Hoàng Quyền
Chương 47: Giữa đường cản xe
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Boringrain
Bên này Thu phu nhân mặt xám như tro.
Bên kia Tri Vi lẹ mắt kịp thời ngăn Cố Nam Y dợm nhổm người xông ra tẩn cho mấy kẻ huyên náo ngoài kia một trận. Thiếu gia tần ngần dán mặt vào những ngón tay nhỏ nhắn đặt trên cổ tay mình, mông lại dính chặt vào ghế.
Thấy đe dọa trấn an đã đủ, Tri Vi bèn vuốt áo đứng lên “Không dám phiền phu nhân nữa, tiểu chất xin cáo từ”, đoạn hạ giọng, “Ngày mai con sẽ ở ngoại thành đợi mợ đón hồi phủ.”
Rồi như không đành nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc, mù mờ gật đầu như rối gỗ của bà ta, cô bèn tốt bụng nhắc thêm: “Phu nhân cứ để khách quý ra về thế à?”
Lúc này bà ta mới loạng choạng đứng dậy, lờ đờ nối gót theo cô vài bước rồi oang oang cất giọng: “Trong phủ đã chuẩn bị rượu thơm canh ngọt, đại nhân nán lại dùng bữa rồi hẵng về.”
“Thịnh tình của phu nhân tiểu chất xin ghi dạ.” Tri Vi khiêm tốn vái dài. “Hôm nay còn việc, khi khác nhất định lại đến quấy quả.”
Vờ vịt đưa đẩy một hồi thì đám thị vệ cũng vừa nhốn nháo chạy đến, dẫn theo hai kẻ ưa náo nhiệt là Thuần Vu Mãnh và Yến Hoài Thạch. Thuần Vu Mãnh vừa khoanh tay đứng bên vừa hí hửng xỉa xói: “Ái chà chà! Thị vệ nhà Thu tướng quân tài thật đấy! Rượt mỗi gã thích khách từ viện đông sang tận viên tây mà một góc áo cũng chẳng thấy đâu!”
Số là trong triều, Thuần Vu gia và Thu gia đều là nhà danh môn võ tướng, bằng mặt không bằng lòng, Thuần Vu Mãnh được dịp xả mấy câu này thì sướng miệng vô cùng.
Thu phu nhân cau mày không biết hai kẻ nọ từ đâu chui ra, sau nghe quản gia nhắc nhỏ, mày lại càng cau chặt, bụng nghĩ – Con nhãi Tri Vi tài cán bằng nào mà kết giao được cả Thuần Vu gia lẫn Yến gia thế này!
Trăm tơ ngàn rối bện chặt vào lòng, bả bực dọc quay sang gã đầu lĩnh thị vệ trút giận: “Không thấy ta đang tiếp khách quý à? La hét ỏm tỏi còn ra thể thống gì nữa?”
“Phu nhân ơi phu nhân!” Đúng lúc mụ An đại nương hối hả nhào ra, khóc lóc tố tội: “Con nhãi nhà họ Phượng đánh lão nô ra thế này này… Người nhìn xem…”
Tiếc thay Thu phu nhân nào còn bụng dạ nhìn mụ ta tả tơi ra sao, chỉ đanh mặt quát: “Mụ già cả loạn trí không biết đường phân biệt chủ tớ, khách khứa rồi phỏng? Lôi xuống vả miệng cho ta!”
Rồi chẳng đợi đám hạ nhân kịp kéo mụ ra ngoài, bả lại lớn giọng trấn áp: “Vi Nhi vừa từ nhà mẹ đẻ ta ở Giang Hoài hồi kinh, còn đang nghỉ ngơi ngoài thành thì làm sao về phủ đánh người được?” Đoạn quay sang bà vú già bên cạnh căn dặn: “Bảo lão Lưu ngày mai đánh xe ra ngoại thành, đưa theo vài thị nữ đón tiểu thư hồi phủ.”
Trong sân bỗng chốc vang đầy tiếng kinh hô sửng sốt. Từ dạo con bé nhà họ Phượng bị đuổi cổ, ai nấy đều chắc mẩm nó lang bạt, chết mất xác ngoài đường rồi, mà phận rơm rạ sâu kiến như nó, có chết e cũng chẳng ai thèm đoái hoài nhớ thương cho nhọc. Thế mà hôm nay, đùng một cái, phu nhân chẳng những lớn tiếng xác nhận nó lánh nạn chỗ Thịnh Gia, còn muốn ngựa xe rước về Thu phủ?
