Hoàng Tộc
Quyển 2 - Chương 150: Biện gia cảm kích (hạ)
Vương thị trong nội tâm cao hứng không thôi, ba người ôm đầu khóc rống một hồi, Kinh Nương liền đơn giản thu thập đồ đạc của mình thoáng một chút, theo Vương gia ngồi xe ngựa phản hồi Vương phủ. Trên đường, Hoàng Phủ Cương nhịn cười không được, từ việc nạp nữ nhân này là nhìn ra được, Vô Tấn đã bắt đầu chuyển biến, đó là một biến hóa đáng mừng, từ nay về sau, hắn có thể nhận trách nhiệm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Kinh Nương ôm tỳ bà ngồi ở phía sau xe ngựa, nàng yên lặng mà nhìn mọi vật trên đường bay vút qua, trong nội tâm cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm giác qua nửa ngày, nhân sinh của nàng liền triệt để cải biến.
Trong đêm, sau khi Kinh Nương tắm rửa thay y phục xong, nhẹ nhàng đi vào phòng của Vô Tấn, nàng nhìn Vô Tấn đang ngủ say trên giường, cũng không quấy nhiễu hắn, mà nằm xuống một chỗ trống trên giường.
Hôm sau trời chưa sáng thì Vô Tấn đã cảm giác bị người đánh thức. Đầu hắn lóe lên suy nghĩ phải đi Quân Nha, giật mình ngồi dậy, phát hiện trời còn chưa sáng thì thở phào. Nguy hiểm quá, hắn quên cả việc phải đi Quân Nha.
Gian phòng rất tối, không đốt đèn, hắn thấy bên cạnh hình như đứng một người đàn bà, nhìn không rõ khuôn mặt. Hắn ngây ra một chút.
-Ngươi là ai?
Giọng cô có chút khẩn trương:
-Công tử, là ta, người không nhận biết ta rồi sao?
-Là ngươi, Kinh Nương!
Vô Tấn mừng rỡ, vội bật dậy ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đến đây lúc nào?
Kinh Nương dựa vào ngực hắn, ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
-Tối hôm qua ta đã đến, là tổ phụ ngươi đưa ta đến.
Vô Tấn ngây ra.
-Tổ phụ ta? Sao ông ấy biết được?
Hắn không nghĩ ra, bèn cúi đầu hôn cô một cái, cười nói:
-Vậy tối hôm qua ngươi ngủ chỗ nào?
-Ta trải mền dưới đất ngay bên cạnh ngươi.
Kinh Nương dán mặt sát vào ngực Vô Tấn, rầu rĩ nói:
-Công tử, tổ phụ ngươi đã đưa ta vào phủ, bắt đầu từ hôm nay, ta là người của công tử.
Vô Tấn ôm thân thể mềm mại đầy đặn động lòng người, nghĩ sau này cô chính là người đàn bà của mình, lòng nóng lên. Nhưng giờ mão hắn nhất định phải tới Quân Nha, chỉ đành kiềm nén dục vọng ôm chặt cô, thì thầm bên tai cô.
-Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, từ nay cứ yên tâm ấm giường cho ta.
Kinh Nương xấu hổ gật đầu.
-Tối hôm nay ta sẽ giúp công tử ấm giường. Tổ phụ ngươi nói công tử nhất định phải sớm đi Quân Nha, kêu ta phải nhớ đánh thức công tử.
Vô Tấn cười vuốt ve mặt cô.
-Ngày thứ nhất đã biểu hiện tốt như vậy, nên khen thưởng ngươi mới được.
Kinh Nương thấy hắn trêu đùa, trong lòng căng thẳng cũng dần tan biến, cô cười duyên bảo.
-Công tử mau ngồi, ta chải đầu cho công tử.
Kinh Nương nhanh nhẹn thắp đèn, trong phòng thoáng chốc biến sáng sủa mà nhu hòa.
Vô Tấn ngồi thẳng, cười hỏi:
-Ngươi có chải đầu cho người đàn ông nào chưa?
-Ta có làm cho cậu.
Kinh Nương sợ Vô Tấn hiểu lầm, vội giải thích:
-Cậu là nhạc sĩ huyện chúng ta, trước kia nhà giàu người ta thành thân chúc thọ đều mời ông ấy và mợ đi đánh đàn. Khi họ trình diễn thì kiểu tóc luôn rất tỉ mỉ, từ nhỏ ta đã biết làm.
