Hoàng Phu Trùng Trùng
Chương 28
.
.
Vì một câu của Trùng Trùng, Alphonse không nghĩ lung tung nữa. Đồng thời, y cũng giảm lượng công việc hằng ngày của mình xuống hơn phân nửa, bỏ thời gian ra đi chơi với Trùng Trùng, rảnh thì tới phủ bá tước ăn cơm, không thì đi leo núi, hai người vô cùng hạnh phúc. Hoàng Phu Trùng Trùng
Đương nhiên, tình cảm ân ái của họ cũng rõ như ban ngày, khiến các công dân ở hành tinh Lala đều giáo huấn ông xã của mình, “Anh coi đi, coi bệ hạ người ta cưng chiều điện hạ Zosya bao nhiêu kìa!”
“Anh coi anh kìa, nếu bằng một nửa bệ hạ thôi thì tốt rồi, như vậy tôi sẽ theo anh cả đời!”
Chúng công thở dài, “Nếu tôi mà có địa vị như bệ hạ, đương nhiên là tôi sẽ tốt với em thế thôi!”
Chúng thụ giận dữ: “Anh sai rồi, tới lúc đó, anh sẽ vứt tôi sang bên, sẽ để ý nếp nhăn, sẹo lồi trên mặt tôi, nếu anh làm vua, anh mà không ly hôn với tôi ngay lập tức, tôi sẽ gọi anh một tiếng cha!”
“……”
Phản ứng mang thai đã hết, giờ Trùng Trùng ăn uống rất tốt, mới vài ngày đã mập trở lại, bụng cũng to hơn. Trùng Trùng buồn rầu, bởi vì quần áo của cậu đều mặc không vừa nữa.
Nhìn nhìn eo mình, còn to hơn trước đây mấy vòng, lại nhìn nhìn mặt mình, cũng may là gương mặt trẻ con, tuy là có hơi mập chút, nhưng hai má vẫn không thay đổi.
Vốn định dùng lại mớ đồ cũ, nhưng chật chội khó chịu, thế là mỗi ngày Trùng Trùng đều mặc áo ngủ đi khắp nơi, khiến Alphonse giận tới nỗi chỉ còn thiếu mỗi chuyện nuốt cậu vào trong bụng.
Tuy là phần lớn thời gian Alphonse đều ở bên người Trùng Trùng, nhưng y vẫn còn công việc, mỗi sáng thức dậy thấy Trùng Trùng ăn hết bữa sáng, y hôn khẽ lên trán cậu rồi mới an tâm đi làm việc của mình.
Một lần vội chính là mấy giờ, cho nên trong suốt mấy giờ đó, Trùng Trùng đều rất buồn chán.
Đang đi dạo trong hoa viên, đột nhiên Trùng Trùng trông thấy một người quen, đó chính là Andy.
Andy nhìn thấy Trùng Trùng, vội vàng lao tới, định ôm Trùng Trùng một cái thật đã tay. Nào ngờ tay còn chưa chạm vào người Trùng Trùng, thì hai bảo tiêu khôi ngô đã xuất hiện, xách anh ta lên.
“Nè, nè, mau buông ra!” Andy giãy giụa.
“Bệ hạ có lệnh, những người cách điện hạ nửa mét đều bị liệt vào nhân vật nguy hiểm!” Trông bảo tiêu rất chuyên nghiệp.
“Được rồi!” Andy ủ rũ, “Vậy thì tôi sẽ đứng cách điện hạ một mét!”
“Không được ôm!”
“Được!”
“Không được có hành động thân mật!”
“Biết rồi!”
“Cũng không được nói lung tung, bệ hạ có lệnh, khi cậu nói chuyện với điện hạ, không thể quá năm mươi từ!”
“……”
Vì thế, cuối cùng Andy cũng hạ cánh an toàn.
“Sao vậy?” Trùng Trùng ngờ vực.
Andy vội vàng bước tới, lúc cách Trùng Trùng một mét, đột nhiên dừng lại, “Tôi đã thiết kế cho điện hạ rất nhiều đồ bầu nha, hôm nay tôi đặc biệt đưa tới cho ngài nè!”
