Hoàng Tộc
Quyển 1 - Chương 75: Xin hỏi phương danh
Chỉ có tâm tư của Cửu Thiên là tương thông với Vô Tấn, nàng nâng má, hứng thú nhìn Vô Tấn niệm chú nàng muốn nhìn năng lực suy đoán của hắn tuy nhiên hiện tại nàng càng thích nhìn Vô Tấn sắm vai đạo sĩ Lao Sơn.
Vô Tấn giống như là đạo sĩ niệm kinh mở to mắt cười giống như thầy tướng số Lao Sơn:
- Ta đoán ra rồi phương danh của muội có một chữ duy nhất, muội tên là Tô Hạm.
...
Tô Y trừng mắt lên, tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi:
- Vô Tấn ca ca huynh thực sự biết đọc chú ngữ sao?
Thấy biểu lộ của nàng Vô Tấn biết mình đã đoán đúng hắn giả vờ giả vịt vuốt trán mà cười ha hả:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ lần trước ta ở Lao Sơn đã từng học qua.
- Thúc thúc, chúng con tên là gì thúc thử đoán xem.
Hai tiểu gia hỏa kéo cánh tay của hắn, muốn hắn đoán.
Vô Tấn vỗ đầu hai bọn chúng rồi cười tươi nói:
- Con là Hoàng Phủ Tử Lạc, Con là Hoàng Phủ A Đóa, có đúng không?
- Oa thúc thật lợi hại.
Hai tiểu gia hỏa cũng mở to hai mắt, bọn chúng quan rằng thúc thúc làm sao không biết tên hai bọn chúng được mỗi lần đi nhà xí đều vụng trộm cầm theo vài quyển tập của bọn chúng.
Cửu Thiên cười mà không nói gì, tuy nàng biết rõ Vô Tấn làm thế nào đoán được nhưng nàng vẫn bội phục năng lực suy đoán của hắn, từ bút danh mà suy ra, nàng đạt tên cho Hoàng Phủ Vô Tấn bút danh là Vô Tấn, thì tên của nàng cũng nằm trong bút danh Hạm Đạm Hoa Khai.
Từ tên của biểu muội Tô Y của nàng, tên của nàng cũng có một chữ độc nhất mà thôi, Tô Khai Tô Đạm không có khả năng, nàng là trưởng nữ của Tô gia, vậy thì khẳng định tên là Hạm cho nên Vô Tấn liền đoán được.
Vô Tấn thấy Cửu Thiên mọt mực không nói gì chỉ cười cười chăm chú nhìn hắn thì nói:
- Thế nào bị tâm đạo thuật của ta làm cho khiếp sợ đến mức nói không ra lời rồi sao?
- Huynh đó cho huynh cái thang, huynh cứ bò lên.
Cửu Thiên lắc đầu:
- Nếu ta đặt bút danh là Lao Sơn đạo sĩ xem huynh có thể đoán ra được không?
Vô Tấn thấy nàng đã hỉ ra thì vội vàng cười ha hả:
- Lao Sơn đạo sĩ cũng không tệ, mấy quyển sách sau này cứ dùng bút danh này.
- A, muội hiểu rồi!
Tô Y cũng vô cùng thông minh nàng thoáng cái đã hiểu được, hóa ra Vô Tấn đã lừa gạt nàng, nàng không khỏi tức giận nói:
- Hừ, còn nói cái gì là đạo thuật, đều là Vô Tấn ca ca lừa gạt muội.
Vô Tấn nhìn khuôn mặt tức giận của Tô Y thì trấn an nàng:
- Được rồi đừng nóng giận là Vô Tấn ca ca trêu chọc cho muội vui vẻ thôi mà.
- Vui vẻ đã xong, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi.
Cửu Thiên lấy từ trong bọc ra mấy tờ ngân phiếu đặt lên bàn cho Vô Tấn:
- Đây là tiệm sách đưa cho, Đông Lai tiền trang một nghìn lượng bạc, tiền kiếm được là hai nghìn lượng, chúng ta mỗi người chia một nửa.
Vô Tấn cầm lấy tờ ngân phiếu lên:
- Nhiều như vậy sao? Quả là không tệ.
- Đây chỉ là tiền nhuận bút mười vạn bản đầu tiên, nếu như tiếp tục in thì sẽ...
- Vậy thì cảm ơn.
Vô Tấn vui vẻ nhận lấy đây là tiền nhuận bút của hắn, làm sao lại không lấy cho được?
Cửu Thiên còn lo lắng Vô Tấn không lấy thấy hắn không hề sĩ diện mà cầm đi trong lòng nàng cảm thấy thích thú mà cười hỏi hắn:
- Chúng ta tiếp tục đem chuyện Mỹ hầu vương viết tiếp không?