Kinh Nương lại giúp hắn chải đằng trước. Cô mặc váy dài màu đỏ, trên người mặc áo ngắn không tay màu xanh, bên trong là áo lót mỏng. Áo lót tay rộng lộ ra một phần cánh tay trắng nõn nà. Áo ngắn của cô rất mỏng, Vô Tấn thấy được bộ ngực đầy đặn theo cánh tay cô run nhè nhẹ.
Vô Tấn ôm eo cô, mặt dán vào bộ ngực tròn vo, thấp giọng cười nói:
-Ngươi trừ biết đàn tỳ bà ra còn biết nhạc khí gì nữa?
Kinh Nương cảm giác tay hắn sờ mông mình, lòng hoảng hốt. Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến thì tim đập nhanh muốn chết.
Cô run giọng nói:
-Nhạc khí chủ yếu thì đều biết, đánh đàn, thổi tiêu, kẻng, hồ cầm, đánh la, những cái này ta đều biết nhưng đàn tỳ bà là giỏi nhất. Công tử…sau này ta sẽ đàn cho công tử nghe.
Vô Tấn dùng giọng trêu cợt nói:
-Tốt! Đêm nay ta muốn nghe ngươi thổi tiêu.
Hắn thấy Kinh Nương không có phản ứng gì thì biết cô không hiểu, bèn ôm eo cô để cô ngồi trên chân mình. Tay hắn luồn vào áo lót cô, sờ da thịt mịn màng co giãn, bỗng nhiên bóp bộ ngực xinh đẹp tựa chén ngọc.
Kinh Nương giật bắn người, mặt đỏ bừng. Đầu cô mềm mại tựa vào vai Vô Tấn, nhắm mắt lại. Nghĩ tới giờ phút kia sắp đến, cô căng thẳng đến mức đôi chân run rẩy.
Ngay lúc này, phương xa nguyền đến tiếng gà gáy, bầu trời sáng tỏ, đã là canh năm. Vô Tấn lưu luyến rụt tay lại, dường như không có việc gì cười nói.
-Chải đầu cho ta có phải rất mệt không?
Kinh Nương thấy hắn không tiếp tục, lòng thầm cảm kích nhưng cũng có chút thất vọng. Cô vội đứng dậy.
-Tóc đã chải xong rồi, ta đi lấy nước nóng cho ngươi rửa mặt.
-Ngươi biết ở đâu có không?
- Tiểu nữ biết, quản gia đã nói cho tiểu nữ.
Kinh Nương cầm thau đồng chạy như bay ra ngoài. Vô Tấn dựa vào lưng ghế, cảm thấy được người hầu hạ thật không sai. Hắn rất thích cô gái này, không có cảm giác xa lạ mất tự nhiên.
Hôm nay sự việc khá nhiều, sáng sớm đi Quân Nha báo cáo còn phải đi quân doanh một chuyến. Quan trọng là tối hôm nay phải tham gia tiệc mừng thọ ở Tề phủ. Hắn có một tấm thiệp mời, còn phải đại biểu tổ phụ đi, lễ mừng đã có người sắp xếp xong không cần hắn lo.
-Công tử, nước tới rồi.
Kinh Nương bưng bồn nước nóng tiến vào, vắt khô khăn lông, cẩn thận lau mặt cho hắn.
-Tối nay ta phải đi tham gia bữa tiệc mừng thọ, có lẽ sẽ trở về muộn, ngươi ăn cơm trước đi, đừng chờ ta.
-Vâng! Công tử, là tiệc mừng ở Tề phủ ư?
-Sao ngươi biết vậy?
-Người trong thành đều biết, tối nay Tề phủ sẽ tổ chức tiệc mừng thọ rất rình rang.
Kinh Nương cắn môi, nhỏ giọng nói.
-Công tử, công tử có thể nói với Tề phủ một câu, cậu tiểu nữ thật sự không ăn cắp nhạc khí gì của họ. Tiểu nữ không muốn cậu gánh lấy tội ăn trộm.
-Ta biết rồi, có cơ hội sẽ nói.
Thời gian đã không còn sớm, Vô Tấn rửa mặt xong vội ăn chút điểm tâm, rồi cưỡi ngựa đi hướng hoàng thành.
Vô Tấn vừa đi không lâu thì Bảo Châu tựa cơn gió chạy vào sân của hắn. Cô mới nghe tin tức, ca ca của cô ngày hôm qua thu một người đàn bà vào phòng. Trong hoàng gia, thu phụ nữ là chuyện nhỏ, nhưng Bảo Châu lại rất chú ý. Cô còn không quá hiểu chuyện, cứ thấy ca ca thu phụ nữ sao có thể không cho cô biết trước tiên chứ.
Trong phòng, Kinh Nương đang thu dọn đệm chặn và quần áo của Vô Tấn, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân sau lưng, quay đầu thì thấy một thiếu nữ dáng người cao ráo đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngây ra một lúc, có chút không biết làm sao.
-Cô…có chuyện gì ư?
-Không có gì, ta lại đây xem thử thôi.
Kinh Nương ôm tỳ bà ngồi ở phía sau xe ngựa, nàng yên lặng mà nhìn mọi vật trên đường bay vút qua, trong nội tâm cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm giác qua nửa ngày, nhân sinh của nàng liền triệt để cải biến.
Trong đêm, sau khi Kinh Nương tắm rửa thay y phục xong, nhẹ nhàng đi vào phòng của Vô Tấn, nàng nhìn Vô Tấn đang ngủ say trên giường, cũng không quấy nhiễu hắn, mà nằm xuống một chỗ trống trên giường.
Hôm sau trời chưa sáng thì Vô Tấn đã cảm giác bị người đánh thức. Đầu hắn lóe lên suy nghĩ phải đi Quân Nha, giật mình ngồi dậy, phát hiện trời còn chưa sáng thì thở phào. Nguy hiểm quá, hắn quên cả việc phải đi Quân Nha.
Gian phòng rất tối, không đốt đèn, hắn thấy bên cạnh hình như đứng một người đàn bà, nhìn không rõ khuôn mặt. Hắn ngây ra một chút.
-Ngươi là ai?
Giọng cô có chút khẩn trương:
-Công tử, là ta, người không nhận biết ta rồi sao?
-Là ngươi, Kinh Nương!
Vô Tấn mừng rỡ, vội bật dậy ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đến đây lúc nào?
Kinh Nương dựa vào ngực hắn, ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
-Tối hôm qua ta đã đến, là tổ phụ ngươi đưa ta đến.
Vô Tấn ngây ra.
-Tổ phụ ta? Sao ông ấy biết được?
Hắn không nghĩ ra, bèn cúi đầu hôn cô một cái, cười nói:
-Vậy tối hôm qua ngươi ngủ chỗ nào?
-Ta trải mền dưới đất ngay bên cạnh ngươi.
Kinh Nương dán mặt sát vào ngực Vô Tấn, rầu rĩ nói:
-Công tử, tổ phụ ngươi đã đưa ta vào phủ, bắt đầu từ hôm nay, ta là người của công tử.
Vô Tấn ôm thân thể mềm mại đầy đặn động lòng người, nghĩ sau này cô chính là người đàn bà của mình, lòng nóng lên. Nhưng giờ mão hắn nhất định phải tới Quân Nha, chỉ đành kiềm nén dục vọng ôm chặt cô, thì thầm bên tai cô.
-Sau này ta sẽ đối xử tốt với ngươi, từ nay cứ yên tâm ấm giường cho ta.
Kinh Nương xấu hổ gật đầu.
-Tối hôm nay ta sẽ giúp công tử ấm giường. Tổ phụ ngươi nói công tử nhất định phải sớm đi Quân Nha, kêu ta phải nhớ đánh thức công tử.
Vô Tấn cười vuốt ve mặt cô.
-Ngày thứ nhất đã biểu hiện tốt như vậy, nên khen thưởng ngươi mới được.
Kinh Nương thấy hắn trêu đùa, trong lòng căng thẳng cũng dần tan biến, cô cười duyên bảo.
-Công tử mau ngồi, ta chải đầu cho công tử.
Kinh Nương nhanh nhẹn thắp đèn, trong phòng thoáng chốc biến sáng sủa mà nhu hòa.
Vô Tấn ngồi thẳng, cười hỏi:
-Ngươi có chải đầu cho người đàn ông nào chưa?
-Ta có làm cho cậu.
Kinh Nương sợ Vô Tấn hiểu lầm, vội giải thích:
-Cậu là nhạc sĩ huyện chúng ta, trước kia nhà giàu người ta thành thân chúc thọ đều mời ông ấy và mợ đi đánh đàn. Khi họ trình diễn thì kiểu tóc luôn rất tỉ mỉ, từ nhỏ ta đã biết làm.
Kinh Nương lại giúp hắn chải đằng trước. Cô mặc váy dài màu đỏ, trên người mặc áo ngắn không tay màu xanh, bên trong là áo lót mỏng. Áo lót tay rộng lộ ra một phần cánh tay trắng nõn nà. Áo ngắn của cô rất mỏng, Vô Tấn thấy được bộ ngực đầy đặn theo cánh tay cô run nhè nhẹ.
Vô Tấn ôm eo cô, mặt dán vào bộ ngực tròn vo, thấp giọng cười nói:
-Ngươi trừ biết đàn tỳ bà ra còn biết nhạc khí gì nữa?
Kinh Nương cảm giác tay hắn sờ mông mình, lòng hoảng hốt. Tuy cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến thì tim đập nhanh muốn chết.
Cô run giọng nói:
-Nhạc khí chủ yếu thì đều biết, đánh đàn, thổi tiêu, kẻng, hồ cầm, đánh la, những cái này ta đều biết nhưng đàn tỳ bà là giỏi nhất. Công tử…sau này ta sẽ đàn cho công tử nghe.
Vô Tấn dùng giọng trêu cợt nói:
-Tốt! Đêm nay ta muốn nghe ngươi thổi tiêu.
Hắn thấy Kinh Nương không có phản ứng gì thì biết cô không hiểu, bèn ôm eo cô để cô ngồi trên chân mình. Tay hắn luồn vào áo lót cô, sờ da thịt mịn màng co giãn, bỗng nhiên bóp bộ ngực xinh đẹp tựa chén ngọc.
Kinh Nương giật bắn người, mặt đỏ bừng. Đầu cô mềm mại tựa vào vai Vô Tấn, nhắm mắt lại. Nghĩ tới giờ phút kia sắp đến, cô căng thẳng đến mức đôi chân run rẩy.
Ngay lúc này, phương xa nguyền đến tiếng gà gáy, bầu trời sáng tỏ, đã là canh năm. Vô Tấn lưu luyến rụt tay lại, dường như không có việc gì cười nói.
-Chải đầu cho ta có phải rất mệt không?
Kinh Nương thấy hắn không tiếp tục, lòng thầm cảm kích nhưng cũng có chút thất vọng. Cô vội đứng dậy.
-Tóc đã chải xong rồi, ta đi lấy nước nóng cho ngươi rửa mặt.
-Ngươi biết ở đâu có không?
- Tiểu nữ biết, quản gia đã nói cho tiểu nữ.
Kinh Nương cầm thau đồng chạy như bay ra ngoài. Vô Tấn dựa vào lưng ghế, cảm thấy được người hầu hạ thật không sai. Hắn rất thích cô gái này, không có cảm giác xa lạ mất tự nhiên.
Hôm nay sự việc khá nhiều, sáng sớm đi Quân Nha báo cáo còn phải đi quân doanh một chuyến. Quan trọng là tối hôm nay phải tham gia tiệc mừng thọ ở Tề phủ. Hắn có một tấm thiệp mời, còn phải đại biểu tổ phụ đi, lễ mừng đã có người sắp xếp xong không cần hắn lo.
-Công tử, nước tới rồi.
Kinh Nương bưng bồn nước nóng tiến vào, vắt khô khăn lông, cẩn thận lau mặt cho hắn.
-Tối nay ta phải đi tham gia bữa tiệc mừng thọ, có lẽ sẽ trở về muộn, ngươi ăn cơm trước đi, đừng chờ ta.
-Vâng! Công tử, là tiệc mừng ở Tề phủ ư?
-Sao ngươi biết vậy?
-Người trong thành đều biết, tối nay Tề phủ sẽ tổ chức tiệc mừng thọ rất rình rang.
Kinh Nương cắn môi, nhỏ giọng nói.
-Công tử, công tử có thể nói với Tề phủ một câu, cậu tiểu nữ thật sự không ăn cắp nhạc khí gì của họ. Tiểu nữ không muốn cậu gánh lấy tội ăn trộm.
-Ta biết rồi, có cơ hội sẽ nói.
Thời gian đã không còn sớm, Vô Tấn rửa mặt xong vội ăn chút điểm tâm, rồi cưỡi ngựa đi hướng hoàng thành.
Vô Tấn vừa đi không lâu thì Bảo Châu tựa cơn gió chạy vào sân của hắn. Cô mới nghe tin tức, ca ca của cô ngày hôm qua thu một người đàn bà vào phòng. Trong hoàng gia, thu phụ nữ là chuyện nhỏ, nhưng Bảo Châu lại rất chú ý. Cô còn không quá hiểu chuyện, cứ thấy ca ca thu phụ nữ sao có thể không cho cô biết trước tiên chứ.
Trong phòng, Kinh Nương đang thu dọn đệm chặn và quần áo của Vô Tấn, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân sau lưng, quay đầu thì thấy một thiếu nữ dáng người cao ráo đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào mình. Cô ngây ra một lúc, có chút không biết làm sao.
-Cô…có chuyện gì ư?
-Không có gì, ta lại đây xem thử thôi.
Tác giả :
Cao Nguyệt