Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Chương 31: Cảm giác ấy là gì?
Chợt! Có tiếng nói vang lên
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy, theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức chuyển con dao lên kề ngay cổ nó, bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây! Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi ép mãi con dao vào cổ nó
Con dao sắt bén cứa nhẹ làm máu bắt đầu rỉ ra, rát quá!
Tâm trạng nó lúc này như bấn loạn, toàn thân cứng đờ. Nó không biết phải làm gì nữa, làm gì bây giờ? Nó đang sợ lắm, không lẽ nó sẽ chết vì …….cái chuyện lãng xẹt như vậy sao???
-Ê! Đừng có manh động- Duy thấy tên kia có thể làm liều nên vội hét
“Không được rồi, nhìn tên này có vẻ sẽ giết con tin nếu như bị ép tới đường cùng. Nhìn cô ta có vẻ đang sợ hãi lắm, không biết cô ta có hiểu ý mình không nữa!!”- hắn nghĩ
“Mình phải làm gì bây giờ?? Cái tên này muốn cắt cổ mình thật sao chứ? Hichic, làm gì đây?.....Khoan đã, hắn nhíu mày, hắn muốn nói gì nhỉ? Mình không hiểu….”
Hắn nhìn nó ra hiệu, rồi quay huých trỏ vào người Duy miệng nói to
-Đừng có lên tiếng, huých-trỏ mày chết bây giờ
“Sao? Hắn muốn mình huých trỏ tên điên này á?.... hix, không biết liệu có toàn mạng trở về không nữa…..”
Nó khẽ gật đầu để ra hiệu cho hắn biết rằng nó đã hiểu ý hắn, rồi đợi hắn gật đầu ra hiệu, nó giật mạnh tay vào bụng tên kia. Đau quá tên đó liền thả tay ra ôm lấy bụng, nó thừa lúc đó đẩy mạnh tên đó ra và bỏ chạy. Nhưng không may tên đó lại lia con dao cắt ngay một đường dài vào cánh tay nó
Hắn vừa thấy nó thoát ra liền tiến tới ngăn tên đó lại. Không tốn nhiểu thời gian, tên đó bị hạ nằm lăn lộn dưới đất, bỗng hắn lại thấy lo lo rồi chạy đến chỗ nó
-Cô có sao không?
-Ờ….. Không sao- lấy tay để ra sau lưng, nó không muốn hắn thấy. Nhưng sao máu cứ chảy ra liên tục như vậy chứ, tay nó bắt đầu không còn cảm giác nữa rồi.
Hắn lại quay đến chỗ tên kia, nắm lấy cổ áo tên đó kéo xốc lên
-Ai sai mày làm chuyện này?- ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ.
-Tha……tha cho tôi….. tôi chỉ làm theo lời của người nào đó thôi. Tôi không biết mặt hắn…. có người đến tìm tôi và nói đưa con nhỏ đó đến đây là xong.
Vừa dứt câu, hắn hất mạnh tên đó ngã xuống đất, cùng với sự tức giận, hắn quay qua quay lại như tìm kiếm thứ gì đó rồi chợt hét to
-Tôi biết là cậu đang ở đây! Nếu như cậu còn động đến cô ta một lần nữa thì đừng trách tôi tại sao không nương tay!!
Nói xong hắn quay lại chỗ nó. Sao nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, chợt hắn tiến đến, lấy tay đẩy nhẹ cằm nó rồi quan sát gì đó
-Cổ chỉ bị chảy máu một chút, sao nhìn sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?
Nó cúi mặt xuống, như hắn nói nó lại càng cố gắng giấu đi cái tay của mình. Nó không muốn hắn thấy tay nó đang chạy máu
-Cô đang giấu tôi gì vậy? Đưa tay tôi xem
-Tôi có giấu gì đâu!!......... Aa…..
Hắn giật mạnh tay nó, động đến vết thương làm nó đau điếng, khẽ la lên. Thấy đường rách dài trên tay nó đau hắn lại đau lòng thế này? Sao nó lại giấu hắn chứ? Tức giận, hắn quát
-Này, đồ ngu ngốc, bị như vậy mà không nói, chán sống rồi hả?
