Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 23: Đừng nghịch
Edit + Beta: Như Heo.
Chương 23: Đừng nghịch.
Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh phả vào tai, thân thể Tống Tiêu cứng đờ, không được tự nhiên giãy giụa.
Cũng may Ngu Đường không quá day dưa, chỉ ôm y một chút rồi thả ra, sắc mặt như thường ngày dựa vào trên gối dựa, cầm sách của mình lên, động tác như đang xem tấu chương, phảng phất như người mới vừa rồi đùa giỡn y không phải hắn vậy.
Tống Tiêu lén liếc Ngu Đường một cái, chậm rãi dịch đến đầu giường, cũng bắt chước hắn dựa vào gối.
Trên giường Ngu Đường có cái gối dựa rất lớn,đặc biệt để hắn dùng đọc sách vào ban đêm, dựa rất thoải mái, có thể chống đỡ xương cột sống và thắt lưng, đọc sách trong thời gian dài cũng không thấy mệt mỏi.
Tác giả Hoàng Dã Vạn Hạc coi như cũng dụng tâm, rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được tác giả đã tra xét tư liệu kỹ lưỡng, viết rất văn vẻ. Nhưng đối với một cổ nhân như Tống Tiêu mà nói thì có chút buồn cười, nhiều nơi dùng từ không thỏa đáng. Dùng từ ngữ lưu hành hiện đại Tống Tiêu mới vừa học được, đại khái chính là "Làm lố".
Thế nhưng, cốt truyện vẫn tương đối đặc sắc.
Hoàng tử tuấn mỹ gặp gỡ tiểu Trạng Nguyên uống say tại lộc minh yến, bị khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào của y hấp dẫn, thế là chủ động xin đi giết giặc, đưa tiểu trạng nguyên không mang theo tiểu tư(*) về nhà. Trên xe ngựa về nhà, nhịn không được vói tay vào phục sắc đỏ tươi của tiểu Trạng Nguyên...
(*): gã sai vặt.
Tống Tiêu đọc đến đoạn này, nhất thời đỏ mặt, "bộp" một tiếng đóng sách lại.
"Sao vậy?" Ngu Đường vẫn luôn dùng dư quang quan sát y, giả bộ bày ra bộ dáng như bị Tống Tiêu quấy nhiễu, quay qua hỏi.
"Cuốn sách này đúng là vớ vẫn?" Tống Tiêu vội ho một tiếng.
"Vớ vẫn chỗ nào?" Ngu Đường giơ tay, chuẩn bị lấy qua xem, lại bị Tống Tiêu né tránh.
Ngu Đường không cướp được, cũng không kiên trì nữa, quay đầu tiếp tục đọc sách của mình, chờ lúc Tống Tiêu lén lén lút lút mở sách ra xem lần nữa, hắn lập tức thò tay qua đè lại.
"Ngón tay thon dài luồn vào trong y phục y, một đường từ trên cổ trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên một điểm nhỏ nào đó trước ngực đối phương, nhẹ nhàng xoa nắn, Tống Tiêu nhắm hờ hai mắt, phát ra tiếng rên rĩ khó nhịn..."
Lỗ tai Tống Tiêu nháy mắt đỏ bừng, tự mình xem thôi đã thấy rất mất mặt rồi, đằng này lại còn bị Ngu Đường nhìn thấy được: "Cái này không phải là nói mò sao? Ở lộc minh yến ta chỉ nói với hoàng thượng đúng một câu!" Hơn nữa, câu hỏi nào y cũng trả lời được, căn bản không bị phạt rượu, làm sao uống say?
"Hử?" Ngu Đường liếc nhìn bên trong cổ áo rộng rãi của Tống Tiêu một cái, "Hoàng hậu cảm thấy tiếc nuối?"
"Không có!" Tống Tiêu giật sách lại, không muốn đọc cuốn sách này nữa, ai biết được mấy trang sau còn viết cái gì chứ? Ngu Đường lại đi trước y một bước giơ sách lên, hai người ở trên chiếc giường nhỏ chật hẹp bắt đầu vật lộn qua lại.
