Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 151: Thiên hạ ai không động kinh
Người phía sau bọn họ trầm mặc nửa ngày, sau đó giọng nói âm trầm thực trịnh trọng nói, "Nói không nên lời."
"..." Mọi người co rút một chút.
"Hắn là ai vậy?" Quý Ngữ Hàm dùng tiếng Anh hỏi tiểu thư mặc áo choàng.
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh lắc đầu, "Chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua."
"..." Những người khác nghe không hiểu, chỉ có thể không nói gì nhìn hai người các nàng.
Lời cha ông dạy rất đúng mà, học giỏi một môn ngoại ngữ quan trọng đến cỡ nào...
Cùng lúc hai người các nàng nói chuyện, ở ngoài năm trăm mét mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào.
Nghe thấy âm thanh, nam nhân âm trầm giống như có chút nóng vội, nói chuyện cũng không chậm rì rì như trước đó, "Theo ta về cốc rồi lại nói!"
Mọi người vốn có chủ ý này, đương nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng chờ khi bọn hắn đi theo Đoan Mộc Ly cùng nhau xoay người...
Mọi người đều đồng loạt co rút.
Phi Phi thực cảm khái, "Bộ dạng của anh bạn này... Thực rực rỡ đó."
Nam nhân âm trầm hé ra gương mặt màu sắc rực rỡ, nổi giận, "Ngươi mới rực rỡ! Cả nhà ngươi đều rực rỡ!"
Nói xong hắn giơ lên một vật hình cầu màu lục, "Lại nói nhảm nữa ta cho ngươi biết tay!"
"..."
Lúc này ở khoảng cách gần, mọi người nhìn thấy rõ ràng, vật hình cầu kia kỳ thật là một... quả cầu tuyết...
Nhưng mặt ngoài của quả cầu tuyết nhuộm một lớp màu lục... Nói như vậy vừa rồi cái màu tím kia cũng là...
Mọi người nhìn nhìn trên thân nam nhân âm trầm đủ mọi dấu vết màu sắc, nhìn nhìn lại quả cầu tuyết kia, đột nhiên có ý tưởng thực động kinh.
"Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi... Ném tuyết?"
Giọng của nam nhân âm trầm không hờn giận, "Đúng, đừng dài dòng! Ta còn vội vã ra quân!"
"..."
Mọi người co rút một chút, hoài nghi nhìn tiểu thư mặc áo choàng.
Nơi này thật sự là nơi tà giáo mà nàng nói là muốn dùng năm mươi cô gái để hiến tế?
Không phải lạc đường chứ?
Hình như lùm cây thiết kế theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp, nam nhân âm trầm mang theo bọn họ đông gạt tây vòng, rất nhanh đi xuyên qua đó.
Thấy sắp ra khỏi lùm cây, hắn đột nhiên dừng bước lại, xoay người đánh giá Quý Ngữ Hàm, "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."
"... Chuyện gì?" Quý Ngữ Hàm mờ mịt quan sát hắn chưng ra khuôn mặt to lớn ở đối diện.
Nam nhân âm trầm nhăn mi lại, "Có vẻ ngươi là mẹ của ta."
"..."
Mọi người đang chuẩn bị động kinh một chút, nam nhân âm trầm vừa vui mừng vừa kích động nhào về phía Quý Ngữ Hàm, "Mẹ! Mẹ đã trở về!"
Sau đó hắn đã bị Đoan Mộc Ly đá văng ...
Nam nhân âm trầm đương nhiên không cam lòng bị đá văng, thực không khách khí lăn trở về.
Vì thế mọi người liền vừa nhìn hai người bọn họ đá nhau, vừa động kinh thê thảm...
Sau một trận đạp đá, nam nhân âm trầm tỏ ý không vui, căm tức nhìn Đoan Mộc Ly, "Cha, sao cha đi du ngoạn lại đi thành ngu ngốc như thế!"
"..." Vài người năng lực chịu đựng hơi kém một chút trực tiếp động kinh.
Quý Ngữ Hàm khóc lớn, "Ta muốn về hiện đại, ta muốn gọi 120..." Ô...
"Mẹ, mẹ không nhớ con sao? Con là Mộc Mộc, a... đúng rồi!"
Vị này không hề âm trầm, nhưng giống như thực động kinh, Mộc Mộc bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay lau sạch sẽ tuyết trên mặt, lau khô khuôn mặt ngổn ngang màu sắc.
Ặc...
Mọi người đều ngây dại.
Nhìn trái, ngó phải..."Bộ dạng hai người các ngươi hoàn toàn giống nhau."
"Bộ dạng của ta và mẹ giống nhau thì có gì không đúng?"
"..."
Quý Ngữ Hàm co giật, "Cho dù bộ dạng của ta và ngươi giống nhau, ta cũng không thể là mẹ của ngươi... Ngươi không phát hiện tuổi tác của bản thân không khác biệt với ta lắm sao..."
Mộc Mộc có chút tiếc hận nhìn nàng, "Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao? Con còn lớn hơn mẹ mà."
"..." Lại có mấy người động kinh ...
Quý Ngữ Hàm thực kiên cường không bị đánh gã, cao giọng hỏi hắn, "Ngươi lớn hơn ta, sao ta có thể là mẹ ngươi?"
"Mẹ, cái gì mẹ cũng không nhớ rõ?"
"..." Ô, vốn cũng không có gì khiến nàng phải nhớ mà?
Sao hắn còn nói là nàng đã quên mất chứ?
Đang buồn rầu, thấy vật trong suốt đang nằm úp sấp trên đỉnh đầu Quý Ngữ Hàm, ánh mắt Mộc Mộc sáng lên, "Mẹ, Minh còn đi theo mẹ?"
"..." Ngay cả Tiểu Trong Suốt hắn cũng biết?
"Minh, đừng ngủ! Đứng lên giúp ta chứng thật thân phận đi!"
Tiểu tử kia xoay người, không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ.
"Minh!"
Tiểu Trong Suốt nắm lấy một túm tóc của Quý Ngữ Hàm, che lên trên đầu tiếp tục ngủ.
Bị bỏ qua một bên, Mộc Mộc phát hỏa, "Mẹ, là Minh, Oa Nhi cũng còn đi theo mẹ chứ?"
"Gọi ta sao?" Oa Nhi chìa cái đầu nhỏ ra.
"Oa Nhi, nói cho bọn họ biết ta là ai ~ "
"Được nha."
Oa Nhi từ bên trong túi áo Quý Ngữ Hàm đi ra, còn thật sự nhìn mọi người, "Ta không biết hắn nha."
"..." Mọi người rơi lệ đầy mặt.
Nhìn Mộc Mộc giống như muốn động kinh, Quý Ngữ Hàm có ý tốt nhắc nhở hắn, "Oa Nhi mất trí nhớ, nhưng Tiểu Trong Suốt còn nhớ rõ chuyện trước kia."
Nghe vậy, Mộc Mộc bắt đầu xắn tay áo, "Minh! Ngươi nếu không đứng dậy ta liền hứa gả Oa Nhi cho người khác!"
Tiểu Trong Suốt phát hỏa, bật dậy đứng lên, "Cũng đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chỉ có một câu này!"
Mộc Mộc rất đắc ý, "Ai bảo ngươi sợ nhất chính là câu này ~ "
"..." Mọi người hóa ngốc.
Tiểu Trong Suốt thật đúng là có biết hắn? Hắn sẽ không thật sự là con của Quý Ngữ Hàm và Đoan Mộc Ly chứ...
Mọi người nhìn qua hai vợ chồng bọn họ, sau đó liền yên lặng lui về phía sau hai bước.
Quý Ngữ Hàm khóc ròng, kéo kéo tay áo Đoan Mộc Ly, "Thiếp muốn về nhà..." Ô.
"Mẹ, nơi này chính là nhà của mẹ ~ "
"..." Ô...
Đoan Mộc Ly ôm lấy nàng, xoay người hỏi tiên đế, "Ngươi biết hắn?"
"Không biết."
Tiên đế cũng đang vừa động kinh vừa mờ mịt, "Đây hẳn là đứa nhỏ có được sau khi hai người các ngươi rời khỏi tiên giới."
"Ngươi chính là tiên đế?"
Mộc Mộc liếc mắt đánh giá cao thấp hắn một cái, sau đó chỉ chỉ tiểu thư mặc áo choàng, "Nàng ấy là cô cô của ta."
"..." Mọi người rơi lệ, xem ra trận động kinh hôm nay là không thể tránh khỏi ...
"Yên, Yên Yên?"
Tiên đế kinh ngạc, liên tục lui về phía sau vài bước, "Ngươi là Đoan Mộc Yên?"
Rốt cục tiểu thư mặc áo choàng cũng nghe được tên hiện tại của mình, nhưng nàng không cao hứng nổi.
"Đoan Mộc Yên đã làm gì?"
"Không có gì, bất quá trước kia người yêu thầm tiên đế."
"Ta không thầm mến hắn, ta vừa mới xuyên qua."
"Con biết, thì ra chủ nhân khối thân thể này đầu thai sai, đã bị con đuổi đi, người vốn chính là cô cô của con."
"..." Mọi người đồng tình nhìn tiểu thư mặc áo choàng.
Sự thật quả nhiên đều rất tàn khốc ...
Tiểu thư mặc áo choàng tĩnh một chút, sau đó thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Ta nghĩ hiện tại liền sờ chết ngươi."
——————
Tiên đế cũng thực chân thành nhìn nàng, "Ta đang muốn tìm nàng nhờ hỗ trợ đây!"
Tiểu thư mặc áo choàng vừa vươn cánh tay nhỏ, mọi người lập tức đánh ngã tiên đế.
Phi Phi đặt câu hỏi, " Muội muội Đoan Mộc Ly còn dọa người hơn ca ca của nàng?"
Sao sau khi tiên đế biết thân phận của tiểu thư mặc áo choàng thì thái độ liền chuyển biến lớn như vậy?
Không Không khinh bỉ Phi Phi, "Đó không phải là vấn đề mấu chốt, còn dọa người hơn Đoan Mộc Ly, vậy tức là không phải người!"
Bất quá ngay sau đó Không Không cũng bị khinh rẻ ——
"Đoan Mộc Ly cũng đã không phải người!"
Tiên đế nghẹn ngào đánh gãy thảo luận của bọn họ về vấn đề chủng loại của Đoan Mộc Ly, "Yên Yên giống như chúng ta, là một người bình thường."
"..." Mọi người thực nghiêm túc nhìn hắn.
Phi Phi vỗ vỗ bả vai hắn, nói lời thấm thía, "Bạn hữu, về sau đừng nói dối nữa."
"... Ta nói đều là thật sự!"
Mọi người nghiêm khắc khiển trách hắn, "Nói bậy! Ngươi xem mấy người chúng ta có ai giống người bình thường chứ!"
"..." Tiên đế rơi lệ đầy mặt, "Yên Yên, nàng mau sờ chết ta đi!"
Tiểu thư mặc áo choàng không thể bình tĩnh xua xua tay, "Không được, ta muốn sờ chết chính mình trước."
"... Vì sao?"
Tiểu thư mặc áo choàng tốn hơi thừa lời, "Ta thế mà cũng là một người động kinh?"
Mọi người nổi giận, "Nàng cũng dám khinh bỉ chúng ta động kinh?"
"Quá càn rỡ! Đánh hắn!"
Vì thế mọi người cùng nhau đánh tiên đế...
Tiên đế phẫn nộ hô to, "Vì sao lại đánh ta?"
Mọi người tức giận, "Hắn thế mà lại muốn chúng ta đánh nữ nhân? Tiếp tục đánh!"
Sau một hồi nghiến răng, cuối cùng tiểu thư mặc áo choàng cũng bình tĩnh lại, nhìn về phía tiên đế bị vây đánh, bình tĩnh mở miệng ——
"Xem ra ngươi có thể trực tiếp bị đánh chết, không cần ta sờ chết ngươi, đi thuận lợi nhé."
"..." Tay đánh người của mọi người đều run lên một chút.
Cánh tay nhỏ vừa giơ lên, tiểu thư mặc áo choàng lại nghĩ tới điều gì đó, "Nếu có gặp ta thì không cần chào hỏi, kiếp sau ta muốn làm người bình thường."
"Chờ một chút!" Tiên đế khẩn trương ngăn nàng lại.
"Làm sao vậy?"
"Lúc uống canh Mạnh bà nên uống nồi bên trái!"
"..." Mọi người run run cào tường, ngay cả đánh người cũng đều quên.
Chỉ có tiểu thư mặc áo choàng còn thực bình tĩnh hỏi hắn, "Vì sao?"
Tiên đế lộ bi thống, "Bởi vì nồi bên phải... rất cay!"
"..." Mọi người hoảng sợ liên tục lui về phía sau, cùng vịn lấy nhau yên lặng rơi lệ.
Rốt cục ánh mắt tiểu thư mặc áo choàng cũng có chút dao động, "Nồi bên trái kia uống ngon không?"
"Sao có thể ngon chứ."
Tiên đế đau thương cắn khăn, "Mạnh bà nấu canh nhiều năm như vậy, vẫn không có gì tiến bộ, chả trách không được thăng quan."
"Không sao cả, uống không ngon còn có thể thêm đồ gia vị!"
Rốt cục có thể từ giã những ngày ăn hoa quả, tiểu thư mặc áo choàng có chút kích động mở áo choàng ra, lấy ra vài lọ gia vị.
"..." Mọi người động kinh càng lợi hại hơn.
"Nàng, không phải nàng chỉ có thể ăn hoa quả sao? Mang nhiều lọ gia vị như vậy làm gì?"
"Để lúc thèm ăn có thể ngửi được!"
"... Vì sao nàng không trực tiếp ngửi đồ ăn?"
Tiểu thư mặc áo choàng lại khôi phục bình tĩnh, "Lúc cấp bách đồ ăn có thể nhai được, lúc gấp cũng không thể ăn đồ gia vị."
"..." Mọi người lại lui ra phía sau một bước.
Cảm thấy đều đã nhắn nhủ đầy đủ, hai người chuẩn bị tự sát liếc nhau, dũng cảm giơ nắm tay về phía đối phương, "Đi vui nhé."
"Aizzz, cô cô, cô cô muốn đi chết sao?"
Đánh với Tiểu Trong Suốt nửa ngày Mộc Mộc không động kinh hỏi một câu.
"..." Mọi người nhanh chóng dời ánh mắt động kinh về hướng Mộc Mộc.
Hôm nay là ngày hội diễn xuất? Sao lại đều cùng nhau động kinh vậy chứ?
Có người cản trở nàng đi uống canh, tiểu thư mặc áo choàng vô cùng bất mãn, nàng quay đầu nhìn Mộc Mộc, "Có việc sao?"
"Giúp con mang về một bát canh Mạnh bà, con muốn nồi bên phải."
"..." Mọi người chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Một đám người phẫn nộ.
Phản rồi phản rồi !
Một đám người mới tới lại muốn đạp đổ nhóm tiền bối động kinh như bọn họ?
Phải dạy dỗ bọn họ một chút!
Giãy dụa đứng lên, Phi Phi chỉ huy, "Không Không, tuyên chiến đi!"
"Được!"
Không Không đứng ra, lộ vẻ ý chí chiến đấu sục sôi, "Gió xuân thổi, trống trận nổi lên, nói đến động kinh, chúng ta nào sợ ai!"
"Hay!" Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Không Không lại nổi giận, "Hay cái gì mà hay, còn chưa nói xong đâu!"
Nói xong hắn thay đổi vẻ mặt, tay ôm mặt, tay giơ lên, thực diễn cảm nói, "A... Ai, sợ, ai!"
"Đừng xúc động!"
Mọi người ba chân bốn cẳng giữ chặt Phi Phi, "Hiện tại chúng ta phải tỷ thí động kinh, hắn là chủ lực!"
"Đúng vậy, đại cục làm trọng!"
"..." Phi Phi buông nắm tay đã giơ lên xuống.
Tiên đế đã một lòng tìm chết, chuẩn bị làm luôn một lần, cho nên bị khiêu khích như vậy cũng không có phản ứng gì.
Nhưng thật ra tiểu thư mặc áo choàng lại có chút bất mãn với bọn họ, nhưng hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nàng nhìn Mộc Mộc, thực bình tĩnh nói, "Canh Mạnh bà không phục vụ ra bên ngoài."
Mộc Mộc né tránh một quyền của Tiểu Trong Suốt, nhíu mày hỏi, "Cái gì là ra bên ngoài?"
"Chính là mang ra ngoài uống."
"Vì sao không cho mang ra ngoài?"
"Bởi vì ta muốn đi tìm cái chết, không thể còn sống trở về."
"Không phải cô cô không chết được sao?"
"..." Tiểu thư mặc áo choàng không bình tĩnh nổi, "Vì sao?"
"Trước kia mỗi lần người kích động liền tự sát, sau đó lại ngại mỗi lần đều phải uống canh Mạnh bà, quá khó uống, cho nên phế đi sức mạnh, bảo cha mẹ con giúp người lập một trận pháp gì đó, để người tự sát thế nào cũng không chết được."
"..."
Mọi người bội phục nhìn nàng, quả nhiên rất mạnh mẽ...
Tiểu thư mặc áo choàng không tin chuyện tà đạo, rút đoản kiếm ra liền rạch một đường lên cổ tay mình.
Còn chưa đụng tới cổ tay nàng, đoản kiếm đã bị chặt đứt...
Mọi người an ủi nàng, "Đừng nản chí, ngươi chỉ xui xẻo gặp phải đồ kém chất lượng mà thôi!"
Bất quá bọn họ còn chưa nói hết câu, đoản kiếm bị chặt đứt liền lại hoàn hảo như lúc ban đầu...
"..." Mọi người liếc nhìn xa xa, trong lòng vô cùng đồng tình với nàng.
Tiên đế run lên một chút, "Nàng không đi uống canh? Ta đây đi một mình."
"..." Mọi người không nói gì nhìn hắn.
Qua cơn động kinh, thật sự không muốn sống sao?
Tiên đế nháy mắt rơi lệ, "Các ngươi không rõ chân tướng... Yên Yên, nàng cởi áo choàng ra đi."
"... Không phải người thấy mặt của ta sẽ thành tinh sao?"
"Nếu nàng là Đoan Mộc Yên, vậy sẽ không."
Tiên đế đau đớn cắn khăn, "Nhưng sẽ lấy mạng của ta."
Vì sao?
Lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc, chờ tiểu thư mặc áo choàng vạch trần chân tướng.
Mộc Mộc đồng tình nhìn tiên đế, sau đó bổ nhào vào tiểu thư mặc áo choàng cam đoan, "Cô cô, người cởi áo choàng đi, sẽ không xảy ra vấn đề đâu."
Cho nên tiểu thư mặc áo choàng liền làm theo...
Sau khi thấy rõ mặt của nàng, mọi người cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều lôn lên, thét chói tai "quao" một tiếng, sau đó liền hỏng mất...
Sau đó là âm thanh "bịch bịch" ngã xuống đất liên tiếp, người còn đứng được cũng chảy nước mắt ào ào, không biết nên đồng tình tiểu thư mặc áo choàng hay an ủi tiên đế trước.
"..."
Tiểu thư mặc áo choàng vốn không ôm hy vọng gì với khuôn mặt chưa từng nhìn thấy của mình, thấy mọi người phản ứng như vậy, lại cảm giác gió lạnh vù vù thổi trong lòng.
"Gương mặt ta... Thực khó nhìn?"
"Không, rất đẹp..."
"Vậy thì tại sao?"
Quý Ngữ Hàm lau lau nước mắt, "Ngươi... gương mặt quá giống chàng..."
Theo tay nàng chỉ, tiểu thư mặc áo choàng nhìn thấy Đoan Mộc Ly đang chưng ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa...
Sau đó nàng cũng động kinh theo mọi người...
Tiên đế vừa động kinh vừa giải thích với mọi người, "Năm đó ta biết Yên Yên thích ta, thời gian trôi qua, ta vốn cũng hơi thích nàng, nhưng mà, nhưng mà!"
Tiên đế nghẹn ngào ...
Mọi người thấu hiểu gật đầu, "Chúng ta biết!"
Biết Đoan Mộc Ly cũng đã đủ thảm, còn phải cưới một người có bộ dạng giống hắn...
Vẫn là trực tiếp tự sát đi...
Mọi người quay đầu dùng ánh mắt khiển trách Đoan Mộc Ly, thật sự là hại người rất nặng!
Đoan Mộc Ly cười nhạt hỏi Không Không, "Nếu bộ dạng của nương tử ngươi rất giống ta, ngươi có còn cưới nàng hay không?"
"..." Không Không tưởng tượng hình ảnh kia, sau đó run lên một chút, cắn răng gật đầu, "Cưới!"
Mọi người nổi giận, khinh bỉ hắn, "Rốt cuộc ngươi lại ủng hộ bên kia!"
Không Không nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, "Bộ dạng giống nhau thì sao? Các ngươi thật nông cạn! Ta thích nương tử nhà ta tiểu tinh linh động kinh đáng yêu!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ che mặt.
Mọi người nghĩ nghĩ một chút, hình như quả thật là có chuyện như vậy ~
Thế là bọn hắn sửa lại khinh bỉ tiên đế, "Ngươi quá nông cạn!"
Tiên đế kháng nghị, "Chính Yên Yên cũng bởi vì khuôn mặt này mà co rút!"
Tiểu thư mặc áo choàng giải thích, "Ta đây là kích động, ta vốn nghĩ bộ dạng của mình giống như đầu trâu mặt ngựa."
Không ngờ dĩ nhiên là mỹ nữ...
"Nhưng tiên đế có bóng ma tâm lý với diện mạo này của nàng thì sao?"
"Không sao cả!" tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh nói, "Dù sao ta cũng không thích hắn."
"..." Tiên đế choáng váng.
Mọi người vỗ vỗ tiên đế, thực chân thành nói, "Đáng đời."
"... Ta cũng chỉ do dự một chút, sau đó nàng và Tiểu Tiểu, hai người cùng nhau nhảy xuống từ ven hồ Cửu Thiên!"
Tiểu thư mặc áo choàng mờ mịt, "Tình cảm của ta và Đoan Mộc Ly tốt như vậy?"
"..."
Mộc Mộc đen mặt, "Sau khi con lớn lên cô cô có kể lại chuyện này, cô cô nói lúc ấy người muốn vui vẻ đi đưa tiễn, rốt cục cha con sẽ không tiếp tục ở lại tiên giới hại người động kinh nữa, bởi vì tâm tình rất tốt, liền trượt chân rơi xuống ..."
"..." Mọi người chỉ có thể rơi lệ.
Lúc ấy bọn họ không nhìn lầm, quả nhiên rất mạnh mẽ mà...
Tiểu thư mặc áo choàng không thể chấp nhận sự thật chính mình trước kia động kinh như vậy, hỏi hắn, "Nếu ta đã rơi xuống nhiều năm như vậy, sao không trở về tiếp tục theo đuổi hắn?"
Mộc Mộc đồng tình nhìn nàng, "Bởi vì khi người rơi xuống đất bị trặc chân."
"..." Đáp án này khiến mọi người tận tình co rút một hồi.
Tiểu thư mặc áo choàng cũng không tự mình bình tĩnh được, "Chuyện này có liên quan gì đến trặc chân chứ?"
Đáp án này tiên đế lại biết, "Lúc ấy mọi người còn không thể đến nhân gian, cho nên điều kiện có vẻ đơn giản, muốn trở về phải hít một hơi chạy về."
"... Phải chạy bao lâu?"
Tiên đế tính ra một chút, "Tính theo thời gian ở nhân gian, cũng là ba bốn tháng, nếu bản thân có võ công, khoảng hai tháng là có thể trở về."
"..."
"Ta bị trặc chân sao còn không trở về?"
Mộc Mộc đen mặt, "Bởi vì đồ ăn trên tiên giới quá khó ăn, cho nên ở vài ngày liền luyến tiếc không muốn về."
"..."
Tiên đế nổi giận, "Yên Yên, nàng không thật lòng với ta!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh gật đầu, "Rốt cục ngươi cũng hiểu được."
"Nàng..." Tiên đế bi phẫn cắn răng.
Tiểu thư mặc áo choàng chắp tay, "Chúc ngươi uống canh vui vẻ."
"..."
Tiên đế rơi lệ đấm ngực, "Nàng càng ngày càng giống ca ca nàng! Những ngày như vậy trôi qua thật không dễ dàng!"
Mọi người thực chân thành an ủi hắn, "Không sao, dù sao người ta cũng không muốn trải qua cùng ngươi."
"..."
Trong mắt tiên đế có ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, "Các ngươi, các ngươi... Ta càng muốn!"
Mọi người lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngươi vốn không có câu nói nào có tiền đồ sao?"
"Có, ta muốn đả đảo Đoan Mộc Ly!"
"... Vẫn nên dùng câu phía trước kia đi."
"..."
Tiên đế lau lau nước mắt, nâng tinh thần lên, "Yên Yên, ta muốn một lần nữa theo đuổi nàng!"
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh quay đầu, "Nói như vậy kỳ thật ngoài ăn hoa quả ta còn có thể ăn cái khác?"
"Đúng, cô cô chỉ là muốn giảm béo..."
Vừa nghe được chữ đầu tiên, tiểu thư mặc áo choàng liền đoạt lấy bao đồ ăn vặt của Quý Ngữ Hàm, rút tơ lụa ra che lên đầu, vùi đầu điên cuồng ăn.
"... Hiện tại ngươi có thể lộ mặt ra." Mọi người run run nhắc nhở nàng.
Tiểu thư mặc áo choàng hàm hồ giải thích, "Nhịn ăn lâu lắm, tướng ăn nhất định rất khó xem."
"..." Như bây giờ tuy rằng không khó xem, nhưng rất dọa người...
Động kinh xong, mọi người quay đầu, hai tay an ủi vỗ vỗ tiên đế, "Không sao cả, ngươi chẳng qua chỉ bị xem nhẹ mà thôi."
Tiên đế bi phẫn, "Có ai an ủi người khác như các ngươi không!"
"Ngươi hiểu lầm."
Mọi người thực chân thành nhìn hắn, "Chúng ta vốn cũng không thật muốn an ủi ngươi."
"..." Tiên đế vốn bị thương, tâm hồn bé nhỏ liền... vỡ nát.
Mọi người không nhìn hắn, vô cùng hiếu kỳ hỏi Mộc Mộc, "Mấy người này sao lại xuyên qua ?"
"Không phải mấy người, mọi người đều xuyên qua."
Mộc Mộc vô cùng nghiêm túc, "Là mẹ con đi đầu."
"... Ta?" Vẫn rơi lệ xem diễn Quý Ngữ Hàm mờ mịt chỉ chỉ chính mình, "Vì sao?"
"Lúc ấy mọi người đều đã động kinh trúng gió, mỗi ngày người đều lệ chảy ròng ròng, kết quả có một ngày khóc muốn đi tìm Mạnh bà uống canh."
"..."
Mọi người hoảng sợ lui về phía sau từng bước, "Nàng khóc đến chết?"
Bọn họ động kinh có lực sát thương lớn như vậy?
"Không phải, " Mộc Mộc đen mặt, "Người lạc đường."
"..." Mọi người không nói gì ném ánh mắt khinh bỉ tới Quý Ngữ Hàm.
Quý Ngữ Hàm khóc lớn, ô...
"Nàng lạc đường mà mơ hồ đi đến địa phủ?" Mọi người vô cùng hiếu kỳ hỏi tiếp.
"Không phải, là người không biết mình đang ở nơi nào, bên cạnh lại không có ai, đành phải đâm đầu mà chết, đến địa phủ hỏi đường."
Đoan Mộc Ly nhíu mày, "Ta thì sao?"
Đúng thế, Đoan Mộc Ly đâu?
Mọi người cũng đều nghi hoặc, Đoan Mộc Ly không thể nào để Quý Ngữ Hàm tự mình đối mặt với nguy hiểm?
Mộc Mộc đen mặt, "Người ở trong thư phòng, con ra ngoài đi bộ, Minh và Oa Nhi đang ngủ trưa, những người khác đang động kinh... Kỳ thật mẹ vẫn đang ở ngay tại hậu viện nhà chúng ta."
"..." Mọi người hoảng sợ nhìn Quý Ngữ Hàm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn đứa con đột nhiên nhảy ra nói, "Ngươi thật sự không phải đang lấy cớ chứ..." Ô.
Hình tượng của nàng đó...
Mộc Mộc đối với chuyện này cũng thực bất đắc dĩ, "Mẹ, trước kia năng lực nhìn đường của mẹ quả thật rất thần kỳ."
"Việc này ta có thể làm chứng."
Vội vàng tu bổ tâm hổn bị tổn thường của mình, tiên đế chen vào nói tiếp, "Trước kia ở tiên giới, nàng từng đi lạc rồi ngồi chồm hổm ven đường, mọi người đã quen với việc Tiểu Tiểu thường không biết đi lạc đến nơi nào mà nhặt nàng trở về."
"..." Ô...
Mọi người cực kỳ tò mò với chuyện xưa này, hứng trí bừng bừng hỏi, "Sau đó thì thế nào?"
"Sau đó mẹ phát hiện mùi vị canh Mạnh bà uống khá ngon, liền mang về cho mọi người mấy bát, cho nên mấy người các ngươi liền thường xuyên đi uống canh."
"..." Thì ra lúc ấy bọn họ động kinh như vậy...
"Không phải mỗi lần chúng ta uống canh xong đều có thể trở về?"
"Quả đúng như vậy, nhưng sau đó lại có một lần, diêm vương và nương tử của hắn cãi nhau, hai người liền đóng cánh cửa mà các ngươi trở về lại, nói nếu các ngươi không có kiên nhẫn để chờ, liền đi đầu thai một lần nữa ~ "
"..."
Mọi người đột nhiên cảm thấy vì bảo hộ hình tượng nhỏ vốn đã rất động kinh của chính mình, hẳn là nên nhốt Mộc Mộc - người duy nhất nhớ rõ việc này vào trong phòng tối thôi.
Nhưng Mộc Mộc không ý thức được mình đang gặp phải nguy hiểm, còn tiếp tục nói, "Sau đó các ngươi lại cảm thấy chơi như vậy vui lắm, cho nên không có việc gì liền chơi một chút."
"..."
"Mỗi lần xuyên qua chúng ta đều không nhớ rõ chuyện trước kia, chẳng lẽ không sợ xuyên qua sẽ thất lạc?"
"Không phải sợ, nếu đến thời gian nhất định các ngươi còn chưa trở về, ta có thể kêu diêm vương làm cho các ngươi chết mà trở về."
"..." Mọi người cảm thấy chính mình đã muốn động kinh đến một cảnh giới mới.
——————
Mộc Mộc vô cùng cảm khái nhìn bọn họ, "Kỳ thật căn bản con không cần làm như vậy, mặc kệ các người trọng sinh đến gia đình nào, cuối cùng luôn sẽ động kinh với nhau."
"..."
Vẫn không đánh thắng hắn, Tiểu Trong Suốt lướt qua mượn cơ hội mật báo trả thù, "Cho nên hắn sống thanh thản mấy trăm năm cũng không gọi các ngươi trở về, chẳng quan tâm tới mấy người các ngươi."
Mọi người nổi giận, "Tốt, dám đối với chúng ta như vậy! Đánh hắn!"
Lòng Mộc Mộc tràn đầy phẫn nộ, "Các người thật không hiểu ý tốt của người con! Đây không phải là không muốn để cha con trở về tiếp tục tra tấn con sao!"
Mọi người hắn quăng tới ánh mắt đồng tình ngắn ngủi với, sau đó xắn tay áo, "Đánh!"
"... Vì sao còn muốn đánh!"
"Ngươi chỉ biết chính mình không phải chịu tra tấn! Sao không biết giải cứu chúng ta!"
"Oan uổng mà! Con đã vụng trộm đi tìm Không Không thúc, hắn nói ở cùng một chỗ mới đủ động kinh, hắn không trở lại!"
Vì thế một đám người chuyển qua vây đánh Không Không...
Không Không bi kịch cảm thán rít gào, "Ta không ~~~ nhớ rõ!"
"Mẹ ~ "
Rốt cục Mộc Mộc cũng tìm được lúc rảnh rỗi, vô cùng kích động nhào về phía Quý Ngữ Hàm, "Mẹ, mẹ còn chưa đổi cha cho con sao?"
"..."
Quý Ngữ Hàm nháy mắt rơi lệ, "Kỳ thật ta không quá muốn nhận quen biết với con..." Ô...
"Mẹ, mẹ đừng bị con làm sợ, không phải mỗi ngày con đều động kinh như vậy, hôm nay là gặp mẹ nên kích động."
"... Nhưng trước đó con rất dọa người, còn vô cùng u ám ."
"Trang phục ném tuyết của con là của diêm vương, đương nhiên phải u ám rồi."
"... Trận ném tuyết này của các con, ném thực chuyên nghiệp đó..."
"Đương nhiên, bằng không có thể từ tuyết đầu mùa ngày đó chơi đến bây giờ sao?"
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, trốn ra sau người Đoan Mộc Ly, "Tuyết đầu mùa là ngày nào?"
"Hơn hai tháng trước ~ "
"..."
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn lão công nhà mình, "Chúng ta vẫn nên về hoàng cung đi... Thiếp muốn về tẩm cung ở..."
Ô, nàng đã sớm phát hiện, sau khi rời khỏi tẩm cung, người nàng gặp càng ngày càng động kinh...
Đoan Mộc Ly ôm lấy nàng, thực ôn hòa trấn an nàng, ánh mắt mang cười vẫn đang nhìn Mộc Mộc, "Không sao, về sau hắn sẽ không động kinh như vậy."
Tươi cười ôn hòa quen thuộc khiến Mộc Mộc phẫn nộ, "Mẹ, cha uy hiếp con! Mẹ hẳn là nên bỏ ông ấy!"
Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng cầm tay hắn, "Ta cảm thấy, hắn uy hiếp tốt lắm."
"Mẹ..."
Mộc Mộc thống khổ den mặt, "Người càng ngày càng không mềm yếu giống trước kia."
"..."
Quý Ngữ Hàm nhẹ co rút một chút, "Kia có là gì, chỉ cần động kinh, sẽ không yếu ớt..."
"Vì sao?"
Những người khác nổi giận, "Cũng dám hỏi vì sao?! Ngươi không biết không có một tâm hồn mạnh mẽ căn bản sẽ động kinh không tốt sao?! Không biết có thể kinh động đều là người mạnh mẽ sao?! Hắn dám vũ nhục đám người chúng ta như vậy? Đánh hắn!"
Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thét dài, "Vì sao mỗi lần các người trở về đều có thể động kinh cao thêm một bậc vậy? Vì sao —— "
"Ngươi dám không xem trọng tiến bộ của chúng ta? Đánh hắn!"
Mộc Mộc tuyệt vọng rơi lệ, "Con đi uống canh!"
Nói xong liền đập đầu vào tảng đá lớn bên cạnh...
Bất quá người vừa ngã xuống, hắn đột nhiên lại đứng lên.
"..."
Quý Ngữ Hàm run run nhìn hắn, "Sao nhanh như vậy đã liền sống lại?"
Mộc Mộc vô cùng sâu lắng, "Ai bảo bọn họ động kinh, khiến con quên mang theo bát."
"..." Ô...
Lòng hiếu kỳ chiến thắng ý muốn đánh người, mọi người thu hồi nắm đấm, "Còn phải tự chuẩn bị bát đũa?"
"Không phải, nhưng ánh sáng ở địa phủ không tốt, còn không cho người khác tùy tiện cầm đèn, cho nên con vẫn luôn mang một cái bát điêu khắc từ dạ minh châu đi uống canh!"
"..." Mọi người bị chấn động.
Mộc Mộc nổi giận, "Ánh mắt kia của mọi người là có ý gì, năm đó vì tìm dạ minh châu có kích thước thích hợp, mỗi ngày mấy người các ngươi đều đánh nhau!"
"... Vậy cuối cùng ai thắng?"
Mộc Mộc đen mặt, "Còn hỏi sao? Thứ tốt nhất đương nhiên là bị cha con đoạt đi rồi!"
"..." Mọi người chảy xuống nước mắt bi thống.
Quý Ngữ Hàm nghẹn ngào mở miệng, "Con nhanh đi uống canh đi..."
Ô, đừng ở chỗ này co rút...
Dùng tốc độ nhanh nhất cầm bát trở về, Mộc Mộc lại đập vào tảng đá ...
Mọi người cảm khái nhìn Mộc Mộc ngã xuống đất, "Không có tiền đồ! Vì uống một chén canh mà làm nhiều việc phiền toái như vậy!"
"Đúng vậy! Rất mất mặt!" Không Không nói xong nhìn mọi người, "Không bằng chúng ta cũng đi nếm thử?"
"Được ~" mọi người đều thâm trầm gật gật đầu, xoa tay mà chuẩn bị cùng nhau đập qua.
"..." Quý Ngữ Hàm che mặt khóc lớn.
Bất quá không đợi mọi người đập đầu vào tảng đá, Mộc Mộc đã tỉnh, hơn nữa vẻ mặt buồn bực.
"Lại quên mang cái gì à?" Quý Ngữ Hàm run run hỏi hắn.
"Lần này không phải là vấn đề của con, là hôm nay không có canh uống!"
"Vì sao?" Một đám đang hứng trí bừng bừng chờ uống canh nổi giận.
Mộc Mộc cũng thực tức giận, "Diêm vương lại đánh nhau với nương tử nhà hắn!"
"Hai người bọn họ đánh nhau có liên quan gì đến hầm canh!"
"Vốn không liên quan! Nhưng hôm nay hai người bọn họ vừa vặn lại ầm ỹ đến chỗ Mạnh bà, đánh đổ cả hai nồi canh!"
"Cái gì?"
Mọi người đều nổi giận, nâng cánh tay xắn tay áo mà chuẩn bị đi dạy dỗ diêm vương.
Mộc Mộc nhìn bọn họ, "Mọi người không cần sốt ruột, hiện tại muốn đánh diêm vương cũng không đánh được."
"Vì sao?"
Mộc Mộc đen mặt, "Bởi vì hắn bị Mạnh bà ném vào trong nồi."
"..." Mọi người co rút một chút, "Vì sao?"
"Mạnh bà nổi bão, nói bọn họ không quý trọng thành quả lao động của bà ấy, phải nấu diêm vương, ngăn cũng không ngăn được, hiện tại trong địa phủ đã loạn thành một đoàn."
"... Không phải Mạnh bà chỉ có một mình thôi sao, sao có thể không ngăn được?"
Mộc Mộc không nói gì thở dài, "Bởi vì ở địa phủ, người có thể ăn cay nhiều hơn người sợ cay."
"..."
Mọi người run lên một chút, "Có ý gì?"
Mộc Mộc thực nghiêm túc, "Canh cay của Mạnh bà uống ngon lắm, không cay thực bình thường, cho nên người ăn cay đều ủng hộ Mạnh bà, số ít sợ cay ủng hộ diêm vương."
"..." Quý Ngữ Hàm tuyệt vọng, "Trên đời này còn có người không động kinh sao?"
"Có!"
"Ai?"
Mộc Mộc thực tự hào, "Con!"
"..." Ô...
Quý Ngữ Hàm lôi kéo Đoan Mộc Ly chạy như điên đến một bên mà khóc.
Mộc Mộc thực rối rắm nhìn bóng dáng của nàng, hô lớn nói, "Mẹ, con vẫn không rõ vì sao mẹ chưa bao giờ đồng ý thừa nhận con là một người bình thường!"
"..." Quý Ngữ Hàm lảo đảo một chút.
Mộc Mộc vốn còn muốn hỏi lại, nhưng cha hắn cười quay đầu nhìn hắn một cái...
"..."
Run lên một chút, Mộc Mộc nghiêm túc quay đầu nhìn trời, khiến nước mắt bi phẫn không ngừng chảy xuôi trong lòng.
Mẹ trở về là chuyện tốt, nhưng cha hắn cũng đã trở lại...
Ông trời ơi! Khi nào thì hắn mới có thể đổi một người cha khác!!!
Trong lòng Mộc Mộc hò hét không tiếng động...
Thấy bọn Quý Ngữ Hàm đã đi xa một chút, Mộc Mộc hạ giọng hỏi người bên cạnh, "Mọi người nói xem vì sao mẹ con không chịu thừa nhận con là một người bình thường?"
"..." Mọi người quay đầu cho hắn ánh mắt thương hại.
Phi Phi cảm khái vỗ vỗ hắn, "Bạn trẻ à, ngươi đây là đang động kinh mà không biết mình động kinh."
Mộc Mộc vô cùng nghiêm túc, mặt mày càng nhăn càng chặt, sau đó hắn vẫn nói lời thật lòng, "Phi Phi thúc, con không phải bạn của người, là tiểu bối ~ "
"..."
Phi Phi co rút một chút, "Khụ, nói cái khác, Mộc Mộc, ngươi tên gì?"
Mộc Mộc khinh bỉ hắn, "Không phải con đã nói sao? Con tên là Mộc Mộc."
"... Ta hỏi con tên là Đoan Mộc gì!"
"Chính là Đoan Mộc Mộc."
"..." Mọi người bị chấn động.
"Tên này... Không quá giống phong cách của cục than nhỏ mà?"
"Đúng vậy, Đoan Mộc Ly hẳn cũng không thể để con mình bị gọi bằng cái tên này."
Mộc Mộc thực đau thương đen mặt, "Tên này là vì trả thù cha con, sau khi lớn lên tự mình sửa lại."
"... Như vậy có thể trả thù cha ngươi?" Mọi người đều lên kế hoạch đổi tên.
"Đương nhiên không thể. Con vốn nghĩ tên động kinh như vậy có thể dọa ông ấy chạy, nhưng con thất vọng rồi..."
Mộc Mộc chảy xuống nước mắt đau thương.
Mọi người đồng tình nhìn hắn.
Nếu đều là người bị Đoan Mộc Ly áp bách, mọi người phải đoàn kết ~
Cho nên Không Không an ủi hắn, "Nhưng ngươi vẫn có thu hoạch, ít nhất sửa tên này nghe thực huyền bí, rất cao thâm ~ "
Mọi người mờ mịt nhìn Không Không, "Sao ngươi có thể hiểu được?"
Không Không khinh bỉ bọn họ, "Thật sự là không có khả năng tưởng tượng! Đoan Mộc Mộc, Đoan Mộc Mộc, ngươi có thể lập tức liền biết được hắn họ Đoan hay là họ Đoan Mộc sao!"
"..." Mọi người bội phục nhìn Không Không.
Tiểu Mễ cảm khái cầm tay hắn, "Không Không, ta phát hiện ngươi luôn có thể đi đầu động kinh lên một tầng cao mới!"
Không Không lộ vẻ khiêm tốn gật gật đầu, "Yên tâm, ta sẽ không coi thường đám người kém hiểu biết các ngươi."
Mọi người khinh bỉ hắn, "Lời này nói thực không đúng!"
"Chính xác! Lập tức vượt qua hắn!"
Cho nên Phi Phi lập tức nghĩ ra một cái tên mới...
Hắn thực chân thành nhìn Mộc Mộc, "Ngươi có thể đổi tên thành Đoan Mộc Đầu!"
"Tên rất hay!" (LPH: mộc đầu = đầu gỗ)
Mọi người đều vỗ tay, "Tên động kinh như vậy, nhất định có thể dọa chạy Đoan Mộc Ly!"
Không Không khinh bỉ bọn họ, "Cái gì mà tên hay, ai biết được là đầu gỗ nhà ai? Rất không dễ nghe!"
Mộc Mộc phản bác, "Động kinh đều là động kinh, còn muốn dễ nghe sao!"
"Bậy bạ!"
Mọi người và Không Không đứng cùng một trận tuyến, trách cứ Mộc Mộc, "Động kinh và động kinh, không giống nhau!"
"Đúng! Chúng ta đều là động kinh cao cấp, cố gắng muốn động kinh đến trình độ cảnh đẹp ý vui!"
"..."
Mộc Mộc giãy dụa, "Mẹ, con và mẹ cùng khóc chạy đi với nhau thôi!"
Ở xa xa, Quý Ngữ Hàm run lên một chút, chạy lại chạy...
Mọi người lộ vẻ nghiêm túc giữ chặt hắn, "Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể hàm hồ!"
"Đúng, chúng ta liền lập tức nói cho ngươi biết cái gì mới là động kinh đến trình độ cảnh đẹp ý vui! Không Không, ngươi đổi tên trước đi ~ "
"Được!"
Không Không làm như đại biểu của hội động kinh, hăng hái đứng ra, "Ta, đã nghĩ ra một cái ~~~ tên!"
"... Đừng dài dòng!"
Bị người đánh gãy, Không Không thực giận quay đầu, "Không huyên náo không khí trước một chút, sao có thể mời tên của ta xuất hiện!"
"..." Mọi người đen mặt, "Ngươi tận tình động kinh đi..."
Quay đầu lại, Không Không điều chỉnh biểu cảm một chút, "Đó chính là ~~~ Đoan Mộc Bồn!"
Thế giới im lặng ...
Sau đó, "Hay!"
Mọi người bùng nổ, vỗ tay như sấm...
"Tên rất hay! Không làm chúng ta mất mặt!"
"Không Không, ngươi quả nhiên động kinh có phong cách nhất!"
"Đó là ~ "
Bị mọi người luân phiên "Khen ngợi" như vậy, Không Không có chút kiêu ngạo, thực hào khí chỉ lên trời, "Ta động kinh còn nhiều hơn trời nổi gió!"
"Nói rất đúng!"
Mọi người lại một phen ca ngợi...
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn nhìn, cha hắn đưa mẹ hắn đi rồi, không đưa hắn theo sao...
Hắn rất muốn chạy, nhưng hắn đã bị động kinh không còn tí khí lực nào ...
Giãy dụa đi đến tảng đá phía trước, Mộc Mộc dò tìm được chén Dạ Minh châu, bi tráng kêu, "Ta đi uống canh!"
Sau đó liền đập đầu...
Mọi người đợi một hồi, phát hiện hắn vẫn không trở về.
Sắc mặt mọi người lộ vẻ vui mừng, "Chẳng lẽ là lại có canh uống?"
Vì thế mọi người liền cũng đập đầu vào tảng đá, đi uống canh...
Thiếu nhóm người động kinh bọn họ, thế giới lập tức yên tĩnh.
Tiên đế rối rắm nhìn về tiểu thư mặc áo choàng bên cạnh sớm đã không còn ăn nữa, nhưng vẫn che đầu, "Yên Yên, nàng vẫn không tha thứ cho ta sao?"
... Không ai trả lời hắn.
Nhưng tiểu thư mặc áo choàng nói chuyện vẫn thực trực tiếp, nếu muốn cự tuyệt, nhất định nàng sẽ mở miệng nói thẳng.
Cho nên đám hy vọng trong lòng tiên đế như ngọn lửa nhỏ bắt đầu hừng hực thiêu đốt, "Yên, Yên!"
Bởi vì động kinh đã lâu, cảm thán xong, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải...
Cho nên hắn liên tục vẫy tay, xin Đoan Mộc Ly ở xa xa giúp đỡ.
Nhưng hiện tại lại không thể im lặng, tiên đế vắt hết óc, rốt cục nhớ tới một câu.
"Yên Yên, nàng không trực tiếp đuổi ta đi, trong lòng nàng nhất định vẫn còn có ta."
Tiểu thư mặc áo choàng tháo tơ lụa che trên đầu xuống, bình tĩnh nói, "Nghẹn."
"..."
"Vừa rồi nghẹn, không có cách nào mở miệng."
"..." Tiên đế ai oán đau lòng, "Hả, Yên Yên, chẳng lẽ nàng không thương ta sao?"
"..." Quý Ngữ Hàm vừa tới liền lảo đảo một chút, rơi lệ muốn lôi kéo Đoan Mộc Ly rời đi một lần nữa.
"Chờ một chút!"
Tiên đế vội vàng tiến lên ngăn cản bọn họ, nhỏ giọng nói, "Tiểu Tiểu, ta định giúp hai người bọn họ."
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Vậy chàng cũng không được thua kém, không thể động kinh như vậy."
Tiên đế thực nghiêm túc, "Ta đây là đi đường tắt, ta vốn sẽ không có cơ hội theo đuổi nữ nhân, Yên Yên nàng lại rất bình tĩnh, cho nên ta chuẩn bị động kinh làm nàng choáng váng, khiến nàng mơ hồ mà đáp ứng ta."
"..." Quý Ngữ Hàm run run nhìn hắn.
"Vậy ta cũng không cần phải hỗ trợ đâu nhỉ?"
Ô, nàng không muốn lại vây xem tuồng động kinh...
"Không được."
Tiên đế quay đầu, nhìn về phía tiểu thư mặc áo choàng ngồi đó bằng ánh mắt say đắm, "Ta phát hiện chỉ bằng lực lượng của chính mình sẽ không động kinh khiến Yên Yên đổ được."
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, lau lau nước mắt cổ vũ hắn, "Ít nhất nàng còn chưa chạy đi, ngươi còn có hi vọng."
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh quay đầu nhìn bọn họ, "Ăn nhiều."
"..." A?
"Ăn quá nhiều, không muốn động."
"..."
Quý Ngữ Hàm bị đánh bại, che mặt rơi lệ, "Tiên đế, ta không giúp được ngươi ..." Ô.
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Kỳ thật ngươi không cần tìm người khác hỗ trợ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta không định tha thứ cho ngươi."
"..." Tiên đế hóa đá.
Vài giây sau, hắn lộ vẻ phấn khởi nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Yên Yên, ta rất thích tính cách này của nàng!"
Đang nằm, Phi Phi đột nhiên ngồi dậy, "Cục than nhỏ, Mộc Mộc bảo ta mang canh trở về."
"..."
Tâm tình Quý Ngữ Hàm vô cùng phức tạp nhìn bát canh trong tay hắn, bùm bùm chảy nước mắt.
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh nhận lấy bát giúp nàng, hỏi hắn, "Mộc Mộc đâu?"
"Hắn nhìn trúng một tiểu nha đầu, đang ngồi xổm ở cửa chờ người ta đầu thai."
Nói xong Không Không đứng lên, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn phải trở về xem náo nhiệt."
"..." Quý Ngữ Hàm bi phẫn.
"Vì sao các ngươi đều phải động kinh cùng một ngày?"
Ô, hiện tại nàng nên ở đâu để xem diễn?
Tiểu thư mặc áo choàng thiện lương am hiểu ý người đứng lên, "Ngươi không nên buồn, ta cũng phải đi uống canh."
"... Không phải nàng mới vừa nói ăn quá nhiều, không muốn động sao?"
Ánh mắt tiểu thư mặc áo choàng lóe lên nhìn bát canh trong tay nàng, sau đó thực bình tĩnh nói, "Nếu liên tục một năm chỉ có thể ăn hoa quả, ngươi liền hiểu được cảm giác của ta."
"..." Quý Ngữ Hàm run lên một chút, "Hiện tại hình như ta đã hiểu được."
Tiểu thư mặc áo choàng gật đầu, "Chút xíu nữa gặp trên bàn cơm."
Nói xong liền đập đầu vào tảng đá...
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, "Cái kia, chúng ta cũng đập đầu đi..."
Tuy rằng cảm thấy hành động này thực động kinh, nhưng Đoan Mộc Ly thương nương tử, cho nên liền mang theo nàng cùng nhau đập đầu...
Tiên đế tự nhiên cũng đập đầu theo, nhưng không phải vì hắn muốn uống canh, cũng không phải vì tiếp tục theo đuổi tiểu thư mặc áo choàng, mà là...
Một lúc sau tại địa phủ, tiên đế thần thần bí bí từ một cái cửa nhỏ chạy đi, không đến nửa canh giờ, lại kích động mang theo một túi tiền chạy trở về.
Mọi người vừa uống canh vừa hỏi hắn, "Túi nilon? Ngươi đến hiện đại?"
Tiên đế không đáp, rút một quyển sách ra, đọc một đoạn ngắn sau đó làm theo, vui sướng nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Yên ~ ta có!"
Bùm bùm, một trận âm thanh chén bát đỗ vỡ...
Sau đó địa phủ liền im lặng ...
Tiên đế nhân cơ hội lại xem sách lần nữa.
Ừ, không đọc sai, khóe mắt đuôi lông mày mang theo sắc mặt vui mừng, nhưng có chút thẹn thùng hơi hơi cúi đầu, nếu có thể nắm góc áo đối phương nói lời này liền rất tốt ~
Ánh mắt rối rắm nhìn trên người tiểu thư mặc áo choàng tựa như có mang theo chất độc, tiên đế thực hoài nghi nếu bản thân nắm góc áo nàng có phải liền trực tiếp bị độc chết hay không...
Cho nên hắn tiếc nuối buông tha cho cơ hội cuối cùng, còn nói một lần, "Yên ~ ta có!"
Người có năng lực chịu đựng kém nhịn không được lấy đoản kiếm ra, bi tráng hô to, "Đại ca, thay ta báo thù!"
Nói xong liền mạnh mẽ đâm đoản kiếm vào ngực.
Mười giây sau, hắn cúi đầu nhìn đoản kiếm lắc lư trước ngực, mờ mịt hỏi mọi người, "Vì sao ta còn sống?"
Đại ca hắn rơi lệ đầy mặt, "Bởi vì ngươi đã là quỷ, không thể lại chết đi."
"..." Quỷ bi kịch tự sát miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.
Quỷ đại ca oán giận khiển trách tiên đế, "Xem ngươi đã làm cái gì kìa! Quỷ cũng bị ngươi làm cho không muốn sống nữa!"
Tiên đế cảm thấy mình thực vô tội, "Ta đã làm gì?"
Quý Ngữ Hàm vài người bọn họ đã sắp nhịn không được, không ai trả lời hắn.
Đoan Mộc Ly lại vẫn ngồi thật ngay ngắn, nhưng hắn đang dỗ Quý Ngữ Hàm, không có tâm tư để ý đến hắn.
Kỳ thật cho dù hắn có tâm tư cũng không muốn hỗ trợ...
Tiểu thư mặc áo choàng không hổ là muội muội của Đoan Mộc Ly, đối mặt với chấn động mãnh liệt của câu nói vừa rồi, nàng còn có thể mặt không đổi sắc uống hết một chén canh.
Buông bát canh, nàng thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Đại phu nói thế nào?"
"..." Quý Ngữ Hàm khóc lớn dậm chân.
Nếu để cho tiên đế nói thêm gì nữa, nàng cảm thấy nàng sẽ không muốn sống nữa.
Cho nên nàng giãy giụa đứng lên, "Tiên đế, ngươi có biết lời vừa rồi ngươi nói là có ý gì không?"
"... Không biết."
Sau đó tiên đế lục lọi, không tìm thấy giải thích.
Những người khác cũng khẽ cắn môi, cố gắng đừng động kinh.
Gạt lệ, mọi người lộ vẻ chân thành dặn dò hắn, "Cẩn thận đừng nhúc nhích kẻo động thai."
"..." Tâm tiên đế "Răng rắc" một tiếng liền vỡ nát.
Hắn lộ vẻ bi phẫn, run run chỉ vào trong sách, "Nhưng rõ ràng trong sách nói là nên làm như vậy!"
"Ngươi, cuốn ngươi mua hẳn là dành cho nữ sinh..."
Tiên đế chỉ vào bìa sách, "Trên này viết rõ ràng là: Nếu làm theo, đảm bảo bạn sẽ cưới được cô gái mình yêu!"
Quý Ngữ Hàm giãy dụa đi qua xem, cẩn thận lật xem một lúc, nàng rơi lệ, "Sách lậu quả thật rất hại người..."
"..." Tiên đế hỏng mất ngã xuống đất.
Nhưng bi kịch của hắn còn chưa chấm dứt...
Trong đại sảnh, mọi người động kinh đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt.
Quay đầu, bọn họ nhìn lão bà bà hung dữ tay trái cầm cái nồi, tay phải giơ lên cái nồi khác còn đang nhiễu nước, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt.
"Là ai? Là ai lại không quý trọng thành quả lao động của ta!"
"..."
Vừa mới chính mắt nhìn thấy Mạnh bà ném Diêm vương vào trong nồi, hiện tại mọi người đều nóng lòng phủi sạch quan hệ, đồng loạt đồng loạt chỉ về phía tiên đế.
Tiên đế hữu khí vô lực đứng lên, "Rõ ràng là các ngươi không bình tĩnh, các ngươi nhìn Yên Yên kìa, bát canh của nàng ấy, một chút cũng chưa lãng phí."
Mạnh bà thay đổi trương ra gương mặt hiền lành, cổ vũ nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Thật sự là một hài tử ngoan, có muốn uống một chén nữa không?"
"Không, " tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh lắc đầu, "Uống hai chén nữa."
"..." Mọi người run run bắt đầu đập bàn.
Đưa cho tiểu thư mặc áo choàng một chén canh đầy, vừa rồi còn cười tủm tỉm Mạnh bà đột nhiên hung ác vọt đến trước mặt tiên đế, "Chính ngươi đã lãng phí canh này?"
"Đúng, nhưng..."
"Không có nhưng mà!"
Theo những lời này, tay phải Mạnh bà giơ cao cái nồi, mạnh mẽ nện tiên đế choáng váng, tay trái lại phối hợp giương lên.
Động tác liên tiếp, kết quả chính là...
Tiên đế bị nện choáng váng vừa vặn ngã vào trong nồi ...
"..." Mọi người hóa đá.
Thấy không ai ngăn cản, Mạnh bà vừa lòng nhấc nồi đun nước, chuẩn bị tiếp tục hầm canh...
Quý Ngữ Hàm khóc ròng ngăn cản bà, "Cái kia, lỗi không quá nặng, đừng gây cảnh huyết tinh như vậy..."
Mạnh bà khoái trá lắc đầu, "Không sao, dù sao cũng không nấu tan được hắn! Ta chỉ dạy dỗ hắn một chút!"
"Nhưng mà ta sợ cay..."
Giọng nói hữu khí vô lực của tiên đế thống khổ từ trong nồi bay ra, "Mạnh bà, bà lại lấy nồi bên phải mà nấu... Cay chết ta ..."
"..." Quý Ngữ Hàm run run rơi lệ.
Hôm nay mọi người thật sự động kinh rất mãnh liệt, Quý Ngữ Hàm sắp mau hỏng mất.
"Ô, các ngươi đừng động kinh nữa, đều đã đến, chúng ta còn chưa mở hội liên hoan..."
Tuy rằng hội liên hoan có thể sẽ càng động kinh...
Nếu Quý Ngữ Hàm đã lên tiếng, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ phối hợp.
Hắn cười nhìn mọi người liếc mắt một cái, "Đừng động kinh nữa."
Vừa chú ý tới hắn, Mạnh bà run lên một chút, "Đoan Mộc? Ngươi đã trở lại?"
Chợt bỏ lại nồi nước đang đun, Mạnh bà bỏ chạy, "Vì sao không ai nói cho ta biết hắn đã trở lại —— về sau các ngươi đừng hòng được uống canh ta nấu!"
"Không nên..." Trong địa phủ một loạt âm thanh khóc thét.
"..." Mọi người run run nhìn Đoan Mộc Ly mỉm cười.
Lực sát thương này...
Nhưng mà bi phẫn trong lòng bọn họ lập tức đã bị hưng phấn thay thế.
"Hội liên hoan? Chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt tiết mục!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ lấy bao đồ ăn vặt dự trữ ra.
Các bạn học bên trong địa phủ chưa từng mở hội liên hoan...
Cho nên bọn họ cảm thấy vô cùng mới mẻ, đều giúp khiêng cái bàn, chờ xem tiết mục hay, cảnh đẹp ý vui vô cùng như trong lời của bọn Phi Phi.
Tiên đế tắm rửa xong xuôi vẫn luôn vây quanh tiểu thư mặc áo choàng.
Lần này hắn không tin lời dạy trong sách, trực tiếp áp dụng phương pháp ‘cường thú hào đoạt’ (mạnh mẽ ép cưới, ngang ngược cướp lấy)...
"Yên Yên, ta muốn cưới nàng!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh quay đầu nhìn hắn một cái, "Không gả chồng."
"Không phải nàng sẽ không gả, ta nhất định phải cưới nàng về nhà!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh giơ một thanh đoản kiếm lên, "Ngươi lặp lại lần nữa?"
"..." Mọi người vây xem bị chấn động.
Tiên đế không bị dọa đổ, "Nói lại thì nói lại! Ta muốn cưới nàng! Nàng phải gả cho ta!"
Ánh mắt cũng không chớp, tiểu thư mặc áo choàng giơ tay chém xuống ——
Bổ một quả cam...
"..." Mọi người bắt đầu run run.
Lưu loát cắt quả cam thành tám cánh hoa, tiểu thư mặc áo choàng quay đầu, "Chị dâu, ăn không?"
"Không ăn..." Ô.
Vài quần chúng có mặt vây xem, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, "Không phải ngươi muốn giết hắn?"
"Nếu nói muốn giết người, nên dùng thanh này." Tiểu thư mặc áo choàng nói xong liền bình tĩnh giơ một cây đại đao lên.
"..." Mọi người run lên một chút, "Sao ngươi đem theo nhiều đao như vậy?"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh giải thích, "Lần trước nửa đêm đụng đến hắn xong, vẫn hối hận không đeo đao."
"..." Mọi người kính ngưỡng nhìn nàng.
"Đừng nói chuyện phiếm!"
Tâm tình Phi Phi tương đối tốt đứng trước một khán đài đã được dựng lên đang dặn dò bọn họ, "Im lặng, hội liên hoan sẽ bắt đầu ~ "
Không Không đột nhiên từ sau đài đi ra, giơ tay đẩy hắn xuống dưới đài, "Đã sắp bắt đầu! Các vị..."
"Cút!"
Phi Phi cắt ngang hắn, phẫn nộ nhảy ngược trở lại lên đài, "Ai đẩy hắn ra đây? Không phải đã bàn rõ là không thể để hắn ra chủ trì sao?"
"A! Ngươi ~~~ thế nhưng, lại không cho ta ~~~ chủ trì!"
Không Không tung ra tuyệt kỹ trữ tình ...
Phi Phi thống khổ ôm đầu, "Sai lầm nhiều năm, ta không đánh ngã được ngươi."
"Đúng vậy ~~~ nhiều, năm, !"
Phi Phi tốn hơi thừa lời, "Khán đài là của ngươi! Đừng quá biểu cảm!"
Không Không phẫn nộ, "Giới thiệu chương trình thì giới thiệu chương trình, mời thưởng thức màn vũ đạo mở đầu “tứ tiểu thiên nga”! Đem bốn con ngan kia ra đi!"
"..." Quý Ngữ Hàm ở dưới đài rơi lệ.
Hai người Phi Phi và Không Không cùng nhau quay lại hậu trường, trên đường còn nghe Phi Phi mắng Không Không ——
"Không văn hóa! Thiên nga không phải ngan!"
"Còn chưa bằng ngan ấy chứ! Lẫn trong đám vịt còn bị chê xấu xí!"
...
Sau khi đến hậu trường, không còn nghe thấy tiếng cải vã nữa, chỉ còn tiếng quyền đấm cước đá...
Sau đó bọn tứ đại thị vệ Thanh Long đã bị đá ra...
Phi Phi và Không Không chia nhau chắn phía sau hai bên đài, giơ các tấm bảng lớn, mặt trên viết "Nhảy không tốt sang năm mỗi ngày Đoan Mộc Ly đều sẽ khinh bỉ các ngươi!"
Tứ đại thị vệ bi phẫn rơi lệ, quá độc ác...
Bởi vì thời gian có vẻ cấp bách, bọn họ cũng không về hiện đại tìm bối cảnh âm nhạc gì, cho nên không có nhạc đệm...
Vì thế các bạn học địa phủ liền mờ mịt nhìn bốn nam nhân trên đài lắc lư qua lại...
Tâm bọn họ cũng lắc lư qua lại theo...
Lắc lắc như vậy, bọn họ đã bắt đầu muốn động kinh...
Nhưng bốn nam nhân trên đài đã muốn động kinh trước.
Thanh Long phẫn nộ trước tiên, "Bạch Hổ, sao ngươi lại đá ta!"
"Không phải ngươi cũng đạp ta sao!"
"Là chân ngươi thu lại quá chậm!"
"Rõ ràng là Huyền Vũ thu chân quá chậm, ảnh hưởng đến ta!"
Huyền Vũ nổi giận, "Liên quan gì tới ta! Rõ ràng là ta nhảy tốt nhất!"
Chu Tước giận quá, "Hiện tại ngươi đang đạp chân ta thì sao! Còn không biết xấu hổ mà nói là nhảy tốt!"
"Khụ." Phi Phi ở phía sau đài ho khan một tiếng, lắc lắc tấm bảng trong tay.
Tứ đại thị vệ nổi giận, "Cười thì cười đi! Hiện tại không phải chủ tử cũng không cười!"
"Đúng, chúng ta không nhảy nữa!"
Sau đó bốn người bọn họ liền chạy trốn tập thể...
"Các ngươi đứng lại cho ta!"
Vài người bọn Dạ Cẩm đuổi theo...
Đợi nửa ngày
"..." Mọi người co rút một chút.
"Hắn là ai vậy?" Quý Ngữ Hàm dùng tiếng Anh hỏi tiểu thư mặc áo choàng.
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh lắc đầu, "Chưa từng nghe nói, chưa từng thấy qua."
"..." Những người khác nghe không hiểu, chỉ có thể không nói gì nhìn hai người các nàng.
Lời cha ông dạy rất đúng mà, học giỏi một môn ngoại ngữ quan trọng đến cỡ nào...
Cùng lúc hai người các nàng nói chuyện, ở ngoài năm trăm mét mơ hồ truyền đến âm thanh ồn ào.
Nghe thấy âm thanh, nam nhân âm trầm giống như có chút nóng vội, nói chuyện cũng không chậm rì rì như trước đó, "Theo ta về cốc rồi lại nói!"
Mọi người vốn có chủ ý này, đương nhiên sẽ không phản đối.
Nhưng chờ khi bọn hắn đi theo Đoan Mộc Ly cùng nhau xoay người...
Mọi người đều đồng loạt co rút.
Phi Phi thực cảm khái, "Bộ dạng của anh bạn này... Thực rực rỡ đó."
Nam nhân âm trầm hé ra gương mặt màu sắc rực rỡ, nổi giận, "Ngươi mới rực rỡ! Cả nhà ngươi đều rực rỡ!"
Nói xong hắn giơ lên một vật hình cầu màu lục, "Lại nói nhảm nữa ta cho ngươi biết tay!"
"..."
Lúc này ở khoảng cách gần, mọi người nhìn thấy rõ ràng, vật hình cầu kia kỳ thật là một... quả cầu tuyết...
Nhưng mặt ngoài của quả cầu tuyết nhuộm một lớp màu lục... Nói như vậy vừa rồi cái màu tím kia cũng là...
Mọi người nhìn nhìn trên thân nam nhân âm trầm đủ mọi dấu vết màu sắc, nhìn nhìn lại quả cầu tuyết kia, đột nhiên có ý tưởng thực động kinh.
"Chẳng lẽ vừa rồi các ngươi... Ném tuyết?"
Giọng của nam nhân âm trầm không hờn giận, "Đúng, đừng dài dòng! Ta còn vội vã ra quân!"
"..."
Mọi người co rút một chút, hoài nghi nhìn tiểu thư mặc áo choàng.
Nơi này thật sự là nơi tà giáo mà nàng nói là muốn dùng năm mươi cô gái để hiến tế?
Không phải lạc đường chứ?
Hình như lùm cây thiết kế theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp, nam nhân âm trầm mang theo bọn họ đông gạt tây vòng, rất nhanh đi xuyên qua đó.
Thấy sắp ra khỏi lùm cây, hắn đột nhiên dừng bước lại, xoay người đánh giá Quý Ngữ Hàm, "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."
"... Chuyện gì?" Quý Ngữ Hàm mờ mịt quan sát hắn chưng ra khuôn mặt to lớn ở đối diện.
Nam nhân âm trầm nhăn mi lại, "Có vẻ ngươi là mẹ của ta."
"..."
Mọi người đang chuẩn bị động kinh một chút, nam nhân âm trầm vừa vui mừng vừa kích động nhào về phía Quý Ngữ Hàm, "Mẹ! Mẹ đã trở về!"
Sau đó hắn đã bị Đoan Mộc Ly đá văng ...
Nam nhân âm trầm đương nhiên không cam lòng bị đá văng, thực không khách khí lăn trở về.
Vì thế mọi người liền vừa nhìn hai người bọn họ đá nhau, vừa động kinh thê thảm...
Sau một trận đạp đá, nam nhân âm trầm tỏ ý không vui, căm tức nhìn Đoan Mộc Ly, "Cha, sao cha đi du ngoạn lại đi thành ngu ngốc như thế!"
"..." Vài người năng lực chịu đựng hơi kém một chút trực tiếp động kinh.
Quý Ngữ Hàm khóc lớn, "Ta muốn về hiện đại, ta muốn gọi 120..." Ô...
"Mẹ, mẹ không nhớ con sao? Con là Mộc Mộc, a... đúng rồi!"
Vị này không hề âm trầm, nhưng giống như thực động kinh, Mộc Mộc bừng tỉnh hiểu ra, đưa tay lau sạch sẽ tuyết trên mặt, lau khô khuôn mặt ngổn ngang màu sắc.
Ặc...
Mọi người đều ngây dại.
Nhìn trái, ngó phải..."Bộ dạng hai người các ngươi hoàn toàn giống nhau."
"Bộ dạng của ta và mẹ giống nhau thì có gì không đúng?"
"..."
Quý Ngữ Hàm co giật, "Cho dù bộ dạng của ta và ngươi giống nhau, ta cũng không thể là mẹ của ngươi... Ngươi không phát hiện tuổi tác của bản thân không khác biệt với ta lắm sao..."
Mộc Mộc có chút tiếc hận nhìn nàng, "Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao? Con còn lớn hơn mẹ mà."
"..." Lại có mấy người động kinh ...
Quý Ngữ Hàm thực kiên cường không bị đánh gã, cao giọng hỏi hắn, "Ngươi lớn hơn ta, sao ta có thể là mẹ ngươi?"
"Mẹ, cái gì mẹ cũng không nhớ rõ?"
"..." Ô, vốn cũng không có gì khiến nàng phải nhớ mà?
Sao hắn còn nói là nàng đã quên mất chứ?
Đang buồn rầu, thấy vật trong suốt đang nằm úp sấp trên đỉnh đầu Quý Ngữ Hàm, ánh mắt Mộc Mộc sáng lên, "Mẹ, Minh còn đi theo mẹ?"
"..." Ngay cả Tiểu Trong Suốt hắn cũng biết?
"Minh, đừng ngủ! Đứng lên giúp ta chứng thật thân phận đi!"
Tiểu tử kia xoay người, không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ.
"Minh!"
Tiểu Trong Suốt nắm lấy một túm tóc của Quý Ngữ Hàm, che lên trên đầu tiếp tục ngủ.
Bị bỏ qua một bên, Mộc Mộc phát hỏa, "Mẹ, là Minh, Oa Nhi cũng còn đi theo mẹ chứ?"
"Gọi ta sao?" Oa Nhi chìa cái đầu nhỏ ra.
"Oa Nhi, nói cho bọn họ biết ta là ai ~ "
"Được nha."
Oa Nhi từ bên trong túi áo Quý Ngữ Hàm đi ra, còn thật sự nhìn mọi người, "Ta không biết hắn nha."
"..." Mọi người rơi lệ đầy mặt.
Nhìn Mộc Mộc giống như muốn động kinh, Quý Ngữ Hàm có ý tốt nhắc nhở hắn, "Oa Nhi mất trí nhớ, nhưng Tiểu Trong Suốt còn nhớ rõ chuyện trước kia."
Nghe vậy, Mộc Mộc bắt đầu xắn tay áo, "Minh! Ngươi nếu không đứng dậy ta liền hứa gả Oa Nhi cho người khác!"
Tiểu Trong Suốt phát hỏa, bật dậy đứng lên, "Cũng đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chỉ có một câu này!"
Mộc Mộc rất đắc ý, "Ai bảo ngươi sợ nhất chính là câu này ~ "
"..." Mọi người hóa ngốc.
Tiểu Trong Suốt thật đúng là có biết hắn? Hắn sẽ không thật sự là con của Quý Ngữ Hàm và Đoan Mộc Ly chứ...
Mọi người nhìn qua hai vợ chồng bọn họ, sau đó liền yên lặng lui về phía sau hai bước.
Quý Ngữ Hàm khóc ròng, kéo kéo tay áo Đoan Mộc Ly, "Thiếp muốn về nhà..." Ô.
"Mẹ, nơi này chính là nhà của mẹ ~ "
"..." Ô...
Đoan Mộc Ly ôm lấy nàng, xoay người hỏi tiên đế, "Ngươi biết hắn?"
"Không biết."
Tiên đế cũng đang vừa động kinh vừa mờ mịt, "Đây hẳn là đứa nhỏ có được sau khi hai người các ngươi rời khỏi tiên giới."
"Ngươi chính là tiên đế?"
Mộc Mộc liếc mắt đánh giá cao thấp hắn một cái, sau đó chỉ chỉ tiểu thư mặc áo choàng, "Nàng ấy là cô cô của ta."
"..." Mọi người rơi lệ, xem ra trận động kinh hôm nay là không thể tránh khỏi ...
"Yên, Yên Yên?"
Tiên đế kinh ngạc, liên tục lui về phía sau vài bước, "Ngươi là Đoan Mộc Yên?"
Rốt cục tiểu thư mặc áo choàng cũng nghe được tên hiện tại của mình, nhưng nàng không cao hứng nổi.
"Đoan Mộc Yên đã làm gì?"
"Không có gì, bất quá trước kia người yêu thầm tiên đế."
"Ta không thầm mến hắn, ta vừa mới xuyên qua."
"Con biết, thì ra chủ nhân khối thân thể này đầu thai sai, đã bị con đuổi đi, người vốn chính là cô cô của con."
"..." Mọi người đồng tình nhìn tiểu thư mặc áo choàng.
Sự thật quả nhiên đều rất tàn khốc ...
Tiểu thư mặc áo choàng tĩnh một chút, sau đó thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Ta nghĩ hiện tại liền sờ chết ngươi."
——————
Tiên đế cũng thực chân thành nhìn nàng, "Ta đang muốn tìm nàng nhờ hỗ trợ đây!"
Tiểu thư mặc áo choàng vừa vươn cánh tay nhỏ, mọi người lập tức đánh ngã tiên đế.
Phi Phi đặt câu hỏi, " Muội muội Đoan Mộc Ly còn dọa người hơn ca ca của nàng?"
Sao sau khi tiên đế biết thân phận của tiểu thư mặc áo choàng thì thái độ liền chuyển biến lớn như vậy?
Không Không khinh bỉ Phi Phi, "Đó không phải là vấn đề mấu chốt, còn dọa người hơn Đoan Mộc Ly, vậy tức là không phải người!"
Bất quá ngay sau đó Không Không cũng bị khinh rẻ ——
"Đoan Mộc Ly cũng đã không phải người!"
Tiên đế nghẹn ngào đánh gãy thảo luận của bọn họ về vấn đề chủng loại của Đoan Mộc Ly, "Yên Yên giống như chúng ta, là một người bình thường."
"..." Mọi người thực nghiêm túc nhìn hắn.
Phi Phi vỗ vỗ bả vai hắn, nói lời thấm thía, "Bạn hữu, về sau đừng nói dối nữa."
"... Ta nói đều là thật sự!"
Mọi người nghiêm khắc khiển trách hắn, "Nói bậy! Ngươi xem mấy người chúng ta có ai giống người bình thường chứ!"
"..." Tiên đế rơi lệ đầy mặt, "Yên Yên, nàng mau sờ chết ta đi!"
Tiểu thư mặc áo choàng không thể bình tĩnh xua xua tay, "Không được, ta muốn sờ chết chính mình trước."
"... Vì sao?"
Tiểu thư mặc áo choàng tốn hơi thừa lời, "Ta thế mà cũng là một người động kinh?"
Mọi người nổi giận, "Nàng cũng dám khinh bỉ chúng ta động kinh?"
"Quá càn rỡ! Đánh hắn!"
Vì thế mọi người cùng nhau đánh tiên đế...
Tiên đế phẫn nộ hô to, "Vì sao lại đánh ta?"
Mọi người tức giận, "Hắn thế mà lại muốn chúng ta đánh nữ nhân? Tiếp tục đánh!"
Sau một hồi nghiến răng, cuối cùng tiểu thư mặc áo choàng cũng bình tĩnh lại, nhìn về phía tiên đế bị vây đánh, bình tĩnh mở miệng ——
"Xem ra ngươi có thể trực tiếp bị đánh chết, không cần ta sờ chết ngươi, đi thuận lợi nhé."
"..." Tay đánh người của mọi người đều run lên một chút.
Cánh tay nhỏ vừa giơ lên, tiểu thư mặc áo choàng lại nghĩ tới điều gì đó, "Nếu có gặp ta thì không cần chào hỏi, kiếp sau ta muốn làm người bình thường."
"Chờ một chút!" Tiên đế khẩn trương ngăn nàng lại.
"Làm sao vậy?"
"Lúc uống canh Mạnh bà nên uống nồi bên trái!"
"..." Mọi người run run cào tường, ngay cả đánh người cũng đều quên.
Chỉ có tiểu thư mặc áo choàng còn thực bình tĩnh hỏi hắn, "Vì sao?"
Tiên đế lộ bi thống, "Bởi vì nồi bên phải... rất cay!"
"..." Mọi người hoảng sợ liên tục lui về phía sau, cùng vịn lấy nhau yên lặng rơi lệ.
Rốt cục ánh mắt tiểu thư mặc áo choàng cũng có chút dao động, "Nồi bên trái kia uống ngon không?"
"Sao có thể ngon chứ."
Tiên đế đau thương cắn khăn, "Mạnh bà nấu canh nhiều năm như vậy, vẫn không có gì tiến bộ, chả trách không được thăng quan."
"Không sao cả, uống không ngon còn có thể thêm đồ gia vị!"
Rốt cục có thể từ giã những ngày ăn hoa quả, tiểu thư mặc áo choàng có chút kích động mở áo choàng ra, lấy ra vài lọ gia vị.
"..." Mọi người động kinh càng lợi hại hơn.
"Nàng, không phải nàng chỉ có thể ăn hoa quả sao? Mang nhiều lọ gia vị như vậy làm gì?"
"Để lúc thèm ăn có thể ngửi được!"
"... Vì sao nàng không trực tiếp ngửi đồ ăn?"
Tiểu thư mặc áo choàng lại khôi phục bình tĩnh, "Lúc cấp bách đồ ăn có thể nhai được, lúc gấp cũng không thể ăn đồ gia vị."
"..." Mọi người lại lui ra phía sau một bước.
Cảm thấy đều đã nhắn nhủ đầy đủ, hai người chuẩn bị tự sát liếc nhau, dũng cảm giơ nắm tay về phía đối phương, "Đi vui nhé."
"Aizzz, cô cô, cô cô muốn đi chết sao?"
Đánh với Tiểu Trong Suốt nửa ngày Mộc Mộc không động kinh hỏi một câu.
"..." Mọi người nhanh chóng dời ánh mắt động kinh về hướng Mộc Mộc.
Hôm nay là ngày hội diễn xuất? Sao lại đều cùng nhau động kinh vậy chứ?
Có người cản trở nàng đi uống canh, tiểu thư mặc áo choàng vô cùng bất mãn, nàng quay đầu nhìn Mộc Mộc, "Có việc sao?"
"Giúp con mang về một bát canh Mạnh bà, con muốn nồi bên phải."
"..." Mọi người chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.
Một đám người phẫn nộ.
Phản rồi phản rồi !
Một đám người mới tới lại muốn đạp đổ nhóm tiền bối động kinh như bọn họ?
Phải dạy dỗ bọn họ một chút!
Giãy dụa đứng lên, Phi Phi chỉ huy, "Không Không, tuyên chiến đi!"
"Được!"
Không Không đứng ra, lộ vẻ ý chí chiến đấu sục sôi, "Gió xuân thổi, trống trận nổi lên, nói đến động kinh, chúng ta nào sợ ai!"
"Hay!" Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Không Không lại nổi giận, "Hay cái gì mà hay, còn chưa nói xong đâu!"
Nói xong hắn thay đổi vẻ mặt, tay ôm mặt, tay giơ lên, thực diễn cảm nói, "A... Ai, sợ, ai!"
"Đừng xúc động!"
Mọi người ba chân bốn cẳng giữ chặt Phi Phi, "Hiện tại chúng ta phải tỷ thí động kinh, hắn là chủ lực!"
"Đúng vậy, đại cục làm trọng!"
"..." Phi Phi buông nắm tay đã giơ lên xuống.
Tiên đế đã một lòng tìm chết, chuẩn bị làm luôn một lần, cho nên bị khiêu khích như vậy cũng không có phản ứng gì.
Nhưng thật ra tiểu thư mặc áo choàng lại có chút bất mãn với bọn họ, nhưng hiện tại nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nàng nhìn Mộc Mộc, thực bình tĩnh nói, "Canh Mạnh bà không phục vụ ra bên ngoài."
Mộc Mộc né tránh một quyền của Tiểu Trong Suốt, nhíu mày hỏi, "Cái gì là ra bên ngoài?"
"Chính là mang ra ngoài uống."
"Vì sao không cho mang ra ngoài?"
"Bởi vì ta muốn đi tìm cái chết, không thể còn sống trở về."
"Không phải cô cô không chết được sao?"
"..." Tiểu thư mặc áo choàng không bình tĩnh nổi, "Vì sao?"
"Trước kia mỗi lần người kích động liền tự sát, sau đó lại ngại mỗi lần đều phải uống canh Mạnh bà, quá khó uống, cho nên phế đi sức mạnh, bảo cha mẹ con giúp người lập một trận pháp gì đó, để người tự sát thế nào cũng không chết được."
"..."
Mọi người bội phục nhìn nàng, quả nhiên rất mạnh mẽ...
Tiểu thư mặc áo choàng không tin chuyện tà đạo, rút đoản kiếm ra liền rạch một đường lên cổ tay mình.
Còn chưa đụng tới cổ tay nàng, đoản kiếm đã bị chặt đứt...
Mọi người an ủi nàng, "Đừng nản chí, ngươi chỉ xui xẻo gặp phải đồ kém chất lượng mà thôi!"
Bất quá bọn họ còn chưa nói hết câu, đoản kiếm bị chặt đứt liền lại hoàn hảo như lúc ban đầu...
"..." Mọi người liếc nhìn xa xa, trong lòng vô cùng đồng tình với nàng.
Tiên đế run lên một chút, "Nàng không đi uống canh? Ta đây đi một mình."
"..." Mọi người không nói gì nhìn hắn.
Qua cơn động kinh, thật sự không muốn sống sao?
Tiên đế nháy mắt rơi lệ, "Các ngươi không rõ chân tướng... Yên Yên, nàng cởi áo choàng ra đi."
"... Không phải người thấy mặt của ta sẽ thành tinh sao?"
"Nếu nàng là Đoan Mộc Yên, vậy sẽ không."
Tiên đế đau đớn cắn khăn, "Nhưng sẽ lấy mạng của ta."
Vì sao?
Lòng mọi người đều tràn đầy nghi hoặc, chờ tiểu thư mặc áo choàng vạch trần chân tướng.
Mộc Mộc đồng tình nhìn tiên đế, sau đó bổ nhào vào tiểu thư mặc áo choàng cam đoan, "Cô cô, người cởi áo choàng đi, sẽ không xảy ra vấn đề đâu."
Cho nên tiểu thư mặc áo choàng liền làm theo...
Sau khi thấy rõ mặt của nàng, mọi người cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều lôn lên, thét chói tai "quao" một tiếng, sau đó liền hỏng mất...
Sau đó là âm thanh "bịch bịch" ngã xuống đất liên tiếp, người còn đứng được cũng chảy nước mắt ào ào, không biết nên đồng tình tiểu thư mặc áo choàng hay an ủi tiên đế trước.
"..."
Tiểu thư mặc áo choàng vốn không ôm hy vọng gì với khuôn mặt chưa từng nhìn thấy của mình, thấy mọi người phản ứng như vậy, lại cảm giác gió lạnh vù vù thổi trong lòng.
"Gương mặt ta... Thực khó nhìn?"
"Không, rất đẹp..."
"Vậy thì tại sao?"
Quý Ngữ Hàm lau lau nước mắt, "Ngươi... gương mặt quá giống chàng..."
Theo tay nàng chỉ, tiểu thư mặc áo choàng nhìn thấy Đoan Mộc Ly đang chưng ra khuôn mặt tươi cười ôn hòa...
Sau đó nàng cũng động kinh theo mọi người...
Tiên đế vừa động kinh vừa giải thích với mọi người, "Năm đó ta biết Yên Yên thích ta, thời gian trôi qua, ta vốn cũng hơi thích nàng, nhưng mà, nhưng mà!"
Tiên đế nghẹn ngào ...
Mọi người thấu hiểu gật đầu, "Chúng ta biết!"
Biết Đoan Mộc Ly cũng đã đủ thảm, còn phải cưới một người có bộ dạng giống hắn...
Vẫn là trực tiếp tự sát đi...
Mọi người quay đầu dùng ánh mắt khiển trách Đoan Mộc Ly, thật sự là hại người rất nặng!
Đoan Mộc Ly cười nhạt hỏi Không Không, "Nếu bộ dạng của nương tử ngươi rất giống ta, ngươi có còn cưới nàng hay không?"
"..." Không Không tưởng tượng hình ảnh kia, sau đó run lên một chút, cắn răng gật đầu, "Cưới!"
Mọi người nổi giận, khinh bỉ hắn, "Rốt cuộc ngươi lại ủng hộ bên kia!"
Không Không nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, "Bộ dạng giống nhau thì sao? Các ngươi thật nông cạn! Ta thích nương tử nhà ta tiểu tinh linh động kinh đáng yêu!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ che mặt.
Mọi người nghĩ nghĩ một chút, hình như quả thật là có chuyện như vậy ~
Thế là bọn hắn sửa lại khinh bỉ tiên đế, "Ngươi quá nông cạn!"
Tiên đế kháng nghị, "Chính Yên Yên cũng bởi vì khuôn mặt này mà co rút!"
Tiểu thư mặc áo choàng giải thích, "Ta đây là kích động, ta vốn nghĩ bộ dạng của mình giống như đầu trâu mặt ngựa."
Không ngờ dĩ nhiên là mỹ nữ...
"Nhưng tiên đế có bóng ma tâm lý với diện mạo này của nàng thì sao?"
"Không sao cả!" tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh nói, "Dù sao ta cũng không thích hắn."
"..." Tiên đế choáng váng.
Mọi người vỗ vỗ tiên đế, thực chân thành nói, "Đáng đời."
"... Ta cũng chỉ do dự một chút, sau đó nàng và Tiểu Tiểu, hai người cùng nhau nhảy xuống từ ven hồ Cửu Thiên!"
Tiểu thư mặc áo choàng mờ mịt, "Tình cảm của ta và Đoan Mộc Ly tốt như vậy?"
"..."
Mộc Mộc đen mặt, "Sau khi con lớn lên cô cô có kể lại chuyện này, cô cô nói lúc ấy người muốn vui vẻ đi đưa tiễn, rốt cục cha con sẽ không tiếp tục ở lại tiên giới hại người động kinh nữa, bởi vì tâm tình rất tốt, liền trượt chân rơi xuống ..."
"..." Mọi người chỉ có thể rơi lệ.
Lúc ấy bọn họ không nhìn lầm, quả nhiên rất mạnh mẽ mà...
Tiểu thư mặc áo choàng không thể chấp nhận sự thật chính mình trước kia động kinh như vậy, hỏi hắn, "Nếu ta đã rơi xuống nhiều năm như vậy, sao không trở về tiếp tục theo đuổi hắn?"
Mộc Mộc đồng tình nhìn nàng, "Bởi vì khi người rơi xuống đất bị trặc chân."
"..." Đáp án này khiến mọi người tận tình co rút một hồi.
Tiểu thư mặc áo choàng cũng không tự mình bình tĩnh được, "Chuyện này có liên quan gì đến trặc chân chứ?"
Đáp án này tiên đế lại biết, "Lúc ấy mọi người còn không thể đến nhân gian, cho nên điều kiện có vẻ đơn giản, muốn trở về phải hít một hơi chạy về."
"... Phải chạy bao lâu?"
Tiên đế tính ra một chút, "Tính theo thời gian ở nhân gian, cũng là ba bốn tháng, nếu bản thân có võ công, khoảng hai tháng là có thể trở về."
"..."
"Ta bị trặc chân sao còn không trở về?"
Mộc Mộc đen mặt, "Bởi vì đồ ăn trên tiên giới quá khó ăn, cho nên ở vài ngày liền luyến tiếc không muốn về."
"..."
Tiên đế nổi giận, "Yên Yên, nàng không thật lòng với ta!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh gật đầu, "Rốt cục ngươi cũng hiểu được."
"Nàng..." Tiên đế bi phẫn cắn răng.
Tiểu thư mặc áo choàng chắp tay, "Chúc ngươi uống canh vui vẻ."
"..."
Tiên đế rơi lệ đấm ngực, "Nàng càng ngày càng giống ca ca nàng! Những ngày như vậy trôi qua thật không dễ dàng!"
Mọi người thực chân thành an ủi hắn, "Không sao, dù sao người ta cũng không muốn trải qua cùng ngươi."
"..."
Trong mắt tiên đế có ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, "Các ngươi, các ngươi... Ta càng muốn!"
Mọi người lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngươi vốn không có câu nói nào có tiền đồ sao?"
"Có, ta muốn đả đảo Đoan Mộc Ly!"
"... Vẫn nên dùng câu phía trước kia đi."
"..."
Tiên đế lau lau nước mắt, nâng tinh thần lên, "Yên Yên, ta muốn một lần nữa theo đuổi nàng!"
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh quay đầu, "Nói như vậy kỳ thật ngoài ăn hoa quả ta còn có thể ăn cái khác?"
"Đúng, cô cô chỉ là muốn giảm béo..."
Vừa nghe được chữ đầu tiên, tiểu thư mặc áo choàng liền đoạt lấy bao đồ ăn vặt của Quý Ngữ Hàm, rút tơ lụa ra che lên đầu, vùi đầu điên cuồng ăn.
"... Hiện tại ngươi có thể lộ mặt ra." Mọi người run run nhắc nhở nàng.
Tiểu thư mặc áo choàng hàm hồ giải thích, "Nhịn ăn lâu lắm, tướng ăn nhất định rất khó xem."
"..." Như bây giờ tuy rằng không khó xem, nhưng rất dọa người...
Động kinh xong, mọi người quay đầu, hai tay an ủi vỗ vỗ tiên đế, "Không sao cả, ngươi chẳng qua chỉ bị xem nhẹ mà thôi."
Tiên đế bi phẫn, "Có ai an ủi người khác như các ngươi không!"
"Ngươi hiểu lầm."
Mọi người thực chân thành nhìn hắn, "Chúng ta vốn cũng không thật muốn an ủi ngươi."
"..." Tiên đế vốn bị thương, tâm hồn bé nhỏ liền... vỡ nát.
Mọi người không nhìn hắn, vô cùng hiếu kỳ hỏi Mộc Mộc, "Mấy người này sao lại xuyên qua ?"
"Không phải mấy người, mọi người đều xuyên qua."
Mộc Mộc vô cùng nghiêm túc, "Là mẹ con đi đầu."
"... Ta?" Vẫn rơi lệ xem diễn Quý Ngữ Hàm mờ mịt chỉ chỉ chính mình, "Vì sao?"
"Lúc ấy mọi người đều đã động kinh trúng gió, mỗi ngày người đều lệ chảy ròng ròng, kết quả có một ngày khóc muốn đi tìm Mạnh bà uống canh."
"..."
Mọi người hoảng sợ lui về phía sau từng bước, "Nàng khóc đến chết?"
Bọn họ động kinh có lực sát thương lớn như vậy?
"Không phải, " Mộc Mộc đen mặt, "Người lạc đường."
"..." Mọi người không nói gì ném ánh mắt khinh bỉ tới Quý Ngữ Hàm.
Quý Ngữ Hàm khóc lớn, ô...
"Nàng lạc đường mà mơ hồ đi đến địa phủ?" Mọi người vô cùng hiếu kỳ hỏi tiếp.
"Không phải, là người không biết mình đang ở nơi nào, bên cạnh lại không có ai, đành phải đâm đầu mà chết, đến địa phủ hỏi đường."
Đoan Mộc Ly nhíu mày, "Ta thì sao?"
Đúng thế, Đoan Mộc Ly đâu?
Mọi người cũng đều nghi hoặc, Đoan Mộc Ly không thể nào để Quý Ngữ Hàm tự mình đối mặt với nguy hiểm?
Mộc Mộc đen mặt, "Người ở trong thư phòng, con ra ngoài đi bộ, Minh và Oa Nhi đang ngủ trưa, những người khác đang động kinh... Kỳ thật mẹ vẫn đang ở ngay tại hậu viện nhà chúng ta."
"..." Mọi người hoảng sợ nhìn Quý Ngữ Hàm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn đứa con đột nhiên nhảy ra nói, "Ngươi thật sự không phải đang lấy cớ chứ..." Ô.
Hình tượng của nàng đó...
Mộc Mộc đối với chuyện này cũng thực bất đắc dĩ, "Mẹ, trước kia năng lực nhìn đường của mẹ quả thật rất thần kỳ."
"Việc này ta có thể làm chứng."
Vội vàng tu bổ tâm hổn bị tổn thường của mình, tiên đế chen vào nói tiếp, "Trước kia ở tiên giới, nàng từng đi lạc rồi ngồi chồm hổm ven đường, mọi người đã quen với việc Tiểu Tiểu thường không biết đi lạc đến nơi nào mà nhặt nàng trở về."
"..." Ô...
Mọi người cực kỳ tò mò với chuyện xưa này, hứng trí bừng bừng hỏi, "Sau đó thì thế nào?"
"Sau đó mẹ phát hiện mùi vị canh Mạnh bà uống khá ngon, liền mang về cho mọi người mấy bát, cho nên mấy người các ngươi liền thường xuyên đi uống canh."
"..." Thì ra lúc ấy bọn họ động kinh như vậy...
"Không phải mỗi lần chúng ta uống canh xong đều có thể trở về?"
"Quả đúng như vậy, nhưng sau đó lại có một lần, diêm vương và nương tử của hắn cãi nhau, hai người liền đóng cánh cửa mà các ngươi trở về lại, nói nếu các ngươi không có kiên nhẫn để chờ, liền đi đầu thai một lần nữa ~ "
"..."
Mọi người đột nhiên cảm thấy vì bảo hộ hình tượng nhỏ vốn đã rất động kinh của chính mình, hẳn là nên nhốt Mộc Mộc - người duy nhất nhớ rõ việc này vào trong phòng tối thôi.
Nhưng Mộc Mộc không ý thức được mình đang gặp phải nguy hiểm, còn tiếp tục nói, "Sau đó các ngươi lại cảm thấy chơi như vậy vui lắm, cho nên không có việc gì liền chơi một chút."
"..."
"Mỗi lần xuyên qua chúng ta đều không nhớ rõ chuyện trước kia, chẳng lẽ không sợ xuyên qua sẽ thất lạc?"
"Không phải sợ, nếu đến thời gian nhất định các ngươi còn chưa trở về, ta có thể kêu diêm vương làm cho các ngươi chết mà trở về."
"..." Mọi người cảm thấy chính mình đã muốn động kinh đến một cảnh giới mới.
——————
Mộc Mộc vô cùng cảm khái nhìn bọn họ, "Kỳ thật căn bản con không cần làm như vậy, mặc kệ các người trọng sinh đến gia đình nào, cuối cùng luôn sẽ động kinh với nhau."
"..."
Vẫn không đánh thắng hắn, Tiểu Trong Suốt lướt qua mượn cơ hội mật báo trả thù, "Cho nên hắn sống thanh thản mấy trăm năm cũng không gọi các ngươi trở về, chẳng quan tâm tới mấy người các ngươi."
Mọi người nổi giận, "Tốt, dám đối với chúng ta như vậy! Đánh hắn!"
Lòng Mộc Mộc tràn đầy phẫn nộ, "Các người thật không hiểu ý tốt của người con! Đây không phải là không muốn để cha con trở về tiếp tục tra tấn con sao!"
Mọi người hắn quăng tới ánh mắt đồng tình ngắn ngủi với, sau đó xắn tay áo, "Đánh!"
"... Vì sao còn muốn đánh!"
"Ngươi chỉ biết chính mình không phải chịu tra tấn! Sao không biết giải cứu chúng ta!"
"Oan uổng mà! Con đã vụng trộm đi tìm Không Không thúc, hắn nói ở cùng một chỗ mới đủ động kinh, hắn không trở lại!"
Vì thế một đám người chuyển qua vây đánh Không Không...
Không Không bi kịch cảm thán rít gào, "Ta không ~~~ nhớ rõ!"
"Mẹ ~ "
Rốt cục Mộc Mộc cũng tìm được lúc rảnh rỗi, vô cùng kích động nhào về phía Quý Ngữ Hàm, "Mẹ, mẹ còn chưa đổi cha cho con sao?"
"..."
Quý Ngữ Hàm nháy mắt rơi lệ, "Kỳ thật ta không quá muốn nhận quen biết với con..." Ô...
"Mẹ, mẹ đừng bị con làm sợ, không phải mỗi ngày con đều động kinh như vậy, hôm nay là gặp mẹ nên kích động."
"... Nhưng trước đó con rất dọa người, còn vô cùng u ám ."
"Trang phục ném tuyết của con là của diêm vương, đương nhiên phải u ám rồi."
"... Trận ném tuyết này của các con, ném thực chuyên nghiệp đó..."
"Đương nhiên, bằng không có thể từ tuyết đầu mùa ngày đó chơi đến bây giờ sao?"
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, trốn ra sau người Đoan Mộc Ly, "Tuyết đầu mùa là ngày nào?"
"Hơn hai tháng trước ~ "
"..."
Quý Ngữ Hàm rơi lệ nhìn lão công nhà mình, "Chúng ta vẫn nên về hoàng cung đi... Thiếp muốn về tẩm cung ở..."
Ô, nàng đã sớm phát hiện, sau khi rời khỏi tẩm cung, người nàng gặp càng ngày càng động kinh...
Đoan Mộc Ly ôm lấy nàng, thực ôn hòa trấn an nàng, ánh mắt mang cười vẫn đang nhìn Mộc Mộc, "Không sao, về sau hắn sẽ không động kinh như vậy."
Tươi cười ôn hòa quen thuộc khiến Mộc Mộc phẫn nộ, "Mẹ, cha uy hiếp con! Mẹ hẳn là nên bỏ ông ấy!"
Quý Ngữ Hàm lệ nóng doanh tròng cầm tay hắn, "Ta cảm thấy, hắn uy hiếp tốt lắm."
"Mẹ..."
Mộc Mộc thống khổ den mặt, "Người càng ngày càng không mềm yếu giống trước kia."
"..."
Quý Ngữ Hàm nhẹ co rút một chút, "Kia có là gì, chỉ cần động kinh, sẽ không yếu ớt..."
"Vì sao?"
Những người khác nổi giận, "Cũng dám hỏi vì sao?! Ngươi không biết không có một tâm hồn mạnh mẽ căn bản sẽ động kinh không tốt sao?! Không biết có thể kinh động đều là người mạnh mẽ sao?! Hắn dám vũ nhục đám người chúng ta như vậy? Đánh hắn!"
Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thét dài, "Vì sao mỗi lần các người trở về đều có thể động kinh cao thêm một bậc vậy? Vì sao —— "
"Ngươi dám không xem trọng tiến bộ của chúng ta? Đánh hắn!"
Mộc Mộc tuyệt vọng rơi lệ, "Con đi uống canh!"
Nói xong liền đập đầu vào tảng đá lớn bên cạnh...
Bất quá người vừa ngã xuống, hắn đột nhiên lại đứng lên.
"..."
Quý Ngữ Hàm run run nhìn hắn, "Sao nhanh như vậy đã liền sống lại?"
Mộc Mộc vô cùng sâu lắng, "Ai bảo bọn họ động kinh, khiến con quên mang theo bát."
"..." Ô...
Lòng hiếu kỳ chiến thắng ý muốn đánh người, mọi người thu hồi nắm đấm, "Còn phải tự chuẩn bị bát đũa?"
"Không phải, nhưng ánh sáng ở địa phủ không tốt, còn không cho người khác tùy tiện cầm đèn, cho nên con vẫn luôn mang một cái bát điêu khắc từ dạ minh châu đi uống canh!"
"..." Mọi người bị chấn động.
Mộc Mộc nổi giận, "Ánh mắt kia của mọi người là có ý gì, năm đó vì tìm dạ minh châu có kích thước thích hợp, mỗi ngày mấy người các ngươi đều đánh nhau!"
"... Vậy cuối cùng ai thắng?"
Mộc Mộc đen mặt, "Còn hỏi sao? Thứ tốt nhất đương nhiên là bị cha con đoạt đi rồi!"
"..." Mọi người chảy xuống nước mắt bi thống.
Quý Ngữ Hàm nghẹn ngào mở miệng, "Con nhanh đi uống canh đi..."
Ô, đừng ở chỗ này co rút...
Dùng tốc độ nhanh nhất cầm bát trở về, Mộc Mộc lại đập vào tảng đá ...
Mọi người cảm khái nhìn Mộc Mộc ngã xuống đất, "Không có tiền đồ! Vì uống một chén canh mà làm nhiều việc phiền toái như vậy!"
"Đúng vậy! Rất mất mặt!" Không Không nói xong nhìn mọi người, "Không bằng chúng ta cũng đi nếm thử?"
"Được ~" mọi người đều thâm trầm gật gật đầu, xoa tay mà chuẩn bị cùng nhau đập qua.
"..." Quý Ngữ Hàm che mặt khóc lớn.
Bất quá không đợi mọi người đập đầu vào tảng đá, Mộc Mộc đã tỉnh, hơn nữa vẻ mặt buồn bực.
"Lại quên mang cái gì à?" Quý Ngữ Hàm run run hỏi hắn.
"Lần này không phải là vấn đề của con, là hôm nay không có canh uống!"
"Vì sao?" Một đám đang hứng trí bừng bừng chờ uống canh nổi giận.
Mộc Mộc cũng thực tức giận, "Diêm vương lại đánh nhau với nương tử nhà hắn!"
"Hai người bọn họ đánh nhau có liên quan gì đến hầm canh!"
"Vốn không liên quan! Nhưng hôm nay hai người bọn họ vừa vặn lại ầm ỹ đến chỗ Mạnh bà, đánh đổ cả hai nồi canh!"
"Cái gì?"
Mọi người đều nổi giận, nâng cánh tay xắn tay áo mà chuẩn bị đi dạy dỗ diêm vương.
Mộc Mộc nhìn bọn họ, "Mọi người không cần sốt ruột, hiện tại muốn đánh diêm vương cũng không đánh được."
"Vì sao?"
Mộc Mộc đen mặt, "Bởi vì hắn bị Mạnh bà ném vào trong nồi."
"..." Mọi người co rút một chút, "Vì sao?"
"Mạnh bà nổi bão, nói bọn họ không quý trọng thành quả lao động của bà ấy, phải nấu diêm vương, ngăn cũng không ngăn được, hiện tại trong địa phủ đã loạn thành một đoàn."
"... Không phải Mạnh bà chỉ có một mình thôi sao, sao có thể không ngăn được?"
Mộc Mộc không nói gì thở dài, "Bởi vì ở địa phủ, người có thể ăn cay nhiều hơn người sợ cay."
"..."
Mọi người run lên một chút, "Có ý gì?"
Mộc Mộc thực nghiêm túc, "Canh cay của Mạnh bà uống ngon lắm, không cay thực bình thường, cho nên người ăn cay đều ủng hộ Mạnh bà, số ít sợ cay ủng hộ diêm vương."
"..." Quý Ngữ Hàm tuyệt vọng, "Trên đời này còn có người không động kinh sao?"
"Có!"
"Ai?"
Mộc Mộc thực tự hào, "Con!"
"..." Ô...
Quý Ngữ Hàm lôi kéo Đoan Mộc Ly chạy như điên đến một bên mà khóc.
Mộc Mộc thực rối rắm nhìn bóng dáng của nàng, hô lớn nói, "Mẹ, con vẫn không rõ vì sao mẹ chưa bao giờ đồng ý thừa nhận con là một người bình thường!"
"..." Quý Ngữ Hàm lảo đảo một chút.
Mộc Mộc vốn còn muốn hỏi lại, nhưng cha hắn cười quay đầu nhìn hắn một cái...
"..."
Run lên một chút, Mộc Mộc nghiêm túc quay đầu nhìn trời, khiến nước mắt bi phẫn không ngừng chảy xuôi trong lòng.
Mẹ trở về là chuyện tốt, nhưng cha hắn cũng đã trở lại...
Ông trời ơi! Khi nào thì hắn mới có thể đổi một người cha khác!!!
Trong lòng Mộc Mộc hò hét không tiếng động...
Thấy bọn Quý Ngữ Hàm đã đi xa một chút, Mộc Mộc hạ giọng hỏi người bên cạnh, "Mọi người nói xem vì sao mẹ con không chịu thừa nhận con là một người bình thường?"
"..." Mọi người quay đầu cho hắn ánh mắt thương hại.
Phi Phi cảm khái vỗ vỗ hắn, "Bạn trẻ à, ngươi đây là đang động kinh mà không biết mình động kinh."
Mộc Mộc vô cùng nghiêm túc, mặt mày càng nhăn càng chặt, sau đó hắn vẫn nói lời thật lòng, "Phi Phi thúc, con không phải bạn của người, là tiểu bối ~ "
"..."
Phi Phi co rút một chút, "Khụ, nói cái khác, Mộc Mộc, ngươi tên gì?"
Mộc Mộc khinh bỉ hắn, "Không phải con đã nói sao? Con tên là Mộc Mộc."
"... Ta hỏi con tên là Đoan Mộc gì!"
"Chính là Đoan Mộc Mộc."
"..." Mọi người bị chấn động.
"Tên này... Không quá giống phong cách của cục than nhỏ mà?"
"Đúng vậy, Đoan Mộc Ly hẳn cũng không thể để con mình bị gọi bằng cái tên này."
Mộc Mộc thực đau thương đen mặt, "Tên này là vì trả thù cha con, sau khi lớn lên tự mình sửa lại."
"... Như vậy có thể trả thù cha ngươi?" Mọi người đều lên kế hoạch đổi tên.
"Đương nhiên không thể. Con vốn nghĩ tên động kinh như vậy có thể dọa ông ấy chạy, nhưng con thất vọng rồi..."
Mộc Mộc chảy xuống nước mắt đau thương.
Mọi người đồng tình nhìn hắn.
Nếu đều là người bị Đoan Mộc Ly áp bách, mọi người phải đoàn kết ~
Cho nên Không Không an ủi hắn, "Nhưng ngươi vẫn có thu hoạch, ít nhất sửa tên này nghe thực huyền bí, rất cao thâm ~ "
Mọi người mờ mịt nhìn Không Không, "Sao ngươi có thể hiểu được?"
Không Không khinh bỉ bọn họ, "Thật sự là không có khả năng tưởng tượng! Đoan Mộc Mộc, Đoan Mộc Mộc, ngươi có thể lập tức liền biết được hắn họ Đoan hay là họ Đoan Mộc sao!"
"..." Mọi người bội phục nhìn Không Không.
Tiểu Mễ cảm khái cầm tay hắn, "Không Không, ta phát hiện ngươi luôn có thể đi đầu động kinh lên một tầng cao mới!"
Không Không lộ vẻ khiêm tốn gật gật đầu, "Yên tâm, ta sẽ không coi thường đám người kém hiểu biết các ngươi."
Mọi người khinh bỉ hắn, "Lời này nói thực không đúng!"
"Chính xác! Lập tức vượt qua hắn!"
Cho nên Phi Phi lập tức nghĩ ra một cái tên mới...
Hắn thực chân thành nhìn Mộc Mộc, "Ngươi có thể đổi tên thành Đoan Mộc Đầu!"
"Tên rất hay!" (LPH: mộc đầu = đầu gỗ)
Mọi người đều vỗ tay, "Tên động kinh như vậy, nhất định có thể dọa chạy Đoan Mộc Ly!"
Không Không khinh bỉ bọn họ, "Cái gì mà tên hay, ai biết được là đầu gỗ nhà ai? Rất không dễ nghe!"
Mộc Mộc phản bác, "Động kinh đều là động kinh, còn muốn dễ nghe sao!"
"Bậy bạ!"
Mọi người và Không Không đứng cùng một trận tuyến, trách cứ Mộc Mộc, "Động kinh và động kinh, không giống nhau!"
"Đúng! Chúng ta đều là động kinh cao cấp, cố gắng muốn động kinh đến trình độ cảnh đẹp ý vui!"
"..."
Mộc Mộc giãy dụa, "Mẹ, con và mẹ cùng khóc chạy đi với nhau thôi!"
Ở xa xa, Quý Ngữ Hàm run lên một chút, chạy lại chạy...
Mọi người lộ vẻ nghiêm túc giữ chặt hắn, "Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể hàm hồ!"
"Đúng, chúng ta liền lập tức nói cho ngươi biết cái gì mới là động kinh đến trình độ cảnh đẹp ý vui! Không Không, ngươi đổi tên trước đi ~ "
"Được!"
Không Không làm như đại biểu của hội động kinh, hăng hái đứng ra, "Ta, đã nghĩ ra một cái ~~~ tên!"
"... Đừng dài dòng!"
Bị người đánh gãy, Không Không thực giận quay đầu, "Không huyên náo không khí trước một chút, sao có thể mời tên của ta xuất hiện!"
"..." Mọi người đen mặt, "Ngươi tận tình động kinh đi..."
Quay đầu lại, Không Không điều chỉnh biểu cảm một chút, "Đó chính là ~~~ Đoan Mộc Bồn!"
Thế giới im lặng ...
Sau đó, "Hay!"
Mọi người bùng nổ, vỗ tay như sấm...
"Tên rất hay! Không làm chúng ta mất mặt!"
"Không Không, ngươi quả nhiên động kinh có phong cách nhất!"
"Đó là ~ "
Bị mọi người luân phiên "Khen ngợi" như vậy, Không Không có chút kiêu ngạo, thực hào khí chỉ lên trời, "Ta động kinh còn nhiều hơn trời nổi gió!"
"Nói rất đúng!"
Mọi người lại một phen ca ngợi...
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn nhìn, cha hắn đưa mẹ hắn đi rồi, không đưa hắn theo sao...
Hắn rất muốn chạy, nhưng hắn đã bị động kinh không còn tí khí lực nào ...
Giãy dụa đi đến tảng đá phía trước, Mộc Mộc dò tìm được chén Dạ Minh châu, bi tráng kêu, "Ta đi uống canh!"
Sau đó liền đập đầu...
Mọi người đợi một hồi, phát hiện hắn vẫn không trở về.
Sắc mặt mọi người lộ vẻ vui mừng, "Chẳng lẽ là lại có canh uống?"
Vì thế mọi người liền cũng đập đầu vào tảng đá, đi uống canh...
Thiếu nhóm người động kinh bọn họ, thế giới lập tức yên tĩnh.
Tiên đế rối rắm nhìn về tiểu thư mặc áo choàng bên cạnh sớm đã không còn ăn nữa, nhưng vẫn che đầu, "Yên Yên, nàng vẫn không tha thứ cho ta sao?"
... Không ai trả lời hắn.
Nhưng tiểu thư mặc áo choàng nói chuyện vẫn thực trực tiếp, nếu muốn cự tuyệt, nhất định nàng sẽ mở miệng nói thẳng.
Cho nên đám hy vọng trong lòng tiên đế như ngọn lửa nhỏ bắt đầu hừng hực thiêu đốt, "Yên, Yên!"
Bởi vì động kinh đã lâu, cảm thán xong, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải...
Cho nên hắn liên tục vẫy tay, xin Đoan Mộc Ly ở xa xa giúp đỡ.
Nhưng hiện tại lại không thể im lặng, tiên đế vắt hết óc, rốt cục nhớ tới một câu.
"Yên Yên, nàng không trực tiếp đuổi ta đi, trong lòng nàng nhất định vẫn còn có ta."
Tiểu thư mặc áo choàng tháo tơ lụa che trên đầu xuống, bình tĩnh nói, "Nghẹn."
"..."
"Vừa rồi nghẹn, không có cách nào mở miệng."
"..." Tiên đế ai oán đau lòng, "Hả, Yên Yên, chẳng lẽ nàng không thương ta sao?"
"..." Quý Ngữ Hàm vừa tới liền lảo đảo một chút, rơi lệ muốn lôi kéo Đoan Mộc Ly rời đi một lần nữa.
"Chờ một chút!"
Tiên đế vội vàng tiến lên ngăn cản bọn họ, nhỏ giọng nói, "Tiểu Tiểu, ta định giúp hai người bọn họ."
Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Vậy chàng cũng không được thua kém, không thể động kinh như vậy."
Tiên đế thực nghiêm túc, "Ta đây là đi đường tắt, ta vốn sẽ không có cơ hội theo đuổi nữ nhân, Yên Yên nàng lại rất bình tĩnh, cho nên ta chuẩn bị động kinh làm nàng choáng váng, khiến nàng mơ hồ mà đáp ứng ta."
"..." Quý Ngữ Hàm run run nhìn hắn.
"Vậy ta cũng không cần phải hỗ trợ đâu nhỉ?"
Ô, nàng không muốn lại vây xem tuồng động kinh...
"Không được."
Tiên đế quay đầu, nhìn về phía tiểu thư mặc áo choàng ngồi đó bằng ánh mắt say đắm, "Ta phát hiện chỉ bằng lực lượng của chính mình sẽ không động kinh khiến Yên Yên đổ được."
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, lau lau nước mắt cổ vũ hắn, "Ít nhất nàng còn chưa chạy đi, ngươi còn có hi vọng."
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh quay đầu nhìn bọn họ, "Ăn nhiều."
"..." A?
"Ăn quá nhiều, không muốn động."
"..."
Quý Ngữ Hàm bị đánh bại, che mặt rơi lệ, "Tiên đế, ta không giúp được ngươi ..." Ô.
Tiểu thư mặc áo choàng thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Kỳ thật ngươi không cần tìm người khác hỗ trợ."
"Vì sao?"
"Bởi vì ta không định tha thứ cho ngươi."
"..." Tiên đế hóa đá.
Vài giây sau, hắn lộ vẻ phấn khởi nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Yên Yên, ta rất thích tính cách này của nàng!"
Đang nằm, Phi Phi đột nhiên ngồi dậy, "Cục than nhỏ, Mộc Mộc bảo ta mang canh trở về."
"..."
Tâm tình Quý Ngữ Hàm vô cùng phức tạp nhìn bát canh trong tay hắn, bùm bùm chảy nước mắt.
Đoan Mộc Ly thực bình tĩnh nhận lấy bát giúp nàng, hỏi hắn, "Mộc Mộc đâu?"
"Hắn nhìn trúng một tiểu nha đầu, đang ngồi xổm ở cửa chờ người ta đầu thai."
Nói xong Không Không đứng lên, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn phải trở về xem náo nhiệt."
"..." Quý Ngữ Hàm bi phẫn.
"Vì sao các ngươi đều phải động kinh cùng một ngày?"
Ô, hiện tại nàng nên ở đâu để xem diễn?
Tiểu thư mặc áo choàng thiện lương am hiểu ý người đứng lên, "Ngươi không nên buồn, ta cũng phải đi uống canh."
"... Không phải nàng mới vừa nói ăn quá nhiều, không muốn động sao?"
Ánh mắt tiểu thư mặc áo choàng lóe lên nhìn bát canh trong tay nàng, sau đó thực bình tĩnh nói, "Nếu liên tục một năm chỉ có thể ăn hoa quả, ngươi liền hiểu được cảm giác của ta."
"..." Quý Ngữ Hàm run lên một chút, "Hiện tại hình như ta đã hiểu được."
Tiểu thư mặc áo choàng gật đầu, "Chút xíu nữa gặp trên bàn cơm."
Nói xong liền đập đầu vào tảng đá...
Quý Ngữ Hàm run lên một chút, "Cái kia, chúng ta cũng đập đầu đi..."
Tuy rằng cảm thấy hành động này thực động kinh, nhưng Đoan Mộc Ly thương nương tử, cho nên liền mang theo nàng cùng nhau đập đầu...
Tiên đế tự nhiên cũng đập đầu theo, nhưng không phải vì hắn muốn uống canh, cũng không phải vì tiếp tục theo đuổi tiểu thư mặc áo choàng, mà là...
Một lúc sau tại địa phủ, tiên đế thần thần bí bí từ một cái cửa nhỏ chạy đi, không đến nửa canh giờ, lại kích động mang theo một túi tiền chạy trở về.
Mọi người vừa uống canh vừa hỏi hắn, "Túi nilon? Ngươi đến hiện đại?"
Tiên đế không đáp, rút một quyển sách ra, đọc một đoạn ngắn sau đó làm theo, vui sướng nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Yên ~ ta có!"
Bùm bùm, một trận âm thanh chén bát đỗ vỡ...
Sau đó địa phủ liền im lặng ...
Tiên đế nhân cơ hội lại xem sách lần nữa.
Ừ, không đọc sai, khóe mắt đuôi lông mày mang theo sắc mặt vui mừng, nhưng có chút thẹn thùng hơi hơi cúi đầu, nếu có thể nắm góc áo đối phương nói lời này liền rất tốt ~
Ánh mắt rối rắm nhìn trên người tiểu thư mặc áo choàng tựa như có mang theo chất độc, tiên đế thực hoài nghi nếu bản thân nắm góc áo nàng có phải liền trực tiếp bị độc chết hay không...
Cho nên hắn tiếc nuối buông tha cho cơ hội cuối cùng, còn nói một lần, "Yên ~ ta có!"
Người có năng lực chịu đựng kém nhịn không được lấy đoản kiếm ra, bi tráng hô to, "Đại ca, thay ta báo thù!"
Nói xong liền mạnh mẽ đâm đoản kiếm vào ngực.
Mười giây sau, hắn cúi đầu nhìn đoản kiếm lắc lư trước ngực, mờ mịt hỏi mọi người, "Vì sao ta còn sống?"
Đại ca hắn rơi lệ đầy mặt, "Bởi vì ngươi đã là quỷ, không thể lại chết đi."
"..." Quỷ bi kịch tự sát miệng sùi bọt mép ngã xuống đất.
Quỷ đại ca oán giận khiển trách tiên đế, "Xem ngươi đã làm cái gì kìa! Quỷ cũng bị ngươi làm cho không muốn sống nữa!"
Tiên đế cảm thấy mình thực vô tội, "Ta đã làm gì?"
Quý Ngữ Hàm vài người bọn họ đã sắp nhịn không được, không ai trả lời hắn.
Đoan Mộc Ly lại vẫn ngồi thật ngay ngắn, nhưng hắn đang dỗ Quý Ngữ Hàm, không có tâm tư để ý đến hắn.
Kỳ thật cho dù hắn có tâm tư cũng không muốn hỗ trợ...
Tiểu thư mặc áo choàng không hổ là muội muội của Đoan Mộc Ly, đối mặt với chấn động mãnh liệt của câu nói vừa rồi, nàng còn có thể mặt không đổi sắc uống hết một chén canh.
Buông bát canh, nàng thực bình tĩnh nhìn tiên đế, "Đại phu nói thế nào?"
"..." Quý Ngữ Hàm khóc lớn dậm chân.
Nếu để cho tiên đế nói thêm gì nữa, nàng cảm thấy nàng sẽ không muốn sống nữa.
Cho nên nàng giãy giụa đứng lên, "Tiên đế, ngươi có biết lời vừa rồi ngươi nói là có ý gì không?"
"... Không biết."
Sau đó tiên đế lục lọi, không tìm thấy giải thích.
Những người khác cũng khẽ cắn môi, cố gắng đừng động kinh.
Gạt lệ, mọi người lộ vẻ chân thành dặn dò hắn, "Cẩn thận đừng nhúc nhích kẻo động thai."
"..." Tâm tiên đế "Răng rắc" một tiếng liền vỡ nát.
Hắn lộ vẻ bi phẫn, run run chỉ vào trong sách, "Nhưng rõ ràng trong sách nói là nên làm như vậy!"
"Ngươi, cuốn ngươi mua hẳn là dành cho nữ sinh..."
Tiên đế chỉ vào bìa sách, "Trên này viết rõ ràng là: Nếu làm theo, đảm bảo bạn sẽ cưới được cô gái mình yêu!"
Quý Ngữ Hàm giãy dụa đi qua xem, cẩn thận lật xem một lúc, nàng rơi lệ, "Sách lậu quả thật rất hại người..."
"..." Tiên đế hỏng mất ngã xuống đất.
Nhưng bi kịch của hắn còn chưa chấm dứt...
Trong đại sảnh, mọi người động kinh đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt.
Quay đầu, bọn họ nhìn lão bà bà hung dữ tay trái cầm cái nồi, tay phải giơ lên cái nồi khác còn đang nhiễu nước, lửa giận trong mắt hừng hực thiêu đốt.
"Là ai? Là ai lại không quý trọng thành quả lao động của ta!"
"..."
Vừa mới chính mắt nhìn thấy Mạnh bà ném Diêm vương vào trong nồi, hiện tại mọi người đều nóng lòng phủi sạch quan hệ, đồng loạt đồng loạt chỉ về phía tiên đế.
Tiên đế hữu khí vô lực đứng lên, "Rõ ràng là các ngươi không bình tĩnh, các ngươi nhìn Yên Yên kìa, bát canh của nàng ấy, một chút cũng chưa lãng phí."
Mạnh bà thay đổi trương ra gương mặt hiền lành, cổ vũ nhìn tiểu thư mặc áo choàng, "Thật sự là một hài tử ngoan, có muốn uống một chén nữa không?"
"Không, " tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh lắc đầu, "Uống hai chén nữa."
"..." Mọi người run run bắt đầu đập bàn.
Đưa cho tiểu thư mặc áo choàng một chén canh đầy, vừa rồi còn cười tủm tỉm Mạnh bà đột nhiên hung ác vọt đến trước mặt tiên đế, "Chính ngươi đã lãng phí canh này?"
"Đúng, nhưng..."
"Không có nhưng mà!"
Theo những lời này, tay phải Mạnh bà giơ cao cái nồi, mạnh mẽ nện tiên đế choáng váng, tay trái lại phối hợp giương lên.
Động tác liên tiếp, kết quả chính là...
Tiên đế bị nện choáng váng vừa vặn ngã vào trong nồi ...
"..." Mọi người hóa đá.
Thấy không ai ngăn cản, Mạnh bà vừa lòng nhấc nồi đun nước, chuẩn bị tiếp tục hầm canh...
Quý Ngữ Hàm khóc ròng ngăn cản bà, "Cái kia, lỗi không quá nặng, đừng gây cảnh huyết tinh như vậy..."
Mạnh bà khoái trá lắc đầu, "Không sao, dù sao cũng không nấu tan được hắn! Ta chỉ dạy dỗ hắn một chút!"
"Nhưng mà ta sợ cay..."
Giọng nói hữu khí vô lực của tiên đế thống khổ từ trong nồi bay ra, "Mạnh bà, bà lại lấy nồi bên phải mà nấu... Cay chết ta ..."
"..." Quý Ngữ Hàm run run rơi lệ.
Hôm nay mọi người thật sự động kinh rất mãnh liệt, Quý Ngữ Hàm sắp mau hỏng mất.
"Ô, các ngươi đừng động kinh nữa, đều đã đến, chúng ta còn chưa mở hội liên hoan..."
Tuy rằng hội liên hoan có thể sẽ càng động kinh...
Nếu Quý Ngữ Hàm đã lên tiếng, Đoan Mộc Ly nhất định sẽ phối hợp.
Hắn cười nhìn mọi người liếc mắt một cái, "Đừng động kinh nữa."
Vừa chú ý tới hắn, Mạnh bà run lên một chút, "Đoan Mộc? Ngươi đã trở lại?"
Chợt bỏ lại nồi nước đang đun, Mạnh bà bỏ chạy, "Vì sao không ai nói cho ta biết hắn đã trở lại —— về sau các ngươi đừng hòng được uống canh ta nấu!"
"Không nên..." Trong địa phủ một loạt âm thanh khóc thét.
"..." Mọi người run run nhìn Đoan Mộc Ly mỉm cười.
Lực sát thương này...
Nhưng mà bi phẫn trong lòng bọn họ lập tức đã bị hưng phấn thay thế.
"Hội liên hoan? Chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt tiết mục!"
"..." Quý Ngữ Hàm rơi lệ lấy bao đồ ăn vặt dự trữ ra.
Các bạn học bên trong địa phủ chưa từng mở hội liên hoan...
Cho nên bọn họ cảm thấy vô cùng mới mẻ, đều giúp khiêng cái bàn, chờ xem tiết mục hay, cảnh đẹp ý vui vô cùng như trong lời của bọn Phi Phi.
Tiên đế tắm rửa xong xuôi vẫn luôn vây quanh tiểu thư mặc áo choàng.
Lần này hắn không tin lời dạy trong sách, trực tiếp áp dụng phương pháp ‘cường thú hào đoạt’ (mạnh mẽ ép cưới, ngang ngược cướp lấy)...
"Yên Yên, ta muốn cưới nàng!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh quay đầu nhìn hắn một cái, "Không gả chồng."
"Không phải nàng sẽ không gả, ta nhất định phải cưới nàng về nhà!"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh giơ một thanh đoản kiếm lên, "Ngươi lặp lại lần nữa?"
"..." Mọi người vây xem bị chấn động.
Tiên đế không bị dọa đổ, "Nói lại thì nói lại! Ta muốn cưới nàng! Nàng phải gả cho ta!"
Ánh mắt cũng không chớp, tiểu thư mặc áo choàng giơ tay chém xuống ——
Bổ một quả cam...
"..." Mọi người bắt đầu run run.
Lưu loát cắt quả cam thành tám cánh hoa, tiểu thư mặc áo choàng quay đầu, "Chị dâu, ăn không?"
"Không ăn..." Ô.
Vài quần chúng có mặt vây xem, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, "Không phải ngươi muốn giết hắn?"
"Nếu nói muốn giết người, nên dùng thanh này." Tiểu thư mặc áo choàng nói xong liền bình tĩnh giơ một cây đại đao lên.
"..." Mọi người run lên một chút, "Sao ngươi đem theo nhiều đao như vậy?"
Tiểu thư mặc áo choàng bình tĩnh giải thích, "Lần trước nửa đêm đụng đến hắn xong, vẫn hối hận không đeo đao."
"..." Mọi người kính ngưỡng nhìn nàng.
"Đừng nói chuyện phiếm!"
Tâm tình Phi Phi tương đối tốt đứng trước một khán đài đã được dựng lên đang dặn dò bọn họ, "Im lặng, hội liên hoan sẽ bắt đầu ~ "
Không Không đột nhiên từ sau đài đi ra, giơ tay đẩy hắn xuống dưới đài, "Đã sắp bắt đầu! Các vị..."
"Cút!"
Phi Phi cắt ngang hắn, phẫn nộ nhảy ngược trở lại lên đài, "Ai đẩy hắn ra đây? Không phải đã bàn rõ là không thể để hắn ra chủ trì sao?"
"A! Ngươi ~~~ thế nhưng, lại không cho ta ~~~ chủ trì!"
Không Không tung ra tuyệt kỹ trữ tình ...
Phi Phi thống khổ ôm đầu, "Sai lầm nhiều năm, ta không đánh ngã được ngươi."
"Đúng vậy ~~~ nhiều, năm, !"
Phi Phi tốn hơi thừa lời, "Khán đài là của ngươi! Đừng quá biểu cảm!"
Không Không phẫn nộ, "Giới thiệu chương trình thì giới thiệu chương trình, mời thưởng thức màn vũ đạo mở đầu “tứ tiểu thiên nga”! Đem bốn con ngan kia ra đi!"
"..." Quý Ngữ Hàm ở dưới đài rơi lệ.
Hai người Phi Phi và Không Không cùng nhau quay lại hậu trường, trên đường còn nghe Phi Phi mắng Không Không ——
"Không văn hóa! Thiên nga không phải ngan!"
"Còn chưa bằng ngan ấy chứ! Lẫn trong đám vịt còn bị chê xấu xí!"
...
Sau khi đến hậu trường, không còn nghe thấy tiếng cải vã nữa, chỉ còn tiếng quyền đấm cước đá...
Sau đó bọn tứ đại thị vệ Thanh Long đã bị đá ra...
Phi Phi và Không Không chia nhau chắn phía sau hai bên đài, giơ các tấm bảng lớn, mặt trên viết "Nhảy không tốt sang năm mỗi ngày Đoan Mộc Ly đều sẽ khinh bỉ các ngươi!"
Tứ đại thị vệ bi phẫn rơi lệ, quá độc ác...
Bởi vì thời gian có vẻ cấp bách, bọn họ cũng không về hiện đại tìm bối cảnh âm nhạc gì, cho nên không có nhạc đệm...
Vì thế các bạn học địa phủ liền mờ mịt nhìn bốn nam nhân trên đài lắc lư qua lại...
Tâm bọn họ cũng lắc lư qua lại theo...
Lắc lắc như vậy, bọn họ đã bắt đầu muốn động kinh...
Nhưng bốn nam nhân trên đài đã muốn động kinh trước.
Thanh Long phẫn nộ trước tiên, "Bạch Hổ, sao ngươi lại đá ta!"
"Không phải ngươi cũng đạp ta sao!"
"Là chân ngươi thu lại quá chậm!"
"Rõ ràng là Huyền Vũ thu chân quá chậm, ảnh hưởng đến ta!"
Huyền Vũ nổi giận, "Liên quan gì tới ta! Rõ ràng là ta nhảy tốt nhất!"
Chu Tước giận quá, "Hiện tại ngươi đang đạp chân ta thì sao! Còn không biết xấu hổ mà nói là nhảy tốt!"
"Khụ." Phi Phi ở phía sau đài ho khan một tiếng, lắc lắc tấm bảng trong tay.
Tứ đại thị vệ nổi giận, "Cười thì cười đi! Hiện tại không phải chủ tử cũng không cười!"
"Đúng, chúng ta không nhảy nữa!"
Sau đó bốn người bọn họ liền chạy trốn tập thể...
"Các ngươi đứng lại cho ta!"
Vài người bọn Dạ Cẩm đuổi theo...
Đợi nửa ngày
Tác giả :
Thẩm Du