Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 65: Mĩ thiếu niên
Trước là bọn họ đúng lúc đi ngang qua, nhưng nghe được những lời này của tiểu Dật, cũng dừng bước, mãnh liệt tỷ thí với Phi Phi.
"...... Trời ơi, ngươi thật nham hiểm mà!" Phi Phi rốt cục cũng dùng tới từ ngữ Quý Ngữ Hàm dạy hắn.
"Oa......"
Tiểu Dật khóc đến náo loạn thêm, "Hắn mắng chửi người ta...... Phụ hoàng nói không thể nói lời thô tục ở trước mặt tiểu hài tử!"
"......" Phi Phi đang hận không đem ánh mắt trừng trừng xuyên qua lưng nó cho hôn mê.
Hắc hắc hắc......
Tiểu Dật nằm ở trong ngực Quý Ngữ Hàm, cười trộm.
Muốn cướp thức ăn nương của nó? Không có cửa đâu!
——————
Nghe nói là có hoàng tử nước láng giềng tới chơi, cho nên Đoan Mộc Ly trở lại cùng nàng ăn cơm trưa, lại rời đi.
Quý Ngữ Hàm một mình ở trong vườn hoa tản bộ, giúp tiêu hóa.
"Mị nhi!"
Theo tiếng hô vui mừng, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Không đúng, nên nói là bay tới đây, trực tiếp ôm lấy nàng.
"Mị nhi!" Ôm lấy người của nàng, còn gọi một tiếng.
Ách......
Đại não Quý Ngữ Hàm có chút không kịp thích ứng.
Người trước mắt mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp rất là nhã nhặn tuấn tú.
Hơn nữa bởi vì hắn hai má hồng hồng, nếu không phải là hắn vóc dáng quá cao, nhìn mặt cùng lời nói là một tiểu Oa Nhi.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là..... Mị nhi?
Hắn đang gọi ai?
"Khụ, khụ, ngươi nhận lầm người." Quý Ngữ Hàm có ý đẩy hắn ra.
Thật may là Đoan Mộc Ly không ở nơi này, nếu không nàng lại phải mang thêm một tội danh.
Bất quá...... Nàng mặc dù nhất thời không đề phòng đã bị hắn ôm lấy, nhưng cũng nhìn ra được thiếu niên trước mặt võ công không kém.
Thiếu niên không buông tay, tay còn ôm chặc hơn nữa, "Mị nhi, ta biết là nàng, trước kia tại sao nàng không lộ diện? Ta còn tưởng rằng nàng đã hủy khuôn mặt."
"......" Không có biện pháp, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là dùng chút nội lực, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
"Ngươi thật nhận lầm người, ta không phải là Mị nhi."
Giọng nói của nàng chính là rất bình thường, thứ nhất thiếu niên bộ giống như cố ý muốn ăn đậu hủ của nàng, thứ hai......
Thiếu niên mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khí chất cao quý trên mặt vẫn hết sức rõ ràng, hơn nữa nàng chưa từng thấy hắn, hắn cũng căn bản không biết nàng......
Rất có thể chính là khách quý của nước láng giềng ?
Cho nên Quý Ngữ Hàm không muốn huyên náo quá lớn, tránh thêm phiền toái cho Đoan Mộc Ly.
"Mị nhi, tại sao nàng không nhận ta?"
Mặt hồng hồng phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn dẹt lại, thiếu niên giống như con nít, rất ủy khuất mà nhìn nàng.
"...... Bởi vì ta căn bản cũng không biết ngươi."
Quý Ngữ Hàm đối với gương mặt như vậy thật sự là có chút không có sức chống cự, thật đáng yêu a!
"Nàng lặp lại lần nữa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đột nhiên đen lại, nét khả ái trẻ con trong nháy mắt tựa như hung thần ác sát, rống lên như muốn ăn thịt người.
Quý Ngữ Hàm bị chấn động co rụt về phía sau, rùng mình một cái.
...... Đây là biến thân ? Quý Ngữ Hàm đột nhiên liền nhớ lại truyện cậu bé ba mắt đã xem khi còn bé......
Vẫn là lão công nhà nàng tốt nhất, cho dù có biến thân thành sói đói, cũng rất tuấn tú, rất mê người.
"Cái đó, ngươi nhìn kỹ một chút đi, ta thật sự không phải là Mị nhi, ta tên là Quý Ngữ Hàm, trong cung này mọi người đều biết ta."
Quý Ngữ Hàm kiên nhẫn giải thích, "Chúng ta không thể nào có dáng dấp như đúc......"
Tiếng nói ngừng, bởi vì từ "Giống nhau như đúc", Quý Ngữ Hàm mới vừa ý thức được có gì đó không đúng.
"Ngươi nói Mị nhi họ gì?"
Mĩ thiếu niên biến thân ác sát, sắc mặt hung ác, "Nàng lại muốn gạt ta nói nàng mất trí nhớ? Nàng họ Tề ! Tề Mị nhi!"
"......" "Rắc rắc" một đạo Thiên Lôi đánh xuống.
Thấy nàng không phản bác, tâm tình của mĩ thiếu niên chuyển tốt, nét khả ái lại trở lại.
"Mị nhi, thì ra nàng xinh đẹp hơn so với trước kia, vậy tại sao phải gạt ta nói nàng bị hủy dung?”
"A...... Cái đó, ta nói giỡn với ngươi." Quý Ngữ Hàm cười khan trả lời.
"Nói giỡn mà gần một tháng, thấy ta lo lắng muốn chết cũng không nói lời nói thật!"
Thiếu niên có chút oán giận mà quở trách nàng một câu, nhưng mặt tràn đầy vui vẻ, cầm tay của nàng.
"Không phải là về nhà sao, tại sao không nói một tiếng liền chạy? Ta còn tưởng rằng nàng lại muốn bỏ rơi ta."
"A...... Hắc......"
Nhất thời không biết trả lời thế nào, Quý Ngữ Hàm chỉ có thể cười khan.
Gần một tháng?
Nàng muốn hôn mê......
Mới vừa cơm nước xong tiểu Dật vốn là tìm nàng chơi, xa xa nhìn thấy một Đại ca ca nắm lấy tay của nàng, hết sức nghi ngờ đã chạy tới.
"Thức ăn nương ——"
Quý Ngữ Hàm vội vàng đối với hắn hắn nháy mắt, ngăn cản tiểu Dật tiếp tục gọi như vậy.
"...... Trời ơi, ngươi thật nham hiểm mà!" Phi Phi rốt cục cũng dùng tới từ ngữ Quý Ngữ Hàm dạy hắn.
"Oa......"
Tiểu Dật khóc đến náo loạn thêm, "Hắn mắng chửi người ta...... Phụ hoàng nói không thể nói lời thô tục ở trước mặt tiểu hài tử!"
"......" Phi Phi đang hận không đem ánh mắt trừng trừng xuyên qua lưng nó cho hôn mê.
Hắc hắc hắc......
Tiểu Dật nằm ở trong ngực Quý Ngữ Hàm, cười trộm.
Muốn cướp thức ăn nương của nó? Không có cửa đâu!
——————
Nghe nói là có hoàng tử nước láng giềng tới chơi, cho nên Đoan Mộc Ly trở lại cùng nàng ăn cơm trưa, lại rời đi.
Quý Ngữ Hàm một mình ở trong vườn hoa tản bộ, giúp tiêu hóa.
"Mị nhi!"
Theo tiếng hô vui mừng, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Không đúng, nên nói là bay tới đây, trực tiếp ôm lấy nàng.
"Mị nhi!" Ôm lấy người của nàng, còn gọi một tiếng.
Ách......
Đại não Quý Ngữ Hàm có chút không kịp thích ứng.
Người trước mắt mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp rất là nhã nhặn tuấn tú.
Hơn nữa bởi vì hắn hai má hồng hồng, nếu không phải là hắn vóc dáng quá cao, nhìn mặt cùng lời nói là một tiểu Oa Nhi.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là..... Mị nhi?
Hắn đang gọi ai?
"Khụ, khụ, ngươi nhận lầm người." Quý Ngữ Hàm có ý đẩy hắn ra.
Thật may là Đoan Mộc Ly không ở nơi này, nếu không nàng lại phải mang thêm một tội danh.
Bất quá...... Nàng mặc dù nhất thời không đề phòng đã bị hắn ôm lấy, nhưng cũng nhìn ra được thiếu niên trước mặt võ công không kém.
Thiếu niên không buông tay, tay còn ôm chặc hơn nữa, "Mị nhi, ta biết là nàng, trước kia tại sao nàng không lộ diện? Ta còn tưởng rằng nàng đã hủy khuôn mặt."
"......" Không có biện pháp, Quý Ngữ Hàm không thể làm gì khác hơn là dùng chút nội lực, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
"Ngươi thật nhận lầm người, ta không phải là Mị nhi."
Giọng nói của nàng chính là rất bình thường, thứ nhất thiếu niên bộ giống như cố ý muốn ăn đậu hủ của nàng, thứ hai......
Thiếu niên mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khí chất cao quý trên mặt vẫn hết sức rõ ràng, hơn nữa nàng chưa từng thấy hắn, hắn cũng căn bản không biết nàng......
Rất có thể chính là khách quý của nước láng giềng ?
Cho nên Quý Ngữ Hàm không muốn huyên náo quá lớn, tránh thêm phiền toái cho Đoan Mộc Ly.
"Mị nhi, tại sao nàng không nhận ta?"
Mặt hồng hồng phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn dẹt lại, thiếu niên giống như con nít, rất ủy khuất mà nhìn nàng.
"...... Bởi vì ta căn bản cũng không biết ngươi."
Quý Ngữ Hàm đối với gương mặt như vậy thật sự là có chút không có sức chống cự, thật đáng yêu a!
"Nàng lặp lại lần nữa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đột nhiên đen lại, nét khả ái trẻ con trong nháy mắt tựa như hung thần ác sát, rống lên như muốn ăn thịt người.
Quý Ngữ Hàm bị chấn động co rụt về phía sau, rùng mình một cái.
...... Đây là biến thân ? Quý Ngữ Hàm đột nhiên liền nhớ lại truyện cậu bé ba mắt đã xem khi còn bé......
Vẫn là lão công nhà nàng tốt nhất, cho dù có biến thân thành sói đói, cũng rất tuấn tú, rất mê người.
"Cái đó, ngươi nhìn kỹ một chút đi, ta thật sự không phải là Mị nhi, ta tên là Quý Ngữ Hàm, trong cung này mọi người đều biết ta."
Quý Ngữ Hàm kiên nhẫn giải thích, "Chúng ta không thể nào có dáng dấp như đúc......"
Tiếng nói ngừng, bởi vì từ "Giống nhau như đúc", Quý Ngữ Hàm mới vừa ý thức được có gì đó không đúng.
"Ngươi nói Mị nhi họ gì?"
Mĩ thiếu niên biến thân ác sát, sắc mặt hung ác, "Nàng lại muốn gạt ta nói nàng mất trí nhớ? Nàng họ Tề ! Tề Mị nhi!"
"......" "Rắc rắc" một đạo Thiên Lôi đánh xuống.
Thấy nàng không phản bác, tâm tình của mĩ thiếu niên chuyển tốt, nét khả ái lại trở lại.
"Mị nhi, thì ra nàng xinh đẹp hơn so với trước kia, vậy tại sao phải gạt ta nói nàng bị hủy dung?”
"A...... Cái đó, ta nói giỡn với ngươi." Quý Ngữ Hàm cười khan trả lời.
"Nói giỡn mà gần một tháng, thấy ta lo lắng muốn chết cũng không nói lời nói thật!"
Thiếu niên có chút oán giận mà quở trách nàng một câu, nhưng mặt tràn đầy vui vẻ, cầm tay của nàng.
"Không phải là về nhà sao, tại sao không nói một tiếng liền chạy? Ta còn tưởng rằng nàng lại muốn bỏ rơi ta."
"A...... Hắc......"
Nhất thời không biết trả lời thế nào, Quý Ngữ Hàm chỉ có thể cười khan.
Gần một tháng?
Nàng muốn hôn mê......
Mới vừa cơm nước xong tiểu Dật vốn là tìm nàng chơi, xa xa nhìn thấy một Đại ca ca nắm lấy tay của nàng, hết sức nghi ngờ đã chạy tới.
"Thức ăn nương ——"
Quý Ngữ Hàm vội vàng đối với hắn hắn nháy mắt, ngăn cản tiểu Dật tiếp tục gọi như vậy.
Tác giả :
Thẩm Du