Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 5 - Chương 194: Phiên ngoại 3: Người đã khuất
Bên dưới khoảng trời xanh thăm thẳm, Nạp Lan Hồng Diệp dường như lại nhìn thấy bóng dáng người nọ.
Hoa lê nở rộ tô điểm thêm cho sắc xuân miên man, thiếu niên đứng dưới gốc hoa lê, người mặc áo choàng màu xanh ngọc, thắt lưng màu tím. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây hắt lên mặt thiếu niên, hàng mi lưu lại bóng râm hình quạt trên sống mũi. Thiếu niên nhìn nàng từ xa chạy đến, cao giọng cười nói: “Này! Bắt ta chờ nửa ngày rồi đấy!”
Ánh sáng trước mặt chợt vỡ vụn, nàng thoáng thấy được vẻ mặt khẩn trương của Văn Viện, môi Văn Viện hé ra rồi lại khép nhưng nàng không hề nghe thấy được gì.
Nàng biết mình lại ngã bệnh. Xung quanh có rất nhiều người, ai đó đang cuống quít kéo tay nàng, lực mạnh đến mức khiến nàng hơi đau.
Nàng chau mày, hơi tức giận muốn khiển trách đám hạ nhân không biết nặng nhẹ này, nhưng giọng nói lại dường như không theo lệnh, nàng cố hé môi nhưng chỉ có thể hớp không khí như một chú cá bị mắc cạn, không chút sức sống.
Văn Viện nóng nảy quát tiểu thái giám đứng bên cạnh: “Sao hoàng thượng vẫn chưa tới? Đã đi thông báo chưa?”
Tiểu thái giám mặt trắng bệch, quỳ *phịch* xuống đất, khóc nức nở, “Nô tài đã đi mấy lượt, nhưng Trình phi nương nương lại nói rằng hoàng thượng đang ngủ trưa, có chuyện gì thì chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi hẵng nói.”
“Có lý nào lại như vậy!” Văn Viện phẫn nộ nói: “Trình phi thật to gan, từ khi nào thì đến phiên nàng ta quyết định những chuyện này chứ?”
Văn Viện theo hầu Nạp Lan Hồng Diệp đã lâu nên có địa vị khá cao, đám hạ nhân bên cạnh thấy nàng nổi giận thì đều quỳ rạp xuống đất, không dám hé môi nói lời nào.
Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại nghĩ, Văn Viện đúng là càng lúc càng to gan, lời như vậy mà cũng dám nói ra, nếu truyền đến tai Trình phi thì e lại có một hồi sóng gió nữa rồi.
Nghĩ thế nhưng vẫn không nói tiếng nào, Nạp Lạp Hồng Diệp tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho đám cung nhân đang cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
Mà Trình phi quả thật có hơi quá đáng, ỷ vào mẫu tộc và hai hoàng tử thân sinh, hành sự càng lúc càng không coi ai ra gì, ngang bướng tùy tiện, không buồn xem xét hậu quả. Sau khi khỏe lại, có lẽ nàng nên điều chỉnh lại một chút, không thể tiếp tục mặc cho nàng ta khuấy động cho hậu cung đầy chướng khí như vậy nữa.
Nạp Lan Hồng Diệp mệt mỏi thở dài, tiếng nói ầm ĩ bên tai dần rời xa, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.
……………………………………………………………………………………
Trình phi Trình Dung Dung vốn là biểu muội của đại tướng quân Trình Viễn. Sau khi hoàng đế Đại Yến chọn đóng đô ở thành Chân Hoàng, vừa để bổ sung hậu cung vừa để lung lạc triều thần, Trình phi và chúng tiểu thư của đại thần trong triều lần lượt tiến cung. Nhờ thế lực của biểu ca và dáng vẻ xinh đẹp thông minh của bản thân, Trình phi nhanh chóng được hoàng thượng yêu thích. Mà nàng cũng không thua kém, thoáng cái đã sinh cho hoàng đế một đôi song nam, nhảy lên đứng đầu ba phi, địa vị chỉ sau mỗi hoàng hậu.
Trình phi vốn là một nữ tử thông minh biết tiến biết lùi, đáng tiếc vì liên tục được vinh sủng, quyền lực đến quá nhanh nên hành sự càng lúc càng không kiêng nể ai, nói chuyện cũng không hề dè chừng.
Yến Tuân chợp mắt khá lâu. Mãi đến xế chiều, khi mùi thức ăn thơm lừng ở ngự thiện phòng tỏa ra từng ngõ ngách của cung Thịnh Kim thì hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Đêm qua biên quan có tin khẩn, Yến Tuân thức cả đêm nên bây giơ vẫn hơi choáng váng.
