Hoàng Nhan Đoạt Phách
Chương 29: Hậu cái giả hành tung bại lộ
Kim Long Kiếm Khách đột nhiên cười lạt ngửng đầu lên hỏi:
- Mấy năm nay Thượng Quan huynh còn nghe ai nói tới danh thự Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu này không?
Lệnh Hồ Bình không biết trả lời thế nào, miệng ấp úng:
- Cái này...
Kim Long Kiếm Khách cười khạch một tiếng nói:
- Bữa nay bất luận đi tới đâu Thượng Quan huynh cũng nghe nói chẳng phải Kỳ Sĩ Bảo thì cũng Tứ Kỳ Sĩ, hơn nữa là Lãng Đãng công tử. Còn Kim Long Kiếm Khách đã xưa quá rồi.
Lệnh Hồ Bình dường như đã hiểu rõ. Đáng lý chàng đáp một câu: Từ đời Tam Đại trở xuống chẳng ai là không hiếu danh. Nhưng Kim Long Kiếm Khách hiếu danh đến trình độ điên khùng và ấu trĩ.
Chàng không khỏi ngấm ngầm cảm khái. Thật ra chàng nên nghĩ sớm đến điểm này mới phải. Cả Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên tuổi đã già cũng vậy.
Chàng biết con người đầy tự phụ mà khuyên thẳng vào mặt, khó lòng thu lượm được kết quả, liền giả bộ đồng tình, gật đầu thở dài đáp:
- Đúng thế! Tác phong của Kỳ Sĩ Bảo tuy chẳng có ý ham chuộng hư danh, nhưng ảnh hưởng của họ chẳng khỏi khiến cho người ta khó chịu. Mấy năm nay không những thanh danh của tám môn phải lớn không còn mấy người nhắc tới nữa mà còn như bị người đời quên lãng.
Kim Long Kiếm Khách nghe Lệnh Hồ Bình nói dường như tan bớt nỗi ấm ức trong mình, liền phát sinh hảo cảm. Y nổi lòng hào khí nói:
- Huynh đệ! Chúng ta lại uống hai bình nữa.
Lệnh Hồ Bình đang muốn lấy lòng y dĩ nhiên không phản đối.
Kết quả đi đến chỗ đúng như sự tiên liệu của chàng, trong bữa rượu này chàng được Kim Long Kiếm Khách nói cho nghe mấy vụ bí mật kinh người.
Té ra trong tám môn phải lớn, ngoại trừ phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương, còn sáu phái Thanh Thành, Bắc Mang, Thiên Thai, Trường Bạch, Huỳnh Sơn, Hoa Sơn đều
câu kết với Long Hổ Bang. Trên danh nghĩa nhất luật kêu bằng Huỳnh y hộ pháp mà mười phần có đến chín đều là nhân vật đầu não các phái.
Một vụ bí mật nữa là: Năm vị Cẩm y hộ pháp, ngoài Hoa Kiểm Diêm La Tể Phụ Cối, Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên mà chàng đã biết, còn có ba vị là Vô Lượng Tam Ông ở núi Vô Lượng vùng Điền Nam. Tam Ông là: Thư Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên, Tuyệt Tình Ông Tân Chiếm Tương.
Ba tên lão ma đầu này tay dính đầy máu tanh, đã gây nên những cuộc chiến trời long đất lở trong võ lâm Trung Nguyên hai chục năm về trước. Sau cùng nhờ có Nhất Đại bang chúa là Quan Lạc Kỳ Tẩu Yên Nhất Bình đứng ra liên lạc với chưởng môn các phái thời bấy giờ cùng bọn Thú Dương Tứ Lão. Tất cả hơn năm chục cao thủ hợp lực mới đuổi được ba tên ma đầu ra khỏi Trung Nguyên.
Ba tên ma đầu này hai mươi năm trước đều lối sáu chục tuổi không ngờ đến nay hãy còn sống ở nhân gian.
Vụ bí mật tối hậu lại càng khủng khiếp là hiện thời trong Kỳ Sĩ Bảo đã có gian tế của Long Hổ Bang nằm vùng.
May mà Lệnh Hồ Bình sớm chuẩn bị cả về mặt tâm lý mới khỏi bị bại lộ hành
tung.
Kim Long Kiếm Khách còn tiết lộ. Hiện giờ tên gian tế nằm vùng ở Kỳ Sĩ Bảo vì thân phận thấp hèn nên trong lúc nhất thời khó phát sinh tác dụng. Tuy nhiên Lệnh Hồ Bình cũng tưởng chừng như mình đang ngồi trên trái banh đầy mũi kim. Chàng hận mình chẳng thể giết ngay vị chưởng môn phái Hoa Sơn này rồi chạy về Kỳ Sĩ Bảo điều tra ra tên gian tế để phân thây muôn đoạn cho hả giận.
Lý trí không cho phép chàng làm như vậy. Nếu chàng chạy về đừng nói chuyện tìm ra được tên gian tế mà muốn vào cửa Kỳ Sĩ Bảo ở núi Thái Bạch cũng khó lòng.
Lệnh Hồ Bình nghĩ tới đây không khỏi đau lòng.
Lúc ban đầu chàng cũng chưa hiểu quyết định của mình đi theo con đường bữa nay có phải là khôn ngoan không?
Hai năm trước, một hôm ở trong bảo, chàng lật cuốn kiếm phổ ra coi, bỗng thấy trong bụng nôn nao, đầu óc nẩy ra nghi vấn. Hiện nay Kỳ Sĩ Bảo vô hình trung đã thay tám môn phái lớn trên chốn giang hồ, ở vào địa vị lãnh tụ. Tình hình này có khỏi lâm vào hoàn cảnh cây lớn chịu gió nhiều, tức là những nhân vật độ lượng hẹp hòi có sinh lòng đố kỵ với Kỳ Sĩ Bảo hay không?
Nghĩ tới đây, chàng lập tức quyết định hành động để cầu chứng sự việc có đúng thế không.
Kết quả là cách đây chưa lâu chàng đã đạt được mục đích trong bước đầu. Lão phụ thân của chàng rất nghiêm khắc, vì chàng không có ý cầu tiến lại suốt ngày rượu chè rắc rối bỏ bê sự nghiệp mà bị đuổi ra khỏi bảo môn.
Hai năm nay chàng thả nổi thân mình, hy vọng mượn đường lối đó để dẫn dụ những nhân vật trong trí tưởng tượng muốn mua chuộc để lợi dụng chàng. Quả nhiên lòng hoàng thiên không phụ lòng người hảo tâm và chàng đã đạt được mục đích này.
Bắt đầu từ vụ đả lôi đài ở Lạc Dương, tiếp theo là Thư phủ ở Đồng Quan tự hãm mình, sau cùng đi đến bước nữa là vào sào huyệt ma bang tức là tổng đà Long Hổ Bang.
Nhưng không may ở chỗ bất cứ việc gì trong cái lợi cũng có cái hại. Vì chàng trá hình và hành động thật giống khiến đại ca cùng tam đệ và bọn Giáp Tý kỳ sĩ đều cho là chàng đã biến đổi thật sự.
Mấy tháng trước ở ngoại ô thành Lạc Dương, Giáp Tý kỳ sĩ Tư Đồ Đỉnh không chịu tin lời trần thuật của chàng là một bằng chứng rất rõ.
Nhưng chàng vẫn không nản chí. Với sự tự tin ở mình chàng không sợ gian khổ, tiếp tục vào sâu hiểm địa, hết sức tìm ra sự thực. Thế lực của Long Hổ Bang tà ác như vậy mà chàng cũng dò la đến nơi.
Chàng cảm thấy được an ủi rất nhiều và tự nhủ:
- Ở Đồng Quan tam đệ là Lệnh Hồ Nghĩa đã tai nghe lời cung của Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ, bữa nay chàng lại cứu Thiết Cốt Cái Thượng Quan Thụ Nhân ra khỏi tổng đà ma bang. Với hai vụ này, chàng tin rằng lão phụ và bốn vị kỳ sĩ phải động tâm.
Trước kia chàng chỉ quan tâm một điều là Thiết Cốt Cái có đến Kỳ Sĩ Bảo một cách bình yên không? Chứ chẳng quan tâm đến những điều tệ hại của Long Hổ Bang. Nhưng hiện giờ tình hình không giống như trước nữa.
Đêm nay chàng được Kim Long Kiếm Khách cho nghe mấy điểm bí mật rồi chàng mới phát giác không thể khinh thị Long Hổ Bang được. Trước kia chàng đã đánh giá bang này quá thấp.
Chưa nói tới những nhân vật tối cao là hộ bang trưởng lão và bang chúa, nguyên năm vị Cẩm y hộ pháp cùng những chưởng môn các phái lớn đến làm Huỳnh y hộ pháp đã đủ khiến cho người ta phải hoảng hồn.
Đáng quan tâm hơn nữa là lực lượng của bọn ma đầu này khủng khiếp như vậy mà tam đệ Lệnh Hồ Nghĩa không biết, Thiết Cốt Cái Thượng Quan Thụ Nhân cũng không hay.
Công việc trước mắt rất khó khăn là phải tìm cách đưa tin vào Kỳ Sĩ Bảo để lão phụ và bốn vị kỳ sĩ về lực lượng và trận tuyến thực sự của ma bang, đồng thời làm thế nào để các vị tin tưởng, đừng có hoài nghi.
Muốn làm được như vậy hiển nhiên chỉ có một phương pháp là phải đến ngay tổng đà Cái Bang ở Trung Điều Sơn.
Hôm sau, khi thượng lộ Kim Long Kiếm Khách dường như nhận ra trong dạ Lệnh Hồ Bình có nỗi băn khoăn. Hắn không nhịn được hỏi bằng một giọng rất thân thiết:
- Coi vẻ mặt lão đệ, mặt buồn rười rượi, phải chăng có tâm sự gì khó nói?
Lệnh Hồ Bình cố ý thở dài đáp:
- Hiện nay trong các môn phái, đệ tử bản bang có thể nói là nhiều hơn hết. Thời hạn ba tháng ngắn ngủi Thượng Quan mỗ thực chưa nghĩ ra được phương thức nào để trừ khử lão quỷ một cách thuận lợi, đồng thời khiến cho bản bang từ trên xuống dưới khỏi sinh lòng ngờ vực.
Kim Long Kiếm Khách cười ha hả hỏi:
- Cái đó phỏng có chi khó? Minh thương dễ tránh, ám khí khó phòng. Khi đó lão đệ chỉ cần tìm lão quỷ gạt lão đến chỗ vắng người, vận hết công lực đánh cú bất ngờ rồi rắc Hóa Cốt Tán lên thi thể cho tiêu đi là xong chứ sao?
Lệnh Hồ Bình lẩm nhẩm gật đầu đáp:
- Có lẽ phải dùng biện pháp đó.
Chàng mắng thầm trong bụng:
- Không chừng sẽ có một ngày tiểu gia dùng thủ đoạn này trên mình tên tặc tử.
Dọc đường không xảy chuyện gì. Sau năm ngày hành trình Lệnh Hồ Bình đã nhìn thấy núi Trung Điều.
Lệnh Hồ Bình muốn thử Tam lão ở Cái Bang cùng bang chúa là Thuần Y La Hán Đồng Sơn Cao. Tạm thời chàng chưa muốn nói rõ màn kịch này ra.
Hai người cưỡi ngựa đến trước cổng tổng đà Cái Bang. Tên đệ tử ba nút thủ môn nhìn rõ diện mạo hai người rồi cặp mắt trố ra nhìn hồi lâu không chớp.
Sau Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách nhảy xuống ngựa, gã khác nào người trong mộng choàng tỉnh giấc quỳ một gối làm lễ tham kiến rồi nhảy vọt đi phi báo.
Tổng đà Cái Bang dựng lên trên khu đất rộng rãi và bằng phẳng trong sơn cốc. Hơn trăm gian nhà đá tựa vào vách núi bốn mặt vây lại thành một vòng tròn lớn. Giữa một khu đất trống rộng tới hơn ba chục mẫu.
Chính giữa quảng trường là một tòa cổ đình hình lục giác.
Tổng đà Cái Bang đã chẳng có chi hiểm trở thiên nhiên, lại không phòng thủ nghiêm mật, so với tổng đà Long Hổ Bang, một tòa hồ lô miệng ngửa lên trời thành ra hai thái cực.
Tổng đà Cái Bang gây cho người ta một ấn tượng bình dị chất phác cổ kính và yên tĩnh.
Tên đệ tử ba nút vào rồi, Lệnh Hồ Bình lấy tư cách là địa chủ nhìn Kim Long Kiếm Khách gật đầu rồi đi vào phía trong.
Hai người qua tòa môn lâu đi vào đường hẻm đến trước tòa cổ đình ở giữa quảng trường. Một hồi trống có tiết tấu vang lên. Người giữ trống cũng là một đệ tử ba nút vừa rồi.
Lệnh Hồ Bình tuy nghe không hiểu về tiếng trống nhưng cũng đoán ra ý nghĩa của nó là đại biểu cho lời hô hoán xúc động:
- Hậu cái về tới rồi! Hậu cái về tới rồi!
Tiếng trống liên hồi vọng ra vang dội trong hang không ngớt.
Một lúc sau mấy trăm khiếu hóa cả già lẫn trẻ từ các gian thạch thất kéo ra như ong vỡ tổ.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn quanh nhận ra bốn vị Kim trượng trưởng lão ở giữa đám đông.
Bốn vị Kim trượng trưởng lão là Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc, Truy Phong Cái Kỳ Chi Viễn đi trước. Theo sau là Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn và Phục Hổ Cái Trường Tôn Cát.
Sau bốn vị trưởng lão không xa mấy còn có một vị lão cái mập ú tay cầm bầu rượu, mình mặc áo bông rách, mày râu cứng như sắt, mục quang sáng như điện.
Lão cái mập ú này Lệnh Hồ Bình vừa ngó thấy đã nhận ra. Chính là Cái Bang chúa, tiếng tăm lừng lẫy hơn cả chưởng môn tám phái lớn trong võ lâm. Lão mang danh hiệu là Thuần Y La Hán Đồng Sơn Cao.
Bao nhiêu khiếu hóa cả già lẫn trẻ đi tới còn cách Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách chừng trượng rưỡi thì dừng lại.
Chỉ có bang chúa Thuần Y La Hán, Kim trượng tứ lão và một khiếu hóa trung niên mặt mũi vuông vắn, thân hình cao mà gầy. Cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, tiếp tục tiến lại.
Lệnh Hồ Bình trước kia tuy chưa từng gặp khiếu hóa trung niên này, nhưng coi y phục và số nút cũng đoán ra Cửu Đỉnh Cái Ngôn Thành Quân hiện làm Pháp cái.
Theo luật lệ Cái Bang hiện thời thì Hậu cái mất tích hơn tháng nay đột nhiên trở về là một việc trọng đại nhưng bang chúa Thuần Y La Hán cùng Tứ lão và Pháp cái không vì vụ này mà sơ lược lễ tiết.
Bọn họ trước hết làm lễ tham kiến Kim Long Kiếm Khách trước rồi hai người trong Tứ lão mới đến hô hoán Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình vẫy tay nói:
- Chúng ta vào trong rồi sẽ nói chuyện.
Đoàn người tiến vào Tổ sư đường, vây quanh một bồn lửa lớn, theo thứ tự ngồi xuống. Bọn đệ tử chấp sự cho them than củi vào bồn và bưng rượu đến.
Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn hỏi tới Lệnh Hồ Bình hơn tháng nay đi đâu?
Lệnh Hồ Bình trá hình vẫn chưa bị khám phá, không khỏi ngấm ngầm đắc ý. Lúc này chàng nói hết sự thực. Nếu Hoa Sơn chưởng môn có cử động bất lợi là chàng ra tay kềm chế được ngay chẳng khó khăn gì.
Chàng biết đệ tử Cái Bang trước nay vẫn tín ngưỡng chưởng môn phái Hoa Sơn. Chàng định để cho Tứ lão thấy rõ chân tướng cùng biến hóa ở nơi vị đại chưởng môn này, nên Hàng Long Cái đưa ra câu hỏi chàng giả vờ làm bộ muốn nói lại thôi, không ngớt cười gượng chưa trả lời ngay.
Kim Long Kiếm Khách đã lãnh trách nhiệm, liền bịa ra một thiên cố sự.
Hơn một tháng trước đây hắn có việc đi qua Thái Nguyên phải qua khu phụ cận bến Phong Lăng, đột nhiên vẳng nghe tiếng sát phạt, sau tìm đến mới phát giác ra hai hán tử mặc áo đen, võ công rất cao thâm đang dồn Thiết Cốt Cái vào một góc. Thiết Cốt Cái dường như đã bị trọng thương tình hình rất nguy ngập.
Hắn thấy tình thế cấp bách người chưa đến gần đã quát to một tiếng. Hai hán tử áo đen che mặt quay đầu nhìn lại dường như nhận ra thân phận hắn, đưa ám hiệu cho nhau bằng thủ thế rồi cười rộ tung mình vọt đi.
Vì hắn lấy chuyện cứu người là gấp nên không đuổi theo và chưa điều tra lai lịch của hai nhân vật thần bí kia.
Sau cùng hắn nói tiếp:
- Tặc nhân bỏ đi rồi, Thiết Cốt Cái bị trọng thương không chống nổi ngã lăn ra. Hắn sợ tặc nhân quay trở lại liền cõng Thiết Cốt Cái lên chạy thẳng về núi Hoa Sơn ngay đêm. Sau hơn một tháng điều dưỡng, Thiết Cốt Cái thoát khỏi cảnh hiểm nghèo. Hắn hy vọng Cái Bang đừng coi vụ này là tầm thường và nên phái một toán đệ tử đắc lực đi điều tra bối cảnh của hai người áo đen che mặt.
Bọn Thuần Y La Hán nghe xong đứng dậy tạ ơn.
Lệnh Hồ Bình ngồi bên quan sát. Chàng phát giác Pháp cái Ngôn Thành Quân lúc nghe Kim Long Kiếm Khách thuật chuyện không ngớt cau mày, dường như chưa thỏa mãn về thiên cố sự mà Kim Long Kiếm Khách đã tường thuật.
Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm hồi hộp, vì chàng cảm thấy câu chuyện Kim Long Kiếm Khách chẳng có vết tích sơ hở, mà sao vị Pháp cái này lại chau mày?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng cầm đũa bất giác đưa vào đĩa Can ty thang toán là món ăn sở thích của chàng.
Pháp cái Ngôn Thành Quân chuyển động mục quang đột nhiên thò tay vào bọc móc ra tấm thiết bài bỏ xuống mặt bồn lửa đánh “Cạch” một tiếng.
Tứ lão ngó thấy đều ngẩn người ra.
Thuần Y La Hán cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nguyên Pháp cái đặt tấm Thiết bài này xuống chính là tấm An Bang lệnh, biểu hiện quyền uy tối thượng của Cái Bang.
An Bang lệnh chỉ có một tấm và người được giữ nó là Pháp cái trong bang.
Pháp cái nhờ vào An Bang lệnh để xử trị, cả Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách đều không hiểu Pháp cái lấy lệnh bài ra vì nguyên nhân gì. Nhất là lúc có quý khách ngồi đó mà lại xử lý gia vụ là điều bất lịch sự.
Thuần Y La Hán quay lại toan hỏi thì Pháp cái Ngôn Thành Quân đã hạ lệnh:
- Xin Tứ lão hãy nghe lệnh!
Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn, Phục Hổ Cái Trường Tôn Cát, Truy Phong Cái Kỳ Chi Viễn, Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc nghe nói không dám nghĩ ngợi gì nữa, đồng thời đứng dậy dời khỏi chỗ ngồi, đứng thõng tay chờ lệnh.
Pháp cái Ngôn Thành Quân trỏ vào Lệnh Hồ Bình trầm giọng hô:
- Y không phải Thượng Quan Hậu cái ở bản bang. Hãy bắt tên giả mạo này cho bản tòa.
Lệnh Hồ Bình giật mình kinh hãi vội la lên:
- Hãy khoan! Để tại hạ nói đã...
Chàng chưa nói dứt lời, Tứ lão đã nhảy xổ tới.
Bọn đệ tử Cái Bang chỉ biết tuân theo Pháp cái đã ra lệnh, chẳng ai dám kháng
lệnh.
Tứ lão chẳng nể nang gì vươn tay ra như móc câu nhằm chụp vào hai vai Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình muốn ra tay kháng cự, nhưng lại sợ lộng giả thành chân đả thương Tứ lão, nên quyết định theo kế hoạch trước, hãy thu thập Kim Long Kiếm Khách rồi tính.
Không ngờ thủ pháo của Tứ lão mau lẹ quá chừng, hoàn toàn ra ngoài sự tiên liệu của chàng.
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn đã chụp vào vai chàng.
Lệnh Hồ Bình vừa cảm thấy vai bên trái tê chồn, cả nửa người đã không sao nhúc nhích được.
Tiếp theo Phục Hổ, Truy Phong, Bôn Lôi đồng thời đánh tới, chưởng đổi làm chỉ điểm vào á huyệt chàng.
Lệnh Hồ Bình có miệng mà không nói được thật là đau khổ.
Kim Long Kiếm Khách lúc vừa xảy biến cố đã toan cướp đường chạy trốn, nhưng thấy Lệnh Hồ Bình bị điểm á huyệt, hắn láo liêng cặp mắt ra chiều suy nghĩ rồi thay đổi chủ ý.
Hắn làm bộ bất ngờ trỏ vào Lệnh Hồ Bình nhìn Pháp cái Ngôn Thành Quân như muốn hỏi:
- Sao? Ngôn huynh bảo... người này... không phải là... Thượng Quan Hậu cái của quý bang ư?
Pháp cái Ngôn Thành Quân cười lạt đáp:
- Tên tặc tử mô phỏng hành động cùng lời nói của Thượng Quan Hậu cái đã khéo lắm. Ngôn mỗ chẳng thể không bội phục. Đáng tiếc hắn không hiểu một điều là Thượng Quan Hậu cái của tệ bang trước nay cữ ăn tỏi.
Thuần Y La Hán và Tứ lão đồng thời “Ủa” lên một tiếng, tựa hồ tự trách mình sao không nghĩ tới điểm đó?
Kim Long Kiếm Khách đảo cặp mắt ra chiều tức giận nói:
- Tên tặc tử này thật khả ố! Báo hại Thịnh mỗ hơn một tháng trời, áo không cởi giải thuốc thang cho hắn. Ai ngờ hắn mạo xưng Thiết Cốt Cái...
Lão vừa nói vừa nghiến răng ken két, đột nhiên phóng cước đá vào ngực Lệnh Hồ Bình.
Không ngờ hắn đã mau lẹ Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn còn mau lẹ hơn giơ tay đẩy Lệnh Hồ Bình qua một bên.
Kim Long Kiếm Khách nóng lòng giết người bịt miệng, toan rượt theo đá thêm cước nữa nhưng Pháp cái Ngôn Thành Quân kịp thời vươn tay ngăn lại.
Thuần Y La Hán tươi cười khuyên giải:
- Xin Thịnh chưởng môn bớt giận. Tên tặc tử đã mạo xưng Hậu cái tệ bang tất có âm mưu gì. Hãy để lão phu hỏi cung rồi sẽ giao cho Thịnh chưởng môn nhân xử trị cũng chưa muộn.
Kim Long Kiếm Khách thấy kế không thành, bỗng nhìn ra ngoài cửa trỏ về phía tây bắc, miệng la thất thanh:
- Hai tên đó lại xuất hiện.
Hắn vừa la vừa thi triển thân pháp “Phi Yến Xuyên Liêm” vọt ra ngoài Tổ sư đường nhanh như tên bắn.
Tứ lão, Pháp cái và Thuần Y La Hán đều tưởng là sự thực lục tục rượt theo.
Lệnh Hồ Bình vừa tức giận vừa nóng nảy mà không làm sao được chỉ giương mắt lên nhìn Kim Long Kiếm Khách lướt đi như mây khói, chớp mắt đã mất hút.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bọn Thuần Y La Hán đuổi theo chẳng thấy tặc nhân đâu, cả Kim Long Kiếm Khách cũng mất hút đành quay về Tổ sư đường.
Pháp cái Ngôn Thành Quân nhìn Bôn Lôi Cái nói:
- Âu Dương trưởng lão hãy giải khai á huyệt cho tặc tử để chúng ta thẩm vấn... Thịnh chưởng môn đuổi không kịp tặc nhân tự nhiên sẽ trở lại.
Lệnh Hồ Bình cười thầm nghĩ bụng:
- Trở lại ư? Các ngươi cứ chờ đi.
Bôn Lôi Cái giải khai á huyệt cho Lệnh Hồ Bình, tiện đà đá chàng một cước quát
hỏi:
- Biết điều thì thú thực đi! Thằng lỏi họ tên là gì? Ngươi vâng lệnh ai? Hai tên che mặt đánh ngươi hôm đó là nhân vật nào? Ngươi trà trộn vào bản bang với mục đích gì? Chỉ nói dối một chữ là đừng trách bọn lão khiếu hóa thủ đoạn tàn độc.
Lệnh Hồ Bình thở phào một cái nhắm nửa mắt lại ung dung gật đầu đáp:
- Được lắm! Tại hạ thú thực hết. Nhưng cũng xin các vị đừng ngắt lời. Thượng Quan Hậu cái của quý bang có một dạo bị Long Hổ Bang mới quật khởi bắt được giam ở tổng đà tại hang Già Mã, núi Long Môn...
Lệnh Hồ Bình dừng lại một chút rồi tiếp:
- Bản công tử là Lệnh Hồ Bình đã ở phân đà Đồng Quan của quý bang tiếp thụ lời ủy thác của lão khiếu hóa Âu Dương Cốc mạo hiểm trà trộn vào tổng đà Long Môn của bang kia và dùng cách thay đào đổi mận, cứu được vị Hậu cái của quý bang. Vị Hậu cái đó đã bị dược vật cấm chế, chỉ còn mười hai ngày nữa là toàn thân công lực mất hết, nên bản công tử chỉ điểm cho y. Hiện giờ y đã đến Kỳ Sĩ Bảo. Bản công tử sau
khi biến thành Hậu cái tám nút của quý bang, đã đưa ra ba điều kiện với bang Long Hổ là trong ba tháng là sẽ giết chết lão bang chúa để được làm phó bang chúa Long Hổ. Bang Long Hổ vẫn chưa yên dạ, phái một tên Huỳnh y hộ pháp ngấm ngầm giám thị bản công tử. Tên Huỳnh y hộ pháp đó chính là chưởng môn phái Hoa Sơn vừa rồi. Bản công tử cung khai như vậy các vị “Khiếu hóa đại nhân” đã thỏa mãn chưa?
Thuần Y La Hán, Tứ lão và Pháp cái nghe nói ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt xám ngắt không nhúc nhích được.
Nhất là Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc lại càng bẽn lẽn, vì trước kia lão yêu cầu Lãng Đãng công tử giúp đỡ cho mình mà nay lại điểm vào á huyệt chàng cùng đá chàng một cước. Lão thật không còn mặt mũi nào nữa.
Pháp cái Ngôn Thành Quân tương đối bình tĩnh hơn, chợt nhớ ra trong mình Lệnh Hồ Bình còn nhiều huyệt đạo bị phong tỏa, vội chạy tới giải khai huyệt đạo trên hai vai chàng, vẻ mặt rất hối hận.
Lệnh Hồ Bình từ từ đứng dậy, đảo mắt nhìn mọi người thủng thẳng hỏi:
- Các vị còn tiếp tục ngồi đây uống rượu sưởi ấm để chờ Thịnh đại chưởng môn trở về chăng?
Quần cái như người trong mộng bừng tỉnh. Thuần Y La Hán nhảy bổ lên nói:
- Không thể để lão chạy đi được...
Lệnh Hồ Bình xua tay cản lại ngắt lời:
- Tại hạ xem chừng đại bang chúa không dằn được tính nóng. Để bản công tử phát lệnh được chăng?
Pháp cái Ngôn Thành Quân chắp tay đáp:
- Nhất thiết xin nghe công tử sắp đặt.
Lệnh Hồ Bình nhìn Thuần Y La Hán nói:
- Xin đại bang chúa dẫn Hàng Long và Truy Phong trưởng lão đến ngay Kỳ Sĩ Bảo. Nếu gặp Thượng Quan Hậu cái ở dọc đường thì để hai vị trưởng lão đưa y về. Quý bang chúa tiếp tục đến Kỳ Sĩ Bảo...
- Mấy năm nay Thượng Quan huynh còn nghe ai nói tới danh thự Kim Long Kiếm Khách Thịnh Văn Tu này không?
Lệnh Hồ Bình không biết trả lời thế nào, miệng ấp úng:
- Cái này...
Kim Long Kiếm Khách cười khạch một tiếng nói:
- Bữa nay bất luận đi tới đâu Thượng Quan huynh cũng nghe nói chẳng phải Kỳ Sĩ Bảo thì cũng Tứ Kỳ Sĩ, hơn nữa là Lãng Đãng công tử. Còn Kim Long Kiếm Khách đã xưa quá rồi.
Lệnh Hồ Bình dường như đã hiểu rõ. Đáng lý chàng đáp một câu: Từ đời Tam Đại trở xuống chẳng ai là không hiếu danh. Nhưng Kim Long Kiếm Khách hiếu danh đến trình độ điên khùng và ấu trĩ.
Chàng không khỏi ngấm ngầm cảm khái. Thật ra chàng nên nghĩ sớm đến điểm này mới phải. Cả Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên tuổi đã già cũng vậy.
Chàng biết con người đầy tự phụ mà khuyên thẳng vào mặt, khó lòng thu lượm được kết quả, liền giả bộ đồng tình, gật đầu thở dài đáp:
- Đúng thế! Tác phong của Kỳ Sĩ Bảo tuy chẳng có ý ham chuộng hư danh, nhưng ảnh hưởng của họ chẳng khỏi khiến cho người ta khó chịu. Mấy năm nay không những thanh danh của tám môn phải lớn không còn mấy người nhắc tới nữa mà còn như bị người đời quên lãng.
Kim Long Kiếm Khách nghe Lệnh Hồ Bình nói dường như tan bớt nỗi ấm ức trong mình, liền phát sinh hảo cảm. Y nổi lòng hào khí nói:
- Huynh đệ! Chúng ta lại uống hai bình nữa.
Lệnh Hồ Bình đang muốn lấy lòng y dĩ nhiên không phản đối.
Kết quả đi đến chỗ đúng như sự tiên liệu của chàng, trong bữa rượu này chàng được Kim Long Kiếm Khách nói cho nghe mấy vụ bí mật kinh người.
Té ra trong tám môn phải lớn, ngoại trừ phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương, còn sáu phái Thanh Thành, Bắc Mang, Thiên Thai, Trường Bạch, Huỳnh Sơn, Hoa Sơn đều
câu kết với Long Hổ Bang. Trên danh nghĩa nhất luật kêu bằng Huỳnh y hộ pháp mà mười phần có đến chín đều là nhân vật đầu não các phái.
Một vụ bí mật nữa là: Năm vị Cẩm y hộ pháp, ngoài Hoa Kiểm Diêm La Tể Phụ Cối, Phong Vân Kiếm Thư Khiếu Thiên mà chàng đã biết, còn có ba vị là Vô Lượng Tam Ông ở núi Vô Lượng vùng Điền Nam. Tam Ông là: Thư Tâm Ông Lãnh Bắc Đẩu, Thiên Sát Ông Cáp Minh Niên, Tuyệt Tình Ông Tân Chiếm Tương.
Ba tên lão ma đầu này tay dính đầy máu tanh, đã gây nên những cuộc chiến trời long đất lở trong võ lâm Trung Nguyên hai chục năm về trước. Sau cùng nhờ có Nhất Đại bang chúa là Quan Lạc Kỳ Tẩu Yên Nhất Bình đứng ra liên lạc với chưởng môn các phái thời bấy giờ cùng bọn Thú Dương Tứ Lão. Tất cả hơn năm chục cao thủ hợp lực mới đuổi được ba tên ma đầu ra khỏi Trung Nguyên.
Ba tên ma đầu này hai mươi năm trước đều lối sáu chục tuổi không ngờ đến nay hãy còn sống ở nhân gian.
Vụ bí mật tối hậu lại càng khủng khiếp là hiện thời trong Kỳ Sĩ Bảo đã có gian tế của Long Hổ Bang nằm vùng.
May mà Lệnh Hồ Bình sớm chuẩn bị cả về mặt tâm lý mới khỏi bị bại lộ hành
tung.
Kim Long Kiếm Khách còn tiết lộ. Hiện giờ tên gian tế nằm vùng ở Kỳ Sĩ Bảo vì thân phận thấp hèn nên trong lúc nhất thời khó phát sinh tác dụng. Tuy nhiên Lệnh Hồ Bình cũng tưởng chừng như mình đang ngồi trên trái banh đầy mũi kim. Chàng hận mình chẳng thể giết ngay vị chưởng môn phái Hoa Sơn này rồi chạy về Kỳ Sĩ Bảo điều tra ra tên gian tế để phân thây muôn đoạn cho hả giận.
Lý trí không cho phép chàng làm như vậy. Nếu chàng chạy về đừng nói chuyện tìm ra được tên gian tế mà muốn vào cửa Kỳ Sĩ Bảo ở núi Thái Bạch cũng khó lòng.
Lệnh Hồ Bình nghĩ tới đây không khỏi đau lòng.
Lúc ban đầu chàng cũng chưa hiểu quyết định của mình đi theo con đường bữa nay có phải là khôn ngoan không?
Hai năm trước, một hôm ở trong bảo, chàng lật cuốn kiếm phổ ra coi, bỗng thấy trong bụng nôn nao, đầu óc nẩy ra nghi vấn. Hiện nay Kỳ Sĩ Bảo vô hình trung đã thay tám môn phái lớn trên chốn giang hồ, ở vào địa vị lãnh tụ. Tình hình này có khỏi lâm vào hoàn cảnh cây lớn chịu gió nhiều, tức là những nhân vật độ lượng hẹp hòi có sinh lòng đố kỵ với Kỳ Sĩ Bảo hay không?
Nghĩ tới đây, chàng lập tức quyết định hành động để cầu chứng sự việc có đúng thế không.
Kết quả là cách đây chưa lâu chàng đã đạt được mục đích trong bước đầu. Lão phụ thân của chàng rất nghiêm khắc, vì chàng không có ý cầu tiến lại suốt ngày rượu chè rắc rối bỏ bê sự nghiệp mà bị đuổi ra khỏi bảo môn.
Hai năm nay chàng thả nổi thân mình, hy vọng mượn đường lối đó để dẫn dụ những nhân vật trong trí tưởng tượng muốn mua chuộc để lợi dụng chàng. Quả nhiên lòng hoàng thiên không phụ lòng người hảo tâm và chàng đã đạt được mục đích này.
Bắt đầu từ vụ đả lôi đài ở Lạc Dương, tiếp theo là Thư phủ ở Đồng Quan tự hãm mình, sau cùng đi đến bước nữa là vào sào huyệt ma bang tức là tổng đà Long Hổ Bang.
Nhưng không may ở chỗ bất cứ việc gì trong cái lợi cũng có cái hại. Vì chàng trá hình và hành động thật giống khiến đại ca cùng tam đệ và bọn Giáp Tý kỳ sĩ đều cho là chàng đã biến đổi thật sự.
Mấy tháng trước ở ngoại ô thành Lạc Dương, Giáp Tý kỳ sĩ Tư Đồ Đỉnh không chịu tin lời trần thuật của chàng là một bằng chứng rất rõ.
Nhưng chàng vẫn không nản chí. Với sự tự tin ở mình chàng không sợ gian khổ, tiếp tục vào sâu hiểm địa, hết sức tìm ra sự thực. Thế lực của Long Hổ Bang tà ác như vậy mà chàng cũng dò la đến nơi.
Chàng cảm thấy được an ủi rất nhiều và tự nhủ:
- Ở Đồng Quan tam đệ là Lệnh Hồ Nghĩa đã tai nghe lời cung của Âm Dương Kiếm Khấu Lỗ, bữa nay chàng lại cứu Thiết Cốt Cái Thượng Quan Thụ Nhân ra khỏi tổng đà ma bang. Với hai vụ này, chàng tin rằng lão phụ và bốn vị kỳ sĩ phải động tâm.
Trước kia chàng chỉ quan tâm một điều là Thiết Cốt Cái có đến Kỳ Sĩ Bảo một cách bình yên không? Chứ chẳng quan tâm đến những điều tệ hại của Long Hổ Bang. Nhưng hiện giờ tình hình không giống như trước nữa.
Đêm nay chàng được Kim Long Kiếm Khách cho nghe mấy điểm bí mật rồi chàng mới phát giác không thể khinh thị Long Hổ Bang được. Trước kia chàng đã đánh giá bang này quá thấp.
Chưa nói tới những nhân vật tối cao là hộ bang trưởng lão và bang chúa, nguyên năm vị Cẩm y hộ pháp cùng những chưởng môn các phái lớn đến làm Huỳnh y hộ pháp đã đủ khiến cho người ta phải hoảng hồn.
Đáng quan tâm hơn nữa là lực lượng của bọn ma đầu này khủng khiếp như vậy mà tam đệ Lệnh Hồ Nghĩa không biết, Thiết Cốt Cái Thượng Quan Thụ Nhân cũng không hay.
Công việc trước mắt rất khó khăn là phải tìm cách đưa tin vào Kỳ Sĩ Bảo để lão phụ và bốn vị kỳ sĩ về lực lượng và trận tuyến thực sự của ma bang, đồng thời làm thế nào để các vị tin tưởng, đừng có hoài nghi.
Muốn làm được như vậy hiển nhiên chỉ có một phương pháp là phải đến ngay tổng đà Cái Bang ở Trung Điều Sơn.
Hôm sau, khi thượng lộ Kim Long Kiếm Khách dường như nhận ra trong dạ Lệnh Hồ Bình có nỗi băn khoăn. Hắn không nhịn được hỏi bằng một giọng rất thân thiết:
- Coi vẻ mặt lão đệ, mặt buồn rười rượi, phải chăng có tâm sự gì khó nói?
Lệnh Hồ Bình cố ý thở dài đáp:
- Hiện nay trong các môn phái, đệ tử bản bang có thể nói là nhiều hơn hết. Thời hạn ba tháng ngắn ngủi Thượng Quan mỗ thực chưa nghĩ ra được phương thức nào để trừ khử lão quỷ một cách thuận lợi, đồng thời khiến cho bản bang từ trên xuống dưới khỏi sinh lòng ngờ vực.
Kim Long Kiếm Khách cười ha hả hỏi:
- Cái đó phỏng có chi khó? Minh thương dễ tránh, ám khí khó phòng. Khi đó lão đệ chỉ cần tìm lão quỷ gạt lão đến chỗ vắng người, vận hết công lực đánh cú bất ngờ rồi rắc Hóa Cốt Tán lên thi thể cho tiêu đi là xong chứ sao?
Lệnh Hồ Bình lẩm nhẩm gật đầu đáp:
- Có lẽ phải dùng biện pháp đó.
Chàng mắng thầm trong bụng:
- Không chừng sẽ có một ngày tiểu gia dùng thủ đoạn này trên mình tên tặc tử.
Dọc đường không xảy chuyện gì. Sau năm ngày hành trình Lệnh Hồ Bình đã nhìn thấy núi Trung Điều.
Lệnh Hồ Bình muốn thử Tam lão ở Cái Bang cùng bang chúa là Thuần Y La Hán Đồng Sơn Cao. Tạm thời chàng chưa muốn nói rõ màn kịch này ra.
Hai người cưỡi ngựa đến trước cổng tổng đà Cái Bang. Tên đệ tử ba nút thủ môn nhìn rõ diện mạo hai người rồi cặp mắt trố ra nhìn hồi lâu không chớp.
Sau Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách nhảy xuống ngựa, gã khác nào người trong mộng choàng tỉnh giấc quỳ một gối làm lễ tham kiến rồi nhảy vọt đi phi báo.
Tổng đà Cái Bang dựng lên trên khu đất rộng rãi và bằng phẳng trong sơn cốc. Hơn trăm gian nhà đá tựa vào vách núi bốn mặt vây lại thành một vòng tròn lớn. Giữa một khu đất trống rộng tới hơn ba chục mẫu.
Chính giữa quảng trường là một tòa cổ đình hình lục giác.
Tổng đà Cái Bang đã chẳng có chi hiểm trở thiên nhiên, lại không phòng thủ nghiêm mật, so với tổng đà Long Hổ Bang, một tòa hồ lô miệng ngửa lên trời thành ra hai thái cực.
Tổng đà Cái Bang gây cho người ta một ấn tượng bình dị chất phác cổ kính và yên tĩnh.
Tên đệ tử ba nút vào rồi, Lệnh Hồ Bình lấy tư cách là địa chủ nhìn Kim Long Kiếm Khách gật đầu rồi đi vào phía trong.
Hai người qua tòa môn lâu đi vào đường hẻm đến trước tòa cổ đình ở giữa quảng trường. Một hồi trống có tiết tấu vang lên. Người giữ trống cũng là một đệ tử ba nút vừa rồi.
Lệnh Hồ Bình tuy nghe không hiểu về tiếng trống nhưng cũng đoán ra ý nghĩa của nó là đại biểu cho lời hô hoán xúc động:
- Hậu cái về tới rồi! Hậu cái về tới rồi!
Tiếng trống liên hồi vọng ra vang dội trong hang không ngớt.
Một lúc sau mấy trăm khiếu hóa cả già lẫn trẻ từ các gian thạch thất kéo ra như ong vỡ tổ.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn quanh nhận ra bốn vị Kim trượng trưởng lão ở giữa đám đông.
Bốn vị Kim trượng trưởng lão là Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc, Truy Phong Cái Kỳ Chi Viễn đi trước. Theo sau là Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn và Phục Hổ Cái Trường Tôn Cát.
Sau bốn vị trưởng lão không xa mấy còn có một vị lão cái mập ú tay cầm bầu rượu, mình mặc áo bông rách, mày râu cứng như sắt, mục quang sáng như điện.
Lão cái mập ú này Lệnh Hồ Bình vừa ngó thấy đã nhận ra. Chính là Cái Bang chúa, tiếng tăm lừng lẫy hơn cả chưởng môn tám phái lớn trong võ lâm. Lão mang danh hiệu là Thuần Y La Hán Đồng Sơn Cao.
Bao nhiêu khiếu hóa cả già lẫn trẻ đi tới còn cách Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách chừng trượng rưỡi thì dừng lại.
Chỉ có bang chúa Thuần Y La Hán, Kim trượng tứ lão và một khiếu hóa trung niên mặt mũi vuông vắn, thân hình cao mà gầy. Cặp mắt lấp loáng ánh thần quang, tiếp tục tiến lại.
Lệnh Hồ Bình trước kia tuy chưa từng gặp khiếu hóa trung niên này, nhưng coi y phục và số nút cũng đoán ra Cửu Đỉnh Cái Ngôn Thành Quân hiện làm Pháp cái.
Theo luật lệ Cái Bang hiện thời thì Hậu cái mất tích hơn tháng nay đột nhiên trở về là một việc trọng đại nhưng bang chúa Thuần Y La Hán cùng Tứ lão và Pháp cái không vì vụ này mà sơ lược lễ tiết.
Bọn họ trước hết làm lễ tham kiến Kim Long Kiếm Khách trước rồi hai người trong Tứ lão mới đến hô hoán Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình vẫy tay nói:
- Chúng ta vào trong rồi sẽ nói chuyện.
Đoàn người tiến vào Tổ sư đường, vây quanh một bồn lửa lớn, theo thứ tự ngồi xuống. Bọn đệ tử chấp sự cho them than củi vào bồn và bưng rượu đến.
Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn hỏi tới Lệnh Hồ Bình hơn tháng nay đi đâu?
Lệnh Hồ Bình trá hình vẫn chưa bị khám phá, không khỏi ngấm ngầm đắc ý. Lúc này chàng nói hết sự thực. Nếu Hoa Sơn chưởng môn có cử động bất lợi là chàng ra tay kềm chế được ngay chẳng khó khăn gì.
Chàng biết đệ tử Cái Bang trước nay vẫn tín ngưỡng chưởng môn phái Hoa Sơn. Chàng định để cho Tứ lão thấy rõ chân tướng cùng biến hóa ở nơi vị đại chưởng môn này, nên Hàng Long Cái đưa ra câu hỏi chàng giả vờ làm bộ muốn nói lại thôi, không ngớt cười gượng chưa trả lời ngay.
Kim Long Kiếm Khách đã lãnh trách nhiệm, liền bịa ra một thiên cố sự.
Hơn một tháng trước đây hắn có việc đi qua Thái Nguyên phải qua khu phụ cận bến Phong Lăng, đột nhiên vẳng nghe tiếng sát phạt, sau tìm đến mới phát giác ra hai hán tử mặc áo đen, võ công rất cao thâm đang dồn Thiết Cốt Cái vào một góc. Thiết Cốt Cái dường như đã bị trọng thương tình hình rất nguy ngập.
Hắn thấy tình thế cấp bách người chưa đến gần đã quát to một tiếng. Hai hán tử áo đen che mặt quay đầu nhìn lại dường như nhận ra thân phận hắn, đưa ám hiệu cho nhau bằng thủ thế rồi cười rộ tung mình vọt đi.
Vì hắn lấy chuyện cứu người là gấp nên không đuổi theo và chưa điều tra lai lịch của hai nhân vật thần bí kia.
Sau cùng hắn nói tiếp:
- Tặc nhân bỏ đi rồi, Thiết Cốt Cái bị trọng thương không chống nổi ngã lăn ra. Hắn sợ tặc nhân quay trở lại liền cõng Thiết Cốt Cái lên chạy thẳng về núi Hoa Sơn ngay đêm. Sau hơn một tháng điều dưỡng, Thiết Cốt Cái thoát khỏi cảnh hiểm nghèo. Hắn hy vọng Cái Bang đừng coi vụ này là tầm thường và nên phái một toán đệ tử đắc lực đi điều tra bối cảnh của hai người áo đen che mặt.
Bọn Thuần Y La Hán nghe xong đứng dậy tạ ơn.
Lệnh Hồ Bình ngồi bên quan sát. Chàng phát giác Pháp cái Ngôn Thành Quân lúc nghe Kim Long Kiếm Khách thuật chuyện không ngớt cau mày, dường như chưa thỏa mãn về thiên cố sự mà Kim Long Kiếm Khách đã tường thuật.
Lệnh Hồ Bình ngấm ngầm hồi hộp, vì chàng cảm thấy câu chuyện Kim Long Kiếm Khách chẳng có vết tích sơ hở, mà sao vị Pháp cái này lại chau mày?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, tay chàng cầm đũa bất giác đưa vào đĩa Can ty thang toán là món ăn sở thích của chàng.
Pháp cái Ngôn Thành Quân chuyển động mục quang đột nhiên thò tay vào bọc móc ra tấm thiết bài bỏ xuống mặt bồn lửa đánh “Cạch” một tiếng.
Tứ lão ngó thấy đều ngẩn người ra.
Thuần Y La Hán cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Nguyên Pháp cái đặt tấm Thiết bài này xuống chính là tấm An Bang lệnh, biểu hiện quyền uy tối thượng của Cái Bang.
An Bang lệnh chỉ có một tấm và người được giữ nó là Pháp cái trong bang.
Pháp cái nhờ vào An Bang lệnh để xử trị, cả Lệnh Hồ Bình và Kim Long Kiếm Khách đều không hiểu Pháp cái lấy lệnh bài ra vì nguyên nhân gì. Nhất là lúc có quý khách ngồi đó mà lại xử lý gia vụ là điều bất lịch sự.
Thuần Y La Hán quay lại toan hỏi thì Pháp cái Ngôn Thành Quân đã hạ lệnh:
- Xin Tứ lão hãy nghe lệnh!
Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn, Phục Hổ Cái Trường Tôn Cát, Truy Phong Cái Kỳ Chi Viễn, Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc nghe nói không dám nghĩ ngợi gì nữa, đồng thời đứng dậy dời khỏi chỗ ngồi, đứng thõng tay chờ lệnh.
Pháp cái Ngôn Thành Quân trỏ vào Lệnh Hồ Bình trầm giọng hô:
- Y không phải Thượng Quan Hậu cái ở bản bang. Hãy bắt tên giả mạo này cho bản tòa.
Lệnh Hồ Bình giật mình kinh hãi vội la lên:
- Hãy khoan! Để tại hạ nói đã...
Chàng chưa nói dứt lời, Tứ lão đã nhảy xổ tới.
Bọn đệ tử Cái Bang chỉ biết tuân theo Pháp cái đã ra lệnh, chẳng ai dám kháng
lệnh.
Tứ lão chẳng nể nang gì vươn tay ra như móc câu nhằm chụp vào hai vai Lệnh Hồ Bình.
Lệnh Hồ Bình muốn ra tay kháng cự, nhưng lại sợ lộng giả thành chân đả thương Tứ lão, nên quyết định theo kế hoạch trước, hãy thu thập Kim Long Kiếm Khách rồi tính.
Không ngờ thủ pháo của Tứ lão mau lẹ quá chừng, hoàn toàn ra ngoài sự tiên liệu của chàng.
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn đã chụp vào vai chàng.
Lệnh Hồ Bình vừa cảm thấy vai bên trái tê chồn, cả nửa người đã không sao nhúc nhích được.
Tiếp theo Phục Hổ, Truy Phong, Bôn Lôi đồng thời đánh tới, chưởng đổi làm chỉ điểm vào á huyệt chàng.
Lệnh Hồ Bình có miệng mà không nói được thật là đau khổ.
Kim Long Kiếm Khách lúc vừa xảy biến cố đã toan cướp đường chạy trốn, nhưng thấy Lệnh Hồ Bình bị điểm á huyệt, hắn láo liêng cặp mắt ra chiều suy nghĩ rồi thay đổi chủ ý.
Hắn làm bộ bất ngờ trỏ vào Lệnh Hồ Bình nhìn Pháp cái Ngôn Thành Quân như muốn hỏi:
- Sao? Ngôn huynh bảo... người này... không phải là... Thượng Quan Hậu cái của quý bang ư?
Pháp cái Ngôn Thành Quân cười lạt đáp:
- Tên tặc tử mô phỏng hành động cùng lời nói của Thượng Quan Hậu cái đã khéo lắm. Ngôn mỗ chẳng thể không bội phục. Đáng tiếc hắn không hiểu một điều là Thượng Quan Hậu cái của tệ bang trước nay cữ ăn tỏi.
Thuần Y La Hán và Tứ lão đồng thời “Ủa” lên một tiếng, tựa hồ tự trách mình sao không nghĩ tới điểm đó?
Kim Long Kiếm Khách đảo cặp mắt ra chiều tức giận nói:
- Tên tặc tử này thật khả ố! Báo hại Thịnh mỗ hơn một tháng trời, áo không cởi giải thuốc thang cho hắn. Ai ngờ hắn mạo xưng Thiết Cốt Cái...
Lão vừa nói vừa nghiến răng ken két, đột nhiên phóng cước đá vào ngực Lệnh Hồ Bình.
Không ngờ hắn đã mau lẹ Hàng Long Cái Sách Sĩ Ngạn còn mau lẹ hơn giơ tay đẩy Lệnh Hồ Bình qua một bên.
Kim Long Kiếm Khách nóng lòng giết người bịt miệng, toan rượt theo đá thêm cước nữa nhưng Pháp cái Ngôn Thành Quân kịp thời vươn tay ngăn lại.
Thuần Y La Hán tươi cười khuyên giải:
- Xin Thịnh chưởng môn bớt giận. Tên tặc tử đã mạo xưng Hậu cái tệ bang tất có âm mưu gì. Hãy để lão phu hỏi cung rồi sẽ giao cho Thịnh chưởng môn nhân xử trị cũng chưa muộn.
Kim Long Kiếm Khách thấy kế không thành, bỗng nhìn ra ngoài cửa trỏ về phía tây bắc, miệng la thất thanh:
- Hai tên đó lại xuất hiện.
Hắn vừa la vừa thi triển thân pháp “Phi Yến Xuyên Liêm” vọt ra ngoài Tổ sư đường nhanh như tên bắn.
Tứ lão, Pháp cái và Thuần Y La Hán đều tưởng là sự thực lục tục rượt theo.
Lệnh Hồ Bình vừa tức giận vừa nóng nảy mà không làm sao được chỉ giương mắt lên nhìn Kim Long Kiếm Khách lướt đi như mây khói, chớp mắt đã mất hút.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, bọn Thuần Y La Hán đuổi theo chẳng thấy tặc nhân đâu, cả Kim Long Kiếm Khách cũng mất hút đành quay về Tổ sư đường.
Pháp cái Ngôn Thành Quân nhìn Bôn Lôi Cái nói:
- Âu Dương trưởng lão hãy giải khai á huyệt cho tặc tử để chúng ta thẩm vấn... Thịnh chưởng môn đuổi không kịp tặc nhân tự nhiên sẽ trở lại.
Lệnh Hồ Bình cười thầm nghĩ bụng:
- Trở lại ư? Các ngươi cứ chờ đi.
Bôn Lôi Cái giải khai á huyệt cho Lệnh Hồ Bình, tiện đà đá chàng một cước quát
hỏi:
- Biết điều thì thú thực đi! Thằng lỏi họ tên là gì? Ngươi vâng lệnh ai? Hai tên che mặt đánh ngươi hôm đó là nhân vật nào? Ngươi trà trộn vào bản bang với mục đích gì? Chỉ nói dối một chữ là đừng trách bọn lão khiếu hóa thủ đoạn tàn độc.
Lệnh Hồ Bình thở phào một cái nhắm nửa mắt lại ung dung gật đầu đáp:
- Được lắm! Tại hạ thú thực hết. Nhưng cũng xin các vị đừng ngắt lời. Thượng Quan Hậu cái của quý bang có một dạo bị Long Hổ Bang mới quật khởi bắt được giam ở tổng đà tại hang Già Mã, núi Long Môn...
Lệnh Hồ Bình dừng lại một chút rồi tiếp:
- Bản công tử là Lệnh Hồ Bình đã ở phân đà Đồng Quan của quý bang tiếp thụ lời ủy thác của lão khiếu hóa Âu Dương Cốc mạo hiểm trà trộn vào tổng đà Long Môn của bang kia và dùng cách thay đào đổi mận, cứu được vị Hậu cái của quý bang. Vị Hậu cái đó đã bị dược vật cấm chế, chỉ còn mười hai ngày nữa là toàn thân công lực mất hết, nên bản công tử chỉ điểm cho y. Hiện giờ y đã đến Kỳ Sĩ Bảo. Bản công tử sau
khi biến thành Hậu cái tám nút của quý bang, đã đưa ra ba điều kiện với bang Long Hổ là trong ba tháng là sẽ giết chết lão bang chúa để được làm phó bang chúa Long Hổ. Bang Long Hổ vẫn chưa yên dạ, phái một tên Huỳnh y hộ pháp ngấm ngầm giám thị bản công tử. Tên Huỳnh y hộ pháp đó chính là chưởng môn phái Hoa Sơn vừa rồi. Bản công tử cung khai như vậy các vị “Khiếu hóa đại nhân” đã thỏa mãn chưa?
Thuần Y La Hán, Tứ lão và Pháp cái nghe nói ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt xám ngắt không nhúc nhích được.
Nhất là Bôn Lôi Cái Âu Dương Cốc lại càng bẽn lẽn, vì trước kia lão yêu cầu Lãng Đãng công tử giúp đỡ cho mình mà nay lại điểm vào á huyệt chàng cùng đá chàng một cước. Lão thật không còn mặt mũi nào nữa.
Pháp cái Ngôn Thành Quân tương đối bình tĩnh hơn, chợt nhớ ra trong mình Lệnh Hồ Bình còn nhiều huyệt đạo bị phong tỏa, vội chạy tới giải khai huyệt đạo trên hai vai chàng, vẻ mặt rất hối hận.
Lệnh Hồ Bình từ từ đứng dậy, đảo mắt nhìn mọi người thủng thẳng hỏi:
- Các vị còn tiếp tục ngồi đây uống rượu sưởi ấm để chờ Thịnh đại chưởng môn trở về chăng?
Quần cái như người trong mộng bừng tỉnh. Thuần Y La Hán nhảy bổ lên nói:
- Không thể để lão chạy đi được...
Lệnh Hồ Bình xua tay cản lại ngắt lời:
- Tại hạ xem chừng đại bang chúa không dằn được tính nóng. Để bản công tử phát lệnh được chăng?
Pháp cái Ngôn Thành Quân chắp tay đáp:
- Nhất thiết xin nghe công tử sắp đặt.
Lệnh Hồ Bình nhìn Thuần Y La Hán nói:
- Xin đại bang chúa dẫn Hàng Long và Truy Phong trưởng lão đến ngay Kỳ Sĩ Bảo. Nếu gặp Thượng Quan Hậu cái ở dọc đường thì để hai vị trưởng lão đưa y về. Quý bang chúa tiếp tục đến Kỳ Sĩ Bảo...
Tác giả :
Quỳnh Mai