Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào
Chương 65: Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng
Một trận gió lạnh thổi đến.
Trình Nghiễn Ninh nhấp nhẹ môi mỏng, yên lặng nhìn nữ sinh trước mặt.
Những ngày cuối tháng 11, An Thành sắp vào mùa đông, buổi tối nhiệt độ thấp và rất lạnh. Chân Minh Châu mặc một cái áo khoác liền mũ rất đáng yêu, giờ phút này ngẩng đầu nhìn anh, toàn bộ khuôn mặt bị che bởi cái mũ vừa dày vừa mềm lại còn có hai cái tai dài, càng tôn thêm khuôn mặt non mềm.
Đã lâu không cách gần như vậy.
m thanh của cô vẫn giống trước kia, đúng lý hợp tình lại ồn ào.
Áp chế dục vọng muốn nói nhiều trong lòng, Trình Nghiễn Ninh ôm quả bóng rổ, nhấc chân đi.
“Ai….” Chân Minh Châu vội vàng ngăn cản anh, vội vàng nói “Đừng đi a, em mang quà sinh nhật cho anh.”
Quà sinh nhật?
Sinh nhật của Trình Nghiễn Ninh, Phan Dịch cũng chưa nói dối.
Chân Minh Châu thấy anh dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm, nâng tay gỡ xuống cặp xách, giơ chân lên, mũi chân chạm xuống đất, cô đặt cặp sách ở trên đùi kéo dây khóa, nói với anh “Không biết anh thích cái gì, mua cho anh bút máy,đồng hồ, cặp sách, khăn quàng cổ, rất nhiều thứ, trở về anh từ từ xem.”
Dứt lời, cô nâng cặp sách lên đưa qua.
Trình Nghiễn Ninh không nhận, nghiêng đầu nhìn một bên, nhàn nhạt nói “Không cần.”
“Tại sao không cần, đây đều là những đồ vật có thể sử dụng được.” Chân Minh Châu sửng sốt một chút, một tay lấy áo len ra, nói “Còn có chiếc áo này, rất thích hợp với khí chất của anh, số 180, anh có thể mặc được.”
“Đã nói không cần.” Thanh âm Trình Nghiễn Ninh càng lạnh.
“Anh cũng chưa xem…….”
“Bang!”
Bởi vì động tác của nam sinh mà đồ vật cô đưa qua đều rơi xuống đất.
Nhất thời không khí an tĩnh lại.
Chân Minh Châu ngơ ngác nhìn đồ vật dưới đất, có chút ngây ngốc.
Cặp sách rất lớn, vốn cô cầm không chắc, hơn nữa khi cầm áo len, cặp sách để trên đùi cô, thực ra phạm vi Trình Nghiễn Ninh phất tay không lớn, nhưng thật khéo là cả cặp sách và áo len đều rơi xuống đất.
Đồng hồ, bút máy và gang tay đều từ trong cặp sách lăn ra ngoài, áo len cũng rơi thành một đống.
Chân Minh Châu nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng tầm mắt rơi vào áo len trắng, hoảng hốt chớp mắt.
Lần đầu tiên cô mua quần áo cho nam sinh, còn là liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cũng là lần đầu tiên vì không biết nam sinh thích gì cho nên mua nhiều thứ, hy vọng có một cái được anh nhìn vài lần.
Anh không cần, còn đem chúng nó đẩy xuống đất.
Cô chưa hề nghĩ tới loại trường hợp này, cảm thấy trái tim của mình đều nát vụn.
Nhìn những thứ này, Chân Minh Châu hít sâu một hơi, từ từ ngồi xổm xuống.
Trình Nghiễn Ninh cũng bất ngờ tình huống này, nhất là đột nhiên Chân Minh Châu yên lặng ngồi xuống, vốn người đã thấp, người cũng gầy, ngồi xổm xuống liền thành một đoàn nho nhỏ, anh nắm chặt bóng rổ trên tay, đang muốn cúi người xuống, bỗng nhiên một bóng người chạy qua.
