Hoàng Tử Thật Làm Loạn
Chương 7-2
Trịnh Mẫn Chi vừa nghe, hai gò má đột nhiên đỏ lên.
Chẳng lẽ hắn rình coi nàng tắm rửa thay quần áo?
“Được, ta thừa nhận ta là nữ nhân...... Ngươi có thể để cho ta dậy chứ?” Đoạn Tử Di vẫn đè lên người nàng, nhiệt độ trên người hắn không ngừng truyền tới trên người nàng, làm nàng không được tự nhiên.
Nàng đang nghĩ đến hai người đều là nam nhân thì việc này không là cái gì, nhưng sau khi biết thì ra là đối phương đã biết được nàng là nữ nhân, vậy tư thế này, liền trở nên rất mờ ám, làm cho người khác suy nghĩ vẩn vơ.
“Buông ngươi ra?” Đoạn Tử Di hừ nhẹ.”Ngươi có biết, ta đợi ngày hôm nay đã bao lâu? Ta làm sao có thể buông ngươi ra đây? Mẫn Chi.”
“Ta đã muốn làm như vậy từ lâu......” Hắn hôn tai của nàng, nhẹ nhàng cắn.”Hôn ngươi, ôm ngươi, từng ngụm từng ngụm đem ngươi nuốt vào bụng.”
Hơi thở của hắn ở bên tai nàng thở nhẹ, khàn khàn thì thầm nghe giống như là âu yếm.
Trịnh Mẫn Chi từ nhỏ đã lớn lên như nam nhi, khi nào thì tiếp nhận qua tán tỉnh như vậy? Nàng đã sớm không nhịn được toàn thân khẽ run, mềm nhũn vô lực.
Hắn đoạt lấy bàn tay của nàng, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước(*), nhẹ nhàng cởi áo của nàng.”Ta sớm muốn lột một thân nam trang đáng ghét này, ta thích bộ dáng ngươi mặc kiện bạch sam Hồng Mai kia, thật là đẹp.” Hắn hồi tưởng lại.
được một tấc lại muốn tiến một thước(*): được voi đòi tiên
“Ngươi...... Ngươi quả nhiên nhìn lén!” Trịnh Mẫn Chi xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, trợn tròn mắt, nhìn hắn chằm chằm.
“Đó gọi là thưởng thức.” Đoạn Tử Di mặt dày như vậy, đối với hành vi mình rình coi, không xấu hổ chút nào.
“Ngươi...... Ngươi cũng biết ta là nữ nhân, cho nên mới cố ý nói những lời đó, làm những hành động mập mờ kia, còn bức ta cởi quần áo cùng ngươi nhâm ôn tuyền?” Hắn có sở thích thật xấu!
“Ai cho ngươi lừa gạt ta, để cho ta cho là mình bị đoạn tụ chi phích (**), thích một người đàn ông?” Hắn chỉ là để cho nàng tự nếm quả đắng thôi.
đoạn tụ chi phích (**): đồng tính
Nghe Đoạn Tử Di nói thích mình, Trịnh Mẫn Chi má hồng ửng đỏ, trong lòng không ngừng sinh ra ngọt ngào.
Hắn thích nàng...... Hắn nói hắn thích nàng!
“Tiểu Mẫn, ngươi rõ ràng là một nữ nhân xinh đẹp, lại dùng cái bộ quần áo khó coi này che giấu vẻ đẹp của ngươi, ngươi không cảm thấy phí của trời sao?” Hắn cởi áo khoác của nàng ra, ném sang một bên, tiếp đó lại muốn lột ra quần áo trong ướt đẫm.
“Không cần......” Trịnh Mẫn Chi vội vàng giữ lại tay của hắn, muốn khiển trách, lại mềm yếu vô lực.
“Muốn! Tại sao muốn cự tuyệt ta? Ta rất muốn ngươi, ngươi hiểu chưa? Ngươi đã từng giống như ta, khát vọng ta?”
“Ta......” Trịnh Mẫn Chi quả thật đã len lén tưởng tượng qua.
Nam nữ yêu nhau, đến tột cùng là như thế nào? Bị hắn ôm, là cảm giác gì?
Bên ngoài, nàng chỉ có thể lấy thân nam nhi, như vậy nàng vĩnh viễn không thể có cơ hội sinh con.
Lúc này có lẽ là một lần duy nhất mà nàng tự mình thử nghiệm cơ hội yêu một nam nhân, muốn buông tay sao?
Chỉ do dự trong chốc lát, Trịnh Mẫn Chi liền quyết định
Nàng không cần mang theo tiếc nuối như vậy đến khi già đi, nàng muốn thử nghiệm, cùng nam nhân da thịt gần gũi, rốt cuộc là tư vị gì.
Nhận thấy được thân thể của nàng vốn là cứng ngắc đã trở nên mềm mại, Đoạn Tử Di lộ ra nụ cười đắc ý, biết nàng đã khuất phục.
Hắn nhẹ nhàng cởi ra áo lót của nàng, mà phía dưới áo lót còn có lớp đai lưng — nàng dùng để buộc ngực.
