Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
Chương 67-1: Trong lòng tôi đều biết 1
Bóng đèn trên đỉnh đầu còn sáng.
Trình Nghiễn Ninh nhắm mắt nằm trên giường, không buồn ngủ.
Có lẽ cô ấy rất đau lòng đi?
Chỉ một cái ý niệm trong đầu để trong lòng anh bực bội, thậm chí còn có chút trằn trọc khó ngủ.
Anh hiểu chính mình có chút quá đáng, mặc dù chuyện này không là gì so với thủ đoạn anh cự tuyệt nữ sinh trước đây, nhưng lần đầu tiên lưu lại trong lòng anh một dấu vết, để anh có chút đau lòng.
“Học trưởng, anh cười lên thật đẹp.”
“Tại sao anh không để ý em?”
“Em chọn rất lâu.”
“Có phải anh có chút thích em hay không?”
“Trình Nghiễn Ninh, em có chút sợ.”
“Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sinh nhật vui vẻ.”
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt kia, ánh mắt cô long lanh hàm chứa mong chờ, không kiêng nể gì cười, chạy nhanh đến ôm, cùng với bóng dáng chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Ba.”
Ánh đèn chợt tắt, Trình Nghiễn Ninh ngồi dậy.
Ở đối diện, Tiết Phi vừa mới lên giường bị hoảng sợ, thuận tiện ngồi ở mép giường hô “A Ninh, cậu làm gì a?”
“Đi WC” Trình Nghiễn Ninh chậm rãi nói một câu liền xuống giường mặc quần áo.
Ký túc xá có hệ thống sưởi nhưng phòng nước bên kia lại không có, Tiết Phi ngồi trên giường nhìn anh mặc quần bò và áo khoác trường đi ra ngoài, cũng không nói nhiều, nằm xuống đi ngủ.
*
Phòng nước bên cạnh ở bên cạnh tầng trệt.
Trình Nghiễn Ninh đi qua, tiện tay đẩy cửa ban công ra.
Ký túc xá bọn họ ở tầng hai, đứng ở ban công có thể nhìn thấy nửa sân thể dục, lúc này, đêm khuya vắng người, hầu như đèn đường trên sân trường đều đã tắt, chỉ có ánh trăng cuối thu bao trùm một mảnh yên tĩnh.
“Chi.”
Anh bật lửa châm điếu thuốc ở khóe môi.
Điếu thuốc cháy được một nửa bị anh tiện tay dập tắt.
Sau đó thỉnh thoảng nghĩ đến việc làm hôm nay, anh cảm thấy chính mình suy nghĩ không đủ, không thể nói lý thậm chí còn bị thần kinh.
Nhưng lúc này, hút thuốc vẫn không để cho anh tỉnh táo lại, anh yên lặng đứng trên ban công một lúc, xoay người tiến vào phòng nước, sau khi dạo trong phòng nước một vòng, anh đẩy một bên cửa sổ ra, hơn nữa khi gió lạnh lùa vào anh còn thuận tay cởi áo khoác, dùng tay áo buộc vào ống nước được cố định ở bên ngoài sau đó nương theo chiều dài này nhảy xuống đất.
Cả trường học đều yên tĩnh.
Bên trong áo khoác, Trình Nghiễn Ninh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, gió lạnh thổi tới da thịt bên ngoài mang theo chút ớn lạnh.
Lạnh giá làm người ta tỉnh táo, nhưng lại khiến anh sinh ra loại cảm giác đã lâu.
Quá quen những ngày thoải mái anh đều sắp quên những tư vị kích thích và tồi tệ.
Mặt không thay đổi suy nghĩ lung tung, Trình Nghiễn Ninh đã đi đến bên cạnh thùng rác to trong sân thể dục.
Thùng rác màu xanh thẫm, cái nắp mở rộng, nửa bên dưới thùng đều là lá cây khô héo, bên trên cùng là một cái cặp sách.
Trình Nghiễn Ninh nhắm mắt nằm trên giường, không buồn ngủ.
Có lẽ cô ấy rất đau lòng đi?
Chỉ một cái ý niệm trong đầu để trong lòng anh bực bội, thậm chí còn có chút trằn trọc khó ngủ.
Anh hiểu chính mình có chút quá đáng, mặc dù chuyện này không là gì so với thủ đoạn anh cự tuyệt nữ sinh trước đây, nhưng lần đầu tiên lưu lại trong lòng anh một dấu vết, để anh có chút đau lòng.
“Học trưởng, anh cười lên thật đẹp.”
“Tại sao anh không để ý em?”
“Em chọn rất lâu.”
“Có phải anh có chút thích em hay không?”
“Trình Nghiễn Ninh, em có chút sợ.”
“Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sinh nhật vui vẻ.”
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt kia, ánh mắt cô long lanh hàm chứa mong chờ, không kiêng nể gì cười, chạy nhanh đến ôm, cùng với bóng dáng chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Ba.”
Ánh đèn chợt tắt, Trình Nghiễn Ninh ngồi dậy.
Ở đối diện, Tiết Phi vừa mới lên giường bị hoảng sợ, thuận tiện ngồi ở mép giường hô “A Ninh, cậu làm gì a?”
“Đi WC” Trình Nghiễn Ninh chậm rãi nói một câu liền xuống giường mặc quần áo.
Ký túc xá có hệ thống sưởi nhưng phòng nước bên kia lại không có, Tiết Phi ngồi trên giường nhìn anh mặc quần bò và áo khoác trường đi ra ngoài, cũng không nói nhiều, nằm xuống đi ngủ.
*
Phòng nước bên cạnh ở bên cạnh tầng trệt.
Trình Nghiễn Ninh đi qua, tiện tay đẩy cửa ban công ra.
Ký túc xá bọn họ ở tầng hai, đứng ở ban công có thể nhìn thấy nửa sân thể dục, lúc này, đêm khuya vắng người, hầu như đèn đường trên sân trường đều đã tắt, chỉ có ánh trăng cuối thu bao trùm một mảnh yên tĩnh.
“Chi.”
Anh bật lửa châm điếu thuốc ở khóe môi.
Điếu thuốc cháy được một nửa bị anh tiện tay dập tắt.
Sau đó thỉnh thoảng nghĩ đến việc làm hôm nay, anh cảm thấy chính mình suy nghĩ không đủ, không thể nói lý thậm chí còn bị thần kinh.
Nhưng lúc này, hút thuốc vẫn không để cho anh tỉnh táo lại, anh yên lặng đứng trên ban công một lúc, xoay người tiến vào phòng nước, sau khi dạo trong phòng nước một vòng, anh đẩy một bên cửa sổ ra, hơn nữa khi gió lạnh lùa vào anh còn thuận tay cởi áo khoác, dùng tay áo buộc vào ống nước được cố định ở bên ngoài sau đó nương theo chiều dài này nhảy xuống đất.
Cả trường học đều yên tĩnh.
Bên trong áo khoác, Trình Nghiễn Ninh mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, gió lạnh thổi tới da thịt bên ngoài mang theo chút ớn lạnh.
Lạnh giá làm người ta tỉnh táo, nhưng lại khiến anh sinh ra loại cảm giác đã lâu.
Quá quen những ngày thoải mái anh đều sắp quên những tư vị kích thích và tồi tệ.
Mặt không thay đổi suy nghĩ lung tung, Trình Nghiễn Ninh đã đi đến bên cạnh thùng rác to trong sân thể dục.
Thùng rác màu xanh thẫm, cái nắp mở rộng, nửa bên dưới thùng đều là lá cây khô héo, bên trên cùng là một cái cặp sách.
Tác giả :
Phù Quang Cẩm