Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 2 - Chương 70: Xuống tay nhanh gọn
Mặc dù Sở Kiều đã sớm quen thuộc với việc hành quân vượt rừng băng núi, nhưng mỗi lần ngước mắt lên đều vẫn có thể nhìn thấy một đám đông kẻ địch cầm đuốt truy bắt như oan hồn đòi mạng, khiến cho hai người không chút thời gian nghỉ ngơi cùng lựa chọn phương hướng mà chỉ có thể chạy sâu vào trong cánh rừng rậm rạp. Đến khi bỏ rơi được đám người kia thì sắc trời đã trở nên tối mịt, mà bọn họ cũng bị lạc đường, không cách nào tìm ra hướng về thành.
Gió đêm lạnh lẽo, trận mưa nhỏ trước nửa đêm đã khiến nhiệt độ giảm xuống một cách cấp tốc. Sở Kiều và Lý Sách thậm chí cũng không dám đốt lửa để đề phòng bị người phát hiện, chỉ có thể ẩn mình trong một bụi rậm ẩm thấp.
Sở Kiều ngồi bệt xuống đất, xương cốt toàn thân rã rời, trên người chi chít vết thương không ngừng rỉ máu, đau đớn không thể tả. Bả vai bị tên cắm sâu vào, chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ đau đến tê tâm liệt phế, mất máu quá nhiều khiến cả người nàng như vô lực, chỉ muốn ngã xuống mà ngủ. Nhưng nhiều năm khổ luyện cùng kinh nghiệm đã dạy cho nàng biết, hiện tại là thời điểm chạy trốn tốt nhất, nếu bây giờ nằm xuống thì sẽ không có cơ hội tỉnh lại.
“Kiều Kiều?”
Bên tai vang lên tiếng của Lý Sách, trên vai chợt có một ngoại bào khoác lên, Sở Kiều nhướng mày, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ cười híp mắt nói: “Áo của ta khô rồi.”
Y phục Lý Sách đã không còn mùi thơm, hơn nửa ngày ngâm ở dưới sông cộng thêm chạy trốn trong rừng khiến nó trở thành một khối vải rách nhăm nhúm đầy vết máu khô không rõ là máu của hắn hay là của sát thủ.
Sở Kiều khẽ động thân, đầu vai lập tức rỉ máu, Lý Sách cả kinh, khuôn mặt tái nhợt chợt tắt nụ cười, luống cuống đưa tay bịt vết thương, sốt ruột nói: “Lại chảy máu, làm sao bây giờ?”
“Không việc gì.” Sở Kiều cau mày, xé một góc áo băng bó qua loa rồi trần giọng nói: “Ngươi ngồi xuống trước đã.”
“Hả?” Lý Sách mở to hai mắt, khó hiểu hỏi lại.
“Ngồi xuống trước!” Sở Kiều không nhịn được nhíu mày, giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn khí thế mười phần, “Chúng ta không có nhiều thời gian, phải tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Ờ.” Lý sách thành thực ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Kiều Kiều, nàng có biết đám người kia là ai không?”
“Nếu ngươi còn tinh thần như vậy thì chạy bộ mấy vòng đi, còn dám ầm ĩ quấy rầy ta nghỉ ngơi thì sẽ giết chết ngươi trước, tránh cho ngươi lát nữa làm vướng chân ta.”
Vị thái tử Biện Đường lập tức câm như hến, rụt cổ lại ngồi yên một chỗ nhưng hai mắt vẫn không an phận nhìn loạn.
Dĩ nhiên Sở Kiều cũng muốn biết là ai! Nhưng phạm vi mục tiêu quá rộng khiến nàng nhất thời chưa bắt được đầu mối.
Nếu Lý Sách bị ám sát mà chết ở bên ngoài thành Chân Hoàng, Biện Đường nhất định sẽ làm khó dễ, khi đó chiến sự giữa Đại Hạ và Biện Đường là chuyện không thể tránh né. Hai đại quốc khai chiến, nước được lợi nhất chính là Hoài Tống luôn an phận ở duyên hải phía Đông và Khuyển Nhung ở biên cương Tây Bắc. Nhất là Hoài Tống với nền kinh tế phồn vinh cùng sản lượng lương thực dồi dào nhất thời sẽ trở thành đối tượng mượn sức trước tiên của hai nước, khi đó Hoài Tống cũng sẽ nhân chiến sự này mà phất lên, trở thành nước có địa vị chiến lược.
Còn dựa vào cục diện chính trị mà nói thì Lý Sách chết đi thì hoàng thất Biện Đường sẽ không người kế tục, chi thứ Lý thị sẽ có cơ hội kế vị. Đám huynh đệ của Đường vương sẽ thuận lý thành chương trở thành người thừa kế, lên ngôi nắm giữ Biện Đường.
Từ đó nhìn lại, có thực lực làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ hoàng thất Đại Hạ thì chỉ có các đại thế gia. Dù sao hiện giờ Mục Hợp thị mới vừa rơi đài, Yến Tuân mượn đao giết người liên tục diệt trừ Mục Hợp Tây Phong cùng Ngụy Thư Du, các đại thế gia khó tránh khỏi chuyện thỏ tử hồ bi (một người bị nạn thì người khác có liên quan cũng khổ theo). Từ trước đến nay chính quyền Đại Hạ được ổn định phần lớn đều do binh quyền hoàng thất luôn song hành với lực lượng của các đại thế gia, một khi cán cân quyền lực bị mất thăng băng, tất sẽ xảy ra chính biến đẫm máu. Đám cáo già như Ngụy Quang và Gia Cát Mục Thanh không thể không nhìn ra nguy cơ ảnh hưởng đến sự phồn thịnh của gia tộc, tất sẽ đứng ra khơi mào chiến loạn trước tiên, sau đó khiến Hạ hoàng không thể dựa vào bọn họ rồi nhân cơ hội thâu tóm binh quyền.
Nhưng Sở Kiều lo lắng nhất chính là chuyện này vốn do Yến Tuân chủ trì cho người của Đại Đồng Hành thực hiện. Nếu quả thật chính là như vậy thì tình huống hiện tại của nàng sẽ tương đối khó xử.
Toàn thành Chân Hoàng có lẽ chỉ có mình Sở Kiều là chân chính biết rõ thực lực của Yến Tuân. Từ góc độ của Yến Tuân nhìn lại, giết Lý Sách cũng làm một chiến lược không tệ. Lý Sách chết sẽ khiến đế đô đại loạn, tín nhiệm giữa hoàng thất cùng các đại thế gia sẽ rạn nứt trong nháy mắt, làm dấy lên chiến sự giữa Biện Đường cùng Đại Hạ, Hoài Tống nơi duyên hải và Khuyển Nhung ở phía Bắc cũng sẽ nhân cơ hội vùng lên, cả đại lục sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh. Khi đó Hạ hoàng tất sẽ không rảnh tay đối với Yến Tuân, thậm chí còn phải dựa vào binh lực của Bắc Yến để đối kháng với quân Khuyển Nhung phương Bắc. Như vậy Yến Tuân chỉ một thoáng liền sẽ ở thế trên, hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Nếu thực sự là do Yến Tuân làm thì quá dễ dàng rồi, nàng chỉ cần lập tức giết chết Lý Sách rồi nghĩ cách hắt nước bẩn lên đầu các đại thế gia?
Còn nếu như không phải là do Yến Tuân gây nên thì kết quả cũng có lợi cho Bắc Yến. Theo toàn cục mà nghĩ thì nàng không phải nên tương kế tựu kế, nắm bắt thời cơ mà hành sự?
Châm ngôn của đặc công là luôn phải suy nghĩ cho đại cục, bất cứ tình huống nào cũng phải không tiếc hy sinh để đạt được lợi ích lớn nhất.
Sở Kiều chậm rãi nắm chặt tay, thủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo bên hông cơ hồ như khảm vào da thịt. Nàng không muốn nghĩ tới khi nãy mình làm thế nào lên được bờ sau khi hôn mê, không muốn nghĩ tới hình dáng Lý Sách luôn lảo đảo theo sát mình trong rừng, không muốn nghĩ tới hắn liên tục sốt rột la lên vì lo lắng cho nàng.
Dù sao nếu không có nàng hắn cũng đã sớm bỏ mạng trong đợt tập kích vừa rồi.
Có ơn tất báo, trời cao rất công bằng.
Sở Kiều từ từ nheo mắt lại, bàn tay đưa về phía chủy thủy bên hông, nhanh chóng bình tĩnh xóa bỏ cảm xúc không thực tế trong đầu. Nàng vẫn biết mình nên làm cái gì, giống như một binh sĩ tiến hành thực thi nhiệm vụ. Tám năm nay nàng luôn tâm tâm niệm niệm việc trở về Bắc Yến cùng Yến Tuân, ngoài ra không còn muốn gì hơn.
Lưỡi đao in hoa văn chìm sắc lạnh, chuôi đao khéo léo vừa tay được bọc bằng vải bông, kỹ thuật rèn đao công nghệ cao vượt thời đại. Thời điểm Sở Kiều mò tay đến chủy thủ, trong đầu liền lập tức thanh tỉnh, tất cả cảm xúc không nên có đều thoáng cái không cánh mà bay, nhất thời khôi phục lại tâm tình máu lạnh vốn có của một đặc công.
Nàng cong ngón giữa cùng ngón trỏ lại kẹp lấy chuôi đao, rút ra xoay vòng, chuẩn bị ra tay. Nhưng trong nháy mắt, Lý Sách đột nhiên nhào người đến, kinh hoảng hét lớn: “Kiều Kiều, cẩn thận!”
Một con chó săn to lớn chợt lao đến từ sau lưng Sở Kiều, trong khoảng khắc cực nhanh liền cắn phập vào cổ tay Lý Sách đang che ở trước người nàng. Sau khi Lý Sách khụy xuống, một con chó khắc nhảy ra cũng nhào tới. Chủy thủ trong tay Sở Kiều không đổi phương hướng, thuận thế đâm vào động mạch cổ nó cắt một đường dài sâu hoắm.
Máu tung tóe bắn ra, Sở Kiều xoay người đá một cước vào bụng một con khác khiến nó văng sang một bên, nhất thời kêu lên thảm thiết.
Sáu hắc y nhân che mặt xông ra từ trong rừng, ánh mắt hung ác cùng cước bộ trầm ổn vừa nhìn liền biết chính là cao thủ. Sở Kiều chậm rãi tiến lên một bước, kéo Lý Sách rất can trường không hề kêu thành tiếng ra phía sau, rút trường kiếm Phá Nguyệt bên hông ra, lạnh lùng nhìn sáu người.
Cao thủ giao chiến tốc độ nhanh đến cực đỉnh, sáu thanh đao lập tức ra khỏi vỏ. Bên dưới ánh trăng lành lạnh, hai tên đứng trước nhất thời quát lớn lao về phía thiếu nữ, chiến đao vung thành một vòng cung gọn lẻm, khí độ lôi đình.
Sở Kiều nghiêng người, một tay che chở Lý Sách, tay còn lại vung bảo kiếm lên, khi đao ảnh của đối phương như sắp bổ xuống đầu nàng thì lưỡi kiếm trong tay nàng chợt đổi hướng, thế kiếm như chẻ tre trong nháy mắt đã chém đứt chiến đao hai gã áo đen. Nàng thuận thế liền lập tức chém vào vai một gã, chân phải đá mạnh vào hạ nhân gã khác, tay trái cũng đồng thời quắp chặt vào gáy đối phương. Một tiếng *rắc* thanh thúy vang lên, gã kia còn chưa kịp kêu thảm một tiếng đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, hòa thành một thi thể không sức sống.
Trong khoảng khắc, một chết một bị thương, lực chiến đấu thực siêu cường. Ngay sau đó, bốn hắc y nhân còn lại liền lập tức xông lên, hai gã tấn công Sở Kiều, hai gã còn lại vây lấy Lý Sách.
Sở Kiều nhanh chóng xoay người định tiến lên bảo vệ Lý Sách thì lại bị đối phương cản đường. Nàng liếc mắt sang thì nhìn thấy một gã thích khách đang vung đao chém về phía Lý Sách, nhất thời nhướng mày mạnh mẽ vung kiếm Phá Nguyệt. Lưỡi kiếm kéo theo cuồng phong đập vào gáy hai thích khách trước mặt, nhanh chóng đánh gãy xương cổ bọn họ. Hai gã thích khách còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, máu tươi bắn ra, đầu vỡ toang, thân ngã xuống trên mặt đất không còn nhúc nhích.
Cùng lúc đó, một tiếng thét lớn truyền ra từ tên thích khách đang vung đao tấn công Lý Sách, gã mắt thấy đã đắc thủ là một lưỡi kiếm đột nhiên bay tới từ sau lưng xuyên qua trước ngực hắn. Máu từ tim tuôn ra xối xả, mũi đao xuyên thấu rồi vững vàng dừng ngay ở trước mặt Lý Sách.
Lý Sách sợ đến tái mặt, còn chưa kịp hét lên thì một gã sát thủ khác đã nhào đến. Trong khoảng khắc cực nhanh, bảo kiếm Phá Nguyệt cắm trên ngực gã thích khách được rút ra, bóng dáng thiếu nữ như cơn lốc xoay chiều chém đứt cổ tay đối phương, lưỡi kiếm vừa đảo lại liền đâm thẳng vào bụng hắn.
Động tác của nàng mau lẹ mà lưu loát như nước chảy mây trôi, gã thích khách một giây trước còn hùng hùng hổ hổ đã hai mắt trợn trừng, chỗ bụng bị đâm một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.
Thiếu nữ xoay người lại, gió lạnh chậm rãi phả lên người nàng, sợi tóc nhuốm máu chảy từng giọt một. Từ lúc đối phương xuất hiện cho đến giờ bất quá chỉ là vài cái chớp mắt, nhưng so sánh dũng khí, nhãn lực, tốc độ cùng thân thủ đã rất rõ ràng chứng minh siêu cấp đặc công từ thế kỷ 21 là Sở Kiều vẫn hơn một chút.
“Kiều Kiều!” Lý Sách vội vàng tiến lên ôm cổ nàng, hưng phấn kêu to: “Nàng quá tuyệt vời!”
Sở Kiều bất động thanh sắc chậm rãi đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn về phía rừng sâu, nhàn nhạt nói:“Đều ra đi.”
Lý Sách sửng sốt, sắc mặt nhất thời lạnh đi, quay đầu nhìn lại thì thấy có thêm bốn hắc y nhân chậm rãi đi ra, chiến đao còn chưa rời vỏ, hiển nhiên là vừa mới tới.
Bốn người nhìn thiếu nữ với vóc người nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bọn họ và sáu người vừa rồi bất quá chỉ cách nhau mười mấy bước nhưng lúc đến kịp thì phe mình đã năm chết một bị thương. Thiếu nữ mảnh mai nhìn như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào này đến đột cùng là có trình độ chiến đấu mạnh đến cỡ nào?
Sở Kiều miệt thị nhìn bốn gã đối diện, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Là từng người một hay tất cả cùng lên?”
Bốn gã không đáp mà chỉ cẩn thận rút chiến đao ra thủ thế, cũng không dám lỗ mãng tiếng công.
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, ném kiếm Phá Nguyệt trong tay xuống đất, nói: “Đối phó với mấy người các ngươi, bổn cô nương tay không cũng đủ.”
Bốn gã nhất thời cả kinh nhưng ngay sau đó trong mắt liền lộ vẻ mừng rỡ như điên, thầm nghĩ thiếu nữ này đầu bị làm sao rồi mới muốn tay không đối phó với bọn họ, gặp nhiều kẻ ngu nhưng chưa từng thấy ai ngu như vậy, quả thực là không biết sống chết. Bốn gã thân là thích khách nên cũng không màng đến đạo nghĩa giang hồ gì đó, lập tức quát lên xông đến, e để lỡ thời cơ nên không chút khách khí tiến công.
Lưỡi đao bén nhọn cùng đao khí bức người mang theo hàn mang tiến đến gần Sở Kiều nhưng nàng vẫn đứng yên như cũ, sắc mặt tĩnh táo, khóe miêng mỉm nụ cười lạnh, tựa hồ như hoàn toàn không để đối phương vào trong mắt. Bốn hắc y nhân trong bụng mừng rỡ, không còn chút do dự xông lên, khí thế kinh người mạnh mẽ như sấm.
Song ngay lúc đó, Sở Kiều lại đột nhiên cử động, cổ tay nàng vung lên, bốn phi đao sắc bén nhất thời bắn ra như làm ảo thuật. Lưỡi phi đao tinh xảo bóng loáng như gương, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng bốn gã thích khách hiện giờ đã không còn lúc nhàn nhã thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kia. Bọn chúng nhất thời đại biến sắc mặt, hoảng sợ mở to hai mắt. Ám khí đã lao đến trước mặt, có muốn lui về phía sau cũng đã không kịp. Bốn thanh phi đao như bùa đòi mạng lao đến, khoảng cách gần khiến tốc độ cùng lực đạo được nhân thêm mấy phần, đồng loạt chui vào họng bốn gã, ngăn chặn hai tiếng ‘rút lui’ còn chưa ra khỏi họng.
Mắt thấy bốn gã thích khách trong chớp mắt đã bị giải quyết, Lý Sách xanh mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, một lát sau mới thốt ra được một câu đầy đủ: “Kiều Kiều, nàng thật gian xảo!”
Cũng không rõ những lời này là ca ngợi hay châm chọc, Sở Kiều lạnh lùng liếc Lý Sách một cái, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“A! Miệng vết thương lại chảy máu!”
Sở Kiều đã không còn sức để ý tới Lý Sách, nhìn gã thích khách bị thương chưa chết ở đằng xa, ra lệnh cho nam nhân tứ chi đang quơ loạn kia, “Đi, giết chết tên còn sống.”
“Được!” Lý Sách khẽ đáp ứng một tiếng, sờ soạn hồi lâu rồi mò được một tảng đá, ôm nó chạy đến chỗ gã thích khách nằm hôn mê.
“Hừ, dám đánh lén bổn thái tử, giờ bổn thái tử sẽ đưa ngươi đi tây thiên.” Dứt lời Lý Sách giơ hòn đá lên đánh xuống.
Một tiếng hét thảm thiết nhất thời vang lên, Sở Kiều nhíu chặt mày, Lý Sách cũng lộ vẻ ngại ngùng, hắn tràn đầy tự tin ra tay nhưng chẳng những không đánh chết người nọ, ngược lại đánh tỉnh hắn. Gã thích khách bị đau liền lớn tiếng kêu lên, tiếng kêu vang thật xa, e địch nhân ở vài dặm gần đây đều có thể nghe được tiếng mà mò đến.
Ánh mắt hiện giờ của Sở Kiều đã không thể dùng hai từ ‘tức giận’ mà hình dung nữa rồi, Lý Sách luống cuống đưa tay bịt miệng thích khách, tay còn lại ầm ầm nên tảng đá xuống. Chỉ chốc lát sau đầu gã thích khách đã bị đánh nát, nhìn không ra diện mạo.
Sở Kiều nhìn mà không khỏi có chút thương cảm cho gã thích khách kia. Hắn võ nghệ bất phàm nhưng lại chết trong tay một gã ngốc như Lý Sách, hơn nữa còn chết một cách bi thảm như vậy.
“Kiều Kiều.” Lý Sách xoa xoa hai tay, ngại ngùng quay lại, nói một cách lấy lòng: “Nàng còn có thể bước đi không?”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, chống bao kiếm đứng dậy.
Bên tai truyền đến tiếng thác nước rung trời, chân trời đầy ánh đuốc, bốn phương tám hướng đều là kẻ, cứu binh của hoàng đế tới đâu còn chưa rõ, hết thảy cũng không thể kinh thường.
“Kiều Kiều, chiêu vừa rồi của nàng thật lợi hại, có thể dạy ta không?”
“Kiều Kiều, nàng nói xem mấy tên bị nàng bắn phi đao có tức chết không? Ta thấy có hai tên mắt còn mở trừng trừng, nhất định là chết không nhắm mắt.”
“Kiều Kiều…”
“Câm miệng!” Sở Kiều tức giận quát lên.
Nàng cẩn thận chăm chú tiến về phía trước, tựa hồ như đã quên mất ý định giết Lý Sách vừa rồi. Trong đầu nàng đang nhớ lại cảnh Lý Sách xông ra đỡ cú đớp của con chó săn vừa rồi cho mình, vết thương dài hơn một tấc vẫn còn lưu lại trên cổ tay hắn.
Thôi đi, coi như là làm phước, cho hắn sống lâu thêm một chút.
Giờ khắc này Lý Sách theo ở đằng sau không ý thức được một màn anh hùng cứu mỹ nhân kia đã cứu mạng mình. Hắn đang tức giận nhìn vết thương dữ tợn trên cổ tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm: “Trong cung của ta cũng có nuôi một đàn chó lớn, tùy tiện thả ra một con cũng đủ đánh thắng đám chó kia.”
Đêm lạnh tối mịt, đường đi khó lần, mặt đất lởm chởm đá, Lý Sách cẩn thận đi theo sau thiếu nữ. Vị thái tử trước giờ chưa ăn khổ âu sầu cau mày: “Liệu Hạ hoàng có phái người tới cứu chúng ta không?”
Thiếu nữ không đáp lời, Lý Sách cũng không trông mong nàng sẽ tán gẫu với mình mà tự mình lải nhải cái gì trời quá lạnh, địa phương quỷ quái vân vân và vân vân.
“Sẽ có.”
Một tiếng khẳng định trầm nhất thời vang lên, Lý Sách sửng sốt, ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi lại:“Nàng nói cái gì?”
Đám người vừa rồi không nhận ra nàng, vậy thì không phải là người của Đại Đồng Hành. Như vậy Yến Tuân nhất định đang trên đường đến cứu nàng.
“Nhất định sẽ.” Sở Kiều trầm giọng nói, ánh mắt kiên định lộ quang mang sáng như sao.
Khi đó Lý Sách có lẽ vẫn không rõ loại tia sáng này là gì, nhiều năm sau đến khi hiểu rõ thì biết bản thân đã vĩnh viễn mất đi cơ hội nhận được ánh mắt đó.
Có một loại tình cảm, vô luận qua bao nghịch cảnh hay thuận cảnh, vô luận trải qua bao nhiêu mưa gió nước lửa hay núi đao biển lửa cũng sẽ không bị mài mòn, kể cả thời gian. Tên của nó chính là ‘tín nhiệm.’
“Thế tử!” A Tình ghìm chặt chiến mã, nhìn về phía nam nhân mặc áo đen trước mặt, lo lắng nói:“Kiêu kỵ binh cùng lục doanh quân đang ở đằng trước, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?”
“Hây!” Nam nhân không nói tiếng nào, vung roi thúc ngựa, vạt áo choàng tung bay trong gió. Yến thế tử tám năm không ra khỏi thành hiện giờ đang tiêu sái phi ngựa rời thành, trực tiếp chạy thẳng vào trong thảo nguyên vô tận.
“A Sở đang đợi ta.” Trong bóng tối, nam tử cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Ta phải mau tới.”
Gió đêm lạnh lẽo, trận mưa nhỏ trước nửa đêm đã khiến nhiệt độ giảm xuống một cách cấp tốc. Sở Kiều và Lý Sách thậm chí cũng không dám đốt lửa để đề phòng bị người phát hiện, chỉ có thể ẩn mình trong một bụi rậm ẩm thấp.
Sở Kiều ngồi bệt xuống đất, xương cốt toàn thân rã rời, trên người chi chít vết thương không ngừng rỉ máu, đau đớn không thể tả. Bả vai bị tên cắm sâu vào, chỉ cần cử động hơi mạnh sẽ đau đến tê tâm liệt phế, mất máu quá nhiều khiến cả người nàng như vô lực, chỉ muốn ngã xuống mà ngủ. Nhưng nhiều năm khổ luyện cùng kinh nghiệm đã dạy cho nàng biết, hiện tại là thời điểm chạy trốn tốt nhất, nếu bây giờ nằm xuống thì sẽ không có cơ hội tỉnh lại.
“Kiều Kiều?”
Bên tai vang lên tiếng của Lý Sách, trên vai chợt có một ngoại bào khoác lên, Sở Kiều nhướng mày, ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng ở bên cạnh, vẫn như cũ cười híp mắt nói: “Áo của ta khô rồi.”
Y phục Lý Sách đã không còn mùi thơm, hơn nửa ngày ngâm ở dưới sông cộng thêm chạy trốn trong rừng khiến nó trở thành một khối vải rách nhăm nhúm đầy vết máu khô không rõ là máu của hắn hay là của sát thủ.
Sở Kiều khẽ động thân, đầu vai lập tức rỉ máu, Lý Sách cả kinh, khuôn mặt tái nhợt chợt tắt nụ cười, luống cuống đưa tay bịt vết thương, sốt ruột nói: “Lại chảy máu, làm sao bây giờ?”
“Không việc gì.” Sở Kiều cau mày, xé một góc áo băng bó qua loa rồi trần giọng nói: “Ngươi ngồi xuống trước đã.”
“Hả?” Lý Sách mở to hai mắt, khó hiểu hỏi lại.
“Ngồi xuống trước!” Sở Kiều không nhịn được nhíu mày, giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn khí thế mười phần, “Chúng ta không có nhiều thời gian, phải tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Ờ.” Lý sách thành thực ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Kiều Kiều, nàng có biết đám người kia là ai không?”
“Nếu ngươi còn tinh thần như vậy thì chạy bộ mấy vòng đi, còn dám ầm ĩ quấy rầy ta nghỉ ngơi thì sẽ giết chết ngươi trước, tránh cho ngươi lát nữa làm vướng chân ta.”
Vị thái tử Biện Đường lập tức câm như hến, rụt cổ lại ngồi yên một chỗ nhưng hai mắt vẫn không an phận nhìn loạn.
Dĩ nhiên Sở Kiều cũng muốn biết là ai! Nhưng phạm vi mục tiêu quá rộng khiến nàng nhất thời chưa bắt được đầu mối.
Nếu Lý Sách bị ám sát mà chết ở bên ngoài thành Chân Hoàng, Biện Đường nhất định sẽ làm khó dễ, khi đó chiến sự giữa Đại Hạ và Biện Đường là chuyện không thể tránh né. Hai đại quốc khai chiến, nước được lợi nhất chính là Hoài Tống luôn an phận ở duyên hải phía Đông và Khuyển Nhung ở biên cương Tây Bắc. Nhất là Hoài Tống với nền kinh tế phồn vinh cùng sản lượng lương thực dồi dào nhất thời sẽ trở thành đối tượng mượn sức trước tiên của hai nước, khi đó Hoài Tống cũng sẽ nhân chiến sự này mà phất lên, trở thành nước có địa vị chiến lược.
Còn dựa vào cục diện chính trị mà nói thì Lý Sách chết đi thì hoàng thất Biện Đường sẽ không người kế tục, chi thứ Lý thị sẽ có cơ hội kế vị. Đám huynh đệ của Đường vương sẽ thuận lý thành chương trở thành người thừa kế, lên ngôi nắm giữ Biện Đường.
Từ đó nhìn lại, có thực lực làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ hoàng thất Đại Hạ thì chỉ có các đại thế gia. Dù sao hiện giờ Mục Hợp thị mới vừa rơi đài, Yến Tuân mượn đao giết người liên tục diệt trừ Mục Hợp Tây Phong cùng Ngụy Thư Du, các đại thế gia khó tránh khỏi chuyện thỏ tử hồ bi (một người bị nạn thì người khác có liên quan cũng khổ theo). Từ trước đến nay chính quyền Đại Hạ được ổn định phần lớn đều do binh quyền hoàng thất luôn song hành với lực lượng của các đại thế gia, một khi cán cân quyền lực bị mất thăng băng, tất sẽ xảy ra chính biến đẫm máu. Đám cáo già như Ngụy Quang và Gia Cát Mục Thanh không thể không nhìn ra nguy cơ ảnh hưởng đến sự phồn thịnh của gia tộc, tất sẽ đứng ra khơi mào chiến loạn trước tiên, sau đó khiến Hạ hoàng không thể dựa vào bọn họ rồi nhân cơ hội thâu tóm binh quyền.
Nhưng Sở Kiều lo lắng nhất chính là chuyện này vốn do Yến Tuân chủ trì cho người của Đại Đồng Hành thực hiện. Nếu quả thật chính là như vậy thì tình huống hiện tại của nàng sẽ tương đối khó xử.
Toàn thành Chân Hoàng có lẽ chỉ có mình Sở Kiều là chân chính biết rõ thực lực của Yến Tuân. Từ góc độ của Yến Tuân nhìn lại, giết Lý Sách cũng làm một chiến lược không tệ. Lý Sách chết sẽ khiến đế đô đại loạn, tín nhiệm giữa hoàng thất cùng các đại thế gia sẽ rạn nứt trong nháy mắt, làm dấy lên chiến sự giữa Biện Đường cùng Đại Hạ, Hoài Tống nơi duyên hải và Khuyển Nhung ở phía Bắc cũng sẽ nhân cơ hội vùng lên, cả đại lục sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh. Khi đó Hạ hoàng tất sẽ không rảnh tay đối với Yến Tuân, thậm chí còn phải dựa vào binh lực của Bắc Yến để đối kháng với quân Khuyển Nhung phương Bắc. Như vậy Yến Tuân chỉ một thoáng liền sẽ ở thế trên, hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Nếu thực sự là do Yến Tuân làm thì quá dễ dàng rồi, nàng chỉ cần lập tức giết chết Lý Sách rồi nghĩ cách hắt nước bẩn lên đầu các đại thế gia?
Còn nếu như không phải là do Yến Tuân gây nên thì kết quả cũng có lợi cho Bắc Yến. Theo toàn cục mà nghĩ thì nàng không phải nên tương kế tựu kế, nắm bắt thời cơ mà hành sự?
Châm ngôn của đặc công là luôn phải suy nghĩ cho đại cục, bất cứ tình huống nào cũng phải không tiếc hy sinh để đạt được lợi ích lớn nhất.
Sở Kiều chậm rãi nắm chặt tay, thủy thủ phát ra ánh sáng lạnh lẽo bên hông cơ hồ như khảm vào da thịt. Nàng không muốn nghĩ tới khi nãy mình làm thế nào lên được bờ sau khi hôn mê, không muốn nghĩ tới hình dáng Lý Sách luôn lảo đảo theo sát mình trong rừng, không muốn nghĩ tới hắn liên tục sốt rột la lên vì lo lắng cho nàng.
Dù sao nếu không có nàng hắn cũng đã sớm bỏ mạng trong đợt tập kích vừa rồi.
Có ơn tất báo, trời cao rất công bằng.
Sở Kiều từ từ nheo mắt lại, bàn tay đưa về phía chủy thủy bên hông, nhanh chóng bình tĩnh xóa bỏ cảm xúc không thực tế trong đầu. Nàng vẫn biết mình nên làm cái gì, giống như một binh sĩ tiến hành thực thi nhiệm vụ. Tám năm nay nàng luôn tâm tâm niệm niệm việc trở về Bắc Yến cùng Yến Tuân, ngoài ra không còn muốn gì hơn.
Lưỡi đao in hoa văn chìm sắc lạnh, chuôi đao khéo léo vừa tay được bọc bằng vải bông, kỹ thuật rèn đao công nghệ cao vượt thời đại. Thời điểm Sở Kiều mò tay đến chủy thủ, trong đầu liền lập tức thanh tỉnh, tất cả cảm xúc không nên có đều thoáng cái không cánh mà bay, nhất thời khôi phục lại tâm tình máu lạnh vốn có của một đặc công.
Nàng cong ngón giữa cùng ngón trỏ lại kẹp lấy chuôi đao, rút ra xoay vòng, chuẩn bị ra tay. Nhưng trong nháy mắt, Lý Sách đột nhiên nhào người đến, kinh hoảng hét lớn: “Kiều Kiều, cẩn thận!”
Một con chó săn to lớn chợt lao đến từ sau lưng Sở Kiều, trong khoảng khắc cực nhanh liền cắn phập vào cổ tay Lý Sách đang che ở trước người nàng. Sau khi Lý Sách khụy xuống, một con chó khắc nhảy ra cũng nhào tới. Chủy thủ trong tay Sở Kiều không đổi phương hướng, thuận thế đâm vào động mạch cổ nó cắt một đường dài sâu hoắm.
Máu tung tóe bắn ra, Sở Kiều xoay người đá một cước vào bụng một con khác khiến nó văng sang một bên, nhất thời kêu lên thảm thiết.
Sáu hắc y nhân che mặt xông ra từ trong rừng, ánh mắt hung ác cùng cước bộ trầm ổn vừa nhìn liền biết chính là cao thủ. Sở Kiều chậm rãi tiến lên một bước, kéo Lý Sách rất can trường không hề kêu thành tiếng ra phía sau, rút trường kiếm Phá Nguyệt bên hông ra, lạnh lùng nhìn sáu người.
Cao thủ giao chiến tốc độ nhanh đến cực đỉnh, sáu thanh đao lập tức ra khỏi vỏ. Bên dưới ánh trăng lành lạnh, hai tên đứng trước nhất thời quát lớn lao về phía thiếu nữ, chiến đao vung thành một vòng cung gọn lẻm, khí độ lôi đình.
Sở Kiều nghiêng người, một tay che chở Lý Sách, tay còn lại vung bảo kiếm lên, khi đao ảnh của đối phương như sắp bổ xuống đầu nàng thì lưỡi kiếm trong tay nàng chợt đổi hướng, thế kiếm như chẻ tre trong nháy mắt đã chém đứt chiến đao hai gã áo đen. Nàng thuận thế liền lập tức chém vào vai một gã, chân phải đá mạnh vào hạ nhân gã khác, tay trái cũng đồng thời quắp chặt vào gáy đối phương. Một tiếng *rắc* thanh thúy vang lên, gã kia còn chưa kịp kêu thảm một tiếng đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, hòa thành một thi thể không sức sống.
Trong khoảng khắc, một chết một bị thương, lực chiến đấu thực siêu cường. Ngay sau đó, bốn hắc y nhân còn lại liền lập tức xông lên, hai gã tấn công Sở Kiều, hai gã còn lại vây lấy Lý Sách.
Sở Kiều nhanh chóng xoay người định tiến lên bảo vệ Lý Sách thì lại bị đối phương cản đường. Nàng liếc mắt sang thì nhìn thấy một gã thích khách đang vung đao chém về phía Lý Sách, nhất thời nhướng mày mạnh mẽ vung kiếm Phá Nguyệt. Lưỡi kiếm kéo theo cuồng phong đập vào gáy hai thích khách trước mặt, nhanh chóng đánh gãy xương cổ bọn họ. Hai gã thích khách còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm, máu tươi bắn ra, đầu vỡ toang, thân ngã xuống trên mặt đất không còn nhúc nhích.
Cùng lúc đó, một tiếng thét lớn truyền ra từ tên thích khách đang vung đao tấn công Lý Sách, gã mắt thấy đã đắc thủ là một lưỡi kiếm đột nhiên bay tới từ sau lưng xuyên qua trước ngực hắn. Máu từ tim tuôn ra xối xả, mũi đao xuyên thấu rồi vững vàng dừng ngay ở trước mặt Lý Sách.
Lý Sách sợ đến tái mặt, còn chưa kịp hét lên thì một gã sát thủ khác đã nhào đến. Trong khoảng khắc cực nhanh, bảo kiếm Phá Nguyệt cắm trên ngực gã thích khách được rút ra, bóng dáng thiếu nữ như cơn lốc xoay chiều chém đứt cổ tay đối phương, lưỡi kiếm vừa đảo lại liền đâm thẳng vào bụng hắn.
Động tác của nàng mau lẹ mà lưu loát như nước chảy mây trôi, gã thích khách một giây trước còn hùng hùng hổ hổ đã hai mắt trợn trừng, chỗ bụng bị đâm một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa.
Thiếu nữ xoay người lại, gió lạnh chậm rãi phả lên người nàng, sợi tóc nhuốm máu chảy từng giọt một. Từ lúc đối phương xuất hiện cho đến giờ bất quá chỉ là vài cái chớp mắt, nhưng so sánh dũng khí, nhãn lực, tốc độ cùng thân thủ đã rất rõ ràng chứng minh siêu cấp đặc công từ thế kỷ 21 là Sở Kiều vẫn hơn một chút.
“Kiều Kiều!” Lý Sách vội vàng tiến lên ôm cổ nàng, hưng phấn kêu to: “Nàng quá tuyệt vời!”
Sở Kiều bất động thanh sắc chậm rãi đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn về phía rừng sâu, nhàn nhạt nói:“Đều ra đi.”
Lý Sách sửng sốt, sắc mặt nhất thời lạnh đi, quay đầu nhìn lại thì thấy có thêm bốn hắc y nhân chậm rãi đi ra, chiến đao còn chưa rời vỏ, hiển nhiên là vừa mới tới.
Bốn người nhìn thiếu nữ với vóc người nhỏ nhắn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Bọn họ và sáu người vừa rồi bất quá chỉ cách nhau mười mấy bước nhưng lúc đến kịp thì phe mình đã năm chết một bị thương. Thiếu nữ mảnh mai nhìn như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào này đến đột cùng là có trình độ chiến đấu mạnh đến cỡ nào?
Sở Kiều miệt thị nhìn bốn gã đối diện, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Là từng người một hay tất cả cùng lên?”
Bốn gã không đáp mà chỉ cẩn thận rút chiến đao ra thủ thế, cũng không dám lỗ mãng tiếng công.
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, ném kiếm Phá Nguyệt trong tay xuống đất, nói: “Đối phó với mấy người các ngươi, bổn cô nương tay không cũng đủ.”
Bốn gã nhất thời cả kinh nhưng ngay sau đó trong mắt liền lộ vẻ mừng rỡ như điên, thầm nghĩ thiếu nữ này đầu bị làm sao rồi mới muốn tay không đối phó với bọn họ, gặp nhiều kẻ ngu nhưng chưa từng thấy ai ngu như vậy, quả thực là không biết sống chết. Bốn gã thân là thích khách nên cũng không màng đến đạo nghĩa giang hồ gì đó, lập tức quát lên xông đến, e để lỡ thời cơ nên không chút khách khí tiến công.
Lưỡi đao bén nhọn cùng đao khí bức người mang theo hàn mang tiến đến gần Sở Kiều nhưng nàng vẫn đứng yên như cũ, sắc mặt tĩnh táo, khóe miêng mỉm nụ cười lạnh, tựa hồ như hoàn toàn không để đối phương vào trong mắt. Bốn hắc y nhân trong bụng mừng rỡ, không còn chút do dự xông lên, khí thế kinh người mạnh mẽ như sấm.
Song ngay lúc đó, Sở Kiều lại đột nhiên cử động, cổ tay nàng vung lên, bốn phi đao sắc bén nhất thời bắn ra như làm ảo thuật. Lưỡi phi đao tinh xảo bóng loáng như gương, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng bốn gã thích khách hiện giờ đã không còn lúc nhàn nhã thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kia. Bọn chúng nhất thời đại biến sắc mặt, hoảng sợ mở to hai mắt. Ám khí đã lao đến trước mặt, có muốn lui về phía sau cũng đã không kịp. Bốn thanh phi đao như bùa đòi mạng lao đến, khoảng cách gần khiến tốc độ cùng lực đạo được nhân thêm mấy phần, đồng loạt chui vào họng bốn gã, ngăn chặn hai tiếng ‘rút lui’ còn chưa ra khỏi họng.
Mắt thấy bốn gã thích khách trong chớp mắt đã bị giải quyết, Lý Sách xanh mặt hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, một lát sau mới thốt ra được một câu đầy đủ: “Kiều Kiều, nàng thật gian xảo!”
Cũng không rõ những lời này là ca ngợi hay châm chọc, Sở Kiều lạnh lùng liếc Lý Sách một cái, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“A! Miệng vết thương lại chảy máu!”
Sở Kiều đã không còn sức để ý tới Lý Sách, nhìn gã thích khách bị thương chưa chết ở đằng xa, ra lệnh cho nam nhân tứ chi đang quơ loạn kia, “Đi, giết chết tên còn sống.”
“Được!” Lý Sách khẽ đáp ứng một tiếng, sờ soạn hồi lâu rồi mò được một tảng đá, ôm nó chạy đến chỗ gã thích khách nằm hôn mê.
“Hừ, dám đánh lén bổn thái tử, giờ bổn thái tử sẽ đưa ngươi đi tây thiên.” Dứt lời Lý Sách giơ hòn đá lên đánh xuống.
Một tiếng hét thảm thiết nhất thời vang lên, Sở Kiều nhíu chặt mày, Lý Sách cũng lộ vẻ ngại ngùng, hắn tràn đầy tự tin ra tay nhưng chẳng những không đánh chết người nọ, ngược lại đánh tỉnh hắn. Gã thích khách bị đau liền lớn tiếng kêu lên, tiếng kêu vang thật xa, e địch nhân ở vài dặm gần đây đều có thể nghe được tiếng mà mò đến.
Ánh mắt hiện giờ của Sở Kiều đã không thể dùng hai từ ‘tức giận’ mà hình dung nữa rồi, Lý Sách luống cuống đưa tay bịt miệng thích khách, tay còn lại ầm ầm nên tảng đá xuống. Chỉ chốc lát sau đầu gã thích khách đã bị đánh nát, nhìn không ra diện mạo.
Sở Kiều nhìn mà không khỏi có chút thương cảm cho gã thích khách kia. Hắn võ nghệ bất phàm nhưng lại chết trong tay một gã ngốc như Lý Sách, hơn nữa còn chết một cách bi thảm như vậy.
“Kiều Kiều.” Lý Sách xoa xoa hai tay, ngại ngùng quay lại, nói một cách lấy lòng: “Nàng còn có thể bước đi không?”
Sở Kiều lạnh lùng nhìn hắn một cái, chống bao kiếm đứng dậy.
Bên tai truyền đến tiếng thác nước rung trời, chân trời đầy ánh đuốc, bốn phương tám hướng đều là kẻ, cứu binh của hoàng đế tới đâu còn chưa rõ, hết thảy cũng không thể kinh thường.
“Kiều Kiều, chiêu vừa rồi của nàng thật lợi hại, có thể dạy ta không?”
“Kiều Kiều, nàng nói xem mấy tên bị nàng bắn phi đao có tức chết không? Ta thấy có hai tên mắt còn mở trừng trừng, nhất định là chết không nhắm mắt.”
“Kiều Kiều…”
“Câm miệng!” Sở Kiều tức giận quát lên.
Nàng cẩn thận chăm chú tiến về phía trước, tựa hồ như đã quên mất ý định giết Lý Sách vừa rồi. Trong đầu nàng đang nhớ lại cảnh Lý Sách xông ra đỡ cú đớp của con chó săn vừa rồi cho mình, vết thương dài hơn một tấc vẫn còn lưu lại trên cổ tay hắn.
Thôi đi, coi như là làm phước, cho hắn sống lâu thêm một chút.
Giờ khắc này Lý Sách theo ở đằng sau không ý thức được một màn anh hùng cứu mỹ nhân kia đã cứu mạng mình. Hắn đang tức giận nhìn vết thương dữ tợn trên cổ tay trắng nõn, buồn bực lầm bầm: “Trong cung của ta cũng có nuôi một đàn chó lớn, tùy tiện thả ra một con cũng đủ đánh thắng đám chó kia.”
Đêm lạnh tối mịt, đường đi khó lần, mặt đất lởm chởm đá, Lý Sách cẩn thận đi theo sau thiếu nữ. Vị thái tử trước giờ chưa ăn khổ âu sầu cau mày: “Liệu Hạ hoàng có phái người tới cứu chúng ta không?”
Thiếu nữ không đáp lời, Lý Sách cũng không trông mong nàng sẽ tán gẫu với mình mà tự mình lải nhải cái gì trời quá lạnh, địa phương quỷ quái vân vân và vân vân.
“Sẽ có.”
Một tiếng khẳng định trầm nhất thời vang lên, Lý Sách sửng sốt, ngẩng đầu lên khó hiểu hỏi lại:“Nàng nói cái gì?”
Đám người vừa rồi không nhận ra nàng, vậy thì không phải là người của Đại Đồng Hành. Như vậy Yến Tuân nhất định đang trên đường đến cứu nàng.
“Nhất định sẽ.” Sở Kiều trầm giọng nói, ánh mắt kiên định lộ quang mang sáng như sao.
Khi đó Lý Sách có lẽ vẫn không rõ loại tia sáng này là gì, nhiều năm sau đến khi hiểu rõ thì biết bản thân đã vĩnh viễn mất đi cơ hội nhận được ánh mắt đó.
Có một loại tình cảm, vô luận qua bao nghịch cảnh hay thuận cảnh, vô luận trải qua bao nhiêu mưa gió nước lửa hay núi đao biển lửa cũng sẽ không bị mài mòn, kể cả thời gian. Tên của nó chính là ‘tín nhiệm.’
“Thế tử!” A Tình ghìm chặt chiến mã, nhìn về phía nam nhân mặc áo đen trước mặt, lo lắng nói:“Kiêu kỵ binh cùng lục doanh quân đang ở đằng trước, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?”
“Hây!” Nam nhân không nói tiếng nào, vung roi thúc ngựa, vạt áo choàng tung bay trong gió. Yến thế tử tám năm không ra khỏi thành hiện giờ đang tiêu sái phi ngựa rời thành, trực tiếp chạy thẳng vào trong thảo nguyên vô tận.
“A Sở đang đợi ta.” Trong bóng tối, nam tử cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Ta phải mau tới.”
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi