Hoành Tảo Hoang Vũ
Chương 116: Đánh cuộc đấu (1)
- Ngươi, nhường một chút!
Tô Mị nghiễm nhiên là thiên biến nữ lang, lúc này lại thành đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến, khí tràng mười phần đối với Lâm An ở bên cạnh Lâm Lạc nói ra, làm cho Lâm An không nói hai lời, trực tiếp đem vị trí cho đối phương.
Nàng uốn éo lông mày, phong tình vạn chủng ngồi xuống, mà lúc này Lâm An mới kịp phản ứng, xấu hổ gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên chạy đi đâu.
- Tiểu thử!
Tô Mị lập tức mặt mày hớn hở, nhìn xem Ngân Mang đang bưng lấy một khối thịt gà mãnh liệt nhai, thân thủ trảo tới.
Nhưng Ngân Mang lại vô cùng linh hoạt, nhanh như chớp liền từ trên bàn bò tới trên vai Lâm Lạc, còn đối với Tô Mị phun ra đầu lưỡi màu hồng phấn, sau đó tiếp tục gặm thịt gà của nó.
- Tiểu đông tây này nhất định là giống cái, nếu không nhất định cự tuyệt không được mị lực của bản cô nương!
Tô Mị không bình thường tự kỷ nói.
- Cáp!
Khóe miệng Lâm Lạc gượng cười thoáng một cái, xem như trả lời.
- Bán cho ta đi!
Tô Mị luôn không chịu hết hy vọng.
- Không bán!
Lâm Lạc y nguyên thờ ơ.
- Không bán, vậy đưa cho ta a!
- Không đưa!
- Vậy bán cho ta đi!
- Không bán!
- Vậy đưa cho ta a!
- Không đưa!
Hai người làm như không biết mệt tiếp tục lấy loại đối thoại không có chút ý nghĩa nào này, bọn họ không phiền, những người khác thì có chút chịu không được, nếu không phải Tô Mị thân phận thực sự quá tôn quý, bọn họ đều có xúc động ném hai người đi ra bên ngoài.
- Tô tiểu thư…
Ngay cả Lâm Dao Hương cũng nhịn không được nữa:
- Lâm Lạc sư đệ đã nói rất rõ ràng, hắn ckhông muốn bán, cũng sẽ không đưa Ngân Mang cho ngươi, ngươi nên có chừng mực !
- Ân, nử tử băng lãnh, ngươi là chỉ trích bản cô nương sao?
Tô Mị vốn bị chọc tức, Lâm Dao Hương vừa vặn kích nộ nàng, lập tức làm cho nàng đem đầu mâu chuyển hướng, nhìn Lâm Dao Hương phát khởi bão tố.
- Hừ hừ, trước kia không có phát hiện, nguyên lai bộ ngực phẳng như vậy, cái này nếu không nhìn mặt mà nói, còn không rõ đâu là trước ngực cùng phía sau lưng !
Lời này thật sự quá độc ác!
Tuy bộ ngực sữa của Lâm Dao Hương chưa nói tới lớn, nhưng mà quyết không có nhỏ, tuyệt không có khoa trương như nàng nói vậy. Bất quá so với ba đào mãnh liệt của Tô Mị này, Lâm Dao Hương xác thực phải cam bái hạ phong, đừng nói là nàng, trong nữ nhân ở đây, có thể ở quy mô bộ ngực so với Tô Mị thật đúng là không có mấy người.
Dùng tính tình lãnh đạm như Lâm Dao Hương, nghe được lời ấy cũng không nhịn được toàn thân run lên, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại, chú mục nhìn bộ ngực sữa của đối phương, dùng thanh âm rất thấp nói:
- Rủ xuống !
Thanh âm này thấp đến chỉ có Tô Mị cùng Lâm Lạc ở bên cạnh nghe được, Tô Mị không tự chủ được cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực mà mình kiêu ngạo, nói ra một câu nóng nảy mười phần nói:
- Ở đâu rủ xuống rồi hả? Không tin ngươi sờ thử xem!
Không khỏi phân trần, nàng nắm hai tay Lâm Dao Hương đưa tới ngực của mình.
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, sau một lúc lâu, có chút người tuổi trẻ bắt đầu chảy máu mũi!
Cái này thật sự quá hương diễm !
Lâm Dao Hương cùng Tô Mị đều là mỹ nữ tuyệt đỉnh, một cái phong tình vạn chủng, một cái lãnh diễm như băng, không người nào không cho nam nhân ý nghĩ kỳ quái! Hiện tại rõ ràng bày ra tư thế hương diễm như thế, có thể không làm cho người ta phun máu mũi sao?
Khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Dao Hương trong nháy mắt hiện lên đạo đạo mây đỏ, liền tranh thủ lấy tay trở về, cà lăm nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi. . .
