Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Chương 23: Giải cứu
Reng…..
Tiếng chuông vào học vang lên, bây giờ thì nó chính thức đi trễ sau giáo viên
“Ax, điên thật, vậy là trễ giờ rồi, cái bọn đáng gét này”
Máu nóng nó dồn lên tới não, con ác quỷ trong người nó bắt đầu trỗi dậy, điên tiếc, nó nhào vào đánh, đánh cật lực, đánh hết sức.
Một tên nhào tới thì bị nó tung ngay cú đá cao ngay mặt ngã nhào ra đất, rồi cứ thế, hai rồi ba thằng nhào tới, nó đá bên trái, đá bên phải, cú nào cũng chứa đựng sự tức giận của nó, mỗi lần tung một đòn đánh thì miệng nó lại lẩm bẩm một câu “Phong nguyền rủa…….. Phong chết dẫm……. vì anh mà tôi cứ bị như vầy….. chết đi…….”
Nó cứ coi mặt mấy thằng đó như mặt hắn rồi cứ nhằm vào đó mà tung ra những cú đánh đá, dồn bao uất ức bấy lâu nay mà xả.
-Đại ca ơi, con nhỏ ấy điên lên rồi, tụi em không bắt nó được- một tên báo cáo qua tay nghe
-Vậy thì dùng biện pháp đặc biệt đi- ngọng nói bên kia vang lên có gì đó hứng thú.
-Dạ
Nói rồi tên đó móc trong túi ra một cái khăn (mà khăn có chứa chất pharmacotherapeutics---> cái khăn đó tẩm thuốc mê :))), rồi tên đó ra hiệu cho bọn kia đánh lạc hướng nó. Nó cứ mải mê đấm đá nhưng không quên phòng thủ phía sau. Nó thấy tên đang cầm cái khăn chạy tới liền tặng ngay một phát, nhưng nó có ngờ đâu đó chỉ là cái bẫy, bởi tên thật sự cầm cái khăn tẩm thuốc chỉ chờ nó xoay qua xử thằng kia thì chụp ngay khăn vào nó
1s……..2s…….3s………4s………nó chìm vào giấc ngủ
-Đưa nó đi
Tên cầm đầu ra lệnh và nó được một tên nào đó cõng (sướng thế). Chợt! vừa định bước đi thì 3 cái bóng xuất hiện, một giọng nói lạnh lùng vang lên và có chứa gì đó tức giận
-Thả cô ta ra
-Chuyện này không liên quan đến anh, xin tránh qua một bên
-Không liên quan đến tôi hay….. tôi là tất cả lí do của việc này? Nhưng dù gì thì là hội trưởng hội học sinh, tôi không để chuyện này xảy ra được- Đúng, Phong đã xuất hiện.
“Đại ca, lộ rồi”- một tên đứng sau cố gắng báo cáo tình hình cho cái kẻ được gọi là đại ca kia
“Tìm cách đem con nhỏ đó tới đây, đánh lạc hướng đi”
-TỤI BÂY NHÀO LÊN!!- dứt cuộc nói chuyện, tên đó ra lệnh cho đám đàn em nhào tới
-Hai cậu, vây hai bên, đừng để tên nào chạy thoát- Phong ra lệnh cho hai cái người còn lại đó là Duy và Long
Tổng cộng tất cả gồm 12 tên, 3 tên bắt đầu tiến lên trước mặt Phong, người run run, xem ra tên nào cũng có vẻ “dè chừng”, nhưng vì lệnh của “đại ca” đã ban ra nên cả 3 nhìn nhau rồi nhào tới, Phong nhếch môi cười, lựa tên gần nhất sút một cú thật mạnh rồi sẵn thế xoay người đá vào gáy tên kế đó và khuyến mãi luôn cho tên cuối một cú 360 độ. Khi tiếp “tiếp” xong ba chiêu, cả ba nằm lăn lộn dưới đất mà chưa kịp trở tay
Con người Phong là vậy nếu dùng văn không được thì phải dùng võ, mà đã dùng võ thì không nương tay
Cùng lúc đó, tại chỗ Duy và Long, cả 2 cũng đang “đón nhận” 3 tên khác. Nhưng Duy, Long thì có vẻ còn có lòng nhân từ, vẫn cho bọn chúng một cơ hội
-Muốn từ bỏ hay chiến đấu?- Long hỏi một câu cụt ngủn không đầu không đuôi
Trong đó thì Duy lại đưa là một lời đề nghị rất ư là…….
-Thả người đi, đánh chi mệt
Nhưng cả hai đều nhận về sự phản công của các tên kia điều đó cho thấy đàm luận không thành nên bắt đầu thủ thế
Long cho tên “xí xọn” nhào lên trước một đấm vào mặt rồi “tặng” thêm một cái đạp vào bụng làm cho tên đó phải ôm bụng lăn lộn, rồi tiếp tục xoay người qua chụp tay tên đang có ý đồ đánh lén bẻ ngược ra sau làm cho tên đó la oai oái và hạ luôn tên còn lại.
Duy thì lại không đánh đá mà cứ đứng vờn cho mấy tên đó mệt rồi đứng cười đắc chí, tại cai sự tự cao đó của mình mà không chú ý nên bị một tên nên vào lưng phát đau điến
-Ui da! Bực mình rồi, không giỡn nữa
Nói rồi nhào tới sút cho ba tên mỗi cú nằm lăn quay
Còn lại 3 tên đang giữ nó bắt đầu run sợ. Chỉ có cái tên lãnh đạo là mặt vẫn thản nhiên. Đúng vậy! Phải có tài thì mới được lãnh đạo. Có lẽ, trong cả đám, đó là tên giỏi nhất.
-Tôi với anh sẽ đấu, nếu tôi thắng thì anh phải tránh ra, nếu anh thắng thì tôi trả người
-Được thôi
Nói rồi tên đó tiến lên phía trước bắt đầu thủ thế. Phong chạy tới đá cao ngang đầu, đưa tay kháng đỡ cú đá tên đó xoay người đá lại Phong một cú ngang lưng, Phong cúi người tránh rồi trả lại đòn, cứ đánh rồi né. Tên đó thật sự võ công cũng điêu luyện nhưng có lẽ hắn cho đạt đủ trình độ để là đối thủ của Phong
Sau khi ra các đòn, cả hai bắt đầu thấm mệt, Phong đợi lúc tên đó sơ hở, tặng ngay một phát vào bụng rồi đá thẳng vào đầu làm cho tên đó gục hoàn toàn
Tiến đến chỗ hai tên còn lại, buông ra một câu đầy xác khí
-Sao! Muốn tiếp tục “trận đấu” không?
-Không ạ, của anh đây (trao hàng…….hàng là nó đó)
Bế nó trên tay, Phong dặn dò hai tên còn lại
-Về nói với “cậu ta” nếu muốn thì cứ tìm tôi và còn nữa, mấy bọn nhóc các cậu ra về gặp tôi để lãnh án còn nếu như muốn trốn thì sách gặp đi rút hồ sơ đi là tốt nhất.
Bước đi và một lần nữa nó lại “được” gặp chị y tá. Lần đầu là bất tỉnh, lần này thì ngủ. Không biết tương lai nó sẽ còn vô đây mấy lần nữa. Nhưng chắc là nó sẽ được nghỉ mấy tiết đầu đấy
-Hai cậu lên lớp đi
-Ừ, đi đây, chăm sóc cẩn thận nhá- tên Duy cười gian xảo rồi cùng Long trở về phòng học thân yêu
Tiếng chuông vào học vang lên, bây giờ thì nó chính thức đi trễ sau giáo viên
“Ax, điên thật, vậy là trễ giờ rồi, cái bọn đáng gét này”
Máu nóng nó dồn lên tới não, con ác quỷ trong người nó bắt đầu trỗi dậy, điên tiếc, nó nhào vào đánh, đánh cật lực, đánh hết sức.
Một tên nhào tới thì bị nó tung ngay cú đá cao ngay mặt ngã nhào ra đất, rồi cứ thế, hai rồi ba thằng nhào tới, nó đá bên trái, đá bên phải, cú nào cũng chứa đựng sự tức giận của nó, mỗi lần tung một đòn đánh thì miệng nó lại lẩm bẩm một câu “Phong nguyền rủa…….. Phong chết dẫm……. vì anh mà tôi cứ bị như vầy….. chết đi…….”
Nó cứ coi mặt mấy thằng đó như mặt hắn rồi cứ nhằm vào đó mà tung ra những cú đánh đá, dồn bao uất ức bấy lâu nay mà xả.
-Đại ca ơi, con nhỏ ấy điên lên rồi, tụi em không bắt nó được- một tên báo cáo qua tay nghe
-Vậy thì dùng biện pháp đặc biệt đi- ngọng nói bên kia vang lên có gì đó hứng thú.
-Dạ
Nói rồi tên đó móc trong túi ra một cái khăn (mà khăn có chứa chất pharmacotherapeutics---> cái khăn đó tẩm thuốc mê :))), rồi tên đó ra hiệu cho bọn kia đánh lạc hướng nó. Nó cứ mải mê đấm đá nhưng không quên phòng thủ phía sau. Nó thấy tên đang cầm cái khăn chạy tới liền tặng ngay một phát, nhưng nó có ngờ đâu đó chỉ là cái bẫy, bởi tên thật sự cầm cái khăn tẩm thuốc chỉ chờ nó xoay qua xử thằng kia thì chụp ngay khăn vào nó
1s……..2s…….3s………4s………nó chìm vào giấc ngủ
-Đưa nó đi
Tên cầm đầu ra lệnh và nó được một tên nào đó cõng (sướng thế). Chợt! vừa định bước đi thì 3 cái bóng xuất hiện, một giọng nói lạnh lùng vang lên và có chứa gì đó tức giận
-Thả cô ta ra
-Chuyện này không liên quan đến anh, xin tránh qua một bên
-Không liên quan đến tôi hay….. tôi là tất cả lí do của việc này? Nhưng dù gì thì là hội trưởng hội học sinh, tôi không để chuyện này xảy ra được- Đúng, Phong đã xuất hiện.
“Đại ca, lộ rồi”- một tên đứng sau cố gắng báo cáo tình hình cho cái kẻ được gọi là đại ca kia
“Tìm cách đem con nhỏ đó tới đây, đánh lạc hướng đi”
-TỤI BÂY NHÀO LÊN!!- dứt cuộc nói chuyện, tên đó ra lệnh cho đám đàn em nhào tới
-Hai cậu, vây hai bên, đừng để tên nào chạy thoát- Phong ra lệnh cho hai cái người còn lại đó là Duy và Long
Tổng cộng tất cả gồm 12 tên, 3 tên bắt đầu tiến lên trước mặt Phong, người run run, xem ra tên nào cũng có vẻ “dè chừng”, nhưng vì lệnh của “đại ca” đã ban ra nên cả 3 nhìn nhau rồi nhào tới, Phong nhếch môi cười, lựa tên gần nhất sút một cú thật mạnh rồi sẵn thế xoay người đá vào gáy tên kế đó và khuyến mãi luôn cho tên cuối một cú 360 độ. Khi tiếp “tiếp” xong ba chiêu, cả ba nằm lăn lộn dưới đất mà chưa kịp trở tay
Con người Phong là vậy nếu dùng văn không được thì phải dùng võ, mà đã dùng võ thì không nương tay
Cùng lúc đó, tại chỗ Duy và Long, cả 2 cũng đang “đón nhận” 3 tên khác. Nhưng Duy, Long thì có vẻ còn có lòng nhân từ, vẫn cho bọn chúng một cơ hội
-Muốn từ bỏ hay chiến đấu?- Long hỏi một câu cụt ngủn không đầu không đuôi
Trong đó thì Duy lại đưa là một lời đề nghị rất ư là…….
-Thả người đi, đánh chi mệt
Nhưng cả hai đều nhận về sự phản công của các tên kia điều đó cho thấy đàm luận không thành nên bắt đầu thủ thế
Long cho tên “xí xọn” nhào lên trước một đấm vào mặt rồi “tặng” thêm một cái đạp vào bụng làm cho tên đó phải ôm bụng lăn lộn, rồi tiếp tục xoay người qua chụp tay tên đang có ý đồ đánh lén bẻ ngược ra sau làm cho tên đó la oai oái và hạ luôn tên còn lại.
Duy thì lại không đánh đá mà cứ đứng vờn cho mấy tên đó mệt rồi đứng cười đắc chí, tại cai sự tự cao đó của mình mà không chú ý nên bị một tên nên vào lưng phát đau điến
-Ui da! Bực mình rồi, không giỡn nữa
Nói rồi nhào tới sút cho ba tên mỗi cú nằm lăn quay
Còn lại 3 tên đang giữ nó bắt đầu run sợ. Chỉ có cái tên lãnh đạo là mặt vẫn thản nhiên. Đúng vậy! Phải có tài thì mới được lãnh đạo. Có lẽ, trong cả đám, đó là tên giỏi nhất.
-Tôi với anh sẽ đấu, nếu tôi thắng thì anh phải tránh ra, nếu anh thắng thì tôi trả người
-Được thôi
Nói rồi tên đó tiến lên phía trước bắt đầu thủ thế. Phong chạy tới đá cao ngang đầu, đưa tay kháng đỡ cú đá tên đó xoay người đá lại Phong một cú ngang lưng, Phong cúi người tránh rồi trả lại đòn, cứ đánh rồi né. Tên đó thật sự võ công cũng điêu luyện nhưng có lẽ hắn cho đạt đủ trình độ để là đối thủ của Phong
Sau khi ra các đòn, cả hai bắt đầu thấm mệt, Phong đợi lúc tên đó sơ hở, tặng ngay một phát vào bụng rồi đá thẳng vào đầu làm cho tên đó gục hoàn toàn
Tiến đến chỗ hai tên còn lại, buông ra một câu đầy xác khí
-Sao! Muốn tiếp tục “trận đấu” không?
-Không ạ, của anh đây (trao hàng…….hàng là nó đó)
Bế nó trên tay, Phong dặn dò hai tên còn lại
-Về nói với “cậu ta” nếu muốn thì cứ tìm tôi và còn nữa, mấy bọn nhóc các cậu ra về gặp tôi để lãnh án còn nếu như muốn trốn thì sách gặp đi rút hồ sơ đi là tốt nhất.
Bước đi và một lần nữa nó lại “được” gặp chị y tá. Lần đầu là bất tỉnh, lần này thì ngủ. Không biết tương lai nó sẽ còn vô đây mấy lần nữa. Nhưng chắc là nó sẽ được nghỉ mấy tiết đầu đấy
-Hai cậu lên lớp đi
-Ừ, đi đây, chăm sóc cẩn thận nhá- tên Duy cười gian xảo rồi cùng Long trở về phòng học thân yêu
Tác giả :
Sandy