Hoàng Tộc Bại Hoại
Chương 65
Triệu Hồng Lân nhận được tin tức của nhi tử nói nó sắp xuống núi, nghĩ đến nó mới đặt chân vào giang hồ, sợ có vấn đề gì, liền sai thuộc hạ là con trai của tứ bộ thượng thư đi bảo vệ nhi tử. Nói là bảo vệ, kỳ thật là bảo vệ người khác không bị con mình đầu độc thì đúng hơn. Con của y tính cách thế nào, y còn không rõ sao?
Bất quá mới được vài ngày, lại có tin tức truyền đến, tân nhậm võ lâm minh chủ là con y – Ngọc Như Hồng!
Nếu chỉ thế thì không có gì đáng nói, ai ngờ về đến nhà, nó còn dẫn theo một hòa thượng, là thủ tọa Giới Luật đường Thiếu Lâm Tư – Giới Viện đại sư. Này cũng không sao, nhưng nó lại cây ngay không sợ chết đứng mà nói cho y rằng, Giới Viện là vợ nó, đời này nó tuyệt đối không lấy ai khác.
Lạnh lùng nhìn bốn đại công tử bảo vệ con mình, chỉ thấy bọn họ mặt đầy mồ hôi, kinh ngạc như vừa nuốt nguyên quả trứng gà.
Mà vị đại sư này cũng như sắp té xỉu, có thể thấy được hắn bị kinh hãi không nhỏ. Bất quá, kẻ làm người khác không hiểu nổi chính là, con y nói, Giới Viện đã là người của nó rồi.
Triệu Hồng Lân nhìn Giới Viện, chỉ thấy hắn xấu hổ đến sắp tự sát, xem ra đúng là sự thật!
Nếu việc đã tới nước này, y cũng không muốn nhiều lời, chỉ là nghĩ tới một vấn đề, liền gọi Giới Viện vào thư phòng hỏi.
Nguyên lai đả thương phía sau của Giới Viện chỉ cần hai ba ngày là khỏi. Vậy vì sao Triệu Tĩnh luôn nằm liệt giường bảy tám hôm liền? Là do thể chất bất đồng sao?
Triệu Hồng Lân bất giác nhíu mày, không chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai của Giới Viện, làm hại con y tưởng cha nó là lão sắc lang làm gì người của nó.
Nhưng bởi vì gần đây Song Ma hại không ít võ lâm tinh anh, nên các môn phái yêu cầu y chủ trì chính nghĩa. Vừa đúng lúc, coi như là cho tân nhậm võ lâm minh chủ một cơ hội để rèn luyện. Vì vậy, Triệu Hồng Lân liền yêu cầu bốn đại công tử cùng Giới Viện giúp đỡ Ngọc Như Hồng đi tiêu diệt Song Ma. Nhìn bộ dạng không cam lòng của Giới Viện, y không hiểu sao lại làm y nhớ tới Triệu Tĩnh.
Y càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, dù chỉ là một việc nhỏ, cũng làm y nhớ tới người kia, trong mắt y mà nói, bộ dáng của hắn đáng yêu vô cùng.
Trong lòng càng lúc càng sáng tỏ, nhưng y không muốn đối mặt. Nhiều năm hận thù, giờ y đột nhiên phát hiện bản thân đã thay đổi, làm cho y khó có thể tiếp nhận, cũng cảm thấy có lỗi với thê tử. Cho nên, y tình nguyện giấu kín tình cảm chân thật của mình.
Nhưng rất nhanh, truyền đến hung tin, nhị thiếu trang chủ của Mai Ngọc sơn trang trúng gian kế của Hồng Diệp sơn trang mà bất hạnh bỏ mình. Người của Mai Ngọc sơn trang nhiệt huyết sôi trào, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt sống kẻ thủ. Lão trang chủ thề phải giết bằng được Triệu Tĩnh, san bằng Hồng Diệp sơn trang.
Triệu Hồng Lân tự nhiên bị bọn họ kéo làm chủ lực. Y cũng khuyên trang chủ nên suy tính cẩn thận, nhưng lời y nói hiển nhiên đã không còn tác dụng. Trang chủ bị cừu hận chi phối, triệu tập đồng minh chuẩn bị tùy thời đại chiến với Hồng Diệp sơn trang.
Bởi vì chủ lực của Hồng Diệp sơn trang đã chuyển về kinh sư, cho nên Mai Ngọc sơn trang đã triệu tập nhân mã chia thành nhiều hướng cùng tiến về đó.
Hồng Diệp sơn trang tất nhiên đã nhận được tin, trừ ra triệu gia tộc về kinh, còn phái thêm ngự lâm quân cố thủ hoàng thành.
Mà trên đường, người đến người đi, cửa hàng san sát, vẫn phồn hoa như trước.
Gần tết Đoan Ngọ, mặt sông phủ kín lá sen, những bông hoa sen nở bung ra đầy xinh đẹp, bên bờ dương liễu rủ xuống, trúc đào đỏ tươi.
Hết thảy vẫn bình yên như cũ.
Thiên hạ thái bình, Triệu Tĩnh cũng nhẹ nhõm hơn, trăm quan vội vàng chuẩn bị các hoạt động cúng tết Đoan Ngọ. Mà hắn thì nhàn nhã suốt ngày ở ngự hoa viên ngắm hoa, không khỏi có cảm giác chan chán, liền nhớ tới khe suối nhỏ bên ngoài cung. Vì vậy quyết định ngày mai đi du ngoạn Tiểu Thanh Sơn ở thành Tây.
Tiểu Hòa với Tiểu Thuận vội vàng lắc đầu, khuyên hắn không nên ra ngoài. Nhưng Triệu Tĩnh không nghe: “Trẫm chỉ vi phục ra cung thôi mà, không ai nhận ra Trẫm. Hơn nữa còn có hai ngươi đi theo, Trẫm còn sợ cái gì? À mà… không được phép nói cho ai biết việc này, ngay cả hoàng hậu cũng không, hiểu chưa?”
“Hoàng thượng…” Hai người vẻ mặt cầu xin, muốn đi ngược lại ý hoàng thượng mà âm thâm báo cho cấm quân thống lĩnh một tiếng. Không ngờ lại bị hoàng thượng cấm ra khỏi Thanh Trữ cung! Ban ngày hắn nhìn chằm chằm hai tiểu thái giám, đến tối lại bắt họ ở bên.
Cũng không biết, trong đám thủ vệ có người biết được, sau khi tan ca trực đã vội vã ra khỏi cung, chạy tới khách *** nơi đám người Mai Ngọc sơn trang ở trọ.
Ngày hôm sau, khí trời man mát khoan khoái, ánh mặt trời cũng không mãnh liệt lắm.
Tiểu Thanh Sơn, mặc dù gọi là tiểu, kỳ thật là một ngọn núi cao vút.
Ba người dưới ánh nắng chói chang cưỡi ngựa hơn canh giờ mới tới chân núi. Ngẩng đầu nhìn núi cao xanh biếc, cả ba đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Bọn họ đi lên, gió núi thổi tới liên tục, tiếng chim hót ríu rít dưới những tàng cây, không khí trong lành làm kẻ khác không nhịn được mà muốn hít một hơi thật sâu.
Càng lên cao, thềm đá cũng không còn, chỉ có con đường nhỏ như ruột dê uốn lượn, cây che ánh nắng, lại càng làm không khí thêm tĩnh lặng.
Tuy nói Tiểu Hòa với Tiểu Thuận phản đối xuất cung, nhưng giờ phút này cũng không thể không thừa nhận đây là quyết định anh minh. Nếu như có thể thường xuyên xuất cung, tin chắc tâm tình hoàng thượng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá mới được vài ngày, lại có tin tức truyền đến, tân nhậm võ lâm minh chủ là con y – Ngọc Như Hồng!
Nếu chỉ thế thì không có gì đáng nói, ai ngờ về đến nhà, nó còn dẫn theo một hòa thượng, là thủ tọa Giới Luật đường Thiếu Lâm Tư – Giới Viện đại sư. Này cũng không sao, nhưng nó lại cây ngay không sợ chết đứng mà nói cho y rằng, Giới Viện là vợ nó, đời này nó tuyệt đối không lấy ai khác.
Lạnh lùng nhìn bốn đại công tử bảo vệ con mình, chỉ thấy bọn họ mặt đầy mồ hôi, kinh ngạc như vừa nuốt nguyên quả trứng gà.
Mà vị đại sư này cũng như sắp té xỉu, có thể thấy được hắn bị kinh hãi không nhỏ. Bất quá, kẻ làm người khác không hiểu nổi chính là, con y nói, Giới Viện đã là người của nó rồi.
Triệu Hồng Lân nhìn Giới Viện, chỉ thấy hắn xấu hổ đến sắp tự sát, xem ra đúng là sự thật!
Nếu việc đã tới nước này, y cũng không muốn nhiều lời, chỉ là nghĩ tới một vấn đề, liền gọi Giới Viện vào thư phòng hỏi.
Nguyên lai đả thương phía sau của Giới Viện chỉ cần hai ba ngày là khỏi. Vậy vì sao Triệu Tĩnh luôn nằm liệt giường bảy tám hôm liền? Là do thể chất bất đồng sao?
Triệu Hồng Lân bất giác nhíu mày, không chú ý tới khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai của Giới Viện, làm hại con y tưởng cha nó là lão sắc lang làm gì người của nó.
Nhưng bởi vì gần đây Song Ma hại không ít võ lâm tinh anh, nên các môn phái yêu cầu y chủ trì chính nghĩa. Vừa đúng lúc, coi như là cho tân nhậm võ lâm minh chủ một cơ hội để rèn luyện. Vì vậy, Triệu Hồng Lân liền yêu cầu bốn đại công tử cùng Giới Viện giúp đỡ Ngọc Như Hồng đi tiêu diệt Song Ma. Nhìn bộ dạng không cam lòng của Giới Viện, y không hiểu sao lại làm y nhớ tới Triệu Tĩnh.
Y càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, dù chỉ là một việc nhỏ, cũng làm y nhớ tới người kia, trong mắt y mà nói, bộ dáng của hắn đáng yêu vô cùng.
Trong lòng càng lúc càng sáng tỏ, nhưng y không muốn đối mặt. Nhiều năm hận thù, giờ y đột nhiên phát hiện bản thân đã thay đổi, làm cho y khó có thể tiếp nhận, cũng cảm thấy có lỗi với thê tử. Cho nên, y tình nguyện giấu kín tình cảm chân thật của mình.
Nhưng rất nhanh, truyền đến hung tin, nhị thiếu trang chủ của Mai Ngọc sơn trang trúng gian kế của Hồng Diệp sơn trang mà bất hạnh bỏ mình. Người của Mai Ngọc sơn trang nhiệt huyết sôi trào, nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt sống kẻ thủ. Lão trang chủ thề phải giết bằng được Triệu Tĩnh, san bằng Hồng Diệp sơn trang.
Triệu Hồng Lân tự nhiên bị bọn họ kéo làm chủ lực. Y cũng khuyên trang chủ nên suy tính cẩn thận, nhưng lời y nói hiển nhiên đã không còn tác dụng. Trang chủ bị cừu hận chi phối, triệu tập đồng minh chuẩn bị tùy thời đại chiến với Hồng Diệp sơn trang.
Bởi vì chủ lực của Hồng Diệp sơn trang đã chuyển về kinh sư, cho nên Mai Ngọc sơn trang đã triệu tập nhân mã chia thành nhiều hướng cùng tiến về đó.
Hồng Diệp sơn trang tất nhiên đã nhận được tin, trừ ra triệu gia tộc về kinh, còn phái thêm ngự lâm quân cố thủ hoàng thành.
Mà trên đường, người đến người đi, cửa hàng san sát, vẫn phồn hoa như trước.
Gần tết Đoan Ngọ, mặt sông phủ kín lá sen, những bông hoa sen nở bung ra đầy xinh đẹp, bên bờ dương liễu rủ xuống, trúc đào đỏ tươi.
Hết thảy vẫn bình yên như cũ.
Thiên hạ thái bình, Triệu Tĩnh cũng nhẹ nhõm hơn, trăm quan vội vàng chuẩn bị các hoạt động cúng tết Đoan Ngọ. Mà hắn thì nhàn nhã suốt ngày ở ngự hoa viên ngắm hoa, không khỏi có cảm giác chan chán, liền nhớ tới khe suối nhỏ bên ngoài cung. Vì vậy quyết định ngày mai đi du ngoạn Tiểu Thanh Sơn ở thành Tây.
Tiểu Hòa với Tiểu Thuận vội vàng lắc đầu, khuyên hắn không nên ra ngoài. Nhưng Triệu Tĩnh không nghe: “Trẫm chỉ vi phục ra cung thôi mà, không ai nhận ra Trẫm. Hơn nữa còn có hai ngươi đi theo, Trẫm còn sợ cái gì? À mà… không được phép nói cho ai biết việc này, ngay cả hoàng hậu cũng không, hiểu chưa?”
“Hoàng thượng…” Hai người vẻ mặt cầu xin, muốn đi ngược lại ý hoàng thượng mà âm thâm báo cho cấm quân thống lĩnh một tiếng. Không ngờ lại bị hoàng thượng cấm ra khỏi Thanh Trữ cung! Ban ngày hắn nhìn chằm chằm hai tiểu thái giám, đến tối lại bắt họ ở bên.
Cũng không biết, trong đám thủ vệ có người biết được, sau khi tan ca trực đã vội vã ra khỏi cung, chạy tới khách *** nơi đám người Mai Ngọc sơn trang ở trọ.
Ngày hôm sau, khí trời man mát khoan khoái, ánh mặt trời cũng không mãnh liệt lắm.
Tiểu Thanh Sơn, mặc dù gọi là tiểu, kỳ thật là một ngọn núi cao vút.
Ba người dưới ánh nắng chói chang cưỡi ngựa hơn canh giờ mới tới chân núi. Ngẩng đầu nhìn núi cao xanh biếc, cả ba đều cảm thấy vui vẻ thoải mái. Bọn họ đi lên, gió núi thổi tới liên tục, tiếng chim hót ríu rít dưới những tàng cây, không khí trong lành làm kẻ khác không nhịn được mà muốn hít một hơi thật sâu.
Càng lên cao, thềm đá cũng không còn, chỉ có con đường nhỏ như ruột dê uốn lượn, cây che ánh nắng, lại càng làm không khí thêm tĩnh lặng.
Tuy nói Tiểu Hòa với Tiểu Thuận phản đối xuất cung, nhưng giờ phút này cũng không thể không thừa nhận đây là quyết định anh minh. Nếu như có thể thường xuyên xuất cung, tin chắc tâm tình hoàng thượng sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Tác giả :
Hôi Hồ