Hoàng Thượng Tạo Tặc Thuyền
Chương 49
“Ngươi không phải cũng là quá đáng sao?” Hắn cười vuốt nhẹ mấy sợi tóc của nàng, “Chỉ là ta thật tò mò, ngươi tại sao lại tiến cung?” Hắn biết rõ rồi còn cố hỏi.
Nàng lo lắng lo lắng nhìn của hắn, “Ngươi đem ta quăng tới nơi biển lớn mênh mông này chỉ vì muốn hỏi chuyện ấy?”
“Dĩ nhiên không phải, trong cung nhiều người nhiều miệng, ngươi cùng ta gần trong gang tấc, ta lại không thể đụng vào ngươi cái này thật là đau khổ quá lớn.”
“Cho nên dứt khoát muốn xuất cung sao?” Nàng không tin, nhất định còn có những chuyện khác.
“Ân, dĩ nhiên còn có những chuyện khác.”
“Vũ Nhân nàng có nhắc cái gì với ngươi?”
Nàng khó nén lo lắng. Hắn có phải hay không đã từ chỗ Tạ Vũ Nhân biết được nàng là nữ đồ đệ của ma đầu?
Hắn có thể hay không xem thường nàng? Không đúng, từ mấy ngày này chung đụng nhau hẳn là không có, nhưng…
Một khi hắn biết nàng giả trang mục đích đến gần hắn để…thì như thế nào đây?
Chu Hạo Hi nhìn thấy đáy mắt nàng lo lắng, cũng nghĩ nàng đã chịu quá nhiều áp lực, “Ta biết ngươi cùng nàng ấy là đồng môn sư phụ, nhưng ta tuyệt đối không quan tâm.”
Từ trong mắt hắn nàng thấy được thâm tình cùng tha thứ, nhưng càng thêm làm cho nàng bất an, “Có người… Nếu có một người rất thân cận người muốn thương tổn ngươi, sau khi ngươi biết cũng không quan tâm sao?”
“Nếu như người kia là ngươi, ta cũng không quan tâm!” Đáp án này không chút do dự.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nhanh chóng rơi lệ. “Ngươi biết.”
“Ta biết nhưng là ta tin tưởng ngươi yêu ta, ngươi sẽ không tổn thương ta ngược lại sẽ bảo vệ ta không phải sao?” Hắn có tự tin như vậy sự thật cũng đã chứng minh, hắn vẫn không có phát sinh chuyện gì không tốt.
Nghe thế, nước mắt của nàng cũng không kiềm được… mà chảy xuống. Hắn cũng biết, hắn thế nhưng toàn bộ đều biết…
“Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.”
Nàng nghẹn ngào lắc đầu, lại làm cho nước mắt rơi xuống nhiều hơn, hắn ôn nhu nghiêng thân nhanh chóng hôn những giọt nước mắt lan trên má phấn của nàng, mãi cho đến khi nàng ngừng nước mắt, “Ta thế nhưng hoàn toàn bị ngươi nhìn thấu.”
“Kia cũng là bởi vì ta quá yêu ngươi.”
Nàng đôi mắt ướt chớp động, “Ngươi càng nói thêm, ta lại càng muốn khóc.”
Hắn đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt, “Đứa ngốc.”
Hai người ôm nhau, Chu Hạo Hi không có nói nữa, đợi nàng tâm tình tốt lên chút ít lúc này mới buông nàng ra, hắn chăm chú nhìn vào nước mắt cảm động của nàng hỏi. “Khá hơn chưa?”
Nàng gật đầu, khẽ cắn môi dưới, “Vậy ngươi cũng biết ta là do người nào thuê đến phải không?”
“Ân.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy ngươi tại sao…”
Hắn than nhẹ một tiếng, “Hắn dù sao cũng là hoàng thúc của ta, cha mẹ ta cùng Thiệu Tổ cũng là vì quyền lực mà đấu tranh đã phải hy sinh tính mạng, ta không muốn lần nữa tạo thêm nhiều máu tanh cùng bất hạnh.”
“Nhưng hắn muốn thương tổn ngươi mà?”
“Ta sẽ cẩn thận, huống chi còn có ngươi hộ vệ cho ta không phải sao?”
Nàng bật cười một tiếng khì khì, biết hắn là cố ý trêu chọc nàng nhưng nàng vẫn lo lắng, nụ cười vừa hé đã thu lại trong khóe miệng, “Ngươi có biết hay không tổng quản thái giám cũng là người của hắn?”
Hắn gật đầu, “Nhưng hắn nhát như chuột, gặp phải chuyện trọng yếu hắn cũng không dám làm gì ta, hắn vốn không có tác dụng gì.”
Nàng lo lắng lo lắng nhìn của hắn, “Ngươi đem ta quăng tới nơi biển lớn mênh mông này chỉ vì muốn hỏi chuyện ấy?”
“Dĩ nhiên không phải, trong cung nhiều người nhiều miệng, ngươi cùng ta gần trong gang tấc, ta lại không thể đụng vào ngươi cái này thật là đau khổ quá lớn.”
“Cho nên dứt khoát muốn xuất cung sao?” Nàng không tin, nhất định còn có những chuyện khác.
“Ân, dĩ nhiên còn có những chuyện khác.”
“Vũ Nhân nàng có nhắc cái gì với ngươi?”
Nàng khó nén lo lắng. Hắn có phải hay không đã từ chỗ Tạ Vũ Nhân biết được nàng là nữ đồ đệ của ma đầu?
Hắn có thể hay không xem thường nàng? Không đúng, từ mấy ngày này chung đụng nhau hẳn là không có, nhưng…
Một khi hắn biết nàng giả trang mục đích đến gần hắn để…thì như thế nào đây?
Chu Hạo Hi nhìn thấy đáy mắt nàng lo lắng, cũng nghĩ nàng đã chịu quá nhiều áp lực, “Ta biết ngươi cùng nàng ấy là đồng môn sư phụ, nhưng ta tuyệt đối không quan tâm.”
Từ trong mắt hắn nàng thấy được thâm tình cùng tha thứ, nhưng càng thêm làm cho nàng bất an, “Có người… Nếu có một người rất thân cận người muốn thương tổn ngươi, sau khi ngươi biết cũng không quan tâm sao?”
“Nếu như người kia là ngươi, ta cũng không quan tâm!” Đáp án này không chút do dự.
Nàng hốc mắt đỏ lên, nhanh chóng rơi lệ. “Ngươi biết.”
“Ta biết nhưng là ta tin tưởng ngươi yêu ta, ngươi sẽ không tổn thương ta ngược lại sẽ bảo vệ ta không phải sao?” Hắn có tự tin như vậy sự thật cũng đã chứng minh, hắn vẫn không có phát sinh chuyện gì không tốt.
Nghe thế, nước mắt của nàng cũng không kiềm được… mà chảy xuống. Hắn cũng biết, hắn thế nhưng toàn bộ đều biết…
“Đừng khóc, ta sẽ đau lòng.”
Nàng nghẹn ngào lắc đầu, lại làm cho nước mắt rơi xuống nhiều hơn, hắn ôn nhu nghiêng thân nhanh chóng hôn những giọt nước mắt lan trên má phấn của nàng, mãi cho đến khi nàng ngừng nước mắt, “Ta thế nhưng hoàn toàn bị ngươi nhìn thấu.”
“Kia cũng là bởi vì ta quá yêu ngươi.”
Nàng đôi mắt ướt chớp động, “Ngươi càng nói thêm, ta lại càng muốn khóc.”
Hắn đem nàng ôm vào trong ngực thật chặt, “Đứa ngốc.”
Hai người ôm nhau, Chu Hạo Hi không có nói nữa, đợi nàng tâm tình tốt lên chút ít lúc này mới buông nàng ra, hắn chăm chú nhìn vào nước mắt cảm động của nàng hỏi. “Khá hơn chưa?”
Nàng gật đầu, khẽ cắn môi dưới, “Vậy ngươi cũng biết ta là do người nào thuê đến phải không?”
“Ân.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy ngươi tại sao…”
Hắn than nhẹ một tiếng, “Hắn dù sao cũng là hoàng thúc của ta, cha mẹ ta cùng Thiệu Tổ cũng là vì quyền lực mà đấu tranh đã phải hy sinh tính mạng, ta không muốn lần nữa tạo thêm nhiều máu tanh cùng bất hạnh.”
“Nhưng hắn muốn thương tổn ngươi mà?”
“Ta sẽ cẩn thận, huống chi còn có ngươi hộ vệ cho ta không phải sao?”
Nàng bật cười một tiếng khì khì, biết hắn là cố ý trêu chọc nàng nhưng nàng vẫn lo lắng, nụ cười vừa hé đã thu lại trong khóe miệng, “Ngươi có biết hay không tổng quản thái giám cũng là người của hắn?”
Hắn gật đầu, “Nhưng hắn nhát như chuột, gặp phải chuyện trọng yếu hắn cũng không dám làm gì ta, hắn vốn không có tác dụng gì.”
Tác giả :
Dương Quang Tình Tử