Hoàng Thượng Dụ Dỗ Thị Vệ
Chương 1-2
Xem ra, hoàng tộc cũng không hạnh phúc hơn so với dân chúng bình dân bọn hắn bao nhiêu, nhìn hắn một bộ dáng thương tâm muốn chết, đích thị là có rất nhiều chuyện thương tâm không chịu nổi.
Khó trách hôm nay là ngày sinh của hắn, lại còn uống say mèm. Này làm hoàng thượng cũng thực không dễ dàng a.
Có chút đồng tình hoàng đế còn trẻ này, Phong Vãn Thu cũng không giãy dụa nữa, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng hoàng thượng.
“Mẫu hậu, trẫm biết ngươi thích hoàng đệ, không thích trẫm, trẫm nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế nhường lại, nhưng hoàng đệ còn nhỏ, chống đỡ không nổi toàn bộ triều đình, chờ hoàng đệ trưởng thành, trẫm nhường ngôi vị cho hắn.” Như cảm thấy trấn an của Phong Vãn Thu, hoàng thượng vừa nức nở, vừa nói.
“Ngươi muốn cho ra ngôi vị hoàng đế?” Không dự đoán được hắn cư nhiên sẽ nói ra lời nói này, Phong Vãn Thu ngây ngẩn cả người.
Xưa nay vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chuyện huynh đệ cãi nhau, cốt nhục tương tàn thật nhiều, có lần nào không phải biến thành gió tanh mưa máu, nhưng hôm nay, người này lại nói muốn buông tha cho ngôi vị hoàng đế mỗi người tha thiết ước mơ?
“Ngôi vị hoàng đế tính cái gì, chỉ cần mẫu hậu ngẫu nhiên cười một cái với Sâm nhi, Sâm nhi đã thấy đủ.” Hoàng thượng cười, trong giọng nói tràn đầy chua sót.
“Ngươi không sợ Thiên triều hủy ở trong tay Thái Hậu?” Nhíu mày, Phong Vãn Thu nhịn không được hỏi một câu.
Tuy rằng, thiên hạ do ai chưởng quản không liên quan chuyện của hắn, nhưng nếu là ngoại thích (họ ngoại, nhà bên vợ vua) chuyên quyền, thế cục trong triều di chuyển, thiên hạ tất sẽ đại loạn, dân chúng cũng sẽ không thể an nhàn.
Loại đạo lý này, bình dân dân chúng như hắn cũng biết, thiếu niên hoàng đế trước mắt này sao lại không biết?
Vào kinh mấy ngày, hắn nghe được không ít nghị luận trên phố, đều nói tân hoàng vừa đăng cơ tuy rằng còn trẻ, nhưng là vị minh quân, ngắn ngủn một năm, nghiêm túc cai trị, thúc đẩy tân pháp cải cách, đã làm nhiều chuyện vì các dân chúng.
Một hoàng đế như vậy, hắn lại nói muốn thoái vị cho đệ đệ?
“Mẫu hậu sẽ không, mẫu hậu chỉ là muốn muốn hoàng đệ làm hoàng thượng, chỉ cần Sâm nhi thỏa mãn nguyện vọng của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ tốt với Sâm nhi.” Hắn chỉ la hét theo ý mình, không biết là say hồ đồ rồi, hay là trong lòng vốn tính như thế.
“Ngươi đây là ngu hiếu! Trị quốc là chuyện lớn cỡ nào, há có thể đem ngôi vị hoàng đế nói cho là cho!” Phong Vãn Thu thở phì phì trừng mắt hắn, gõ lên đầu hắn một cái.
“Mẫu hậu, ngài đừng đánh Sâm nhi nữa, cái gì Sâm nhi đều nghe ngài, ngài đừng đánh Sâm nhi nữa.” Nhưng nắm tay lần này của hắn không nhẹ không nặng, lại làm cho hoàng thượng co cổ lại, thân mình lạnh run.
Phong Vãn Thu thấy bộ dáng này của hắn, tâm không khỏi thu lên, “Thái Hậu thường xuyên đánh ngươi?”
Hổ dữ không ăn thịt con, vì sao Thái Hậu đánh hoàng thượng? Hơn nữa nhìn bộ dáng lại là thường xuyên đánh chửi, trí nhớ đã khắc đến trong xương cốt, nếu không sẽ không giống như vậy, hơi có động tĩnh có thể làm cho hắn kinh hoàng luống cuống.
Phong Vãn Thu đột nhiên minh bạch cái gì, chỉ sợ vị thiếu niên hoàng đế này từ nhỏ đã không được Thái Hậu thích, thường xuyên nghiêm khắc giáo dục hắn, thậm chí nói lời lạnh lùng đối đãi hắn. Mà đau xót do thiếu tình thương của mẹ, sợ là đã ở trong tâm hắn lưu lại bóng ma không thể diệt.
“Mẫu hậu, Sâm nhi không đau, Sâm nhi là thái tử, đau cũng sẽ không nói ra được.” Giống như về tới nối khố, hắn cũng không có ý thức được mình nói ra bí mật nội tâm với người xa lạ.
“Vô tình nhất là nhà đế vương. Cho dù ngươi nhường ra ngôi vị hoàng đế thì như thế nào? Có thể được đến ngươi muốn sao?” Nhìn bộ dạng này của hắn, Phong Vãn Thu xúc động thở dài.
“Uh! Trẫm là vô tình, trẫm là hoàng thượng, Chân Long Thiên Tử, cho dù ngài thích hoàng đệ, trẫm cũng không thể nhương ngôi!” Lời nói của Phong Vãn Thu tựa hồ kích thích đến hắn, hoàng thượng đột nhiên phát điên rống to, rống xong rồi, lại cuộn mình quay về trên giường, nức nở khóc ồ lên.
“Ngươi...” Phong Vãn Thu nhìn bộ dạng lật ngược này của hắn, chỉ biết hắn là say thảm. Những chua xót này, nói vậy hắn đã tại buồn ở trong lòng rất lâu, chỉ có lúc này mới có thể thừa dịp cảm giác say phát tiết ra.
“Mẫu hậu, không cần ép trẫm nữa được không...” Nghe hoàng thượng thống khổ lẩm bẩm, Phong Vãn Thu lắc đầu đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt tóc người này.
Đúng vậy a, vô tình nhất là nhà đế vương. Tiểu hoàng đế trước mắt này, nắm quyền, là một thiếu niên Thiên Tử hăng hái, nhưng đây chỉ là phong cảnh thoạt nhìn ở mặt ngoài, ai biết hắn ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, nội tâm có bao nhiêu chua xót.
Cảm giác được có người ôn nhu vuốt ve mình, hoàng thượng thoải mái mà chà chà, rồi sau đó lại nói, “Đầu Trẫm đau quá...”
“Uống nhiều rượu như vậy, đầu đương nhiên sẽ đau, đến đây đi, trước uống ngụm trà, tỉnh rượu.” Phong Vãn Thu cẩn thận nâng hắn dậy, đem nước trà ấm áp đến trước mặt hắn.
“Trẫm không có say, tại sao phải tỉnh rượu!”
“Không có say mới là lạ!” Hắn hừ một tiếng. Không có say lại liên tục nhận lầm người hai lần, còn ôm mình gào khóc ớn? "Ngươi nhìn một chút, ta là nam hay là nữ?”
“Ngươi là... Ngươi là...” Theo dõi hắn nửa ngày, hoàng thượng đau đầu không thôi nhíu lông mày, lắc lắc đầu.
“Còn nói không có say, ngay cả nam nữ đều phân không rõ ràng.” Tiện tay lại gõ ót hắn một cái.
Lần này hoàng thượng không có kêu đau đớn, chỉ là nhìn chằm chằm hắn, như là rốt cục phát hiện người trước mắt là một thái giám xa lạ... "Ngươi, ngươi là người nào...”
“Ta à..." Phong Vãn Thu có chút hết lời, nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến một trận xôn xao, hiển nhiên có đại đội nhân mã hướng phương hướng này đến đây.
Trong lòng Phong Vãn Thu thầm kêu không tốt, xoay người muốn đi, bất đắc dĩ hoàng thượng lại một phát bắt được áo của hắn, nắm thật chặt, không buông tay.
“Ngươi.... Ngươi đến tột cùng là người nào?”
“Ta à, ta là người tới giúp cho ngươi.” Phong Vãn Thu bất đắc dĩ, chỉ phải nhanh chóng bỏ lại một câu này, rồi sau đó đánh một chưởng vào cổ hoàng thượng chết không buông tay này, đánh hắn choáng váng, thế này mới có thể thoát khốn.
Vừa trì hoãn, tiếng vang ngoài cửa càng ngày càng gần, lại xen lẫn thanh âm la lên hoàng thượng.
Phong Vãn Thu lập tức nhảy cửa sổ rời đi, rời xa thiên điện bị đại đội nhân mã tràn vào.
Đến địa phương an toàn, hắn mới bóp cổ tay nhớ tới ── hắn đã quên hỏi Hoàng thượng chuyện muội muội mình rồi!
Bên kia. Phong Vãn Thu chân trước mới vừa đi, sau lưng bọn cung nữ thái giám đều tràn vào, thấy hoàng thượng nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự, vội ba chân bốn cẳng đem người nâng lên kiệu rồng, vội vàng đuổi về tẩm cung, đưa tới ngự y.
Mọi người giằng co nửa đêm, thẳng đến sáng sớm tiếng vang của chuông báo giờ vang khắp hoàng cung, lúc này mới đánh thức hoàng thượng say rượu.
“Ách...” Chậm rãi mở mắt ra, Mộc Nghị Sâm nhìn tấm màn màu vàng, mặt nhăn mắt nhíu, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Chết tiệt, đầu đau quá!
Hôm qua là ngày sinh mười tám tuổi của hắn, cũng là sinh nhật thứ nhất từ khi hắn đăng cơ tới nay, nhất thời cao hứng, uống nhiều quá, nhưng men say vào, cảm thấy tất cả bên người đều là vị son phấn nồng đậm, chọc hắn phiền lòng, liền muốn tìm một chỗ hít thở không khí, sau đó thì không nhớ nổi.
“Hoàng thượng, xin dùng canh tỉnh rượu.” Thái giám bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, cẩn thận đem canh tỉnh rượu đưa đến trước mặt của hắn.
“Đêm qua trẫm uống rượu say?” Mộc Nghị Sâm vươn tay tiếp nhận chén canh, uống một hơi cạn sạch, nhưng thống khổ say rượu cũng chưa biến mất toàn bộ.
“Vâng!” thái giám cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngươi tìm được trẫm ở đâu?” Hắn đứng dậy xuống giường, thái giám vội vàng mang tới long bào phủ thêm cho hắn.
“Bẩm hoàng thượng, ở Phong Lâm điện ngài thường đi.”
Mộc Nghị Sâm cau mày, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Nhớ rõ hắn uống rất nhiều rượu, nhớ tới tình cảnh nối khố. Từ nhỏ, mẫu hậu đối với hắn vốn không có sắc mặt tốt, ngược lại là Đậu quý phi quan tâm hắn đầy đủ, Phong Lâm điện là địa phương hắn thường thường đi.
Thẳng đến năm trước phụ hoàng băng hà, hắn đăng cơ vào chỗ, Đậu quý phi thụ phong thái phi không đến hai tháng, liền vì bệnh mà qua đời, sau đó hắn liền không còn có đi qua Phong Lâm điện.
Xem ra đêm qua say rượu luống cuống, hắn giống như thường ngày, bị ủy khuất cũng chỉ muốn đi Phong Lâm điện của Đậu quý phi tìm kiếm an ủi... Mà đêm qua tựa hồ cũng thực sự có người cho hắn an ủi, ôn nhu vuốt ve tóc của hắn...
Đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì, gọi thái giám bên cạnh lại đây, “Đêm qua ngươi có cho trẫm uống trà hay không?”
Hắn nhớ mang máng trong miệng có một cỗ gợn sóng cay đắng, cũng không phải hương vị canhtỉnh rượu. Nhưng hắn cũng không nhớ rõ hôm qua uống qua trà khi nào?
Hắn cảm thấy mình quên lãng cái gì, nhưng lại không thể khẳng định.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài không có.”
“.... Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.” Mất đi trí nhớ làm cho Mộc Nghị Sâm không vui nhăn lại mày kiếm, vung tay.
Đến tột cùng là ai cho hắn uống trà? Hắn nhắm lại hai mắt cẩn thận hồi tưởng, trong đầu đột nhiên hiện lên một màn ──
Hôn, hắn hình như từng hôn ai!
Xúc cảm kia, không có một tia vị son phấn, nay hồi tưởng lại, cũng không phải Tần phi nào, chẳng lẽ hắn uống say, khinh bạc cung nữ?!
Nhưng nếu làm ra loại sự tình này, cung nữ sao lại giữ im lặng, nhất định sẽ nhân cơ hội này đòi hỏi phong vị...
Mộc Nghị Sâm càng nghĩ càng hồ đồ, đầu óc loạn thành một đoàn, vươn tay vỗ cái trán còn đau, ánh mắt nhăn thật sâu.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một đạo bóng dáng, tựa hồ là một thân áo xanh, tựa như... Tựa như thái giám đi theo bên cạnh hắn...
“Đúng rồi! Là một thái giám!” Hắn nghĩ tới, người mặc áo lam kia, tựa hồ ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì....
Ta là người tới giúp cho ngươi.
Đúng rồi! Chính là một câu này! Hắn nhớ rõ mình hôn người nọ, sau đó thái giám kia lại can đảm đánh hắn bất tỉnh, chạy án rồi!
Thái giám chết tiệt kia, biết rõ hắn ở ngôi cửu ngũ, lại còn dám đánh hắn bất tỉnh?
“Có ai không!” Dám can đảm khi quân phạm thượng! Hắn thế nào cũng phải bắt lại tên kia, hảo hảo giáo huấn một phen mới được!
Khó trách hôm nay là ngày sinh của hắn, lại còn uống say mèm. Này làm hoàng thượng cũng thực không dễ dàng a.
Có chút đồng tình hoàng đế còn trẻ này, Phong Vãn Thu cũng không giãy dụa nữa, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng hoàng thượng.
“Mẫu hậu, trẫm biết ngươi thích hoàng đệ, không thích trẫm, trẫm nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế nhường lại, nhưng hoàng đệ còn nhỏ, chống đỡ không nổi toàn bộ triều đình, chờ hoàng đệ trưởng thành, trẫm nhường ngôi vị cho hắn.” Như cảm thấy trấn an của Phong Vãn Thu, hoàng thượng vừa nức nở, vừa nói.
“Ngươi muốn cho ra ngôi vị hoàng đế?” Không dự đoán được hắn cư nhiên sẽ nói ra lời nói này, Phong Vãn Thu ngây ngẩn cả người.
Xưa nay vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chuyện huynh đệ cãi nhau, cốt nhục tương tàn thật nhiều, có lần nào không phải biến thành gió tanh mưa máu, nhưng hôm nay, người này lại nói muốn buông tha cho ngôi vị hoàng đế mỗi người tha thiết ước mơ?
“Ngôi vị hoàng đế tính cái gì, chỉ cần mẫu hậu ngẫu nhiên cười một cái với Sâm nhi, Sâm nhi đã thấy đủ.” Hoàng thượng cười, trong giọng nói tràn đầy chua sót.
“Ngươi không sợ Thiên triều hủy ở trong tay Thái Hậu?” Nhíu mày, Phong Vãn Thu nhịn không được hỏi một câu.
Tuy rằng, thiên hạ do ai chưởng quản không liên quan chuyện của hắn, nhưng nếu là ngoại thích (họ ngoại, nhà bên vợ vua) chuyên quyền, thế cục trong triều di chuyển, thiên hạ tất sẽ đại loạn, dân chúng cũng sẽ không thể an nhàn.
Loại đạo lý này, bình dân dân chúng như hắn cũng biết, thiếu niên hoàng đế trước mắt này sao lại không biết?
Vào kinh mấy ngày, hắn nghe được không ít nghị luận trên phố, đều nói tân hoàng vừa đăng cơ tuy rằng còn trẻ, nhưng là vị minh quân, ngắn ngủn một năm, nghiêm túc cai trị, thúc đẩy tân pháp cải cách, đã làm nhiều chuyện vì các dân chúng.
Một hoàng đế như vậy, hắn lại nói muốn thoái vị cho đệ đệ?
“Mẫu hậu sẽ không, mẫu hậu chỉ là muốn muốn hoàng đệ làm hoàng thượng, chỉ cần Sâm nhi thỏa mãn nguyện vọng của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ tốt với Sâm nhi.” Hắn chỉ la hét theo ý mình, không biết là say hồ đồ rồi, hay là trong lòng vốn tính như thế.
“Ngươi đây là ngu hiếu! Trị quốc là chuyện lớn cỡ nào, há có thể đem ngôi vị hoàng đế nói cho là cho!” Phong Vãn Thu thở phì phì trừng mắt hắn, gõ lên đầu hắn một cái.
“Mẫu hậu, ngài đừng đánh Sâm nhi nữa, cái gì Sâm nhi đều nghe ngài, ngài đừng đánh Sâm nhi nữa.” Nhưng nắm tay lần này của hắn không nhẹ không nặng, lại làm cho hoàng thượng co cổ lại, thân mình lạnh run.
Phong Vãn Thu thấy bộ dáng này của hắn, tâm không khỏi thu lên, “Thái Hậu thường xuyên đánh ngươi?”
Hổ dữ không ăn thịt con, vì sao Thái Hậu đánh hoàng thượng? Hơn nữa nhìn bộ dáng lại là thường xuyên đánh chửi, trí nhớ đã khắc đến trong xương cốt, nếu không sẽ không giống như vậy, hơi có động tĩnh có thể làm cho hắn kinh hoàng luống cuống.
Phong Vãn Thu đột nhiên minh bạch cái gì, chỉ sợ vị thiếu niên hoàng đế này từ nhỏ đã không được Thái Hậu thích, thường xuyên nghiêm khắc giáo dục hắn, thậm chí nói lời lạnh lùng đối đãi hắn. Mà đau xót do thiếu tình thương của mẹ, sợ là đã ở trong tâm hắn lưu lại bóng ma không thể diệt.
“Mẫu hậu, Sâm nhi không đau, Sâm nhi là thái tử, đau cũng sẽ không nói ra được.” Giống như về tới nối khố, hắn cũng không có ý thức được mình nói ra bí mật nội tâm với người xa lạ.
“Vô tình nhất là nhà đế vương. Cho dù ngươi nhường ra ngôi vị hoàng đế thì như thế nào? Có thể được đến ngươi muốn sao?” Nhìn bộ dạng này của hắn, Phong Vãn Thu xúc động thở dài.
“Uh! Trẫm là vô tình, trẫm là hoàng thượng, Chân Long Thiên Tử, cho dù ngài thích hoàng đệ, trẫm cũng không thể nhương ngôi!” Lời nói của Phong Vãn Thu tựa hồ kích thích đến hắn, hoàng thượng đột nhiên phát điên rống to, rống xong rồi, lại cuộn mình quay về trên giường, nức nở khóc ồ lên.
“Ngươi...” Phong Vãn Thu nhìn bộ dạng lật ngược này của hắn, chỉ biết hắn là say thảm. Những chua xót này, nói vậy hắn đã tại buồn ở trong lòng rất lâu, chỉ có lúc này mới có thể thừa dịp cảm giác say phát tiết ra.
“Mẫu hậu, không cần ép trẫm nữa được không...” Nghe hoàng thượng thống khổ lẩm bẩm, Phong Vãn Thu lắc đầu đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt tóc người này.
Đúng vậy a, vô tình nhất là nhà đế vương. Tiểu hoàng đế trước mắt này, nắm quyền, là một thiếu niên Thiên Tử hăng hái, nhưng đây chỉ là phong cảnh thoạt nhìn ở mặt ngoài, ai biết hắn ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, nội tâm có bao nhiêu chua xót.
Cảm giác được có người ôn nhu vuốt ve mình, hoàng thượng thoải mái mà chà chà, rồi sau đó lại nói, “Đầu Trẫm đau quá...”
“Uống nhiều rượu như vậy, đầu đương nhiên sẽ đau, đến đây đi, trước uống ngụm trà, tỉnh rượu.” Phong Vãn Thu cẩn thận nâng hắn dậy, đem nước trà ấm áp đến trước mặt hắn.
“Trẫm không có say, tại sao phải tỉnh rượu!”
“Không có say mới là lạ!” Hắn hừ một tiếng. Không có say lại liên tục nhận lầm người hai lần, còn ôm mình gào khóc ớn? "Ngươi nhìn một chút, ta là nam hay là nữ?”
“Ngươi là... Ngươi là...” Theo dõi hắn nửa ngày, hoàng thượng đau đầu không thôi nhíu lông mày, lắc lắc đầu.
“Còn nói không có say, ngay cả nam nữ đều phân không rõ ràng.” Tiện tay lại gõ ót hắn một cái.
Lần này hoàng thượng không có kêu đau đớn, chỉ là nhìn chằm chằm hắn, như là rốt cục phát hiện người trước mắt là một thái giám xa lạ... "Ngươi, ngươi là người nào...”
“Ta à..." Phong Vãn Thu có chút hết lời, nhất thời không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Nhưng vào lúc này, ngoài điện truyền đến một trận xôn xao, hiển nhiên có đại đội nhân mã hướng phương hướng này đến đây.
Trong lòng Phong Vãn Thu thầm kêu không tốt, xoay người muốn đi, bất đắc dĩ hoàng thượng lại một phát bắt được áo của hắn, nắm thật chặt, không buông tay.
“Ngươi.... Ngươi đến tột cùng là người nào?”
“Ta à, ta là người tới giúp cho ngươi.” Phong Vãn Thu bất đắc dĩ, chỉ phải nhanh chóng bỏ lại một câu này, rồi sau đó đánh một chưởng vào cổ hoàng thượng chết không buông tay này, đánh hắn choáng váng, thế này mới có thể thoát khốn.
Vừa trì hoãn, tiếng vang ngoài cửa càng ngày càng gần, lại xen lẫn thanh âm la lên hoàng thượng.
Phong Vãn Thu lập tức nhảy cửa sổ rời đi, rời xa thiên điện bị đại đội nhân mã tràn vào.
Đến địa phương an toàn, hắn mới bóp cổ tay nhớ tới ── hắn đã quên hỏi Hoàng thượng chuyện muội muội mình rồi!
Bên kia. Phong Vãn Thu chân trước mới vừa đi, sau lưng bọn cung nữ thái giám đều tràn vào, thấy hoàng thượng nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự, vội ba chân bốn cẳng đem người nâng lên kiệu rồng, vội vàng đuổi về tẩm cung, đưa tới ngự y.
Mọi người giằng co nửa đêm, thẳng đến sáng sớm tiếng vang của chuông báo giờ vang khắp hoàng cung, lúc này mới đánh thức hoàng thượng say rượu.
“Ách...” Chậm rãi mở mắt ra, Mộc Nghị Sâm nhìn tấm màn màu vàng, mặt nhăn mắt nhíu, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Chết tiệt, đầu đau quá!
Hôm qua là ngày sinh mười tám tuổi của hắn, cũng là sinh nhật thứ nhất từ khi hắn đăng cơ tới nay, nhất thời cao hứng, uống nhiều quá, nhưng men say vào, cảm thấy tất cả bên người đều là vị son phấn nồng đậm, chọc hắn phiền lòng, liền muốn tìm một chỗ hít thở không khí, sau đó thì không nhớ nổi.
“Hoàng thượng, xin dùng canh tỉnh rượu.” Thái giám bên cạnh thấy hắn tỉnh lại, cẩn thận đem canh tỉnh rượu đưa đến trước mặt của hắn.
“Đêm qua trẫm uống rượu say?” Mộc Nghị Sâm vươn tay tiếp nhận chén canh, uống một hơi cạn sạch, nhưng thống khổ say rượu cũng chưa biến mất toàn bộ.
“Vâng!” thái giám cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Ngươi tìm được trẫm ở đâu?” Hắn đứng dậy xuống giường, thái giám vội vàng mang tới long bào phủ thêm cho hắn.
“Bẩm hoàng thượng, ở Phong Lâm điện ngài thường đi.”
Mộc Nghị Sâm cau mày, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
Nhớ rõ hắn uống rất nhiều rượu, nhớ tới tình cảnh nối khố. Từ nhỏ, mẫu hậu đối với hắn vốn không có sắc mặt tốt, ngược lại là Đậu quý phi quan tâm hắn đầy đủ, Phong Lâm điện là địa phương hắn thường thường đi.
Thẳng đến năm trước phụ hoàng băng hà, hắn đăng cơ vào chỗ, Đậu quý phi thụ phong thái phi không đến hai tháng, liền vì bệnh mà qua đời, sau đó hắn liền không còn có đi qua Phong Lâm điện.
Xem ra đêm qua say rượu luống cuống, hắn giống như thường ngày, bị ủy khuất cũng chỉ muốn đi Phong Lâm điện của Đậu quý phi tìm kiếm an ủi... Mà đêm qua tựa hồ cũng thực sự có người cho hắn an ủi, ôn nhu vuốt ve tóc của hắn...
Đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì, gọi thái giám bên cạnh lại đây, “Đêm qua ngươi có cho trẫm uống trà hay không?”
Hắn nhớ mang máng trong miệng có một cỗ gợn sóng cay đắng, cũng không phải hương vị canhtỉnh rượu. Nhưng hắn cũng không nhớ rõ hôm qua uống qua trà khi nào?
Hắn cảm thấy mình quên lãng cái gì, nhưng lại không thể khẳng định.
“Bẩm hoàng thượng, nô tài không có.”
“.... Tốt lắm, ngươi đi xuống đi.” Mất đi trí nhớ làm cho Mộc Nghị Sâm không vui nhăn lại mày kiếm, vung tay.
Đến tột cùng là ai cho hắn uống trà? Hắn nhắm lại hai mắt cẩn thận hồi tưởng, trong đầu đột nhiên hiện lên một màn ──
Hôn, hắn hình như từng hôn ai!
Xúc cảm kia, không có một tia vị son phấn, nay hồi tưởng lại, cũng không phải Tần phi nào, chẳng lẽ hắn uống say, khinh bạc cung nữ?!
Nhưng nếu làm ra loại sự tình này, cung nữ sao lại giữ im lặng, nhất định sẽ nhân cơ hội này đòi hỏi phong vị...
Mộc Nghị Sâm càng nghĩ càng hồ đồ, đầu óc loạn thành một đoàn, vươn tay vỗ cái trán còn đau, ánh mắt nhăn thật sâu.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một đạo bóng dáng, tựa hồ là một thân áo xanh, tựa như... Tựa như thái giám đi theo bên cạnh hắn...
“Đúng rồi! Là một thái giám!” Hắn nghĩ tới, người mặc áo lam kia, tựa hồ ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì....
Ta là người tới giúp cho ngươi.
Đúng rồi! Chính là một câu này! Hắn nhớ rõ mình hôn người nọ, sau đó thái giám kia lại can đảm đánh hắn bất tỉnh, chạy án rồi!
Thái giám chết tiệt kia, biết rõ hắn ở ngôi cửu ngũ, lại còn dám đánh hắn bất tỉnh?
“Có ai không!” Dám can đảm khi quân phạm thượng! Hắn thế nào cũng phải bắt lại tên kia, hảo hảo giáo huấn một phen mới được!
Tác giả :
Vạn Ngữ