Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa
Chương 3-2
''Nương nương, cuối cùng ngài cũng tới, Nhu Thủy ở Đông cung sắp chịu không nổi nữa rồi.'' Vương Nhu Thủy thấy Vương quý phi tới, như thấy cứu tinh vội vàng khóc lóc kể lể.
''Thời gian này Hoàng thượng rất dính ai gia, hôm nay Hoàng thượng bàn bạc kế sách ứng Liêu với các đại thần, mới bớt chút thời gian tới thăm con, thế nào? Là ai can đảm dám khi dễ cháu gái Vương quý phi ta?''
Lập tức Vương Nhu Thủy uất ức nói: ''Nương nương, ngài còn không biết, con trải qua những ngày ở Đông cung như thế nào. Hu hu.....'' Nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
''Chẳng lẽ Thái tử hắn khi dễ con?''
Nàng càng khóc bi thảm hơn: ''Từ lúc con vào Đông cung cho tới nay, Thái tử hoàn toàn không cho con sắc mặt tốt, còn có một lần muốn giết chết con.'' Nàng lớn tiếng khóc kể.
Vương quý phi giận dữ nói: ''To gan. Sao hắn dám giết cháu gái của Vương quý phi ta, nói cho ai gia, có chuyện gì xảy ra?''
Vương Nhu Thủy hít hít mũi: ''Còn không phải do yêu nữ Lộ Tử Nam này, toàn bộ tâm Thái tử đều đưa cho nàng, con mới nói nàng đôi câu, Thái tử liền giận muốn chém con, con rất sợ, tình hình lúc đó thật đáng sợ.''
''Đừng sợ, có ai gia làm chủ cho con, con không cần sợ điều gì! Yêu nữ này vào Đông cung còn không biết thu liễm, lại dám gây sóng gió, ai gia không giáo huấn nàng thì không được.'' Vương quý phi tức giận đứng lên muốn tìm Lộ Tử Nam kiếm chuyện.
''Đợi chút, nương nương, có được không?'' Vương Nhu Thủy hơi lo lắng.
''Tại sao không được? Ai gia trút giận cho con, nhìn con hèn nhát như vậy, khó trách tiện nhân kia leo lên đầu con ngồi.'' Vương quý phi vô cùng tức giận quở trách.
''Nương nương, ngài có điều không biết, Thái tử từng nói không cho con trêu chọc Lộ Tử Nam, nếu không sẽ cho con biết tay, Nhu Thủy rất sợ!'' Nàng nghĩ đến vẻ mặt ngày đó của Thái tử, vẫn không ngừng phát run. Nàng biết Thái tử là nói thật, nếu hắn biết được nàng đi tìm Lộ Tử Nam kiếm chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
''Vô dụng, có ai gia làm chỗ dựa, con hoàn toàn không cần sợ.''
''Nhưng.....'' Nàng vẫn có chút do dự.
''Yên tâm đi! Lúc này Thái tử không có ở Đông cung, hắn và Hoàng thượng đang bàn bạc quốc sự, hắn không trở về nhanh vậy đâu, chúng ta lợi dụng dịp này tới lập uy với nàng, dạy nàng an phận một chút, đừng có cưỡi đầu cưỡi cổ con.''
''Có nương nương làm chủ, Nhu Thủy thật sự không cần phải sợ mới đúng, con muốn trút giận lâu rồi, hôm nay con không chỉnh cho tiện nhân kia không ra hình người thì không được!'' Vương Nhu Thủy thêm can đảm, âm ngoan nói.
Vẻ mặt Vương quý phi và Vương Nhu Thủy bất thiện đi tới tẩm điện Lộ Tử Nam.
Lộ Tử Nam đang ngâm thơ, thấy họ xuất hiện, trong lòng có điềm báo không tốt.
''Không biết nương nương giá lâm, Tử Nam không kịp đón tiếp từ xa, xin nương nương thứ tội.'' Nàng quỳ xuống hành lễ với Vương quý phi.
''Hừ, không dám nhận! Bây giờ ngươi là ái thiếp của Thái tử, làm sao ai gia dám để ngươi nghênh đón.'' Vương quý phi vừa thấy mặt đã không cho nàng dễ chịu.
Nàng cảm thấy lúng túng: ''Nương nương nói đùa.'' Nàng quỳ dưới đất không dám đứng lên.
''Nhu Thủy, con thấy ai gia đang nói đùa sao?'' Vương quý phi cố ý hỏi Vương Nhu Thủy.
Dĩ nhiên Vương Nhu Thủy một đáp một hát nói: ''Nương nương không nói đùa.''
Lúc này Vương quý phi mới cười lạnh chuyển sang Lộ Tử Nam đang quỳ: ''Nghe rõ ràng không? Ai gia không nói đùa, Nhu Thủy là cháu gái ai gia, nàng hiểu rõ nhất.''
Lộ Tử Nam cảm thấy chân quỳ có hơi đau, muốn hoạt động thân thể, khiến chân thoải mái chút.
''To gan, ai gia không kêu ngươi đứng lên, ngươi lại dám đứng lên!'' Vương quý phi cho rằng nàng đang quỳ muốn đứng lên, cố ý mượn dịp phát uy.
Nàng bị dọa sợ nhịn đau không dám cử động: ''Nương nương, hiểu lầm, Tử Nam không dám.'' Quả nhiên Vương quý phi đến kiếm chuyện với nàng.
''Không dám? Ai gia thấy ngươi cực kỳ to gan lớn mật, lại dám khi dễ Nhu Thủy --''
''Ta không có.'' Nàng vội vàng phủ nhận.
''Nhu Thủy, vả miệng cho ta, thật không biết phép tắc, lại dám cắt ngang lời ai gia.''
Vẻ mặt Vương Nhu Thủy hả hê đi về phía Lộ Tử Nam: ''Xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không.'' Hai bàn tay nàng hung hăng tát Lộ Tử Nam, cảm thấy cực kỳ sung sướng. Hôm nay nàng bắt được cơ hội, nhất định phải tính sổ những oán hận tích tụ mấy ngày nay. Tiện nữ nhân!
Lộ Tử Nam bị tát đến mắt nổ đom đóm, khóe miệng cũng bị rách.
''Nhu Thủy, ai gia chỉ cần con dạy dỗ nàng một chút, con ra tay cũng quá nặng.'' Vương quý phi cố ý đau lòng nói.
''Nương nương, về sau ta ra tay sẽ chú ý.'' Vương Nhu Thủy ác độc nói.
Lộ Tử Nam che miệng. Họ vẫn không buông tha nàng, nàng kinh hoảng không thôi.
''Ừ, nếu ra tay, chú ý đừng để nhìn thấy, nếu không Thái tử mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng muốn chết.'' Vương quý phi ám chỉ Nhu Thủy muốn đánh cũng không được để lại dấu vết mới phải.
''Dạ, Nhu Thủy hiểu.'' Nàng vui sướng ứng tiếng.
''Hiểu là tốt rồi, ta nói Tử Nam này, ai gia tới nửa ngày rồi mà ngay cả cái ghế cũng không cho ai gia ngồi, ngươi cố ý khiến ai gia khó chịu phải không?''
''Không phải vậy, là ta vẫn quỳ --''
''Còn nói dối, tâm ngươi đã không chứa đựng kính ý với ai gia, không để cho ai gia ngồi, vậy ai gia cũng khiến cho ngươi không ngồi ghế được, Nhu Thủy, đánh cho ta, đánh tới khi nàng không thể ngồi xuống, nở hoa mới thôi.'' Xem ngươi còn dám đối nghịch với người Vương gia nữa không!
''Vâng.'' Vương Nhu Thủy lấy roi mây dài tới, quả thật hả lòng hả dạ. Lộ Tử Nam cũng có ngày hôm nay!
''Nương nương, ngài hiểu lầm rồi --''
Vương Nhu Thủy không nói lời nào, không cho Lộ Tử Nam tiếp tục mở miệng, ấn nàng xuống bàn, liều mạng quất roi, quất tới tấp, dùng hết sức lực, mục đích là muốn khiến cho Lộ Tử Nam đau thấu tim phổi, mới có thể tiêu trừ oán khí trong lòng nàng.
Mỗi một roi đánh xuống đau đến tê liệt, Lộ Tử Nam nén lệ nhịn đau không lên tiếng. Không phải họ muốn nhìn nàng đau đớn cầu xin tha thứ sao, nàng sẽ không cho họ như ý.
Càng thấy nàng không lên tiếng, Vương Nhu Thủy càng đánh hăng say, đáng ghét, lại không mở miệng cầu xin tha thứ, không ngờ tiện nhân kia bướng bỉnh như vậy. Được, xem ta đánh chết ngươi!
''Dừng tay!'' Vương quý phi sợ Vương Nhu Thủy mất khống chế đánh chết người. Nha đầu này cũng có cốt khí, xem ra phải thử một phương pháp khác khiến nàng cúi đầu.
Lúc này Vương Nhu Thủy mới tức giận quăng roi mây. Sợi roi này thô to gấp đôi ngón tay cái, mà đánh nàng cũng đã đứt đoạn biến dạng.
Lộ Tử Nam gục xuống bàn gần như không thể động đậy, đau đớn không chịu nổi, nàng không hiểu, nàng cũng không chủ động trêu chọc người, vì sao họ phải đối xử với nàng như vậy?
''Ai yêu, nhìn ngươi này, mới thưởng cho ngươi vài roi, thì trở thành bộ dáng này, thật là vô dụng, đây là đang nói cho ngươi biết, về sau đừng có vô lễ với ai gia, biết không?'' Vương quý phi hừ lạnh với Lộ Tử Nam: ''Còn không rót cho ai gia ly trà, ngay cả chén nước cũng muốn ai gia đòi.'' Nàng tự tìm một chỗ ngồi xuống.
''Vâng.'' Lộ Tử Nam cắn răng nhịn đau rót một chén nước cho Vương quý phi, nhưng mông đã bị đánh cho da tróc thịt bong không có sức làm việc gì, bưng đến trước mặt Vương quý phi đã đổ gần hết: ''Nương nương, mời dùng.'' Nàng cố hết sức bưng lên.
Vương quý phi liếc nhìn nước trà trong chén: ''Ngươi lại tiếp tục bất kính, ai gia uống nước không uống nửa ly, đây rõ ràng là cố ý vũ nhục ai gia, Nhu Thủy!''
''Nương nương, đừng làm khó ta nữa, ta rót lại cho ngài thêm một lần là được.'' Lộ Tử Nam ngăn cản nàng kêu Vương Nhu Thủy tiếp tục tra tấn nàng.
''Hừ! Được, ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội.'' Vương quý phi thờ ơ nhìn nàng bước từng bước gian nan đi tới trước bàn rót đầy chén nước trà.
Mỗi khi nàng đi một bước, áo màu xanh liền rỉ ra thêm một chút máu, cho đến khi áo xanh nhuộm đầy vết máu, nàng mới thuận lợi mang ly trà đầy nước cho Vương quý phi.
Vương quý phi hả hê nhận ly trà, khẽ nhấp một hớp lập tức phun ra: ''Thật là đắng, đây là trà gì? Lạnh lẽo như vậy, ngay cả công việc của nô tỳ ngươi cũng không làm được, còn vọng tưởng làm Thái tử phi --''
''Thì ra nương nương vì chuyện này mới cố ý tìm Tử Nam kiếm chuyện, ngài cần gì nói nhiều như vậy, Tử Nam hiểu, chưa bao giờ ta có ý định muốn tranh Thái tử phi với Thủy phu nhân, ngài cần gì làm nhục ta như vậy.'' Sau khi Lộ Tử Nam hiểu rõ dụng ý của các nàng, cảm thấy căm giận bất bình. Họ thật là khinh người quá đáng.
''Nói thật dễ nghe, ngươi là yêu nữ, cảm thấy bộ dạng giống hồ ly tinh liền khắp nơi đối địch với ta, nhất định là trước mặt Thái tử châm ngòi thị phi, nếu không vì sao Thái tử thấy ta là tức giận, ngươi là sao chổi chuyên khắc chết người, đê tiện, hôm nay ta chính là muốn nhục nhã ngươi, để cho ngươi hiểu cả đời cũng đừng nghĩ đến tranh giành với ta.'' Vương Nhu Thủy lại dùng lực quăng cho nàng một cái tát.
''Ngươi --'' Lộ Tử Nam thở dốc. Đối mặt với Vương Nhu Thủy nhục nhã, thật sự không nhịn được nữa: ''Biến, cút ra khỏi nơi này.'' Nàng cũng đã không thể chịu được.
''Thật là can đảm, ngay cả nương nương ngươi cũng dám đuổi, nương nương, yêu nữ này quá vô lễ, không thể dùng lời nói để dạy nàng rồi.'' Vương Nhu Thủy chuyển sang Vương quý phi, nàng có thế lực lớn để dựa lưng, nàng mới không sợ Lộ Tử Nam nổi giận.
Vương quý phi tức giận vỗ bàn: ''Điêu nữ to gan, Nhu Thủy, cởi giày nàng ra.'' Thủ đoạn nàng chỉnh người còn nhiều, không sợ nàng không quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Vương Nhu Thủy lập tức động thủ! Lộ Tử Nam giãy dụa không chịu nhưng toàn thân bị thương, sao đấu lại Vương Nhu Thủy, không lâu sau bị cởi bỏ giày, một đôi bàn chân mảnh khảnh để trần.
''Nhu Thủy, lấy tú hoa châm (kim thêu) tới phục vụ.'' Vương quý phi âm độc nói.
Chỉ chốc lát sau, từ trong miệng Lộ Tử Nam bật ra từng trận gào khóc thấu xương. Nước mắt của nàng không nhịn được nữa ào ào rơi xuống. Trời ạ! Nàng đã phạm lỗi gì? Khiến các nàng ác tâm như vậy?
Một châm đâm xuống đau đến thấu xương khiến nàng đau đến không muốn sống, nàng nghĩ muốn kêu to cứu mạng, hoặc cao giọng cầu xin tha thứ, nhưng nàng nhịn được, mặc cho thân thể bị hành hạ cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở nàng sẽ không cúi đầu cầu xin.
''Đâm chết ngươi đồ yêu nữ, coi như là vì dân trừ hại.'' Vương Nhu Thủy giống như điên từng châm từng châm đâm vào lòng bàn chân nàng, nhìn nàng chịu hành hạ là một loại hưởng thụ.
''Thái tử hồi cùng --'' Đang lúc Lộ Tử Nam nắm chặt tay chịu hết hành hạ, một âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
''Thời gian này Hoàng thượng rất dính ai gia, hôm nay Hoàng thượng bàn bạc kế sách ứng Liêu với các đại thần, mới bớt chút thời gian tới thăm con, thế nào? Là ai can đảm dám khi dễ cháu gái Vương quý phi ta?''
Lập tức Vương Nhu Thủy uất ức nói: ''Nương nương, ngài còn không biết, con trải qua những ngày ở Đông cung như thế nào. Hu hu.....'' Nàng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
''Chẳng lẽ Thái tử hắn khi dễ con?''
Nàng càng khóc bi thảm hơn: ''Từ lúc con vào Đông cung cho tới nay, Thái tử hoàn toàn không cho con sắc mặt tốt, còn có một lần muốn giết chết con.'' Nàng lớn tiếng khóc kể.
Vương quý phi giận dữ nói: ''To gan. Sao hắn dám giết cháu gái của Vương quý phi ta, nói cho ai gia, có chuyện gì xảy ra?''
Vương Nhu Thủy hít hít mũi: ''Còn không phải do yêu nữ Lộ Tử Nam này, toàn bộ tâm Thái tử đều đưa cho nàng, con mới nói nàng đôi câu, Thái tử liền giận muốn chém con, con rất sợ, tình hình lúc đó thật đáng sợ.''
''Đừng sợ, có ai gia làm chủ cho con, con không cần sợ điều gì! Yêu nữ này vào Đông cung còn không biết thu liễm, lại dám gây sóng gió, ai gia không giáo huấn nàng thì không được.'' Vương quý phi tức giận đứng lên muốn tìm Lộ Tử Nam kiếm chuyện.
''Đợi chút, nương nương, có được không?'' Vương Nhu Thủy hơi lo lắng.
''Tại sao không được? Ai gia trút giận cho con, nhìn con hèn nhát như vậy, khó trách tiện nhân kia leo lên đầu con ngồi.'' Vương quý phi vô cùng tức giận quở trách.
''Nương nương, ngài có điều không biết, Thái tử từng nói không cho con trêu chọc Lộ Tử Nam, nếu không sẽ cho con biết tay, Nhu Thủy rất sợ!'' Nàng nghĩ đến vẻ mặt ngày đó của Thái tử, vẫn không ngừng phát run. Nàng biết Thái tử là nói thật, nếu hắn biết được nàng đi tìm Lộ Tử Nam kiếm chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng.
''Vô dụng, có ai gia làm chỗ dựa, con hoàn toàn không cần sợ.''
''Nhưng.....'' Nàng vẫn có chút do dự.
''Yên tâm đi! Lúc này Thái tử không có ở Đông cung, hắn và Hoàng thượng đang bàn bạc quốc sự, hắn không trở về nhanh vậy đâu, chúng ta lợi dụng dịp này tới lập uy với nàng, dạy nàng an phận một chút, đừng có cưỡi đầu cưỡi cổ con.''
''Có nương nương làm chủ, Nhu Thủy thật sự không cần phải sợ mới đúng, con muốn trút giận lâu rồi, hôm nay con không chỉnh cho tiện nhân kia không ra hình người thì không được!'' Vương Nhu Thủy thêm can đảm, âm ngoan nói.
Vẻ mặt Vương quý phi và Vương Nhu Thủy bất thiện đi tới tẩm điện Lộ Tử Nam.
Lộ Tử Nam đang ngâm thơ, thấy họ xuất hiện, trong lòng có điềm báo không tốt.
''Không biết nương nương giá lâm, Tử Nam không kịp đón tiếp từ xa, xin nương nương thứ tội.'' Nàng quỳ xuống hành lễ với Vương quý phi.
''Hừ, không dám nhận! Bây giờ ngươi là ái thiếp của Thái tử, làm sao ai gia dám để ngươi nghênh đón.'' Vương quý phi vừa thấy mặt đã không cho nàng dễ chịu.
Nàng cảm thấy lúng túng: ''Nương nương nói đùa.'' Nàng quỳ dưới đất không dám đứng lên.
''Nhu Thủy, con thấy ai gia đang nói đùa sao?'' Vương quý phi cố ý hỏi Vương Nhu Thủy.
Dĩ nhiên Vương Nhu Thủy một đáp một hát nói: ''Nương nương không nói đùa.''
Lúc này Vương quý phi mới cười lạnh chuyển sang Lộ Tử Nam đang quỳ: ''Nghe rõ ràng không? Ai gia không nói đùa, Nhu Thủy là cháu gái ai gia, nàng hiểu rõ nhất.''
Lộ Tử Nam cảm thấy chân quỳ có hơi đau, muốn hoạt động thân thể, khiến chân thoải mái chút.
''To gan, ai gia không kêu ngươi đứng lên, ngươi lại dám đứng lên!'' Vương quý phi cho rằng nàng đang quỳ muốn đứng lên, cố ý mượn dịp phát uy.
Nàng bị dọa sợ nhịn đau không dám cử động: ''Nương nương, hiểu lầm, Tử Nam không dám.'' Quả nhiên Vương quý phi đến kiếm chuyện với nàng.
''Không dám? Ai gia thấy ngươi cực kỳ to gan lớn mật, lại dám khi dễ Nhu Thủy --''
''Ta không có.'' Nàng vội vàng phủ nhận.
''Nhu Thủy, vả miệng cho ta, thật không biết phép tắc, lại dám cắt ngang lời ai gia.''
Vẻ mặt Vương Nhu Thủy hả hê đi về phía Lộ Tử Nam: ''Xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không.'' Hai bàn tay nàng hung hăng tát Lộ Tử Nam, cảm thấy cực kỳ sung sướng. Hôm nay nàng bắt được cơ hội, nhất định phải tính sổ những oán hận tích tụ mấy ngày nay. Tiện nữ nhân!
Lộ Tử Nam bị tát đến mắt nổ đom đóm, khóe miệng cũng bị rách.
''Nhu Thủy, ai gia chỉ cần con dạy dỗ nàng một chút, con ra tay cũng quá nặng.'' Vương quý phi cố ý đau lòng nói.
''Nương nương, về sau ta ra tay sẽ chú ý.'' Vương Nhu Thủy ác độc nói.
Lộ Tử Nam che miệng. Họ vẫn không buông tha nàng, nàng kinh hoảng không thôi.
''Ừ, nếu ra tay, chú ý đừng để nhìn thấy, nếu không Thái tử mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng muốn chết.'' Vương quý phi ám chỉ Nhu Thủy muốn đánh cũng không được để lại dấu vết mới phải.
''Dạ, Nhu Thủy hiểu.'' Nàng vui sướng ứng tiếng.
''Hiểu là tốt rồi, ta nói Tử Nam này, ai gia tới nửa ngày rồi mà ngay cả cái ghế cũng không cho ai gia ngồi, ngươi cố ý khiến ai gia khó chịu phải không?''
''Không phải vậy, là ta vẫn quỳ --''
''Còn nói dối, tâm ngươi đã không chứa đựng kính ý với ai gia, không để cho ai gia ngồi, vậy ai gia cũng khiến cho ngươi không ngồi ghế được, Nhu Thủy, đánh cho ta, đánh tới khi nàng không thể ngồi xuống, nở hoa mới thôi.'' Xem ngươi còn dám đối nghịch với người Vương gia nữa không!
''Vâng.'' Vương Nhu Thủy lấy roi mây dài tới, quả thật hả lòng hả dạ. Lộ Tử Nam cũng có ngày hôm nay!
''Nương nương, ngài hiểu lầm rồi --''
Vương Nhu Thủy không nói lời nào, không cho Lộ Tử Nam tiếp tục mở miệng, ấn nàng xuống bàn, liều mạng quất roi, quất tới tấp, dùng hết sức lực, mục đích là muốn khiến cho Lộ Tử Nam đau thấu tim phổi, mới có thể tiêu trừ oán khí trong lòng nàng.
Mỗi một roi đánh xuống đau đến tê liệt, Lộ Tử Nam nén lệ nhịn đau không lên tiếng. Không phải họ muốn nhìn nàng đau đớn cầu xin tha thứ sao, nàng sẽ không cho họ như ý.
Càng thấy nàng không lên tiếng, Vương Nhu Thủy càng đánh hăng say, đáng ghét, lại không mở miệng cầu xin tha thứ, không ngờ tiện nhân kia bướng bỉnh như vậy. Được, xem ta đánh chết ngươi!
''Dừng tay!'' Vương quý phi sợ Vương Nhu Thủy mất khống chế đánh chết người. Nha đầu này cũng có cốt khí, xem ra phải thử một phương pháp khác khiến nàng cúi đầu.
Lúc này Vương Nhu Thủy mới tức giận quăng roi mây. Sợi roi này thô to gấp đôi ngón tay cái, mà đánh nàng cũng đã đứt đoạn biến dạng.
Lộ Tử Nam gục xuống bàn gần như không thể động đậy, đau đớn không chịu nổi, nàng không hiểu, nàng cũng không chủ động trêu chọc người, vì sao họ phải đối xử với nàng như vậy?
''Ai yêu, nhìn ngươi này, mới thưởng cho ngươi vài roi, thì trở thành bộ dáng này, thật là vô dụng, đây là đang nói cho ngươi biết, về sau đừng có vô lễ với ai gia, biết không?'' Vương quý phi hừ lạnh với Lộ Tử Nam: ''Còn không rót cho ai gia ly trà, ngay cả chén nước cũng muốn ai gia đòi.'' Nàng tự tìm một chỗ ngồi xuống.
''Vâng.'' Lộ Tử Nam cắn răng nhịn đau rót một chén nước cho Vương quý phi, nhưng mông đã bị đánh cho da tróc thịt bong không có sức làm việc gì, bưng đến trước mặt Vương quý phi đã đổ gần hết: ''Nương nương, mời dùng.'' Nàng cố hết sức bưng lên.
Vương quý phi liếc nhìn nước trà trong chén: ''Ngươi lại tiếp tục bất kính, ai gia uống nước không uống nửa ly, đây rõ ràng là cố ý vũ nhục ai gia, Nhu Thủy!''
''Nương nương, đừng làm khó ta nữa, ta rót lại cho ngài thêm một lần là được.'' Lộ Tử Nam ngăn cản nàng kêu Vương Nhu Thủy tiếp tục tra tấn nàng.
''Hừ! Được, ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội.'' Vương quý phi thờ ơ nhìn nàng bước từng bước gian nan đi tới trước bàn rót đầy chén nước trà.
Mỗi khi nàng đi một bước, áo màu xanh liền rỉ ra thêm một chút máu, cho đến khi áo xanh nhuộm đầy vết máu, nàng mới thuận lợi mang ly trà đầy nước cho Vương quý phi.
Vương quý phi hả hê nhận ly trà, khẽ nhấp một hớp lập tức phun ra: ''Thật là đắng, đây là trà gì? Lạnh lẽo như vậy, ngay cả công việc của nô tỳ ngươi cũng không làm được, còn vọng tưởng làm Thái tử phi --''
''Thì ra nương nương vì chuyện này mới cố ý tìm Tử Nam kiếm chuyện, ngài cần gì nói nhiều như vậy, Tử Nam hiểu, chưa bao giờ ta có ý định muốn tranh Thái tử phi với Thủy phu nhân, ngài cần gì làm nhục ta như vậy.'' Sau khi Lộ Tử Nam hiểu rõ dụng ý của các nàng, cảm thấy căm giận bất bình. Họ thật là khinh người quá đáng.
''Nói thật dễ nghe, ngươi là yêu nữ, cảm thấy bộ dạng giống hồ ly tinh liền khắp nơi đối địch với ta, nhất định là trước mặt Thái tử châm ngòi thị phi, nếu không vì sao Thái tử thấy ta là tức giận, ngươi là sao chổi chuyên khắc chết người, đê tiện, hôm nay ta chính là muốn nhục nhã ngươi, để cho ngươi hiểu cả đời cũng đừng nghĩ đến tranh giành với ta.'' Vương Nhu Thủy lại dùng lực quăng cho nàng một cái tát.
''Ngươi --'' Lộ Tử Nam thở dốc. Đối mặt với Vương Nhu Thủy nhục nhã, thật sự không nhịn được nữa: ''Biến, cút ra khỏi nơi này.'' Nàng cũng đã không thể chịu được.
''Thật là can đảm, ngay cả nương nương ngươi cũng dám đuổi, nương nương, yêu nữ này quá vô lễ, không thể dùng lời nói để dạy nàng rồi.'' Vương Nhu Thủy chuyển sang Vương quý phi, nàng có thế lực lớn để dựa lưng, nàng mới không sợ Lộ Tử Nam nổi giận.
Vương quý phi tức giận vỗ bàn: ''Điêu nữ to gan, Nhu Thủy, cởi giày nàng ra.'' Thủ đoạn nàng chỉnh người còn nhiều, không sợ nàng không quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Vương Nhu Thủy lập tức động thủ! Lộ Tử Nam giãy dụa không chịu nhưng toàn thân bị thương, sao đấu lại Vương Nhu Thủy, không lâu sau bị cởi bỏ giày, một đôi bàn chân mảnh khảnh để trần.
''Nhu Thủy, lấy tú hoa châm (kim thêu) tới phục vụ.'' Vương quý phi âm độc nói.
Chỉ chốc lát sau, từ trong miệng Lộ Tử Nam bật ra từng trận gào khóc thấu xương. Nước mắt của nàng không nhịn được nữa ào ào rơi xuống. Trời ạ! Nàng đã phạm lỗi gì? Khiến các nàng ác tâm như vậy?
Một châm đâm xuống đau đến thấu xương khiến nàng đau đến không muốn sống, nàng nghĩ muốn kêu to cứu mạng, hoặc cao giọng cầu xin tha thứ, nhưng nàng nhịn được, mặc cho thân thể bị hành hạ cỡ nào, chỉ cần còn một hơi thở nàng sẽ không cúi đầu cầu xin.
''Đâm chết ngươi đồ yêu nữ, coi như là vì dân trừ hại.'' Vương Nhu Thủy giống như điên từng châm từng châm đâm vào lòng bàn chân nàng, nhìn nàng chịu hành hạ là một loại hưởng thụ.
''Thái tử hồi cùng --'' Đang lúc Lộ Tử Nam nắm chặt tay chịu hết hành hạ, một âm thanh truyền đến từ bên ngoài.
Tác giả :
Trương Du