Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 44: Hoàng huynh yêu nghiệt
"...... Điên àh!" Phi Phi đi ra ngoài gặp trở ngại.
Lần này Tiên Hạc quả là một con quạ, mọi người còn phải tiếp tục tìm.
Bất quá lúc này, trừ Đoan Mộc Ly, tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Ngữ Hàm là một"Nhân vật nguy hiểm".
Bọn họ cũng quyết định chủ kiến, nàng đi theo, có thể, bất quá bất kể nàng phát ra thanh âm gì nữa, lần này tuyệt đối đều không nhìn tới, đem nàng như mây bay gió thoảng là được rồi ~
Chờ mọi người tản ra khắp nơi tìm Tiên Hạc quả, Quý Ngữ Hàm tựa vào thân cây bên cạnh mà ngồi.
Nàng sao giống như trở thành vũ khí nguyên tử có rất nhiều nguy hiểm?
Rõ ràng nàng là người yêu thích hòa bình, không có lực sát thương!
Trong lòng Quý Ngữ Hàm nghĩ như vậy, vì tăng cường ý chí, nàng còn mạnh hơn vỗ mặt đất một cái.
"Ầm" một tiếng, mặt đất bị nàng đánh thành một hố sâu, chính nàng thiếu chút nữa té xuống......
Ách...... Quý Ngữ Hàm đứng ở bờ hố nhìn đáy hố xa xa một cái.
Quả thật cần nhìn xa, cái hố sâu ghê.
Cái này...... Nàng thật sự là người không có lực sát thương ư? E hèm.
Vì duy trì hình tượng thục nữ của bản thân, Quý Ngữ Hàm hỏa tốc quơ một đống nhánh cây che lên trên cái hố, lại đắp chút lá cây cùng nấm, để cho nó thoạt nhìn giống như lúc ban đầu.
Nghe được thanh âm, hắn vốn là chạy về trước xem chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy động tác của nàng, Đoan Mộc Ly đoán được đại khái không có lên tiếng gọi nàng, cố nhịn cười, rồi tiếp tục đi sâu vào rừng cây tìm Tiên Hạc quả.
Làm xong, Quý Ngữ Hàm yên lòng lại tìm gốc cây gần đó dựa vào ngồi xuống.
Nhìn đi, nàng đúng là một người không có lực sát thương...... E hèm.
Lần này nàng không dám đánh tùy tiện nữa, an phận mà vừa tựa vào cây vừa xem sách.
"Quý Ngữ Hàm."
Thanh âm vô cùng chậm chạp ưu nhã đột nhiên vang lên.
Quý Ngữ Hàm ngẩng đầu lên, ngay sau đó sửng sốt, hóa đá mà nhìn Hồng Y nữ quỷ trước mắt...... Không đúng, là mĩ nam.
Chỉ là bây giờ không biết sao hắn lại nhẹ nhàng bay ở giữa không trung, giống như nữ quỷ......
Quý Ngữ Hàm khe khẽ rùng mình một cái, sau đó mới lên tiếng.
"Cái đó...... Ngươi như vậy thật cực khổ? Thật ra thì ta biết ngươi còn sống, không cần làm ta sợ, hay là ngươi xuống đây đi."
"......"
Quý Ngữ Hàm phản ứng cùng hắn dự liệu hoàn toàn khác nhau, mặt Đoan Mộc Hồng cứng một cái.
Bình tĩnh,bình tĩnh, không thể chảy nước miếng......
Hu hu...... Không để cho nước miếng chảy là không phúc hậu !
Quý Ngữ Hàm lập tức giơ sách lên, ngượng ngùng nửa che mặt
Thật ra thì nàng cảm giác dáng vẻ của mình sắp chảy nước miếng quá mất mặt, muốn che giấu.....
Lần này ánh sáng tốt, thấy mọi thứ rõ ràng hơn, hoàng huynh của Đoan Mộc Ly thật đúng là yêu nghiệt a a a!
Ánh mắt Đoan Mộc Hồng dừng lại ở trên mặt nàng, "Ngươi biết chuyện ta cùng Đoan Mộc Ly?"
"Phiêu" Đoan Mộc Hồng ở giữa không trung, ống tay áo hơi vung, từ giữa không trung rơi xuống.
"Ừ, thật ra thì các ngươi...... A, ngươi......"
"Câm miệng!"
Vốn là vẻ mặt yêu nghiệt rất mê người đột nhiên thanh âm trầm xuống, "Đừng mong giúp hắn giải thích!"
"Không phải......"
Không còn kịp rồi......
"Phanh" một tiếng, Đoan Mộc Hồng rơi vào trong cái hố......
Trên đầu Quý Ngữ Hàm chảy xuống giọt mồ hôi lạnh, chạy đến bờ hố.
"Cái đó...... Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi phía dưới này là một cái hố......"
"......"
Trên gương mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng mơ hồ hiện lên xanh mét.
Quý Ngữ Hàm đang muốn mở miệng, lại nghe đến một tiếng kêu, "Quý tiểu thư ~"
Hả?
Quý Ngữ Hàm nhìn người có bộ mặt cười chạy tới, "Không Không?"
"Đừng gọi thân thiết như vậy, " Không Không vỗ vỗ y phục, "Người yêu của ta ở gần đây, để cho nàng nghe sẽ hiểu lầm nữa."
"...... Vậy ta gọi đại sư đi." Mấu chốt là hắn không phải là hòa thượng thật......
Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, "Ngươi đã đuổi kịp người yêu ? Nàng ở đâu?"
"Còn không có đuổi kịp, tính tình nàng lạnh băng, đến bây giờ cũng đối với ta hờ hững."
Không Không vừa nói vừa nhìn khắp nơi, "Ta rõ ràng là đuổi theo nàng đến đây mà, người đâu?"
"......"
Mồ hôi lạnh vèo vèo trợt xuống, Quý Ngữ Hàm khóe miệng co quắp hỏi, "Người trong lòng ngươi không phải là mặc y phục màu đỏ chứ?"
"Đúng là mặc y phục màu đỏ!"
(Phụt!!!!)
Không Không mặt say mê, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn cầm khung thêu đang thêu, thật là nữ nhân hiền lành!"
"......"
Quý Ngữ Hàm đã bị sét đánh đến mức ngoài tiêu trong tan nát, yên lặng rơi lệ mà chỉ chỉ đáy hố, "Ngươi nói là hắn?"
"A...... Sao nàng té xuống đó vậy? Người nào thất đức, đào cái hố sâu như vậy hả!"
Không Không lập tức muốn tìm sợi dây cứu người.
Quý Ngữ Hàm kéo hắn, "Cái đó...... Hắn là ca ca của Đoan Mộc Ly."
"......" Không Không không phản ứng kịp.
"...... Hắn là nam."
"......" Không Không nhìn khuôn mặt yêu nghiệt hết sức xinh đẹp của "Người yêu", trước mắt tối sầm, hôn mê.
Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, đây mới là ý nghĩa sâu xa đích thực của hồng nhan họa thủy......
"Để cho ta đi lên."
Thanh âm chậm chạp ưu nhã từ đáy hố nhẹ nhàng vang lên.
"Khụ, khụ, hay là ngươi trước tiên ở đáy hố, chờ Đoan Mộc Ly trở lại hãy nói."
"Ngươi thật muốn chờ hắn trở lại?"
Mắt hơi dẹp cong cong mang ý cười, giống như là cất giấu điểm dựa dẫm đã vỡ nát, ánh mắt mị hoặc câu người, "Hắn trở lại, ta có thể sống nổi nữa sao."
...... Mỹ nam kế! Mỹ nam kế của Yêu nghiệt!
Cái này...... Đối đãi với yêu nghiệt, phần thưởng khả quan, nhưng chỉ có thể chảy nước miếng, chứ không thể tiếp tục bị lừa gạt!
Cho nên Quý Ngữ Hàm lau nước miếng, "Ta không thể để cho ngươi đi lên, Đoan Mộc Ly hắn cũng sẽ không giết ngươi, hay là các ngươi hảo hảo nói chuyện một chút đi."
Bất quá nàng một chút cũng không để ý đến hắn đang cười cười với nàng a......"Ực".
Vui vẻ trên mặt Đoan Mộc Hồng sâu hơn, "Ta ngược lại lần đầu tiên nhìn thấy có người đối với gương mặt của ta không động lòng, ngươi cảm thấy Đoan Mộc Ly tuấn tú hơn so với ta?"
Hu hu, ai nói nàng không động lòng ? Nàng đây không phải là đang cảnh báo mình không chảy nước miếng sao?
" Dáng dấp ngươi yêu nghiệt hơn so với hắn." Quý Ngữ Hàm nói thật.
Nhưng vẫn là lão công mình tốt nhất!
Nếu như sắc lang kia không giả bộ ghen, ở trên cuốn sổ ghi chép "Tội danh" cuả nàng, nàng còn có thể lôi kéo lão công cùng nhau thưởng thức mĩ nam.
"Ngươi ngược lại không giống như nữ nhân trước kia của Đoan Mộc Ly."
"...... Cái đó, khích bác ly gián vô dụng, trước kia hắn không có nữ nhân."
"Hắn nói?"
Mị hoặc vui vẻ sâu hơn, "Có muốn xem chứng cớ hay không?"
"Không muốn." Quý Ngữ Hàm trả lời như chém sắt.
Đoan Mộc Hồng hơi sửng sờ, "Tại sao?"
"...... Bởi vì có thể ngươi muốn đem ta mang tới một nơi không có ai, tìm nồi đem ta nấu."
Hu hu...... Nói đi nói lại, nàng vẫn lo lắng bị ăn!
Chẳng qua nàng thật sự có chút tò mò, bây giờ có người không muốn thả nàng vào trong nồi nấu, nàng cũng có chút không quen a......
Đôi mắt dài hẹp yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng hơi nhíu, "Ta không có hứng thú ăn ngươi."
"......" ? ? ?
"Ta ăn chay."
"......" Hu hu, lời này nghe thế nào cũng đều giống như là đang mắng chửi người khác......
Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Cái đó, ăn chay rất tốt......"
"Hiện tại chịu đi theo ta xem chứng cớ chưa?"
"Không đi." Lần nữa như đinh đóng cột.
Gân xanh trên trán Đoan Mộc Hồng nhảy nhảy, nhưng cũng không có nổi giận, nụ cười mê người lại sâu hơn, "Lần này lại sợ cái gì?”
"...... Đề tài tiếp theo đi."
Đáp án này quá mất mặt, nàng sợ Đoan Mộc Ly ghi thêm tội danh cho nàng......
Không nghĩ tới Quý Ngữ Hàm khó đối phó như vậy, kiên nhẫn của Đoan Mộc Hồng tiêu hao hầu như không còn, hơi lui về phía sau một bước, giống như đang quan sát nàng lần nữa, "Ngươi cho rằng ta tự mình lên không được?"
"Vậy lên đây đi......"
Quý Ngữ Hàm nhìn độ cao, suy đoán, "Bất quá ngươi đi lên cũng sẽ tạo ra thanh âm, như vậy Đoan Mộc Ly cũng sẽ chạy về thôi"
Ánh mắt mị hoặc hơi nhíu, "Ta không giống ngươi, có ý nghĩ đần như vậy."
"......"
Khụ, khụ, phải bình tĩnh, coi như đây là đang khen nàng......
"Lần đầu tiên gặp mặt, ta không có giết ngươi."
"...... Nga." Không phải muốn nàng nói cám ơn chứ?
"Đó không phải bởi vì ngươi nhìn thấy bên gáy ta có ấn ký màu vàng sao?"
Trên mặt rất yêu nghiệt đột nhiên có nhiều tia sát khí lạnh lẽo, "Đó là phòng của Mị nhi, ai xông vào cũng đều đáng chết."
"......" Quý Ngữ Hàm rùng mình một cái.
Nói như vậy nàng vừa mới xuất hiện, cũng đã bị kết án tử tội?
Người trong hoàng cung cũng quá không phúc hậu, chỗ nguy hiểm như vậy, ít ra cũng phải làm bảng thông báo cấm vào chứ......
Khi đó, hắn còn không nhìn thấy ấn ký bên gáy nàng?
Vậy vì sao hạ thủ lưu tình với nàng?
Thanh âm lạnh lẽo của Đoan Mộc Hồng trả lời nghi vấn trong lòng nàng, "Ta không trực tiếp giết ngươi, là bởi vì hình dáng ngươi cùng Mị nhi rất giống nhau."
Cho nên hắn lưu nàng lại.
Chờ lúc hắn thật sự muốn ra tay, liền phát hiện nàng là người của Đoan Mộc Ly, cho nên tạm thời buông tha cho suy nghĩ giết người.
Dĩ nhiên, chẳng qua chỉ là tạm thời.
"Nga?"
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, thiệt hay giả vậy?
Không nghe Đoan Mộc Ly đề cập tới, những người khác trong cung cho tới bây giờ cũng không hề đề cập tới chuyện này.
Đoan Mộc Hồng từ trong ngực đem ra một bức thêu, hài lòng nhìn vẻ mặt Quý Ngữ Hàm đang khiếp sợ đến biến thành ngốc nghếch.
Tầm mắt rơi vào hình ảnh bức thêu trong tay, thanh âm của hắn thấp đi, "Đây chính là Mị nhi."
Quý Ngữ Hàm tiếp tục đờ đẫn.
"Ngươi không nghĩ tới sao? Đoan Mộc Ly cưng chìu ngươi, có thể là nguyên nhân khác."
Tiếp tục đờ đẫn.
Đợi nửa ngày, phản ứng của Quý Ngữ Hàm đều là hóa đá, Đoan Mộc Hồng có chút không kiên nhẫn, mở miệng gọi nàng, "Quý Ngữ Hàm."
"......"
"...... Quý Ngữ Hàm!"
"A? Nga......"
Quý Ngữ Hàm rốt cục hoàn hồn, hỏa tốc cầm sách che kín mặt, "Tay của ngươi đẹp quá à......"
Bình tĩnh, không thể chảy nước miếng!
Nàng lúng túng cười cười, "Ngại quá, mới vừa rồi ngươi nói với ta cái gì? Ta thất thần nên không nghe."
"......" Đoan Mộc Hồng sắp ngã xuống.
Vẻ mặt yêu nghiệt rất hấp dẫn hiện tại hơi vặn vẹo, thoạt nhìn giống như muốn ăn thịt người, "Ta nói đây chính là Mị nhi!"
Lần này Quý Ngữ Hàm cuối cùng đem ánh mắt chăm chú đặt ở ảnh thêu, có chút ngạc nhiên gật đầu, "Hình như có chút giống nhau."
"......" Không tức giận?
Chỉ phản ứng như vậy?
Đoan Mộc Hồng đột nhiên có chút quá mệt mỏi, mất hết ý chí, muốn tìm ngọn núi ẩn cư, suy nghĩ muốn tránh Quý Ngữ Hàm thật xa, đừng bao giờ gặp lại......
Hắn cắn răng nghiến lợi, "Ngươi không cảm thấy khả nghi? Đoan Mộc Ly rốt cuộc là thích ngươi, hay là bắt ngươi làm thế thân?"
"......"
Quý Ngữ Hàm đấu tranh một lát, cuối cùng dùng giọng nói uyển chuyển nhất, khéo léo mà nói, "Ta cảm thấy Đoan Mộc Ly rất thông minh, sẽ không làm chuyện tìm thế thân ngu xuẩn như vậy."
"......" Vẻ mặt yêu nghiệt từ mê người chuyền sang sang xanh mét, bắp thịt trên mặt đều co giật dữ dội.
"...... Khụ, khụ, ngươi không nên hiểu lầm, ý của ta không phải nói ngươi ngu."
Quý Ngữ Hàm hơi né sang bên cạnh, tránh khỏi tầm mắt muốn giết người của hắn.
Giọng nói của nàng đã đủ uyển chuyển rồi a...... Ai.
Khuôn mặt Đoan Mộc Hồng có hình dáng vô cùng yêu nghiệt không phải giống người, hơn nữa hiện tại ánh mắt hắn hung ác, Quý Ngữ Hàm thấy thế trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chẳng qua lòng hiếu kỳ lại rất muốn được thỏa mãn......
"Khụ, khụ, ta muốn hỏi ngươi một chút, bây giờ ngươi có muốn ăn ta hay không ?"
Hiện tại hắn cũng rất muốn ăn thịt người......
"......" Đoan Mộc Hồng cảm giác thần kinh mình nổ tung.
Vươn tay chợt đánh hướng đáy hố, lợi dụng phản lực bắn ngược xông ra, Đoan Mộc Hồng nhảy khỏi hố sâu, không thèm nhìn Quý Ngữ Hàm một cái, trực tiếp lắc mình rời khỏi rừng cây.
Chỉ đi như vậy sao? Quý Ngữ Hàm sững sờ tại chỗ.
Công phu chỉ trong nháy mắt mấy cái, Đoan Mộc Ly đã xông trở lại, ôm cổ nàng, "Thế nào?"
"Không có gì."
Quý Ngữ Hàm vội vàng an ủi lão công nhà mình đang vô cùng khẩn trương kiểm tra, "Là hoàng huynh ngươi tới."
Đoan Mộc Ly càng thêm khẩn trương, vội hỏi, "Hắn không có thương tổn nàng chứ? Sao hắn có thể đơn giản liền đi như vậy?"
"Không có, ngươi yên tâm đi, hắn cũng không đụng đến ta."
Quý Ngữ Hàm do dự một chút, "Cái đó, ta cảm thấy hắn là bị ta dọa 囧 chạy mất......"
Thật ra thì lúc hắn từ đáy hố ra ngoài, hoàn toàn có thể thử đem nàng bắt theo, nhưng hắn không hề làm như vậy......
Đại khái là bởi vì cảm thấy đem nàng trói về, hắn sẽ bị 囧 bị sét đánh trái phải tan xác mất, mà không có đường về?
Đây không phải thật sự là chuyện đáng kiêu ngạo gì...... Hu hu.
Nghe Quý Ngữ Hàm kể lại, Đoan Mộc Ly cười ha hả.
"Lần sau gặp được hoàng huynh, nàng cứ một quyền đánh thắng đi, để cho hắn thống khoái ngất đi."
"Ta hôm nay thật đúng là muốn làm như vậy, bất quá không thể ra tay được."
"Ực"...... Gương mặt rất yêu nghiệt a, đánh hư rồi sẽ không còn đẹp nữa.
Đang nhớ lại gương mặt Đoan Mộc Hồng, Quý Ngữ Hàm nghe được một trận tiếng sột soạt.
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt tản đi, Quý Ngữ Hàm sắp khóc mà ý thức được mình đã nói sai.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đoan Mộc Ly quả nhiên là vẻ mặt vô cùng tốt, cầm cuốn sổ nhỏ đang "Múa bút thành văn".
Hu hu, "Ta chỉ nhìn có một chút, không thể tính là tội danh, đừng ghi mà."
"Vậy ngày mai ta cũng đi nhìn mỹ nữ."
"Được, ngươi đi đi." Quý Ngữ Hàm lập tức gật đầu.
Nàng tin tưởng lão công nhà mình sẽ coi mỹ nữ như mây trôi.
(Khụ, vậy các bạn đoán, anh có đi xem mỹ nữ thật không, hay là…. He he….)
Lần này Tiên Hạc quả là một con quạ, mọi người còn phải tiếp tục tìm.
Bất quá lúc này, trừ Đoan Mộc Ly, tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Ngữ Hàm là một"Nhân vật nguy hiểm".
Bọn họ cũng quyết định chủ kiến, nàng đi theo, có thể, bất quá bất kể nàng phát ra thanh âm gì nữa, lần này tuyệt đối đều không nhìn tới, đem nàng như mây bay gió thoảng là được rồi ~
Chờ mọi người tản ra khắp nơi tìm Tiên Hạc quả, Quý Ngữ Hàm tựa vào thân cây bên cạnh mà ngồi.
Nàng sao giống như trở thành vũ khí nguyên tử có rất nhiều nguy hiểm?
Rõ ràng nàng là người yêu thích hòa bình, không có lực sát thương!
Trong lòng Quý Ngữ Hàm nghĩ như vậy, vì tăng cường ý chí, nàng còn mạnh hơn vỗ mặt đất một cái.
"Ầm" một tiếng, mặt đất bị nàng đánh thành một hố sâu, chính nàng thiếu chút nữa té xuống......
Ách...... Quý Ngữ Hàm đứng ở bờ hố nhìn đáy hố xa xa một cái.
Quả thật cần nhìn xa, cái hố sâu ghê.
Cái này...... Nàng thật sự là người không có lực sát thương ư? E hèm.
Vì duy trì hình tượng thục nữ của bản thân, Quý Ngữ Hàm hỏa tốc quơ một đống nhánh cây che lên trên cái hố, lại đắp chút lá cây cùng nấm, để cho nó thoạt nhìn giống như lúc ban đầu.
Nghe được thanh âm, hắn vốn là chạy về trước xem chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy động tác của nàng, Đoan Mộc Ly đoán được đại khái không có lên tiếng gọi nàng, cố nhịn cười, rồi tiếp tục đi sâu vào rừng cây tìm Tiên Hạc quả.
Làm xong, Quý Ngữ Hàm yên lòng lại tìm gốc cây gần đó dựa vào ngồi xuống.
Nhìn đi, nàng đúng là một người không có lực sát thương...... E hèm.
Lần này nàng không dám đánh tùy tiện nữa, an phận mà vừa tựa vào cây vừa xem sách.
"Quý Ngữ Hàm."
Thanh âm vô cùng chậm chạp ưu nhã đột nhiên vang lên.
Quý Ngữ Hàm ngẩng đầu lên, ngay sau đó sửng sốt, hóa đá mà nhìn Hồng Y nữ quỷ trước mắt...... Không đúng, là mĩ nam.
Chỉ là bây giờ không biết sao hắn lại nhẹ nhàng bay ở giữa không trung, giống như nữ quỷ......
Quý Ngữ Hàm khe khẽ rùng mình một cái, sau đó mới lên tiếng.
"Cái đó...... Ngươi như vậy thật cực khổ? Thật ra thì ta biết ngươi còn sống, không cần làm ta sợ, hay là ngươi xuống đây đi."
"......"
Quý Ngữ Hàm phản ứng cùng hắn dự liệu hoàn toàn khác nhau, mặt Đoan Mộc Hồng cứng một cái.
Bình tĩnh,bình tĩnh, không thể chảy nước miếng......
Hu hu...... Không để cho nước miếng chảy là không phúc hậu !
Quý Ngữ Hàm lập tức giơ sách lên, ngượng ngùng nửa che mặt
Thật ra thì nàng cảm giác dáng vẻ của mình sắp chảy nước miếng quá mất mặt, muốn che giấu.....
Lần này ánh sáng tốt, thấy mọi thứ rõ ràng hơn, hoàng huynh của Đoan Mộc Ly thật đúng là yêu nghiệt a a a!
Ánh mắt Đoan Mộc Hồng dừng lại ở trên mặt nàng, "Ngươi biết chuyện ta cùng Đoan Mộc Ly?"
"Phiêu" Đoan Mộc Hồng ở giữa không trung, ống tay áo hơi vung, từ giữa không trung rơi xuống.
"Ừ, thật ra thì các ngươi...... A, ngươi......"
"Câm miệng!"
Vốn là vẻ mặt yêu nghiệt rất mê người đột nhiên thanh âm trầm xuống, "Đừng mong giúp hắn giải thích!"
"Không phải......"
Không còn kịp rồi......
"Phanh" một tiếng, Đoan Mộc Hồng rơi vào trong cái hố......
Trên đầu Quý Ngữ Hàm chảy xuống giọt mồ hôi lạnh, chạy đến bờ hố.
"Cái đó...... Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi phía dưới này là một cái hố......"
"......"
Trên gương mặt yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng mơ hồ hiện lên xanh mét.
Quý Ngữ Hàm đang muốn mở miệng, lại nghe đến một tiếng kêu, "Quý tiểu thư ~"
Hả?
Quý Ngữ Hàm nhìn người có bộ mặt cười chạy tới, "Không Không?"
"Đừng gọi thân thiết như vậy, " Không Không vỗ vỗ y phục, "Người yêu của ta ở gần đây, để cho nàng nghe sẽ hiểu lầm nữa."
"...... Vậy ta gọi đại sư đi." Mấu chốt là hắn không phải là hòa thượng thật......
Quý Ngữ Hàm hừ hừ cổ họng, "Ngươi đã đuổi kịp người yêu ? Nàng ở đâu?"
"Còn không có đuổi kịp, tính tình nàng lạnh băng, đến bây giờ cũng đối với ta hờ hững."
Không Không vừa nói vừa nhìn khắp nơi, "Ta rõ ràng là đuổi theo nàng đến đây mà, người đâu?"
"......"
Mồ hôi lạnh vèo vèo trợt xuống, Quý Ngữ Hàm khóe miệng co quắp hỏi, "Người trong lòng ngươi không phải là mặc y phục màu đỏ chứ?"
"Đúng là mặc y phục màu đỏ!"
(Phụt!!!!)
Không Không mặt say mê, "Ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng còn cầm khung thêu đang thêu, thật là nữ nhân hiền lành!"
"......"
Quý Ngữ Hàm đã bị sét đánh đến mức ngoài tiêu trong tan nát, yên lặng rơi lệ mà chỉ chỉ đáy hố, "Ngươi nói là hắn?"
"A...... Sao nàng té xuống đó vậy? Người nào thất đức, đào cái hố sâu như vậy hả!"
Không Không lập tức muốn tìm sợi dây cứu người.
Quý Ngữ Hàm kéo hắn, "Cái đó...... Hắn là ca ca của Đoan Mộc Ly."
"......" Không Không không phản ứng kịp.
"...... Hắn là nam."
"......" Không Không nhìn khuôn mặt yêu nghiệt hết sức xinh đẹp của "Người yêu", trước mắt tối sầm, hôn mê.
Quý Ngữ Hàm im lặng rơi lệ, đây mới là ý nghĩa sâu xa đích thực của hồng nhan họa thủy......
"Để cho ta đi lên."
Thanh âm chậm chạp ưu nhã từ đáy hố nhẹ nhàng vang lên.
"Khụ, khụ, hay là ngươi trước tiên ở đáy hố, chờ Đoan Mộc Ly trở lại hãy nói."
"Ngươi thật muốn chờ hắn trở lại?"
Mắt hơi dẹp cong cong mang ý cười, giống như là cất giấu điểm dựa dẫm đã vỡ nát, ánh mắt mị hoặc câu người, "Hắn trở lại, ta có thể sống nổi nữa sao."
...... Mỹ nam kế! Mỹ nam kế của Yêu nghiệt!
Cái này...... Đối đãi với yêu nghiệt, phần thưởng khả quan, nhưng chỉ có thể chảy nước miếng, chứ không thể tiếp tục bị lừa gạt!
Cho nên Quý Ngữ Hàm lau nước miếng, "Ta không thể để cho ngươi đi lên, Đoan Mộc Ly hắn cũng sẽ không giết ngươi, hay là các ngươi hảo hảo nói chuyện một chút đi."
Bất quá nàng một chút cũng không để ý đến hắn đang cười cười với nàng a......"Ực".
Vui vẻ trên mặt Đoan Mộc Hồng sâu hơn, "Ta ngược lại lần đầu tiên nhìn thấy có người đối với gương mặt của ta không động lòng, ngươi cảm thấy Đoan Mộc Ly tuấn tú hơn so với ta?"
Hu hu, ai nói nàng không động lòng ? Nàng đây không phải là đang cảnh báo mình không chảy nước miếng sao?
" Dáng dấp ngươi yêu nghiệt hơn so với hắn." Quý Ngữ Hàm nói thật.
Nhưng vẫn là lão công mình tốt nhất!
Nếu như sắc lang kia không giả bộ ghen, ở trên cuốn sổ ghi chép "Tội danh" cuả nàng, nàng còn có thể lôi kéo lão công cùng nhau thưởng thức mĩ nam.
"Ngươi ngược lại không giống như nữ nhân trước kia của Đoan Mộc Ly."
"...... Cái đó, khích bác ly gián vô dụng, trước kia hắn không có nữ nhân."
"Hắn nói?"
Mị hoặc vui vẻ sâu hơn, "Có muốn xem chứng cớ hay không?"
"Không muốn." Quý Ngữ Hàm trả lời như chém sắt.
Đoan Mộc Hồng hơi sửng sờ, "Tại sao?"
"...... Bởi vì có thể ngươi muốn đem ta mang tới một nơi không có ai, tìm nồi đem ta nấu."
Hu hu...... Nói đi nói lại, nàng vẫn lo lắng bị ăn!
Chẳng qua nàng thật sự có chút tò mò, bây giờ có người không muốn thả nàng vào trong nồi nấu, nàng cũng có chút không quen a......
Đôi mắt dài hẹp yêu nghiệt của Đoan Mộc Hồng hơi nhíu, "Ta không có hứng thú ăn ngươi."
"......" ? ? ?
"Ta ăn chay."
"......" Hu hu, lời này nghe thế nào cũng đều giống như là đang mắng chửi người khác......
Quý Ngữ Hàm cười khan hai tiếng, "Cái đó, ăn chay rất tốt......"
"Hiện tại chịu đi theo ta xem chứng cớ chưa?"
"Không đi." Lần nữa như đinh đóng cột.
Gân xanh trên trán Đoan Mộc Hồng nhảy nhảy, nhưng cũng không có nổi giận, nụ cười mê người lại sâu hơn, "Lần này lại sợ cái gì?”
"...... Đề tài tiếp theo đi."
Đáp án này quá mất mặt, nàng sợ Đoan Mộc Ly ghi thêm tội danh cho nàng......
Không nghĩ tới Quý Ngữ Hàm khó đối phó như vậy, kiên nhẫn của Đoan Mộc Hồng tiêu hao hầu như không còn, hơi lui về phía sau một bước, giống như đang quan sát nàng lần nữa, "Ngươi cho rằng ta tự mình lên không được?"
"Vậy lên đây đi......"
Quý Ngữ Hàm nhìn độ cao, suy đoán, "Bất quá ngươi đi lên cũng sẽ tạo ra thanh âm, như vậy Đoan Mộc Ly cũng sẽ chạy về thôi"
Ánh mắt mị hoặc hơi nhíu, "Ta không giống ngươi, có ý nghĩ đần như vậy."
"......"
Khụ, khụ, phải bình tĩnh, coi như đây là đang khen nàng......
"Lần đầu tiên gặp mặt, ta không có giết ngươi."
"...... Nga." Không phải muốn nàng nói cám ơn chứ?
"Đó không phải bởi vì ngươi nhìn thấy bên gáy ta có ấn ký màu vàng sao?"
Trên mặt rất yêu nghiệt đột nhiên có nhiều tia sát khí lạnh lẽo, "Đó là phòng của Mị nhi, ai xông vào cũng đều đáng chết."
"......" Quý Ngữ Hàm rùng mình một cái.
Nói như vậy nàng vừa mới xuất hiện, cũng đã bị kết án tử tội?
Người trong hoàng cung cũng quá không phúc hậu, chỗ nguy hiểm như vậy, ít ra cũng phải làm bảng thông báo cấm vào chứ......
Khi đó, hắn còn không nhìn thấy ấn ký bên gáy nàng?
Vậy vì sao hạ thủ lưu tình với nàng?
Thanh âm lạnh lẽo của Đoan Mộc Hồng trả lời nghi vấn trong lòng nàng, "Ta không trực tiếp giết ngươi, là bởi vì hình dáng ngươi cùng Mị nhi rất giống nhau."
Cho nên hắn lưu nàng lại.
Chờ lúc hắn thật sự muốn ra tay, liền phát hiện nàng là người của Đoan Mộc Ly, cho nên tạm thời buông tha cho suy nghĩ giết người.
Dĩ nhiên, chẳng qua chỉ là tạm thời.
"Nga?"
Quý Ngữ Hàm sửng sốt, thiệt hay giả vậy?
Không nghe Đoan Mộc Ly đề cập tới, những người khác trong cung cho tới bây giờ cũng không hề đề cập tới chuyện này.
Đoan Mộc Hồng từ trong ngực đem ra một bức thêu, hài lòng nhìn vẻ mặt Quý Ngữ Hàm đang khiếp sợ đến biến thành ngốc nghếch.
Tầm mắt rơi vào hình ảnh bức thêu trong tay, thanh âm của hắn thấp đi, "Đây chính là Mị nhi."
Quý Ngữ Hàm tiếp tục đờ đẫn.
"Ngươi không nghĩ tới sao? Đoan Mộc Ly cưng chìu ngươi, có thể là nguyên nhân khác."
Tiếp tục đờ đẫn.
Đợi nửa ngày, phản ứng của Quý Ngữ Hàm đều là hóa đá, Đoan Mộc Hồng có chút không kiên nhẫn, mở miệng gọi nàng, "Quý Ngữ Hàm."
"......"
"...... Quý Ngữ Hàm!"
"A? Nga......"
Quý Ngữ Hàm rốt cục hoàn hồn, hỏa tốc cầm sách che kín mặt, "Tay của ngươi đẹp quá à......"
Bình tĩnh, không thể chảy nước miếng!
Nàng lúng túng cười cười, "Ngại quá, mới vừa rồi ngươi nói với ta cái gì? Ta thất thần nên không nghe."
"......" Đoan Mộc Hồng sắp ngã xuống.
Vẻ mặt yêu nghiệt rất hấp dẫn hiện tại hơi vặn vẹo, thoạt nhìn giống như muốn ăn thịt người, "Ta nói đây chính là Mị nhi!"
Lần này Quý Ngữ Hàm cuối cùng đem ánh mắt chăm chú đặt ở ảnh thêu, có chút ngạc nhiên gật đầu, "Hình như có chút giống nhau."
"......" Không tức giận?
Chỉ phản ứng như vậy?
Đoan Mộc Hồng đột nhiên có chút quá mệt mỏi, mất hết ý chí, muốn tìm ngọn núi ẩn cư, suy nghĩ muốn tránh Quý Ngữ Hàm thật xa, đừng bao giờ gặp lại......
Hắn cắn răng nghiến lợi, "Ngươi không cảm thấy khả nghi? Đoan Mộc Ly rốt cuộc là thích ngươi, hay là bắt ngươi làm thế thân?"
"......"
Quý Ngữ Hàm đấu tranh một lát, cuối cùng dùng giọng nói uyển chuyển nhất, khéo léo mà nói, "Ta cảm thấy Đoan Mộc Ly rất thông minh, sẽ không làm chuyện tìm thế thân ngu xuẩn như vậy."
"......" Vẻ mặt yêu nghiệt từ mê người chuyền sang sang xanh mét, bắp thịt trên mặt đều co giật dữ dội.
"...... Khụ, khụ, ngươi không nên hiểu lầm, ý của ta không phải nói ngươi ngu."
Quý Ngữ Hàm hơi né sang bên cạnh, tránh khỏi tầm mắt muốn giết người của hắn.
Giọng nói của nàng đã đủ uyển chuyển rồi a...... Ai.
Khuôn mặt Đoan Mộc Hồng có hình dáng vô cùng yêu nghiệt không phải giống người, hơn nữa hiện tại ánh mắt hắn hung ác, Quý Ngữ Hàm thấy thế trong lòng vô cùng sợ hãi.
Chẳng qua lòng hiếu kỳ lại rất muốn được thỏa mãn......
"Khụ, khụ, ta muốn hỏi ngươi một chút, bây giờ ngươi có muốn ăn ta hay không ?"
Hiện tại hắn cũng rất muốn ăn thịt người......
"......" Đoan Mộc Hồng cảm giác thần kinh mình nổ tung.
Vươn tay chợt đánh hướng đáy hố, lợi dụng phản lực bắn ngược xông ra, Đoan Mộc Hồng nhảy khỏi hố sâu, không thèm nhìn Quý Ngữ Hàm một cái, trực tiếp lắc mình rời khỏi rừng cây.
Chỉ đi như vậy sao? Quý Ngữ Hàm sững sờ tại chỗ.
Công phu chỉ trong nháy mắt mấy cái, Đoan Mộc Ly đã xông trở lại, ôm cổ nàng, "Thế nào?"
"Không có gì."
Quý Ngữ Hàm vội vàng an ủi lão công nhà mình đang vô cùng khẩn trương kiểm tra, "Là hoàng huynh ngươi tới."
Đoan Mộc Ly càng thêm khẩn trương, vội hỏi, "Hắn không có thương tổn nàng chứ? Sao hắn có thể đơn giản liền đi như vậy?"
"Không có, ngươi yên tâm đi, hắn cũng không đụng đến ta."
Quý Ngữ Hàm do dự một chút, "Cái đó, ta cảm thấy hắn là bị ta dọa 囧 chạy mất......"
Thật ra thì lúc hắn từ đáy hố ra ngoài, hoàn toàn có thể thử đem nàng bắt theo, nhưng hắn không hề làm như vậy......
Đại khái là bởi vì cảm thấy đem nàng trói về, hắn sẽ bị 囧 bị sét đánh trái phải tan xác mất, mà không có đường về?
Đây không phải thật sự là chuyện đáng kiêu ngạo gì...... Hu hu.
Nghe Quý Ngữ Hàm kể lại, Đoan Mộc Ly cười ha hả.
"Lần sau gặp được hoàng huynh, nàng cứ một quyền đánh thắng đi, để cho hắn thống khoái ngất đi."
"Ta hôm nay thật đúng là muốn làm như vậy, bất quá không thể ra tay được."
"Ực"...... Gương mặt rất yêu nghiệt a, đánh hư rồi sẽ không còn đẹp nữa.
Đang nhớ lại gương mặt Đoan Mộc Hồng, Quý Ngữ Hàm nghe được một trận tiếng sột soạt.
Bong bóng màu hồng trong nháy mắt tản đi, Quý Ngữ Hàm sắp khóc mà ý thức được mình đã nói sai.
Ngẩng đầu nhìn lên, Đoan Mộc Ly quả nhiên là vẻ mặt vô cùng tốt, cầm cuốn sổ nhỏ đang "Múa bút thành văn".
Hu hu, "Ta chỉ nhìn có một chút, không thể tính là tội danh, đừng ghi mà."
"Vậy ngày mai ta cũng đi nhìn mỹ nữ."
"Được, ngươi đi đi." Quý Ngữ Hàm lập tức gật đầu.
Nàng tin tưởng lão công nhà mình sẽ coi mỹ nữ như mây trôi.
(Khụ, vậy các bạn đoán, anh có đi xem mỹ nữ thật không, hay là…. He he….)
Tác giả :
Thẩm Du