: “Trần Tố, em lên giải đi.”
Kiều Thiều: “???”
Vậy thôi sao?
Gọi hai tiếng không ai quan tâm, ngài cũng không quan tâm?
Tôn nghiêm của ngài đâu! Cầm thước dạy học xuống đánh tỉnh tên này đi a!
Chỉ học mới có nửa ngày, Kiều Thiều cảm thấy rất khó nói, tam quan cũng bị làm mới.
Qủa nhiên là không ai quan tâm nữa, làm đến mức này cũng trâu bò thật.
Sống đến cảnh giới này, Kiều Thiều có chút phục.
Tiết cuối là sinh học, trong bầu không khí mệt mỏi cả lớp muốn ngủ, giờ cơm trưa sắp đến.
Kiều Thiều đã nhìn không thấy sinh vật ngồi bên cạnh.
Dù sao thì ngoại trừ đi ngủ, Kiều Thiều giống như không có cùng bàn.
Chuông tan học vang lên, Kiều Thiều hạ mắt nhìn Hạ Thâm.
Tống Nhất Hủ nói: “Tuyệt đối đừng đánh thức cậu ấy, ngủ dậy cộc lắm.”
Kiều Thiều: “…” Mấu chốt là có gọi cũng không tỉnh!
“Thôi đừng gọi, dù sao đi ngủ cũng không tiêu hao nhiệt lượng, không cần ăn cơm.”
Tống Nhất Hủ: “Ha, cũng đúng, định luật đầu tiên của nhiệt lực học!”
Đang nói chuyện, tầm mắt Kiều Thiều nhìn qua Trần Tố.
Kiều Thiều mới vừa nhìn qua, Trần Tố liền nhìn qua chỗ khác đi ra ngoài.
Kiều Thiều nói: “Trần Tố, chờ tôi một chút.”
Trần Tố dừng bước lại.
Kiều Thiều lại quay đầu nhìn Tống Nhất Hủ: “Đi ăn chung không?”
Tống Nhất Hủ vốn đang cười ha ha, lúc này bỗng sửng sốt: “Cậu đi cùng Trần Tố à?”
Kiều Thiều nói: “Đúng vậy, chúng tôi ở cùng phòng, buổi sáng nhờ cậu ấy dẫn mình đi phòng giám thị.”
Tống Nhất Hủ vội vàng khoát tay nói: “Hai người đi đi, tôi có hẹn với bạn rồi.”
Kiều Thiều không muốn nói thêm nữa, đáp: “Vậy được, tôi đi trước.”
Trần Tố nhìn Kiều Thiều đuổi theo, không nói gì.
Kiều Thiều nói: “Đề vật lý lúc nãy khó quá, vậy mà cậu giải được.”
Trên khuôn mặt thản nhiên của Trần Tố có chút độ ấm: “Giaỉ cũng không được tốt lắm, quá trình rất dài dòng.”
Kiều Thiều nói: “Làm gì có, tôi đọc đề còn không hiểu đây này.”
Nói đến chuyện học, Trần Tố nói nhiều hơn: “Cũng không khó, sử dụng những công thức đã học lúc trước…”
Hai người hàn huyên một đường về đề lý, Kiều Thiều có được ích lợi không nhỏ, càng có hảo cảm với vị cùng phòng này.
Như lời Trần Tố nói, giá quán cơm không đắt, bốn đồng là mua được hai đồ ăn một canh một cơm, khiến Kiều Thiều khiếp sợ không thôi.
Bốn đồng tiền đó.
Một bữa cơm bình thường nhất của Kiều Thiều cũng hơn bốn trăm a.
Trần Tố dùng tiền còn ít hơn, chỉ mất ba đồng!
Điều này khiến Kiều Thiều ngạc nhiên đến bùng nổ, thần tình kinh hỉ không thể giấu được.
Sắc mặt Trần Tố càng thêm hòa hoãn, nói rằng: “Rất thích hợp đúng không, chắc chắn cậu sẽ ăn no, ăn thôi.”
Kiều Thiều liên tục gật đầu, nói rằng: “Qủa thực rất thích hợp.”
Lầu hai nhà ăn.
Hạ Thâm cầm ly americano lạnh, mạnh mẽ thanh tỉnh đầu óc.
Lâu Kiêu không biết hút thuốc, chỉ đành cắn cây kẹo que, hỏi hắn: “Cậu lại nhịn mấy ngày mấy đêm?”
Hạ Thâm quay đầu nhìn về phía lầu một: “Có một đơn hàng rất gấp.”
Lâu Kiêu cắn một cái nát kẹo que: “Kiềm chế chút, tuổi trẻ mà đến mức đó sao, tiền cũng từ từ thôi.”
Hạ Thâm không nói nữa, híp mắt lại, trong lầu một rộn ràng nhìn thấy tên nhóc quen thuộc.
Lâu Kiêu lại nói: “Ăn cơm trước đi, buổi chiều vào phòng tôi ngủ bổ sung.”
Dù sao hắn cũng không về phòng ngủ, mà Hạ Thâm lại không trọ ở trường.
Hạ Thâm tùy tiện đồng ý, khi quay đầu nhìn lại, đã không thấy đứa bé kia.
Lâu Kiêu chú ý đến tầm mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói: “Quán cơm trường mình còn cho học sinh trung học vào ăn?”
Lâu Kiêu: “Sơ trung cách đây hơn ba dặm, bọn họ có thời gian đi qua đây à?”
“Cũng đúng.” Hạ Thâm thu hồi tầm mắt: “Xem ra tôi phải ngủ bù.” Thiếu ngủ đến mức xuất hiện ảo giác.
Nhất Trung Đông Khu có giờ nghỉ trưa, hơn nữa còn là cưỡng chế nghỉ trưa.
Học sinh ngoại trú hai giờ mới cho vào trường, học sinh nội trú thì không cho ra khỏi phòng.
Sau khi tạm biệt ở quán cơm, Trần Tố phải đi trực ban, Kiều Thiều chỉ đành trở về một mình.
Khi mở cửa ra, Kiều Thiều nghĩ trong phòng không có người nào, lông xanh không giống loại người sẽ an phận ngủ trưa, giáo bá thì càng không thể, Trần Tố lại đi kiểm tra phòng ngủ, xem ra hôm nay chỉ có mình mình độc chiếm cả phòng…
Suy nghĩ còn chưa đi hết, sau khi mở cửa liền bị khí lạnh phà vào mặt lạnh run run.
**!
Ai mở điều hòa lớn như vậy, muốn đông chết người sao!
Lúc này mới có tháng năm, tuy mặc áo ngắn tay nhưng mở điều hòa cũng quá sớm rồi đó!
Kiều Thiều đón gió lạnh đi vào phòng, nhanh chóng tìm ra điều khiển từ xa, tắt điều hòa.
“Bệnh thần kinh à.” Kiều Thiều lẩm bẩm: “Sợ nóng cỡ nào vậy!”
Vừa dứt lời, y liền phát hiện trên giường số ba có một người đang nằm.
Nam sinh ngủ rất trầm, tóc ngắn nhỏ vụn tản xuống bên gối, vì hai mắt nhắm chặt nên không còn thần thái lãnh đạm uể oải, nhiều thêm chút mỏi mệt và biếng nhác.
Ngũ quan hắn rất tốt, vì nằm nghiêng nên mũi càng có vẻ lập thể, đường cong cổ và cằm gần như hoàn mỹ.
Giường đơn hai thước đối với hắn cũng không rộng lắm, đôi chân dài cuộn tròn, không chỗ để.
Kiều Thiều có chút ghen tị nghĩ: Lớn lên cao cũng có ích gì, chiếm chỗ!
Mở điều hòa lạnh như vậy mà “Lâu Kiêu” chỉ đắp một cái chăn mỏng bên hông, đúng là không sợ lạnh.
Kiều Thiều nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng cân nhắc – Thừa dịp cậu ta ngủ, có khả năng mặc đồ nữ được không.
A, trong tay không có áo nữ số lớn, phi phi phi, y mới không có đồ nữ, kích cỡ gì cũng không có!
Thôi, báo cái tiểu cừu trước.
Kiều Thiều ám chà chà ôm chăn mình lại, nghiêm nghiêm túc túc đắp lên cho hắn.
Sợ nóng đúng không?
Vậy thì đun cho nóng luôn!
Tiết ngữ văn gió êm sóng lặng.
Kiều Thiều hơi đau khổ với mấy tác phẩm văn cổ, nhưng may mà hôm nay học văn hiện đại.
Lúc này đang học văn xuôi Ánh trăng hồ sen của Chu Tự Thanh, giáo viên là ông chú bốn mươi hào hoa phong nhã, vì khởi động không khí hát một khúc Truyền kì phượng hoàng ánh trăng hồ sen.
Bài này thế hệ 00 không ai thưởng thức nhưng đại đa số đều nghe qua, ai mà không từng đi theo ông nội bà nội ra quảng trường múa quạt chứ?
Âm nhạc phát lên loa rất ồn, âm điệu rất lớn, Kiều Thiều hoài nghi giáo viên muốn đánh thức tên những người đang ngủ, ví dụ như vị kế bên.
Giaó viên một mảnh dụng tâm lương khổ, đáng tiếc hiệu quả không bao nhiêu.
Mới đầu Kiều Thiều thấy cánh tay cùng bàn hơi nhúc nhích, cho rằng rốt cuộc thụy thần cũng tỉnh, cho rằng rốt cuộc mình cũng được chiêm ngưỡng dung nhan cùng bàn, cho rằng rốt cuộc cũng phân rõ giới hạn.
Thụy thần: thần ngủ.
Ai ngờ cùng bàn đưa lưng về phía y ngáp một cái, ngủ tiếp.
Sự khác nhau duy nhất là thay đổi tư thế, vốn là ghé lên cánh tay, bây giờ là dán đầu lên bàn, đôi tay thật dài buông rủ xuống dưới.
Kiều Thiều bĩu bĩu môi, nhìn tay ai đó — cảm thấy có chút quen mắt, rất quen mắt.
Đại khái là mấy tên nam sinh tay dài chân dài người cao đều là thế này đi?
Nghĩ đến mấy từ cao dài rắn chắc này, Kiều Thiều phát triển hơi chậm chỉ đành chậc chậc.
Thôi thôi, bây giờ là lúc học tập, không nên nghĩ lung tung.
Tiết thứ hai chấm dứt, sau đó là thể dục giữa giờ.
Nếu nói Hạ Thâm không cần nộp bài tập, Kiều Thiều chỉ là khinh bỉ, nhưng khi hắn không cần đi tập thể dục, Kiều Thiều chính là hâm mộ ghen tỵ!
Không phải Kiều Thiều muốn nhàn hạ, mà là y không hiểu, một tên lười biếng ngủ đến chết đi sống lại còn không vận động mắc gì cao tới mức này hay vậy!
Người với người, tức giận a.
Bàn trước là một nam sinh cười lên lộ hai cái răng nanh nhỏ, tên Tống Nhất Hủ.
Tống Nhất Hủ kéo kéo Kiều Thiều: “Đi thôi, đến muộn thể dục giữa giờ sẽ bị trừ điểm.”
Kiều Thiều liếc tên cùng bàn: “Cậu ta thì sao?” Trong nội quy trường học rõ ràng có viết, điểm thấp hơn mức quy định nhất định phải mời phụ huynh, nghiêm trọng còn thông báo phê bình, nghiêm trọng nữa sẽ bị đuổi học.
Tống Nhất Hủ cười nói: “Cậu ta không quan tâm.” Hạ Thần tùy tiện lấy một phần thưởng, điểm liền tăng thêm mấy chục, bao nhiêu đó đủ hắn tùy hứng phung phí mấy năm.
Đương nhiên Kiều Thiều không biết tình hình thực tế, y nghĩ cũng phù hợp logic — thụy thần mà quan tâm mấy điểm đó sao? Chắc phụ huynh bị mời riết cũng phiền, muốn phân rõ ranh giới với trường học!
Kiều Thiều đứng dậy nhìn Trần Tố.
Trần Tố xếp ở thứ hai, đã đi trước, Kiều Thiều liền đi cùng Tống Nhất Hủ.
Tống Nhất Hủ là một tên nói nhiều, so với Trần Tố có nề nếp còn lắm mồm hơn. Đi đến tháp đồng hồ, cậu ta thần bí hề hề nói đây là thánh địa hẹn hò, khi nguyệt hắc phong cao, có đèn pin là y như rằng đều là dã uyên ương. Lúc đến khu phòng năm ba, cậu ta lại nói đây là tu la địa ngục, đi ra chính là đại la thần tiên, không ra nổi thì là đi đời nhà ma…
Kiều Thiều nghe đến vui vẻ, không lâu lắm hai người liền đến sân thể dục.
Sân thể dục của Đông Khu Nhất Trung rất lớn, có thể chứa một hơi năm mươi lớp.
Mỗi khối đều có mấy lớp đặc biệt, lớp khác đều mặc đồng phục thuần xanh trắng, chỉ có mấy lớp kia đều là đồ thường, hơn nữa số lượng gần bằng một nửa lớp bình thường.
Kiều Thiều hiểu rõ trong lòng, chắc những người đó là ban quốc tế hoặc ban năng khiếu.
Y rướn cổ lên ngắm ngắm, không thấy Lâu Kiêu đâu.
Cũng đúng, sao giáo bá lại có thể đến tập thể dục giữa giờ.
Nhưng thể dục giữa giờ lại khiến Kiều Thiều khó xử, căn bản y không biết mấy động tác này.
Tống Nhất Hủ đứng bên cạnh buồn bực: “Trường học trước của cậu không có tập thể dục sao? Không phải thống nhất toàn quốc à?”
Có thống nhất toàn quốc không thì Kiều Thiều không biết, dù sao trường y cũng không tập.
Trường bọn họ chỉ có đấu kiếm, cưỡi ngựa, bắn cung, đánh golf,.. sẽ không lãng phí thời gian tập thể dục…
Đương nhiên lời này không thể nói, nói ra Tống Nhất Hủ sẽ cười rụng răng.
Kiều Thiều hàm hồ nói: “Lúc trước cơ thể tôi không tốt, không có tập thể dục.”
Nhìn cơ thể nhỏ bé ấy, Tống Nhất Hủ hiểu rõ: “Vậy bây giờ cậu tập được không? Nếu không đi tìm giáo viên nói đi?”
“Không cần không cần.” Kiều Thiều chột dạ nói: “Bây giờ đã bình phục rồi.”
Tống Nhất Hủ nhiệt tình nói: “Không sao, cậu muốn tập thì tập, động tác rất đơn giản.”
Qủa thực không thể nói rõ, hơn nữa Kiều Thiều cũng vì chuyển trường nên bị sắp cuối cùng, bị một đống “giáo viên” đi vòng vòng đằng trước, múa tay múa chân loạn theo cũng có thể đối phó.
Trăm triệu không nghĩ tới, bọn họ tập thể dục xong đi về, thụy thần vẫn còn ngủ!
Kiều Thiều chân tâm buồn bực, người này cũng không cần đi tiểu sao, bàng quang tốt vậy à?
Đúng là không bình thường!
Tiết thứ ba là vật lý, đây là môn khiến Kiều Thiều sợ hãi nhất.
Kiến thức năm nhất không khó mấy, nhưng Kiều Thiều tập trung tinh thần cũng thất khiếu thông lục khiếu — một khiếu còn lại dốt đặc cán mai!
Trên bảng có một bài tập, Kiều Thiều đọc đề xong ngu người, thế nhưng giáo viên lại chống bàn nói: “Một bạn lên giải thử xem nào.”
Nháy mắt Kiều Thiều căng chặt, giải… Giaỉ cái gì mà giải, kiến thức này còn chưa giảng nữa, ai mà biết!
Khiến Kiều Thiều khẩn trương là, mắt giáo viên lại lia qua bên này.
Không thể nào…
Kiều Thiều mới nghiêm túc nghe giảng ba tiết xong, chỉ cách học sinh nghiêm túc có một khoảng cách, thật sự không đảm nhận được nhiệm vụ gian khổ như vậy.
“Hạ Thâm.” Gíao viên vật lý gọi tên.
Một lúc lâu Kiều Thiều mới phản ứng tên này là kêu cùng bàn.
Nhưng thụy thần giống như đã chết, giáo viên kêu cũng không nghe.
Kiều Thiều do dự một chút, vẫn nhịn không được dùng tay đẩy hắn một chút.
Tuy nói muốn rời xa học tra, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu.
Có điều đẩy xong y liền hối hận, tỉnh lại thì sẽ làm sao, tên học tra ngủ hết ba tiết sao có thể giải được cái đề siêu cương như vậy?
Giaó viên vật lý gọi hắn dậy, tám phần là muốn làm xấu mặt, thuận tiện đứng lên tỉnh ngủ. https: //hyukieleesj1398. wordpress.com/
“Hạ Thâm?” Giaó viên lại gọi lần nữa.
Kiều Thiều đã tận tình tận nghĩa, không đẩy nữa.
Vốn tưởng giáo viên sẽ đi xuống bục giảng, một tay lay tỉnh tên này, ai ngờ giáo viên chỉ đây mắt kính, kêu người khác: “Trần Tố, em lên giải đi.”
Kiều Thiều: “???”
Vậy thôi sao?
Gọi hai tiếng không ai quan tâm, ngài cũng không quan tâm?
Tôn nghiêm của ngài đâu! Cầm thước dạy học xuống đánh tỉnh tên này đi a!
Chỉ học mới có nửa ngày, Kiều Thiều cảm thấy rất khó nói, tam quan cũng bị làm mới.
Qủa nhiên là không ai quan tâm nữa, làm đến mức này cũng trâu bò thật.
Sống đến cảnh giới này, Kiều Thiều có chút phục.
Tiết cuối là sinh học, trong bầu không khí mệt mỏi cả lớp muốn ngủ, giờ cơm trưa sắp đến.
Kiều Thiều đã nhìn không thấy sinh vật ngồi bên cạnh.
Dù sao thì ngoại trừ đi ngủ, Kiều Thiều giống như không có cùng bàn.
Chuông tan học vang lên, Kiều Thiều hạ mắt nhìn Hạ Thâm.
Tống Nhất Hủ nói: “Tuyệt đối đừng đánh thức cậu ấy, ngủ dậy cộc lắm.”
Kiều Thiều: “…” Mấu chốt là có gọi cũng không tỉnh!
“Thôi đừng gọi, dù sao đi ngủ cũng không tiêu hao nhiệt lượng, không cần ăn cơm.”
Tống Nhất Hủ: “Ha, cũng đúng, định luật đầu tiên của nhiệt lực học!”
Đang nói chuyện, tầm mắt Kiều Thiều nhìn qua Trần Tố.
Kiều Thiều mới vừa nhìn qua, Trần Tố liền nhìn qua chỗ khác đi ra ngoài.
Kiều Thiều nói: “Trần Tố, chờ tôi một chút.”
Trần Tố dừng bước lại.
Kiều Thiều lại quay đầu nhìn Tống Nhất Hủ: “Đi ăn chung không?”
Tống Nhất Hủ vốn đang cười ha ha, lúc này bỗng sửng sốt: “Cậu đi cùng Trần Tố à?”
Kiều Thiều nói: “Đúng vậy, chúng tôi ở cùng phòng, buổi sáng nhờ cậu ấy dẫn mình đi phòng giám thị.”
Tống Nhất Hủ vội vàng khoát tay nói: “Hai người đi đi, tôi có hẹn với bạn rồi.”
Kiều Thiều không muốn nói thêm nữa, đáp: “Vậy được, tôi đi trước.”
Trần Tố nhìn Kiều Thiều đuổi theo, không nói gì.
Kiều Thiều nói: “Đề vật lý lúc nãy khó quá, vậy mà cậu giải được.”
Trên khuôn mặt thản nhiên của Trần Tố có chút độ ấm: “Giaỉ cũng không được tốt lắm, quá trình rất dài dòng.”
Kiều Thiều nói: “Làm gì có, tôi đọc đề còn không hiểu đây này.”
Nói đến chuyện học, Trần Tố nói nhiều hơn: “Cũng không khó, sử dụng những công thức đã học lúc trước…”
Hai người hàn huyên một đường về đề lý, Kiều Thiều có được ích lợi không nhỏ, càng có hảo cảm với vị cùng phòng này.
Như lời Trần Tố nói, giá quán cơm không đắt, bốn đồng là mua được hai đồ ăn một canh một cơm, khiến Kiều Thiều khiếp sợ không thôi.
Bốn đồng tiền đó.
Một bữa cơm bình thường nhất của Kiều Thiều cũng hơn bốn trăm a.
Trần Tố dùng tiền còn ít hơn, chỉ mất ba đồng!
Điều này khiến Kiều Thiều ngạc nhiên đến bùng nổ, thần tình kinh hỉ không thể giấu được.
Sắc mặt Trần Tố càng thêm hòa hoãn, nói rằng: “Rất thích hợp đúng không, chắc chắn cậu sẽ ăn no, ăn thôi.”
Kiều Thiều liên tục gật đầu, nói rằng: “Qủa thực rất thích hợp.”
Lầu hai nhà ăn.
Hạ Thâm cầm ly americano lạnh, mạnh mẽ thanh tỉnh đầu óc.
Lâu Kiêu không biết hút thuốc, chỉ đành cắn cây kẹo que, hỏi hắn: “Cậu lại nhịn mấy ngày mấy đêm?”
Hạ Thâm quay đầu nhìn về phía lầu một: “Có một đơn hàng rất gấp.”
Lâu Kiêu cắn một cái nát kẹo que: “Kiềm chế chút, tuổi trẻ mà đến mức đó sao, tiền cũng từ từ thôi.”
Hạ Thâm không nói nữa, híp mắt lại, trong lầu một rộn ràng nhìn thấy tên nhóc quen thuộc.
Lâu Kiêu lại nói: “Ăn cơm trước đi, buổi chiều vào phòng tôi ngủ bổ sung.”
Dù sao hắn cũng không về phòng ngủ, mà Hạ Thâm lại không trọ ở trường.
Hạ Thâm tùy tiện đồng ý, khi quay đầu nhìn lại, đã không thấy đứa bé kia.
Lâu Kiêu chú ý đến tầm mắt của hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói: “Quán cơm trường mình còn cho học sinh trung học vào ăn?”
Lâu Kiêu: “Sơ trung cách đây hơn ba dặm, bọn họ có thời gian đi qua đây à?”
“Cũng đúng.” Hạ Thâm thu hồi tầm mắt: “Xem ra tôi phải ngủ bù.” Thiếu ngủ đến mức xuất hiện ảo giác.
Nhất Trung Đông Khu có giờ nghỉ trưa, hơn nữa còn là cưỡng chế nghỉ trưa.
Học sinh ngoại trú hai giờ mới cho vào trường, học sinh nội trú thì không cho ra khỏi phòng.
Sau khi tạm biệt ở quán cơm, Trần Tố phải đi trực ban, Kiều Thiều chỉ đành trở về một mình.
Khi mở cửa ra, Kiều Thiều nghĩ trong phòng không có người nào, lông xanh không giống loại người sẽ an phận ngủ trưa, giáo bá thì càng không thể, Trần Tố lại đi kiểm tra phòng ngủ, xem ra hôm nay chỉ có mình mình độc chiếm cả phòng…
Suy nghĩ còn chưa đi hết, sau khi mở cửa liền bị khí lạnh phà vào mặt lạnh run run.
**!
Ai mở điều hòa lớn như vậy, muốn đông chết người sao!
Lúc này mới có tháng năm, tuy mặc áo ngắn tay nhưng mở điều hòa cũng quá sớm rồi đó!
Kiều Thiều đón gió lạnh đi vào phòng, nhanh chóng tìm ra điều khiển từ xa, tắt điều hòa.
“Bệnh thần kinh à.” Kiều Thiều lẩm bẩm: “Sợ nóng cỡ nào vậy!”
Vừa dứt lời, y liền phát hiện trên giường số ba có một người đang nằm.
Nam sinh ngủ rất trầm, tóc ngắn nhỏ vụn tản xuống bên gối, vì hai mắt nhắm chặt nên không còn thần thái lãnh đạm uể oải, nhiều thêm chút mỏi mệt và biếng nhác.
Ngũ quan hắn rất tốt, vì nằm nghiêng nên mũi càng có vẻ lập thể, đường cong cổ và cằm gần như hoàn mỹ.
Giường đơn hai thước đối với hắn cũng không rộng lắm, đôi chân dài cuộn tròn, không chỗ để.
Kiều Thiều có chút ghen tị nghĩ: Lớn lên cao cũng có ích gì, chiếm chỗ!
Mở điều hòa lạnh như vậy mà “Lâu Kiêu” chỉ đắp một cái chăn mỏng bên hông, đúng là không sợ lạnh.
Kiều Thiều nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng cân nhắc – Thừa dịp cậu ta ngủ, có khả năng mặc đồ nữ được không.
A, trong tay không có áo nữ số lớn, phi phi phi, y mới không có đồ nữ, kích cỡ gì cũng không có!
Thôi, báo cái tiểu cừu trước.
Kiều Thiều ám chà chà ôm chăn mình lại, nghiêm nghiêm túc túc đắp lên cho hắn.
Sợ nóng đúng không?
Vậy thì đun cho nóng luôn!
Tác giả :
Long Thất