Hoàng Phu Trùng Trùng
Chương 29
.
.
Hôm đó, đức vua của chúng ta dẫn Trùng Trùng tới bệnh viện kiểm tra, nghe nói là trong lúc mang thai, không cần phải kiểm tra quá nhiều, nhất là chuyện siêu âm, mặc dù nó không có bao nhiêu thương tổn cho cơ thể, nhưng phòng ngừa vẫn hay hơn.
Trùng Trùng nằm trên giường, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào màn hình siêu âm, trên đó là hình ảnh một đứa nhỏ vừa thành hình, hai tay nắm lại như đang cầu nguyện. Trùng Trùng lập tức bật dậy, khiến mọi người hoảng sợ.
“Alphonse, Alphonse, không phải sâu nha!” Trùng Trùng kinh hô.
Alphonse đen mặt, đè Trùng Trùng xuống, tuy nhìn có hơi thô lỗ, nhưng động tác lại dịu dàng vô cùng, “Ngoan đi, chờ kiểm tra xong, tôi mua bánh nướng cho em ăn!”
Gần đây Trùng Trùng rất thích ăn bánh nướng, vừa nghĩ tới bánh nướng, cậu đã ngoan ngoãn nằm xuống, không lộn xộn nữa. Hoàng Phu Trùng Trùng
Còn Alphonse thì đang nhìn chằm chằm màn hình, em bé có năm ngón tay nho nhỏ, bàn chân nhỏ cũng đáng yêu nha! Y nhìn từ cái đầu trọc của bé xuống tới sống lưng, không có khung xương lồi ra – Alphonse khó hiểu.
Chẳng lẽ lúc nhỏ y cũng vậy, cũng giống người thường, cho đến lúc trưởng thành, cánh mới dài ra?
Siêu âm xong, Trùng Trùng vui vẻ vô cùng, bởi vì em bé trong bụng cậu là hình người mà không phải là sâu. Tuy là cậu không còn sợ sâu nữa, nhưng cậu thật muốn có một đứa con có cánh nha!
Hai vợ chồng đi vào văn khòng trưởng khoa, trưởng khoa lập tức nở nụ cười, “Bệ hạ, điện hạ, mời ngồi!”
Những điều cần chú ý trong lúc mang thai, Alphonse cảm thấy nên nói rõ một chút, những thứ có thể ăn, không thể ăn, những việc có thể làm, những đồ dùng gì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe người mang thai, vân vân…
Trưởng khoa bị Alphonse hỏi thiếu chút nữa đã sùi bọt mép, cho đến khi đáp xong câu cuối cùng, ông mới thở phào một hơi, nào ngờ lại nghe Alphonse nói: “Những gì ông vừa mới nói rất nhiều, tôi không nhớ rõ lắm, ông viết ra rồi đưa lại cho tôi!”
Trưởng khoa giận tới tí nữa thì hộc máu.
“Trong lúc mang thai, có thể hành phòng không?” Tự dưng Alphonse lại hỏi.
“Không thể!” Bởi vì ban nãy ông đã nói rất nhiều câu không thể, cho nên theo bản năng liền tiếp tục nói ra như thế.
Alphonse nheo mắt.
Trưởng khoa cảm giác được bầu không khí nguy hiểm đang bay quanh mình, ông sợ tới mức lắc đầu, “Có thể hành phòng!”
Alphonse nhíu mày.
Trái tim bé bỏng của trưởng khoa đập loạn xạ, đó là biểu hiện của sự sợ hãi, “Trong lúc mang thai có thể hành phòng, nhưng không thể quá kịch liệt!”
Alphonse ho khan một tiếng.
Trưởng khoa mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, “Lâu lâu kịch liệt một hai lần cũng không sao!”
Alphonse một tay chống cằm.
Trưởng khoa đổ mồ hôi đầy mặt, “Trực tiếp tiến vào thì có thể được, nhưng người phía trên không được đè lên!”
Cuối cùng thì Alphonse cũng lên tiếng, “Nói vậy tức là, ngoài cách cưỡi lên người là có ảnh hưởng xấu tới em bé, những tư thế khác đều được à?”
Trưởng khoa bị ép phải khuất phục dưới *** uy của Alphonse, vội vàng gật đầu.
Alphonse và trưởng khoa ngồi nói chuyện mà tim không đập, mặt không đỏ, nhưng Trùng Trùng ở cạnh bên nghe tới đỏ mặt, kéo kéo góc áo Alphonse, muốn y đi nhanh.
Hỏi xong, Alphonse cho một người ở lại chờ lấy bảng những điều cần thiết cho người đang mang thai, còn y thì dẫn Trùng Trùng về cung.
Mới bước ra khỏi bệnh viện đế đô, phóng viên đã chen tới.
Đài Công Quân: “Nghe nói điện hạ Zosya đã mang thai bốn tháng rồi, hai vị đến bệnh viện để kiểm tra thai nhi sao?”
Đài Thụ Quân: “Theo nguồn tin đáng tin cậy cho biết, thể chất của điện hạ Zosya rất bình thường, cho nên chuyện ngài ấy mang thai cho tới hiện tại vẫn là một điều khó lý giải, tôi nghĩ bệ hạ nên cho chúng tôi biết, tuyệt chiêu khiến điện hạ Zosya mang thai?”
Đài Hỗ Công: “Nếu thể chất của điện hạ Zosya là bình thường, vậy có khi nào nguyên nhân là do bệ hạ vạn năng của chúng ta không?”
Mặt Alphonse trầm xuống, nhưng ba gã phóng viên đó lại phản ứng chậm, họ chỉ cảm thấy áp suất xung quanh hơi giảm xuống một chút mà thôi.
“Chỉ cần có tình yêu là có thể sinh nha!” Trùng Trùng đột nhiên lên tiếng.
Vì thế, mọi người đều im lặng…
Thật ra Trùng Trùng cũng không biết sao mình lại mang thai, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đứa bé là của Alphonse, Trùng Trùng đã thấy vui rồi.
Năm đó, khi linh hồn của ba ba Lý Thần biến mất khỏi thế giới này, cậu đã ôm một tia hi vọng đi tới cầu xin y, thật không ngờ, ba ba lại trở về.
Cho nên, ở trong lòng Trùng Trùng, Alphonse càng vạn năng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Bị một câu của Trùng Trùng làm nghẹn họng, mấy phóng viên vội vàng đổi đề tài, tỷ như em bé trông thế nào, tỷ như gần đây hai người đã được bầu làm đôi phu phu hạnh phúc nhất ở hành tinh Lala.
Về đến nhà, Trùng Trùng lại chạy xuống bếp ăn vặt, cũng hết cách rồi, một khi mang thai, vốn đã thích ăn giờ lại càng ăn nhiều. Trùng Trùng của chúng ta rất dễ nuôi, lại không kén ăn, cậu chỉ đặc biệt thích vài món hơn mà thôi.
Chủ yếu là, giờ không có ai tới quấy rầy tổ ấm của hai người, trong tòa thành này, hai người bắt đầu sống cuộc sống tự tại và Trùng Trùng lại muốn trổ tài làm bếp.
Trùng Trùng thích ăn chua, cho nên cậu đã ôm một vò dưa chua từ chỗ ba ba mình về, cơ hồ mỗi bữa cơm cậu đều nấu canh chua. Alphonse cảm thấy ăn như vậy không có dinh dưỡng, cho nên đã bảo ngự trù nấu thêm mấy món chua chua, mỗi bữa y đều ăn cùng cậu.
Tuy là rất chua, mỗi lần ăn vào đều bị ê răng, thậm chí là đau răng, nhưng Alphonse của chúng ta vẫn cắn răng chịu đựng.
Những món mà Trùng Trùng biết làm là có hạn, hơn nữa cậu đặc biệt nhớ cơm trắng ở phủ bá tước. Vì vậy, cậu lại ồn ào, muốn ăn cơm. Alphonse thở dài, dẫn Trùng Trùng đi kiếm cơm ăn.
Cũng đã tới giờ cơm, vừa mới đi tới phủ bá tước, đã ngửi thấy mùi thơm bay ra, tức thì, Trùng Trùng chảy nước miếng, bụng cậu cũng không chút tiền đồ, kêu lên ùng ục.
“Đói tới vậy sao?” Alphonse nhíu mày, y nhớ là trước lúc đi Trùng Trùng đã ăn một ít mứt táo rồi, sao giờ bụng lại sôi nữa. Coi ra, sau này nếu muốn ra ngoài, nhất định phải mang theo vài thứ gì đó ăn vặt, để tránh con sâu của y phải chịu đói.
Trùng Trùng nhìn y bằng ánh mắt vô tội, chỉ chỉ cái bụng to của mình, “Con tôi nói, nó đói bụng!”
Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, ôm eo Trùng Trùng, ấn chuông cửa phủ bá tước.
Lý Thần mở cửa ra, tay ông còn đang cầm đôi đũa xào, thấy con mình tới, ông vội quẳng sang bên, ôm hôn đứa con hai cái, lại sờ sờ cháu mình, rồi mới nhặt đũa lên, trở vào bếp nấu cơm.
“Ba ba, ba ba, con muốn ăn cơm!” Vừa vào cửa, Trùng Trùng đã chạy theo ông, Alphonse hoảng sợ, chạy theo phía sau coi chừng, sợ cậu không cẩn thận ngã đè lên em bé.
Lý Thần cầm đũa, nổi giận đùng đùng, xoay người lại, “Con ngoan, chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế đó không có cho con ăn cơm sao? Để ba ba đập chết hắn!”
Khóe miệng ‘cẩu’ hoàng đế giật giật…
Trùng Trùng thấy thế, giận dỗi, kéo kéo góc áo Lý Thần, nhíu mi, “Ba ba, Alphonse tốt với con lắm, chỉ là con muốn ăn cơm, là cơm nha, không phải thức ăn đâu, là cơm đó!”
Lý Thần bĩu môi, “Con gả ra ngoài đúng là bát nước đã hất đi, có gì là bênh chồng, không cần ba ba… Ô ô… Ba ba thật đau lòng, ba ba không làm cơm nữa!”
“Ba ba…” Trùng Trùng ôm chân Lý Thần, “Ba ba, con sắp chết đói rồi, cháu của ba ba cũng sắp bị đói tới dinh dưỡng không đầy đủ rồi…”
Lý Thần mềm lòng, ai bảo từ nhỏ Trùng Trùng đã là một đứa nhỏ không chịu đói được, chỉ cần thấy đói thì cậu sẽ phải ăn, nếu không có gì ăn, cậu sẽ điên tiết lên, muốn ăn thịt người.
Vì để con mình không bị đói chết, Lý Thần nhặt đũa, bắt đầu xào rau, trước đó, ông vẫn không quên xới một chén cơm trắng cho Trùng Trùng lót dạ.
Vì thế, Alphonse – vị thần vạn năng ở hành tinh Lala của chúng ta bị đá sang bên, giống như tôi tớ, đứng nhìn Trùng Trùng ăn ngon lành.
Ăn xong một bát cơm, Trùng Trùng không thấy đói nữa, cậu phấn chấn, kéo Alphonse ra vườn. Phủ bá tước này cứ như một chiếc rương bách bảo, những thứ trong hoàng cung không có, ở đây đều có.
Vườn rau chính là hoa viên trước đây của phủ bá tước, trong vườn trồng đủ loại rau củ, bên cạnh còn có một vài loài hoa quý giá. Tuy nhiên, cả vườn hoa xinh đẹp đó đã bị đám rau củ làm nát bét hết.
“Alphonse, Alphonse, đó là dưa leo, ăn ngon lắm đó!” Trùng Trùng chỉ chỉ dây dưa leo bên khóm trúc, kích động, dứt lời, cậu bẻ hai trái, định cho vào miệng.
Nhưng vừa cắn một cái liền trúng ngay không khí. Thấy hai trái dưa leo của mình đã rơi vào trong tay Alphonse, con sâu dịu dàng trong thoáng chốc hóa thành con sâu phẫn nộ, “Anh giành dưa leo của tôi, đâm chết anh, đâm chết anh…”
Khóe miệng Alphonse giật giật, “Đừng chọc nữa, thứ này còn chưa rửa mà!” Dứt lời, y lấy chiếc khăn tay xinh đẹp, quý giá trong áo ra, lau dưa leo cho Trùng Trùng.
Con sâu phẫn nộ lập tức biến thành con sâu khờ khạo, trừng to mắt, nhìn Alphonse đang chuyên tâm lau dưa leo, cậu thấy lòng mình thật ấm áp, ấm áp quá nha!
Trùng Trùng ăn dưa leo, rồi lại hái rất nhiều rau củ trong vườn, dĩ nhiên tất cả đều do Alphonse ôm, y mặc cho bộ lễ phục màu trắng của mình dính bẩn, tùy ý để Trùng Trùng sai bảo.
Nhìn đống rau củ trên đất, Lý Thần oán hận, “Nè, muốn ăn thì tự mà trồng đi!” Đây chính là rau củ do ông vất vả trồng ra, cho dù có là con ông… Thì cũng phải nói với ông một tiếng trước chứ…
“Ba ba là tốt nhất!” Trùng Trùng vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy ba ba mình, bắt đầu cọ cọ.
“Hừ!” Lý Thần vẫn thấy giận chuyện ban nãy, dù sao thì đó cũng là đứa con ông vất vả nuôi nhiều năm như vậy, trước giờ đều hướng về ông, vậy mà giờ lại đi che chở cho chồng nó.
“Ba ba tốt nhất mà, ba ba, con muốn ăn cơm!” Trùng Trùng vẫn làm nũng như trước.
Bấy giờ, Wright xuất hiện, kéo ái phu của mình vào lòng, “Ôm chồng mi đi!”
Trùng Trùng bĩu môi, nắm tay Alphonse, mười ngón tay đan xen.
Bàn tay của Alphonse rất ấm, Trùng Trùng cong khóe môi, cảm thấy bụng ngày càng đói…
Lúc hai người đi khỏi phủ bá tước, trời đã tối, trăng đã treo cao, bên ngoài rất vắng lặng, tuy nhiên, Alphonse và Trùng Trùng nhà chúng ta vẫn ra về trong thắng lợi.
Trùng Trùng ôm nồi cơm điện, bên trong còn nửa nồi cơm, trên vai Alphonse đang khiêng cả bao gạo, tay trái cầm rau củ Trùng Trùng hái, hai người như hai gã nông dân vào thành.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lý Thần xót xa, “Nồi cơm điện của ta…”
Wright kéo ái phu vào lòng, hôn lên trán đối phương một cái, “Đừng giận, dù sao thì cũng là con mình lấy đi mà, có phải bị trộm đâu, mai anh sẽ tới sở nghiên cứu lấy về cho em một cái!”
Lý Thần nước mắt lưng tròng, “Đứa con ngốc nghếch, con sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết là nồi cơm điện mà không có ổ điện là không thể nấu cơm hay sao?” Hoàng Phu Trùng Trùng
Wright vỗ trán, chẳng lẽ ái phu của mình đang dạy con?
“Hắt xì!” Trùng Trùng hắt hơi, xoa xoa mũi mình.
“Đi bác sĩ đi, em hắt xì rồi kìa!” Alphonse lo lắng.
Trùng Trùng lắc đầu, “Chắc là không sao đâu, để về nhà vi phu nấu cơm cho anh ăn!”
“Được!” Alphonse cũng không biết vi phu có nghĩa là gì… Y chỉ thấy lạ, không hiểu sao dạ dày Trùng Trùng lại lớn như thế? Mới ăn cơm xong đã thấy đói rồi?
Trùng Trùng nhìn ra được suy nghĩ của Alphonse, đỏ mặt, chỉ vào bụng mình, nói: “Là con trai anh muốn ăn nha!”
Alphonse = =
Là em muốn ăn thì có!
.
Hôm đó, đức vua của chúng ta dẫn Trùng Trùng tới bệnh viện kiểm tra, nghe nói là trong lúc mang thai, không cần phải kiểm tra quá nhiều, nhất là chuyện siêu âm, mặc dù nó không có bao nhiêu thương tổn cho cơ thể, nhưng phòng ngừa vẫn hay hơn.
Trùng Trùng nằm trên giường, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào màn hình siêu âm, trên đó là hình ảnh một đứa nhỏ vừa thành hình, hai tay nắm lại như đang cầu nguyện. Trùng Trùng lập tức bật dậy, khiến mọi người hoảng sợ.
“Alphonse, Alphonse, không phải sâu nha!” Trùng Trùng kinh hô.
Alphonse đen mặt, đè Trùng Trùng xuống, tuy nhìn có hơi thô lỗ, nhưng động tác lại dịu dàng vô cùng, “Ngoan đi, chờ kiểm tra xong, tôi mua bánh nướng cho em ăn!”
Gần đây Trùng Trùng rất thích ăn bánh nướng, vừa nghĩ tới bánh nướng, cậu đã ngoan ngoãn nằm xuống, không lộn xộn nữa. Hoàng Phu Trùng Trùng
Còn Alphonse thì đang nhìn chằm chằm màn hình, em bé có năm ngón tay nho nhỏ, bàn chân nhỏ cũng đáng yêu nha! Y nhìn từ cái đầu trọc của bé xuống tới sống lưng, không có khung xương lồi ra – Alphonse khó hiểu.
Chẳng lẽ lúc nhỏ y cũng vậy, cũng giống người thường, cho đến lúc trưởng thành, cánh mới dài ra?
Siêu âm xong, Trùng Trùng vui vẻ vô cùng, bởi vì em bé trong bụng cậu là hình người mà không phải là sâu. Tuy là cậu không còn sợ sâu nữa, nhưng cậu thật muốn có một đứa con có cánh nha!
Hai vợ chồng đi vào văn khòng trưởng khoa, trưởng khoa lập tức nở nụ cười, “Bệ hạ, điện hạ, mời ngồi!”
Những điều cần chú ý trong lúc mang thai, Alphonse cảm thấy nên nói rõ một chút, những thứ có thể ăn, không thể ăn, những việc có thể làm, những đồ dùng gì sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe người mang thai, vân vân…
Trưởng khoa bị Alphonse hỏi thiếu chút nữa đã sùi bọt mép, cho đến khi đáp xong câu cuối cùng, ông mới thở phào một hơi, nào ngờ lại nghe Alphonse nói: “Những gì ông vừa mới nói rất nhiều, tôi không nhớ rõ lắm, ông viết ra rồi đưa lại cho tôi!”
Trưởng khoa giận tới tí nữa thì hộc máu.
“Trong lúc mang thai, có thể hành phòng không?” Tự dưng Alphonse lại hỏi.
“Không thể!” Bởi vì ban nãy ông đã nói rất nhiều câu không thể, cho nên theo bản năng liền tiếp tục nói ra như thế.
Alphonse nheo mắt.
Trưởng khoa cảm giác được bầu không khí nguy hiểm đang bay quanh mình, ông sợ tới mức lắc đầu, “Có thể hành phòng!”
Alphonse nhíu mày.
Trái tim bé bỏng của trưởng khoa đập loạn xạ, đó là biểu hiện của sự sợ hãi, “Trong lúc mang thai có thể hành phòng, nhưng không thể quá kịch liệt!”
Alphonse ho khan một tiếng.
Trưởng khoa mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, “Lâu lâu kịch liệt một hai lần cũng không sao!”
Alphonse một tay chống cằm.
Trưởng khoa đổ mồ hôi đầy mặt, “Trực tiếp tiến vào thì có thể được, nhưng người phía trên không được đè lên!”
Cuối cùng thì Alphonse cũng lên tiếng, “Nói vậy tức là, ngoài cách cưỡi lên người là có ảnh hưởng xấu tới em bé, những tư thế khác đều được à?”
Trưởng khoa bị ép phải khuất phục dưới *** uy của Alphonse, vội vàng gật đầu.
Alphonse và trưởng khoa ngồi nói chuyện mà tim không đập, mặt không đỏ, nhưng Trùng Trùng ở cạnh bên nghe tới đỏ mặt, kéo kéo góc áo Alphonse, muốn y đi nhanh.
Hỏi xong, Alphonse cho một người ở lại chờ lấy bảng những điều cần thiết cho người đang mang thai, còn y thì dẫn Trùng Trùng về cung.
Mới bước ra khỏi bệnh viện đế đô, phóng viên đã chen tới.
Đài Công Quân: “Nghe nói điện hạ Zosya đã mang thai bốn tháng rồi, hai vị đến bệnh viện để kiểm tra thai nhi sao?”
Đài Thụ Quân: “Theo nguồn tin đáng tin cậy cho biết, thể chất của điện hạ Zosya rất bình thường, cho nên chuyện ngài ấy mang thai cho tới hiện tại vẫn là một điều khó lý giải, tôi nghĩ bệ hạ nên cho chúng tôi biết, tuyệt chiêu khiến điện hạ Zosya mang thai?”
Đài Hỗ Công: “Nếu thể chất của điện hạ Zosya là bình thường, vậy có khi nào nguyên nhân là do bệ hạ vạn năng của chúng ta không?”
Mặt Alphonse trầm xuống, nhưng ba gã phóng viên đó lại phản ứng chậm, họ chỉ cảm thấy áp suất xung quanh hơi giảm xuống một chút mà thôi.
“Chỉ cần có tình yêu là có thể sinh nha!” Trùng Trùng đột nhiên lên tiếng.
Vì thế, mọi người đều im lặng…
Thật ra Trùng Trùng cũng không biết sao mình lại mang thai, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đứa bé là của Alphonse, Trùng Trùng đã thấy vui rồi.
Năm đó, khi linh hồn của ba ba Lý Thần biến mất khỏi thế giới này, cậu đã ôm một tia hi vọng đi tới cầu xin y, thật không ngờ, ba ba lại trở về.
Cho nên, ở trong lòng Trùng Trùng, Alphonse càng vạn năng hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Bị một câu của Trùng Trùng làm nghẹn họng, mấy phóng viên vội vàng đổi đề tài, tỷ như em bé trông thế nào, tỷ như gần đây hai người đã được bầu làm đôi phu phu hạnh phúc nhất ở hành tinh Lala.
Về đến nhà, Trùng Trùng lại chạy xuống bếp ăn vặt, cũng hết cách rồi, một khi mang thai, vốn đã thích ăn giờ lại càng ăn nhiều. Trùng Trùng của chúng ta rất dễ nuôi, lại không kén ăn, cậu chỉ đặc biệt thích vài món hơn mà thôi.
Chủ yếu là, giờ không có ai tới quấy rầy tổ ấm của hai người, trong tòa thành này, hai người bắt đầu sống cuộc sống tự tại và Trùng Trùng lại muốn trổ tài làm bếp.
Trùng Trùng thích ăn chua, cho nên cậu đã ôm một vò dưa chua từ chỗ ba ba mình về, cơ hồ mỗi bữa cơm cậu đều nấu canh chua. Alphonse cảm thấy ăn như vậy không có dinh dưỡng, cho nên đã bảo ngự trù nấu thêm mấy món chua chua, mỗi bữa y đều ăn cùng cậu.
Tuy là rất chua, mỗi lần ăn vào đều bị ê răng, thậm chí là đau răng, nhưng Alphonse của chúng ta vẫn cắn răng chịu đựng.
Những món mà Trùng Trùng biết làm là có hạn, hơn nữa cậu đặc biệt nhớ cơm trắng ở phủ bá tước. Vì vậy, cậu lại ồn ào, muốn ăn cơm. Alphonse thở dài, dẫn Trùng Trùng đi kiếm cơm ăn.
Cũng đã tới giờ cơm, vừa mới đi tới phủ bá tước, đã ngửi thấy mùi thơm bay ra, tức thì, Trùng Trùng chảy nước miếng, bụng cậu cũng không chút tiền đồ, kêu lên ùng ục.
“Đói tới vậy sao?” Alphonse nhíu mày, y nhớ là trước lúc đi Trùng Trùng đã ăn một ít mứt táo rồi, sao giờ bụng lại sôi nữa. Coi ra, sau này nếu muốn ra ngoài, nhất định phải mang theo vài thứ gì đó ăn vặt, để tránh con sâu của y phải chịu đói.
Trùng Trùng nhìn y bằng ánh mắt vô tội, chỉ chỉ cái bụng to của mình, “Con tôi nói, nó đói bụng!”
Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, ôm eo Trùng Trùng, ấn chuông cửa phủ bá tước.
Lý Thần mở cửa ra, tay ông còn đang cầm đôi đũa xào, thấy con mình tới, ông vội quẳng sang bên, ôm hôn đứa con hai cái, lại sờ sờ cháu mình, rồi mới nhặt đũa lên, trở vào bếp nấu cơm.
“Ba ba, ba ba, con muốn ăn cơm!” Vừa vào cửa, Trùng Trùng đã chạy theo ông, Alphonse hoảng sợ, chạy theo phía sau coi chừng, sợ cậu không cẩn thận ngã đè lên em bé.
Lý Thần cầm đũa, nổi giận đùng đùng, xoay người lại, “Con ngoan, chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế đó không có cho con ăn cơm sao? Để ba ba đập chết hắn!”
Khóe miệng ‘cẩu’ hoàng đế giật giật…
Trùng Trùng thấy thế, giận dỗi, kéo kéo góc áo Lý Thần, nhíu mi, “Ba ba, Alphonse tốt với con lắm, chỉ là con muốn ăn cơm, là cơm nha, không phải thức ăn đâu, là cơm đó!”
Lý Thần bĩu môi, “Con gả ra ngoài đúng là bát nước đã hất đi, có gì là bênh chồng, không cần ba ba… Ô ô… Ba ba thật đau lòng, ba ba không làm cơm nữa!”
“Ba ba…” Trùng Trùng ôm chân Lý Thần, “Ba ba, con sắp chết đói rồi, cháu của ba ba cũng sắp bị đói tới dinh dưỡng không đầy đủ rồi…”
Lý Thần mềm lòng, ai bảo từ nhỏ Trùng Trùng đã là một đứa nhỏ không chịu đói được, chỉ cần thấy đói thì cậu sẽ phải ăn, nếu không có gì ăn, cậu sẽ điên tiết lên, muốn ăn thịt người.
Vì để con mình không bị đói chết, Lý Thần nhặt đũa, bắt đầu xào rau, trước đó, ông vẫn không quên xới một chén cơm trắng cho Trùng Trùng lót dạ.
Vì thế, Alphonse – vị thần vạn năng ở hành tinh Lala của chúng ta bị đá sang bên, giống như tôi tớ, đứng nhìn Trùng Trùng ăn ngon lành.
Ăn xong một bát cơm, Trùng Trùng không thấy đói nữa, cậu phấn chấn, kéo Alphonse ra vườn. Phủ bá tước này cứ như một chiếc rương bách bảo, những thứ trong hoàng cung không có, ở đây đều có.
Vườn rau chính là hoa viên trước đây của phủ bá tước, trong vườn trồng đủ loại rau củ, bên cạnh còn có một vài loài hoa quý giá. Tuy nhiên, cả vườn hoa xinh đẹp đó đã bị đám rau củ làm nát bét hết.
“Alphonse, Alphonse, đó là dưa leo, ăn ngon lắm đó!” Trùng Trùng chỉ chỉ dây dưa leo bên khóm trúc, kích động, dứt lời, cậu bẻ hai trái, định cho vào miệng.
Nhưng vừa cắn một cái liền trúng ngay không khí. Thấy hai trái dưa leo của mình đã rơi vào trong tay Alphonse, con sâu dịu dàng trong thoáng chốc hóa thành con sâu phẫn nộ, “Anh giành dưa leo của tôi, đâm chết anh, đâm chết anh…”
Khóe miệng Alphonse giật giật, “Đừng chọc nữa, thứ này còn chưa rửa mà!” Dứt lời, y lấy chiếc khăn tay xinh đẹp, quý giá trong áo ra, lau dưa leo cho Trùng Trùng.
Con sâu phẫn nộ lập tức biến thành con sâu khờ khạo, trừng to mắt, nhìn Alphonse đang chuyên tâm lau dưa leo, cậu thấy lòng mình thật ấm áp, ấm áp quá nha!
Trùng Trùng ăn dưa leo, rồi lại hái rất nhiều rau củ trong vườn, dĩ nhiên tất cả đều do Alphonse ôm, y mặc cho bộ lễ phục màu trắng của mình dính bẩn, tùy ý để Trùng Trùng sai bảo.
Nhìn đống rau củ trên đất, Lý Thần oán hận, “Nè, muốn ăn thì tự mà trồng đi!” Đây chính là rau củ do ông vất vả trồng ra, cho dù có là con ông… Thì cũng phải nói với ông một tiếng trước chứ…
“Ba ba là tốt nhất!” Trùng Trùng vội vàng chạy tới, ôm chầm lấy ba ba mình, bắt đầu cọ cọ.
“Hừ!” Lý Thần vẫn thấy giận chuyện ban nãy, dù sao thì đó cũng là đứa con ông vất vả nuôi nhiều năm như vậy, trước giờ đều hướng về ông, vậy mà giờ lại đi che chở cho chồng nó.
“Ba ba tốt nhất mà, ba ba, con muốn ăn cơm!” Trùng Trùng vẫn làm nũng như trước.
Bấy giờ, Wright xuất hiện, kéo ái phu của mình vào lòng, “Ôm chồng mi đi!”
Trùng Trùng bĩu môi, nắm tay Alphonse, mười ngón tay đan xen.
Bàn tay của Alphonse rất ấm, Trùng Trùng cong khóe môi, cảm thấy bụng ngày càng đói…
Lúc hai người đi khỏi phủ bá tước, trời đã tối, trăng đã treo cao, bên ngoài rất vắng lặng, tuy nhiên, Alphonse và Trùng Trùng nhà chúng ta vẫn ra về trong thắng lợi.
Trùng Trùng ôm nồi cơm điện, bên trong còn nửa nồi cơm, trên vai Alphonse đang khiêng cả bao gạo, tay trái cầm rau củ Trùng Trùng hái, hai người như hai gã nông dân vào thành.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Lý Thần xót xa, “Nồi cơm điện của ta…”
Wright kéo ái phu vào lòng, hôn lên trán đối phương một cái, “Đừng giận, dù sao thì cũng là con mình lấy đi mà, có phải bị trộm đâu, mai anh sẽ tới sở nghiên cứu lấy về cho em một cái!”
Lý Thần nước mắt lưng tròng, “Đứa con ngốc nghếch, con sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không biết là nồi cơm điện mà không có ổ điện là không thể nấu cơm hay sao?” Hoàng Phu Trùng Trùng
Wright vỗ trán, chẳng lẽ ái phu của mình đang dạy con?
“Hắt xì!” Trùng Trùng hắt hơi, xoa xoa mũi mình.
“Đi bác sĩ đi, em hắt xì rồi kìa!” Alphonse lo lắng.
Trùng Trùng lắc đầu, “Chắc là không sao đâu, để về nhà vi phu nấu cơm cho anh ăn!”
“Được!” Alphonse cũng không biết vi phu có nghĩa là gì… Y chỉ thấy lạ, không hiểu sao dạ dày Trùng Trùng lại lớn như thế? Mới ăn cơm xong đã thấy đói rồi?
Trùng Trùng nhìn ra được suy nghĩ của Alphonse, đỏ mặt, chỉ vào bụng mình, nói: “Là con trai anh muốn ăn nha!”
Alphonse = =
Là em muốn ăn thì có!
Tác giả :
Cận Thị Nhãn