Hắn từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, muốn hắn kéo ra từng lớp một như vậy không biết mất bao nhiêu thời gian, hắn cũng không nguyện ý.
Vì vậy hắn lấy ra tiểu đao tùy thân, nhẹ nhàng mở ra, đai lưng buộc ngực màu trắng tựa như cánh hoa rơi xuống.
Hắn khát vọng đường cong động lòng người này đã lâu, nay trần truồng hiện ra ngay trước mắt.
“Ngươi thật là đẹp......” Ở nơi ngực bị buộc, làn da không có tiếp súc với ánh nắng của mặt trời, trắng tựa như tuyết đầu mùa, nhu nhược nõn nà, đẹp đến mức khiến người khác phải tán thưởng.
Đoạn Tử Di không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve nó, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói với nàng yêu nàng say đắm.
“Ta muốn xoa mỗi một tấc da thịt trên người ngươi, thưởng thức thân thể nõn nà của ngươi, da thịt của ngươi trắng như tuyết ửng hồng...... Tựa như mật đào, ngọt như vậy, ngon miệng như vậy......”
Hắn nỉ non, làm cho Trịnh Mẫn Chi ngượng ngùng không dứt, nhưng nàng không thể suy nghĩ nhiều.
Đoạn Tử Di đã triển khai công kích nhiệt liệt, đưa nàng vào cảnh tượng kiều diễm không thể tưởng tượng được......
***
Sau cuộc mây mưa.
Cả người của Trịnh Mẫn Chi không còn chút sức lực nào nằm sấp ở trên giường, ý thức vẫn còn choáng váng.
Thì ra đây chính là cái gọi là cá nước thân mật.
Thật kinh ngạc, cũng......
Thật là xấu hổ.
Bên ngoài mưa to đã ngừng, nhưng ở bên trong,bếp lò vẫn cháy.
Đoạn Tử Di lấy ra sợi tóc rơi trên vai của nàng, hôn đầu vai mềm mại tinh tế của nàng, dùng giọng nói bởi vì thoả mãn mà khàn khàn hỏi: “Ngươi rõ ràng vóc người tốt như vậy, lại nhiệt tình đáng yêu như vậy, tại sao phải giả dạng nam nhân?”
Đây là điều hắn vẫn muốn biết.
“Từ lúc ta có trí nhớ đến bây giờ, vẫn mặc y phục của nam nhi, phụ thân của ta là đại phu nổi tiếng trong dân gian, vẫn hy vọng có nhi tử thừa kế y bát của hắn, cho nên mẫu thân ta liền......”
Đoạn Tử Di nghe thấy giọng nói trong nháy mắt trở nên ảm đạm của nàng, cũng biết nàng từ nhỏ nhất định bị không ít đau khổ.
“Hắn không có nhi tử, đó là mệnh trời, mẫu thân của ngươi muốn lấy lòng phụ thân của ngươi là việc của bà, sao lại cưỡng ép ngươi mặc như nam hài?” Hắn biểu đạt bất mãn đối với mẫu thân của nàng.
“Ngươi đừng trách mẫu thân của ta!” Trịnh Mẫn Chi yêu mẫu thân của mình, không nỡ nghe người khác trách bà.
Huống chi, bà đã qua đời.
“ Mẫu thân của ta cũng yêu thương ta, bởi vì ta luôn không được phụ thân của ta chú ý, cho nên bà mới giả dạng ta thành nam hài, tuyên bố với bên ngoài là bà sinh nam hài. Làm như vậy, phụ thân của ta quả nhiên rất vui mừng, cũng nguyện ý coi trọng ta.”
“Thì ra là biến thái, là phụ thân của ngươi.”
“Đó cũng là phụ thân của ta.” Trịnh Mẫn Chi liếc hắn một cái, nghĩ thay phụ thân của mình nói hai câu lại phát hiện không tìm được lời nói có thể nói.
Bởi vì có đôi khi, nàng cũng cảm thấy phụ thân của mình quá mức cố chấp, có xu thế tẩu hỏa nhập ma.
“ Phụ thân của ngươi đối với ngươi rất nghiêm khắc?” Đoạn Tử Di cảm thấy, khi Trịnh Mẫn Chi nhắc tới phụ thân của nàng thì trong giọng nói mang theo kính trọng cùng sợ hãi.
“Ừ. Ông ấy đối với ta vô cùng nghiêm khắc. Từ lúc ba tuổi, phụ thân của ta liền bắt đầu dạy ta học y. Lúc ta còn chưa nhận biết được chữ thì hắn trước hết dạy ta tên cùng vị trí tất cả huyệt đạo thân thể người, nếu như chỉ sai vị trí, hắn có thể cầm mộc côn gõ ngón tay của ta. Sau khi biết chữ, liền muốn ta bắt đầu học thuộc sách thuốc, không thuộc, thì không cho ăn cơm. Sau khi mẫu thân của ta qua đời, phụ thân của ta đối với ta yêu cầu càng nhiều hơn, ta thường bị đánh đến tay đỏ lên.”
“Oa! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, hắn thế nào ác như vậy?” Gõ ngón tay, không cho phép ăn cơm, mới mấy tuổi? Khó trách thân hình của nàng nhỏ nhắn như vậy, thì ra là bị đói.
“Ông ấy chỉ là kỳ vọng rất cao đối với ta, hi vọng ta trò giỏi hơn thầy làm gương cho đời sau.” Trịnh Mẫn Chi nhàn nhạt cười khổ
“Có bản lĩnh, liền tự mình đạt được kỳ vọng của mình, đừng ngược đãi đứa bé như vậy!” Lần này hắn rốt cuộc đã hiểu, tại sao Trịnh Mẫn Chi lại được gọi là thiếu niên thần y, còn là mười bảy tuổi liền vào thái y quán, trở thành ngự y trong cung.
Nàng thiên tư thông minh không sai, nhưng ở sau thông minh, còn có quá nhiều cố gắng, thúc giục nàng giống như trâu như ngựa không ngừng đi tới, không dám buông lỏng chút nào.
“Ngươi bây giờ đã là ngự y trong cung, đạt được phong thưởng, coi như là hãnh diện, làm vinh quang cả nhà, lúc này phụ thân của ngươi đối với ngươi đã hài lòng chưa?” Đoạn Tử Di tức giận, châm chọc hỏi.
Nếu là không đủ, hắn thật đúng là không biết, cha nàng rốt cuộc muốn nàng làm như thế nào nữa?
“Ta đã nói rồi, cha ta yêu cầu rất cao đối với ta...... Hắn vĩnh viễn cho là ta làm không đủ tốt.” Nàng chưa bao giờ dám xoa nhãng nghiên cứu sách thuốc một ngày, mặc dù vào thái y quán, vẫn nghiên cứu dược liệu, dược tính; sắp xếp xem sách thuốc, ghi chép mỗi ngày.
“Hắn thật biến thái! Thứ người như thế, sao có tư cách xưng là phụ thân của ngươi?” Đoạn Tử Di rất muốn tìm hắn, kéo lỗ tai của hắn, nói cho hắn biết: “Ngươi đã có một nữ nhi vô cùng ưu tú, đừng tiếp tục tổn thương nàng!”
Thấy trong mắt của nàng hiện lên đám sương, Đoạn Tử Di hiểu rõ, mình đã khơi mào đề tài, làm cho nàng đau lòng.
Hắn ngang nhiên đi qua, ôm chặt lấy thân thể của nàng, hôn vành tai của nàng an ủi.”Không sao, còn có ta ở bên cạnh ngươi. Ngươi đã làm rất tốt, có thể nghỉ ngơi thật tốt được rồi.”
Trịnh Mẫn Chi vốn không muốn khóc, từ nhỏ đến lớn, phụ thân của nàng nghiêm khắc dạy bảo, nàng sớm biết nước mắt là vô dụng, mềm yếu là vô dụng, từ lâu thói quen một mình cố gắng, nhưng bây giờ lại có người nói cho nàng biết, nàng không phải một mình, nàng còn có người để dựa vào.
Trong lúc nhất thời, ủy khuất nhiều năm, toàn bộ hóa thành nước mắt, chảy ra ào ạt.
Vừa khóc, liền không thể dừng lại.
Nàng khóc nức nở, vì mình không thể lộ ra thân phận nữ nhi; nàng bi thương, vì mình thủy chung không có một phụ thân ruột thịt dịu dàng mỉm cười; nàng cảm động, vì nam nhân này bao dung vô điều kiện, cùng tràn đầy nhu tình dịu dàng an ủi.
“Ngươi chớ khóc, ta không có muốn làm cho ngươi khóc......” Đoạn Tử Di đau lòng hốt hoảng trấn an nàng, không ngờ càng an ủi, nàng càng khóc lợi hại.
Đoạn Tử Di hết cách rồi, chỉ đành phải sử dụng biện pháp hữu hiệu nhất, ngăn nàng khóc.
“Ha......” Trịnh Mẫn Chi lập tức phát giác môi của mình bị hắn ngậm chặt, nàng hơi sững sờ, nước mắt thoáng chốc dừng lại.
Nàng không sững sờ quá lâu, cơ hồ là bản năng, đưa tay ôm cổ đối phương, thiết tha đưa môi của mình lên.
Thời gian bọn họ có thể có không phải quá nhiều, một khi rời gian phòng này phòng nhỏ, tất phải chia lìa. Nàng phải biết quý trọng chăm sóc cuối cùng này......
***
“Đói không?” Sau một phen triền miên kịch liệt, Đoạn Tử Di hao hết khí lực, cảm giác đói bụng không dứt.
Hắn ngồi ở trên giường, trước tiên ôm Trịnh Mẫn Chi, hôn một cái lên gò má của nàng, không ngượng ngùng chút nào, thân thể trần truồng xuống giường, chuẩn bị đi tìm đồ ăn.
Trịnh Mẫn Chi lập tức đỏ mặt, nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi có thể đem y phục mặc lên trước tiên hay không?”
“Có quan hệ gì? Ngươi không phải là cũng nhìn qua rồi, cũng sờ qua toàn thân, còn xấu hổ cái gì?” Hắn hùng hồn trả lời.
