Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 45: Giao thừa
Chương 45: Giao thừa.
Edit + Beta: Như Heo.
Bộ phim này không chỉ Tống Tiêu xem không hiểu, mà những người khác cũng xem không hiểu.
"Cảnh tượng cắt nối không có logic, một giây trước còn ở trên đàn tế, một giây sau chẳng biết đã xuất hiện ở hoàng cung bằng cách nào?"
"Trang điểm cũng quá xấu, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đàn ông trong phim đều mù hết rồi."
"Lầu trên cậu không hiểu rồi, tất cả mọi người trong phim đều trang điểm thấy gớm, người nào người nấy nhìn chẳng khác gì dân chạy nạn, chỉ có nữ chính ăn mặc bình thường nhất, như vậy chẳng phải đã thành đệ nhất mỹ nhân rồi sao?
Nội dung vở kịch khó hiểu, cảnh tượng cắt nối không tự nhiên, lời kịch nhàm chán, ảnh đế ảnh hậu nguyên bản dùng để hấp dẫn phòng bán vé thì lại trang điểm quá khó coi. Fan hâm mộ dồn dập biểu thị, thần tượng của mình bị bộ phim này phá huỷ, vì bảo vệ hình tượng thần tượng trong lòng mình, dứt khoát không đi xem.
Tất cả các webside bình luận phim đều chấm điểm rất thấp, các phương tiện truyền thông cũng đồng loạt đưa tin, phòng bán vé đồng loạt thất sắc. Tuần đầu tiên khởi chiếu, cơ bản cũng có nhiều người đi xem, trong đó chủ yếu là những cặp tình nhân nhàm chán như Ngu Đường, Tống Tiêu không rõ chân tướng mà đến xem.
Đến tuần thứ hai, nội dung bộ phim đã bị mọi người truyền tai nhau, người để ý tin bình luận phim ảnh căn bản sẽ không đi xem, mà người xem rồi phần lớn không muốn xem lại lần thứ hai. Vì vậy, đến tuần thứ hai, phòng bán vé đã bắt đầu ảm đạm.
Tống Tử Thành nhìn dữ liệu bên phòng tài vụ đưa đến, gắt gao cau mày, sau khi xem xong lập tức yêu cầu bộ xã giao nghĩ biện pháp lăng-xê cho bộ phim. Giải trí Tinh Hải bỏ tiền mua mấy nhà phê bình phim ảnh, bắt đầu viết bình luận tán dương và tin tức thông cáo.
Cái gì mà tác phẩm hoành tráng xưa nay chưa từng có, cái gì mà cảnh tượng thịnh yến hoành tráng. Thông cáo vừa ra, xác thực đã hấp dẫn được một nhóm người tới xem, nhưng khi rời khỏi rạp là bắt đầu mắng chửi nhà làm phim không thương tiếc.
Đạo diễn Lương Tần Mộc trong lúc chiếu phim nhận được lời mời phỏng vấn của giới truyền thông.
"Đạo diễn Lương, rất nhiều người xem tỏ vẻ không hiểu được, nội dung bộ phim có nhiều lỗ hổng rất khó hiểu, ngài có ý kiến gì đối với nhận xét này không?" Nhiều phóng viên ngồi phía dưới, ai nấy đều dỏng tai nghe đáp án của Lương Tân Mộc.
Lương Tân Mộc là một đạo diễn có tiếng trong nước, địa vị tương đối cao, giới truyền thông sẽ không tuỳ tiện đưa micro lên như đối với những nghệ sĩ khác, mọi người rất có quy tắc mà ngồi phía dưới.
Lương Tân Mộc hơn bốn mươi tuổi, hơi bị béo phì, ngồi sau bàn dài, vẻ mặt kiêu ngạo, chỉnh chỉnh chiếc mũ lưỡi trai: "Bộ phim này có ý nghĩa điện ảnh rất cao siêu, nội dung bên trong vô cùng có thâm ý. Bây giờ các người xem không hiểu là vì vẫn chưa đạt đến trình độ ý thức điện ảnh nhất định."
Nói cách khác chính là, các người xem không hiểu, là vì trình độ các người quá kém.
Lời vừa tung ra, trên mạng truyền thông đầy rẫy những tiếng mắng chửi.
"Xem không hiểu chính là trình độ thấp, vậy mấy người tính làm phim cho ai coi?"
"Được rồi, chúng ta trình độ thấp, để ổng trình độ cao ổng chơi một mình đi, chúng ta không phụng bồi."
...
Tống Tử Thành tức chết đi được, gọi điện thoại mắng Lương Tần Mộc một trận.
"Chúng tôi bên này ra sức tuyên truyền quảng bá, ông bên kia nói người thường xem không hiểu, ông đây là không muốn phòng bán vé ấm lên đúng không?"
Phim làm vì mục đích thương mại thì phải thông tục dễ hiểu, phim cao siêu quá ít người xem thì đừng mong kiếm được tiền. Cũng vì Lương Tần Mộc nổi danh bướng bỉnh, không cho người đầu tư hươ tay múa chân. Trong lúc quay phim Tống Tử Thành chỉ đến quan sát hai lần, không biết khi quay xong sẽ ra cái dạng gì, không nghĩ tới bối cảnh đẹp đẽ như vậy, nội dung bộ phim lại như một mớ bùi nhùi.
Tổng kết tài vụ cuối năm đưa ra, sắc mặc Tống Tử Thành càng khó coi hơn. Tổng đầu tư vào là bốn triệu, phòng bán vé mới thu hồi lại được 1.2 triệu, ngay cả một nửa cũng không đủ, báo cáo tài chính năm nay xác định là sẽ thua lỗ, không những vậy còn ảnh hưởng đến tiến trình hoạt động năm sau. Vì tất cả tài chính đều tập trung vô hạng mục này, không có cách nào thu hồi lại vốn, hạng mục mới khó có thể triển khai.
"Vay vốn đi." Tống Tử Thành xoa xoa mi tâm, muốn hồi sinh lại công ty, chỉ có thể vay vốn để thực thi hạng mục. Đã liên tục hao tổn hai năm liên tiếp, sang năm lại thua lỗ nữa thì chỉ còn mức phá sản, hoặc bị rơi vào khốn cảnh tự sinh tự diệt.
Đại hội cổ đông cuối năm không chia hoa hồng lợi nhuận, các cổ đông dồn dập biểu thị bất mãn, yêu cầu thay đổi chức tổng giám đốc điều hành.
"Chủ tịch tự mình kiêm chức tổng giám đốc điều hành, điều này không khả thi rồi." Một vị đông sự âm dương quái khí nói.
"Sang năm nhất định có lợi nhuận, chúng ta đã xem kỹ vài hạng mục, đảm bảo đều là kiếm bộn không lỗ." Tống Tử Thành hít sâu một hơi, cường bách bản thân phải giữ bình tĩnh.
...
Đảo mắt đã đến năm mới, Tống Tử Thành là một đứa con có hiếu, cho dù bận bịu ăn Tết cũng phải về thăm ba mẹ. Dì Trần về nhà ăn Tết, trong nhà chỉ còn lại hai cha con, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đành thu dọn hành lý về quê sớm.
Tống Tiêu mang theo mấy bộ quần áo và bài tập nghỉ đông của hai người, Tống Tử Thành thì mua một đống quà Tết, túi lớn túi nhỏ khiêng về nhà.
Tiểu thành là một thành thị tuyến ba, cũng may còn có sân bay, hai ngày mới có một chuyến từ thành phố A đến đó.
Tống Tiêu lần đầu đi máy bay, không khỏi có chút khẩn trương, ngồi trong phòng chờ tranh thủ gọi điện thoại cho Ngu Đường.
"Nhớ cài dây an toàn, nếu không biết thì nhờ ba cậu," Ngu Đường hiếm khi nói nhiều như vậy, "Trước khi máy bay cât cánh phải tắt di động có biết không? Lỗ tai khó chịu thì nhai kẹo cao su, nhớ không được nuốt..."
Nghe Ngu Đường lãi nhãi trong điện thoại, Tống Tiêu tự nhiên hết khẩn trương hẳn: "Mùng bảy tớ sẽ về tới."
Ngu Đường đang nói, tạm dừng một chút: "... Ừ."
