Hoành Thánh Trứu Sa
Chương 25 Nỗi Đau Sau Chia Tay 4
Tiếng còi hú inh ỏi, các hành khách đứng thành từng đoàn chờ tàu cập bến Shiliupu Wharf*.
*Shiliupu Wharf: Bến tàu nổi tiếng nhất của Bến Thượng Hải.
Nắng chiều chậm rãi chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Cẩn.
Cô sợ nóng, dùng tay trái che trán, tay phải kéo một chiếc va li nặng trịch đi xuống tàu.
Sau khi lên bờ, cô vẫy tay gọi một chiếc xe thuê.
Tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, gầy gò, chỉ nghe thấy anh ta thốt một tiếng "ồ", sau đó liền khởi động xe đi luôn.
Tài xế tưởng rằng Lâm Cẩn đến Thượng Hải thăm người thân, nên nói với cô, bây giờ Thượng Hải là một thành phố sầm uất, cô có thể ở lại thêm mấy ngày.
Bầu trời tối đen lại, những ngọn đèn đường phủ đầy tuyết tương phản với ánh đèn nê ông đầy màu sắc.
Rạp chiếu phim và vũ trường, từng dãy những người đàn ông mặc vest đi giày da, ôm những cô gái hiện đại, ra vào qua những cánh cửa lộng lẫy.
Tài xế thở hồng hộc, chở cô đến trước con ngõ nơi cô từng ở.
Sau khi đến Trùng Khánh được một năm, Lâm Cẩn nhờ người bán cửa hàng bất động sản mà cha Lâm để lại để lấy tiền mặt, sau đó gửi cả số tiền đó cho mẹ Lâm và Lâm Du ra nước ngoài, tìm người chị họ ở bên nước ngoài xa xôi để nhờ vả.
Chỉ còn lại một ngôi nhà nhỏ mà bọn họ từng ở.
Lâm Cẩn kéo va li chậm rãi đi vào ngõ, nơi này dường như vẫn giống ngày cô leo xuống sợi dây thừng rời nhà đi.
Ông cụ tóc bạc phơ phe phẩy cái quạt lá cọ, nằm hóng mát trên chiếc ghế dựa ca rô cũ nát.
Cách đó không xa, sương mù trắng xóa, gian hàng hoành thánh nhỏ ngày xưa còn ở đó nữa không?
Cậu bé bán báo chiều đi khắp hang cùng ngõ hẻm và rao: "Chỉ hai đồng là có thể biết được chuyện tình của anh Lục ở Bến Thượng Hải..."
Cậu bé kéo dài từ hai chữ "chuyện tình", Lâm Cẩn nhíu mày, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Cô ngăn cậu bé bán báo lại, lấy tiền ra mua một tờ báo chiều.
Cô không quá quan tâm đến chuyện tình cảm của Lục Dữ, chủ yếu là muốn biết tình hình hiện tại của Thượng Hải.
Lâm Cẩn bước lên cầu thang gỗ, phát ra tiếng cót két, đi đến căn phòng nhỏ trên tầng hai mà lâu rồi cô không ở.
Căn phòng đã lâu không có người ở, chắc là đã ẩm mốc và mục nát hết rồi, nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, căn phòng vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, như thể ngày nào cũng có người sống vậy.
Cô đi một vòng quanh phòng, rồi sờ tay lên bàn, không có một chút bụi nào cả, cô sợ đến mức lưng đổ đầy mồ hôi.
Ánh trăng mờ mịt, trong ngõ vang lên tiếng cụ già rao bán hàng: "Trứng trà* ngũ vị...!bánh chưng bé gạo nếp...!cháo hạt sen đường trắng..."
*trứng trà: món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc, trứng luộc chín xong bóc vỏ rồi luộc lại với nước trà và nước sốt hoặc gia vị.
Lâm Cẩn nằm trên giường lật tờ báo cô mua lúc chiều, hôm nay không có xảy ra chuyện đặc biệt gì cả, chẳng trách Lục Dữ trở thành tiêu đề của tờ báo buổi chiều.
Cô vào xem chuyên mục chuyện tình yêu của Lục Dữ, chuyên mục này chỉ tổng hợp và bình luận về những tin bên lề đăng lúc trước, nực cười nhất là ở dưới chuyên mục này có nói:
[Tạp chí này xin lỗi ông Lục Dữ vì những nhận xét không đúng trước đây]
Ở Trùng Khách, Lâm Cẩn thích xem tin bên lề về Lục Dữ, bởi vì bằng cách này, ít nhất cô có thể biết được tình hình hiện tại của anh.