“Anh tặng?” Trùng Trùng hỏi.
Andy chột dạ, cười cười, “Là bệ hạ bảo tôi làm, nói không cần xinh đẹp, chỉ cần mặc thoải mái là được!”
Không ngờ là Alphonse lại chu đáo như vậy, Trùng Trùng cong khóe môi, nói, “Vậy quần áo đâu rồi?”
“Chỉ còn mười từ!” Bảo tiêu ở cạnh bên nhắc nhở.
Andy buồn bực nhìn Trùng Trùng. Bị nhìn, Trùng Trùng cũng mất tự nhiên, quay qua nói với bảo tiêu, “Anh ta là bạn của tôi, bạn bè nói chuyện sao có thể giới hạn số từ chứ? Alphonse sẽ không để ý đâu!”
“Nhưng mà…” Bảo tiêu không dám tùy tiện quyết định.
“Không có nhưng nhị gì hết, lời điện hạ Zosya nói là tất cả, bọn tôi là bạn bè, bạn bè nói chuyện thì có sao đâu chứ!” Vừa nghe Trùng Trùng nói, ngay cả nói chuyện Andy cũng nói lớn tiếng hơn.
Bảo tiêu đưa mắt nhìn nhau, cứ như một Andy ngoan ngoãn ban nãy đều là ảo giác.
Cuối cùng, bảo tiêu không dám cãi lệnh Trùng Trùng, đành theo phía sau, cùng Andy tới phòng thiết kế.
Quần áo đã may được khá nhiều, phỏng chừng hơn mười bộ, toàn là vải tốt, rất thoải mái, lại rất rộng. Andy còn thiết kế mấy bộ trông như lễ phục, mặc vào nhìn cũng khá lắm.
Thử đồ xong, Trùng Trùng bước ra, lúc đi tới xem mấy bản thiết kế trên bàn Andy, Trùng Trùng không khỏi mở to hai mắt, hỏi: “Andy, anh còn thiết kế cả quần áo trẻ con à? Là nhà giàu mới nổi nào vậy, ngay cả đồ của trẻ con cũng toàn hàng độc thế này?”
Quả thật là trên bàn có nhiều quần áo trẻ con, rất đáng yêu, dù Trùng Trùng ăn nhiều, nhưng từ nhỏ cậu đã bị nhiễm cái tính tiết kiệm, giờ thấy đến cả quần áo trẻ con cũng phải mời nhà thiết kế nổi danh làm, cậu xót tiền lắm nha.
“Hả? Những thứ này à!” Andy gãi đầu, nói: “Đây đều là do bệ hạ căn dặn và cũng là lần đầu tiên tôi làm trang phục cho trẻ con, tuy là có hơi khó khăn, nhưng cũng thú vị lắm!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Lại là Alphonse…
Rốt cuộc thì anh ta còn chu đáo tới mức nào đây chứ?
“Aizz, bệ hạ đúng là kỳ quái nha, bảo tôi làm trang phục bé sâu không nói, lại còn dặn tôi làm trang phục mà trên lưng phải có hai cái lỗ, lại còn phải giữ ấm, tôi thấy khó khăn lắm nha, cậu coi đi, vành mắt tôi đen hết rồi này, tất cả đều do bệ hạ đó!”
Andy nói xong, vội vàng nhích tới, giống như tranh công, để Trùng Trùng xem vành mắt thâm đen của mình. Tuy là ngoài miệng anh ta rất oán giận, nhưng vẫn cầm bản thiết kế, dốc lòng nghiên cứu.
Trùng Trùng cho bảo tiêu mang đồ về, còn cậu thì đi tới văn phòng Alphonse, không biết tại sao, giờ cậu rất muốn gặp y.
Alphonse đang xem công văn, có lúc thì nghe điện thoại. Trùng Trùng đứng ngoài cửa sổ nhìn y chăm chú, Trùng Trùng nghĩ, có lẽ đây chính là hạnh phúc, hạnh phúc thật ngọt ngào.
Dường như Alphonse cũng cảm giác được sự hiện diện của Trùng Trùng, y ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt cậu. Khi đó y đang nghe điện thoại, y vừa cầm máy, vừa tới gần cửa sổ.
Cửa sổ ở văn phòng rất lớn, Alphonse đi tới, vừa căn dặn công việc cần thiết qua điện thoại, vừa mỉm cười bước tới trước mặt Trùng Trùng, giờ giữa họ, chỉ còn cách nhau một lớp thủy tinh.
Alphonse phà một hơi vào cửa, viết: “Sao vậy bảo bối, có phải thấy buồn chán hay không?”
Vì đang nói chuyện với sứ giả hành tinh khác, cho nên không thể cắt ngang được, cuối cùng, y chỉ có thể chọn cách này hỏi người mình yêu.
Trùng Trùng bỗng thấy hốc mắt mình ươn ướt, cậu lắc đầu. Trùng Trùng cảm thấy, hiện giờ, cậu rất yêu Alphonse.
“Chờ tôi một chút, nói chuyện xong, tôi sẽ đi chơi với em!” Alphonse lại viết lên lớp kính cửa.
Trùng Trùng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: “Không cần!”
Alphonse nhíu mày, cảm giác hôm nay Trùng Trùng có gì đó là lạ, vì thế y lại nhích tới gần, đặt bàn tay phải lên lớp kính, vào lúc này, cách một lớp thủy tinh, tay trái của Trùng Trùng đang chạm vào tay phải của y.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, dường như hai người họ cũng quên rằng có một lớp thủy tinh đang ngăn cách mình. Trùng Trùng kiễng mũi chân, đôi môi chạm vào lớp thủy tinh.
Thật ra khi đó, Alphonse vì lo lắng cho Trùng Trùng, nên cả gương mặt của y cơ hồ đều dán lên lớp kính, cho nên động tác vừa rồi của Trùng Trùng, giống như là chủ động hôn Alphonse vậy.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, tiếng nói ở đầu dây bên kia cũng dừng hẳn. Alphonse học theo động tác của Trùng Trùng, hai bàn tay chạm nhau, cách lớp thủy tinh, trao cho Trùng Trùng một nụ hôn.
Vì Trùng Trùng đang mang thai, cho nên Alphonse đã dẹp cái quy định bắt Trùng Trùng mỗi ngày tắm cánh cho mình sang bên, nhưng tự mình tắm cánh thì đúng là rất khó khăn, không thể tắm sạch sẽ, còn bọt thì lông chim sẽ bị dính lại, rất bẩn, cho nên Alphonse quyết định chỉ tắm người, còn cánh thì ba ngày mới tắm một lần.
Đêm nay đã là ngày thứ ba, Alphonse phải tắm cánh nhưng y lại không với tới. Trong lúc y đang rối rắm, nghĩ xem có nên tắm hay không, thì Trùng Trùng lại nói là để ngửi xem cánh có mùi chưa, nếu có thì phải tắm ngay thôi.
Alphonse đồng ý.
Ôm cánh ngửi nửa ngày, không phát hiện có mùi gì quái dị, nhưng Alphonse lại sợ không biết có phải do là mùi của y nên y ngửi không ra hay không. Bởi vậy, y quyết định nhờ Trùng Trùng đến ngửi thử xem.
Alphonse ngồi bên giường, còn Trùng Trùng thì bán quỳ bên cạnh, cậu đang cầm cánh Alphonse ngửi ngửi, ngửi một hồi, Alphonse cũng tưởng là cánh mình có mùi, nhíu mày, hỏi: “Thối lắm sao?”
“Không phải!” Trùng Trùng nói khẽ, “Trên cánh vẫn còn mùi sữa tắm lần trước, rất thơm, nhưng mà…” Trùng Trùng ngây ra, xấu hổ không dám nói.
“Nhưng mà cái gì?” Alphonse rất để ý.
“Nhưng mà tôi thật muốn ăn cánh của anh!” Tiếng hút nước miếng của Trùng Trùng đồng thời vang lên.
“……” Khóe miệng Alphonse giật giật,
“Ui, tôi thèm quá nha!” Trùng Trùng dán mặt mình lên đôi cánh.
“……”
“Alphonse, Alphonse, cho tôi cắn một miếng đi!” Trùng Trùng lại bắt đầu làm nũng.
Alphonse đỏ mặt, buồn bực, nói: “Cắn một miếng thôi đấy!”
“Ừm!” Trùng Trùng cười hì hì, nâng cánh Alphonse lên, chọn nơi nhiều thịt nhất, cắn một miếng, miệng đầy lông chim.
Trùng Trùng cảm thấy thân thể Alphonse hơn run lên, nhưng cậu cũng mặc, tiếp tục cắn thêm một miếng, dù không phải ăn thật, nhưng lông chim của Alphonse rất mềm mại, thịt trên cánh trông cũng rất ngon, đột nhiên Trùng Trùng thật muốn mang cánh y đi chiên xù.
“Đủ chưa vậy?” Đầu Alphonse đã đổ đầy mồ hôi.
“Chưa đủ, còn muốn cắn!” Trùng Trùng lại cắn thêm mấy cái cho thỏa lòng, hơn nữa cậu còn muốn đêm nay ôm cánh ngủ.
Bỗng nhiên, Trùng Trùng cảm thấy trời đất xoay vòng, cậu đang bị Alphonse đặt dưới thân. Nhìn vào mắt Alphonse, bấy giờ Trùng Trùng mới nhớ là dường như trong suốt hai tháng qua hai người không có làm… Hoàng Phu Trùng Trùng
Trùng Trùng sợ tổn thương tới em bé, hai tay đặt lên vai Alphonse, nhưng ngay sau đó, hai tay cậu đã bị Alphonse kéo lên đỉnh đầu, “Sẽ ảnh hưởng tới cục cưng!” Trùng Trùng cẩn thận nói.
“Không đâu!” Alphonse nở nụ cười tà mị, đôi ngươi màu tím nhạt như lóe hào quang, “Em xem, em còn gấp hơn cả tôi nữa này!”
Trùng Trùng xấu hổ đến cúi đầu, ai bảo cậu vừa mới dậy thì, cho nên về chuyện đó cũng dễ dàng xúc động nha!
“Yên tâm!” Alphonse hôn lên khóe miệng Trùng Trùng, bắt đầu cởi quần áo ra.
Không giống với trước đây, lúc này, dường như Alphonse không có ý định đi vào, mà chỉ đùa giỡn hai điểm trước ngực Trùng Trùng, khiến cậu phải rên rỉ liên tục.
Lúc Alphonse hôn tới rốn cậu, Trùng Trùng thoải mái, nỉ non như tiếng mèo kêu. Đột nhiên, Trùng Trùng thở ra một hơi, run rẩy hô: “Al… Alphonse…”
Thì ra, nơi đó của cậu đã bị đối phương ngậm vào.
Chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, chỉ mới mấy cái, Trùng Trùng đã tiết ra. Hai má cậu đỏ bừng, nóng hổi, cậu xấu hổ tới muốn tìm cái hang chui vào, nào biết, cậu lại còn trông thấy một cảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập, đó chính là khóe miệng Alphonse vẫn còn chất lỏng trăng trắng, dần dà, y liếm sạch không còn một giọt.
“Đừng, bẩn lắm…” Trùng Trùng bối rối, muốn tìm thứ gì đó lau miệng cho Alphonse, nào biết, ngón tay của cậu lại bị Alphonse ngậm vào trong miệng, Trùng Trùng xấu hổ cúi đầu.
“Đồ của Trùng Trùng, ăn ngon lắm!” Alphonse cười tà, sau đó kéo tay Trùng Trùng, chạm vào phía dưới của mình.
Trùng Trùng kinh ngạc, trừng to mắt, cậu không ngờ là thứ đó của Alphonse lại lớn tới vậy, cậu thấy khó hiểu, không biết sao nơi đó của cậu lại có thể chứa hết bảo bối của Alphonse chứ?
“Giúp tôi!” Alphonse hôn lên xương quai xanh của Trùng Trùng, nắm tay Trùng Trùng giúp y giải quyết dục vọng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tuy bên ngoài rất vắng lặng, nhưng trong phòng, xuân sắc vô hạn, kiều diễm khôn cùng.
.
Vì một câu của Trùng Trùng, Alphonse không nghĩ lung tung nữa. Đồng thời, y cũng giảm lượng công việc hằng ngày của mình xuống hơn phân nửa, bỏ thời gian ra đi chơi với Trùng Trùng, rảnh thì tới phủ bá tước ăn cơm, không thì đi leo núi, hai người vô cùng hạnh phúc. Hoàng Phu Trùng Trùng
Đương nhiên, tình cảm ân ái của họ cũng rõ như ban ngày, khiến các công dân ở hành tinh Lala đều giáo huấn ông xã của mình, “Anh coi đi, coi bệ hạ người ta cưng chiều điện hạ Zosya bao nhiêu kìa!”
“Anh coi anh kìa, nếu bằng một nửa bệ hạ thôi thì tốt rồi, như vậy tôi sẽ theo anh cả đời!”
Chúng công thở dài, “Nếu tôi mà có địa vị như bệ hạ, đương nhiên là tôi sẽ tốt với em thế thôi!”
Chúng thụ giận dữ: “Anh sai rồi, tới lúc đó, anh sẽ vứt tôi sang bên, sẽ để ý nếp nhăn, sẹo lồi trên mặt tôi, nếu anh làm vua, anh mà không ly hôn với tôi ngay lập tức, tôi sẽ gọi anh một tiếng cha!”
“……”
Phản ứng mang thai đã hết, giờ Trùng Trùng ăn uống rất tốt, mới vài ngày đã mập trở lại, bụng cũng to hơn. Trùng Trùng buồn rầu, bởi vì quần áo của cậu đều mặc không vừa nữa.
Nhìn nhìn eo mình, còn to hơn trước đây mấy vòng, lại nhìn nhìn mặt mình, cũng may là gương mặt trẻ con, tuy là có hơi mập chút, nhưng hai má vẫn không thay đổi.
Vốn định dùng lại mớ đồ cũ, nhưng chật chội khó chịu, thế là mỗi ngày Trùng Trùng đều mặc áo ngủ đi khắp nơi, khiến Alphonse giận tới nỗi chỉ còn thiếu mỗi chuyện nuốt cậu vào trong bụng.
Tuy là phần lớn thời gian Alphonse đều ở bên người Trùng Trùng, nhưng y vẫn còn công việc, mỗi sáng thức dậy thấy Trùng Trùng ăn hết bữa sáng, y hôn khẽ lên trán cậu rồi mới an tâm đi làm việc của mình.
Một lần vội chính là mấy giờ, cho nên trong suốt mấy giờ đó, Trùng Trùng đều rất buồn chán.
Đang đi dạo trong hoa viên, đột nhiên Trùng Trùng trông thấy một người quen, đó chính là Andy.
Andy nhìn thấy Trùng Trùng, vội vàng lao tới, định ôm Trùng Trùng một cái thật đã tay. Nào ngờ tay còn chưa chạm vào người Trùng Trùng, thì hai bảo tiêu khôi ngô đã xuất hiện, xách anh ta lên.
“Nè, nè, mau buông ra!” Andy giãy giụa.
“Bệ hạ có lệnh, những người cách điện hạ nửa mét đều bị liệt vào nhân vật nguy hiểm!” Trông bảo tiêu rất chuyên nghiệp.
“Được rồi!” Andy ủ rũ, “Vậy thì tôi sẽ đứng cách điện hạ một mét!”
“Không được ôm!”
“Được!”
“Không được có hành động thân mật!”
“Biết rồi!”
“Cũng không được nói lung tung, bệ hạ có lệnh, khi cậu nói chuyện với điện hạ, không thể quá năm mươi từ!”
“……”
Vì thế, cuối cùng Andy cũng hạ cánh an toàn.
“Sao vậy?” Trùng Trùng ngờ vực.
Andy vội vàng bước tới, lúc cách Trùng Trùng một mét, đột nhiên dừng lại, “Tôi đã thiết kế cho điện hạ rất nhiều đồ bầu nha, hôm nay tôi đặc biệt đưa tới cho ngài nè!”
“Anh tặng?” Trùng Trùng hỏi.
Andy chột dạ, cười cười, “Là bệ hạ bảo tôi làm, nói không cần xinh đẹp, chỉ cần mặc thoải mái là được!”
Không ngờ là Alphonse lại chu đáo như vậy, Trùng Trùng cong khóe môi, nói, “Vậy quần áo đâu rồi?”
“Chỉ còn mười từ!” Bảo tiêu ở cạnh bên nhắc nhở.
Andy buồn bực nhìn Trùng Trùng. Bị nhìn, Trùng Trùng cũng mất tự nhiên, quay qua nói với bảo tiêu, “Anh ta là bạn của tôi, bạn bè nói chuyện sao có thể giới hạn số từ chứ? Alphonse sẽ không để ý đâu!”
“Nhưng mà…” Bảo tiêu không dám tùy tiện quyết định.
“Không có nhưng nhị gì hết, lời điện hạ Zosya nói là tất cả, bọn tôi là bạn bè, bạn bè nói chuyện thì có sao đâu chứ!” Vừa nghe Trùng Trùng nói, ngay cả nói chuyện Andy cũng nói lớn tiếng hơn.
Bảo tiêu đưa mắt nhìn nhau, cứ như một Andy ngoan ngoãn ban nãy đều là ảo giác.
Cuối cùng, bảo tiêu không dám cãi lệnh Trùng Trùng, đành theo phía sau, cùng Andy tới phòng thiết kế.
Quần áo đã may được khá nhiều, phỏng chừng hơn mười bộ, toàn là vải tốt, rất thoải mái, lại rất rộng. Andy còn thiết kế mấy bộ trông như lễ phục, mặc vào nhìn cũng khá lắm.
Thử đồ xong, Trùng Trùng bước ra, lúc đi tới xem mấy bản thiết kế trên bàn Andy, Trùng Trùng không khỏi mở to hai mắt, hỏi: “Andy, anh còn thiết kế cả quần áo trẻ con à? Là nhà giàu mới nổi nào vậy, ngay cả đồ của trẻ con cũng toàn hàng độc thế này?”
Quả thật là trên bàn có nhiều quần áo trẻ con, rất đáng yêu, dù Trùng Trùng ăn nhiều, nhưng từ nhỏ cậu đã bị nhiễm cái tính tiết kiệm, giờ thấy đến cả quần áo trẻ con cũng phải mời nhà thiết kế nổi danh làm, cậu xót tiền lắm nha.
“Hả? Những thứ này à!” Andy gãi đầu, nói: “Đây đều là do bệ hạ căn dặn và cũng là lần đầu tiên tôi làm trang phục cho trẻ con, tuy là có hơi khó khăn, nhưng cũng thú vị lắm!” Hoàng Phu Trùng Trùng
Lại là Alphonse…
Rốt cuộc thì anh ta còn chu đáo tới mức nào đây chứ?
“Aizz, bệ hạ đúng là kỳ quái nha, bảo tôi làm trang phục bé sâu không nói, lại còn dặn tôi làm trang phục mà trên lưng phải có hai cái lỗ, lại còn phải giữ ấm, tôi thấy khó khăn lắm nha, cậu coi đi, vành mắt tôi đen hết rồi này, tất cả đều do bệ hạ đó!”
Andy nói xong, vội vàng nhích tới, giống như tranh công, để Trùng Trùng xem vành mắt thâm đen của mình. Tuy là ngoài miệng anh ta rất oán giận, nhưng vẫn cầm bản thiết kế, dốc lòng nghiên cứu.
Trùng Trùng cho bảo tiêu mang đồ về, còn cậu thì đi tới văn phòng Alphonse, không biết tại sao, giờ cậu rất muốn gặp y.
Alphonse đang xem công văn, có lúc thì nghe điện thoại. Trùng Trùng đứng ngoài cửa sổ nhìn y chăm chú, Trùng Trùng nghĩ, có lẽ đây chính là hạnh phúc, hạnh phúc thật ngọt ngào.
Dường như Alphonse cũng cảm giác được sự hiện diện của Trùng Trùng, y ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt cậu. Khi đó y đang nghe điện thoại, y vừa cầm máy, vừa tới gần cửa sổ.
Cửa sổ ở văn phòng rất lớn, Alphonse đi tới, vừa căn dặn công việc cần thiết qua điện thoại, vừa mỉm cười bước tới trước mặt Trùng Trùng, giờ giữa họ, chỉ còn cách nhau một lớp thủy tinh.
Alphonse phà một hơi vào cửa, viết: “Sao vậy bảo bối, có phải thấy buồn chán hay không?”
Vì đang nói chuyện với sứ giả hành tinh khác, cho nên không thể cắt ngang được, cuối cùng, y chỉ có thể chọn cách này hỏi người mình yêu.
Trùng Trùng bỗng thấy hốc mắt mình ươn ướt, cậu lắc đầu. Trùng Trùng cảm thấy, hiện giờ, cậu rất yêu Alphonse.
“Chờ tôi một chút, nói chuyện xong, tôi sẽ đi chơi với em!” Alphonse lại viết lên lớp kính cửa.
Trùng Trùng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói: “Không cần!”
Alphonse nhíu mày, cảm giác hôm nay Trùng Trùng có gì đó là lạ, vì thế y lại nhích tới gần, đặt bàn tay phải lên lớp kính, vào lúc này, cách một lớp thủy tinh, tay trái của Trùng Trùng đang chạm vào tay phải của y.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, dường như hai người họ cũng quên rằng có một lớp thủy tinh đang ngăn cách mình. Trùng Trùng kiễng mũi chân, đôi môi chạm vào lớp thủy tinh.
Thật ra khi đó, Alphonse vì lo lắng cho Trùng Trùng, nên cả gương mặt của y cơ hồ đều dán lên lớp kính, cho nên động tác vừa rồi của Trùng Trùng, giống như là chủ động hôn Alphonse vậy.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, tiếng nói ở đầu dây bên kia cũng dừng hẳn. Alphonse học theo động tác của Trùng Trùng, hai bàn tay chạm nhau, cách lớp thủy tinh, trao cho Trùng Trùng một nụ hôn.
Vì Trùng Trùng đang mang thai, cho nên Alphonse đã dẹp cái quy định bắt Trùng Trùng mỗi ngày tắm cánh cho mình sang bên, nhưng tự mình tắm cánh thì đúng là rất khó khăn, không thể tắm sạch sẽ, còn bọt thì lông chim sẽ bị dính lại, rất bẩn, cho nên Alphonse quyết định chỉ tắm người, còn cánh thì ba ngày mới tắm một lần.
Đêm nay đã là ngày thứ ba, Alphonse phải tắm cánh nhưng y lại không với tới. Trong lúc y đang rối rắm, nghĩ xem có nên tắm hay không, thì Trùng Trùng lại nói là để ngửi xem cánh có mùi chưa, nếu có thì phải tắm ngay thôi.
Alphonse đồng ý.
Ôm cánh ngửi nửa ngày, không phát hiện có mùi gì quái dị, nhưng Alphonse lại sợ không biết có phải do là mùi của y nên y ngửi không ra hay không. Bởi vậy, y quyết định nhờ Trùng Trùng đến ngửi thử xem.
Alphonse ngồi bên giường, còn Trùng Trùng thì bán quỳ bên cạnh, cậu đang cầm cánh Alphonse ngửi ngửi, ngửi một hồi, Alphonse cũng tưởng là cánh mình có mùi, nhíu mày, hỏi: “Thối lắm sao?”
“Không phải!” Trùng Trùng nói khẽ, “Trên cánh vẫn còn mùi sữa tắm lần trước, rất thơm, nhưng mà…” Trùng Trùng ngây ra, xấu hổ không dám nói.
“Nhưng mà cái gì?” Alphonse rất để ý.
“Nhưng mà tôi thật muốn ăn cánh của anh!” Tiếng hút nước miếng của Trùng Trùng đồng thời vang lên.
“……” Khóe miệng Alphonse giật giật,
“Ui, tôi thèm quá nha!” Trùng Trùng dán mặt mình lên đôi cánh.
“……”
“Alphonse, Alphonse, cho tôi cắn một miếng đi!” Trùng Trùng lại bắt đầu làm nũng.
Alphonse đỏ mặt, buồn bực, nói: “Cắn một miếng thôi đấy!”
“Ừm!” Trùng Trùng cười hì hì, nâng cánh Alphonse lên, chọn nơi nhiều thịt nhất, cắn một miếng, miệng đầy lông chim.
Trùng Trùng cảm thấy thân thể Alphonse hơn run lên, nhưng cậu cũng mặc, tiếp tục cắn thêm một miếng, dù không phải ăn thật, nhưng lông chim của Alphonse rất mềm mại, thịt trên cánh trông cũng rất ngon, đột nhiên Trùng Trùng thật muốn mang cánh y đi chiên xù.
“Đủ chưa vậy?” Đầu Alphonse đã đổ đầy mồ hôi.
“Chưa đủ, còn muốn cắn!” Trùng Trùng lại cắn thêm mấy cái cho thỏa lòng, hơn nữa cậu còn muốn đêm nay ôm cánh ngủ.
Bỗng nhiên, Trùng Trùng cảm thấy trời đất xoay vòng, cậu đang bị Alphonse đặt dưới thân. Nhìn vào mắt Alphonse, bấy giờ Trùng Trùng mới nhớ là dường như trong suốt hai tháng qua hai người không có làm… Hoàng Phu Trùng Trùng
Trùng Trùng sợ tổn thương tới em bé, hai tay đặt lên vai Alphonse, nhưng ngay sau đó, hai tay cậu đã bị Alphonse kéo lên đỉnh đầu, “Sẽ ảnh hưởng tới cục cưng!” Trùng Trùng cẩn thận nói.
“Không đâu!” Alphonse nở nụ cười tà mị, đôi ngươi màu tím nhạt như lóe hào quang, “Em xem, em còn gấp hơn cả tôi nữa này!”
Trùng Trùng xấu hổ đến cúi đầu, ai bảo cậu vừa mới dậy thì, cho nên về chuyện đó cũng dễ dàng xúc động nha!
“Yên tâm!” Alphonse hôn lên khóe miệng Trùng Trùng, bắt đầu cởi quần áo ra.
Không giống với trước đây, lúc này, dường như Alphonse không có ý định đi vào, mà chỉ đùa giỡn hai điểm trước ngực Trùng Trùng, khiến cậu phải rên rỉ liên tục.
Lúc Alphonse hôn tới rốn cậu, Trùng Trùng thoải mái, nỉ non như tiếng mèo kêu. Đột nhiên, Trùng Trùng thở ra một hơi, run rẩy hô: “Al… Alphonse…”
Thì ra, nơi đó của cậu đã bị đối phương ngậm vào.
Chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, chỉ mới mấy cái, Trùng Trùng đã tiết ra. Hai má cậu đỏ bừng, nóng hổi, cậu xấu hổ tới muốn tìm cái hang chui vào, nào biết, cậu lại còn trông thấy một cảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập, đó chính là khóe miệng Alphonse vẫn còn chất lỏng trăng trắng, dần dà, y liếm sạch không còn một giọt.
“Đừng, bẩn lắm…” Trùng Trùng bối rối, muốn tìm thứ gì đó lau miệng cho Alphonse, nào biết, ngón tay của cậu lại bị Alphonse ngậm vào trong miệng, Trùng Trùng xấu hổ cúi đầu.
“Đồ của Trùng Trùng, ăn ngon lắm!” Alphonse cười tà, sau đó kéo tay Trùng Trùng, chạm vào phía dưới của mình.
Trùng Trùng kinh ngạc, trừng to mắt, cậu không ngờ là thứ đó của Alphonse lại lớn tới vậy, cậu thấy khó hiểu, không biết sao nơi đó của cậu lại có thể chứa hết bảo bối của Alphonse chứ?
“Giúp tôi!” Alphonse hôn lên xương quai xanh của Trùng Trùng, nắm tay Trùng Trùng giúp y giải quyết dục vọng.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tuy bên ngoài rất vắng lặng, nhưng trong phòng, xuân sắc vô hạn, kiều diễm khôn cùng.
Tác giả :
Cận Thị Nhãn