- Ha ha ha!
Tô Mị đắc ý cười ha hả.
Hai người một trận chiến này, dùng Lâm Dao Hương bại hoàn toàn xong việc.
- Lâm Lạc, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến!
Tôn Đông Dương đột nhiên đi tới, hướng Lâm Lạc phát ra chiến thư.
- Nếu như ngươi thua, liền đem Ngân Mang đưa cho Tô cô nương!
- Tôn Đông Dương, Lâm Lạc sư đệ bất quá mới vừa vào Tiên Thiên, ngươi không cảm giác mình là lấy lớn hiếp nhỏ sao?
Lâm Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Do ta đại diện Lâm Lạc sư đệ chiến một trận!
Người này cũng là biết chọn thời gian làm náo động! Làm Tô Mị, làm cho bốn vị Đại thiếu gia bình thường tương giao tâm đầu ý hợp đều có tư thế trở mặt thành thù!
- A, Lâm Thiên Vũ, ba năm trước đây ngươi bại trong tay ta, bây giờ còn muốn bại thêm một lần nữa sao?
Tôn Đông Dương ngạo khí mười phần nói.
- Ba năm trước đây là ba năm trước đây, hiện tại là hiện tại, hôm nay ta, so sánh lúc ấy mạnh hơn rất nhiều!
Lâm Thiên Vũ ở trên miệng là không chút nào chịu rơi vào hạ phong.
- Ha ha, ba năm trước đây ngươi bại bởi ta, lần này ngươi y nguyên không phải là đối thủ của ta!
Tôn Đông Dương cuồng tiếu.
- Vậy thì chiến một trận a, nhìn xem ngươi đến tột cùng tiến bộ nhiều ít!
- Hảo, nếu như ngươi thua, Ngân Mang thuộc về ta!
- Ngươi nếu thua, sau này chứng kiến ta liền đi vòng qua!
- Ta nói hai người các ngươi…
Lâm Lạc đột nhiên ngắt lời:
- Cũng quá tự mình đa tình đi, ta khi nào thì đồng ý cho các ngươi tới quyết định vận mệnh thú sủng của ta rồi?
- Ha ha!
Người chung quanh đều cười ha hả, xác thực, người trong cuộc cho tới bây giờ nói qua cái gì, hai người này tự biên tự diễn hạ quyết định.
- Lâm Lạc sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình nghênh chiến sao?
Sắc mặt Lâm Thiên Vũ khó coi.
- Này lại có làm sao!
Lâm Lạc đứng lên, trực tiếp hướng bên ngoài cung điện đi:
- Trong các ngươi, muốn đánh nhau mà nói đi ra cho bản thiếu gia, xem bản thiếu gia có đánh trở mình các ngươi không!
Tôn Đông Dương bị chọc giận gần chết, hắn chưa từng có bị người khinh thị qua như thế, lúc này hừ nhẹ một tiếng, đi theo ra khỏi cung điện.
Người muốn xem náo nhiệt đều như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Trong cung điện, Tôn gia Tam trưởng lão vuốt râu bạc trắng, hướng Lâm Đa Lộc nói:
- Lâm lão lục, tiểu tử nhà của ngươi này rất cuồng ngạo! Bất quá, hắn vừa mới tiến vào Tiên Thiên thất trọng thiên, tuyệt sẽ không là đối thủ của Đông Dương!
Lâm Đa Lộc cười nhạt một tiếng nói:
- Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc?
- Ha ha, Lâm lão lục không biết ngươi ở đâu ra tự tin! Bất quá, ngươi đã một lòng muốn thua, lão phu cũng không có ý tứ cự tuyệt!
Tôn gia Tam trưởng lão nghĩ nghĩ nói:
- Vậy lão phu đánh cuộc một kiện pháp khí như thế nào?
Hắn tâm niệm vừa động, một cái thuẫn đen kịt đột nhiên trống rỗng xuất hiện, trôi nổi quanh người hắn.
Ngô gia tứ Trưởng lão cùng Hoàng thất Mộ Dung Khải đều là trong nội tâm thầm mắng, tử lão đầu này biết rõ sẽ thắng, rõ ràng hạ tiền đặt cược lớn như vậy, Lâm Đa Lộc lại không phải người ngu, hắn sẽ đáp ứng mới là lạ!
- Hảo!
Nhưng mà Lâm Đa Lộc trả lời lại làm cho hai người bọn họ thiếu chút nữa một hơi không có thuận tới!
Tiểu tử kia cuồng ngạo, ngươi lão gia hỏa này cũng đi theo nổi điên?
- Một lời đã định!
Tôn gia Tam trưởng lão sợ Lâm Đa Lộc đổi ý, vội vàng cướp lời nói.
Tô Mị nghiễm nhiên là thiên biến nữ lang, lúc này lại thành đại tiểu thư vênh mặt hất hàm sai khiến, khí tràng mười phần đối với Lâm An ở bên cạnh Lâm Lạc nói ra, làm cho Lâm An không nói hai lời, trực tiếp đem vị trí cho đối phương.
Nàng uốn éo lông mày, phong tình vạn chủng ngồi xuống, mà lúc này Lâm An mới kịp phản ứng, xấu hổ gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên chạy đi đâu.
- Tiểu thử!
Tô Mị lập tức mặt mày hớn hở, nhìn xem Ngân Mang đang bưng lấy một khối thịt gà mãnh liệt nhai, thân thủ trảo tới.
Nhưng Ngân Mang lại vô cùng linh hoạt, nhanh như chớp liền từ trên bàn bò tới trên vai Lâm Lạc, còn đối với Tô Mị phun ra đầu lưỡi màu hồng phấn, sau đó tiếp tục gặm thịt gà của nó.
- Tiểu đông tây này nhất định là giống cái, nếu không nhất định cự tuyệt không được mị lực của bản cô nương!
Tô Mị không bình thường tự kỷ nói.
- Cáp!
Khóe miệng Lâm Lạc gượng cười thoáng một cái, xem như trả lời.
- Bán cho ta đi!
Tô Mị luôn không chịu hết hy vọng.
- Không bán!
Lâm Lạc y nguyên thờ ơ.
- Không bán, vậy đưa cho ta a!
- Không đưa!
- Vậy bán cho ta đi!
- Không bán!
- Vậy đưa cho ta a!
- Không đưa!
Hai người làm như không biết mệt tiếp tục lấy loại đối thoại không có chút ý nghĩa nào này, bọn họ không phiền, những người khác thì có chút chịu không được, nếu không phải Tô Mị thân phận thực sự quá tôn quý, bọn họ đều có xúc động ném hai người đi ra bên ngoài.
- Tô tiểu thư…
Ngay cả Lâm Dao Hương cũng nhịn không được nữa:
- Lâm Lạc sư đệ đã nói rất rõ ràng, hắn ckhông muốn bán, cũng sẽ không đưa Ngân Mang cho ngươi, ngươi nên có chừng mực !
- Ân, nử tử băng lãnh, ngươi là chỉ trích bản cô nương sao?
Tô Mị vốn bị chọc tức, Lâm Dao Hương vừa vặn kích nộ nàng, lập tức làm cho nàng đem đầu mâu chuyển hướng, nhìn Lâm Dao Hương phát khởi bão tố.
- Hừ hừ, trước kia không có phát hiện, nguyên lai bộ ngực phẳng như vậy, cái này nếu không nhìn mặt mà nói, còn không rõ đâu là trước ngực cùng phía sau lưng !
Lời này thật sự quá độc ác!
Tuy bộ ngực sữa của Lâm Dao Hương chưa nói tới lớn, nhưng mà quyết không có nhỏ, tuyệt không có khoa trương như nàng nói vậy. Bất quá so với ba đào mãnh liệt của Tô Mị này, Lâm Dao Hương xác thực phải cam bái hạ phong, đừng nói là nàng, trong nữ nhân ở đây, có thể ở quy mô bộ ngực so với Tô Mị thật đúng là không có mấy người.
Dùng tính tình lãnh đạm như Lâm Dao Hương, nghe được lời ấy cũng không nhịn được toàn thân run lên, nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh lại, chú mục nhìn bộ ngực sữa của đối phương, dùng thanh âm rất thấp nói:
- Rủ xuống !
Thanh âm này thấp đến chỉ có Tô Mị cùng Lâm Lạc ở bên cạnh nghe được, Tô Mị không tự chủ được cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực mà mình kiêu ngạo, nói ra một câu nóng nảy mười phần nói:
- Ở đâu rủ xuống rồi hả? Không tin ngươi sờ thử xem!
Không khỏi phân trần, nàng nắm hai tay Lâm Dao Hương đưa tới ngực của mình.
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh, sau một lúc lâu, có chút người tuổi trẻ bắt đầu chảy máu mũi!
Cái này thật sự quá hương diễm !
Lâm Dao Hương cùng Tô Mị đều là mỹ nữ tuyệt đỉnh, một cái phong tình vạn chủng, một cái lãnh diễm như băng, không người nào không cho nam nhân ý nghĩ kỳ quái! Hiện tại rõ ràng bày ra tư thế hương diễm như thế, có thể không làm cho người ta phun máu mũi sao?
Khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Dao Hương trong nháy mắt hiện lên đạo đạo mây đỏ, liền tranh thủ lấy tay trở về, cà lăm nói:
- Ngươi, ngươi, ngươi. . .
- Ha ha ha!
Tô Mị đắc ý cười ha hả.
Hai người một trận chiến này, dùng Lâm Dao Hương bại hoàn toàn xong việc.
- Lâm Lạc, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến!
Tôn Đông Dương đột nhiên đi tới, hướng Lâm Lạc phát ra chiến thư.
- Nếu như ngươi thua, liền đem Ngân Mang đưa cho Tô cô nương!
- Tôn Đông Dương, Lâm Lạc sư đệ bất quá mới vừa vào Tiên Thiên, ngươi không cảm giác mình là lấy lớn hiếp nhỏ sao?
Lâm Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói:
- Do ta đại diện Lâm Lạc sư đệ chiến một trận!
Người này cũng là biết chọn thời gian làm náo động! Làm Tô Mị, làm cho bốn vị Đại thiếu gia bình thường tương giao tâm đầu ý hợp đều có tư thế trở mặt thành thù!
- A, Lâm Thiên Vũ, ba năm trước đây ngươi bại trong tay ta, bây giờ còn muốn bại thêm một lần nữa sao?
Tôn Đông Dương ngạo khí mười phần nói.
- Ba năm trước đây là ba năm trước đây, hiện tại là hiện tại, hôm nay ta, so sánh lúc ấy mạnh hơn rất nhiều!
Lâm Thiên Vũ ở trên miệng là không chút nào chịu rơi vào hạ phong.
- Ha ha, ba năm trước đây ngươi bại bởi ta, lần này ngươi y nguyên không phải là đối thủ của ta!
Tôn Đông Dương cuồng tiếu.
- Vậy thì chiến một trận a, nhìn xem ngươi đến tột cùng tiến bộ nhiều ít!
- Hảo, nếu như ngươi thua, Ngân Mang thuộc về ta!
- Ngươi nếu thua, sau này chứng kiến ta liền đi vòng qua!
- Ta nói hai người các ngươi…
Lâm Lạc đột nhiên ngắt lời:
- Cũng quá tự mình đa tình đi, ta khi nào thì đồng ý cho các ngươi tới quyết định vận mệnh thú sủng của ta rồi?
- Ha ha!
Người chung quanh đều cười ha hả, xác thực, người trong cuộc cho tới bây giờ nói qua cái gì, hai người này tự biên tự diễn hạ quyết định.
- Lâm Lạc sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình nghênh chiến sao?
Sắc mặt Lâm Thiên Vũ khó coi.
- Này lại có làm sao!
Lâm Lạc đứng lên, trực tiếp hướng bên ngoài cung điện đi:
- Trong các ngươi, muốn đánh nhau mà nói đi ra cho bản thiếu gia, xem bản thiếu gia có đánh trở mình các ngươi không!
Tôn Đông Dương bị chọc giận gần chết, hắn chưa từng có bị người khinh thị qua như thế, lúc này hừ nhẹ một tiếng, đi theo ra khỏi cung điện.
Người muốn xem náo nhiệt đều như ong vỡ tổ xông ra ngoài.
Trong cung điện, Tôn gia Tam trưởng lão vuốt râu bạc trắng, hướng Lâm Đa Lộc nói:
- Lâm lão lục, tiểu tử nhà của ngươi này rất cuồng ngạo! Bất quá, hắn vừa mới tiến vào Tiên Thiên thất trọng thiên, tuyệt sẽ không là đối thủ của Đông Dương!
Lâm Đa Lộc cười nhạt một tiếng nói:
- Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc?
- Ha ha, Lâm lão lục không biết ngươi ở đâu ra tự tin! Bất quá, ngươi đã một lòng muốn thua, lão phu cũng không có ý tứ cự tuyệt!
Tôn gia Tam trưởng lão nghĩ nghĩ nói:
- Vậy lão phu đánh cuộc một kiện pháp khí như thế nào?
Hắn tâm niệm vừa động, một cái thuẫn đen kịt đột nhiên trống rỗng xuất hiện, trôi nổi quanh người hắn.
Ngô gia tứ Trưởng lão cùng Hoàng thất Mộ Dung Khải đều là trong nội tâm thầm mắng, tử lão đầu này biết rõ sẽ thắng, rõ ràng hạ tiền đặt cược lớn như vậy, Lâm Đa Lộc lại không phải người ngu, hắn sẽ đáp ứng mới là lạ!
- Hảo!
Nhưng mà Lâm Đa Lộc trả lời lại làm cho hai người bọn họ thiếu chút nữa một hơi không có thuận tới!
Tiểu tử kia cuồng ngạo, ngươi lão gia hỏa này cũng đi theo nổi điên?
- Một lời đã định!
Tôn gia Tam trưởng lão sợ Lâm Đa Lộc đổi ý, vội vàng cướp lời nói.
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi