Hoàng Thượng Vạn Tuế
Chương 65
Edit: Phonggg
Thẩm Cảnh không trả lời cô, chỉ nói rằng: "Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa. Quan hệ của chúng ta không thân thiết, thế nên tôi sẽ không trả lời đâu."
Khóe mắt Dương Gai Ni ngày càng đỏ, nói: "Hai chúng ta là bạn cùng bàn, ngày nào cũng ngồi bên nhau, cậu nói như vậy mà được sao?"
Thẩm Cảnh xếp lại sách, không khách khí đáp: "Cùng bàn không có nghĩa là quan hệ thân thiết."
Khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói của Dương Gai Ni mang theo tiếng khóc nức nở: "Trước đây hai chúng ta quan hệ rất tốt mà, không phải sao?"
Thẩm Cảnh nghe vậy thấy có chút buồn cười, rốt cuộc thì cậu đã làm gì để Dương Giai Ni có suy nghĩ như thế? Hay cô ta cho rằng chỉ là con trai thì nhất định không cưỡng lại được sức hút của cô ta.
Bộ dạng của cô mang đầy vẻ ấm ức, đến người ở bên cạnh cũng chú ý tới. Nam sinh ngồi phía sau Thẩm Cảnh đứng dậy vội vàng an ủi Dương Giai Ni: "Cậu sao vậy? Đừng khóc nữa nào. Thẩm Cảnh, cậu làm gì khiến Dương Giai Ni khóc rồi!" Trong giọng nói kia là khí phách đàn ông không che giấu.
Thẩm Cảnh nghiêm mặt, đường nét tuy còn trẻ con nhưng lại mang theo cảm giác cường ngạnh không nói lên lời, cậu đáp lại: "Dương Giai Ni, cậu muốn chơi trò gì tôi không quan tâm, nhưng đừng mong tôi sẽ thương xót. Tôi đối với cậu không có hứng thú, hiểu chứ?"
Dương Giai Ni ngẩn người, cô dường như không ngờ được thái độ của Thẩm Cảnh sẽ như vậy. Nấc nghẹn một tiếng, nước mắt như suối chảy xuống, cô nói: "Cậu sao phải làm thế, mình cũng đâu làm gì tổn hại tới cậu."
Một đám người liền đi tới an ủi, Dương Giai Ni ôm lấy một cô gái trong đó, khóc thút thít.
Dù sao trong lớp học Dương Giai Ni cũng được mọi người yêu thích, tuy rằng thành tích học tập của Thẩm Cảnh rất tốt nhưng tính cách lại lạnh lùng không bao giờ chủ động nói chuyện với bạn học khác, chỉ chơi cùng vài người nhất định. Ấn tượng của mọi người đối với cậu đều là: khó sống chung.
Mũi nhọn đều chỉ vào Thẩm Cảnh.
"Tôi nói cậu đấy, đàn ông con trai làm thế có thấy xấu mặt không? Cậu nhìn Dương Giai Ni khóc rồi này, thật là, cậu mau đến xin lỗi Dương Giai Ni đi." Cô gái đang đang ủi Dương Giai Ni thái độ không vừa lòng nói với Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh cười lạnh trả lời: "Không ngờ một vài người nói khóc là khóc được, nếu đã có khả năng diễn xuất tốt vậy sao không đi làm diễn viên?"
"Thẩm Cảnh, cậu đừng quá đáng!" Cậu trai thích Dương Giai Ni ngồi bàn sau nói.
Cao Nhất Suất và Tiểu Lục đi qua, Cao Nhất Suất xem xét tình huống, Tiểu Lục đứng bên cạnh Thẩm Cảnh, nhìn thấy tình huống này thì cười nói: "Vừa còn chưa biết vì sao ở đây lại náo nhiệt thế, hóa là người nào đó làm mình làm mẩy gây sóng gây gió."
Sắc mặt Dương Giai Ni lập tức đỏ rực.
"Vậy là sao?" Cô gái đang an ủi Dương Giai Ni không hiểu rõ tình huống hiện giờ là như thế nào.
Tiểu Lục cười cợt nhả đi tới bên cạnh Dương Giai Ni, nói: "Này, có muốn tôi mang tin nhắn trước đây cậu gửi cho Cao Nhất Suất và tin nhắn hôm qua gửi cho Thẩm Cảnh cho mọi xem không?"
Mặt Dương Giai Ni ngày càng đỏ, nước mặt lại bắt đầu chảy.
"Đừng khóc nào, không phải cậu ấm ức sao? Không phải cậu muốn trở thành nhân vật ai cũng mê đắm sao? Đúng rồi, cậu cũng gửi tin nhắn cho Bàng Long nhỉ. Tiểu Lục cười tít mắt nói.
Bàng Long chính là người đeo kính, vóc dáng thấp béo ngồi phía sau Thẩm Cảnh, vừa rồi còn đứng ra vì Dương Giai Ni.
"Này, Tiểu Lục, tóm lại là cậu đang nói tới chuyện gì?" Những bạn học đứng xung quanh đều có chút không hiểu vấn đề.
Sắc mặt Bàng Long hết đỏ lại chuyển sang đen, cuối cùng không nói gì nữa, ngồi xuống chỗ của mình.
Tiểu Lục chớp chớp mắt, nói với cô: "Dương Giai Ni, cậu còn khóc hả? Vẫn muốn gây sức ép, tỏ vẻ ấm ức sao?"
Dương Giai Ni nghẹn ngào lấy từ trong túi áo ra chút giấy lau khóe mắt rồi nói với những người bên cạnh: "Vừa rồi mặc kệ chuyện gì của Thẩm Cảnh, mình như thế này là vì tìm không thấy sách bài tập."
"Là thế sao?" Những người khác rõ ràng không tin.
Dương Giai Ni trả lời: "Sắp vào lớp rồi, không có chuyện gì đâu, mọi người đừng hỏi nữa."
Không biết cô ta nói cái gì nhưng bạn học xung quanh cũng bán tín bán nghi lần lượt rời đi. Tiểu Lục mang vẻ mặt đắc ý cùng với Cao Nhất Suất đứng bên cạnh nhìn Dương Giai Ni vẻ mặt thất vọng đi về chỗ ngồi.
Môt lúc sau Dương Giai Ni làm ra vẻ như trước đó không có chuyện gì xảy ra, lấy trong túi sách ra vài món đồ ăn đưa cho Thẩm Cảnh, mỉm cười lộ ra răng khểnh: "Cho cậu."
Thẩm Cảnh không phải người hẹp hỏi, nhưng khi tức giận cũng không phải hạng vừa, thẳng thừng không điếm xỉa tới Dương Giai Ni
Dương Giai Ni cũng không nháo loạn, đem chia thành từng phần nhỏ cho những người khác, xem như chẳng có việc gì.
Đến giữa trưa tan học, Dương Giai Ni nhìn Thẩm Cảnh bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Việc hôm nay là tớ sai, sau này tớ sẽ không như thế nữa. Cậu nói với Tiểu Lục để cậu ấy.... đừng nói loạn lên."
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua Dương Giai Ni, thật ra dáng vẻ cô không thể nói là khó coi, thanh thanh tú tú, đôi mắt cũng rất to, thật sự khiến người ta yêu thích. Nhưng hiện tại cậu nhìn vào chỉ thấy chán ghét, cậu trả lời: "Cậu cho rằng Tiểu Lục và cậu là một loại người?"
Sau đó đi tới chỗ Cao Nhất Suất và Tiểu Lục đang đợi ngoài cửa.
Cao Nhất Suất thở dài, lúc ăn cơm, cảm thán nói: "Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, vài cây kim còn có độc."
Tiểu Lục vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Cô gái nào làm cậu chao đảo rồi hả? Ánh mắt tốt đó!"
Cao Nhất Suất thở dài thườn thượt.
Chuyện này về sau, Dương Giai Ni chủ động xin giáo viên chủ nhiệm lớp thay đổi chỗ ngồi, bên cạnh Thẩm Cảnh bây giờ là một cô bé bình thường thích vùi đầu vào học tập, tính tình tốt, không thích xen vào việc của người khác, tóm lại là Thẩm Cảnh rất vừa ý.
Rồi cũng không biết là ai nói ra những chuyện mập mờ mà Dương Giai Ni làm trước đây, rất nhiều người tự giác xa lánh cô ta.
Sau này, Dương Giai Ni có gặp gỡ một vài người nhưng không quá một tháng đã bị người ta bỏ, cứ liên tục hết người này tới người khác.
Cuối cùng, cô ta dường như có suy nghĩ bình nứt không sợ bể, có đôi khi cùng bạn học nữ nói chuyện phiếm còn khoe khang mình từng có bao nhiêu người thích, gì mà Cao Nhất Suất, gì mà Bàng Long~ tên của những người khác đều được cô ta kể ra hết.
Rồi sau đến Thẩm Cảnh cũng bị đưa nên nòng súng.
Cô ta kể trước đây Thẩm Cảnh phải lòng cô ta nhưng lại e ngại Cao Nhất Suất nên không dám theo đuổi.
Đối với loại người lòng tự tin tràn đầy như này, Thẩm Cảnh chỉ muốn đáp lại cô hai chữ: "Ha ha"
Thời gian nghỉ đông ở nhà đón tết, cậu và Tống Hiếu Hoa vội vội vàng vàng gặp mặt một hai lần, nói chẳng được mấy câu lại phải đến thành phố B học bù.
Bình thường hai người lên lạc chỉ qua điện thoại di động nhưng dù là vậy, mỗi khi nhìn thấy tin nhắn của Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh đều vô thức cảm thấy rất vui vẻ.
Học kỳ hai năm lớp 11, ngày mồng một tháng năm được nghỉ ba hôm, hầu hết học sinh đều không về nhà, trường học quyết định tổ chức một buổi dạ hội, tiết mục văn nghệ do học sinh biểu diễn. Mỗi năm nhà trường đều khuyến khích học sinh thành tích tốt lên sân khấu, tiết mục Thẩm Cảnh chuẩn bị đã được sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ là không ai nghĩ tới lần này lại có phát sinh bất ngờ, mà không chỉ là một chuyện.
Đầu tiên là Kafila từ nước ngoài đến Trung Quốc thăm Khúc Thượng Anh, mà Thẩm Cảnh thành tích tốt kia cũng là mục tiêu hỏi thăm của cô.
Tiếp theo là Tống Hiểu Hoa cùng với bạn học hẹn nhau tới thành phố B chơi ba ngày nhưng lại không nói cho Thẩm Cảnh biết, muốn cho cậu một bất ngờ.
Lúc nghe điện thoại của Khúc Thượng Anh, Trẩm Cảnh bỗng nghe thấy từ đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái phát âm tiếng Trung không chuẩn, cô nói: "Thẩm Cảnh, chào cậu!"
Thẩm Cảnh giật mình, do dự một chút rồi đáp lại: "Xin chào, cậu là?"
Kaafila dùng tiếng anh nói chuyện với cậu: "Oh! Thẩm Cảnh, cậu còn nhớ trận đấu XX không? Tớ là Kaafila đây, người bạn Trung Quốc, đã lâu không gặp."
Thẩm Cảnh trả lời: "Là cậu à. Ừ, đã lâu rồi."
Kaafila cười rộ lên, thanh âm rất trong sáng, cô nói: "Tớ đang ở nhà thầy Khúc, thầy Khúc nói ngày mai sẽ dẫn tớ tới trường học các cậu tham quan, đến lúc đó chúng ra có thể gặp mặt rồi."
Thẩm Cảnh: ".....À, được."
Kaafila nói loạn đủ thứ chuyện rất lâu, hứng chí bừng bừng không cách nào kiềm lại. Cuối cùng Khúc Thượng Anh lấy điện thoại về, cười nói với Thẩm Cảnh: "Thẩm Cảnh, xem ra Kaafila rất thích em, từ sau trận thi đấu ấy, Kaafila thường xuyên nhắc về em với thầy."
Thẩm Cảnh chẳng hề cảm thấy vui vẻ, sau khi cúp điện thoại thì thở dài một hơi, không hiểu sao cảm thấy thật phiền toái
Thẩm Cảnh không trả lời cô, chỉ nói rằng: "Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa. Quan hệ của chúng ta không thân thiết, thế nên tôi sẽ không trả lời đâu."
Khóe mắt Dương Gai Ni ngày càng đỏ, nói: "Hai chúng ta là bạn cùng bàn, ngày nào cũng ngồi bên nhau, cậu nói như vậy mà được sao?"
Thẩm Cảnh xếp lại sách, không khách khí đáp: "Cùng bàn không có nghĩa là quan hệ thân thiết."
Khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói của Dương Gai Ni mang theo tiếng khóc nức nở: "Trước đây hai chúng ta quan hệ rất tốt mà, không phải sao?"
Thẩm Cảnh nghe vậy thấy có chút buồn cười, rốt cuộc thì cậu đã làm gì để Dương Giai Ni có suy nghĩ như thế? Hay cô ta cho rằng chỉ là con trai thì nhất định không cưỡng lại được sức hút của cô ta.
Bộ dạng của cô mang đầy vẻ ấm ức, đến người ở bên cạnh cũng chú ý tới. Nam sinh ngồi phía sau Thẩm Cảnh đứng dậy vội vàng an ủi Dương Giai Ni: "Cậu sao vậy? Đừng khóc nữa nào. Thẩm Cảnh, cậu làm gì khiến Dương Giai Ni khóc rồi!" Trong giọng nói kia là khí phách đàn ông không che giấu.
Thẩm Cảnh nghiêm mặt, đường nét tuy còn trẻ con nhưng lại mang theo cảm giác cường ngạnh không nói lên lời, cậu đáp lại: "Dương Giai Ni, cậu muốn chơi trò gì tôi không quan tâm, nhưng đừng mong tôi sẽ thương xót. Tôi đối với cậu không có hứng thú, hiểu chứ?"
Dương Giai Ni ngẩn người, cô dường như không ngờ được thái độ của Thẩm Cảnh sẽ như vậy. Nấc nghẹn một tiếng, nước mắt như suối chảy xuống, cô nói: "Cậu sao phải làm thế, mình cũng đâu làm gì tổn hại tới cậu."
Một đám người liền đi tới an ủi, Dương Giai Ni ôm lấy một cô gái trong đó, khóc thút thít.
Dù sao trong lớp học Dương Giai Ni cũng được mọi người yêu thích, tuy rằng thành tích học tập của Thẩm Cảnh rất tốt nhưng tính cách lại lạnh lùng không bao giờ chủ động nói chuyện với bạn học khác, chỉ chơi cùng vài người nhất định. Ấn tượng của mọi người đối với cậu đều là: khó sống chung.
Mũi nhọn đều chỉ vào Thẩm Cảnh.
"Tôi nói cậu đấy, đàn ông con trai làm thế có thấy xấu mặt không? Cậu nhìn Dương Giai Ni khóc rồi này, thật là, cậu mau đến xin lỗi Dương Giai Ni đi." Cô gái đang đang ủi Dương Giai Ni thái độ không vừa lòng nói với Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh cười lạnh trả lời: "Không ngờ một vài người nói khóc là khóc được, nếu đã có khả năng diễn xuất tốt vậy sao không đi làm diễn viên?"
"Thẩm Cảnh, cậu đừng quá đáng!" Cậu trai thích Dương Giai Ni ngồi bàn sau nói.
Cao Nhất Suất và Tiểu Lục đi qua, Cao Nhất Suất xem xét tình huống, Tiểu Lục đứng bên cạnh Thẩm Cảnh, nhìn thấy tình huống này thì cười nói: "Vừa còn chưa biết vì sao ở đây lại náo nhiệt thế, hóa là người nào đó làm mình làm mẩy gây sóng gây gió."
Sắc mặt Dương Giai Ni lập tức đỏ rực.
"Vậy là sao?" Cô gái đang an ủi Dương Giai Ni không hiểu rõ tình huống hiện giờ là như thế nào.
Tiểu Lục cười cợt nhả đi tới bên cạnh Dương Giai Ni, nói: "Này, có muốn tôi mang tin nhắn trước đây cậu gửi cho Cao Nhất Suất và tin nhắn hôm qua gửi cho Thẩm Cảnh cho mọi xem không?"
Mặt Dương Giai Ni ngày càng đỏ, nước mặt lại bắt đầu chảy.
"Đừng khóc nào, không phải cậu ấm ức sao? Không phải cậu muốn trở thành nhân vật ai cũng mê đắm sao? Đúng rồi, cậu cũng gửi tin nhắn cho Bàng Long nhỉ. Tiểu Lục cười tít mắt nói.
Bàng Long chính là người đeo kính, vóc dáng thấp béo ngồi phía sau Thẩm Cảnh, vừa rồi còn đứng ra vì Dương Giai Ni.
"Này, Tiểu Lục, tóm lại là cậu đang nói tới chuyện gì?" Những bạn học đứng xung quanh đều có chút không hiểu vấn đề.
Sắc mặt Bàng Long hết đỏ lại chuyển sang đen, cuối cùng không nói gì nữa, ngồi xuống chỗ của mình.
Tiểu Lục chớp chớp mắt, nói với cô: "Dương Giai Ni, cậu còn khóc hả? Vẫn muốn gây sức ép, tỏ vẻ ấm ức sao?"
Dương Giai Ni nghẹn ngào lấy từ trong túi áo ra chút giấy lau khóe mắt rồi nói với những người bên cạnh: "Vừa rồi mặc kệ chuyện gì của Thẩm Cảnh, mình như thế này là vì tìm không thấy sách bài tập."
"Là thế sao?" Những người khác rõ ràng không tin.
Dương Giai Ni trả lời: "Sắp vào lớp rồi, không có chuyện gì đâu, mọi người đừng hỏi nữa."
Không biết cô ta nói cái gì nhưng bạn học xung quanh cũng bán tín bán nghi lần lượt rời đi. Tiểu Lục mang vẻ mặt đắc ý cùng với Cao Nhất Suất đứng bên cạnh nhìn Dương Giai Ni vẻ mặt thất vọng đi về chỗ ngồi.
Môt lúc sau Dương Giai Ni làm ra vẻ như trước đó không có chuyện gì xảy ra, lấy trong túi sách ra vài món đồ ăn đưa cho Thẩm Cảnh, mỉm cười lộ ra răng khểnh: "Cho cậu."
Thẩm Cảnh không phải người hẹp hỏi, nhưng khi tức giận cũng không phải hạng vừa, thẳng thừng không điếm xỉa tới Dương Giai Ni
Dương Giai Ni cũng không nháo loạn, đem chia thành từng phần nhỏ cho những người khác, xem như chẳng có việc gì.
Đến giữa trưa tan học, Dương Giai Ni nhìn Thẩm Cảnh bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Việc hôm nay là tớ sai, sau này tớ sẽ không như thế nữa. Cậu nói với Tiểu Lục để cậu ấy.... đừng nói loạn lên."
Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua Dương Giai Ni, thật ra dáng vẻ cô không thể nói là khó coi, thanh thanh tú tú, đôi mắt cũng rất to, thật sự khiến người ta yêu thích. Nhưng hiện tại cậu nhìn vào chỉ thấy chán ghét, cậu trả lời: "Cậu cho rằng Tiểu Lục và cậu là một loại người?"
Sau đó đi tới chỗ Cao Nhất Suất và Tiểu Lục đang đợi ngoài cửa.
Cao Nhất Suất thở dài, lúc ăn cơm, cảm thán nói: "Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, vài cây kim còn có độc."
Tiểu Lục vui sướng nhìn người khác gặp họa: "Cô gái nào làm cậu chao đảo rồi hả? Ánh mắt tốt đó!"
Cao Nhất Suất thở dài thườn thượt.
Chuyện này về sau, Dương Giai Ni chủ động xin giáo viên chủ nhiệm lớp thay đổi chỗ ngồi, bên cạnh Thẩm Cảnh bây giờ là một cô bé bình thường thích vùi đầu vào học tập, tính tình tốt, không thích xen vào việc của người khác, tóm lại là Thẩm Cảnh rất vừa ý.
Rồi cũng không biết là ai nói ra những chuyện mập mờ mà Dương Giai Ni làm trước đây, rất nhiều người tự giác xa lánh cô ta.
Sau này, Dương Giai Ni có gặp gỡ một vài người nhưng không quá một tháng đã bị người ta bỏ, cứ liên tục hết người này tới người khác.
Cuối cùng, cô ta dường như có suy nghĩ bình nứt không sợ bể, có đôi khi cùng bạn học nữ nói chuyện phiếm còn khoe khang mình từng có bao nhiêu người thích, gì mà Cao Nhất Suất, gì mà Bàng Long~ tên của những người khác đều được cô ta kể ra hết.
Rồi sau đến Thẩm Cảnh cũng bị đưa nên nòng súng.
Cô ta kể trước đây Thẩm Cảnh phải lòng cô ta nhưng lại e ngại Cao Nhất Suất nên không dám theo đuổi.
Đối với loại người lòng tự tin tràn đầy như này, Thẩm Cảnh chỉ muốn đáp lại cô hai chữ: "Ha ha"
Thời gian nghỉ đông ở nhà đón tết, cậu và Tống Hiếu Hoa vội vội vàng vàng gặp mặt một hai lần, nói chẳng được mấy câu lại phải đến thành phố B học bù.
Bình thường hai người lên lạc chỉ qua điện thoại di động nhưng dù là vậy, mỗi khi nhìn thấy tin nhắn của Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh đều vô thức cảm thấy rất vui vẻ.
Học kỳ hai năm lớp 11, ngày mồng một tháng năm được nghỉ ba hôm, hầu hết học sinh đều không về nhà, trường học quyết định tổ chức một buổi dạ hội, tiết mục văn nghệ do học sinh biểu diễn. Mỗi năm nhà trường đều khuyến khích học sinh thành tích tốt lên sân khấu, tiết mục Thẩm Cảnh chuẩn bị đã được sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ là không ai nghĩ tới lần này lại có phát sinh bất ngờ, mà không chỉ là một chuyện.
Đầu tiên là Kafila từ nước ngoài đến Trung Quốc thăm Khúc Thượng Anh, mà Thẩm Cảnh thành tích tốt kia cũng là mục tiêu hỏi thăm của cô.
Tiếp theo là Tống Hiểu Hoa cùng với bạn học hẹn nhau tới thành phố B chơi ba ngày nhưng lại không nói cho Thẩm Cảnh biết, muốn cho cậu một bất ngờ.
Lúc nghe điện thoại của Khúc Thượng Anh, Trẩm Cảnh bỗng nghe thấy từ đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái phát âm tiếng Trung không chuẩn, cô nói: "Thẩm Cảnh, chào cậu!"
Thẩm Cảnh giật mình, do dự một chút rồi đáp lại: "Xin chào, cậu là?"
Kaafila dùng tiếng anh nói chuyện với cậu: "Oh! Thẩm Cảnh, cậu còn nhớ trận đấu XX không? Tớ là Kaafila đây, người bạn Trung Quốc, đã lâu không gặp."
Thẩm Cảnh trả lời: "Là cậu à. Ừ, đã lâu rồi."
Kaafila cười rộ lên, thanh âm rất trong sáng, cô nói: "Tớ đang ở nhà thầy Khúc, thầy Khúc nói ngày mai sẽ dẫn tớ tới trường học các cậu tham quan, đến lúc đó chúng ra có thể gặp mặt rồi."
Thẩm Cảnh: ".....À, được."
Kaafila nói loạn đủ thứ chuyện rất lâu, hứng chí bừng bừng không cách nào kiềm lại. Cuối cùng Khúc Thượng Anh lấy điện thoại về, cười nói với Thẩm Cảnh: "Thẩm Cảnh, xem ra Kaafila rất thích em, từ sau trận thi đấu ấy, Kaafila thường xuyên nhắc về em với thầy."
Thẩm Cảnh chẳng hề cảm thấy vui vẻ, sau khi cúp điện thoại thì thở dài một hơi, không hiểu sao cảm thấy thật phiền toái
Tác giả :
Đại Ôn