Đêm đã khuya, đọc báo xong, cô trằn trọc mãi không ngủ được nên đi đến cạnh giường và lấy một cuốn sách ra đọc, tình cờ lấy đúng quyển truyện cổ Andersen bản tiếng Anh.
Cô bật đèn lên để đọc, đang đọc ngẫu nhiên thì lại nhìn thấy một trang đã được gấp lại.
Trái tim của Lâm Cẩn đập thình thịch, cô là người rất giữ gìn sách nên từ trước đến nay cô chỉ luôn sử dụng thẻ dấu trang.
Như vậy là có người lợi dụng lúc cô không có mặt ở Thượng Hải, không chỉ dọn dẹp nhà cửa giúp cô, mà còn nằm trên giường cô đọc tiểu thuyết, có lẽ còn nằm tư thế giống cô.
Nghĩ đến đây người Lâm Cẩn đã nổi hết da gà, cô vào đọc trang bị gấp góc, đây là phần truyện nàng tiên cá dùng giọng hát tuyệt vời của mình, để đổi lấy đôi chân có thể đắng thẳng với mụ phù thủy.
Cơn mưa kéo dài, rơi xuống mái hiên, như thể tạo ra một lớp rèm ngọc bích trước cổng biệt thự Mahler.
Lục Dữ đang cầm một tờ báo mấy ngày trước của Trùng Khánh, tay phải vuốt ve lên mặt báo, hình như cô gầy hơn, hoặc có thể là bức ảnh đã bị bóp méo, anh tự an ủi mình như vậy.
Nhưng nhìn người chồng và cô con gái của cô ở bên cạnh, anh lại bình thường.
"Anh Lục, bắt được rồi." Hạng Bắc dẫn theo một nhóm người vội vàng đi vào phòng khách, hỏi người đàn ông đang đọc báo trước mặt: "Vẫn xử lý giống cách lúc trước đúng không ạ?"
Lục Dữ "ừm" một tiếng lơ đễnh, trong lòng vẫn đang nghiên cứu độ mập của Lâm Cẩn.
Căn phòng đột nhiên trở nên náo loạn, vang lên tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Lục Dữ nhíu mày, miễn cưỡng đặt tờ báo trong tay xuống, giương đôi mắt đen láy lên nhìn, thấy trong góc phòng có một số phụ nữ và bốn năm trẻ em đang khóc.
Lục Dữ nhìn Hạng Bắc với ánh mắt nghi ngờ, mím môi mỏng chờ lời giải thích của cậu ta.
Hạng Bắc hít sâu vào một hơi, gãi đầu một cái, sau đó vội vàng nói: "Anh Lục, anh ta đưa ai đó đến cướp bến tàu của chúng ta, chúng ta không thể dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy được."
"Không liên quan đến vợ con của họ*, cậu theo tôi lâu như vậy, mà không biết điều này sao?"
*Không liên quan vợ con họ: Một người phạm sai lầm, một người gánh chịu, không liên quan đến vợ con của họ.
"Nhưng, như vậy những người khác sẽ cười nhạo chúng ta?"
Lục Dữ lại cầm tờ báo chiều lên nghiên cứu, thản nhiên nói: "Dù vậy cũng không liên quan gì đến vợ con của anh ta, thả họ đi đi.
Còn anh ta và đàn em của anh ta, kéo tất cả đến sông Phổ Giang."
Trên mặt Hạng Bắc hiện lên vẻ không muốn, nhưng cũng không dám nói nhiều, bởi vì cậu ta biết anh Lục có quy tắc làm người của riêng mình, mặc dù có lúc quy tắc này giống quy tắc của một kẻ điên.
Lúc Hạng Bắc mới vào bang, nghe nói Lục Dữ đã từng một mình cướp lại thuốc phiện giúp An lão đại.
Từ đó về sau đã trở thành cánh tay phải đắc lực của An lão đại, thăng tiến rất nhanh.
An lão đại rất coi trọng anh, định gả con gái mình cho anh.
Nhưng anh đã chặt đứt ba ngón tay phải của mình để từ chối, khiến con gái của An lão đại sợ mất mật, nghĩ rằng mình đã gặp phải một người bệnh tâm thần.
Mặc dù sau đó Lục Dữ đã được nối lại ngón tay, nhưng ngón tay lại không cử động linh hoạt được như trước.
Nghĩ đến đây, Hạng Bắc không dám nói thêm nữa, đành phải đồng ý, cho mọi người ra ngoài.