“Phu nhân!” mụ An đại nương chửa học được khôn, cố rướn thân hình béo núc lên trước, gân cổ gào: “Xin hãy tin lão nô, thật sự là con bé Phượng gia…”
“Lôi đi!” Thu phu nhân nghiêm giọng cắt ngang lời mụ, đoạn phất tay áo trở gót vào trong.
Tri Vi cười lạt, lại một lần nữa quét gấu váy qua bộ mặt nhớp nháp chẳng phân nổi nước mắt nước mũi của mụ An đại nương, ống áo phiêu phiêu không nhuốm bụi trần.
……………………………
Hôm sau, Tri Vi không bận việc công, đến giờ Mão bèn chải tóc thay y, đoan trang ra ngoại thành chờ ‘hồi phủ’.
Xe Thu gia vừa tới cổng thành thì gặp ngay một đoàn ngựa phi thục mạng, cưỡi trên là những nam tử dị tộc tới tấp quất roi khiến dân chúng xếp hàng hai bên hoảng hốt dạt xa, oằn lưng ho sù sụ vì bụi tung mù mịt.
Mấy gã lính canh bất mãn lầm rầm trong miệng: “Hô Trác Thập Nhị Bộ này càng lúc càng huênh hoang!”
Tri Vi đánh mắt qua xem, cũng không khỏi cau mày nhăn mặt. Hô Trác Thập Nhị Bộ là liên minh bộ tộc lớn nhất thảo nguyên, có nguồn gốc từ Đại Việt. Tổ tiên khi xưa tranh vị không thành bèn dẫn quân chạy đến chiếm cứ thảo nguyên Đa Luân phía tây nam, trải ngót ngét trăm năm chĩa thương giương giáo về Đại Việt mà không giành được lợi lộc gì, cuối cùng quay sang đầu quân vào Thiên Thịnh, tự nguyện xưng thần cống nạp. Tiếng là cống nạp, song nhờ lợi thế địa lý, vô hình trung trở thành tấm bình phong giúp Thiên Thịnh cản được nhiều cuộc tấn công từ Đại Việt nên hằng năm không biết nhận được bao nhiêu lương thực cứu trợ từ Thiên Thịnh.
Nay Thiên Thịnh và Đại Việt nước lửa bất dung, vị thế của Hô Trác lại càng được xem trọng. Nghe đâu để thể hiện lòng trung thành, tộc Hô Trác không những góp cho Đại Việt một vạn binh mã, còn phái thế tử đích thân vào kinh yết kiến, triều đình thấy thế mừng rơn, hậu đãi không ngớt, rốt cuộc dưỡng ra cái thói kiêu căng xấc xược như này.
Bụng nghĩ là thế, song Tri Vi cũng chẳng buồn quản nhiều, thấy xe ngựa của Thu phủ đến, bèn chui tọt vào trong yên vị. Dè đâu bánh gỗ vừa lọc cọc lăn, kính lưu ly trang trí trên thành xe liền bị gõ mạnh.
Nói là ‘gõ’, nhưng sau cú gõ đó, mặt kính lưu ly quý giá đã anh dũng hy sinh.
Đồng thời vang lên với tiếng vỡ loảng xoảng là một giọng cười cợt nhã: “Đồn rằng tiểu thư Đế Kinh mảnh mai dịu dàng khác hẳn các cô gái trên thảo nguyên. Hôm nay gặp dịp, phải kiểm chứng thật hư mới được.”
Lời buông nhẹ bẫng, ý tứ đơn giản, chứng tỏ kẻ nói hết sức ngông nghênh cuồng ngạo, tựa như không một ai được phép chối từ.
Trương đại quản gia nhăn nhó vò đầu bứt tai. Nhớ lúc lên đường, phu nhân đã đặc biệt căn dặn phải hết mực cung kính tiểu thư, lão tuy bất mãn cũng nào dám trái ý bề trên. Ngờ đâu chỉ mới tới cổng thành đã đụng ngay đá tảng cản đường.
Thiên Thịnh cởi mở phóng khoáng cách mấy cũng không dám khinh lơn với danh tiết của con gái trong nhà. Thiếu nữ chưa chồng bị trêu ghẹo giữa đường e tương lai khó gả được cho nhà danh giá.
Hộ vệ Thu phủ sấn sổ lao lên hộ chủ, chân nhấc tay vung lại chạm ngay đoàn ngựa dị tộc rầm rập phi tới, kế rồi roi da quấn tơ vun vút xẹt ngang, cả đám hộ vệ vèo vèo bay như đạn lạc.
Nhanh – gọn – chuẩn. Trăm roi như một. Trên lưng ngựa, dưới mũ che, chỉ thấy lộ mấy chiếc cằm to bạnh.
Ồn ã là thế, gã nam tử đứng trước xe ngựa lại chẳng buồn liếc mắt ngoái sau, tựa hồ đang chuyên chú ‘kiểm chứng thực hư.”
Gương soi, rèm vén, nắng hắt chói chang. Thiếu nữ hoảng hốt nghiêng người che mặt.
Tiếc thay đôi mắt kẻ nọ còn tinh tường hơn hùng ưng, một thoáng liếc qua, dung nhan nom rõ. Đầu tiên là ngẩn người đực mặt, sau lại sằng sặc phá cười.
“Trời ạ!” Gã cười đến mức toàn thân rung lên. “Còn tưởng vì sao con gái Trung Nguyên cứ ưng ra vẻ thẹn thùng che che đậy đậy, hóa ra mặt vàng như nghệ!”
“Ê, bị bệnh à?” Hắn hứng trí miết cằm Tri Vi, “con gái Trung Nguyên đều ốm yếu vậy sao?”
Nói xong người bỗng cứng đờ.
Thùng xe mờ tối lập lòe bóng gương
Dịch xuống ba phân, nơi gân mạch trọng yếu, lửng lơ treo một mẩu vỡ lưu ly.
“Con gái Trung Nguyên đúng là ốm yếu vô cùng.” Tri Vi sóng mắt lấp lánh, ngữ khí dịu dàng. “Nhỡ bàn tay ốm yếu này run lên, phải chăng cánh tay mạnh mẽ gương cung cưỡi ngựa của nam nhi thảo nguyên cũng sẽ ốm yếu như con gái Trung Nguyên?”
Đáp lại là một bóng dáng điềm nhiên chỉ nom rõ chiếc mũi thẳng và khuôn cằm góc cạnh.
“Chậc chậc, con gái Trung Nguyên không chỉ mặt vàng mà còn rất đanh đá.” Kế rồi miệng cười, tay lật, mảnh lưu ly lại ‘răng rắc’ vỡ vụn, vải mẩu găm da xối máu, vài mẩu theo đà văng lên mắt Tri Vi.
Đủ tỏ, gã thà liễu lĩnh cược tay chứ quyết không chịu lui chân nhường đường.
“Nam Y!” Tri Vi trầm giọng gọi.
Tức thì ‘nàng’ hầu áo xanh vẫn cắm cúi ăn hồ đào nãy giờ liền vung tay tung chưởng.
Ống áo nhẹ phất như mây bay, uy lực mạnh mẽ tựa bạo sấm, xuất chớp nhoáng, thu nhẹ nhàng, thoắt cái hất chân gã nam tử nọ ra ngoài, đánh một vòng giữa không trung rồi rơi tọt xuống sạp đồ cũ trước thành.
Dân chúng vây xem đi từ sửng sốt khi gã dị tộc ngang nhiên chặn xe vén rèm, tặc lưỡi tiếc thay cho tiểu thư Thu gia lúc gã chui vào trong xe, cuối cùng lại thốt lên kinh ngạc khi gã bay vèo ra rồi đáp vào đóng đồ cũ như một quả bóng.
Ai nấy chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe ngựa sơn đen tinh xảo đã tiếp tục chuyển bánh, văng vẳng truyền ra một giọng nữ ôn hòa:
“Hay cho một chiêu trên trời không đường, phía dưới không cửa, đầu trước chân sau, thất thượng bát hạ, quần ma loạn vũ, khoa chân múa tay, tứ diện mai phục, bát phương tỳ bà, bình sa lạc nhạn, đăng bình độ thủy, tuyệt diệu khinh công!”
“Hay cho ngón khinh công trời cao vô lối, đất thấp vô đường, vó chổng chỉa trời, mặt vồ xuống đất, múa may quay loạn, chân đạp tay khoa, lưới giăng bốn phương, thân quay tám hướng, chim mỏi cánh rơi, vượt sông lướt nước!”
……………..
Đương trường ngây người lặng phắt, tâm trí mải lần theo ngẫm nghĩ xem ngón khinh công dài bốn mươi chữ ấy rốt cuộc là loại tuyệt thế võ công gì? Đến lúc giật mình sực tỉnh thì chiếc xe nọ đã đi khuất bóng.
Đám man di vội vàng chạy đến sạp đồ cũ, hì hục bới móc một hồi mới lôi được gã chủ nhân đầu trùm áo bông, thân phủ đạo bào, tai vắt vẻo vớ hoa, mắt dại nhìn chiếc xe đã đi rõ xa.
Dưới nắng trời rực rỡ, trên gương mặt che lấp chẳng nom rõ ngũ quan, đôi mắt hổ phách hiện ra như sắc rượu lâu năm, lóng lánh ánh sáng kỳ dị.
“Ha, con gái Trung Nguyên.”
…………………
Hôm nay tâm trạng Tri Vi rất tốt, chỉ xem màn chặn xe cản đường ban nãy như trò vui tiêu khiển, không định để bụng ghi thù, tính toán thiệt hơn.
Cô chống cằm tủm tỉm nhìn thanh y nha hoàn – ý lộn, là Cố thiếu gia váy lụa trâm cài, mặt thoa da phấn, thắt đáy lưng ong… thiếu hai quả đồi trước ngực nữa thì đúng là một trang tuyệt sắc.
Để tròng được bộ nữ trang lên người Cố Nam Y, Tri Vi đã phải nai lưng ngồi bóc hồ đào một đêm, dùng làm ‘kẹo ngọt’ dụ dỗ thiếu gia.
Vả chăng, trừ cô ra, Cố thiếu gia chẳng hề để tâm đến bất cứ gì khác, cũng không tị hiềm việc cải trang giả nữ, miễn vẫn là y phục sắc xanh, chất liệu mềm mại, thiếu gia ta đều mặc vào tuốt, lại thêm chút điểm trang đơn giản, mạng gấm đổi thành khăn che là ổn. Nhớ lại lúc đổi, cô phải nhắm chặt hai mắt không dám ti hí chút nào, không á, hồ đào trong tay Cố thiếu gia cứ miết vào nhau kèn kẹt nghe đến rụng rời.
Thế là, từ một tứ phẩm ngự tiền đái đao hành tẩu, địa vị của Cố thiếu gia qua một đêm đã rớt xuống thê thảm, trở thành nha hoàn thân cận của đại tiểu thư Phượng gia
…………….
Xe ngựa chạy thẳng vào nội đường Thu phủ mới dừng lại, Thu phu nhân theo sau là một đám nha hoàn bà tử, đã đợi sẵn từ sớm.
Cùng đến đón còn có Phượng phu nhân và Phượng Hạo, người thần sắc phức tạp, kẻ mặt mày vặn vẹo, song đều áo quần chỉnh tề tươm tất hơn nhiều so với hôm qua.
Liếc thấy mụ An đại nương không có trong hàng ngũ đón tiếp, Tri Vi tươi cười nghĩ bụng bà mợ này kể cũng thức thời ra phết.
“Tri Vi!” Qua một đêm xốc lại tinh thần, biểu hiện niềm nở của Thu phu nhân hôm nay diễn tự nhiên lên hẳn. “Con đấy, nói đi Giang Hoài giải sầu mà từ đầu năm tới tận bây giờ mới chịu về. Sao? Ông bà cả vẫn khỏe cả chứ? Mấy biểu tỷ biểu muội của con thế nào? Cảnh vật Giang Hoài đẹp hơn Đế Kinh phỏng?”
“Khiến mợ lo lắng, con thấy hổ thẹn quá.” Tri Vi mỉm cười thi lễ. “Các trưởng bối và biểu tỷ muội đều khỏe lắm ạ, họ có nhờ con gửi lời hỏi thăm tới mợ.”
Hai người tay bắt mặt mừng thắm thiết dắt nhau vào nội đường, lại như vô tình cố ý tiết lộ tất tật mọi hành tung của Tri Vi sau khi rời phủ. Còn như mọi người có tin không á? Tri Vi cô cóc thèm quan tâm, ai muốn đâm đầu chịu chết thì cứ tự nhiên, chị đây không cản.
Vừa đặt mông yên vị, Thu phu nhân liền đon đả: “Mợ đã cho người dọn dẹp sắp xếp Thải Gia Cư, lát nữa con hãy dọn vào đó đi.”
Xung quanh liền vọng lên tiếng xuýt xoa hít khí. Việc Phượng Tri Vi xe ngồi kiệu rước, đường hoàng trở về cùng thái độ ân cần săn đón của Thu phu nhân đã khiến lòng người nổi sóng một phen, nay nghe con bé được vào ở viện tử của đại tiểu thư ngày trước thì ai nấy đều thấy mơ hồ như đi giữa sương trắng.
Tri Vi hẵng vẫn điềm đạm mỉm cười. Tụy Phương Trai – nơi ở của ả Ngũ di nương chết ngắc dưới hồ kia mới là mục đích trở về thực sự của cô. Còn Thải Gia Cư nằm cạnh chính phòng, lắm kẻ nhòm ngó, với người mang hai thân phận như cô thì không tiện chút nào.
Song, khách khí từ chối chửa ra, xóc óc chối ta đã vẳng vào:
“Nó là cái thá gì mà đòi ở viện tử của đại tỷ?”
Chuyển ngữ: Boringrain
Bên này Thu phu nhân mặt xám như tro.
Bên kia Tri Vi lẹ mắt kịp thời ngăn Cố Nam Y dợm nhổm người xông ra tẩn cho mấy kẻ huyên náo ngoài kia một trận. Thiếu gia tần ngần dán mặt vào những ngón tay nhỏ nhắn đặt trên cổ tay mình, mông lại dính chặt vào ghế.
Thấy đe dọa trấn an đã đủ, Tri Vi bèn vuốt áo đứng lên “Không dám phiền phu nhân nữa, tiểu chất xin cáo từ”, đoạn hạ giọng, “Ngày mai con sẽ ở ngoại thành đợi mợ đón hồi phủ.”
Rồi như không đành nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc, mù mờ gật đầu như rối gỗ của bà ta, cô bèn tốt bụng nhắc thêm: “Phu nhân cứ để khách quý ra về thế à?”
Lúc này bà ta mới loạng choạng đứng dậy, lờ đờ nối gót theo cô vài bước rồi oang oang cất giọng: “Trong phủ đã chuẩn bị rượu thơm canh ngọt, đại nhân nán lại dùng bữa rồi hẵng về.”
“Thịnh tình của phu nhân tiểu chất xin ghi dạ.” Tri Vi khiêm tốn vái dài. “Hôm nay còn việc, khi khác nhất định lại đến quấy quả.”
Vờ vịt đưa đẩy một hồi thì đám thị vệ cũng vừa nhốn nháo chạy đến, dẫn theo hai kẻ ưa náo nhiệt là Thuần Vu Mãnh và Yến Hoài Thạch. Thuần Vu Mãnh vừa khoanh tay đứng bên vừa hí hửng xỉa xói: “Ái chà chà! Thị vệ nhà Thu tướng quân tài thật đấy! Rượt mỗi gã thích khách từ viện đông sang tận viên tây mà một góc áo cũng chẳng thấy đâu!”
Số là trong triều, Thuần Vu gia và Thu gia đều là nhà danh môn võ tướng, bằng mặt không bằng lòng, Thuần Vu Mãnh được dịp xả mấy câu này thì sướng miệng vô cùng.
Thu phu nhân cau mày không biết hai kẻ nọ từ đâu chui ra, sau nghe quản gia nhắc nhỏ, mày lại càng cau chặt, bụng nghĩ – Con nhãi Tri Vi tài cán bằng nào mà kết giao được cả Thuần Vu gia lẫn Yến gia thế này!
Trăm tơ ngàn rối bện chặt vào lòng, bả bực dọc quay sang gã đầu lĩnh thị vệ trút giận: “Không thấy ta đang tiếp khách quý à? La hét ỏm tỏi còn ra thể thống gì nữa?”
“Phu nhân ơi phu nhân!” Đúng lúc mụ An đại nương hối hả nhào ra, khóc lóc tố tội: “Con nhãi nhà họ Phượng đánh lão nô ra thế này này… Người nhìn xem…”
Tiếc thay Thu phu nhân nào còn bụng dạ nhìn mụ ta tả tơi ra sao, chỉ đanh mặt quát: “Mụ già cả loạn trí không biết đường phân biệt chủ tớ, khách khứa rồi phỏng? Lôi xuống vả miệng cho ta!”
Rồi chẳng đợi đám hạ nhân kịp kéo mụ ra ngoài, bả lại lớn giọng trấn áp: “Vi Nhi vừa từ nhà mẹ đẻ ta ở Giang Hoài hồi kinh, còn đang nghỉ ngơi ngoài thành thì làm sao về phủ đánh người được?” Đoạn quay sang bà vú già bên cạnh căn dặn: “Bảo lão Lưu ngày mai đánh xe ra ngoại thành, đưa theo vài thị nữ đón tiểu thư hồi phủ.”
Trong sân bỗng chốc vang đầy tiếng kinh hô sửng sốt. Từ dạo con bé nhà họ Phượng bị đuổi cổ, ai nấy đều chắc mẩm nó lang bạt, chết mất xác ngoài đường rồi, mà phận rơm rạ sâu kiến như nó, có chết e cũng chẳng ai thèm đoái hoài nhớ thương cho nhọc. Thế mà hôm nay, đùng một cái, phu nhân chẳng những lớn tiếng xác nhận nó lánh nạn chỗ Thịnh Gia, còn muốn ngựa xe rước về Thu phủ?
“Phu nhân!” mụ An đại nương chửa học được khôn, cố rướn thân hình béo núc lên trước, gân cổ gào: “Xin hãy tin lão nô, thật sự là con bé Phượng gia…”
“Lôi đi!” Thu phu nhân nghiêm giọng cắt ngang lời mụ, đoạn phất tay áo trở gót vào trong.
Tri Vi cười lạt, lại một lần nữa quét gấu váy qua bộ mặt nhớp nháp chẳng phân nổi nước mắt nước mũi của mụ An đại nương, ống áo phiêu phiêu không nhuốm bụi trần.
……………………………
Hôm sau, Tri Vi không bận việc công, đến giờ Mão bèn chải tóc thay y, đoan trang ra ngoại thành chờ ‘hồi phủ’.
Xe Thu gia vừa tới cổng thành thì gặp ngay một đoàn ngựa phi thục mạng, cưỡi trên là những nam tử dị tộc tới tấp quất roi khiến dân chúng xếp hàng hai bên hoảng hốt dạt xa, oằn lưng ho sù sụ vì bụi tung mù mịt.
Mấy gã lính canh bất mãn lầm rầm trong miệng: “Hô Trác Thập Nhị Bộ này càng lúc càng huênh hoang!”
Tri Vi đánh mắt qua xem, cũng không khỏi cau mày nhăn mặt. Hô Trác Thập Nhị Bộ là liên minh bộ tộc lớn nhất thảo nguyên, có nguồn gốc từ Đại Việt. Tổ tiên khi xưa tranh vị không thành bèn dẫn quân chạy đến chiếm cứ thảo nguyên Đa Luân phía tây nam, trải ngót ngét trăm năm chĩa thương giương giáo về Đại Việt mà không giành được lợi lộc gì, cuối cùng quay sang đầu quân vào Thiên Thịnh, tự nguyện xưng thần cống nạp. Tiếng là cống nạp, song nhờ lợi thế địa lý, vô hình trung trở thành tấm bình phong giúp Thiên Thịnh cản được nhiều cuộc tấn công từ Đại Việt nên hằng năm không biết nhận được bao nhiêu lương thực cứu trợ từ Thiên Thịnh.
Nay Thiên Thịnh và Đại Việt nước lửa bất dung, vị thế của Hô Trác lại càng được xem trọng. Nghe đâu để thể hiện lòng trung thành, tộc Hô Trác không những góp cho Đại Việt một vạn binh mã, còn phái thế tử đích thân vào kinh yết kiến, triều đình thấy thế mừng rơn, hậu đãi không ngớt, rốt cuộc dưỡng ra cái thói kiêu căng xấc xược như này.
Bụng nghĩ là thế, song Tri Vi cũng chẳng buồn quản nhiều, thấy xe ngựa của Thu phủ đến, bèn chui tọt vào trong yên vị. Dè đâu bánh gỗ vừa lọc cọc lăn, kính lưu ly trang trí trên thành xe liền bị gõ mạnh.
Nói là ‘gõ’, nhưng sau cú gõ đó, mặt kính lưu ly quý giá đã anh dũng hy sinh.
Đồng thời vang lên với tiếng vỡ loảng xoảng là một giọng cười cợt nhã: “Đồn rằng tiểu thư Đế Kinh mảnh mai dịu dàng khác hẳn các cô gái trên thảo nguyên. Hôm nay gặp dịp, phải kiểm chứng thật hư mới được.”
Lời buông nhẹ bẫng, ý tứ đơn giản, chứng tỏ kẻ nói hết sức ngông nghênh cuồng ngạo, tựa như không một ai được phép chối từ.
Trương đại quản gia nhăn nhó vò đầu bứt tai. Nhớ lúc lên đường, phu nhân đã đặc biệt căn dặn phải hết mực cung kính tiểu thư, lão tuy bất mãn cũng nào dám trái ý bề trên. Ngờ đâu chỉ mới tới cổng thành đã đụng ngay đá tảng cản đường.
Thiên Thịnh cởi mở phóng khoáng cách mấy cũng không dám khinh lơn với danh tiết của con gái trong nhà. Thiếu nữ chưa chồng bị trêu ghẹo giữa đường e tương lai khó gả được cho nhà danh giá.
Hộ vệ Thu phủ sấn sổ lao lên hộ chủ, chân nhấc tay vung lại chạm ngay đoàn ngựa dị tộc rầm rập phi tới, kế rồi roi da quấn tơ vun vút xẹt ngang, cả đám hộ vệ vèo vèo bay như đạn lạc.
Nhanh – gọn – chuẩn. Trăm roi như một. Trên lưng ngựa, dưới mũ che, chỉ thấy lộ mấy chiếc cằm to bạnh.
Ồn ã là thế, gã nam tử đứng trước xe ngựa lại chẳng buồn liếc mắt ngoái sau, tựa hồ đang chuyên chú ‘kiểm chứng thực hư.”
Gương soi, rèm vén, nắng hắt chói chang. Thiếu nữ hoảng hốt nghiêng người che mặt.
Tiếc thay đôi mắt kẻ nọ còn tinh tường hơn hùng ưng, một thoáng liếc qua, dung nhan nom rõ. Đầu tiên là ngẩn người đực mặt, sau lại sằng sặc phá cười.
“Trời ạ!” Gã cười đến mức toàn thân rung lên. “Còn tưởng vì sao con gái Trung Nguyên cứ ưng ra vẻ thẹn thùng che che đậy đậy, hóa ra mặt vàng như nghệ!”
“Ê, bị bệnh à?” Hắn hứng trí miết cằm Tri Vi, “con gái Trung Nguyên đều ốm yếu vậy sao?”
Nói xong người bỗng cứng đờ.
Thùng xe mờ tối lập lòe bóng gương
Dịch xuống ba phân, nơi gân mạch trọng yếu, lửng lơ treo một mẩu vỡ lưu ly.
“Con gái Trung Nguyên đúng là ốm yếu vô cùng.” Tri Vi sóng mắt lấp lánh, ngữ khí dịu dàng. “Nhỡ bàn tay ốm yếu này run lên, phải chăng cánh tay mạnh mẽ gương cung cưỡi ngựa của nam nhi thảo nguyên cũng sẽ ốm yếu như con gái Trung Nguyên?”
Đáp lại là một bóng dáng điềm nhiên chỉ nom rõ chiếc mũi thẳng và khuôn cằm góc cạnh.
“Chậc chậc, con gái Trung Nguyên không chỉ mặt vàng mà còn rất đanh đá.” Kế rồi miệng cười, tay lật, mảnh lưu ly lại ‘răng rắc’ vỡ vụn, vải mẩu găm da xối máu, vài mẩu theo đà văng lên mắt Tri Vi.
Đủ tỏ, gã thà liễu lĩnh cược tay chứ quyết không chịu lui chân nhường đường.
“Nam Y!” Tri Vi trầm giọng gọi.
Tức thì ‘nàng’ hầu áo xanh vẫn cắm cúi ăn hồ đào nãy giờ liền vung tay tung chưởng.
Ống áo nhẹ phất như mây bay, uy lực mạnh mẽ tựa bạo sấm, xuất chớp nhoáng, thu nhẹ nhàng, thoắt cái hất chân gã nam tử nọ ra ngoài, đánh một vòng giữa không trung rồi rơi tọt xuống sạp đồ cũ trước thành.
Dân chúng vây xem đi từ sửng sốt khi gã dị tộc ngang nhiên chặn xe vén rèm, tặc lưỡi tiếc thay cho tiểu thư Thu gia lúc gã chui vào trong xe, cuối cùng lại thốt lên kinh ngạc khi gã bay vèo ra rồi đáp vào đóng đồ cũ như một quả bóng.
Ai nấy chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe ngựa sơn đen tinh xảo đã tiếp tục chuyển bánh, văng vẳng truyền ra một giọng nữ ôn hòa:
“Hay cho một chiêu trên trời không đường, phía dưới không cửa, đầu trước chân sau, thất thượng bát hạ, quần ma loạn vũ, khoa chân múa tay, tứ diện mai phục, bát phương tỳ bà, bình sa lạc nhạn, đăng bình độ thủy, tuyệt diệu khinh công!”
“Hay cho ngón khinh công trời cao vô lối, đất thấp vô đường, vó chổng chỉa trời, mặt vồ xuống đất, múa may quay loạn, chân đạp tay khoa, lưới giăng bốn phương, thân quay tám hướng, chim mỏi cánh rơi, vượt sông lướt nước!”
……………..
Đương trường ngây người lặng phắt, tâm trí mải lần theo ngẫm nghĩ xem ngón khinh công dài bốn mươi chữ ấy rốt cuộc là loại tuyệt thế võ công gì? Đến lúc giật mình sực tỉnh thì chiếc xe nọ đã đi khuất bóng.
Đám man di vội vàng chạy đến sạp đồ cũ, hì hục bới móc một hồi mới lôi được gã chủ nhân đầu trùm áo bông, thân phủ đạo bào, tai vắt vẻo vớ hoa, mắt dại nhìn chiếc xe đã đi rõ xa.
Dưới nắng trời rực rỡ, trên gương mặt che lấp chẳng nom rõ ngũ quan, đôi mắt hổ phách hiện ra như sắc rượu lâu năm, lóng lánh ánh sáng kỳ dị.
“Ha, con gái Trung Nguyên.”
…………………
Hôm nay tâm trạng Tri Vi rất tốt, chỉ xem màn chặn xe cản đường ban nãy như trò vui tiêu khiển, không định để bụng ghi thù, tính toán thiệt hơn.
Cô chống cằm tủm tỉm nhìn thanh y nha hoàn – ý lộn, là Cố thiếu gia váy lụa trâm cài, mặt thoa da phấn, thắt đáy lưng ong… thiếu hai quả đồi trước ngực nữa thì đúng là một trang tuyệt sắc.
Để tròng được bộ nữ trang lên người Cố Nam Y, Tri Vi đã phải nai lưng ngồi bóc hồ đào một đêm, dùng làm ‘kẹo ngọt’ dụ dỗ thiếu gia.
Vả chăng, trừ cô ra, Cố thiếu gia chẳng hề để tâm đến bất cứ gì khác, cũng không tị hiềm việc cải trang giả nữ, miễn vẫn là y phục sắc xanh, chất liệu mềm mại, thiếu gia ta đều mặc vào tuốt, lại thêm chút điểm trang đơn giản, mạng gấm đổi thành khăn che là ổn. Nhớ lại lúc đổi, cô phải nhắm chặt hai mắt không dám ti hí chút nào, không á, hồ đào trong tay Cố thiếu gia cứ miết vào nhau kèn kẹt nghe đến rụng rời.
Thế là, từ một tứ phẩm ngự tiền đái đao hành tẩu, địa vị của Cố thiếu gia qua một đêm đã rớt xuống thê thảm, trở thành nha hoàn thân cận của đại tiểu thư Phượng gia
…………….
Xe ngựa chạy thẳng vào nội đường Thu phủ mới dừng lại, Thu phu nhân theo sau là một đám nha hoàn bà tử, đã đợi sẵn từ sớm.
Cùng đến đón còn có Phượng phu nhân và Phượng Hạo, người thần sắc phức tạp, kẻ mặt mày vặn vẹo, song đều áo quần chỉnh tề tươm tất hơn nhiều so với hôm qua.
Liếc thấy mụ An đại nương không có trong hàng ngũ đón tiếp, Tri Vi tươi cười nghĩ bụng bà mợ này kể cũng thức thời ra phết.
“Tri Vi!” Qua một đêm xốc lại tinh thần, biểu hiện niềm nở của Thu phu nhân hôm nay diễn tự nhiên lên hẳn. “Con đấy, nói đi Giang Hoài giải sầu mà từ đầu năm tới tận bây giờ mới chịu về. Sao? Ông bà cả vẫn khỏe cả chứ? Mấy biểu tỷ biểu muội của con thế nào? Cảnh vật Giang Hoài đẹp hơn Đế Kinh phỏng?”
“Khiến mợ lo lắng, con thấy hổ thẹn quá.” Tri Vi mỉm cười thi lễ. “Các trưởng bối và biểu tỷ muội đều khỏe lắm ạ, họ có nhờ con gửi lời hỏi thăm tới mợ.”
Hai người tay bắt mặt mừng thắm thiết dắt nhau vào nội đường, lại như vô tình cố ý tiết lộ tất tật mọi hành tung của Tri Vi sau khi rời phủ. Còn như mọi người có tin không á? Tri Vi cô cóc thèm quan tâm, ai muốn đâm đầu chịu chết thì cứ tự nhiên, chị đây không cản.
Vừa đặt mông yên vị, Thu phu nhân liền đon đả: “Mợ đã cho người dọn dẹp sắp xếp Thải Gia Cư, lát nữa con hãy dọn vào đó đi.”
Xung quanh liền vọng lên tiếng xuýt xoa hít khí. Việc Phượng Tri Vi xe ngồi kiệu rước, đường hoàng trở về cùng thái độ ân cần săn đón của Thu phu nhân đã khiến lòng người nổi sóng một phen, nay nghe con bé được vào ở viện tử của đại tiểu thư ngày trước thì ai nấy đều thấy mơ hồ như đi giữa sương trắng.
Tri Vi hẵng vẫn điềm đạm mỉm cười. Tụy Phương Trai – nơi ở của ả Ngũ di nương chết ngắc dưới hồ kia mới là mục đích trở về thực sự của cô. Còn Thải Gia Cư nằm cạnh chính phòng, lắm kẻ nhòm ngó, với người mang hai thân phận như cô thì không tiện chút nào.
Song, khách khí từ chối chửa ra, xóc óc chối ta đã vẳng vào:
“Nó là cái thá gì mà đòi ở viện tử của đại tỷ?”
Tác giả :
Thiên Hạ Quy Nguyên