Quê nhà thiên về phương Bắc một chút, lúc xuống máy bay đã có một trận tuyết nhỏ. Ông nội Tống lái xe đến đón hai cha con, ông già tuổi đã lớn mà còn lái chiếc xe Jeep cao(*), xịch một tiếng đỗ trước mặt hai người bọn họ.
(*): Gầm cao hơn Jeep lùn, hay trang bị cho cảnh sát, vào cua nhanh dễ lật xe, nhưng đi địa hình tốt hơn jeep lùn
"Lên xe." Ông nội quay cửa kính xuống, hất cằm hướng hai người bọn họ.
[Heo: Ông nội Tống thật ngầu
Edit + Beta: Như Heo.
Bộ phim này không chỉ Tống Tiêu xem không hiểu, mà những người khác cũng xem không hiểu.
"Cảnh tượng cắt nối không có logic, một giây trước còn ở trên đàn tế, một giây sau chẳng biết đã xuất hiện ở hoàng cung bằng cách nào?"
"Trang điểm cũng quá xấu, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đàn ông trong phim đều mù hết rồi."
"Lầu trên cậu không hiểu rồi, tất cả mọi người trong phim đều trang điểm thấy gớm, người nào người nấy nhìn chẳng khác gì dân chạy nạn, chỉ có nữ chính ăn mặc bình thường nhất, như vậy chẳng phải đã thành đệ nhất mỹ nhân rồi sao?
Nội dung vở kịch khó hiểu, cảnh tượng cắt nối không tự nhiên, lời kịch nhàm chán, ảnh đế ảnh hậu nguyên bản dùng để hấp dẫn phòng bán vé thì lại trang điểm quá khó coi. Fan hâm mộ dồn dập biểu thị, thần tượng của mình bị bộ phim này phá huỷ, vì bảo vệ hình tượng thần tượng trong lòng mình, dứt khoát không đi xem.
Tất cả các webside bình luận phim đều chấm điểm
Đến tuần thứ hai, nội dung bộ phim đã bị mọi người truyền tai nhau, người để ý tin bình luận phim ảnh căn bản sẽ không đi xem, mà người xem rồi phần lớn không muốn xem lại lần thứ hai. Vì vậy, đến tuần thứ hai, phòng bán vé đã bắt đầu ảm đạm.
Tống Tử Thành nhìn dữ liệu bên phòng tài vụ đưa đến, gắt gao cau mày, sau khi xem xong lập tức yêu cầu bộ xã giao nghĩ biện pháp lăng-xê cho bộ phim. Giải trí Tinh Hải bỏ tiền mua mấy nhà phê bình phim ảnh, bắt đầu viết bình luận tán dương và tin tức thông cáo.
Cái gì mà tác phẩm hoành tráng xưa nay chưa từng có, cái gì mà cảnh tượng thịnh yến hoành tráng. Thông cáo vừa ra, xác thực đã hấp dẫn được một nhóm người tới xem, nhưng khi rời khỏi rạp là bắt đầu mắng chửi nhà làm phim không thương tiếc.
Đạo diễn Lương Tần Mộc trong lúc chiếu phim nhận được lời mời phỏng vấn của giới truyền thông.
"Đạo diễn Lương, rất nhiều người xem tỏ vẻ không hiểu được
Lương Tân Mộc là một đạo diễn có tiếng trong nước, địa vị tương đối cao, giới truyền thông sẽ không tuỳ tiện đưa micro lên như đối với những nghệ sĩ khác, mọi người rất có quy tắc mà ngồi phía dưới.
Lương Tân Mộc hơn bốn mươi tuổi, hơi bị béo phì, ngồi sau bàn dài, vẻ mặt kiêu ngạo, chỉnh chỉnh chiếc mũ lưỡi trai: "Bộ phim này có ý nghĩa điện ảnh rất cao siêu, nội dung bên trong vô cùng có thâm ý. Bây giờ các người xem không hiểu là vì vẫn chưa đạt đến trình độ ý thức điện ảnh nhất định."
Nói cách khác chính là, các người xem không hiểu, là vì trình độ các người quá kém.
Lời vừa tung ra, trên mạng truyền thông đầy rẫy những tiếng mắng chửi.
"Xem không hiểu chính là trình độ thấp, vậy mấy người tính làm phim cho ai coi?"
"Được rồi, chúng ta trình độ thấp, để ổng trình độ cao ổng chơi một mình đi, chúng ta không phụng bồi."
...
Tống Tử Thành tức chết đi được, gọi điện thoại mắng Lương Tần Mộc một trận.
"Chúng tôi bên này ra sức tuyên truyền quảng bá, ông bên kia nói người thường xem không hiểu, ông đây là không muốn phòng bán vé ấm lên đúng không?"
Phim làm vì mục đích thương mại thì phải thông tục dễ hiểu, phim cao siêu quá ít người xem thì đừng mong kiếm được tiền. Cũng vì Lương Tần Mộc nổi danh bướng bỉnh, không cho người đầu tư hươ tay múa chân. Trong lúc quay phim Tống Tử Thành chỉ đến quan sát hai lần, không biết khi quay xong sẽ ra cái dạng gì, không nghĩ tới bối cảnh đẹp đẽ như vậy, nội dung bộ phim lại như một mớ bùi nhùi.
Tổng kết tài vụ cuối năm đưa ra, sắc mặc Tống Tử Thành càng khó coi hơn. Tổng đầu tư vào
"Vay vốn đi." Tống Tử Thành xoa xoa mi tâm, muốn hồi sinh lại công ty, chỉ có thể vay vốn để thực thi hạng mục. Đã liên tục hao tổn hai năm liên tiếp, sang năm lại thua lỗ nữa thì chỉ còn mức phá sản, hoặc bị rơi vào khốn cảnh tự sinh tự diệt.
Đại hội cổ đông cuối năm không chia hoa hồng lợi nhuận, các cổ đông dồn dập biểu thị bất mãn, yêu cầu thay đổi chức tổng giám đốc điều hành.
"Chủ tịch tự mình kiêm chức tổng giám đốc điều hành, điều này không khả thi rồi." Một vị đông sự âm dương quái khí nói.
"Sang năm nhất định có lợi nhuận, chúng ta đã xem kỹ vài hạng mục, đảm bảo đều là kiếm bộn không lỗ." Tống Tử Thành hít sâu một hơi, cường bách bản thân phải giữ bình tĩnh.
...
Đảo mắt đã đến năm mới, Tống Tử Thành là một đứa con có hiếu, cho dù bận bịu ăn Tết cũng phải về thăm ba mẹ. Dì Trần về nhà ăn Tết, trong nhà chỉ còn lại hai cha con, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đành thu dọn hành lý về quê sớm.
Tống Tiêu mang theo mấy bộ quần áo và bài tập nghỉ đông của hai người, Tống Tử Thành thì mua một đống quà Tết, túi lớn túi nhỏ khiêng về nhà.
Tiểu thành là một thành thị tuyến ba, cũng may còn có sân bay, hai ngày mới có một chuyến từ thành phố A đến đó.
Tống Tiêu lần đầu đi máy bay, không khỏi có chút khẩn trương, ngồi trong phòng chờ tranh thủ gọi điện thoại cho Ngu Đường.
"Nhớ cài dây an toàn, nếu không biết thì nhờ ba cậu," Ngu Đường hiếm khi nói nhiều như vậy, "Trước khi máy bay cât cánh phải tắt di động có biết không? Lỗ tai khó chịu thì nhai kẹo cao su, nhớ không được nuốt..."
Nghe Ngu Đường lãi nhãi trong điện thoại, Tống Tiêu tự nhiên hết khẩn trương hẳn: "Mùng bảy tớ sẽ về tới."
Ngu Đường đang nói, tạm dừng một chút: "... Ừ."
Quê nhà thiên về phương Bắc một chút, lúc xuống máy bay đã có một trận tuyết nhỏ. Ông nội Tống lái xe đến đón hai cha con, ông già tuổi đã lớn mà còn lái chiếc xe Jeep cao(*), xịch một tiếng đỗ trước mặt hai người bọn họ.
(*): Gầm cao hơn Jeep lùn, hay trang bị cho cảnh sát, vào cua nhanh dễ lật xe, nhưng đi địa hình tốt hơn jeep lùn
"Lên xe." Ông nội quay cửa kính xuống, hất cằm hướng hai người bọn họ.
[Heo: Ông nội Tống thật ngầu
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc