Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 14: Đừng khinh tuổi trẻ nghèo
Edit: Hyukie Lee
Ghen cái gì?
Kiều Thiều đã bị một vạn điểm kinh hách!
“Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Trần Tố.” Hạ Thâm đặt tay Kiều Thiều lên tay mình.
Động tác này mới xuất hiện gần đây, làm như vậy Kiều què chân mới dựa vào mượn lực, đi tiện hơn.
Giờ phút này…
Kiều Thiều ngửa đầu dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn Hạ Thâm: “Cậu…” Lại nói không ra khỏi miệng.
Hạ Thâm còn hỏi lại: “Thế nào, tôi không có tư cách ăn dấm sao?”
Kiều Thiều trợn to mắt, trong lòng gào thét một vạn lần: Cậu có tư cách gì chứ???
“Trần Tố ở kia kìa.” Hạ Thâm nhìn về phía lan can.
Khu dạy học Đông Cao là hình tròn, chính giữa rỗng, lúc nghỉ giải lao học sinh đều ra đây chơi.
Trần Tố đứng ở góc lan can, gắt gao cầm tay vịn, kinh ngạc nhìn về phía xa xa.
Nếu không phải cái lan can này cao đến mức không ai leo ra được, cơ hồ Kiều Thiều đã cho rằng…
“Trần Tố!” Kiều Thiều hô lên, dịch cái chân “tàn phế” cố gắng đi qua.
Ai biết một tiếng hô vừa ra, cả người Trần Tố cứng ngắc, không quay đầu lại mà chạy mất.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm nói: “Nếu để tôi ôm cậu thì đuổi theo rất nhanh.”
Hiện tại đang là giờ cơm chiều, tất cả đều là bạn học lui tới, nếu Hạ Thâm mà ôm hay cõng, Kiều Thiều sẽ nhảy từ lan can nhảy xuống!
Kiều Thiều bấu cánh tay Hạ Thâm, nói: “Như vầy tôi cũng đuổi theo được.”
Hạ Thâm cũng không cạy mạnh ôm người, dù sao Kiều Thiều không những là một bạn học người nhỏ mặt nhỏ mà còn là hán tử thà mất đầu chứ không mất mặt.
Đương nhiên Kiều Thiều đuổi theo Trần Tố không kịp, y vừa đến cửa thang lầu, bóng người Trần Tố đã biết mất.
Hạ Thâm nói: “Cậu ta về ký túc xá.”
Trần Tố đang trốn tránh Kiều Thiều, cậu biết hiện tại Kiều Thiều muốn lên tầng năm rất khó, cho nên nơi tốt nhất để trốn chính là ký túc xá.
Kiều Thiều cũng nghĩ ra, cắn răng nói : “Đi!”
Coi như là rèn luyện thân thể đi, tuy bụng có hơi đói.
Hai người đi về ký túc xá, Kiều Thiều kiên trì tự bò lên tầng năm, Hạ Thâm đứng xem đến đau lòng : “Thật sự không cần tôi cõng sao?”
Kiều Thiều thở hổn hển : “Không cần, tôi không muốn làm phiền.”
Hạ Thâm nhìn mồ hôi lạnh giữa trán người kia : “Tôi cõng hai người như cậu lên lầu cũng không chảy nhiều mồ hôi vậy đâu.”
Kiều Thiều tức giận : “Sao tôi có thể so với cậu được?”
Người này ít nhất là một mét chín!
Chân dài tới eo Kiều Thiều luôn!
Hai cái chân ngắn này không thể so với hai cái chân dài quỷ quái đó được!
Đương nhiên Kiều Thiều sẽ không nói lời này, đánh chết cũng không nói.
Hạ Thâm nhéo nhéo cánh tay nhỏ của y : “Cậu phải ăn cơm nhiều vào, rèn luyện nhiều vào.”
Kiều Thiều mệt đến thở dốc : “Biết rồi.”
Hạ Thâm hảo tâm an ủi : “Chờ chân hết rồi tôi dẫn cậu đi rèn luyện.”
“Rèn luyện kiểu gì?” Kiều Thiều nghi ngờ nhìn hắn, hay là tìm người đánh nhau!
Hạ Thâm nói : “Tôi vận động toàn năng, cậu cứ chọn đi.”
Kiều Thiều khiêu khích : “Múa ba lê cũng biết?”
Hạ Thâm kinh ngạc nhìn qua : “Cậu muốn học cái này à?”
“Không muốn!” Kiều Thiều nói : “Chứ không phải cậu nói mình toàn năng sao?”
Hạ Thâm suy nghĩ : “Múa ba lê thì tôi không biết thật, nhưng mà trượt băng thì biết, muốn học không?”
Trượt băng nghệ thuật và múa ba lê có chút tương thông thật.
Nhưng Kiều Thiều mới không tin Hạ Thâm biết trượt, chắc là cái sân patin mà thiếu niên bất lương thường đi mới đúng!
“Rồi nói sau đi.” Kiều Thiều tùy tiện có lệ, căn bản không muốn trả lời.
Khi nói chuyện hai người đã đến phòng 516, Kiều Thiều thở hổn hển một hơi sau đó mới thò tay mở cửa.
Như suy nghĩ, Trần Tố đang ở trong ký túc xá, cậu ngồi ngay ngắn trên bàn, trước mặt để rất nhiều bài tập, nhưng xem bộ dáng kia cũng biết tâm không đặt ở đó.
Nghe được tiếng mở cửa, Trần Tố ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Kiều Thiều liền bật người đứng lên.
Kiều Thiều vào nhà, nhưng Hạ Thâm thì không, hắn đứng bên ngoài đóng cửa lại, trực tiếp khóa chốt.
Kiều Thiều : “…” Ngài thật giỏi!
Vì vậy Trần Tố không còn chỗ chạy.
Kiều Thiều bò lết lên tới tầng năm, thể lực đã sớm cạn kiệt.
Y ngồi lên giường, nói : “Trốn cái gì?”
Trần Tố không trả lời.
Kiều Thiều thở một hơi nặng nề, nhìn qua : “Sợ tôi như bọn họ, không chơi với cậu nữa?”
Một câu đâm trúng vết đau.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lòng tự trọng mạnh nhất, cũng là lúc yếu nhất.
Trần Tố ngồi lên ghế, ách cổ họng nói : “Cậu cũng nghe bọn họ nói rồi.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng, hỏi : “Cậu thật sự trộm đồ sao?”
Trần Tố cúi đầu, tay đặt trên bàn co rúm, khiến quyển bài tập quăn hết góc, cậu đáp : “Ừm.”
Kiều Thiều lập tức hỏi tiếp : “Tại sao?”
Hai chữ đó khiến Trần Tố sửng sốt.
Sau khi biết mình là tên trộm, Kiều Thiều không nên đứng dậy chạy đi lấy người sao? Sao lại còn hỏi tại sao…
Rốt cuộc Trần Tố cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Thiều.
Kiều Thiều cũng đang nhìn cậu, trong mắt của y không có thứ gì, đến nửa điểm xem thường cũng không, trong trẻo thấu triệt, không chút thành kiến.
Y hỏi : “Có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?”
Âm thanh thanh thúy bị đè thấp vẫn còn mang theo tín nhiệm, Trần Tố cảm thấy chóp mũi đau xót, nhiệt khí ồ ồ nhảy lên, vành mắt đỏ bừng : “Tôi… Tôi cho rằng…”
Kiều Thiều nhìn cậu, kiên nhẫn nghe.
Trần Tố nói ra chuyện cứ day dứt mãi trong lòng hơn nửa năm : “Tôi cho rằng cậu ấy đã bỏ rồi… Tôi thấy cậu ấy ném vào thùng rác, cho rằng cậu ấy không cần cái ba lô đó nữa.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Kiều Thiều nói có chút đứt quãng, nhưng lại rõ ràng kể hết câu chuyện.
Trần Tố thật sự đã “trộm”, một cái ba lô màu đen.
Nhưng cậu ta không phải lấy trong hộc bàn, mà là nhặt được trong thùng rác.
Trần Tố cho rằng người kia không cần nó nữa.
Trần Tố vẫn luôn muốn có một cái ba lô, một cái túi nhẹ nhàng có thể bỏ vài cuốn sách mang từ lớp về ký túc xá, cho nên lụm lại mang về ký túc xá, giặt giũ sạch sẽ cẩn thận, phơi nắng rồi sau đó sử dụng.
Mấy ngày đó Trần Tố rất vui vẻ, tuy vẫn độc lai độc vãng, nhưng có cái ba lô này, mỗi ngày cậu đi nhẹ hơn rất nhiều.
Mãi đến khi có người cả kinh kêu một tiếng : “Đây không phải cái ba lô tôi tìm mãi không thấy sao?”
Lúc đó đang ở phòng ăn, tụ tập rất nhiều học sinh, mọi người nghe được động tĩnh đều nhìn qua.
Mặt Trần Tố ngại đến đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.
Người kia bước lên phía trước : “Chắc chắn đây là của tôi, mẹ tôi sợ tôi làm mất nên còn thêu tên ở trong nữa.”
Hắn đi lên đoạt lại ba lô, mở khóa ra, cho thấy tên mình.
Sau đó, ánh mắt của những người trong phòng ăn nhìn Trần Tố đều thay đổi.
Từ đó về sau, Trần Tố trở thành tên trộm.
Nghe đến đó, Kiều Thiều vội la lên : “Sao cậu lại không giải thích?”
Là nhặt được, rõ ràng là nhặt được!
Kiều Thiều nhìn qua, không biết nói như thế nào : “Giaỉ thích kiểu gì bây giờ, nói tôi lụm đồ trong thùng rác sao?”
Kiều Thiều nói : “Nhưng người kia thật sự ném vào thùng rác mà!”
Nếu là làm rơi, Kiều Thiều tin Trần Tố sẽ giao cái túi cho chỗ nhận đồ đánh rơi.
Nhưng một cái túi trong thùng rác, nộp lên thế nào?
Trần Tố lắc đầu.
Kiều Thiều lật đật đứng lên : “Người đó tên gì, tôi đi tìm cậu ta!”
Trần Tố nói : “Đã qua nửa năm rồi, có nói cũng vô dụng.”
Nửa năm…
Trần Tố ôm cái ô danh này, yên lặng chịu đựng nhiều vậy sao.
Trong lòng Kiều Thiều không biết nói thế nào.
Trần Tố rũ mắt, nói tiếp : “Thật ra là tại tôi không tốt, để cho bọn họ có ấn tượng là tôi sẽ trộm đồ.”
Kiều Thiều phát hỏa : “Sao lại có thể trách cậu!”
“Là vì tại tôi!” Trần Tố dùng âm lượng hiếm thấy mà nói : “Là tại tôi nghèo, cái gì bọn họ cũng có, mà tôi thì đến học phí cũng sít sao lắm mới gom đủ tiền để nộp!”
Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.
Trần Tố ngẩng đầu nhìn y : “Cậu cũng hiểu đúng không? Chắc chắn là cậu hiểu! Nhà nghèo là sai, so ra cái gì cũng kém bọn họ, cái gì cũng không bằng bọn họ! Không dám nói chuyện, sợ bị xem thường, không dám ăn cơm chung, sợ đồ mình ăn bị cười nhạo, không dám chơi cùng, vì thứ mà mấy người đó cười tôi đều không hiểu… Căn bản là tôi không hiểu!”
Đôi mắt Kiều Thiều mở ra tròn xoe, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.
“Tôi quái đản, tôi lạc đàn, tôi nghèo kiết xác, cho nên tôi cần phải đi trộm đồ!” Trần Tố gầm hết oán khí hơn nửa năm tích tụ trong lòng ra.
Kiều Thiều vô cùng khó chịu, y nhẹ giọng nói : “Không phải… Trần Tố, cậu không phải…”
Kiều Thiều lau khô nước mắt, khi ngẩng đầu chỉ còn thân thiết : “Kiều Thiều, cậu đừng như tôi. Cậu đừng nghĩ gì cả, cũng đừng sờ cái gì hết, đừng để bọn họ có lý do khi dễ mình.”
Kiều Thiều càng không nói nên lời.
Y hiểu, cái gì cũng hiểu.
Tình hình trong nhà Trần Tố không tốt, hoặc có thể nói là rất nghèo.
Cậu tự ti, mẫn cảm, có lòng tự trọng mãnh liệt của một thiếu niên.
Cậu không muốn làm trò cười cho bạn bè, cho nên cách mọi người rất xa, nhưng điều này lại khiến mọi người tưởng cậu quái đản.
Ngoài ý muốn nhặt được cái ba lô trong thùng rác, lại biến thành trộm đồ.
Không người nghi ngờ, không người muốn tìm ra chân tướng, vì Trần Tố nghèo, vì Trần Tố lập dị, vì cậu ta là người sẽ làm ra những chuyện đó.
Cho đến hôm nay Trần Tố cũng vẫn dằn xuống đáy lòng, yên lặng chịu đựng, chết cũng không mở miệng nói một chữ, nhưng lúc này lại nói ra toàn bộ.
Nguyên nhân là gì….
Chỉ đơn giản là vì Kiều Thiều hỏi thôi sao?
Không chỉ như vậy, mà khởi nguồn từ Trần Tố cảm thấy Kiều Thiều giống mình, cậu cho rằng Kiều Thiều sẽ hiểu, thậm chí cậu còn muốn… Bảo vệ Kiều Thiều.
Đúng vậy, cậu hy vọng Kiều Thiều đừng “phạm sai lầm” giống mình, đừng bị người xa lánh như mình.
Nhưng trên thực tế, Kiều Thiều…
Kiều Thiều có thể thấy được sự quan tâm của Trần Tố.
Trần Tố chia y vào phạm vi đồng loại, Trần Tố tự vạch ra vết sẹo chảy máu đầm đìa để nhắc nhở y.
Sao Kiều Thiều nhẫn tâm để Trần Tố lẻ loi thêm một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Kiều Thiều nói với Trần Tố : “Cảm ơn.”
Trần Tố sợ run lên, nhưng rất nhanh khóe miệng lại lộ ra nụ cười, trong mắt cũng có thần thái.
Cậu nói : “Đừng sợ, chúng ta đừng quan tâm những thứ đó, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gắng, chờ thi đậu một đại học tốt, chúng ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác!”
Nhà nghèo thì thế nào, nghèo đến mức bị người nhạo báng thì thế nào?
Ninh khinh bạch tu công, đừng khinh tuổi trẻ nghèo.
Chung Tu cũng có ngày long mặc phượng, Ngô Tín cả đời mặc quần lung! (1)
( 1)Xuất xứ từ Thanh Đại Ngô Kính Tử hồi 46 “Môn sinh”
Trong lòng Kiều Thiều bắt đầu dâng lên nhiệt lưu, y dùng sức gật đầu : “Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Trần Tố cũng gật đầu : “Ừm!”
Hạ Thâm dựa bên tường ngoài cửa, khóe miệng treo nụ cười thản nhiên.
Đừng khinh tuổi trẻ nghèo a, đừng khinh tuổi trẻ nghèo.
Trần Tố lấy tinh thần lại tiếp tục đứng lên, Kiều Thiều cũng có một bằng hữu chân chính.
Không chỉ là bằng hữu, mà còn là chiến hữu!
Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh nói chuyện.
Giọng ngạc nhiên nhất là của lông xanh của phòng : “Anh Thâm, đứng ngoài cửa làm gì thế?”
Âm thanh tản mạn của Hạ Thâm vang lên : “Đừng vào.”
Âm điệu của lông xanh cất cao mang theo kiêu ngạo : “Sao vậy, có chuyện gì à?”
Hạ Thâm há mồm liền nói lung tung : “Lâu Kiêu ở trong.”
Lông xanh kinh ngạc : “Anh Kiêu? Em mới thấy ảnh trong lớp mà.”
Hạ Thâm: “À, cậu ta mới về.”
Lông xanh nghi ngờ : “Anh Kiêu ở thì sao, sao em lại không thể vào?”
Hạ Thâm nói : “Trong đó còn có người trong lòng cậu ta.”
Lông xanh : “!”
Hạ Thâm không chút khách khí bán đồng đội : “Hiểu chưa?”
Lông xanh liên thanh nói : “Hiểu rồi hiểu rồi!”
Sau đó chạy trốn nhanh như chớp.
Kiều Thiều và Trần Tố trong phòng : “…”
Bầu không khí vốn rất khó chịu, bỗng nhiên bay mất không còn miếng nào.
Hai người đều cười ra tiếng.
Ghen cái gì?
Kiều Thiều đã bị một vạn điểm kinh hách!
“Đi thôi, dẫn cậu đi tìm Trần Tố.” Hạ Thâm đặt tay Kiều Thiều lên tay mình.
Động tác này mới xuất hiện gần đây, làm như vậy Kiều què chân mới dựa vào mượn lực, đi tiện hơn.
Giờ phút này…
Kiều Thiều ngửa đầu dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn Hạ Thâm: “Cậu…” Lại nói không ra khỏi miệng.
Hạ Thâm còn hỏi lại: “Thế nào, tôi không có tư cách ăn dấm sao?”
Kiều Thiều trợn to mắt, trong lòng gào thét một vạn lần: Cậu có tư cách gì chứ???
“Trần Tố ở kia kìa.” Hạ Thâm nhìn về phía lan can.
Khu dạy học Đông Cao là hình tròn, chính giữa rỗng, lúc nghỉ giải lao học sinh đều ra đây chơi.
Trần Tố đứng ở góc lan can, gắt gao cầm tay vịn, kinh ngạc nhìn về phía xa xa.
Nếu không phải cái lan can này cao đến mức không ai leo ra được, cơ hồ Kiều Thiều đã cho rằng…
“Trần Tố!” Kiều Thiều hô lên, dịch cái chân “tàn phế” cố gắng đi qua.
Ai biết một tiếng hô vừa ra, cả người Trần Tố cứng ngắc, không quay đầu lại mà chạy mất.
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm nói: “Nếu để tôi ôm cậu thì đuổi theo rất nhanh.”
Hiện tại đang là giờ cơm chiều, tất cả đều là bạn học lui tới, nếu Hạ Thâm mà ôm hay cõng, Kiều Thiều sẽ nhảy từ lan can nhảy xuống!
Kiều Thiều bấu cánh tay Hạ Thâm, nói: “Như vầy tôi cũng đuổi theo được.”
Hạ Thâm cũng không cạy mạnh ôm người, dù sao Kiều Thiều không những là một bạn học người nhỏ mặt nhỏ mà còn là hán tử thà mất đầu chứ không mất mặt.
Đương nhiên Kiều Thiều đuổi theo Trần Tố không kịp, y vừa đến cửa thang lầu, bóng người Trần Tố đã biết mất.
Hạ Thâm nói: “Cậu ta về ký túc xá.”
Trần Tố đang trốn tránh Kiều Thiều, cậu biết hiện tại Kiều Thiều muốn lên tầng năm rất khó, cho nên nơi tốt nhất để trốn chính là ký túc xá.
Kiều Thiều cũng nghĩ ra, cắn răng nói : “Đi!”
Coi như là rèn luyện thân thể đi, tuy bụng có hơi đói.
Hai người đi về ký túc xá, Kiều Thiều kiên trì tự bò lên tầng năm, Hạ Thâm đứng xem đến đau lòng : “Thật sự không cần tôi cõng sao?”
Kiều Thiều thở hổn hển : “Không cần, tôi không muốn làm phiền.”
Hạ Thâm nhìn mồ hôi lạnh giữa trán người kia : “Tôi cõng hai người như cậu lên lầu cũng không chảy nhiều mồ hôi vậy đâu.”
Kiều Thiều tức giận : “Sao tôi có thể so với cậu được?”
Người này ít nhất là một mét chín!
Chân dài tới eo Kiều Thiều luôn!
Hai cái chân ngắn này không thể so với hai cái chân dài quỷ quái đó được!
Đương nhiên Kiều Thiều sẽ không nói lời này, đánh chết cũng không nói.
Hạ Thâm nhéo nhéo cánh tay nhỏ của y : “Cậu phải ăn cơm nhiều vào, rèn luyện nhiều vào.”
Kiều Thiều mệt đến thở dốc : “Biết rồi.”
Hạ Thâm hảo tâm an ủi : “Chờ chân hết rồi tôi dẫn cậu đi rèn luyện.”
“Rèn luyện kiểu gì?” Kiều Thiều nghi ngờ nhìn hắn, hay là tìm người đánh nhau!
Hạ Thâm nói : “Tôi vận động toàn năng, cậu cứ chọn đi.”
Kiều Thiều khiêu khích : “Múa ba lê cũng biết?”
Hạ Thâm kinh ngạc nhìn qua : “Cậu muốn học cái này à?”
“Không muốn!” Kiều Thiều nói : “Chứ không phải cậu nói mình toàn năng sao?”
Hạ Thâm suy nghĩ : “Múa ba lê thì tôi không biết thật, nhưng mà trượt băng thì biết, muốn học không?”
Trượt băng nghệ thuật và múa ba lê có chút tương thông thật.
Nhưng Kiều Thiều mới không tin Hạ Thâm biết trượt, chắc là cái sân patin mà thiếu niên bất lương thường đi mới đúng!
“Rồi nói sau đi.” Kiều Thiều tùy tiện có lệ, căn bản không muốn trả lời.
Khi nói chuyện hai người đã đến phòng 516, Kiều Thiều thở hổn hển một hơi sau đó mới thò tay mở cửa.
Như suy nghĩ, Trần Tố đang ở trong ký túc xá, cậu ngồi ngay ngắn trên bàn, trước mặt để rất nhiều bài tập, nhưng xem bộ dáng kia cũng biết tâm không đặt ở đó.
Nghe được tiếng mở cửa, Trần Tố ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Kiều Thiều liền bật người đứng lên.
Kiều Thiều vào nhà, nhưng Hạ Thâm thì không, hắn đứng bên ngoài đóng cửa lại, trực tiếp khóa chốt.
Kiều Thiều : “…” Ngài thật giỏi!
Vì vậy Trần Tố không còn chỗ chạy.
Kiều Thiều bò lết lên tới tầng năm, thể lực đã sớm cạn kiệt.
Y ngồi lên giường, nói : “Trốn cái gì?”
Trần Tố không trả lời.
Kiều Thiều thở một hơi nặng nề, nhìn qua : “Sợ tôi như bọn họ, không chơi với cậu nữa?”
Một câu đâm trúng vết đau.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lòng tự trọng mạnh nhất, cũng là lúc yếu nhất.
Trần Tố ngồi lên ghế, ách cổ họng nói : “Cậu cũng nghe bọn họ nói rồi.”
Tâm Kiều Thiều căng thẳng, hỏi : “Cậu thật sự trộm đồ sao?”
Trần Tố cúi đầu, tay đặt trên bàn co rúm, khiến quyển bài tập quăn hết góc, cậu đáp : “Ừm.”
Kiều Thiều lập tức hỏi tiếp : “Tại sao?”
Hai chữ đó khiến Trần Tố sửng sốt.
Sau khi biết mình là tên trộm, Kiều Thiều không nên đứng dậy chạy đi lấy người sao? Sao lại còn hỏi tại sao…
Rốt cuộc Trần Tố cũng ngẩng đầu, nhìn về phía Kiều Thiều.
Kiều Thiều cũng đang nhìn cậu, trong mắt của y không có thứ gì, đến nửa điểm xem thường cũng không, trong trẻo thấu triệt, không chút thành kiến.
Y hỏi : “Có thể cho tôi biết nguyên nhân được không?”
Âm thanh thanh thúy bị đè thấp vẫn còn mang theo tín nhiệm, Trần Tố cảm thấy chóp mũi đau xót, nhiệt khí ồ ồ nhảy lên, vành mắt đỏ bừng : “Tôi… Tôi cho rằng…”
Kiều Thiều nhìn cậu, kiên nhẫn nghe.
Trần Tố nói ra chuyện cứ day dứt mãi trong lòng hơn nửa năm : “Tôi cho rằng cậu ấy đã bỏ rồi… Tôi thấy cậu ấy ném vào thùng rác, cho rằng cậu ấy không cần cái ba lô đó nữa.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Kiều Thiều nói có chút đứt quãng, nhưng lại rõ ràng kể hết câu chuyện.
Trần Tố thật sự đã “trộm”, một cái ba lô màu đen.
Nhưng cậu ta không phải lấy trong hộc bàn, mà là nhặt được trong thùng rác.
Trần Tố cho rằng người kia không cần nó nữa.
Trần Tố vẫn luôn muốn có một cái ba lô, một cái túi nhẹ nhàng có thể bỏ vài cuốn sách mang từ lớp về ký túc xá, cho nên lụm lại mang về ký túc xá, giặt giũ sạch sẽ cẩn thận, phơi nắng rồi sau đó sử dụng.
Mấy ngày đó Trần Tố rất vui vẻ, tuy vẫn độc lai độc vãng, nhưng có cái ba lô này, mỗi ngày cậu đi nhẹ hơn rất nhiều.
Mãi đến khi có người cả kinh kêu một tiếng : “Đây không phải cái ba lô tôi tìm mãi không thấy sao?”
Lúc đó đang ở phòng ăn, tụ tập rất nhiều học sinh, mọi người nghe được động tĩnh đều nhìn qua.
Mặt Trần Tố ngại đến đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.
Người kia bước lên phía trước : “Chắc chắn đây là của tôi, mẹ tôi sợ tôi làm mất nên còn thêu tên ở trong nữa.”
Hắn đi lên đoạt lại ba lô, mở khóa ra, cho thấy tên mình.
Sau đó, ánh mắt của những người trong phòng ăn nhìn Trần Tố đều thay đổi.
Từ đó về sau, Trần Tố trở thành tên trộm.
Nghe đến đó, Kiều Thiều vội la lên : “Sao cậu lại không giải thích?”
Là nhặt được, rõ ràng là nhặt được!
Kiều Thiều nhìn qua, không biết nói như thế nào : “Giaỉ thích kiểu gì bây giờ, nói tôi lụm đồ trong thùng rác sao?”
Kiều Thiều nói : “Nhưng người kia thật sự ném vào thùng rác mà!”
Nếu là làm rơi, Kiều Thiều tin Trần Tố sẽ giao cái túi cho chỗ nhận đồ đánh rơi.
Nhưng một cái túi trong thùng rác, nộp lên thế nào?
Trần Tố lắc đầu.
Kiều Thiều lật đật đứng lên : “Người đó tên gì, tôi đi tìm cậu ta!”
Trần Tố nói : “Đã qua nửa năm rồi, có nói cũng vô dụng.”
Nửa năm…
Trần Tố ôm cái ô danh này, yên lặng chịu đựng nhiều vậy sao.
Trong lòng Kiều Thiều không biết nói thế nào.
Trần Tố rũ mắt, nói tiếp : “Thật ra là tại tôi không tốt, để cho bọn họ có ấn tượng là tôi sẽ trộm đồ.”
Kiều Thiều phát hỏa : “Sao lại có thể trách cậu!”
“Là vì tại tôi!” Trần Tố dùng âm lượng hiếm thấy mà nói : “Là tại tôi nghèo, cái gì bọn họ cũng có, mà tôi thì đến học phí cũng sít sao lắm mới gom đủ tiền để nộp!”
Kiều Thiều ngây ngẩn cả người.
Trần Tố ngẩng đầu nhìn y : “Cậu cũng hiểu đúng không? Chắc chắn là cậu hiểu! Nhà nghèo là sai, so ra cái gì cũng kém bọn họ, cái gì cũng không bằng bọn họ! Không dám nói chuyện, sợ bị xem thường, không dám ăn cơm chung, sợ đồ mình ăn bị cười nhạo, không dám chơi cùng, vì thứ mà mấy người đó cười tôi đều không hiểu… Căn bản là tôi không hiểu!”
Đôi mắt Kiều Thiều mở ra tròn xoe, cổ họng như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời.
“Tôi quái đản, tôi lạc đàn, tôi nghèo kiết xác, cho nên tôi cần phải đi trộm đồ!” Trần Tố gầm hết oán khí hơn nửa năm tích tụ trong lòng ra.
Kiều Thiều vô cùng khó chịu, y nhẹ giọng nói : “Không phải… Trần Tố, cậu không phải…”
Kiều Thiều lau khô nước mắt, khi ngẩng đầu chỉ còn thân thiết : “Kiều Thiều, cậu đừng như tôi. Cậu đừng nghĩ gì cả, cũng đừng sờ cái gì hết, đừng để bọn họ có lý do khi dễ mình.”
Kiều Thiều càng không nói nên lời.
Y hiểu, cái gì cũng hiểu.
Tình hình trong nhà Trần Tố không tốt, hoặc có thể nói là rất nghèo.
Cậu tự ti, mẫn cảm, có lòng tự trọng mãnh liệt của một thiếu niên.
Cậu không muốn làm trò cười cho bạn bè, cho nên cách mọi người rất xa, nhưng điều này lại khiến mọi người tưởng cậu quái đản.
Ngoài ý muốn nhặt được cái ba lô trong thùng rác, lại biến thành trộm đồ.
Không người nghi ngờ, không người muốn tìm ra chân tướng, vì Trần Tố nghèo, vì Trần Tố lập dị, vì cậu ta là người sẽ làm ra những chuyện đó.
Cho đến hôm nay Trần Tố cũng vẫn dằn xuống đáy lòng, yên lặng chịu đựng, chết cũng không mở miệng nói một chữ, nhưng lúc này lại nói ra toàn bộ.
Nguyên nhân là gì….
Chỉ đơn giản là vì Kiều Thiều hỏi thôi sao?
Không chỉ như vậy, mà khởi nguồn từ Trần Tố cảm thấy Kiều Thiều giống mình, cậu cho rằng Kiều Thiều sẽ hiểu, thậm chí cậu còn muốn… Bảo vệ Kiều Thiều.
Đúng vậy, cậu hy vọng Kiều Thiều đừng “phạm sai lầm” giống mình, đừng bị người xa lánh như mình.
Nhưng trên thực tế, Kiều Thiều…
Kiều Thiều có thể thấy được sự quan tâm của Trần Tố.
Trần Tố chia y vào phạm vi đồng loại, Trần Tố tự vạch ra vết sẹo chảy máu đầm đìa để nhắc nhở y.
Sao Kiều Thiều nhẫn tâm để Trần Tố lẻ loi thêm một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Kiều Thiều nói với Trần Tố : “Cảm ơn.”
Trần Tố sợ run lên, nhưng rất nhanh khóe miệng lại lộ ra nụ cười, trong mắt cũng có thần thái.
Cậu nói : “Đừng sợ, chúng ta đừng quan tâm những thứ đó, cùng nhau học tập, cùng nhau cố gắng, chờ thi đậu một đại học tốt, chúng ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác!”
Nhà nghèo thì thế nào, nghèo đến mức bị người nhạo báng thì thế nào?
Ninh khinh bạch tu công, đừng khinh tuổi trẻ nghèo.
Chung Tu cũng có ngày long mặc phượng, Ngô Tín cả đời mặc quần lung! (1)
( 1)Xuất xứ từ Thanh Đại Ngô Kính Tử hồi 46 “Môn sinh”
Trong lòng Kiều Thiều bắt đầu dâng lên nhiệt lưu, y dùng sức gật đầu : “Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Trần Tố cũng gật đầu : “Ừm!”
Hạ Thâm dựa bên tường ngoài cửa, khóe miệng treo nụ cười thản nhiên.
Đừng khinh tuổi trẻ nghèo a, đừng khinh tuổi trẻ nghèo.
Trần Tố lấy tinh thần lại tiếp tục đứng lên, Kiều Thiều cũng có một bằng hữu chân chính.
Không chỉ là bằng hữu, mà còn là chiến hữu!
Lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh nói chuyện.
Giọng ngạc nhiên nhất là của lông xanh của phòng : “Anh Thâm, đứng ngoài cửa làm gì thế?”
Âm thanh tản mạn của Hạ Thâm vang lên : “Đừng vào.”
Âm điệu của lông xanh cất cao mang theo kiêu ngạo : “Sao vậy, có chuyện gì à?”
Hạ Thâm há mồm liền nói lung tung : “Lâu Kiêu ở trong.”
Lông xanh kinh ngạc : “Anh Kiêu? Em mới thấy ảnh trong lớp mà.”
Hạ Thâm: “À, cậu ta mới về.”
Lông xanh nghi ngờ : “Anh Kiêu ở thì sao, sao em lại không thể vào?”
Hạ Thâm nói : “Trong đó còn có người trong lòng cậu ta.”
Lông xanh : “!”
Hạ Thâm không chút khách khí bán đồng đội : “Hiểu chưa?”
Lông xanh liên thanh nói : “Hiểu rồi hiểu rồi!”
Sau đó chạy trốn nhanh như chớp.
Kiều Thiều và Trần Tố trong phòng : “…”
Bầu không khí vốn rất khó chịu, bỗng nhiên bay mất không còn miếng nào.
Hai người đều cười ra tiếng.
Tác giả :
Long Thất