Nếu như biết là hợp tác với Tô gia tiểu thư hắn sẽ không hề do dự mà tự tuyệt nhưng Thư muội muội Cửu Thiên thì là chuyện khác, nghĩ tới tương lai có thể vành tai tóc mai chạm nhau với Thư muội muội Vô Tấn liền không khỏi nghĩ tới chuyện sau khi viết xong Tây Du Ký thì viết Tây Sương Ký.
Tuy nhiên trước đó hắn đã cự tuyệt dứt khoát hiện tại đáp ứng thì thật mất mặt, hắn cũng không thể nói vì tiền mà tiếp tục kể chuyện, hắn lo lắng Cửu Thiên sẽ xem thường hắn, ừm, dù sao cũng phải tìm một lý do đàng hoàng.
Đúng lúc này, chất nữ Đóa Đóa ôm hai cánh tay nhỏ bé của hắn:
- Thúc thúc con xin thúc thúc thúc viết tiếp đi, Đóa Đóa thật sự muốn nghe câu chuyện sau này.
Đây đúng là tiểu quỷ trời sinh.
Lúc này Vô Tấn cảm thấy Đóa Đóa rất đáng yêu, đúng là huyết mạch tường thông, chất nữ của mình biết mình muốn gì.
Hắn đành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giống như là vô cùng khó khăn.
Biểu lộ của hắn trước mặt Cửu Thiên chỉ là một loại bất đắc dĩ ta vì bị ép mà đáp ứng không phải vì yêu cầu của nàng, Vô Tấn hắn không mất đi mặt mũi nam nhân.
- Được rồi ta đúng là rất bề bộn không có thời gian nghỉ ngơi nhưng không có biện pháp nào, ai bảo ta thích hai tiểu gia hỏa này làm gì cơ chứ. Được rồi ta đáp ứng cô nương chúng ta tiếp tục hợp tác.
Cửu Thiên vui mừng vô cùng, đôi mắt lấp lánh sáng bóng, nụ cười ngọt ngao như mật, mặc kệ Vô Tấn vì lý do gì thì hắn đã đáp ứng, sự lo lắng của nàng cuối cùng cũng được buông lỏng.
- Chúng ta một lời đã định không được đổi ý.
Vô Tấn cất tiếng đáp:
- Đại trượng phu một lời nói dĩ nhiên là tứ mã nan truy.
Nói tới đây hắn đột nhiên phát hiện ra trong mắt của Cửu Thiên có một vẻ nghịch ngợm, giống như nhìn thấu tâm tư của mình, hắn chột dạ vội vàng đổi giọng:
- Nhưng... ta là người lười biếng, cô nương không được ước thúc ta.
Vô Tấn cùng với Cửu Thiên hen ba ngày sau gặp lại ở tiệm sách sau khi bọn họ chia tay, trở lại phủ Hoàng Phủ thì đã tới giờ ăn trưa rồi, hắn giải thích cho đại tẩu một phen lúc nãy ở bên ngoài gặp một người bạn ăn một bữa cơm, Đóa Đóa lại vụng trộm nói cho Thích Hinh Lan biết là một a di xinh đẹp, Thích Hinh Lan hiểu rồi nàng cũng chỉ cười cười nói không sao, về sau còn rất nhiều thời gian.
Vô Tấn về tới gian phòng của mình, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc hắn có ý định dọn đi rồi, hiện tại ở tạm thời ở hiệu cầm đồ, hắn cơ hồ không có gì, vũ khí của hắn đều cất ở đó, chỉ có mấy bộ y phục và mấy đồ linh tinh bỏ vào một cái bọc nhỏ là xong.
Đi ra cửa hắn hơi do dự một chút, đại ca đã từng nói qua với hắn, cầnphải nói với tổ phụ một tiếng, không thể vô thanh vô tức như vậy mà rời đi.
Ở gia tộc này, ,ngoại trừ đại ca và ngũ thúc hắn đối với tổ phụ là có cảm tình mà thôi, Vô Tấn đi tới chỗ của tổ phụ, lúc đi ngang qua sân nhỏ của Hoàng Phủ Húc hắn thấy có người đang nói chuyện:
- Đại ca huynh nói chân của đệ có thể khôi phục lại nguyên trạng sao?
- Đúng thế, lang y đã nói chỉ cần đi nhiều một chút là có thể phục hồi nguyên trạng.
Đó là thanh âm của Hoàng Phủ Trác Ngọc, thanh âm khác rất lạ lẫm, tuy nhiên Vô Tấn cũng đoán được đây là trưởng tôn của Đông Hải Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Trác Khí, ba năm trước đây phụ thân của hắn đã bỏ ra tám vạn lượng bạc mua cho hắn một chức huyện úy.
Vô Tấn giống như là đạo sĩ niệm kinh mở to mắt cười giống như thầy tướng số Lao Sơn:
- Ta đoán ra rồi phương danh của muội có một chữ duy nhất, muội tên là Tô Hạm.
...
Tô Y trừng mắt lên, tràn đầy vẻ không tưởng tượng nổi:
- Vô Tấn ca ca huynh thực sự biết đọc chú ngữ sao?
Thấy biểu lộ của nàng Vô Tấn biết mình đã đoán đúng hắn giả vờ giả vịt vuốt trán mà cười ha hả:
- Đây chỉ là chuyện nhỏ lần trước ta ở Lao Sơn đã từng học qua.
- Thúc thúc, chúng con tên là gì thúc thử đoán xem.
Hai tiểu gia hỏa kéo cánh tay của hắn, muốn hắn đoán.
Vô Tấn vỗ đầu hai bọn chúng rồi cười tươi nói:
- Con là Hoàng Phủ Tử Lạc, Con là Hoàng Phủ A Đóa, có đúng không?
- Oa thúc thật lợi hại.
Hai tiểu gia hỏa cũng mở to hai mắt, bọn chúng quan rằng thúc thúc làm sao không biết tên hai bọn chúng được mỗi lần đi nhà xí đều vụng trộm cầm theo vài quyển tập của bọn chúng.
Cửu Thiên cười mà không nói gì, tuy nàng biết rõ Vô Tấn làm thế nào đoán được nhưng nàng vẫn bội phục năng lực suy đoán của hắn, từ bút danh mà suy ra, nàng đạt tên cho Hoàng Phủ Vô Tấn bút danh là Vô Tấn, thì tên của nàng cũng nằm trong bút danh Hạm Đạm Hoa Khai.
Từ tên của biểu muội Tô Y của nàng, tên của nàng cũng có một chữ độc nhất mà thôi, Tô Khai Tô Đạm không có khả năng, nàng là trưởng nữ của Tô gia, vậy thì khẳng định tên là Hạm cho nên Vô Tấn liền đoán được.
Vô Tấn thấy Cửu Thiên mọt mực không nói gì chỉ cười cười chăm chú nhìn hắn thì nói:
- Thế nào bị tâm đạo thuật của ta làm cho khiếp sợ đến mức nói không ra lời rồi sao?
- Huynh đó cho huynh cái thang, huynh cứ bò lên.
Cửu Thiên lắc đầu:
- Nếu ta đặt bút danh là Lao Sơn đạo sĩ xem huynh có thể đoán ra được không?
Vô Tấn thấy nàng đã hỉ ra thì vội vàng cười ha hả:
- Lao Sơn đạo sĩ cũng không tệ, mấy quyển sách sau này cứ dùng bút danh này.
- A, muội hiểu rồi!
Tô Y cũng vô cùng thông minh nàng thoáng cái đã hiểu được, hóa ra Vô Tấn đã lừa gạt nàng, nàng không khỏi tức giận nói:
- Hừ, còn nói cái gì là đạo thuật, đều là Vô Tấn ca ca lừa gạt muội.
Vô Tấn nhìn khuôn mặt tức giận của Tô Y thì trấn an nàng:
- Được rồi đừng nóng giận là Vô Tấn ca ca trêu chọc cho muội vui vẻ thôi mà.
- Vui vẻ đã xong, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi.
Cửu Thiên lấy từ trong bọc ra mấy tờ ngân phiếu đặt lên bàn cho Vô Tấn:
- Đây là tiệm sách đưa cho, Đông Lai tiền trang một nghìn lượng bạc, tiền kiếm được là hai nghìn lượng, chúng ta mỗi người chia một nửa.
Vô Tấn cầm lấy tờ ngân phiếu lên:
- Nhiều như vậy sao? Quả là không tệ.
- Đây chỉ là tiền nhuận bút mười vạn bản đầu tiên, nếu như tiếp tục in thì sẽ...
- Vậy thì cảm ơn.
Vô Tấn vui vẻ nhận lấy đây là tiền nhuận bút của hắn, làm sao lại không lấy cho được?
Cửu Thiên còn lo lắng Vô Tấn không lấy thấy hắn không hề sĩ diện mà cầm đi trong lòng nàng cảm thấy thích thú mà cười hỏi hắn:
- Chúng ta tiếp tục đem chuyện Mỹ hầu vương viết tiếp không?
Nếu như biết là hợp tác với Tô gia tiểu thư hắn sẽ không hề do dự mà tự tuyệt nhưng Thư muội muội Cửu Thiên thì là chuyện khác, nghĩ tới tương lai có thể vành tai tóc mai chạm nhau với Thư muội muội Vô Tấn liền không khỏi nghĩ tới chuyện sau khi viết xong Tây Du Ký thì viết Tây Sương Ký.
Tuy nhiên trước đó hắn đã cự tuyệt dứt khoát hiện tại đáp ứng thì thật mất mặt, hắn cũng không thể nói vì tiền mà tiếp tục kể chuyện, hắn lo lắng Cửu Thiên sẽ xem thường hắn, ừm, dù sao cũng phải tìm một lý do đàng hoàng.
Đúng lúc này, chất nữ Đóa Đóa ôm hai cánh tay nhỏ bé của hắn:
- Thúc thúc con xin thúc thúc thúc viết tiếp đi, Đóa Đóa thật sự muốn nghe câu chuyện sau này.
Đây đúng là tiểu quỷ trời sinh.
Lúc này Vô Tấn cảm thấy Đóa Đóa rất đáng yêu, đúng là huyết mạch tường thông, chất nữ của mình biết mình muốn gì.
Hắn đành lộ ra vẻ bất đắc dĩ, giống như là vô cùng khó khăn.
Biểu lộ của hắn trước mặt Cửu Thiên chỉ là một loại bất đắc dĩ ta vì bị ép mà đáp ứng không phải vì yêu cầu của nàng, Vô Tấn hắn không mất đi mặt mũi nam nhân.
- Được rồi ta đúng là rất bề bộn không có thời gian nghỉ ngơi nhưng không có biện pháp nào, ai bảo ta thích hai tiểu gia hỏa này làm gì cơ chứ. Được rồi ta đáp ứng cô nương chúng ta tiếp tục hợp tác.
Cửu Thiên vui mừng vô cùng, đôi mắt lấp lánh sáng bóng, nụ cười ngọt ngao như mật, mặc kệ Vô Tấn vì lý do gì thì hắn đã đáp ứng, sự lo lắng của nàng cuối cùng cũng được buông lỏng.
- Chúng ta một lời đã định không được đổi ý.
Vô Tấn cất tiếng đáp:
- Đại trượng phu một lời nói dĩ nhiên là tứ mã nan truy.
Nói tới đây hắn đột nhiên phát hiện ra trong mắt của Cửu Thiên có một vẻ nghịch ngợm, giống như nhìn thấu tâm tư của mình, hắn chột dạ vội vàng đổi giọng:
- Nhưng... ta là người lười biếng, cô nương không được ước thúc ta.
Vô Tấn cùng với Cửu Thiên hen ba ngày sau gặp lại ở tiệm sách sau khi bọn họ chia tay, trở lại phủ Hoàng Phủ thì đã tới giờ ăn trưa rồi, hắn giải thích cho đại tẩu một phen lúc nãy ở bên ngoài gặp một người bạn ăn một bữa cơm, Đóa Đóa lại vụng trộm nói cho Thích Hinh Lan biết là một a di xinh đẹp, Thích Hinh Lan hiểu rồi nàng cũng chỉ cười cười nói không sao, về sau còn rất nhiều thời gian.
Vô Tấn về tới gian phòng của mình, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc hắn có ý định dọn đi rồi, hiện tại ở tạm thời ở hiệu cầm đồ, hắn cơ hồ không có gì, vũ khí của hắn đều cất ở đó, chỉ có mấy bộ y phục và mấy đồ linh tinh bỏ vào một cái bọc nhỏ là xong.
Đi ra cửa hắn hơi do dự một chút, đại ca đã từng nói qua với hắn, cầnphải nói với tổ phụ một tiếng, không thể vô thanh vô tức như vậy mà rời đi.
Ở gia tộc này, ,ngoại trừ đại ca và ngũ thúc hắn đối với tổ phụ là có cảm tình mà thôi, Vô Tấn đi tới chỗ của tổ phụ, lúc đi ngang qua sân nhỏ của Hoàng Phủ Húc hắn thấy có người đang nói chuyện:
- Đại ca huynh nói chân của đệ có thể khôi phục lại nguyên trạng sao?
- Đúng thế, lang y đã nói chỉ cần đi nhiều một chút là có thể phục hồi nguyên trạng.
Đó là thanh âm của Hoàng Phủ Trác Ngọc, thanh âm khác rất lạ lẫm, tuy nhiên Vô Tấn cũng đoán được đây là trưởng tôn của Đông Hải Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Trác Khí, ba năm trước đây phụ thân của hắn đã bỏ ra tám vạn lượng bạc mua cho hắn một chức huyện úy.
Tác giả :
Cao Nguyệt