Trình Nghiễn Ninh nhấp nhẹ môi mỏng, yên lặng nhìn nữ sinh trước mặt.
Những ngày cuối tháng 11, An Thành sắp vào mùa đông, buổi tối nhiệt độ thấp và rất lạnh. Chân Minh Châu mặc một cái áo khoác liền mũ rất đáng yêu, giờ phút này ngẩng đầu nhìn anh, toàn bộ khuôn mặt bị che bởi cái mũ vừa dày vừa mềm lại còn có hai cái tai dài, càng tôn thêm khuôn mặt non mềm.
Đã lâu không cách gần như vậy.
m thanh của cô vẫn giống trước kia, đúng lý hợp tình lại ồn ào.
Áp chế dục vọng muốn nói nhiều trong lòng, Trình Nghiễn Ninh ôm quả bóng rổ, nhấc chân đi.
“Ai….” Chân Minh Châu vội vàng ngăn cản anh, vội vàng nói “Đừng đi a, em mang quà sinh nhật cho anh.”
Quà sinh nhật?
Sinh nhật của Trình Nghiễn Ninh, Phan Dịch cũng chưa nói dối.
Chân Minh Châu thấy anh dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm, nâng tay gỡ xuống cặp xách, giơ chân lên, mũi chân chạm xuống đất, cô đặt cặp sách ở trên đùi kéo dây khóa, nói với anh “Không biết anh thích cái gì, mua cho anh bút máy,đồng hồ, cặp sách, khăn quàng cổ, rất nhiều thứ, trở về anh từ từ xem.”
Dứt lời, cô nâng cặp sách lên đưa qua.
Trình Nghiễn Ninh không nhận, nghiêng đầu nhìn một bên, nhàn nhạt nói “Không cần.”
“Tại sao không cần, đây đều là những đồ vật có thể sử dụng được.” Chân Minh Châu sửng sốt một chút, một tay lấy áo len ra, nói “Còn có chiếc áo này, rất thích hợp với khí chất của anh, số 180, anh có thể mặc được.”
“Đã nói không cần.” Thanh âm Trình Nghiễn Ninh càng lạnh.
“Anh cũng chưa xem…….”
“Bang!”
Bởi vì động tác của nam sinh mà đồ vật cô đưa qua đều rơi xuống đất.
Nhất thời không khí an tĩnh lại.
Chân Minh Châu ngơ ngác nhìn đồ vật dưới đất, có chút ngây ngốc.
Cặp sách rất lớn, vốn cô cầm không chắc, hơn nữa khi cầm áo len, cặp sách để trên đùi cô, thực ra phạm vi Trình Nghiễn Ninh phất tay không lớn, nhưng thật khéo là cả cặp sách và áo len đều rơi xuống đất.
Đồng hồ, bút máy và gang tay đều từ trong cặp sách lăn ra ngoài, áo len cũng rơi thành một đống.
Chân Minh Châu nhìn cái này lại nhìn cái kia, cuối cùng tầm mắt rơi vào áo len trắng, hoảng hốt chớp mắt.
Lần đầu tiên cô mua quần áo cho nam sinh, còn là liếc mắt một cái liền nhìn trúng, cũng là lần đầu tiên vì không biết nam sinh thích gì cho nên mua nhiều thứ, hy vọng có một cái được anh nhìn vài lần.
Anh không cần, còn đem chúng nó đẩy xuống đất.
Cô chưa hề nghĩ tới loại trường hợp này, cảm thấy trái tim của mình đều nát vụn.
Nhìn những thứ này, Chân Minh Châu hít sâu một hơi, từ từ ngồi xổm xuống.
Trình Nghiễn Ninh cũng bất ngờ tình huống này, nhất là đột nhiên Chân Minh Châu yên lặng ngồi xuống, vốn người đã thấp, người cũng gầy, ngồi xổm xuống liền thành một đoàn nho nhỏ, anh nắm chặt bóng rổ trên tay, đang muốn cúi người xuống, bỗng nhiên một bóng người chạy qua.
Tác giả :
Phù Quang Cẩm