Tống Tiêu dùng tay đẩy người lên trên, động tác nhanh nhạy vọt đến giành giật, đang lúc đắc ý, lại phát hiện thân thể không còn điểm tựa nào nữa, té nhào vào người Ngu Đường, hai người đồng thời ngã xuống gối dựa, cuộn thành một đoàn.
Ngu Đường thuận thế ôm người vào ngực, linh hoạt trở mình, áp xuống dưới thân.
"A..." Đến khi Tống Tiêu kịp phản ứng lại, đã bị đối phương chế trụ chặt chẽ, cuốn sách trên tay không biết đã bay tới nơi nào.
Thân thể thiếu niên làm sao chịu được những khiêu khích này, hô hấp của Ngu Đường nháy mắt đã trở nên nặng nề, chậm rãi áp tới gần, hơi thở nóng rực phả lên cổ Tống Tiêu, làm cho da dẻ xung quanh biến thành màu hồng nhạt.
"Quân Trúc..." Ngu Đường nhẹ giọng gọi, chậm rãi tiến gần.
"A... không được!" Tống Tiêu cuống quýt giơ tay chặn vai người bên trên, đẩy ra, trong mắt lộ vẻ bối rối.
"Sao vậy?" Ngu Đường hơi cau mày.
"Nội quy nhà trường nói... vị thành niên không được yêu sớm!" Tống Tiêu mở to mắt, nói một cách nghiêm túc, còn lấy cuốn nội quy nhà trường màu xanh nhạt xuống, trong đó có giải thích kỹ càng tỉ mỉ, hành vi yêu sớm bao gồm cả việc hôn môi, các loại hành vi quan hệ tình dục...
Môi mỏng Ngu Đường mím thành một đường thẳng, sắc mặt biến đen.
Tống Tiêu ngồi dậy, lúng ta lúng túng kéo lại quần áo sộc xệch: "Tớ đi ngủ đây." Vừa mới chuẩn bị xuống giường, lại bị đôi cánh tay từ phía sau vây hãm, ôm chặt lấy y.
Ngu Đường chôn mặt vào bả vai Tống Tiêu, hít sâu một hơi, giữ yên lặng trong giây lát, sau đó mới trực tiếp kéo Tống Tiêu nằm xuống giường, giơ tay tắt đèn.
"Hoàng, hoàng thượng..." Tống Tiêu nhéo nhéo cánh tay ôm lấy mình.
"Ngủ!" Ngu Đường hung tợn nói.
Trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, Tống Tiêu cục cựa, thay đổi tư thế thoải mái hơn, không lâu sau đã thả lỏng tay chân, bình yên ngủ.
Ngu Đường kề sát mặt vào gáy Tống Tiêu, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài.
Kiếp trước Tống Tiêu cũng không thích việc thị tẩm, tuy rằng y không bài xích những hành động thân mật của hắn, nhưng mà vừa lên giường vẫn sẽ tìm lý do né tránh, không tránh thoát cũng sẽ không cho hắn làm đến cùng. Bọn họ thành hôn một năm, số lần làm đến cùng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có lẽ, Tống Tiêu vẫn là chưa yêu hắn...
Ngày hôm sau, hai người giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thường lệ rửa mặt đi học. Có mỹ nhân nằm trong ngực, Ngu Đường thật sự không muốn rời giường chút nào, buồn bực nghe tiếng gà gáy.
"Mới hơn năm giờ đã dậy, tưởng trẫm là gà chắc?" Lồng ngực trống rỗng, Ngu Đường mất hứng bò dậy.
Tống Tiêu xoa hai mắt lim dim buồn ngủ: "Dậy nhanh đi, lát nữa đến muộn bây giờ."
Ngu Đường thuộc tuýp người thích hoạt động vào ban đêm, sáng sớm chính là gia hỏa thời kỳ cuối. Còn nhớ tiên đế năm đó, trời chưa sáng đã lên triều, Cảnh Nguyên đế đến nơi này, quy định đổi thành mặt trời mọc rồi mới dậy.
Ứng cử viên chức vụ bộ trưởng trên cơ bản đều đã được xác định, Ngu Đường chọn một nam sinh lớp 11 cùng tranh cử chức hội trưởng với hắn làm Phó hội trưởng. Lúc ăn điểm tâm, hai người tình cờ chạm trán tại phòng ăn, thế là cùng ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
"Nếu như không có vấn đề gì, anh cảm thấy có thể chọn những người này vào các chức trưởng ban." Phó hội trưởng tên là Vương Nhạc Thần, năm cấp hai từng là chủ tịch hội học sinh trong một trường trọng điểm, đối với những sự vụ trong hội học sinh khá quen thuộc, nói xong móc trong túi ra một tờ danh sách, trên đó có vài cái tên.
Trong đây phần lớn là các học sinh lớp 11, dù sao cũng là quản lý một ban nghành, để cho các anh chị khóa trên quản lý vẫn tốt hơn.
Ngu Đường gắp cho Tống Tiêu một cái bánh bao, nhìn cũng không nhìn tờ danh sách kia một cái: "Thông thường hội học sinh có những ban ngành nào?"
"Thông thường thì có ban văn nghệ, ban học tập, ban thể dục, ban tuyên truyền, ban vệ sinh, ban kỷ luật, trường học chúng ta luôn có giao lưu đối ngoại, cho nên còn cần một ban quốc tế nữa." Vương Nhạc Thần đối với việc này rất quen thuộc.
"Ừm," Ngu Đường đáp một tiếng, chậm rãi húp cạn cháo trong chén, "Đổi tên lại."
"Hả? Đổi thành cái gì?" Vương Nhạc Thần trố mắt ra, vốn tưởng rằng Ngu Đường sẽ có ý kiến ở phần bố trí nhân sự, không ngờ hắn lại để ý đến tên gọi ban ngành.
"Đổi thành lục bộ(*) thời cổ, lại hộ lễ công binh hình, còn ban quốc tế thì gọi là Hồng Lư Tự đi." Ngữ điệu tùy ý.
(*): Lục bộ hay sáu bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông.
"Phụt----" Vương Nhạc Thần mới húp một ngụp cháo suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài, bị sặc ho khan nửa ngày, sau mới rút khăn ăn lau miệng: "Hội trưởng, cậu đang chơi cosplay(*) à?" Nghĩ thầm, quả nhiên là thằng nhãi con, làm loạn đây mà.
(*): sắm vai nhân vật.
Cũng khó trách được, mười mấy tuổi luôn có những khái niệm kỳ dị trong đầu, luôn cảm thấy mình so với người khác cao hơn một bậc, lúc nào cũng thích ra vẻ,... cho nên đối với vị đàn em hội trưởng này, Vương Nhạc Thần vẫn thấy không yên lòng chút nào.
Ngu Đường ung dung thong thả ăn xong mấy món tráng miệng, cầm khăn lau miệng xong, lúc này mới nâng mắt lên nhìn về phía Phó hội trưởng: "Phải tạo sự khác biệt."
Vương Nhạc Thần cảm thấy phải quỳ lạy Ngu Đường một lạy mới được, cái này xếp thành lục bộ, lên trên nữa là cái gi? Hội trưởng có phải cũng phải đổi thành hoàng thượng luôn hay không?"
Tống Tiêu thực sự nghe không nổi nữa, ở dưới gầm bàn đá cho Ngu Đường một đá, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng... đừng nghịch nữa."
===========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Đưa bài tập đây cho ta chép."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói không được phép chép bài tập."
Ngư Đường: "Chúng ta hẹn hò đi."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói không cho yêu sớm."
Ngư Đường: "Lại đây, chúng ta làm chuyện ân ái đi."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói vị thành niên phải cự tuyệt tất cả những hành vi quan hệ tình dục."
Ngư Đường: "...Quan bức dân phản đây mà, trẫm muốn mang quân đoàn khăn đỏ khởi binh!"
Chương 23: Đừng nghịch.
Hơi thở ấm áp mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh phả vào tai, thân thể Tống Tiêu cứng đờ, không được tự nhiên giãy giụa.
Cũng may Ngu Đường không quá day dưa, chỉ ôm y một chút rồi thả ra, sắc mặt như thường ngày dựa vào trên gối dựa, cầm sách của mình lên, động tác như đang xem tấu chương, phảng phất như người mới vừa rồi đùa giỡn y không phải hắn vậy.
Tống Tiêu lén liếc Ngu Đường một cái, chậm rãi dịch đến đầu giường, cũng bắt chước hắn dựa vào gối.
Trên giường Ngu Đường có cái gối dựa rất lớn,đặc biệt để hắn dùng đọc sách vào ban đêm, dựa rất thoải mái, có thể chống đỡ xương cột sống và thắt lưng, đọc sách trong thời gian dài cũng không thấy mệt mỏi.
Tác giả Hoàng Dã Vạn Hạc coi như cũng dụng tâm, rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được tác giả đã tra xét tư liệu kỹ lưỡng, viết rất văn vẻ. Nhưng đối với một cổ nhân như Tống Tiêu mà nói thì có chút buồn cười, nhiều nơi dùng từ không thỏa đáng. Dùng từ ngữ lưu hành hiện đại Tống Tiêu mới vừa học được, đại khái chính là "Làm lố".
Thế nhưng, cốt truyện vẫn tương đối đặc sắc.
Hoàng tử tuấn mỹ gặp gỡ tiểu Trạng Nguyên uống say tại lộc minh yến, bị khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào của y hấp dẫn, thế là chủ động xin đi giết giặc, đưa tiểu trạng nguyên không mang theo tiểu tư(*) về nhà. Trên xe ngựa về nhà, nhịn không được vói tay vào phục sắc đỏ tươi của tiểu Trạng Nguyên...
(*): gã sai vặt.
Tống Tiêu đọc đến đoạn này, nhất thời đỏ mặt, "bộp" một tiếng đóng sách lại.
"Sao vậy?" Ngu Đường vẫn luôn dùng dư quang quan sát y, giả bộ bày ra bộ dáng như bị Tống Tiêu quấy nhiễu, quay qua hỏi.
"Cuốn sách này đúng là vớ vẫn?" Tống Tiêu vội ho một tiếng.
"Vớ vẫn chỗ nào?" Ngu Đường giơ tay, chuẩn bị lấy qua xem, lại bị Tống Tiêu né tránh.
Ngu Đường không cướp được, cũng không kiên trì nữa, quay đầu tiếp tục đọc sách của mình, chờ lúc Tống Tiêu lén lén lút lút mở sách ra xem lần nữa, hắn lập tức thò tay qua đè lại.
"Ngón tay thon dài luồn vào trong y phục y, một đường từ trên cổ trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên một điểm nhỏ nào đó trước ngực đối phương, nhẹ nhàng xoa nắn, Tống Tiêu nhắm hờ hai mắt, phát ra tiếng rên rĩ khó nhịn..."
Lỗ tai Tống Tiêu nháy mắt đỏ bừng, tự mình xem thôi đã thấy rất mất mặt rồi, đằng này lại còn bị Ngu Đường nhìn thấy được: "Cái này không phải là nói mò sao? Ở lộc minh yến ta chỉ nói với hoàng thượng đúng một câu!" Hơn nữa, câu hỏi nào y cũng trả lời được, căn bản không bị phạt rượu, làm sao uống say?
"Hử?" Ngu Đường liếc nhìn bên trong cổ áo rộng rãi của Tống Tiêu một cái, "Hoàng hậu cảm thấy tiếc nuối?"
"Không có!" Tống Tiêu giật sách lại, không muốn đọc cuốn sách này nữa, ai biết được mấy trang sau còn viết cái gì chứ? Ngu Đường lại đi trước y một bước giơ sách lên, hai người ở trên chiếc giường nhỏ chật hẹp bắt đầu vật lộn qua lại.
Tống Tiêu dùng tay đẩy người lên trên, động tác nhanh nhạy vọt đến giành giật, đang lúc đắc ý, lại phát hiện thân thể không còn điểm tựa nào nữa, té nhào vào người Ngu Đường, hai người đồng thời ngã xuống gối dựa, cuộn thành một đoàn.
Ngu Đường thuận thế ôm người vào ngực, linh hoạt trở mình, áp xuống dưới thân.
"A..." Đến khi Tống Tiêu kịp phản ứng lại, đã bị đối phương chế trụ chặt chẽ, cuốn sách trên tay không biết đã bay tới nơi nào.
Thân thể thiếu niên làm sao chịu được những khiêu khích này, hô hấp của Ngu Đường nháy mắt đã trở nên nặng nề, chậm rãi áp tới gần, hơi thở nóng rực phả lên cổ Tống Tiêu, làm cho da dẻ xung quanh biến thành màu hồng nhạt.
"Quân Trúc..." Ngu Đường nhẹ giọng gọi, chậm rãi tiến gần.
"A... không được!" Tống Tiêu cuống quýt giơ tay chặn vai người bên trên, đẩy ra, trong mắt lộ vẻ bối rối.
"Sao vậy?" Ngu Đường hơi cau mày.
"Nội quy nhà trường nói... vị thành niên không được yêu sớm!" Tống Tiêu mở to mắt, nói một cách nghiêm túc, còn lấy cuốn nội quy nhà trường màu xanh nhạt xuống, trong đó có giải thích kỹ càng tỉ mỉ, hành vi yêu sớm bao gồm cả việc hôn môi, các loại hành vi quan hệ tình dục...
Môi mỏng Ngu Đường mím thành một đường thẳng, sắc mặt biến đen.
Tống Tiêu ngồi dậy, lúng ta lúng túng kéo lại quần áo sộc xệch: "Tớ đi ngủ đây." Vừa mới chuẩn bị xuống giường, lại bị đôi cánh tay từ phía sau vây hãm, ôm chặt lấy y.
Ngu Đường chôn mặt vào bả vai Tống Tiêu, hít sâu một hơi, giữ yên lặng trong giây lát, sau đó mới trực tiếp kéo Tống Tiêu nằm xuống giường, giơ tay tắt đèn.
"Hoàng, hoàng thượng..." Tống Tiêu nhéo nhéo cánh tay ôm lấy mình.
"Ngủ!" Ngu Đường hung tợn nói.
Trong phòng rơi vào một mảnh yên tĩnh, Tống Tiêu cục cựa, thay đổi tư thế thoải mái hơn, không lâu sau đã thả lỏng tay chân, bình yên ngủ.
Ngu Đường kề sát mặt vào gáy Tống Tiêu, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở dài.
Kiếp trước Tống Tiêu cũng không thích việc thị tẩm, tuy rằng y không bài xích những hành động thân mật của hắn, nhưng mà vừa lên giường vẫn sẽ tìm lý do né tránh, không tránh thoát cũng sẽ không cho hắn làm đến cùng. Bọn họ thành hôn một năm, số lần làm đến cùng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Có lẽ, Tống Tiêu vẫn là chưa yêu hắn...
Ngày hôm sau, hai người giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thường lệ rửa mặt đi học. Có mỹ nhân nằm trong ngực, Ngu Đường thật sự không muốn rời giường chút nào, buồn bực nghe tiếng gà gáy.
"Mới hơn năm giờ đã dậy, tưởng trẫm là gà chắc?" Lồng ngực trống rỗng, Ngu Đường mất hứng bò dậy.
Tống Tiêu xoa hai mắt lim dim buồn ngủ: "Dậy nhanh đi, lát nữa đến muộn bây giờ."
Ngu Đường thuộc tuýp người thích hoạt động vào ban đêm, sáng sớm chính là gia hỏa thời kỳ cuối. Còn nhớ tiên đế năm đó, trời chưa sáng đã lên triều, Cảnh Nguyên đế đến nơi này, quy định đổi thành mặt trời mọc rồi mới dậy.
Ứng cử viên chức vụ bộ trưởng trên cơ bản đều đã được xác định, Ngu Đường chọn một nam sinh lớp 11 cùng tranh cử chức hội trưởng với hắn làm Phó hội trưởng. Lúc ăn điểm tâm, hai người tình cờ chạm trán tại phòng ăn, thế là cùng ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
"Nếu như không có vấn đề gì, anh cảm thấy có thể chọn những người này vào các chức trưởng ban." Phó hội trưởng tên là Vương Nhạc Thần, năm cấp hai từng là chủ tịch hội học sinh trong một trường trọng điểm, đối với những sự vụ trong hội học sinh khá quen thuộc, nói xong móc trong túi ra một tờ danh sách, trên đó có vài cái tên.
Trong đây phần lớn là các học sinh lớp 11, dù sao cũng là quản lý một ban nghành, để cho các anh chị khóa trên quản lý vẫn tốt hơn.
Ngu Đường gắp cho Tống Tiêu một cái bánh bao, nhìn cũng không nhìn tờ danh sách kia một cái: "Thông thường hội học sinh có những ban ngành nào?"
"Thông thường thì có ban văn nghệ, ban học tập, ban thể dục, ban tuyên truyền, ban vệ sinh, ban kỷ luật, trường học chúng ta luôn có giao lưu đối ngoại, cho nên còn cần một ban quốc tế nữa." Vương Nhạc Thần đối với việc này rất quen thuộc.
"Ừm," Ngu Đường đáp một tiếng, chậm rãi húp cạn cháo trong chén, "Đổi tên lại."
"Hả? Đổi thành cái gì?" Vương Nhạc Thần trố mắt ra, vốn tưởng rằng Ngu Đường sẽ có ý kiến ở phần bố trí nhân sự, không ngờ hắn lại để ý đến tên gọi ban ngành.
"Đổi thành lục bộ(*) thời cổ, lại hộ lễ công binh hình, còn ban quốc tế thì gọi là Hồng Lư Tự đi." Ngữ điệu tùy ý.
(*): Lục bộ hay sáu bộ là thuật ngữ chỉ sáu cơ quan chức năng cao cấp trong tổ chức triều đình quân chủ Á Đông.
"Phụt----" Vương Nhạc Thần mới húp một ngụp cháo suýt chút nữa đã phun hết ra ngoài, bị sặc ho khan nửa ngày, sau mới rút khăn ăn lau miệng: "Hội trưởng, cậu đang chơi cosplay(*) à?" Nghĩ thầm, quả nhiên là thằng nhãi con, làm loạn đây mà.
(*): sắm vai nhân vật.
Cũng khó trách được, mười mấy tuổi luôn có những khái niệm kỳ dị trong đầu, luôn cảm thấy mình so với người khác cao hơn một bậc, lúc nào cũng thích ra vẻ,... cho nên đối với vị đàn em hội trưởng này, Vương Nhạc Thần vẫn thấy không yên lòng chút nào.
Ngu Đường ung dung thong thả ăn xong mấy món tráng miệng, cầm khăn lau miệng xong, lúc này mới nâng mắt lên nhìn về phía Phó hội trưởng: "Phải tạo sự khác biệt."
Vương Nhạc Thần cảm thấy phải quỳ lạy Ngu Đường một lạy mới được, cái này xếp thành lục bộ, lên trên nữa là cái gi? Hội trưởng có phải cũng phải đổi thành hoàng thượng luôn hay không?"
Tống Tiêu thực sự nghe không nổi nữa, ở dưới gầm bàn đá cho Ngu Đường một đá, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng... đừng nghịch nữa."
===========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Đưa bài tập đây cho ta chép."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói không được phép chép bài tập."
Ngư Đường: "Chúng ta hẹn hò đi."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói không cho yêu sớm."
Ngư Đường: "Lại đây, chúng ta làm chuyện ân ái đi."
Tiêu Tiêu: "Nội quy nhà trường nói vị thành niên phải cự tuyệt tất cả những hành vi quan hệ tình dục."
Ngư Đường: "...Quan bức dân phản đây mà, trẫm muốn mang quân đoàn khăn đỏ khởi binh!"
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc