Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 3 - Chương 108: Nhìn thấy yến tuân
Mưa vẫn tầm tã, gió lạnh thấu xương vẫn gào thét, đất trời thê lương, không trung một mảnh tịch mịch, tiếng gió rít như tiếng gào của ma thú đang điên cuồng muốn rửa sạch thế gian. Những lưỡi đao sáng loáng phản chiếu màu máu đỏ tươi, lạnh lùng in bóng những khuôn mặt tàn khốc kia.
Mặc Nhi thét đến rách cổ, cậu bé liều mạng đấm lên lưng Gia Cát Nguyệt như phát điên. Đứa bé vừa trải qua cảnh nhà tan cửa nát này rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi bản tính trẻ thơ, cậu như một con thú nhỏ bị buộc đến đường cùng, đôi mắt đỏ bừng trợn to, gào thét một cách tuyệt vọng.
“Tinh Tinh! Tinh Tinh!” Đứa trẻ liều mạng gào to, nước mắt chảy dài, giọng nói nức nở như chú sói con bị mẹ bỏ rơi.
Cậu bé vươn tay về phía thân thể mềm nhũn nằm trên mặt đất của đứa bé gái, ngực phập phồng thở từng hơi một, mưa tát xối xả lên mặt cậu, trong mắt cùng cả người cậu như bị nhuộm bởi một màu đỏ, nước mưa hòa lẫn máu tạo thành vũng đỏ xung quanh, mùi máu tanh quanh quẩn trong không khí, hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh.
Một khắc kia, Sở Kiều siết thật chặt nắm tay, sấm chớp lần lượt nổ tung trên đầu tạo thành từng mảng thoáng sáng thoáng tối trên mặt nàng. Nàng hít một hơi thật sâu nhưng thân thể vẫn không thể kiềm được run rẩy, sắc mặt trắng xanh, đôi môi không chút huyết sắc, con ngươi đen tuyền như long lên. Nàng đột nhiên nhớ lại dáng vẻ bẻ nhỏ lúc rời đi của đứa bé gái kia, nhớ lại nụ cười đơn thuần mang chút lấy lòng của cô bé đối với mình.
Cô bé nói với nàng: “Tỷ tỷ, em đi đây, ngày mai sẽ quay lại.”
Em đi đây, ngày mai sẽ quay lại… ngày mai sẽ quay lại… ngày mai sẽ quay lại…
Cảm giác bi thương xông lên ngang họng, Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhảy xuống ngựa, ném bỏ đao sang một bên, nâng cao chiến đao, hai tay nắm chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú về phía chủ trướng hoàng kim vàng rực kia.
“Đồ xấu xa! Xấu xa” Đứa bé trai vẫn đang gào khóc.
Gia Cát Nguyệt cũng nhảy xuống ngựa, bình tĩnh vỗ vỗ lưng cậu bé, trầm giọng nói: “Tiểu tử, tiết kiệm khí lực, rơi lệ cho kẻ thù nhìn chính là hành động hèn nhát.”
Âu Dương Mặc đưa cánh tay nhỏ bé lên chùi nước mắt trên mặt, vẻ thơ ngây tinh khiết của trẻ con rốt cuộc đã không còn chút hiện hữu nào trong mắt cậu bé.
Thi thể của Tinh Tinh bị vất chỏng chơ trong một khe nước trước chủ trướng, trên người cô bé có một vết đao chí mạng, miệng vết thương đã bị nước mưa rửa thành trắng bệch. Hai mắt cô bé đang mở to, trong đó không có hận ý mà chỉ có sự kinh hoảng cùng vẻ lo lắng không thể tin được. Thân mình rất nhỏ, chân không mang giày, bàn chân be bé trắng muốt lộ ra khỏi ống quần, mà tay cô bé lại vẫn nắm chặt một thanh chủy thủ.
Chính là thanh chủy thủ Sở Kiều đưa cho cô bé lúc chào tạm biệt.
Bên cạnh cô bé có hai người trung niên, một nam một nữ, có lẽ là cha mẹ của Tinh Tinh.
Gió lạnh thổi lên vạt váy màu lam của Sở Kiều, chất vải quý giá hiện đã ướt đẫm, dính chặt lên người. Nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên tiến lên một bước, trong mắt không còn chút do dự cùng bi thương nào. Thay vào đó là dũng khí cũng sự cố chấp trước nay chưa từng có, đủ sức hủy diệt bất kỳ chướng ngại vật nào.
Trong nháy mắt, lưỡi đao sáng lạnh như băng cùng sát khí đáng sợ vọt khắp toàn trường, Sở Kiều tung người nhảy lên không ngừng vung đao đánh tới.
Tiếng kêu thảm thiết của đám thị vệ bị trúng chiêu vang lên phá vỡ tiếng mưa ào ào, thiếu nữ ném đi vẻ yếu ớt khi trước, giờ khắc này nàng là một chiến sĩ, là một cỗ máy giết người máu lạnh không biết sợ hãi. Đao của nàng không ngừng chém lên ngực đám lính, chân vẫn liên tục vận lực liều mạnh lao nhanh về phía trước.
“Bao vây bọn chúng! Bảo vệ chủ nhân!” Giữa cơn hỗn loạn, có người cao giọng hô lên. Ánh mắt đám thị vệ cũng chợt trở nên cuồng nhiệt, kẻ địch hiện tại đã như cá trong chậu, chỉ cần làm cho bọn họ chết dưới đao của mình chính là lập được đại công.
Nhưng sự cuồng nhiệt kia cũng chỉ tồn tại trong vài giây phút ngắn ngủi, nháy mắt sau đám thị vệ hoảng sợ nhận ra suy nghĩ của mình vốn nực cười đến cỡ nào. Bởi vì trong lúc bọn họ bày binh bố trận ngăn ba người kia trốn thoát thì đối phương đã bắt đầu điên cuồng công kích từ lâu.
Từ đầu đến cuối, ba người này chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Lưỡi đao uyển chuyển lướt qua không trung, hai gã thị vệ vừa xông lên đồng thời kêu lên thảm thiết ngã về phía sau, một gã còn thậm chí bị chém đứt chân, máu phun thành vòi, đau đớn lăn lộn. Một gã thị vệ lẻn ra phía sau định đánh lén, Sở Kiều cũng không quay đầu liền trở tay xoay mũi đao đâm thẳng tim hắn. Trong màn mưa mịt mù, thiếu nữ hơi nghiêng người khựng lại một chút, ngay sau đó đột nhiên rút đao ra, máu tươi bắn ra, toàn bộ vẩy hết lên người nàng nhưng mặt nàng cũng không hề nhăn một cái, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng nhìn quanh khiến toàn trướng kinh sợ. Nàng chậm rãi đứng thẳng người dậy, sau đó cầm chiến đao, từ từ tiến lên.
“Bắt lấy ả!” Gã thị vệ đứng đầu lớn tiếng hô lên.
Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vung Phá Nguyệt kiếm lên, lưỡi kiếm rít gió chỉ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua bụng gã thị vệ kia.
“Thúc thúc, giết hết bọn chúng!” Đứa bé trai hoàn toàn không chút sợ hãi, ngược lại còn đỏ mắt kêu to.
Kinh qua giết chóc tàn nhẫn, ngay cả một đứa trẻ nhỏ tuổi cũng sẽ mất đi vẻ hiền hòa lương thiện vốn có. Cậu bé huơ huơ quả đấm nhỏ, điên cuồng lớn tiếng gào thét như một người quen thuộc sa trường.
“Thiếu đông gia có lệnh, thưởng ba ngàn lượng cho ai lấy được đầu ba người này!”
Một gã nội thị (người hầu trong phòng) đi ra thông báo với đám thị vệ, song gã còn chưa dứt lời thì hai người Sở Kiều cùng Gia Cát Nguyệt đã trong nháy mắt lập tức xông vào đám người. Một thoáng sau, đám đông thị vệ từ bốn phương tám hướng cũng ào tới, đồng loạt vung đao tấn công hai người. Song, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, tứ chi đẫm máu văng ra khắp nơi, từng tên thị vệ lần lượt ngã rạp xuống trên mặt đất, tàn nhẫn đến mức khiến người khác run chân chùn tay. Không còn bị tiền vàng hấp dẫn, đám thị vệ thi nhau bỏ chạy, rất nhiều người cơ hồ là vừa bò vừa lăn mà chạy, một thoáng sau trên khoảng đất chỉ còn lại Gia Cát Nguyệt đứng sóng vai với Sở Kiều, hai người đưa ánh mắt miệt thị nhìn theo đám người đông nghịt kia.
Nam nhân cả người đẫm máu, bình tĩnh hỏi: “Còn sống chứ?”
“Không chết được.” Sở Kiều đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Ngươi cầm chân những người này, để ta vào chủ trướng.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, đang định phản bác thì đã thấy thân ảnh Sở Kiều như tên rời cung, lao đi trong nháy mắt.
Gia Cát Nguyệt lẩm bẩm chửi nhỏ một tiếng, nhưng vẫn chạy lên mở đường cho nàng.
…………………………………………………………………………………….
Bên trong chủ trướng rộng rãi, Yến Tuân nhướng mày tựa vào trên giường sưởi, A Tinh cầm đao đứng yên một bên nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì trầm giọng nói: “Chủ nhân, xin để cho Yến vệ ra tay đi, công phu của hai người kia thật không tệ.”
Yến Tuân đưa tay khẽ xoa xoa huyệt thái dương, lãnh đạm nói: “Không cần, cứ để bọn họ giải quyết đám tay chân Lưu thị kia.”
“Nhưng…” A Tinh cau mày nói: “Cũng không thể không lưu lại một người, như vậy lúc đến Biện Đường hành sự cũng rất khó.”
Yến Tuân khoát tay, nhàn nhạt nói: “Cứ chờ thêm một lát.”
Lúc này Sở Kiều đã xông đến trước cửa lều, bên ngoài chỉ lại còn năm gã thị vệ thân cận của Lưu thị, nhưng nàng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, chậm rãi thè lưỡi liếm vệt máu bắn trên môi, thái độ thờ ơ cùng vẻ cuồng vọng không coi ai ra gì kia trong nháy mắt đã hoàn toàn phá hủy lòng tin của đám thị vệ.
Sau đó, Sở Kiều lại một lần nữa vung lưỡi đao lên, không chút khoan dung tấn công bằng tư thái của một cỗ máy giết người hoàn mỹ nhất.
Bên trong chủ trướng được bao trùm bởi bầu không khí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được âm thanh chém giết không ngừng truyền vào từ bên ngoài. Trán A Tinh khẽ rịn mồ hôi, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa lại lên tiếng: “Thiếu đông gia…”
Yến Tuân cau mày, đáy lòng chẳng rõ vì sao lại dâng lên một tia phiền muộn, hắn dường như đã quên lãng chuyện gì đó, trong lòng như có tiếng kêu gào nhưng hắn lại nghe không rõ âm thanh đó đang nói cái gì. Mà tiếng chém giết bên ngoài lại khiến hắn nhớ lại những ký ức không muốn nhớ.
Cuối cùng, nam nhân khẽ phất phất tay, nói: “Đi đi.”
A Tinh thở ra một tiếng, vừa định lên tiếng thì một giọng nói thanh lãnh như tuyết đột nhiên vang lên, trong nháy mắt như một lưỡi kiếm xé rách không trung, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch này, lộ ra vẻ bén nhọn đáng sợ, “Lưu Hi! Ngươi lăn ra đây cho ta!!”
Trong ngày rời khỏi thành Chân Hoàng, bên dưới bầu trời đêm trống trải, Yến Tuân từng nói với bản thân, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì, tất cả mọi chướng ngại ngăn cản sẽ bị hắn xé bỏ một cách tuyệt tình. Hắn sẽ dùng lưỡi đao, dùng quả đấm cùng thế lực của bản thân tuyên cáo với toàn bộ thế gian: vương của Bắc Yến đã trở lại, tất tội ác cùng vũ nhục đổ trên người hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Thế nhưng tại giờ khắc này, hắn lại sợ hãi. Nam nhân thậm chí cũng không xỏ giày liền lập tức nhảy xuống khỏi giường, sau đó như một người điên lảo đảo lao về phía cửa.
“Thiếu đông gia!”
Thị vệ bên trong chủ trướng kinh ngạc, đồng loạt xông lên, A Tinh đưa tay ngăn cản Yến Tuân, hắn không nghe rõ giọng nói kia nên chỉ đơn thuần cho rằng chủ nhân tức giận nên muốn ra ngoài liều mạng với địch nhân.
“Chủ nhân! Không nên vọng động! Loại người này không đáng để ngài tự thân xuất thủ!”
Tiếng binh khí va chạm lại vang lên, Sở Kiều một lần nữa cất giọng vang dội, “Lưu Hi! Ngươi lăn ra đây!”
Lần này thì ngay cả A Tinh cũng sững sờ đứng ngây tại chỗ.
Cuồng phong nhảy múa, rèm cửa chủ trướng bị chém rách, chợt có một tia sấm nổ tung ở bên ngoài, trời đất chợt trên nên sáng lòa, thân ảnh đẫm máu của nàng bỗng nhiên trở nên cao ngất.
Thiếu nữ đứng ở cửa, trong mắt lộ vẻ khinh thường, nàng ngạo nghễ giơ cao chiến đao chỉ thẳng vào bóng của Yến Tuân sau mành, lạnh lùng hừ nhẹ: “Lưu Hi, không ngờ là ta sao?”
Đúng vậy, hắn không ngờ, làm sao có thể ngờ đến chứ?
Nến trong chủ trướng đã bị gió bên ngoài tràn vào thổi tắt, ánh chớp chiếu rọi trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ. Trong giờ khắc này, mọi lời nói đều không thể biểu đạt được tâm tình của Yến Tuân, hắn đứng ngây ra như một khúc gỗ, muốn mở miệng nhưng không biết phải nên nói cái gì, chỉ có thể nhíu chặt mày, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, một chữ cũng nói không nên lời.
Sở Kiều lạnh lùng nhìn cái bóng trong lều, ngữ khí đúng mực thể hiện tâm tình bình tĩnh của mình, nàng chỉ mũi đao vào hắn: “Phản bội Bắc Yến, phản bội Đại Đồng, tàn sát người cùng hội, ngươi nói xem mình có đáng chết hay không?”
Cùng lúc đó, chúng Yến vệ ẩn núp ngoài lều đã đồng loạt xuất động, những binh vệ dày dặn kinh nghiệm này dĩ nhiên không phải là người mà đám thị vệ Lưu gia kia có thể so sánh. Từng người một, toàn thân y phục đen, tay cầm vũ khí vọt ra từ hai bên, thoáng cái đã vây chặt Sở Kiều cùng Gia Cát Nguyệt. Cung thủ cũng đã sẵn sàng, nhưng khi nhìn rõ thiếu nữ đứng trong sân thì tất cả đều cả kinh, nhất thời sững sờ đến quên cả động thủ.
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều dĩ nhiên không nhận ra sự bất thường này, đám thị vệ Lưu thị đã lui ra, trong chủ trướng hiện giờ vô cùng tĩnh mịch.
“Tinh Nhi!” Gia Cát Nguyệt cầm kiếm chạy tới che ở trước người nàng, một tay khác giơ ra cản nàng lại như sợ nàng vọng động mà liều mạng. Chỉ là một tư thế đơn giản nhưng lại biểu đạt sự bảo vệ không cần nói nên lời.
Sở Kiều nhìn Lưu Hi ở trong bóng tối, trầm giọng nói gằn từng chữ một: “Lưu Hi, ta đại diện Đại Đồng Hành tới lấy mạng ngươi.”
Sở Kiều lạnh lùng chỉ vào bóng Lưu Hi, nói một cái hết sức thản nhiên: “Cho dù hôm nay ta không giết được ngươi thì ngày khác Yến Tuân cũng sẽ báo thù cho ta! Kẻ phản bội ắt sẽ đền tội, tuyệt không có đường sống!”
*Ầm!* Một tia chớp trắng xẹt qua bầu trời, nam tử bạch y trong chủ trướng đột nhiên khẽ cười một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn màn mưa xối xả bên ngoài, lại nhìn nhìn thân ảnh trước mặt, vẻ tươi cười trên mặt tràn đầy sự giễu cợt cùng khổ sở.
Có nên nói là may mắn không? Nàng rốt cuộc bình yên vô sự đứng ở trước mặt hắn, hơn nữa vẫn hoàn toàn tín nhiệm hắn như trước.
Nhưng, hắn nên đối mặt thế nào với cục diện hỗn loạn trước mắt?
Cho đến nay ông trời dường như chưa bao giờ hậu đãi hắn!
Sở Kiều nhất thời có hơi sững sờ, bóng dáng này, thần thái này sao lại quen thuộc như vậy? Nhưng trải qua một trận chém giết, đầu óc nàng có chút cứng ngắc, có nhiều chuyện, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới mà hoài nghi.
Thiếu nữ chỉ cau mày nhìn thoáng nam nhân trong bóng tối kia, sau đó cầm đao lên, chậm rãi bước đến một bước. Chúng Yến vệ cũng đồng loạt tiến lên.
Ngay lúc đó, nam tử đột nhiên vươn tay ra, khẽ khàng phẩy một cái. Trong nháy mắt đó, tất cả đều kinh ngạc tột độ, bởi vì dấu tay kia chính là muốn thả người đi.
“Thiếu đông gia!” Quản gia Lưu thị kinh hoảng tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Sao có thể…”
Nam nhân nhất thời ném ánh mắt sắc lạnh như băng về phía tên quản gia kia, trong mắt mang theo vẻ tức giận cùng chán ghét, thậm chí có cả sát khi điên cuồng.
Lâm quản gia cảm thấy sống lưng rét lạnh, vội vàng tuân theo chỉ thị quay đầu nói với hai người Sở Kiều: “Thiếu đông gia đồng ý thả các ngươi đi.”
Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đồng thời sửng sốt nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt không hề có vẻ vui mừng, thay vào đó là vẻ kỳ quái như nhìn thấy quái thú.
Lâm quản gia không nhịn được quát: “Mau cút! Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đưa tiễn nữa sao?”
“Tinh Nhi, chúng ta đi.”
Sở Kiều nhướng mày, vẫn khó hiểu nhìn về phía sau tấm mành. Gia Cát Nguyệt kéo tay nàng, trầm giọng nói: “Đi theo ta!”
Ban nãy quyết định tấn công chủ trướng chẳng qua chỉ là không còn cách nào khác, nếu bây giờ đám người này lại đồng ý thả hai người đi, bất kể là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng không có lý do chần chừ.
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều cưỡi lên hai con chiến mã vô chủ. Gia Cát Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chủ trướng, trầm giọng nói: “Lưu Hi, nếu ngày khác ngươi rơi vào tay ta thì ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội giống như hôm nay.”
Trong bóng tối không có bất kỳ thanh âm nào, thời điểm Sở Kiều chuẩn bị thúc ngựa rời đi, một tiếng thở dài vô cùng mệt mỏi đột nhiên khẽ vang lên, trong đó chứa đựng vẻ bất đắc dĩ giống như trút bỏ toàn bộ khí lực ra khỏi người.
Nam nhân nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Tiếng nói nhỏ như thoảng qua nhưng Sở Kiều vẫn nghe được, nhất thời chấn động toàn thân, sau đó quay phắt đầu lại.
Đông nghịt binh sĩ ngăn ở giữa khiến Sở Kiều nhìn không rõ thân ảnh của người nọ, bên tai lại đều là tiếng mưa cùng tiếng sấm hòa lẫn, quanh quẩn trong không trung. Gió lạnh thổi lên mái tóc sũng nước của nàng, lạnh như băng, mặt nàng đầy máu, mũi cũng toàn là mùi tanh gay gắt, tai như ù đi.
“Hây!” Gia Cát Nguyệt quát lớn một tiếng rồi thúc ngựa chạy như điên.
Sở Kiều cau mày, cuối cùng vẫn xoay đầu thúc ngựa chạy theo Gia Cát Nguyệt. Hai người đạp trên mặt đất đầy bùn, nhanh chóng chạy ra khỏi đại doanh.
Mưa gió càng lúc càng lớn, không trung đều là tiếng hô hấp trầm trọng, đám Yến vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn địch kẻ địch cứ như vậy nghênh ngang rời đi, nhất thời có chút sững sờ.
“Thiếu chủ!” A Tinh xoay đầu lại, lo lắng kêu lên: “Đó chính là cô nương mà! Sao có thể để cho cô nương đi theo Gia Cát Nguyệt chứ?”
“Không thì còn có thể làm sao?” Yến Tuân xoay đầu lại, cười một cách khổ sở: “Chẳng lẽ tháo mặt nạ xuống rồi nói cho A Sở biết, tất cả đều do ta làm?”
Mây đen phủ kín trời, mưa không ngừng rơi, mãi cho đến khi chân trời lóe ánh sáng, báo hiệu một đêm dài này cuối cùng cũng sắp qua đi.
Cảm nghĩ của người dịch: không biết độc giả thấy sao, chứ chị thì dịch một chương thấy không khí vui vẻ, chương sau thấy buồn ơi là buồn liền, mood tay đổi xoành xoạch.
Thật ra cũng thấy tội cho Yến Tuân, giống như không hề có duyên thì sao cũng thành trái khoáy, tại vì số anh là nam phụ rồi.
Mặc Nhi thét đến rách cổ, cậu bé liều mạng đấm lên lưng Gia Cát Nguyệt như phát điên. Đứa bé vừa trải qua cảnh nhà tan cửa nát này rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi bản tính trẻ thơ, cậu như một con thú nhỏ bị buộc đến đường cùng, đôi mắt đỏ bừng trợn to, gào thét một cách tuyệt vọng.
“Tinh Tinh! Tinh Tinh!” Đứa trẻ liều mạng gào to, nước mắt chảy dài, giọng nói nức nở như chú sói con bị mẹ bỏ rơi.
Cậu bé vươn tay về phía thân thể mềm nhũn nằm trên mặt đất của đứa bé gái, ngực phập phồng thở từng hơi một, mưa tát xối xả lên mặt cậu, trong mắt cùng cả người cậu như bị nhuộm bởi một màu đỏ, nước mưa hòa lẫn máu tạo thành vũng đỏ xung quanh, mùi máu tanh quanh quẩn trong không khí, hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh.
Một khắc kia, Sở Kiều siết thật chặt nắm tay, sấm chớp lần lượt nổ tung trên đầu tạo thành từng mảng thoáng sáng thoáng tối trên mặt nàng. Nàng hít một hơi thật sâu nhưng thân thể vẫn không thể kiềm được run rẩy, sắc mặt trắng xanh, đôi môi không chút huyết sắc, con ngươi đen tuyền như long lên. Nàng đột nhiên nhớ lại dáng vẻ bẻ nhỏ lúc rời đi của đứa bé gái kia, nhớ lại nụ cười đơn thuần mang chút lấy lòng của cô bé đối với mình.
Cô bé nói với nàng: “Tỷ tỷ, em đi đây, ngày mai sẽ quay lại.”
Em đi đây, ngày mai sẽ quay lại… ngày mai sẽ quay lại… ngày mai sẽ quay lại…
Cảm giác bi thương xông lên ngang họng, Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó nhảy xuống ngựa, ném bỏ đao sang một bên, nâng cao chiến đao, hai tay nắm chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú về phía chủ trướng hoàng kim vàng rực kia.
“Đồ xấu xa! Xấu xa” Đứa bé trai vẫn đang gào khóc.
Gia Cát Nguyệt cũng nhảy xuống ngựa, bình tĩnh vỗ vỗ lưng cậu bé, trầm giọng nói: “Tiểu tử, tiết kiệm khí lực, rơi lệ cho kẻ thù nhìn chính là hành động hèn nhát.”
Âu Dương Mặc đưa cánh tay nhỏ bé lên chùi nước mắt trên mặt, vẻ thơ ngây tinh khiết của trẻ con rốt cuộc đã không còn chút hiện hữu nào trong mắt cậu bé.
Thi thể của Tinh Tinh bị vất chỏng chơ trong một khe nước trước chủ trướng, trên người cô bé có một vết đao chí mạng, miệng vết thương đã bị nước mưa rửa thành trắng bệch. Hai mắt cô bé đang mở to, trong đó không có hận ý mà chỉ có sự kinh hoảng cùng vẻ lo lắng không thể tin được. Thân mình rất nhỏ, chân không mang giày, bàn chân be bé trắng muốt lộ ra khỏi ống quần, mà tay cô bé lại vẫn nắm chặt một thanh chủy thủ.
Chính là thanh chủy thủ Sở Kiều đưa cho cô bé lúc chào tạm biệt.
Bên cạnh cô bé có hai người trung niên, một nam một nữ, có lẽ là cha mẹ của Tinh Tinh.
Gió lạnh thổi lên vạt váy màu lam của Sở Kiều, chất vải quý giá hiện đã ướt đẫm, dính chặt lên người. Nàng ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên tiến lên một bước, trong mắt không còn chút do dự cùng bi thương nào. Thay vào đó là dũng khí cũng sự cố chấp trước nay chưa từng có, đủ sức hủy diệt bất kỳ chướng ngại vật nào.
Trong nháy mắt, lưỡi đao sáng lạnh như băng cùng sát khí đáng sợ vọt khắp toàn trường, Sở Kiều tung người nhảy lên không ngừng vung đao đánh tới.
Tiếng kêu thảm thiết của đám thị vệ bị trúng chiêu vang lên phá vỡ tiếng mưa ào ào, thiếu nữ ném đi vẻ yếu ớt khi trước, giờ khắc này nàng là một chiến sĩ, là một cỗ máy giết người máu lạnh không biết sợ hãi. Đao của nàng không ngừng chém lên ngực đám lính, chân vẫn liên tục vận lực liều mạnh lao nhanh về phía trước.
“Bao vây bọn chúng! Bảo vệ chủ nhân!” Giữa cơn hỗn loạn, có người cao giọng hô lên. Ánh mắt đám thị vệ cũng chợt trở nên cuồng nhiệt, kẻ địch hiện tại đã như cá trong chậu, chỉ cần làm cho bọn họ chết dưới đao của mình chính là lập được đại công.
Nhưng sự cuồng nhiệt kia cũng chỉ tồn tại trong vài giây phút ngắn ngủi, nháy mắt sau đám thị vệ hoảng sợ nhận ra suy nghĩ của mình vốn nực cười đến cỡ nào. Bởi vì trong lúc bọn họ bày binh bố trận ngăn ba người kia trốn thoát thì đối phương đã bắt đầu điên cuồng công kích từ lâu.
Từ đầu đến cuối, ba người này chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Lưỡi đao uyển chuyển lướt qua không trung, hai gã thị vệ vừa xông lên đồng thời kêu lên thảm thiết ngã về phía sau, một gã còn thậm chí bị chém đứt chân, máu phun thành vòi, đau đớn lăn lộn. Một gã thị vệ lẻn ra phía sau định đánh lén, Sở Kiều cũng không quay đầu liền trở tay xoay mũi đao đâm thẳng tim hắn. Trong màn mưa mịt mù, thiếu nữ hơi nghiêng người khựng lại một chút, ngay sau đó đột nhiên rút đao ra, máu tươi bắn ra, toàn bộ vẩy hết lên người nàng nhưng mặt nàng cũng không hề nhăn một cái, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng nhìn quanh khiến toàn trướng kinh sợ. Nàng chậm rãi đứng thẳng người dậy, sau đó cầm chiến đao, từ từ tiến lên.
“Bắt lấy ả!” Gã thị vệ đứng đầu lớn tiếng hô lên.
Gia Cát Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vung Phá Nguyệt kiếm lên, lưỡi kiếm rít gió chỉ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua bụng gã thị vệ kia.
“Thúc thúc, giết hết bọn chúng!” Đứa bé trai hoàn toàn không chút sợ hãi, ngược lại còn đỏ mắt kêu to.
Kinh qua giết chóc tàn nhẫn, ngay cả một đứa trẻ nhỏ tuổi cũng sẽ mất đi vẻ hiền hòa lương thiện vốn có. Cậu bé huơ huơ quả đấm nhỏ, điên cuồng lớn tiếng gào thét như một người quen thuộc sa trường.
“Thiếu đông gia có lệnh, thưởng ba ngàn lượng cho ai lấy được đầu ba người này!”
Một gã nội thị (người hầu trong phòng) đi ra thông báo với đám thị vệ, song gã còn chưa dứt lời thì hai người Sở Kiều cùng Gia Cát Nguyệt đã trong nháy mắt lập tức xông vào đám người. Một thoáng sau, đám đông thị vệ từ bốn phương tám hướng cũng ào tới, đồng loạt vung đao tấn công hai người. Song, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, tứ chi đẫm máu văng ra khắp nơi, từng tên thị vệ lần lượt ngã rạp xuống trên mặt đất, tàn nhẫn đến mức khiến người khác run chân chùn tay. Không còn bị tiền vàng hấp dẫn, đám thị vệ thi nhau bỏ chạy, rất nhiều người cơ hồ là vừa bò vừa lăn mà chạy, một thoáng sau trên khoảng đất chỉ còn lại Gia Cát Nguyệt đứng sóng vai với Sở Kiều, hai người đưa ánh mắt miệt thị nhìn theo đám người đông nghịt kia.
Nam nhân cả người đẫm máu, bình tĩnh hỏi: “Còn sống chứ?”
“Không chết được.” Sở Kiều đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Ngươi cầm chân những người này, để ta vào chủ trướng.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, đang định phản bác thì đã thấy thân ảnh Sở Kiều như tên rời cung, lao đi trong nháy mắt.
Gia Cát Nguyệt lẩm bẩm chửi nhỏ một tiếng, nhưng vẫn chạy lên mở đường cho nàng.
…………………………………………………………………………………….
Bên trong chủ trướng rộng rãi, Yến Tuân nhướng mày tựa vào trên giường sưởi, A Tinh cầm đao đứng yên một bên nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì trầm giọng nói: “Chủ nhân, xin để cho Yến vệ ra tay đi, công phu của hai người kia thật không tệ.”
Yến Tuân đưa tay khẽ xoa xoa huyệt thái dương, lãnh đạm nói: “Không cần, cứ để bọn họ giải quyết đám tay chân Lưu thị kia.”
“Nhưng…” A Tinh cau mày nói: “Cũng không thể không lưu lại một người, như vậy lúc đến Biện Đường hành sự cũng rất khó.”
Yến Tuân khoát tay, nhàn nhạt nói: “Cứ chờ thêm một lát.”
Lúc này Sở Kiều đã xông đến trước cửa lều, bên ngoài chỉ lại còn năm gã thị vệ thân cận của Lưu thị, nhưng nàng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, chậm rãi thè lưỡi liếm vệt máu bắn trên môi, thái độ thờ ơ cùng vẻ cuồng vọng không coi ai ra gì kia trong nháy mắt đã hoàn toàn phá hủy lòng tin của đám thị vệ.
Sau đó, Sở Kiều lại một lần nữa vung lưỡi đao lên, không chút khoan dung tấn công bằng tư thái của một cỗ máy giết người hoàn mỹ nhất.
Bên trong chủ trướng được bao trùm bởi bầu không khí tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được âm thanh chém giết không ngừng truyền vào từ bên ngoài. Trán A Tinh khẽ rịn mồ hôi, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa lại lên tiếng: “Thiếu đông gia…”
Yến Tuân cau mày, đáy lòng chẳng rõ vì sao lại dâng lên một tia phiền muộn, hắn dường như đã quên lãng chuyện gì đó, trong lòng như có tiếng kêu gào nhưng hắn lại nghe không rõ âm thanh đó đang nói cái gì. Mà tiếng chém giết bên ngoài lại khiến hắn nhớ lại những ký ức không muốn nhớ.
Cuối cùng, nam nhân khẽ phất phất tay, nói: “Đi đi.”
A Tinh thở ra một tiếng, vừa định lên tiếng thì một giọng nói thanh lãnh như tuyết đột nhiên vang lên, trong nháy mắt như một lưỡi kiếm xé rách không trung, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch này, lộ ra vẻ bén nhọn đáng sợ, “Lưu Hi! Ngươi lăn ra đây cho ta!!”
Trong ngày rời khỏi thành Chân Hoàng, bên dưới bầu trời đêm trống trải, Yến Tuân từng nói với bản thân, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì, tất cả mọi chướng ngại ngăn cản sẽ bị hắn xé bỏ một cách tuyệt tình. Hắn sẽ dùng lưỡi đao, dùng quả đấm cùng thế lực của bản thân tuyên cáo với toàn bộ thế gian: vương của Bắc Yến đã trở lại, tất tội ác cùng vũ nhục đổ trên người hắn, hắn sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Thế nhưng tại giờ khắc này, hắn lại sợ hãi. Nam nhân thậm chí cũng không xỏ giày liền lập tức nhảy xuống khỏi giường, sau đó như một người điên lảo đảo lao về phía cửa.
“Thiếu đông gia!”
Thị vệ bên trong chủ trướng kinh ngạc, đồng loạt xông lên, A Tinh đưa tay ngăn cản Yến Tuân, hắn không nghe rõ giọng nói kia nên chỉ đơn thuần cho rằng chủ nhân tức giận nên muốn ra ngoài liều mạng với địch nhân.
“Chủ nhân! Không nên vọng động! Loại người này không đáng để ngài tự thân xuất thủ!”
Tiếng binh khí va chạm lại vang lên, Sở Kiều một lần nữa cất giọng vang dội, “Lưu Hi! Ngươi lăn ra đây!”
Lần này thì ngay cả A Tinh cũng sững sờ đứng ngây tại chỗ.
Cuồng phong nhảy múa, rèm cửa chủ trướng bị chém rách, chợt có một tia sấm nổ tung ở bên ngoài, trời đất chợt trên nên sáng lòa, thân ảnh đẫm máu của nàng bỗng nhiên trở nên cao ngất.
Thiếu nữ đứng ở cửa, trong mắt lộ vẻ khinh thường, nàng ngạo nghễ giơ cao chiến đao chỉ thẳng vào bóng của Yến Tuân sau mành, lạnh lùng hừ nhẹ: “Lưu Hi, không ngờ là ta sao?”
Đúng vậy, hắn không ngờ, làm sao có thể ngờ đến chứ?
Nến trong chủ trướng đã bị gió bên ngoài tràn vào thổi tắt, ánh chớp chiếu rọi trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ. Trong giờ khắc này, mọi lời nói đều không thể biểu đạt được tâm tình của Yến Tuân, hắn đứng ngây ra như một khúc gỗ, muốn mở miệng nhưng không biết phải nên nói cái gì, chỉ có thể nhíu chặt mày, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, một chữ cũng nói không nên lời.
Sở Kiều lạnh lùng nhìn cái bóng trong lều, ngữ khí đúng mực thể hiện tâm tình bình tĩnh của mình, nàng chỉ mũi đao vào hắn: “Phản bội Bắc Yến, phản bội Đại Đồng, tàn sát người cùng hội, ngươi nói xem mình có đáng chết hay không?”
Cùng lúc đó, chúng Yến vệ ẩn núp ngoài lều đã đồng loạt xuất động, những binh vệ dày dặn kinh nghiệm này dĩ nhiên không phải là người mà đám thị vệ Lưu gia kia có thể so sánh. Từng người một, toàn thân y phục đen, tay cầm vũ khí vọt ra từ hai bên, thoáng cái đã vây chặt Sở Kiều cùng Gia Cát Nguyệt. Cung thủ cũng đã sẵn sàng, nhưng khi nhìn rõ thiếu nữ đứng trong sân thì tất cả đều cả kinh, nhất thời sững sờ đến quên cả động thủ.
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều dĩ nhiên không nhận ra sự bất thường này, đám thị vệ Lưu thị đã lui ra, trong chủ trướng hiện giờ vô cùng tĩnh mịch.
“Tinh Nhi!” Gia Cát Nguyệt cầm kiếm chạy tới che ở trước người nàng, một tay khác giơ ra cản nàng lại như sợ nàng vọng động mà liều mạng. Chỉ là một tư thế đơn giản nhưng lại biểu đạt sự bảo vệ không cần nói nên lời.
Sở Kiều nhìn Lưu Hi ở trong bóng tối, trầm giọng nói gằn từng chữ một: “Lưu Hi, ta đại diện Đại Đồng Hành tới lấy mạng ngươi.”
Sở Kiều lạnh lùng chỉ vào bóng Lưu Hi, nói một cái hết sức thản nhiên: “Cho dù hôm nay ta không giết được ngươi thì ngày khác Yến Tuân cũng sẽ báo thù cho ta! Kẻ phản bội ắt sẽ đền tội, tuyệt không có đường sống!”
*Ầm!* Một tia chớp trắng xẹt qua bầu trời, nam tử bạch y trong chủ trướng đột nhiên khẽ cười một tiếng, hắn ngẩng đầu lên nhìn màn mưa xối xả bên ngoài, lại nhìn nhìn thân ảnh trước mặt, vẻ tươi cười trên mặt tràn đầy sự giễu cợt cùng khổ sở.
Có nên nói là may mắn không? Nàng rốt cuộc bình yên vô sự đứng ở trước mặt hắn, hơn nữa vẫn hoàn toàn tín nhiệm hắn như trước.
Nhưng, hắn nên đối mặt thế nào với cục diện hỗn loạn trước mắt?
Cho đến nay ông trời dường như chưa bao giờ hậu đãi hắn!
Sở Kiều nhất thời có hơi sững sờ, bóng dáng này, thần thái này sao lại quen thuộc như vậy? Nhưng trải qua một trận chém giết, đầu óc nàng có chút cứng ngắc, có nhiều chuyện, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới mà hoài nghi.
Thiếu nữ chỉ cau mày nhìn thoáng nam nhân trong bóng tối kia, sau đó cầm đao lên, chậm rãi bước đến một bước. Chúng Yến vệ cũng đồng loạt tiến lên.
Ngay lúc đó, nam tử đột nhiên vươn tay ra, khẽ khàng phẩy một cái. Trong nháy mắt đó, tất cả đều kinh ngạc tột độ, bởi vì dấu tay kia chính là muốn thả người đi.
“Thiếu đông gia!” Quản gia Lưu thị kinh hoảng tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Sao có thể…”
Nam nhân nhất thời ném ánh mắt sắc lạnh như băng về phía tên quản gia kia, trong mắt mang theo vẻ tức giận cùng chán ghét, thậm chí có cả sát khi điên cuồng.
Lâm quản gia cảm thấy sống lưng rét lạnh, vội vàng tuân theo chỉ thị quay đầu nói với hai người Sở Kiều: “Thiếu đông gia đồng ý thả các ngươi đi.”
Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt đồng thời sửng sốt nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt không hề có vẻ vui mừng, thay vào đó là vẻ kỳ quái như nhìn thấy quái thú.
Lâm quản gia không nhịn được quát: “Mau cút! Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đưa tiễn nữa sao?”
“Tinh Nhi, chúng ta đi.”
Sở Kiều nhướng mày, vẫn khó hiểu nhìn về phía sau tấm mành. Gia Cát Nguyệt kéo tay nàng, trầm giọng nói: “Đi theo ta!”
Ban nãy quyết định tấn công chủ trướng chẳng qua chỉ là không còn cách nào khác, nếu bây giờ đám người này lại đồng ý thả hai người đi, bất kể là vì nguyên nhân gì, bọn họ cũng không có lý do chần chừ.
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều cưỡi lên hai con chiến mã vô chủ. Gia Cát Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chủ trướng, trầm giọng nói: “Lưu Hi, nếu ngày khác ngươi rơi vào tay ta thì ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội giống như hôm nay.”
Trong bóng tối không có bất kỳ thanh âm nào, thời điểm Sở Kiều chuẩn bị thúc ngựa rời đi, một tiếng thở dài vô cùng mệt mỏi đột nhiên khẽ vang lên, trong đó chứa đựng vẻ bất đắc dĩ giống như trút bỏ toàn bộ khí lực ra khỏi người.
Nam nhân nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Tiếng nói nhỏ như thoảng qua nhưng Sở Kiều vẫn nghe được, nhất thời chấn động toàn thân, sau đó quay phắt đầu lại.
Đông nghịt binh sĩ ngăn ở giữa khiến Sở Kiều nhìn không rõ thân ảnh của người nọ, bên tai lại đều là tiếng mưa cùng tiếng sấm hòa lẫn, quanh quẩn trong không trung. Gió lạnh thổi lên mái tóc sũng nước của nàng, lạnh như băng, mặt nàng đầy máu, mũi cũng toàn là mùi tanh gay gắt, tai như ù đi.
“Hây!” Gia Cát Nguyệt quát lớn một tiếng rồi thúc ngựa chạy như điên.
Sở Kiều cau mày, cuối cùng vẫn xoay đầu thúc ngựa chạy theo Gia Cát Nguyệt. Hai người đạp trên mặt đất đầy bùn, nhanh chóng chạy ra khỏi đại doanh.
Mưa gió càng lúc càng lớn, không trung đều là tiếng hô hấp trầm trọng, đám Yến vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn địch kẻ địch cứ như vậy nghênh ngang rời đi, nhất thời có chút sững sờ.
“Thiếu chủ!” A Tinh xoay đầu lại, lo lắng kêu lên: “Đó chính là cô nương mà! Sao có thể để cho cô nương đi theo Gia Cát Nguyệt chứ?”
“Không thì còn có thể làm sao?” Yến Tuân xoay đầu lại, cười một cách khổ sở: “Chẳng lẽ tháo mặt nạ xuống rồi nói cho A Sở biết, tất cả đều do ta làm?”
Mây đen phủ kín trời, mưa không ngừng rơi, mãi cho đến khi chân trời lóe ánh sáng, báo hiệu một đêm dài này cuối cùng cũng sắp qua đi.
Cảm nghĩ của người dịch: không biết độc giả thấy sao, chứ chị thì dịch một chương thấy không khí vui vẻ, chương sau thấy buồn ơi là buồn liền, mood tay đổi xoành xoạch.
Thật ra cũng thấy tội cho Yến Tuân, giống như không hề có duyên thì sao cũng thành trái khoáy, tại vì số anh là nam phụ rồi.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi