Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta
Chương 143: Ai là người động kinh nhất
Muốn trúng gió, động kinh trước?
Không được, ngụ ý không đúng ~
Có rồi, "Muốn thành phượng, động kinh trước!" (LPH: ta phản đối)
"Thuận gió? Bảo chủ, ai muốn thành tiên ư?" (LPH: động kinh=trừu phong lại bị bạn tiểu Trừu Trừu nghe thành thừa phong=thuận gió)
"..." Phi Phi run rẩy quay đầu.
Không được, những lời này nghe qua còn có nghĩa khác, cũng không thể dùng!
Suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cách nói hợp vần nào.
Vung tay lên, hắn chỉ vào câu đối đã viết trước đó, "Ai nói không hợp vần? Người động kinh cao sẽ không câu nệ tiểu tiết! Chính là ý này!"
"..." Một đám người té trên mặt đất giúp nâng nhau ngồi dậy, dồn sức vịn lấy tường.
"A —— cuộc đời này của ta thật ~~~ nhấp, nhô!" Một lời cảm khái thực trữ tình.
Là ai?
Là ai nói ra tiếng lòng của bọn họ?
Mọi người giãy dụa quay đầu, phát hiện Không Không đã đến đây.
Không nhìn mọi người té trên mặt đất, đứng ở trước mặt Đoan Mộc Ly, Không Không thực thành khẩn vỗ vỗ ngực, "Nghe nói ngươi đem ta bán, còn chịu trách nhiệm hậu mãi?"
"..."
Lần đầu tiên Quý Ngữ Hàm cảm thấy nguy hiểm khi đứng bên người lão công nhà mình như vậy, vội vàng buông tay, giãy dụa trốn sang một bên.
Đoan Mộc Ly không hổ là người mạnh mẽ, nhiều người động kinh vây xem như vậy, còn có thể bình tĩnh bảo trì mỉm cười.
"Đúng" hắn cười gật đầu, ôn hòa hỏi, "Ngươi muốn về bảo trì sao?"
"..."
Không Không cảm thấy vết thương chồng chất trong lòng hắn nháy mắt đã bị một chưởng đánh trúng, đã sắp không chịu được.
"Ta là trở về xin bảo hộ!"
Không Không rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt phẫn nộ, "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng đồng cam cộng khổ, hơn nữa, ta là thành viên của nhóm động kinh chúng ta, tốt xấu gì ta cũng ở cấp bậc chúa tể sơn lâm! Ta là giống quý hiếm!"
"..." Quý Ngữ Hàm run run sửa đúng hắn, "Là gấu trúc..."
Nước mắt Không Không càng thêm mãnh liệt, lòng đầy căm phẫn tiến hành khiển trách nghiêm khắc với nàng.
"Quý tiểu thư, ta vốn tưởng rằng ngươi là người thiện lương, không ngờ, không ngờ..."
Không Không dùng âm thanh nghẹn ngào nói, "Không ngờ ngươi đối với một người động kinh thành như vậy còn muốn yêu cầu nghiêm khắc! Ngươi nói xem, ngươi như vậy không làm thất vọng tiểu đội động kinh chúng ta sao!"
"..." Quý Ngữ Hàm dậm chân khóc lớn.
Giả trang thành khối băng, Mặc Kỳ Thụy động kinh cũng động kinh không quá nghiêm trọng.
Cho nên hắn là người đầu tiên trong đám người đứng lên.
Vỗ vỗ bả vai Không Không, trong ánh mắt Mặc Kỳ Thụy luôn luôn lạnh buốt chứa đầy thương hại, "Hiện tại Phi Phi đã động kinh hơn cả ngươi."
"Cái gì —— "
Không Không phát ra tiếng kêu bi phẫn, chất vấn Phi Phi đang cười đắc ý, "Vì sao ngươi muốn cướp vị trí gấu trúc của ta!"
"Ai mà thèm tranh đoạt với gấu trúc chứ?"
Phi Phi đắc ý chỉa chỉa "Lời răn" mình vừa viết, "Hiện tại ta là gấu trúc lão đại!"
"..." Mọi người điên cuồng cắn khăn tay nhỏ bé, chỉ e hai người bọn họ muốn tỷ thí xem ai động kinh hơn.
May thay, tiết mục giày vò như vậy không trình diễn, bởi vì ——
"Tư Đồ Không?" m thanh thực có sức sống vang lên.
m thanh này... Hình như là của Miêu Diệu đã mua Không Không đi?
Thấy sắc mặt Không Không thay đổi, mọi người biết mình đoán đúng rồi.
Thời gian cấp bách, Không Không không có hơi sức lý luận với Phi Phi, chỉ bi phẫn hỏi Đoan Mộc Ly.
"Ta thật sự không thể xin bảo hộ? Được lắm, ta cảm thấy mình là hàng thứ phẩm, ta muốn được quay về, tiếp thu 'Giáo dục' của ngươi!"
"..." Mọi người đều run lên, cố gắng không bị động kinh nữa.
Không Không gặp phải cái gì, sao lại như không muốn sống nữa?
Chẳng lẽ trên đời này còn có người đáng sợ hơn Đoan Mộc Ly?
Mọi người lập tức sinh ra loại cảm giác kính ngưỡng với Miêu Diệu...
"Ha, quả nhiên là ngươi ở đây!"
Miêu Diệu nhanh chóng tiến tới, chào hỏi mọi người, sau đó kéo Không Không qua, "Đi, chúng ta tiếp tục trở về nghiên cứu."
"Ta không quay về —— "
Không Không tỏ vẻ bi tráng ôm lấy cây cột, nhất quyết không đi, "Thà chết chứ không chịu nhục!"
Mọi người đều tò mò, cũng tạm thời đình chỉ động kinh.
Quý Ngữ Hàm đứng lên, lau nước mắt, "Diệu Diệu, ngươi đã làm gì với Không Không?"
"Không có gì, ta chỉ muốn một phong hưu thư thôi."
Quý Ngữ Hàm quay đầu, dùng ánh mắt hoài nghi với vẻ mặt bi phẫn của Không Không.
Không phải hắn thực hối hận vì đã cưới Miêu Diệu sao?
Hiện tại nàng ta chủ động muốn hưu thư, không phải chính là hợp tâm ý của hắn sao?
Nhưng mà nàng lập tức phát hiện, khác hẳn với phản ứng của nàng, những người khác đều lấy ánh mắt thương hại nhìn về phía Không Không.
Ặc...
Nàng nổi giận?
Có điều gì nàng còn chưa biết sao?
Không được, ngụ ý không đúng ~
Có rồi, "Muốn thành phượng, động kinh trước!" (LPH: ta phản đối)
"Thuận gió? Bảo chủ, ai muốn thành tiên ư?" (LPH: động kinh=trừu phong lại bị bạn tiểu Trừu Trừu nghe thành thừa phong=thuận gió)
"..." Phi Phi run rẩy quay đầu.
Không được, những lời này nghe qua còn có nghĩa khác, cũng không thể dùng!
Suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cách nói hợp vần nào.
Vung tay lên, hắn chỉ vào câu đối đã viết trước đó, "Ai nói không hợp vần? Người động kinh cao sẽ không câu nệ tiểu tiết! Chính là ý này!"
"..." Một đám người té trên mặt đất giúp nâng nhau ngồi dậy, dồn sức vịn lấy tường.
"A —— cuộc đời này của ta thật ~~~ nhấp, nhô!" Một lời cảm khái thực trữ tình.
Là ai?
Là ai nói ra tiếng lòng của bọn họ?
Mọi người giãy dụa quay đầu, phát hiện Không Không đã đến đây.
Không nhìn mọi người té trên mặt đất, đứng ở trước mặt Đoan Mộc Ly, Không Không thực thành khẩn vỗ vỗ ngực, "Nghe nói ngươi đem ta bán, còn chịu trách nhiệm hậu mãi?"
"..."
Lần đầu tiên Quý Ngữ Hàm cảm thấy nguy hiểm khi đứng bên người lão công nhà mình như vậy, vội vàng buông tay, giãy dụa trốn sang một bên.
Đoan Mộc Ly không hổ là người mạnh mẽ, nhiều người động kinh vây xem như vậy, còn có thể bình tĩnh bảo trì mỉm cười.
"Đúng" hắn cười gật đầu, ôn hòa hỏi, "Ngươi muốn về bảo trì sao?"
"..."
Không Không cảm thấy vết thương chồng chất trong lòng hắn nháy mắt đã bị một chưởng đánh trúng, đã sắp không chịu được.
"Ta là trở về xin bảo hộ!"
Không Không rơi lệ đầy mặt, vẻ mặt phẫn nộ, "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng đồng cam cộng khổ, hơn nữa, ta là thành viên của nhóm động kinh chúng ta, tốt xấu gì ta cũng ở cấp bậc chúa tể sơn lâm! Ta là giống quý hiếm!"
"..." Quý Ngữ Hàm run run sửa đúng hắn, "Là gấu trúc..."
Nước mắt Không Không càng thêm mãnh liệt, lòng đầy căm phẫn tiến hành khiển trách nghiêm khắc với nàng.
"Quý tiểu thư, ta vốn tưởng rằng ngươi là người thiện lương, không ngờ, không ngờ..."
Không Không dùng âm thanh nghẹn ngào nói, "Không ngờ ngươi đối với một người động kinh thành như vậy còn muốn yêu cầu nghiêm khắc! Ngươi nói xem, ngươi như vậy không làm thất vọng tiểu đội động kinh chúng ta sao!"
"..." Quý Ngữ Hàm dậm chân khóc lớn.
Giả trang thành khối băng, Mặc Kỳ Thụy động kinh cũng động kinh không quá nghiêm trọng.
Cho nên hắn là người đầu tiên trong đám người đứng lên.
Vỗ vỗ bả vai Không Không, trong ánh mắt Mặc Kỳ Thụy luôn luôn lạnh buốt chứa đầy thương hại, "Hiện tại Phi Phi đã động kinh hơn cả ngươi."
"Cái gì —— "
Không Không phát ra tiếng kêu bi phẫn, chất vấn Phi Phi đang cười đắc ý, "Vì sao ngươi muốn cướp vị trí gấu trúc của ta!"
"Ai mà thèm tranh đoạt với gấu trúc chứ?"
Phi Phi đắc ý chỉa chỉa "Lời răn" mình vừa viết, "Hiện tại ta là gấu trúc lão đại!"
"..." Mọi người điên cuồng cắn khăn tay nhỏ bé, chỉ e hai người bọn họ muốn tỷ thí xem ai động kinh hơn.
May thay, tiết mục giày vò như vậy không trình diễn, bởi vì ——
"Tư Đồ Không?" m thanh thực có sức sống vang lên.
m thanh này... Hình như là của Miêu Diệu đã mua Không Không đi?
Thấy sắc mặt Không Không thay đổi, mọi người biết mình đoán đúng rồi.
Thời gian cấp bách, Không Không không có hơi sức lý luận với Phi Phi, chỉ bi phẫn hỏi Đoan Mộc Ly.
"Ta thật sự không thể xin bảo hộ? Được lắm, ta cảm thấy mình là hàng thứ phẩm, ta muốn được quay về, tiếp thu 'Giáo dục' của ngươi!"
"..." Mọi người đều run lên, cố gắng không bị động kinh nữa.
Không Không gặp phải cái gì, sao lại như không muốn sống nữa?
Chẳng lẽ trên đời này còn có người đáng sợ hơn Đoan Mộc Ly?
Mọi người lập tức sinh ra loại cảm giác kính ngưỡng với Miêu Diệu...
"Ha, quả nhiên là ngươi ở đây!"
Miêu Diệu nhanh chóng tiến tới, chào hỏi mọi người, sau đó kéo Không Không qua, "Đi, chúng ta tiếp tục trở về nghiên cứu."
"Ta không quay về —— "
Không Không tỏ vẻ bi tráng ôm lấy cây cột, nhất quyết không đi, "Thà chết chứ không chịu nhục!"
Mọi người đều tò mò, cũng tạm thời đình chỉ động kinh.
Quý Ngữ Hàm đứng lên, lau nước mắt, "Diệu Diệu, ngươi đã làm gì với Không Không?"
"Không có gì, ta chỉ muốn một phong hưu thư thôi."
Quý Ngữ Hàm quay đầu, dùng ánh mắt hoài nghi với vẻ mặt bi phẫn của Không Không.
Không phải hắn thực hối hận vì đã cưới Miêu Diệu sao?
Hiện tại nàng ta chủ động muốn hưu thư, không phải chính là hợp tâm ý của hắn sao?
Nhưng mà nàng lập tức phát hiện, khác hẳn với phản ứng của nàng, những người khác đều lấy ánh mắt thương hại nhìn về phía Không Không.
Ặc...
Nàng nổi giận?
Có điều gì nàng còn chưa biết sao?
Tác giả :
Thẩm Du