“Ngươi......” Trịnh Mẫn Chi mặt đỏ có thể nhỏ ra máu. Người này da mặt rốt cuộc dày bao nhiêu? Thôi! Quân tử không so đo cùng tiểu nhân, nếu hắn không mặc, nàng không nhìn là tốt rồi. Vì vậy nàng xoay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.
Đoạn Tử Di xột xoạt, ở một cái trước tủ bát đơn sơ tìm kiếm đồ, thế nhưng hắn tìm được một ít dưa và trái cây, thịt khô này nọ.
Trịnh Mẫn Chi nhìn trộm hắn, nhìn hắn cầm một cái nồi, đổ nước nhóm lửa, đem thịt khô ném vào, chuẩn bị có canh thịt uống.
Động tác của hắn thuần thục, còn ở trong thời gian rất ngắn, chính xác tìm được vật phẩm cần thiết, không thể làm cho nàng không sinh ra một ý nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã tới nơi này trước đây?”
“Hả?” Đoạn Tử Di đang cầm một mếng thịt khô nhai, nghe được nàng hỏi, liền mờ mịt quay đầu.”Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi đã sớm biết nơi này phải không? Tất cả mọi thứ ở nơi này, ngươi đều rất quen thuộc, mỗi đồ vật đặt ở vị trí nào, ngươi biết rất rõ. Hơn nữa, gian phòng này quá sạch sẽ rồi, hộc tủ, giường, bàn ghế, đều giống như có người vừa mới sửa sang lại. Lại nói, có thịt khô coi như xong, còn có dưa và trái cây, cón có y phục mới sạch sẽ? Điều nàu lại càng kỳ quái, nhà săn thú này phòng nhỏ, không nên có người ở mới đúng.” Trịnh Mẫn Chi vốn là thông mẫn(*) hơn người, đầu óc cũng hết sức rõ ràng, rất nhanh liền phát hiện chỗ không hợp lý.
thông mẫn(*): thông minh, mẫn cảm
Đoạn Tử Di còn muốn giả vờ, nhưng nếu bị vạch trần, hắn cũng phải nhận tội.”Không sai! Ta xác thực đã sớm biết nơi này, đây là ta lúc săn thú ở phía trước Lộc Lâm Sơn, làm thành địa phương nghỉ ngơi tạm thời.”
“Cho nên lúc trước ở trong mưa, ngươi bị mất phương hướng, đó cũng là giả vờ?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Nơi này, ta quen thuộc giống như trong phòng ngủ, lạc đường như thế nào được? Chỉ là, cũng không thể quá khinh địch, như vậy sẽ làm cho ngươi nổi lên nghi ngờ.” Tiết Đoạn Tử Di cười hắc hắc nói.
“Những thứ đồ này, cũng là trước đó ngươi sai người chuẩn bị?” Trịnh Mẫn Chi chỉ vào những dưa và trái cây,thịt khô kia hỏi.
“Dĩ nhiên, nếu không hiện tại đói bụng, ở đâu ra đồ để cho chúng ta lót dạ?” Mang lương khô ra cửa, chỉ là làm dáng một chút, hắn mới không cần ăn những màn thầu cứng rắn kia!
Trịnh Mẫn Chi càng hỏi, lửa giận trong lòng càng lớn.”Chẳng lẽ trong cung nói cần Long Châu Thảo, cũng là giả?”
Không chờ hắn trả lời, nhìn hắn chột dạ cười, nàng cũng biết, mình từ đầu tới cuối đều bị đùa bỡn.
Hôm nay tất cả hành động, tất cả đều là một trò khôi hài, là hắn vì dụ con thỏ là nàng, đã giăng bẫy sẵn.
Mà nàng lại ngây ngốc nhảy vào trong bẫy, bị hắn nắm mũi dẫn đi!
Nghĩ đến lúc trước còn vì một câu nói của hắn cảm động đến rơi lệ, nàng liền cảm giác mình thật sự ngốc đến mức không chịu được.
“Cái người khốn kiếp một đầy bụng quỷ kế này!” Nàng tức giận không nghĩ được Đoạn Tử Di là thân phận gì, nắm lên đồ vật bên cạnh liền ném về phía hắn.
“Uy uy —” Đoạn Tử Di không ngờ mèo nhỏ dịu ngoan lúc tức giận, cũng thật dọa người, vội vàng nhanh chóng né tránh,những thứ kia sẽ không chết người, nhưng sẽ làm cho hắn đau, tới gần nàng.
Trịnh Mẫn Chi lại nắm lên một cái đĩa gỗ muốn ném về phía hắn thì Đoạn Tử Di đã đi đến bên giường, bắt được cổ tay của nàng, giành lại cái đĩa đó, sau đó mang theo tức giận, hung hăng hôn nàng.
“ Con mèo hoang này, muốn mưu sát phu quân sao?” Hắn chặn lại môi của đối phương, căm giận nói.
“Ai là phu quân của ta?” Trịnh Mẫn Chi mắt hạnh trừng lên, muốn chất vấn, lại không thể. Nàng ngang ngược, khiến Đoạn Tử Di thú tính đại phát.
Đêm ấy, hắn giằng co nàng suốt cả đêm, không cho nàng xuống giường.
Chẳng lẽ hắn rình coi nàng tắm rửa thay quần áo?
“Được, ta thừa nhận ta là nữ nhân...... Ngươi có thể để cho ta dậy chứ?” Đoạn Tử Di vẫn đè lên người nàng, nhiệt độ trên người hắn không ngừng truyền tới trên người nàng, làm nàng không được tự nhiên.
Nàng đang nghĩ đến hai người đều là nam nhân thì việc này không là cái gì, nhưng sau khi biết thì ra là đối phương đã biết được nàng là nữ nhân, vậy tư thế này, liền trở nên rất mờ ám, làm cho người khác suy nghĩ vẩn vơ.
“Buông ngươi ra?” Đoạn Tử Di hừ nhẹ.”Ngươi có biết, ta đợi ngày hôm nay đã bao lâu? Ta làm sao có thể buông ngươi ra đây? Mẫn Chi.”
“Ta đã muốn làm như vậy từ lâu......” Hắn hôn tai của nàng, nhẹ nhàng cắn.”Hôn ngươi, ôm ngươi, từng ngụm từng ngụm đem ngươi nuốt vào bụng.”
Hơi thở của hắn ở bên tai nàng thở nhẹ, khàn khàn thì thầm nghe giống như là âu yếm.
Trịnh Mẫn Chi từ nhỏ đã lớn lên như nam nhi, khi nào thì tiếp nhận qua tán tỉnh như vậy? Nàng đã sớm không nhịn được toàn thân khẽ run, mềm nhũn vô lực.
Hắn đoạt lấy bàn tay của nàng, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước(*), nhẹ nhàng cởi áo của nàng.”Ta sớm muốn lột một thân nam trang đáng ghét này, ta thích bộ dáng ngươi mặc kiện bạch sam Hồng Mai kia, thật là đẹp.” Hắn hồi tưởng lại.
được một tấc lại muốn tiến một thước(*): được voi đòi tiên
“Ngươi...... Ngươi quả nhiên nhìn lén!” Trịnh Mẫn Chi xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, trợn tròn mắt, nhìn hắn chằm chằm.
“Đó gọi là thưởng thức.” Đoạn Tử Di mặt dày như vậy, đối với hành vi mình rình coi, không xấu hổ chút nào.
“Ngươi...... Ngươi cũng biết ta là nữ nhân, cho nên mới cố ý nói những lời đó, làm những hành động mập mờ kia, còn bức ta cởi quần áo cùng ngươi nhâm ôn tuyền?” Hắn có sở thích thật xấu!
“Ai cho ngươi lừa gạt ta, để cho ta cho là mình bị đoạn tụ chi phích (**), thích một người đàn ông?” Hắn chỉ là để cho nàng tự nếm quả đắng thôi.
đoạn tụ chi phích (**): đồng tính
Nghe Đoạn Tử Di nói thích mình, Trịnh Mẫn Chi má hồng ửng đỏ, trong lòng không ngừng sinh ra ngọt ngào.
Hắn thích nàng...... Hắn nói hắn thích nàng!
“Tiểu Mẫn, ngươi rõ ràng là một nữ nhân xinh đẹp, lại dùng cái bộ quần áo khó coi này che giấu vẻ đẹp của ngươi, ngươi không cảm thấy phí của trời sao?” Hắn cởi áo khoác của nàng ra, ném sang một bên, tiếp đó lại muốn lột ra quần áo trong ướt đẫm.
“Không cần......” Trịnh Mẫn Chi vội vàng giữ lại tay của hắn, muốn khiển trách, lại mềm yếu vô lực.
“Muốn! Tại sao muốn cự tuyệt ta? Ta rất muốn ngươi, ngươi hiểu chưa? Ngươi đã từng giống như ta, khát vọng ta?”
“Ta......” Trịnh Mẫn Chi quả thật đã len lén tưởng tượng qua.
Nam nữ yêu nhau, đến tột cùng là như thế nào? Bị hắn ôm, là cảm giác gì?
Bên ngoài, nàng chỉ có thể lấy thân nam nhi, như vậy nàng vĩnh viễn không thể có cơ hội sinh con.
Lúc này có lẽ là một lần duy nhất mà nàng tự mình thử nghiệm cơ hội yêu một nam nhân, muốn buông tay sao?
Chỉ do dự trong chốc lát, Trịnh Mẫn Chi liền quyết định
Nàng không cần mang theo tiếc nuối như vậy đến khi già đi, nàng muốn thử nghiệm, cùng nam nhân da thịt gần gũi, rốt cuộc là tư vị gì.
Nhận thấy được thân thể của nàng vốn là cứng ngắc đã trở nên mềm mại, Đoạn Tử Di lộ ra nụ cười đắc ý, biết nàng đã khuất phục.
Hắn nhẹ nhàng cởi ra áo lót của nàng, mà phía dưới áo lót còn có lớp đai lưng — nàng dùng để buộc ngực.
Hắn từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, muốn hắn kéo ra từng lớp một như vậy không biết mất bao nhiêu thời gian, hắn cũng không nguyện ý.
Vì vậy hắn lấy ra tiểu đao tùy thân, nhẹ nhàng mở ra, đai lưng buộc ngực màu trắng tựa như cánh hoa rơi xuống.
Hắn khát vọng đường cong động lòng người này đã lâu, nay trần truồng hiện ra ngay trước mắt.
“Ngươi thật là đẹp......” Ở nơi ngực bị buộc, làn da không có tiếp súc với ánh nắng của mặt trời, trắng tựa như tuyết đầu mùa, nhu nhược nõn nà, đẹp đến mức khiến người khác phải tán thưởng.
Đoạn Tử Di không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve nó, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói với nàng yêu nàng say đắm.
“Ta muốn xoa mỗi một tấc da thịt trên người ngươi, thưởng thức thân thể nõn nà của ngươi, da thịt của ngươi trắng như tuyết ửng hồng...... Tựa như mật đào, ngọt như vậy, ngon miệng như vậy......”
Hắn nỉ non, làm cho Trịnh Mẫn Chi ngượng ngùng không dứt, nhưng nàng không thể suy nghĩ nhiều.
Đoạn Tử Di đã triển khai công kích nhiệt liệt, đưa nàng vào cảnh tượng kiều diễm không thể tưởng tượng được......
***
Sau cuộc mây mưa.
Cả người của Trịnh Mẫn Chi không còn chút sức lực nào nằm sấp ở trên giường, ý thức vẫn còn choáng váng.
Thì ra đây chính là cái gọi là cá nước thân mật.
Thật kinh ngạc, cũng......
Thật là xấu hổ.
Bên ngoài mưa to đã ngừng, nhưng ở bên trong,bếp lò vẫn cháy.
Đoạn Tử Di lấy ra sợi tóc rơi trên vai của nàng, hôn đầu vai mềm mại tinh tế của nàng, dùng giọng nói bởi vì thoả mãn mà khàn khàn hỏi: “Ngươi rõ ràng vóc người tốt như vậy, lại nhiệt tình đáng yêu như vậy, tại sao phải giả dạng nam nhân?”
Đây là điều hắn vẫn muốn biết.
“Từ lúc ta có trí nhớ đến bây giờ, vẫn mặc y phục của nam nhi, phụ thân của ta là đại phu nổi tiếng trong dân gian, vẫn hy vọng có nhi tử thừa kế y bát của hắn, cho nên mẫu thân ta liền......”
Đoạn Tử Di nghe thấy giọng nói trong nháy mắt trở nên ảm đạm của nàng, cũng biết nàng từ nhỏ nhất định bị không ít đau khổ.
“Hắn không có nhi tử, đó là mệnh trời, mẫu thân của ngươi muốn lấy lòng phụ thân của ngươi là việc của bà, sao lại cưỡng ép ngươi mặc như nam hài?” Hắn biểu đạt bất mãn đối với mẫu thân của nàng.
“Ngươi đừng trách mẫu thân của ta!” Trịnh Mẫn Chi yêu mẫu thân của mình, không nỡ nghe người khác trách bà.
Huống chi, bà đã qua đời.
“ Mẫu thân của ta cũng yêu thương ta, bởi vì ta luôn không được phụ thân của ta chú ý, cho nên bà mới giả dạng ta thành nam hài, tuyên bố với bên ngoài là bà sinh nam hài. Làm như vậy, phụ thân của ta quả nhiên rất vui mừng, cũng nguyện ý coi trọng ta.”
“Thì ra là biến thái, là phụ thân của ngươi.”
“Đó cũng là phụ thân của ta.” Trịnh Mẫn Chi liếc hắn một cái, nghĩ thay phụ thân của mình nói hai câu lại phát hiện không tìm được lời nói có thể nói.
Bởi vì có đôi khi, nàng cũng cảm thấy phụ thân của mình quá mức cố chấp, có xu thế tẩu hỏa nhập ma.
“ Phụ thân của ngươi đối với ngươi rất nghiêm khắc?” Đoạn Tử Di cảm thấy, khi Trịnh Mẫn Chi nhắc tới phụ thân của nàng thì trong giọng nói mang theo kính trọng cùng sợ hãi.
“Ừ. Ông ấy đối với ta vô cùng nghiêm khắc. Từ lúc ba tuổi, phụ thân của ta liền bắt đầu dạy ta học y. Lúc ta còn chưa nhận biết được chữ thì hắn trước hết dạy ta tên cùng vị trí tất cả huyệt đạo thân thể người, nếu như chỉ sai vị trí, hắn có thể cầm mộc côn gõ ngón tay của ta. Sau khi biết chữ, liền muốn ta bắt đầu học thuộc sách thuốc, không thuộc, thì không cho ăn cơm. Sau khi mẫu thân của ta qua đời, phụ thân của ta đối với ta yêu cầu càng nhiều hơn, ta thường bị đánh đến tay đỏ lên.”
“Oa! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, hắn thế nào ác như vậy?” Gõ ngón tay, không cho phép ăn cơm, mới mấy tuổi? Khó trách thân hình của nàng nhỏ nhắn như vậy, thì ra là bị đói.
“Ông ấy chỉ là kỳ vọng rất cao đối với ta, hi vọng ta trò giỏi hơn thầy làm gương cho đời sau.” Trịnh Mẫn Chi nhàn nhạt cười khổ
“Có bản lĩnh, liền tự mình đạt được kỳ vọng của mình, đừng ngược đãi đứa bé như vậy!” Lần này hắn rốt cuộc đã hiểu, tại sao Trịnh Mẫn Chi lại được gọi là thiếu niên thần y, còn là mười bảy tuổi liền vào thái y quán, trở thành ngự y trong cung.
Nàng thiên tư thông minh không sai, nhưng ở sau thông minh, còn có quá nhiều cố gắng, thúc giục nàng giống như trâu như ngựa không ngừng đi tới, không dám buông lỏng chút nào.
“Ngươi bây giờ đã là ngự y trong cung, đạt được phong thưởng, coi như là hãnh diện, làm vinh quang cả nhà, lúc này phụ thân của ngươi đối với ngươi đã hài lòng chưa?” Đoạn Tử Di tức giận, châm chọc hỏi.
Nếu là không đủ, hắn thật đúng là không biết, cha nàng rốt cuộc muốn nàng làm như thế nào nữa?
“Ta đã nói rồi, cha ta yêu cầu rất cao đối với ta...... Hắn vĩnh viễn cho là ta làm không đủ tốt.” Nàng chưa bao giờ dám xoa nhãng nghiên cứu sách thuốc một ngày, mặc dù vào thái y quán, vẫn nghiên cứu dược liệu, dược tính; sắp xếp xem sách thuốc, ghi chép mỗi ngày.
“Hắn thật biến thái! Thứ người như thế, sao có tư cách xưng là phụ thân của ngươi?” Đoạn Tử Di rất muốn tìm hắn, kéo lỗ tai của hắn, nói cho hắn biết: “Ngươi đã có một nữ nhi vô cùng ưu tú, đừng tiếp tục tổn thương nàng!”
Thấy trong mắt của nàng hiện lên đám sương, Đoạn Tử Di hiểu rõ, mình đã khơi mào đề tài, làm cho nàng đau lòng.
Hắn ngang nhiên đi qua, ôm chặt lấy thân thể của nàng, hôn vành tai của nàng an ủi.”Không sao, còn có ta ở bên cạnh ngươi. Ngươi đã làm rất tốt, có thể nghỉ ngơi thật tốt được rồi.”
Trịnh Mẫn Chi vốn không muốn khóc, từ nhỏ đến lớn, phụ thân của nàng nghiêm khắc dạy bảo, nàng sớm biết nước mắt là vô dụng, mềm yếu là vô dụng, từ lâu thói quen một mình cố gắng, nhưng bây giờ lại có người nói cho nàng biết, nàng không phải một mình, nàng còn có người để dựa vào.
Trong lúc nhất thời, ủy khuất nhiều năm, toàn bộ hóa thành nước mắt, chảy ra ào ạt.
Vừa khóc, liền không thể dừng lại.
Nàng khóc nức nở, vì mình không thể lộ ra thân phận nữ nhi; nàng bi thương, vì mình thủy chung không có một phụ thân ruột thịt dịu dàng mỉm cười; nàng cảm động, vì nam nhân này bao dung vô điều kiện, cùng tràn đầy nhu tình dịu dàng an ủi.
“Ngươi chớ khóc, ta không có muốn làm cho ngươi khóc......” Đoạn Tử Di đau lòng hốt hoảng trấn an nàng, không ngờ càng an ủi, nàng càng khóc lợi hại.
Đoạn Tử Di hết cách rồi, chỉ đành phải sử dụng biện pháp hữu hiệu nhất, ngăn nàng khóc.
“Ha......” Trịnh Mẫn Chi lập tức phát giác môi của mình bị hắn ngậm chặt, nàng hơi sững sờ, nước mắt thoáng chốc dừng lại.
Nàng không sững sờ quá lâu, cơ hồ là bản năng, đưa tay ôm cổ đối phương, thiết tha đưa môi của mình lên.
Thời gian bọn họ có thể có không phải quá nhiều, một khi rời gian phòng này phòng nhỏ, tất phải chia lìa. Nàng phải biết quý trọng chăm sóc cuối cùng này......
***
“Đói không?” Sau một phen triền miên kịch liệt, Đoạn Tử Di hao hết khí lực, cảm giác đói bụng không dứt.
Hắn ngồi ở trên giường, trước tiên ôm Trịnh Mẫn Chi, hôn một cái lên gò má của nàng, không ngượng ngùng chút nào, thân thể trần truồng xuống giường, chuẩn bị đi tìm đồ ăn.
Trịnh Mẫn Chi lập tức đỏ mặt, nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi có thể đem y phục mặc lên trước tiên hay không?”
“Có quan hệ gì? Ngươi không phải là cũng nhìn qua rồi, cũng sờ qua toàn thân, còn xấu hổ cái gì?” Hắn hùng hồn trả lời.
“Ngươi......” Trịnh Mẫn Chi mặt đỏ có thể nhỏ ra máu. Người này da mặt rốt cuộc dày bao nhiêu? Thôi! Quân tử không so đo cùng tiểu nhân, nếu hắn không mặc, nàng không nhìn là tốt rồi. Vì vậy nàng xoay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.
Đoạn Tử Di xột xoạt, ở một cái trước tủ bát đơn sơ tìm kiếm đồ, thế nhưng hắn tìm được một ít dưa và trái cây, thịt khô này nọ.
Trịnh Mẫn Chi nhìn trộm hắn, nhìn hắn cầm một cái nồi, đổ nước nhóm lửa, đem thịt khô ném vào, chuẩn bị có canh thịt uống.
Động tác của hắn thuần thục, còn ở trong thời gian rất ngắn, chính xác tìm được vật phẩm cần thiết, không thể làm cho nàng không sinh ra một ý nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã tới nơi này trước đây?”
“Hả?” Đoạn Tử Di đang cầm một mếng thịt khô nhai, nghe được nàng hỏi, liền mờ mịt quay đầu.”Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi đã sớm biết nơi này phải không? Tất cả mọi thứ ở nơi này, ngươi đều rất quen thuộc, mỗi đồ vật đặt ở vị trí nào, ngươi biết rất rõ. Hơn nữa, gian phòng này quá sạch sẽ rồi, hộc tủ, giường, bàn ghế, đều giống như có người vừa mới sửa sang lại. Lại nói, có thịt khô coi như xong, còn có dưa và trái cây, cón có y phục mới sạch sẽ? Điều nàu lại càng kỳ quái, nhà săn thú này phòng nhỏ, không nên có người ở mới đúng.” Trịnh Mẫn Chi vốn là thông mẫn(*) hơn người, đầu óc cũng hết sức rõ ràng, rất nhanh liền phát hiện chỗ không hợp lý.
thông mẫn(*): thông minh, mẫn cảm
Đoạn Tử Di còn muốn giả vờ, nhưng nếu bị vạch trần, hắn cũng phải nhận tội.”Không sai! Ta xác thực đã sớm biết nơi này, đây là ta lúc săn thú ở phía trước Lộc Lâm Sơn, làm thành địa phương nghỉ ngơi tạm thời.”
“Cho nên lúc trước ở trong mưa, ngươi bị mất phương hướng, đó cũng là giả vờ?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Nơi này, ta quen thuộc giống như trong phòng ngủ, lạc đường như thế nào được? Chỉ là, cũng không thể quá khinh địch, như vậy sẽ làm cho ngươi nổi lên nghi ngờ.” Tiết Đoạn Tử Di cười hắc hắc nói.
“Những thứ đồ này, cũng là trước đó ngươi sai người chuẩn bị?” Trịnh Mẫn Chi chỉ vào những dưa và trái cây,thịt khô kia hỏi.
“Dĩ nhiên, nếu không hiện tại đói bụng, ở đâu ra đồ để cho chúng ta lót dạ?” Mang lương khô ra cửa, chỉ là làm dáng một chút, hắn mới không cần ăn những màn thầu cứng rắn kia!
Trịnh Mẫn Chi càng hỏi, lửa giận trong lòng càng lớn.”Chẳng lẽ trong cung nói cần Long Châu Thảo, cũng là giả?”
Không chờ hắn trả lời, nhìn hắn chột dạ cười, nàng cũng biết, mình từ đầu tới cuối đều bị đùa bỡn.
Hôm nay tất cả hành động, tất cả đều là một trò khôi hài, là hắn vì dụ con thỏ là nàng, đã giăng bẫy sẵn.
Mà nàng lại ngây ngốc nhảy vào trong bẫy, bị hắn nắm mũi dẫn đi!
Nghĩ đến lúc trước còn vì một câu nói của hắn cảm động đến rơi lệ, nàng liền cảm giác mình thật sự ngốc đến mức không chịu được.
“Cái người khốn kiếp một đầy bụng quỷ kế này!” Nàng tức giận không nghĩ được Đoạn Tử Di là thân phận gì, nắm lên đồ vật bên cạnh liền ném về phía hắn.
“Uy uy —” Đoạn Tử Di không ngờ mèo nhỏ dịu ngoan lúc tức giận, cũng thật dọa người, vội vàng nhanh chóng né tránh,những thứ kia sẽ không chết người, nhưng sẽ làm cho hắn đau, tới gần nàng.
Trịnh Mẫn Chi lại nắm lên một cái đĩa gỗ muốn ném về phía hắn thì Đoạn Tử Di đã đi đến bên giường, bắt được cổ tay của nàng, giành lại cái đĩa đó, sau đó mang theo tức giận, hung hăng hôn nàng.
“ Con mèo hoang này, muốn mưu sát phu quân sao?” Hắn chặn lại môi của đối phương, căm giận nói.
“Ai là phu quân của ta?” Trịnh Mẫn Chi mắt hạnh trừng lên, muốn chất vấn, lại không thể. Nàng ngang ngược, khiến Đoạn Tử Di thú tính đại phát.
Đêm ấy, hắn giằng co nàng suốt cả đêm, không cho nàng xuống giường.
Tác giả :
An Kỳ