-Tôi……. tôi
-Này, băng bó cho cô ta trước đi rồi muốn nói gì nói. Định để cho cô ta chảy máu tới chết sao?- Long kéo tay hắn ra, trước gì Long chưa lần nào nhìn thấy hắn lo lắng cho người khác mà đến độ tức giận như vậy
Cũng may là nó bị tên kia bắt xuống ngay cái hẽm gần trường nên đi một lúc là tới. Chỉ vì cái vụ này mà tụi nó đi học trễ, chắc chắn là không được vào trong rồi. Nó chán nản quay đầu lại
-Đi đâu vậy?- hắn níu tay nó lại
-Thì đi về, giờ này làm gì vào được nữa!!
-Đứng đây đi
“Gì……gì vậy chứ? Mình cứ tưởng là hắn quang minh chính đại đi vào những lúc trễ giờ, hóa ra là vì leo rào sao????”
Hàng rào trường cao gấp đôi mấy cái hàng rào bình thường, vậy mà thoáng cái hắn đã leo qua được. Nó tự hỏi không biết hắn leo bao nhiêu lần mà điêu luyện đến vậy. Vào được bên trong, hắn chạy vào phòng bảo vệ, đúng như hắn đoán, bác bảo vệ đi đâu mất rồi. Hắn bấm mật khẩu vào cánh cửa từ từ mở ra.
Trong trường này, hắn là học sinh duy nhất biết mật khẩu. Đúng là làm hội trưởng hội học sinh cũng có lợi phết!
Haizz….. Lại phải đi gặp chị y tá, cứ như vậy nó thành “khách quen” luôn rồi. Nhưng vào đến nơi, tìm qua tìm lại, tìm tới tìm lui mà hổng thấy chị y tá đâu. Nó đành ngồi xuống cái giường chờ. Nhìn vào cánh tay của mình nó muốn cho máu nhanh đông lại cho khỏi chảy ra nữa, “Ax, đau chết đi được!!”
-Để tôi băng lại, đợi chị ta tới thì lúc đó chắc là cưa tay cô quăng luôn rồi
Hắn từ đâu đi tới, cầm theo băng bông và thuốc sát trùng, nó rụt rè từ từ đưa cái tay của mình ra, thật ra thì nó chẳng muốn làm tí nào, nó ghét mấy cái loại thuốc sát trùng.
-Nè….. băng thôi không sát trùng được không?
-Vậy thôi cưa tay quăng luôn đi, khỏi sát trùng.
Nghe câu nói của hắn, nó đành cắn răng chịu đựng. Hắn thấm thuốc vào bông rồi chậm chậm nhẹ vào vết thương, hắn cố làm thật nhẹ để nó không đau. Điều bây mà bây giờ hắn biết là làm sao để nó không bị đau thôi.
Tuy là rất rát nhưng nó lại cảm thấy có gì đó vui vui, nhìn hắn, hắn quan tâm nó quá, thật ra thì hắn cũng đâu có xấu xa lắm đâu, nhìn hắn lúc này cứ dễ thương thế nào ấy ^___^ Chợt, giật mình. Nó đang nghĩ gì vậy chứ, sao cảm giác lạ lạ........ hắn băng đẹp khong chê vào đâu được.
Lúc vết thương được băng lại xong cũng là lúc tới giờ ra chơi. Nó nhớ ra mình cần phải tìm vài cuốn sách về kinh tế, nó muốn tìm hiểu trước để sau này dễ tiếp thu, dù sao thì sống tới đâu, làm được gì thì hay tới đó. Nghĩ rồi nó lấy cặp đi lên thư viện
Vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế, hắn đã giật lấy cái cặp của nó và buông ra một câu ngắn gọn
-Để tôi kêu người mang lên lớp- nói rồi bỏ đi một mạch
Lúc đó nó lại thoáng thấy hắn đỏ mặt, nhìn cứ mắc cười thế nào í. Nhưng rồi cũng quên đi và lên thư viện trường. Chà! Lần đầu tiên nó bước vào thư viện trường. Phải nói là to kinh khủng, có máy lạnh, máy tính nữa. Sách gì cũng có, cứ như là nguyên cái nhà sách vậy. Mà có khi nhà sách cũng không có đầy đủ sách bằng ở đây.
Sau một lúc tìm kiếm và lựa chọn, nó đã chộp 3 quyển sách dày cộp rồi lấy cái thẻ của mình ra đưa cho chị thủ thư xác nhận, nó ôm 3 quyển sách hí hửng. Vừa đi vừa cúi đầu vào mấy quyển sách, tranh thủ xem vài trang mà không chịu nhìn đường và hậu quả là nó va vào một người làm rơi hết mấy quyển sách.
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy, theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức chuyển con dao lên kề ngay cổ nó, bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây! Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi ép mãi con dao vào cổ nó
Con dao sắt bén cứa nhẹ làm máu bắt đầu rỉ ra, rát quá!
Tâm trạng nó lúc này như bấn loạn, toàn thân cứng đờ. Nó không biết phải làm gì nữa, làm gì bây giờ? Nó đang sợ lắm, không lẽ nó sẽ chết vì …….cái chuyện lãng xẹt như vậy sao???
-Ê! Đừng có manh động- Duy thấy tên kia có thể làm liều nên vội hét
“Không được rồi, nhìn tên này có vẻ sẽ giết con tin nếu như bị ép tới đường cùng. Nhìn cô ta có vẻ đang sợ hãi lắm, không biết cô ta có hiểu ý mình không nữa!!”- hắn nghĩ
“Mình phải làm gì bây giờ?? Cái tên này muốn cắt cổ mình thật sao chứ? Hichic, làm gì đây?.....Khoan đã, hắn nhíu mày, hắn muốn nói gì nhỉ? Mình không hiểu….”
Hắn nhìn nó ra hiệu, rồi quay huých trỏ vào người Duy miệng nói to
-Đừng có lên tiếng, huých-trỏ mày chết bây giờ
“Sao? Hắn muốn mình huých trỏ tên điên này á?.... hix, không biết liệu có toàn mạng trở về không nữa…..”
Nó khẽ gật đầu để ra hiệu cho hắn biết rằng nó đã hiểu ý hắn, rồi đợi hắn gật đầu ra hiệu, nó giật mạnh tay vào bụng tên kia. Đau quá tên đó liền thả tay ra ôm lấy bụng, nó thừa lúc đó đẩy mạnh tên đó ra và bỏ chạy. Nhưng không may tên đó lại lia con dao cắt ngay một đường dài vào cánh tay nó
Hắn vừa thấy nó thoát ra liền tiến tới ngăn tên đó lại. Không tốn nhiểu thời gian, tên đó bị hạ nằm lăn lộn dưới đất, bỗng hắn lại thấy lo lo rồi chạy đến chỗ nó
-Cô có sao không?
-Ờ….. Không sao- lấy tay để ra sau lưng, nó không muốn hắn thấy. Nhưng sao máu cứ chảy ra liên tục như vậy chứ, tay nó bắt đầu không còn cảm giác nữa rồi.
Hắn lại quay đến chỗ tên kia, nắm lấy cổ áo tên đó kéo xốc lên
-Ai sai mày làm chuyện này?- ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ.
-Tha……tha cho tôi….. tôi chỉ làm theo lời của người nào đó thôi. Tôi không biết mặt hắn…. có người đến tìm tôi và nói đưa con nhỏ đó đến đây là xong.
Vừa dứt câu, hắn hất mạnh tên đó ngã xuống đất, cùng với sự tức giận, hắn quay qua quay lại như tìm kiếm thứ gì đó rồi chợt hét to
-Tôi biết là cậu đang ở đây! Nếu như cậu còn động đến cô ta một lần nữa thì đừng trách tôi tại sao không nương tay!!
Nói xong hắn quay lại chỗ nó. Sao nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, chợt hắn tiến đến, lấy tay đẩy nhẹ cằm nó rồi quan sát gì đó
-Cổ chỉ bị chảy máu một chút, sao nhìn sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?
Nó cúi mặt xuống, như hắn nói nó lại càng cố gắng giấu đi cái tay của mình. Nó không muốn hắn thấy tay nó đang chạy máu
-Cô đang giấu tôi gì vậy? Đưa tay tôi xem
-Tôi có giấu gì đâu!!......... Aa…..
Hắn giật mạnh tay nó, động đến vết thương làm nó đau điếng, khẽ la lên. Thấy đường rách dài trên tay nó đau hắn lại đau lòng thế này? Sao nó lại giấu hắn chứ? Tức giận, hắn quát
-Này, đồ ngu ngốc, bị như vậy mà không nói, chán sống rồi hả?
-Tôi……. tôi
-Này, băng bó cho cô ta trước đi rồi muốn nói gì nói. Định để cho cô ta chảy máu tới chết sao?- Long kéo tay hắn ra, trước gì Long chưa lần nào nhìn thấy hắn lo lắng cho người khác mà đến độ tức giận như vậy
Cũng may là nó bị tên kia bắt xuống ngay cái hẽm gần trường nên đi một lúc là tới. Chỉ vì cái vụ này mà tụi nó đi học trễ, chắc chắn là không được vào trong rồi. Nó chán nản quay đầu lại
-Đi đâu vậy?- hắn níu tay nó lại
-Thì đi về, giờ này làm gì vào được nữa!!
-Đứng đây đi
“Gì……gì vậy chứ? Mình cứ tưởng là hắn quang minh chính đại đi vào những lúc trễ giờ, hóa ra là vì leo rào sao????”
Hàng rào trường cao gấp đôi mấy cái hàng rào bình thường, vậy mà thoáng cái hắn đã leo qua được. Nó tự hỏi không biết hắn leo bao nhiêu lần mà điêu luyện đến vậy. Vào được bên trong, hắn chạy vào phòng bảo vệ, đúng như hắn đoán, bác bảo vệ đi đâu mất rồi. Hắn bấm mật khẩu vào cánh cửa từ từ mở ra.
Trong trường này, hắn là học sinh duy nhất biết mật khẩu. Đúng là làm hội trưởng hội học sinh cũng có lợi phết!
Haizz….. Lại phải đi gặp chị y tá, cứ như vậy nó thành “khách quen” luôn rồi. Nhưng vào đến nơi, tìm qua tìm lại, tìm tới tìm lui mà hổng thấy chị y tá đâu. Nó đành ngồi xuống cái giường chờ. Nhìn vào cánh tay của mình nó muốn cho máu nhanh đông lại cho khỏi chảy ra nữa, “Ax, đau chết đi được!!”
-Để tôi băng lại, đợi chị ta tới thì lúc đó chắc là cưa tay cô quăng luôn rồi
Hắn từ đâu đi tới, cầm theo băng bông và thuốc sát trùng, nó rụt rè từ từ đưa cái tay của mình ra, thật ra thì nó chẳng muốn làm tí nào, nó ghét mấy cái loại thuốc sát trùng.
-Nè….. băng thôi không sát trùng được không?
-Vậy thôi cưa tay quăng luôn đi, khỏi sát trùng.
Nghe câu nói của hắn, nó đành cắn răng chịu đựng. Hắn thấm thuốc vào bông rồi chậm chậm nhẹ vào vết thương, hắn cố làm thật nhẹ để nó không đau. Điều bây mà bây giờ hắn biết là làm sao để nó không bị đau thôi.
Tuy là rất rát nhưng nó lại cảm thấy có gì đó vui vui, nhìn hắn, hắn quan tâm nó quá, thật ra thì hắn cũng đâu có xấu xa lắm đâu, nhìn hắn lúc này cứ dễ thương thế nào ấy ^___^ Chợt, giật mình. Nó đang nghĩ gì vậy chứ, sao cảm giác lạ lạ........ hắn băng đẹp khong chê vào đâu được.
Lúc vết thương được băng lại xong cũng là lúc tới giờ ra chơi. Nó nhớ ra mình cần phải tìm vài cuốn sách về kinh tế, nó muốn tìm hiểu trước để sau này dễ tiếp thu, dù sao thì sống tới đâu, làm được gì thì hay tới đó. Nghĩ rồi nó lấy cặp đi lên thư viện
Vừa bước ra khỏi cửa phòng y tế, hắn đã giật lấy cái cặp của nó và buông ra một câu ngắn gọn
-Để tôi kêu người mang lên lớp- nói rồi bỏ đi một mạch
Lúc đó nó lại thoáng thấy hắn đỏ mặt, nhìn cứ mắc cười thế nào í. Nhưng rồi cũng quên đi và lên thư viện trường. Chà! Lần đầu tiên nó bước vào thư viện trường. Phải nói là to kinh khủng, có máy lạnh, máy tính nữa. Sách gì cũng có, cứ như là nguyên cái nhà sách vậy. Mà có khi nhà sách cũng không có đầy đủ sách bằng ở đây.
Sau một lúc tìm kiếm và lựa chọn, nó đã chộp 3 quyển sách dày cộp rồi lấy cái thẻ của mình ra đưa cho chị thủ thư xác nhận, nó ôm 3 quyển sách hí hửng. Vừa đi vừa cúi đầu vào mấy quyển sách, tranh thủ xem vài trang mà không chịu nhìn đường và hậu quả là nó va vào một người làm rơi hết mấy quyển sách.
Tác giả :
Sandy