Trình phi mặc y phục lụa màu vàng nhạt quỳ dưới chân giường, yểu điệu dâng một chén trà nhài lên cho Yến Tuân, thuận miệng kể ra vài chuyện lý thú trong cung.
Yến Tuân hờ hững nghe, thỉnh thoảng mới nói mấy câu ứng phó, một câu than phiền bay vào tai khiến hắn hơi ngẩn người, lập tức cúi đầu hỏi: “Vừa rồi mới nói gì?”
Trình phi giật thót trong bụng, cố gắng trấn tĩnh, nói mà vẫn giữ nụ cười: “Lúc trưa Tiểu Thuận Tử ở điện Đông Nam có đến báo hoàng hậu nương nương không khỏe, thần thiếp thấy hoàng thượng ngủ say nên không nỡ đánh thức. Thần thiếp cũng đoán là bọn hạ nhân không hiểu chuyện, chỉ thích xé chuyện nhỏ thành chuyện to mà thôi. Thân thể hoàng hậu nương nương trước giờ không tốt là chuyện ai cũng biết, nương nương thường không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền đến hoàng thượng. Lần này nương nương nhất định là không biết nên bọn hạ nhân mới được dịp làm bậy, biết rồi thì chắc chắn sẽ xử phạt bọn họ thật nặng vì dám đến quấy rầy hoàng thượng.”
Yến Tuân ngồi trên giường, không nói không rằng rửa tay, lau mặt, uống trà rồi mang giày vào, ánh mắt thâm trầm cùng vẻ bình thản khiến người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trình phi mừng thầm trong lòng, rối rít hầu hạ Yến Tuân rửa mặt thay quần áo. Chẳng ngờ Yến Tuân chỉnh trang xong y phục liền dợm chân đi ra ngoài. Trình phi cuống quýt hỏi: “Hoàng thượng không ở lại dùng bữa tối sao?”
Yến Tuân chậm rãi xoay người lại, ráng chiếu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú càng làm nổi bật đôi mắt sâu thăm thẳm. Hắn lẳng lặng nhìn Trình phi, không lộ ra chút tức giận gì nhưng ánh mắt lại khiến người khác lạnh sống lưng, không tự chủ phải rùng mình.
Trình phi lập tức quỳ *phịch* xuống, mặt trắng bệch. Kết cục của sủng phi Viên Thế Lan năm đó hiện lên trước mắt khiến nàng sợ đến run cầm cập.
Tẩm điện yên tĩnh như tờ, không biết qua bao lâu Trình phi mới nghe thấy thị nữ nhỏ giọng nói bên tai: “Nương nương, hoàng thượng đi rồi.”
Trình phi chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm nhận được hai bên thái dương đã đầy mồ hôi lạnh, cố đứng dậy nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Thị nữ hoảng hốt đỡ lấy rồi dìu nàng đến ngồi xuống giường.
Trình phi đưa tay lên ngực, mặt trắng bệch, hồi lâu vẫn không nói gì.
Nàng biết, tuy hoàng thượng không nói gì, nhưng tại khoảng khắc vừa rồi, bản thân đã ở rất gần cái chết.
Bên ngoài càng lúc càng tối, Trình phi im lặng cân nhắc, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, lệnh cho thị nữ: “Cho người kéo Tiểu Đặng Tử xuống đánh ba mươi bản, sau đó chuẩn bị hậu lễ, ngày mai chúng ta đến trước cửa cung Chiêu Dương xin tội với hoàng hậu nương nương, nói là do thái giám gác cổng lười biếng nên báo tin sai.”
Thị nữ ‘dạ’ nhỏ một tiếng rồi lui ra, tuy sợ hãi nhưng cũng không dám chất vấn. Lát sau bên ngoài liền truyền vào tiếng hét thảm thiết của Tiểu Đặng Tử.
Nói cho cùng thì có thể leo đến vị trí này đều tuyệt đối không phải là nữ tử đơn thuần không hiểu chuyện. Trình phi biết tiến biết lùi, hiểu được nặng nhẹ thế nào, tuy thỉnh thoảng sẽ hành xử ương ngạnh, nhưng chỉ cần có gió động cỏ thì sẽ nhanh chóng tỉnh ngộ.
Ánh mắt lạnh lùng đó chính là hồi chuông cảnh tỉnh.
“Như Liễu, chuẩn bị nhang đèn và kinh văn, bắt đầu từ ngày mai, bổn cung sẽ mỗi ngày đến Phật đường chép kinh cầu phúc cho Đại Yến.”
“Dạ.”
Thăm dò một lần là đã quá đủ.
Trình Dung Dung thở dài, đưa tay chạm lên y phục ngủ bằng gấm Yến Tuân mặc khi nãy, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng.
……………………………………………………………………………………
Lúc Yến Tuân đến điện Đông Nam thì trời đã tối mịt.
Bên trong điện nến cháy leo lét, chúng thái y đã lui ra từ lâu, nội thị nhìn thấy hoàng đế giá lâm đều đồng loạt quỳ xuống, vừa định cao giọng thông báo thì bị ngăn lại. Yến Tuân đi thẳng vào trong tẩm cung vắng vẻ, cung nhân đều quỳ xuống hành lễ, đầu cúi thật thấp.
Nạp Lan Hồng Diệp đã ngủ thiếp đi, thân hình vùi trong tầng tầng chăn gấm càng thêm gầy gò, sắc mặt tái nhợt.
Văn Viện mừng rỡ trải thêm nệm ở một bên giường nhưng Yến Tuân lại tự mình kéo ghế đến ngồi xuống đối diện với Nạp Lan Hồng Diệp.
Toàn bộ cung nhân đều đã lui xuống, chỉ còn lại hắn lẳng lặng ngồi nhìn và nàng ngủ li bì.
Hắn dường như chưa bao giờ nhìn thấy nàng như thế này. Nạp Lan Hồng Diệp trong trí nhớ luôn mang dáng vẻ đoan trang, y phục lộng lẫy xa hoa, dung mạo trang nhã, lời lẽ đúng mực, trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười mỉm xa cách, toàn thân luôn toát ra khí tức hoàng gia cao quý. Cả trong đêm tân hôn, lúc cùng giường cũng không mất đi phong thái công chúa một nước.
Nhưng nàng hiện giờ lại tiều tụy, gầy gò đến mức khi nhìn nàng, Yến Tuân thật sự không cách nào nhận ra cô gái trước mặt và vị Trưởng công chúa cơ trí trước kia là cùng một người.
Năm tháng trôi qua như dòng nước, mới chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy.
Yến Tuân không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi một lúc rồi rời đi, nhưng như thế cũng đủ khiến hạ nhân trong điện Đông Nam mừng đến nói không nên lời. Văn Viện ở bên ngoài mừng rỡ đi tới đi lui sắp đặt mọi chuyện, bởi vì trước khi rời đi hoàng thượng đã nói ngày mai sẽ lại đến thăm hoàng hậu.
Cửa điện Đông Nam được khép lại, Nạp Lan Hồng Diệp mở mắt ra.
Nàng hiện đã gầy đến mức hốc mắt hõm sâu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén trầm tĩnh như cũ, vẻ cơ trí và từng trải không hề suy giảm.
Chiếc ghế bằng gỗ lim cạnh giường không còn bóng người ngồi, nhìn được hoa văn song long hí châu khắc tỉ mỉ trên lưng ghế, rõ ràng đến từng chi tiết.
Đã nhiều năm như vậy, Nạp Lan Hồng Diệp, mi có từng hối hận không?
Dưới ánh nến yếu ớt, nàng thì thầm tự hỏi bản thân.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ cười nhạt rồi nhắm mắt lại.
……………………………………………………………………………………
Cuộc sống trong cung vẫn trôi qua đều đều như thường lệ, thời tiết càng lúc càng lạnh khiến trong phòng có thêm nhiều chậu than hơn. Sức khỏe của hoàng hậu vẫn không khá thêm được chút nào. Chúng thái y tựa như đã dọn nhà đến đóng đô ở điện Đông Nam, cả ngày ra ra vào vào, liên tục không ngừng.
Hôm nay chính là ngày các tiểu hoàng tử phải lên lớp, Ngọc Thụ lại nhân dịp mang theo ít tổ yến nhân sâm, dẫn Vĩnh Nhi đến thăm hoàng hậu. Hai mẹ con ngồi trong tẩm điện ấm áp trò chuyện với hoàng hậu.
Nói chuyện phiếm một lát, thấy Nạp Lan Hồng Diệp tỏ vẻ mệt mỏi, Ngọc Thụ định cáo từ thì lại chợt nghe thấy nàng nhỏ giọng hỏi: “Mai là ngày giỗ của Huyền vương có đúng không?”
Ngọc Thụ hơi sững sờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác căng thẳng, thấp giọng đáp: “Dạ đúng ạ.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu ra hiệu, Văn Viện ở một bên tươi cười trình lên một chiếc hộp gấm nhỏ, Nạp Lan Hồng Diệp lặng lẽ nói: “Vương gia có đại công với đất nước, thân thể bổn cung không tốt, không tiện đi tế bái, đành nhờ vương phi mang giùm một chút tâm ý của bổn cung đi cầu phúc cho vương gia.”
Tẩm điện ấm áp nhưng Ngọc Thụ lại cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, nàng nhẹ cắn môi dưới, máy móc nhận lấy chiếc hộp gấm, cung kính cúi đầu, “Thần thiếp thay mặt phu quân đã khuất tạ ơn hoàng hậu ban thưởng.”
Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, vừa định nói gì thì bên ngoài chợt có thị nữ chạy vào thì thầm gì đó bên tai Văn Viện. Văn Viện vừa nghe thì thoáng khựng người, nhanh chóng quay sang nhìn Nạp Lan Hồng Diệp.
Ngọc Thụ lập tức đứng dậy cáo từ, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không giữ lại.
Ngoài điện ánh nắng chan hòa nhưng lòng bàn tay Ngọc Thụ đều là mồ hôi lạnh. Nàng siết chặt góc vạt áo, tựa như làm vậy là có thể bóp chết chút ý niệm vừa lóe lên trong đầu.
Chợt có một nhóm thái giám hối hả chạy về phía tây hoàng cung đã thu hút sự chú ý của nàng, Ngọc Thụ thuận miệng hỏi thị nữ thân cận: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đang làm gì thế?”
Tiểu nha hoàn ra vào hoàng cung nhiều lần nên cũng lanh trí chạy tới nghe ngóng mấy câu, nhưng lúc trở về lại lộ vẻ hoang mang, “Vương phi, là Viên mỹ nhân ở lãnh cung phía tây hoàng cung treo cổ tự tử.”
“Viên mỹ nhân?” Ngọc Thụ sửng sốt hỏi lại.
Tiểu nha hoàn liếm môi dưới, đáp lời: “Chính là Sở phi nương nương lúc trước.”
“Viên Thế Lan?” Ngọc Thụ thực sự kinh hãi.
Sở phi, nguyên danh Viên Thế Lan, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, nàng chính là vị sủng phi truyền kỳ có một không hai chốn hậu cung đông đúc này.
Viên Thế Lan vốn là một cung nữ vô danh tiểu tốt ở hoán y cục, một lần phạm lỗi liền bị lôi vào phòng dụng hình. Chẳng ngờ cô cung nữ mảnh khảnh này lại biết chút võ nghệ phòng thân, đến nửa đêm đả thương ma ma canh gác ở phòng dụng hình rồi trốn ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt chạy trốn, nàng lại đụng phải kiệu của hoàng đế vừa hồi cung từ Thượng thư phòng. Trên người đã bị trúng một mũi tên, nàng cùng đường nên đập đầu vào cửa điện Sở Lam, thà chết cũng không chịu trói.
Hoàng thế yêu thích khí phách của nàng, sau khi cho người cứu chữa thì phong nàng làm quý nhân ngũ phẩm, độc sủng suốt nửa năm. Viên Thế Lan liên tục được tấn phong như diều gặp gió, cuối cùng được phong làm Sở thục phi. Quan viên trên triều được tin thì bất mãn dâng tấu nói bóng nói gió nhưng hoàng đế vẫn không hề mảy may dao động. Nhất thời, trong hậu cung không một ai có địa vị sánh bằng Sở phi.
Mãi đến một đêm mưa của ba tháng trước, điện Sở Lam vọng ra một trận náo loạn, Sở phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung đột nhiên bị giáng chức, trong vòng ba ngày từ Thục phi nhị phẩm bị giáng liền bốn cấp xuống thành mỹ nhân thất phẩm, phải sống một mình tại lãnh cung ở phía tây hoàng cung.
Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người khác kể rằng Sở phi cãi nhau với hoàng thượng, trong lúc vọng động tự hủy dung mạo, trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chọc cho long nhan phẫn nộ nên mới bị giáng chức.
Chúng cung nhân nghe nói vậy thì đều giễu cợt hết lời, trước là lúc được sủng ái, Viên Thế Lan hết sức kiêu kỳ, không hề giao hảo qua lại với các phi tần khác, sau nữa là phụ nữ từ trước đến nay đều dựa vào nhan sắc lấy tâm quân vương, nàng ngu xuẩn tự hủy dung, dĩ nhiên sẽ chẳng ai thèm thương cảm lấy nửa phần.
“Vương phi? Vương phi?” Tiểu nha hoàn e dè gọi mấy lượt.
Ngọc Thụ hồi thần, vội vàng nói: “Lập tức xuất cung.”
Xe ngựa hối hả lăn bánh rời khỏi hoàng cung. Chân trời phía tây chợt có đàn quạ bay lên, vài cọng lông vũ đen nhánh chậm rãi theo gió lạnh rơi xuống chốn cung đình tĩnh mịch.
Hoa lê nở rộ tô điểm thêm cho sắc xuân miên man, thiếu niên đứng dưới gốc hoa lê, người mặc áo choàng màu xanh ngọc, thắt lưng màu tím. Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây hắt lên mặt thiếu niên, hàng mi lưu lại bóng râm hình quạt trên sống mũi. Thiếu niên nhìn nàng từ xa chạy đến, cao giọng cười nói: “Này! Bắt ta chờ nửa ngày rồi đấy!”
Ánh sáng trước mặt chợt vỡ vụn, nàng thoáng thấy được vẻ mặt khẩn trương của Văn Viện, môi Văn Viện hé ra rồi lại khép nhưng nàng không hề nghe thấy được gì.
Nàng biết mình lại ngã bệnh. Xung quanh có rất nhiều người, ai đó đang cuống quít kéo tay nàng, lực mạnh đến mức khiến nàng hơi đau.
Nàng chau mày, hơi tức giận muốn khiển trách đám hạ nhân không biết nặng nhẹ này, nhưng giọng nói lại dường như không theo lệnh, nàng cố hé môi nhưng chỉ có thể hớp không khí như một chú cá bị mắc cạn, không chút sức sống.
Văn Viện nóng nảy quát tiểu thái giám đứng bên cạnh: “Sao hoàng thượng vẫn chưa tới? Đã đi thông báo chưa?”
Tiểu thái giám mặt trắng bệch, quỳ *phịch* xuống đất, khóc nức nở, “Nô tài đã đi mấy lượt, nhưng Trình phi nương nương lại nói rằng hoàng thượng đang ngủ trưa, có chuyện gì thì chờ hoàng thượng tỉnh lại rồi hẵng nói.”
“Có lý nào lại như vậy!” Văn Viện phẫn nộ nói: “Trình phi thật to gan, từ khi nào thì đến phiên nàng ta quyết định những chuyện này chứ?”
Văn Viện theo hầu Nạp Lan Hồng Diệp đã lâu nên có địa vị khá cao, đám hạ nhân bên cạnh thấy nàng nổi giận thì đều quỳ rạp xuống đất, không dám hé môi nói lời nào.
Nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại nghĩ, Văn Viện đúng là càng lúc càng to gan, lời như vậy mà cũng dám nói ra, nếu truyền đến tai Trình phi thì e lại có một hồi sóng gió nữa rồi.
Nghĩ thế nhưng vẫn không nói tiếng nào, Nạp Lạp Hồng Diệp tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho đám cung nhân đang cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
Mà Trình phi quả thật có hơi quá đáng, ỷ vào mẫu tộc và hai hoàng tử thân sinh, hành sự càng lúc càng không coi ai ra gì, ngang bướng tùy tiện, không buồn xem xét hậu quả. Sau khi khỏe lại, có lẽ nàng nên điều chỉnh lại một chút, không thể tiếp tục mặc cho nàng ta khuấy động cho hậu cung đầy chướng khí như vậy nữa.
Nạp Lan Hồng Diệp mệt mỏi thở dài, tiếng nói ầm ĩ bên tai dần rời xa, nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.
……………………………………………………………………………………
Trình phi Trình Dung Dung vốn là biểu muội của đại tướng quân Trình Viễn. Sau khi hoàng đế Đại Yến chọn đóng đô ở thành Chân Hoàng, vừa để bổ sung hậu cung vừa để lung lạc triều thần, Trình phi và chúng tiểu thư của đại thần trong triều lần lượt tiến cung. Nhờ thế lực của biểu ca và dáng vẻ xinh đẹp thông minh của bản thân, Trình phi nhanh chóng được hoàng thượng yêu thích. Mà nàng cũng không thua kém, thoáng cái đã sinh cho hoàng đế một đôi song nam, nhảy lên đứng đầu ba phi, địa vị chỉ sau mỗi hoàng hậu.
Trình phi vốn là một nữ tử thông minh biết tiến biết lùi, đáng tiếc vì liên tục được vinh sủng, quyền lực đến quá nhanh nên hành sự càng lúc càng không kiêng nể ai, nói chuyện cũng không hề dè chừng.
Yến Tuân chợp mắt khá lâu. Mãi đến xế chiều, khi mùi thức ăn thơm lừng ở ngự thiện phòng tỏa ra từng ngõ ngách của cung Thịnh Kim thì hắn mới chậm rãi tỉnh lại.
Đêm qua biên quan có tin khẩn, Yến Tuân thức cả đêm nên bây giơ vẫn hơi choáng váng.
Trình phi mặc y phục lụa màu vàng nhạt quỳ dưới chân giường, yểu điệu dâng một chén trà nhài lên cho Yến Tuân, thuận miệng kể ra vài chuyện lý thú trong cung.
Yến Tuân hờ hững nghe, thỉnh thoảng mới nói mấy câu ứng phó, một câu than phiền bay vào tai khiến hắn hơi ngẩn người, lập tức cúi đầu hỏi: “Vừa rồi mới nói gì?”
Trình phi giật thót trong bụng, cố gắng trấn tĩnh, nói mà vẫn giữ nụ cười: “Lúc trưa Tiểu Thuận Tử ở điện Đông Nam có đến báo hoàng hậu nương nương không khỏe, thần thiếp thấy hoàng thượng ngủ say nên không nỡ đánh thức. Thần thiếp cũng đoán là bọn hạ nhân không hiểu chuyện, chỉ thích xé chuyện nhỏ thành chuyện to mà thôi. Thân thể hoàng hậu nương nương trước giờ không tốt là chuyện ai cũng biết, nương nương thường không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền đến hoàng thượng. Lần này nương nương nhất định là không biết nên bọn hạ nhân mới được dịp làm bậy, biết rồi thì chắc chắn sẽ xử phạt bọn họ thật nặng vì dám đến quấy rầy hoàng thượng.”
Yến Tuân ngồi trên giường, không nói không rằng rửa tay, lau mặt, uống trà rồi mang giày vào, ánh mắt thâm trầm cùng vẻ bình thản khiến người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trình phi mừng thầm trong lòng, rối rít hầu hạ Yến Tuân rửa mặt thay quần áo. Chẳng ngờ Yến Tuân chỉnh trang xong y phục liền dợm chân đi ra ngoài. Trình phi cuống quýt hỏi: “Hoàng thượng không ở lại dùng bữa tối sao?”
Yến Tuân chậm rãi xoay người lại, ráng chiếu chiếu lên khuôn mặt tuấn tú càng làm nổi bật đôi mắt sâu thăm thẳm. Hắn lẳng lặng nhìn Trình phi, không lộ ra chút tức giận gì nhưng ánh mắt lại khiến người khác lạnh sống lưng, không tự chủ phải rùng mình.
Trình phi lập tức quỳ *phịch* xuống, mặt trắng bệch. Kết cục của sủng phi Viên Thế Lan năm đó hiện lên trước mắt khiến nàng sợ đến run cầm cập.
Tẩm điện yên tĩnh như tờ, không biết qua bao lâu Trình phi mới nghe thấy thị nữ nhỏ giọng nói bên tai: “Nương nương, hoàng thượng đi rồi.”
Trình phi chậm rãi ngẩng đầu lên, cảm nhận được hai bên thái dương đã đầy mồ hôi lạnh, cố đứng dậy nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Thị nữ hoảng hốt đỡ lấy rồi dìu nàng đến ngồi xuống giường.
Trình phi đưa tay lên ngực, mặt trắng bệch, hồi lâu vẫn không nói gì.
Nàng biết, tuy hoàng thượng không nói gì, nhưng tại khoảng khắc vừa rồi, bản thân đã ở rất gần cái chết.
Bên ngoài càng lúc càng tối, Trình phi im lặng cân nhắc, cuối cùng thở ra một hơi thật dài, lệnh cho thị nữ: “Cho người kéo Tiểu Đặng Tử xuống đánh ba mươi bản, sau đó chuẩn bị hậu lễ, ngày mai chúng ta đến trước cửa cung Chiêu Dương xin tội với hoàng hậu nương nương, nói là do thái giám gác cổng lười biếng nên báo tin sai.”
Thị nữ ‘dạ’ nhỏ một tiếng rồi lui ra, tuy sợ hãi nhưng cũng không dám chất vấn. Lát sau bên ngoài liền truyền vào tiếng hét thảm thiết của Tiểu Đặng Tử.
Nói cho cùng thì có thể leo đến vị trí này đều tuyệt đối không phải là nữ tử đơn thuần không hiểu chuyện. Trình phi biết tiến biết lùi, hiểu được nặng nhẹ thế nào, tuy thỉnh thoảng sẽ hành xử ương ngạnh, nhưng chỉ cần có gió động cỏ thì sẽ nhanh chóng tỉnh ngộ.
Ánh mắt lạnh lùng đó chính là hồi chuông cảnh tỉnh.
“Như Liễu, chuẩn bị nhang đèn và kinh văn, bắt đầu từ ngày mai, bổn cung sẽ mỗi ngày đến Phật đường chép kinh cầu phúc cho Đại Yến.”
“Dạ.”
Thăm dò một lần là đã quá đủ.
Trình Dung Dung thở dài, đưa tay chạm lên y phục ngủ bằng gấm Yến Tuân mặc khi nãy, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như băng.
……………………………………………………………………………………
Lúc Yến Tuân đến điện Đông Nam thì trời đã tối mịt.
Bên trong điện nến cháy leo lét, chúng thái y đã lui ra từ lâu, nội thị nhìn thấy hoàng đế giá lâm đều đồng loạt quỳ xuống, vừa định cao giọng thông báo thì bị ngăn lại. Yến Tuân đi thẳng vào trong tẩm cung vắng vẻ, cung nhân đều quỳ xuống hành lễ, đầu cúi thật thấp.
Nạp Lan Hồng Diệp đã ngủ thiếp đi, thân hình vùi trong tầng tầng chăn gấm càng thêm gầy gò, sắc mặt tái nhợt.
Văn Viện mừng rỡ trải thêm nệm ở một bên giường nhưng Yến Tuân lại tự mình kéo ghế đến ngồi xuống đối diện với Nạp Lan Hồng Diệp.
Toàn bộ cung nhân đều đã lui xuống, chỉ còn lại hắn lẳng lặng ngồi nhìn và nàng ngủ li bì.
Hắn dường như chưa bao giờ nhìn thấy nàng như thế này. Nạp Lan Hồng Diệp trong trí nhớ luôn mang dáng vẻ đoan trang, y phục lộng lẫy xa hoa, dung mạo trang nhã, lời lẽ đúng mực, trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười mỉm xa cách, toàn thân luôn toát ra khí tức hoàng gia cao quý. Cả trong đêm tân hôn, lúc cùng giường cũng không mất đi phong thái công chúa một nước.
Nhưng nàng hiện giờ lại tiều tụy, gầy gò đến mức khi nhìn nàng, Yến Tuân thật sự không cách nào nhận ra cô gái trước mặt và vị Trưởng công chúa cơ trí trước kia là cùng một người.
Năm tháng trôi qua như dòng nước, mới chớp mắt mà đã nhiều năm như vậy.
Yến Tuân không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi một lúc rồi rời đi, nhưng như thế cũng đủ khiến hạ nhân trong điện Đông Nam mừng đến nói không nên lời. Văn Viện ở bên ngoài mừng rỡ đi tới đi lui sắp đặt mọi chuyện, bởi vì trước khi rời đi hoàng thượng đã nói ngày mai sẽ lại đến thăm hoàng hậu.
Cửa điện Đông Nam được khép lại, Nạp Lan Hồng Diệp mở mắt ra.
Nàng hiện đã gầy đến mức hốc mắt hõm sâu, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén trầm tĩnh như cũ, vẻ cơ trí và từng trải không hề suy giảm.
Chiếc ghế bằng gỗ lim cạnh giường không còn bóng người ngồi, nhìn được hoa văn song long hí châu khắc tỉ mỉ trên lưng ghế, rõ ràng đến từng chi tiết.
Đã nhiều năm như vậy, Nạp Lan Hồng Diệp, mi có từng hối hận không?
Dưới ánh nến yếu ớt, nàng thì thầm tự hỏi bản thân.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ cười nhạt rồi nhắm mắt lại.
……………………………………………………………………………………
Cuộc sống trong cung vẫn trôi qua đều đều như thường lệ, thời tiết càng lúc càng lạnh khiến trong phòng có thêm nhiều chậu than hơn. Sức khỏe của hoàng hậu vẫn không khá thêm được chút nào. Chúng thái y tựa như đã dọn nhà đến đóng đô ở điện Đông Nam, cả ngày ra ra vào vào, liên tục không ngừng.
Hôm nay chính là ngày các tiểu hoàng tử phải lên lớp, Ngọc Thụ lại nhân dịp mang theo ít tổ yến nhân sâm, dẫn Vĩnh Nhi đến thăm hoàng hậu. Hai mẹ con ngồi trong tẩm điện ấm áp trò chuyện với hoàng hậu.
Nói chuyện phiếm một lát, thấy Nạp Lan Hồng Diệp tỏ vẻ mệt mỏi, Ngọc Thụ định cáo từ thì lại chợt nghe thấy nàng nhỏ giọng hỏi: “Mai là ngày giỗ của Huyền vương có đúng không?”
Ngọc Thụ hơi sững sờ, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác căng thẳng, thấp giọng đáp: “Dạ đúng ạ.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu ra hiệu, Văn Viện ở một bên tươi cười trình lên một chiếc hộp gấm nhỏ, Nạp Lan Hồng Diệp lặng lẽ nói: “Vương gia có đại công với đất nước, thân thể bổn cung không tốt, không tiện đi tế bái, đành nhờ vương phi mang giùm một chút tâm ý của bổn cung đi cầu phúc cho vương gia.”
Tẩm điện ấm áp nhưng Ngọc Thụ lại cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, nàng nhẹ cắn môi dưới, máy móc nhận lấy chiếc hộp gấm, cung kính cúi đầu, “Thần thiếp thay mặt phu quân đã khuất tạ ơn hoàng hậu ban thưởng.”
Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, vừa định nói gì thì bên ngoài chợt có thị nữ chạy vào thì thầm gì đó bên tai Văn Viện. Văn Viện vừa nghe thì thoáng khựng người, nhanh chóng quay sang nhìn Nạp Lan Hồng Diệp.
Ngọc Thụ lập tức đứng dậy cáo từ, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không giữ lại.
Ngoài điện ánh nắng chan hòa nhưng lòng bàn tay Ngọc Thụ đều là mồ hôi lạnh. Nàng siết chặt góc vạt áo, tựa như làm vậy là có thể bóp chết chút ý niệm vừa lóe lên trong đầu.
Chợt có một nhóm thái giám hối hả chạy về phía tây hoàng cung đã thu hút sự chú ý của nàng, Ngọc Thụ thuận miệng hỏi thị nữ thân cận: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ đang làm gì thế?”
Tiểu nha hoàn ra vào hoàng cung nhiều lần nên cũng lanh trí chạy tới nghe ngóng mấy câu, nhưng lúc trở về lại lộ vẻ hoang mang, “Vương phi, là Viên mỹ nhân ở lãnh cung phía tây hoàng cung treo cổ tự tử.”
“Viên mỹ nhân?” Ngọc Thụ sửng sốt hỏi lại.
Tiểu nha hoàn liếm môi dưới, đáp lời: “Chính là Sở phi nương nương lúc trước.”
“Viên Thế Lan?” Ngọc Thụ thực sự kinh hãi.
Sở phi, nguyên danh Viên Thế Lan, từ khi Đại Yến lập quốc đến nay, nàng chính là vị sủng phi truyền kỳ có một không hai chốn hậu cung đông đúc này.
Viên Thế Lan vốn là một cung nữ vô danh tiểu tốt ở hoán y cục, một lần phạm lỗi liền bị lôi vào phòng dụng hình. Chẳng ngờ cô cung nữ mảnh khảnh này lại biết chút võ nghệ phòng thân, đến nửa đêm đả thương ma ma canh gác ở phòng dụng hình rồi trốn ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt chạy trốn, nàng lại đụng phải kiệu của hoàng đế vừa hồi cung từ Thượng thư phòng. Trên người đã bị trúng một mũi tên, nàng cùng đường nên đập đầu vào cửa điện Sở Lam, thà chết cũng không chịu trói.
Hoàng thế yêu thích khí phách của nàng, sau khi cho người cứu chữa thì phong nàng làm quý nhân ngũ phẩm, độc sủng suốt nửa năm. Viên Thế Lan liên tục được tấn phong như diều gặp gió, cuối cùng được phong làm Sở thục phi. Quan viên trên triều được tin thì bất mãn dâng tấu nói bóng nói gió nhưng hoàng đế vẫn không hề mảy may dao động. Nhất thời, trong hậu cung không một ai có địa vị sánh bằng Sở phi.
Mãi đến một đêm mưa của ba tháng trước, điện Sở Lam vọng ra một trận náo loạn, Sở phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung đột nhiên bị giáng chức, trong vòng ba ngày từ Thục phi nhị phẩm bị giáng liền bốn cấp xuống thành mỹ nhân thất phẩm, phải sống một mình tại lãnh cung ở phía tây hoàng cung.
Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe người khác kể rằng Sở phi cãi nhau với hoàng thượng, trong lúc vọng động tự hủy dung mạo, trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chọc cho long nhan phẫn nộ nên mới bị giáng chức.
Chúng cung nhân nghe nói vậy thì đều giễu cợt hết lời, trước là lúc được sủng ái, Viên Thế Lan hết sức kiêu kỳ, không hề giao hảo qua lại với các phi tần khác, sau nữa là phụ nữ từ trước đến nay đều dựa vào nhan sắc lấy tâm quân vương, nàng ngu xuẩn tự hủy dung, dĩ nhiên sẽ chẳng ai thèm thương cảm lấy nửa phần.
“Vương phi? Vương phi?” Tiểu nha hoàn e dè gọi mấy lượt.
Ngọc Thụ hồi thần, vội vàng nói: “Lập tức xuất cung.”
Xe ngựa hối hả lăn bánh rời khỏi hoàng cung. Chân trời phía tây chợt có đàn quạ bay lên, vài cọng lông vũ đen nhánh chậm rãi theo gió lạnh rơi xuống chốn cung đình tĩnh mịch.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi