Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Quyển 1 - Chương 5: Ngậm máu nuốt cay
Sắc trời dần tối, gió Bắc gào thét càng thêm dữ dội, lạnh đến ghê người, xuyên đến cốt tủy, thổi tung tuyết rơi lả tả đầy trời, giống như một con quái thú đang phát điên.
Bọn hạ nhân Gia Cát gia đang quét dọn bãi săn, bọn họ dùng xẻn xúc những thi thể bé nhỏ kia ném lên xe ngựa. Cách đó không xa, một cái hố to được đào lên, dự định là chỗ mai táng đám hài tử và cả bọn súc sinh kia. Loại sinh mạng vặt vãnh này giống như bong bóng, các chủ nhân có tiền chơi một lần là chán, cho nên tất cả đều bị ném xuống hố, châm lửa đốt, bốc lên khói đen đặc.
Kinh Nguyệt Nhi khoác một tấm bao bố rách nát, vô cùng an tĩnh cúi thấp đầu, lẳng lặng ngồi dựa vào thành lồng tre. Nàng bị thương rất nặng, vết thương này cho dù là ở trên người một người trưởng thành cũng chưa chắc có thể khiến họ nhẫn nại không lên tiếng, chính vì thế nên bọn hạ nhân đều cho rằng nàng có lẽ sẽ chết rất mau. Nhưng sau khi đến xem nhiều lần, bọn họ thấy trên ngực đứa trẻ kia khẽ phập phồng, như được một sinh lực kỳ dị chống đỡ mà vẫn sống. Vì thế bọn họ cũng không có ném nàng vào hố chôn, lúc rời đi lại đem nàng nhốt vào lồng tre.
Lồng tre lúc trước vốn chật chội không chịu nổi giờ lại vô cùng trống trải, tất cả những đứa trẻ khác đều đã chết, chỉ còn lại có một đứa. Bọn hạ nhân đều cảm thán đứa trẻ này vận khí thật tốt, đồng thời cũng nhịn không được lặng lẽ quay đầu sang cẩn thận đánh giá nàng thêm mấy lần. Mặc dù không nói ra lời, nhưng bọn họ cũng nhạy cảm nhận ra đứa trẻ này có cái gì không giống với lúc trước.
Cửa chính hoàng thành được mở rộng, Gia Cát gia có thế lực và địa vị rất lớn ở Đại Hạ, hộ quân thủ thành vô cùng cung kính xem xét lệnh bài của đám người Gia Cát Hoài, sau đó còn cúi đầu khom lưng để cho bọn họ vào thành.
Kinh Nguyệt Nhi không biết đã qua bao lâu, xe ngựa không ngừng đung đưa, nàng không ngẩng đầu lên mà cũng không có chút tri giác nào. Mặt trời đã lên cao nhưng gió lại rất lạnh, tiếng gió hiu hiu như tiếng than khóc, luồn vào khe hở lồng tre phả lên thân thể quần áo đơn bạc của nàng, đau như cắt da cắt thịt.
Vượt qua đường lớn Cửu Uy chính là quảng trường Tử Vi bên trong thành, quảng trường này được đặt tên theo Tử Vi hoàng hậu, quốc mẫu khai quốc của Đại Hạ, suốt bốn trăm năm nơi này mơ hồ đã trở thành thánh địa của Đại Hạ, người đi qua đây đều phải đứng giữa quảng trường hướng về Tử Vi cung ba lạy chín gõ để bày tỏ sự tôn sùng.
Đám hạ nhân của Gia Cát gia rối rít xuống xe, cẩn thận dập đầu về hướng Tử Vi cung. Ngay lúc đó liền có tiếng ngựa hí réo rắt, một giọng nói chậm rãi vang lên: “Các ngươi là hạ nhân nhà ai, tại sao lại chắn giữa đường lớn?”
Chu Thuận đứng dậy, nhìn thấy người nọ liền cất đi vẻ cao ngạo, bộ dạng phục tùng vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Thì ra là Thư Diệp công tử, mau mau nhường đường cho công tử.”
Đoàn xe của Gia Cát gia nhanh chóng tránh ra nhường ra một con đường, tiếng vó ngựa tiến đến gần. Lúc đi ngang qua Kinh Nguyệt Nhi, nam tử đột nhiên ồ lên một tiếng rồi lập tức dừng lại hỏi: “Các ngươi bị sói tập kích?”
Chu Thuận sửng sốt, vội vàng đáp: “Hồi công tử… không phải, chỉ là một nô lệ, không có gì đáng ngại.”
Thư Diệp không để ý đến Chu Thuận mà chỉ nhìn Nguyệt Nhi ở trong lồng tre, hắn chậm rãi khom người xuống, hòa nhã nói: “Hài tử, ngẩng đầu lên.”
*Chát*, một ngọn roi đột nhiên xuyên qua lồng tre hung hăng quất lên người Kinh Nguyệt Nhi, cô bé chấn động cả người, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn về phía người cầm roi.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thư Diệp nhăn trán, nghiêng đầu trầm giọng hỏi.
Chu Thuận nhất thời có chút sợ, vội vàng giải thích: “Đứa… đứa nô lệ này lớn mật, dám không làm theo lời của công tử…”
“Tên ngươi là Chu Thuận, đúng không?” Một giọng nói mềm nhũn đột nhiên vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng lại lộ ra vẻ bình thản cùng tĩnh táo.
Chu Thuận cùng Thư Diệp cũng kỳ quái xoay đầu lại nhìn đứa trẻ vừa bị đánh. Chu Thuận líu lưỡi lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Trên gương mặt nho nhỏ của Kinh Nguyệt Nhi đầy máu đen, nhưng đôi mắt to trắng đen rõ ràng lại vô cùng thanh tú. Cô bé trầm tĩnh lập lại: “Ta mới vừa nghe người khác gọi ngươi là Chu Thuận, đây là tên của ngươi, có đúng không?”
Chu Thuận chậm rãi nhíu mày, nói: “Đúng thì sao?”
“Không có gì.” Đứa trẻ lắc đầu, vươn cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị đánh, gật đầu đáp: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Chu Thuận nhất thời giận dữ, vừa định quát mắng thì nhìn thấy Thư Diệp nở nụ cười. Hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao ngất, tiêu sái lỗi lạc, một thân trường bào nguyệt sắc bằng gấm thêu hoa văn tường vân*, ung dung hoa lệ mà không khoa trương.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Kinh Nguyệt Nhi, cuối cùng cười nói: “Hài tử, có thể nói cho ta biết tên của cô bé không?”
Nguyệt Nhi nhìn thẳng vào hai mắt của Thư Diệp, ngay sau đó lắc đầu, giọng nói vẫn có chút non nớt như cũ, nhưng ánh mắt lại hết sức trịnh trọng nên thoạt nhìn có chút tức cười, cô bé thành thật nói: “Chờ đến khi ta không ở trong lồng tre mà nhìn ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết.”
Thư Diệp nghe vậy, ánh mắt nhất thời giương lên. Hắn quay đầu cười nói với Chu Thuận: “Tiểu nô lệ này chính là bằng hữu của ta, ngươi không được khi dễ cô bé.”
Chu Thuận liếc mắt nhìn Kinh Nguyệt Nhi một cái rồi gật đầu đáp ứng.
“Tiểu cô nương, ta sẽ chờ đến ngày cô bé có thể nói tên cho ta biết. Trước đó nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Kinh Nguyệt Nhi gật đầu, Thư Diệp công tử ôn hòa cười một tiếng rồi thúc ngựa rời khỏi quảng trường Tử Vi. Chu Thuận sắc mặt khó coi ra lệnh cho đoàn người tiếp tục lên đường, một lúc sau liền đến phủ Gia Cát.
Khuôn viên phủ Gia Cát vô cùng rộng lớn, vừa vào cửa Chu Thuận liền giao Nguyệt Nhi cho hai tên tạp dịch. Sau khi phân phó mấy câu, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Khóa cửa lạch cạch mở ra, Kinh Nguyệt Nhi liền bị đẩy vào phòng. Không đợi nàng bỏ dậy, cửa phòng đã bị khóa chặt lại.
Trong phòng tối đen một mảnh, trong góc có một đống củi lớn, còn có thể nghe được tiếng chuột chít chít bò sột soạt. Nguyệt Nhi cũng không hề gào thét thất kinh, nàng ngồi yên trong phòng, cởi cái bao bố rách nát trên vai xuống, dùng răng chắn chặt một đầu rồi ra sức xé nó thành từng dải dài. Nàng băng bó vết thương trên chân trước, thủ pháp vô cùng thuần thục.
Khoảng thời gian lâu như vậy đã đủ để cho một đặc công ổn định tinh thần, có thể dùng tư duy bình thường mà tĩnh táo đối mặt với bất cứ chuyện gì. Thế nhưng chỉ không ngờ nàng lại phải đối mặt với một tình huống không thể tưởng tượng như hiện giờ.
Chính xác, bên trong Kinh Nguyệt Nhi lúc này chính là vị phó chỉ huy của cục 11 đã vì quốc vong thân – thiếu tá Sở Kiều. Bánh xe vận mệnh đúng là không thể ngờ được, người bị nổ tung cùng với đạn pháo cũng không nhất định sẽ chết, có lẽ, cái chết đó chính là để bắt đầu một cuộc sống mới.
Sở Kiều giơ tay lên, mượn ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa nhìn bàn tay nho nhỏ của mình, trong lòng chậm rãi dâng lên một chút bi thương. Chẳng qua nàng cũng không biết, rốt cuộc là nàng bi ai cho bản thân hay là cho đứa trẻ đáng thương này.
“Ở đây đã không có người, mi có thể cho phép bản thân đau buồn cùng sợ hãi rồi, có điều mi nhất định chỉ được làm vậy trong một thời gian ngắn mà thôi.”
Đứa trẻ thấp giọng chậm rãi nói, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt gầy gò đen nhẻm. Nàng ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu xuống, chôn mặt trong hai cánh tay, không phát ra một tiếng động nhưng lưng lại rung lên từng hồi.
Đây là buổi tối đầu tiên Sở Kiều đi đến vương triều Đại Hạ, ngồi trong phòng chứa củi có gió luồn lạnh như băng của phủ Gia Cát, nàng lần đầu tiên bởi vì mềm yếu và sợ hãi mà luống cuống rơi lệ. Nàng đã cho bản thân một canh giờ nguyền rủa vận mệnh, bỏ qua quá khứ, nghĩ đến tương lai, tìm cách thích ứng cuộc sống mới. Sau một canh giờ, nàng sẽ không còn là viên chỉ huy cấp cao của cục 11 nữa, mà là một nữ nô lệ nhỏ với hai bàn tay trắng, khó khăn cầu sinh ở chốn vương triều thị huyết không chút nhân đạo này.
Nếu vận mệnh đã đẩy nàng vào vũng bùn lầy thì nàng sẽ phải tìm cách trèo ra.
Tình cảnh tệ hại cũng không khiến nàng cho phép mình tự oán rồi thống khổ lo lắng hồi lâu, nếu như không phấn chấn lên thì nàng có thể sẽ không qua khỏi buổi tối này.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra giữa bóng tối đen như mực, nhặt một thanh gỗ nhỏ, viết từng chữ lên trên mặt đất.
Chu Thuận, Gia Cát, Cảnh, Mộc, Giác, Triệt.
Viết tới đây, nàng chậm rãi nhíu mày, ánh sáng bên ngoài đã tắt, biệt viện phía xa truyền đến tiếng ca múa cùng tiếng cười phóng đãng. Yên lặng hồi tưởng thật lâu, cuối cùng nàng viết xuống một chữ ‘Yến.’
Bên trong đại sảnh của phủ Gia Cát, tất cả đang ăn uống linh đình, mắt phải Yến Tuân đột nhiên chợt nháy. Hắn khẽ nhíu mày kiếm, chậm rãi quay đầu chăm chú nhìn ra bóng đêm bên ngoài
Bóng đêm dần dần chôn vùi mọi vật, hàn nhạn cất cánh bay cao, vương triều này đã bắt đầu thối nát từ bên trong.
Cái cũ nhất định phải bị phá hủy, trật tự mới sẽ vùng dậy từ trong tro bụi.
Bọn hạ nhân Gia Cát gia đang quét dọn bãi săn, bọn họ dùng xẻn xúc những thi thể bé nhỏ kia ném lên xe ngựa. Cách đó không xa, một cái hố to được đào lên, dự định là chỗ mai táng đám hài tử và cả bọn súc sinh kia. Loại sinh mạng vặt vãnh này giống như bong bóng, các chủ nhân có tiền chơi một lần là chán, cho nên tất cả đều bị ném xuống hố, châm lửa đốt, bốc lên khói đen đặc.
Kinh Nguyệt Nhi khoác một tấm bao bố rách nát, vô cùng an tĩnh cúi thấp đầu, lẳng lặng ngồi dựa vào thành lồng tre. Nàng bị thương rất nặng, vết thương này cho dù là ở trên người một người trưởng thành cũng chưa chắc có thể khiến họ nhẫn nại không lên tiếng, chính vì thế nên bọn hạ nhân đều cho rằng nàng có lẽ sẽ chết rất mau. Nhưng sau khi đến xem nhiều lần, bọn họ thấy trên ngực đứa trẻ kia khẽ phập phồng, như được một sinh lực kỳ dị chống đỡ mà vẫn sống. Vì thế bọn họ cũng không có ném nàng vào hố chôn, lúc rời đi lại đem nàng nhốt vào lồng tre.
Lồng tre lúc trước vốn chật chội không chịu nổi giờ lại vô cùng trống trải, tất cả những đứa trẻ khác đều đã chết, chỉ còn lại có một đứa. Bọn hạ nhân đều cảm thán đứa trẻ này vận khí thật tốt, đồng thời cũng nhịn không được lặng lẽ quay đầu sang cẩn thận đánh giá nàng thêm mấy lần. Mặc dù không nói ra lời, nhưng bọn họ cũng nhạy cảm nhận ra đứa trẻ này có cái gì không giống với lúc trước.
Cửa chính hoàng thành được mở rộng, Gia Cát gia có thế lực và địa vị rất lớn ở Đại Hạ, hộ quân thủ thành vô cùng cung kính xem xét lệnh bài của đám người Gia Cát Hoài, sau đó còn cúi đầu khom lưng để cho bọn họ vào thành.
Kinh Nguyệt Nhi không biết đã qua bao lâu, xe ngựa không ngừng đung đưa, nàng không ngẩng đầu lên mà cũng không có chút tri giác nào. Mặt trời đã lên cao nhưng gió lại rất lạnh, tiếng gió hiu hiu như tiếng than khóc, luồn vào khe hở lồng tre phả lên thân thể quần áo đơn bạc của nàng, đau như cắt da cắt thịt.
Vượt qua đường lớn Cửu Uy chính là quảng trường Tử Vi bên trong thành, quảng trường này được đặt tên theo Tử Vi hoàng hậu, quốc mẫu khai quốc của Đại Hạ, suốt bốn trăm năm nơi này mơ hồ đã trở thành thánh địa của Đại Hạ, người đi qua đây đều phải đứng giữa quảng trường hướng về Tử Vi cung ba lạy chín gõ để bày tỏ sự tôn sùng.
Đám hạ nhân của Gia Cát gia rối rít xuống xe, cẩn thận dập đầu về hướng Tử Vi cung. Ngay lúc đó liền có tiếng ngựa hí réo rắt, một giọng nói chậm rãi vang lên: “Các ngươi là hạ nhân nhà ai, tại sao lại chắn giữa đường lớn?”
Chu Thuận đứng dậy, nhìn thấy người nọ liền cất đi vẻ cao ngạo, bộ dạng phục tùng vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Thì ra là Thư Diệp công tử, mau mau nhường đường cho công tử.”
Đoàn xe của Gia Cát gia nhanh chóng tránh ra nhường ra một con đường, tiếng vó ngựa tiến đến gần. Lúc đi ngang qua Kinh Nguyệt Nhi, nam tử đột nhiên ồ lên một tiếng rồi lập tức dừng lại hỏi: “Các ngươi bị sói tập kích?”
Chu Thuận sửng sốt, vội vàng đáp: “Hồi công tử… không phải, chỉ là một nô lệ, không có gì đáng ngại.”
Thư Diệp không để ý đến Chu Thuận mà chỉ nhìn Nguyệt Nhi ở trong lồng tre, hắn chậm rãi khom người xuống, hòa nhã nói: “Hài tử, ngẩng đầu lên.”
*Chát*, một ngọn roi đột nhiên xuyên qua lồng tre hung hăng quất lên người Kinh Nguyệt Nhi, cô bé chấn động cả người, nhất thời ngẩng đầu lên nhìn về phía người cầm roi.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Thư Diệp nhăn trán, nghiêng đầu trầm giọng hỏi.
Chu Thuận nhất thời có chút sợ, vội vàng giải thích: “Đứa… đứa nô lệ này lớn mật, dám không làm theo lời của công tử…”
“Tên ngươi là Chu Thuận, đúng không?” Một giọng nói mềm nhũn đột nhiên vang lên, mặc dù yếu ớt nhưng lại lộ ra vẻ bình thản cùng tĩnh táo.
Chu Thuận cùng Thư Diệp cũng kỳ quái xoay đầu lại nhìn đứa trẻ vừa bị đánh. Chu Thuận líu lưỡi lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Trên gương mặt nho nhỏ của Kinh Nguyệt Nhi đầy máu đen, nhưng đôi mắt to trắng đen rõ ràng lại vô cùng thanh tú. Cô bé trầm tĩnh lập lại: “Ta mới vừa nghe người khác gọi ngươi là Chu Thuận, đây là tên của ngươi, có đúng không?”
Chu Thuận chậm rãi nhíu mày, nói: “Đúng thì sao?”
“Không có gì.” Đứa trẻ lắc đầu, vươn cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị đánh, gật đầu đáp: “Ta nhớ kỹ rồi.”
Chu Thuận nhất thời giận dữ, vừa định quát mắng thì nhìn thấy Thư Diệp nở nụ cười. Hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân hình cao ngất, tiêu sái lỗi lạc, một thân trường bào nguyệt sắc bằng gấm thêu hoa văn tường vân*, ung dung hoa lệ mà không khoa trương.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Kinh Nguyệt Nhi, cuối cùng cười nói: “Hài tử, có thể nói cho ta biết tên của cô bé không?”
Nguyệt Nhi nhìn thẳng vào hai mắt của Thư Diệp, ngay sau đó lắc đầu, giọng nói vẫn có chút non nớt như cũ, nhưng ánh mắt lại hết sức trịnh trọng nên thoạt nhìn có chút tức cười, cô bé thành thật nói: “Chờ đến khi ta không ở trong lồng tre mà nhìn ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết.”
Thư Diệp nghe vậy, ánh mắt nhất thời giương lên. Hắn quay đầu cười nói với Chu Thuận: “Tiểu nô lệ này chính là bằng hữu của ta, ngươi không được khi dễ cô bé.”
Chu Thuận liếc mắt nhìn Kinh Nguyệt Nhi một cái rồi gật đầu đáp ứng.
“Tiểu cô nương, ta sẽ chờ đến ngày cô bé có thể nói tên cho ta biết. Trước đó nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Kinh Nguyệt Nhi gật đầu, Thư Diệp công tử ôn hòa cười một tiếng rồi thúc ngựa rời khỏi quảng trường Tử Vi. Chu Thuận sắc mặt khó coi ra lệnh cho đoàn người tiếp tục lên đường, một lúc sau liền đến phủ Gia Cát.
Khuôn viên phủ Gia Cát vô cùng rộng lớn, vừa vào cửa Chu Thuận liền giao Nguyệt Nhi cho hai tên tạp dịch. Sau khi phân phó mấy câu, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Khóa cửa lạch cạch mở ra, Kinh Nguyệt Nhi liền bị đẩy vào phòng. Không đợi nàng bỏ dậy, cửa phòng đã bị khóa chặt lại.
Trong phòng tối đen một mảnh, trong góc có một đống củi lớn, còn có thể nghe được tiếng chuột chít chít bò sột soạt. Nguyệt Nhi cũng không hề gào thét thất kinh, nàng ngồi yên trong phòng, cởi cái bao bố rách nát trên vai xuống, dùng răng chắn chặt một đầu rồi ra sức xé nó thành từng dải dài. Nàng băng bó vết thương trên chân trước, thủ pháp vô cùng thuần thục.
Khoảng thời gian lâu như vậy đã đủ để cho một đặc công ổn định tinh thần, có thể dùng tư duy bình thường mà tĩnh táo đối mặt với bất cứ chuyện gì. Thế nhưng chỉ không ngờ nàng lại phải đối mặt với một tình huống không thể tưởng tượng như hiện giờ.
Chính xác, bên trong Kinh Nguyệt Nhi lúc này chính là vị phó chỉ huy của cục 11 đã vì quốc vong thân – thiếu tá Sở Kiều. Bánh xe vận mệnh đúng là không thể ngờ được, người bị nổ tung cùng với đạn pháo cũng không nhất định sẽ chết, có lẽ, cái chết đó chính là để bắt đầu một cuộc sống mới.
Sở Kiều giơ tay lên, mượn ánh sáng bên ngoài lọt qua khe cửa nhìn bàn tay nho nhỏ của mình, trong lòng chậm rãi dâng lên một chút bi thương. Chẳng qua nàng cũng không biết, rốt cuộc là nàng bi ai cho bản thân hay là cho đứa trẻ đáng thương này.
“Ở đây đã không có người, mi có thể cho phép bản thân đau buồn cùng sợ hãi rồi, có điều mi nhất định chỉ được làm vậy trong một thời gian ngắn mà thôi.”
Đứa trẻ thấp giọng chậm rãi nói, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt gầy gò đen nhẻm. Nàng ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu xuống, chôn mặt trong hai cánh tay, không phát ra một tiếng động nhưng lưng lại rung lên từng hồi.
Đây là buổi tối đầu tiên Sở Kiều đi đến vương triều Đại Hạ, ngồi trong phòng chứa củi có gió luồn lạnh như băng của phủ Gia Cát, nàng lần đầu tiên bởi vì mềm yếu và sợ hãi mà luống cuống rơi lệ. Nàng đã cho bản thân một canh giờ nguyền rủa vận mệnh, bỏ qua quá khứ, nghĩ đến tương lai, tìm cách thích ứng cuộc sống mới. Sau một canh giờ, nàng sẽ không còn là viên chỉ huy cấp cao của cục 11 nữa, mà là một nữ nô lệ nhỏ với hai bàn tay trắng, khó khăn cầu sinh ở chốn vương triều thị huyết không chút nhân đạo này.
Nếu vận mệnh đã đẩy nàng vào vũng bùn lầy thì nàng sẽ phải tìm cách trèo ra.
Tình cảnh tệ hại cũng không khiến nàng cho phép mình tự oán rồi thống khổ lo lắng hồi lâu, nếu như không phấn chấn lên thì nàng có thể sẽ không qua khỏi buổi tối này.
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra giữa bóng tối đen như mực, nhặt một thanh gỗ nhỏ, viết từng chữ lên trên mặt đất.
Chu Thuận, Gia Cát, Cảnh, Mộc, Giác, Triệt.
Viết tới đây, nàng chậm rãi nhíu mày, ánh sáng bên ngoài đã tắt, biệt viện phía xa truyền đến tiếng ca múa cùng tiếng cười phóng đãng. Yên lặng hồi tưởng thật lâu, cuối cùng nàng viết xuống một chữ ‘Yến.’
Bên trong đại sảnh của phủ Gia Cát, tất cả đang ăn uống linh đình, mắt phải Yến Tuân đột nhiên chợt nháy. Hắn khẽ nhíu mày kiếm, chậm rãi quay đầu chăm chú nhìn ra bóng đêm bên ngoài
Bóng đêm dần dần chôn vùi mọi vật, hàn nhạn cất cánh bay cao, vương triều này đã bắt đầu thối nát từ bên trong.
Cái cũ nhất định phải bị phá hủy, trật tự mới sẽ vùng dậy từ trong tro bụi.
Tác giả :
Tiêu Tương Đông Nhi