Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
Chương 56
Nghĩ đến những hình ảnh máu chảy đầm đìa kia, Chu Bối Nhi không nhịn được mà nổi lên một trận run rẩy.
Đường Thiệu Tổ không khỏi đem nàng ôm vào trong ngực, “Không có chuyện gì.”
Chu Hạo Hi nhăn lại lông mày nhìn ba người, đột nhiên hiểu, “Các ngươi cho là Yên Nhi sau khi tỉnh lại cũng có thể như vậy?”
“Bọn họ không phải là uống cùng một loại dược sao?” Hoàng Thái Hậu không nhịn được than thở, “Hoàng Thượng, ngươi cũng không thể có điều gì bất kỳ ngoài ý muốn a, ta xem bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng đừng gần nàng nữa!”
“Tổ nãi nãi!” Mặt hắn biến sắc rùng mình.
“Hoàng thượng! Tiểu Tương Tử… Không! Tô cô nương tỉnh, nàng tỉnh!” Một gã thái y vẻ mặt vui mừng từ trong phòng ngủ chạy đến báo cáo lại tin tức.
Chu Hạo Hi đang muốn vào phòng, Đường Thiệu Tổ đột nhiên một bước tiến lên ngăn lại.
“Ngươi làm gì? !” Hắn ngẩn ra.
“Ta đi vào trước, ngươi không có gặp qua bộ dạng hoàng thúc của ngươi, hắn giống như là điên rồi, cuối cùng chúng ta phải đưa hắn trói lại mới ngăn cản hăn lại đi giết người …!”
“Yên Nhi không phải là hoàng thúc, hoàng thúc vốn tâm đã xấu xa, nhưng nàng là bất đồng. Trong lòng của nàng không có hận, không có tham, cũng có không có mong muốn gì, lòng của nàng rất sạch sẽ, ta không tin nàng có thể giết người với lại nàng lại không có võ công ngươi chớ quên!” Hắn nổi trận lôi đình đẩy bạn tốt ra, bước nhanh đi tới.
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, vội vàng cũng theo nhau vào đi.
Bất quá vừa nhìn thấy giai nhân thanh lệ ngồi ở trên giường, mọi người vô cùng sửng sốt. Nàng nhìn không có chút nguy hiểm nào, đôi mắt đẹp trong suốt vô tội, không giải thích được trên nét mặt lại mang theo sự trầm tĩnh động lòng người, thật giống như tiên tử không giống người nhân gian tầm thường.
Vừa thấy được nhiều người xông tới như vậy, Tô Yên Nhi có chút sợ hãi, nhưng thấy nam tử anh tuấn ngồi vào mép giường, nàng vừa cảm thấy khuôn mặt đó mang đến cảm giác an toàn. Nàng chớp đôi mắt đẹp, tựa hồ muốn từ đôi mắt vừa mang theo nỗi vui mừng vừa mang theo sự thâm tình kia giải thích điều gì, đáng tiếc nhìn đến thế nào cũng không ra.
“Ngươi là ai?” Nàng sợ hãi.
Chu Hạo Hi tâm trầm xuống, mặc dù đã có chuẩn bị tâm tư nhưng chính tai nghe được câu này từ trong miệng của nàng nói ra, tim của hắn vẫn bị thương nặng, bỏ mặt thương thế của hắn đau lòng hỏi. “Ngươi thật quên ta?”
Nàng cẩn thận nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nhưng đột nhiên mày liễu nhăn lại một cái, tay chậm rãi đặt ở hai bên cái trán, “Kỳ quái, ta…ta cũng không biết mình là người nào…?” Nàng hốc mắt đỏ lên, đột nhiên thật sợ hãi, “Ta không biết mình là người nào, tại sao? Ngươi là ai?” Quanh vành mắt của nàng đã nhanh chóng dâng lên giọt lệ.
“Xuỵt! Không nên gấp, không phải sợ, ta ở chỗ này, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì!” Hắn ôm lấy nàng thật chặt.
Nàng nước mắt rơi như mưa, mặc dù không biết hắn là ai nhưng khi dựa vào lồng ngực ôn hoà hiền hậu này nàng một chút cũng không sợ, ngược lại có loại quen thuộc nói không rõ.
“Tổ nãi nãi chúng ta nên đi ra ngoài trước thôi.” Chu Bối Nhi cho rằng bọn họ cần một chỗ, cho nên đoàn người lại đi ra.
Chu Hạo Hi hơi buông nàng ra, đau lòng gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, bắt đầu nói cho nàng biết, nàng là người nào, hắn là ai, mà bọn họ là đôi nam nữ yêu nhau cỡ nào…
Đường Thiệu Tổ không khỏi đem nàng ôm vào trong ngực, “Không có chuyện gì.”
Chu Hạo Hi nhăn lại lông mày nhìn ba người, đột nhiên hiểu, “Các ngươi cho là Yên Nhi sau khi tỉnh lại cũng có thể như vậy?”
“Bọn họ không phải là uống cùng một loại dược sao?” Hoàng Thái Hậu không nhịn được than thở, “Hoàng Thượng, ngươi cũng không thể có điều gì bất kỳ ngoài ý muốn a, ta xem bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng đừng gần nàng nữa!”
“Tổ nãi nãi!” Mặt hắn biến sắc rùng mình.
“Hoàng thượng! Tiểu Tương Tử… Không! Tô cô nương tỉnh, nàng tỉnh!” Một gã thái y vẻ mặt vui mừng từ trong phòng ngủ chạy đến báo cáo lại tin tức.
Chu Hạo Hi đang muốn vào phòng, Đường Thiệu Tổ đột nhiên một bước tiến lên ngăn lại.
“Ngươi làm gì? !” Hắn ngẩn ra.
“Ta đi vào trước, ngươi không có gặp qua bộ dạng hoàng thúc của ngươi, hắn giống như là điên rồi, cuối cùng chúng ta phải đưa hắn trói lại mới ngăn cản hăn lại đi giết người …!”
“Yên Nhi không phải là hoàng thúc, hoàng thúc vốn tâm đã xấu xa, nhưng nàng là bất đồng. Trong lòng của nàng không có hận, không có tham, cũng có không có mong muốn gì, lòng của nàng rất sạch sẽ, ta không tin nàng có thể giết người với lại nàng lại không có võ công ngươi chớ quên!” Hắn nổi trận lôi đình đẩy bạn tốt ra, bước nhanh đi tới.
Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, vội vàng cũng theo nhau vào đi.
Bất quá vừa nhìn thấy giai nhân thanh lệ ngồi ở trên giường, mọi người vô cùng sửng sốt. Nàng nhìn không có chút nguy hiểm nào, đôi mắt đẹp trong suốt vô tội, không giải thích được trên nét mặt lại mang theo sự trầm tĩnh động lòng người, thật giống như tiên tử không giống người nhân gian tầm thường.
Vừa thấy được nhiều người xông tới như vậy, Tô Yên Nhi có chút sợ hãi, nhưng thấy nam tử anh tuấn ngồi vào mép giường, nàng vừa cảm thấy khuôn mặt đó mang đến cảm giác an toàn. Nàng chớp đôi mắt đẹp, tựa hồ muốn từ đôi mắt vừa mang theo nỗi vui mừng vừa mang theo sự thâm tình kia giải thích điều gì, đáng tiếc nhìn đến thế nào cũng không ra.
“Ngươi là ai?” Nàng sợ hãi.
Chu Hạo Hi tâm trầm xuống, mặc dù đã có chuẩn bị tâm tư nhưng chính tai nghe được câu này từ trong miệng của nàng nói ra, tim của hắn vẫn bị thương nặng, bỏ mặt thương thế của hắn đau lòng hỏi. “Ngươi thật quên ta?”
Nàng cẩn thận nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nhưng đột nhiên mày liễu nhăn lại một cái, tay chậm rãi đặt ở hai bên cái trán, “Kỳ quái, ta…ta cũng không biết mình là người nào…?” Nàng hốc mắt đỏ lên, đột nhiên thật sợ hãi, “Ta không biết mình là người nào, tại sao? Ngươi là ai?” Quanh vành mắt của nàng đã nhanh chóng dâng lên giọt lệ.
“Xuỵt! Không nên gấp, không phải sợ, ta ở chỗ này, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì!” Hắn ôm lấy nàng thật chặt.
Nàng nước mắt rơi như mưa, mặc dù không biết hắn là ai nhưng khi dựa vào lồng ngực ôn hoà hiền hậu này nàng một chút cũng không sợ, ngược lại có loại quen thuộc nói không rõ.
“Tổ nãi nãi chúng ta nên đi ra ngoài trước thôi.” Chu Bối Nhi cho rằng bọn họ cần một chỗ, cho nên đoàn người lại đi ra.
Chu Hạo Hi hơi buông nàng ra, đau lòng gạt đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, bắt đầu nói cho nàng biết, nàng là người nào, hắn là ai, mà bọn họ là đôi nam nữ yêu nhau cỡ nào…
Tác giả :
Dương Quang Tình Tử