Hoàng Ngư Huệ
Chương 53
Mày liễu nhíu chặc, hai mắt khẽ lay động, qua một hồi liền chầm chậm hé mở. Đưa tay xoa trán hơi choáng, lảo đảo ngồi dậy xuống khỏi giường. Mắt phượng nháy vài cái, cố nhìn rõ quang cảnh mờ mịch xung quanh. Lờ đờ bước đến ngồi phịch xuống bàn trà, day day hai mắt mỏi nhừ. Lúc này Chiêu Hoàng mới có thể nhìn rõ ràng, xung quanh hoàn toàn là một nơi xa lạ, không phải trong cung của nàng. Trong lòng lập tức dấy lên nỗi sợ hãi, hoảng loạn nhìn tứ phía, lại đột nhiên muốn xông ra khỏi phòng. Ý định chưa kịp thực thi thì cửa gỗ đã mở ra, Chiêu Hoàng ngơ ngác nhìn người đang đi vào, chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Người kia vào phòng liền đóng cửa lại, tươi cười đi tới chỗ nàng, trên tay còn bưng theo khay gỗ.
"Người ngủ cũng đã một ngày rồi hẳn là rất đói, khi nãy ta vừa xuống mua cháo cùng với cải chua. Nhân lúc còn nóng người mau qua ăn đi". Tề Tiểu Khả đặt khay gỗ xuống bàn, cẩn thận chuẩn bị chén đũa.
Chiêu Hoàng hơi đơ ra, người kia từ lúc mới bước vào thái độ rất thản nhiên, chắc chắn hắn phải thấy được sự hoảng loạn hiện hữu ở nàng nhưng hắn lại vô cùng bình thản hỏi han nàng, giống như là hắn đã đoán trước được khi tỉnh lại nàng sẽ có những biểu hiện này vậy?
Chiêu Hoàng không hề lên tiếng đáp lại, nàng chậm rãi ngồi xuống bàn, đôi mắt vẫn dè chừng nhìn về phía người kia. Tề Tiểu Khả đối nàng mỉm cười, rót một ly trà đẩy tới trước mặt nàng. Chiêu Hoàng vẫn không hề động đũa , chỉ nhìn đăm đăm về phía cô ý muốn đợi cô giải thích chuyện gì đang diễn ra.
"Người không cần nhìn ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không làm hại người".
Chiêu Hoàng dường như không mấy tin tưởng lời nói của cô, nàng hỏi. "Vốn dĩ giờ này bổn cung phải ở trong tẩm điện, rốt cuộc ngươi đã đưa bổn cung tới nơi nào?!"
"Chúng ta bây giờ đang ở thành Đông".
"Ngươi đưa ta ra khỏi cung!!", Chiêu Hoàng sửng sốt thốt lên.
"Phải", Tề Tiểu Khả gật đầu.
"Gan ngươi lớn hơn trời sao!? Lập tức đưa bổn cung trở về!", Chiêu Hoàng đứng phắt dậy, thái độ gắt gỏng hơi lớn tiếng.
"Dù bây giờ ta có muốn đưa người về Hoàng cung thì chúng ta cũng không thể đi được". Tề Tiểu Khả vô tư nâng lên ly trà uống một hớp.
"Tại sao?", Chiêu Hoàng chau mày.
Tề Tiểu Khả liếm môi, đặt ly trà xuống bàn lém lỉnh cười. "Ta nhờ vả xe ngựa của đám người tiểu Phương tử, bọn họ đưa chúng ta tới đây liền chạy đi, bây giờ có lẽ đã qua thành Tây mất rồi, muốn đuổi theo cũng không kịp".
Chiêu Hoàng trợn mắt, gương mặt đầy vẻ giận dữ. "Ngươi lập tức kêu bọn họ trở lại! Bổn cung muốn về Hoàng cung!!"
Tề Tiểu Khả lén phì cười vì sự khả ái của người thương, dẫu cho đang sinh khí nhưng nàng lại không hề khiến cho người khác run sợ mà ngược lại có phần đáng yêu nhiều hơn. Kể cũng lại, thử hỏi có ai lại gán ghép một người phụ nữ gần ba mươi tuổi với hai chữ đáng yêu bao giờ chứ, chắc chỉ ngoại trừ những kẻ đang yêu mà thôi, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà!
"Vô ích thôi, ta không có cách nào liên lạc với tiểu Phương tử ngay bây giờ cả, trừ khi ta mọc ra đôi cánh bay đi".
Tề Tiểu Khả ở đây thong thả uống trà, bên kia Chiêu Hoàng mặt đã đen sì, có vẻ sự tức giận sắp không kìm nén được, muốn lao qua hung hăn đánh cho tên kia một trận.
Tề Tiểu Khả khoái chí cười thầm, cô đang hả hê vì trêu chọc được nàng, một nữ nhân suốt ngày mặt lạnh như băng. "Dù vậy thì cũng đừng quá lo lắng, ta đã giao hẹn với tiểu Phương tử vài ngày nữa hắn sẽ đến đón chúng ta về. Thay vào đó chúng ta sẽ ở ngoài này vui chơi vài ngày, có thể qua mấy ngày nữa người cũng sẽ không muốn trở về Hoàng cung đó nữa không chừng!"
"Ngươi đang đùa giỡn với bổn cung?!"
Vỏn vẹn một câu nói, Tề Tiểu Khả cảm nhận được nữ nhân kia thật sự nghiêm túc đặt câu hỏi với mình. Cô cũng thu liệm lại sự bỡn cợt của bản thân, đứng dậy chậm rãi tiến tới chỗ Chiêu Hoàng, ấn nàng xuống ghế rồi bình thản khụy gối ngồi trước mặt nàng. Hai cặp mắt đối diện nhau, một bên ẩn nhẫn chờ đợi, một bên thâm tình sâu lắng, cô nhẹ nhàng nắm tay nàng, ánh mắt kiên định đối mặt, giọng điệu mềm mại ân cần.
"Đôi khi cũng nên buông lỏng bản thân một chút, đừng quá bó buộc mình trong guồng quay cố định. Cả đời nhốt mình trong cung, thi thoảng ra ngoài dạo chơi cũng sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ cá nhân nào hết. Đừng vì người khác muốn mình như thế này như thế kia rồi tự ép bản thân phải ở trong một khuôn phép chừng mực lễ độ. Trên danh nghĩa hắn có thể là phu quân nhưng hắn tuyệt đối không có quyền quản lý thể xác lẫn tinh thần của một thê tử, đó là gia trưởng, tư tưởng độc đoán chuyên chế. Trên đời không ai là không thể sống thiếu ai cả, thanh xuân không đợi ai cả, phải tự chính bản thân mình nắm bắt. Bao nhiêu năm sống vì hắn còn chưa đủ sao? Bây giờ cơ hội đang ở trước mặt, tại sao không thử một lần sống vì bản thân mình, sau này hoài niệm lại cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa".
Lời nói thốt ra là từ chân tâm thật ý tận đáy lòng, đã có thể ra khỏi Hoàng cung thì cô không muốn nàng suốt ngày mang theo gương mặt u uất buồn bã. Cô không muốn nàng phải đứng ở vị trí của Trần Cảnh mà suy nghĩ cho hắn nữa, cô muốn nàng phải một lần sống vì bản thân mình, nàng lao tâm khổ tứ suy nghĩ cho hắn nhiều thêm dù chỉ một giây cô cũng không cho phép. Hai mươi năm qua đau khổ vì hắn là đã quá đủ!
Chiêu Hoàng từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng đáp lại, vậy nên những điều hắn nói nàng đều nghe rõ ràng. Vốn dĩ nàng còn muốn làm ra vẻ bản thân đang sinh khí bắt hắn nhất định phải đưa nàng trở về, bây giờ nghe được những lời tích cực này thì nàng dường như cũng đã buông xuôi chịu ở lại ngoài này. Dù vậy trong lòng nàng vẫn còn những nỗi lo ẩn dấu, một người tinh ý như như Tề Tiểu Khả hiển nhiên rất nhanh liền nhận ra được. Cô cười cười vuốt nhẹ mu bàn tay nàng, giống như trấn an.
"Đừng lo lắng, bên Trần Cảnh ta đã thu xếp xong rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm!"
Chiêu Hoàng ngơ ngác, nàng thật sự không hiểu nổi người này. Thật ra hắn là ai mà có thể nghĩ ra được những chuyện điên rồ như vậy, kể cả cách suy nghĩ, tư duy, lời nói lẫn cử chỉ đều hoàn toàn khác với tất cả những người mà nàng đã từng gặp trong hơn hai mươi năm sống trên đời. Bình thường hắn luôn tỏ ra là một kẻ ham vui, bốc đồng, hoạt bát còn hơi khờ khạo hậu đậu, nhưng chỉ dựa vào những lời lúc nãy cũng đủ để biết được hắn không hề giống như bản tính thể hiện thường ngày. Chắc chắn thân phận của người này phải vô cùng đặc biệt! Nàng quen biết hắn cũng coi như lâu, nói chuyện tâm sự cũng nhiều lần lẽ ra nên hiểu một phần nào đó bản chất hoặc tính khí của đối phương, nhưng khi đối mặt với hắn, nhìn vào ánh mắt kia nàng đều không thể nhìn thấu được tâm tư của người này, có thứ gì đó rất lạ. Dần dần trong lòng tự nảy sinh ra một loại ham muốn, muốn hiểu rõ tất cả mọi thứ của hắn, muốn biết sự thật đằng sau của con người bí ẩn này.
Tề Tiểu Khả thấy nàng im lặng, cũng không nhìn cô, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, cô vỗ nhẹ vào vai nàng, kéo nàng trở về thực tại.
"Mọi thắc mắc đã được giải đáp rồi, bây giờ người có thể ăn cháo rồi chứ?". Chiêu Hoàng liếc mắt sang người đang lau đũa ở bên kia rồi lại hướng ánh mắt khá e ngại về phía chén cháo, nhìn thái độ của nàng cô liền bật cười khanh khách. "Yên tâm đi, lần này ta không có bỏ thuốc mê đâu".
Chiêu Hoàng cũng không muốn nói chuyện với tên mặt dày kia nữa, nàng đã một ngày không được ăn gì nên hiện tại nàng đang rất đói. Cầm lên thìa gỗ, từ tốn múc từng thìa cháo bỏ vào miệng, cháo trắng ấm nóng, ngọt nhẹ ăn vào khiến cho cơn đói cũng dần thuyên giảm, bụng cũng dần dần được lấp đầy. Bên này Chiêu Hoàng đang ung dung ăn cháo, bên kia Tề Tiểu Khả liên tay gắp cải chua bỏ vào trong chén của nàng, luôn miệng nói, "Đừng chỉ ăn cháo loãng, phải dùng thêm cải chua nữa, nếu không sẽ bị lạt miệng, hơn nữa cũng không đủ dinh dưỡng đâu".
Chiêu Hoàng chau mày khó hiểu, dinh dưỡng gì đó mà hắn nói là cái thứ gì, nàng sống gần ba mươi năm mà chưa từng nghe qua ai nhắc đến cả, có phải tên này đang cố tình khiến nàng phải xem hắn như một kẻ lập dị hay không đây?
Mặc kệ nữ nhân kia đang nhìn mình với đôi mắt khó hiểu, Tề Tiểu Khả vẫn ân cần gắp rau bỏ vào trong chén của nàng, "Ăn no rồi thì người đi tẩy trần đi, ta đã dặn tiểu đồng chuẩn bị xong nước nóng rồi, đợi một lúc nữa là vừa đủ ấm tới. Và còn nữa, tiền chúng ta không mang theo nhiều đâu, cho nên ta chỉ thuê một phòng, người phải chịu khó ở chung với ta rồi".
Chiêu Hoàng được ăn no, làm gì còn để ý đến tên kia, nàng chỉ gật đầu tỏ vẻ đang lắng nghe. "Được".
"Một điều nữa!", giọng nói khá nghiêm túc, khiến cho nàng cũng buông đũa ngồi nghe. "Ra khỏi Hoàng cung rồi thì cái xưng hô bổn cung kia cũng không được dùng đến nữa, rất dễ để lộ thân phận. Từ bây giờ người là phu nhân, ta là gia nô, chúng ta phải giả dạng khi ra đường, tránh để người khác để ý".
"Xem ra ngươi cũng tự biết thân biết phận nhỉ?". Chiêu Hoàng lấy ra khăn tay lau môi, không quên buông một câu châm biếm, Tề Tiểu Khả bĩu môi, Chiêu Hoàng che miệng cười khẽ.
Đợi nàng dùng xong Tề Tiểu Khả thu dọn lại chén đũa đem xuống lầu, còn Chiêu Hoàng thì đi tới sau bình phong tẩy rửa thân thể, từ sớm cô cũng đã nhờ người mua giúp vài bộ y phục, chuẩn bị ngay ngắn để trên giường. Tắm xong bước ra ngoài, Chiêu Hoàng mặc vào bộ y phục cô chuẩn bị trước đó, đi tới gương đồng nhìn ngắm mình trong gương. Nàng khá hài lòng với bộ y phục này, áo giao lĩnh màu trắng cùng với quây thường màu lục, bên trong thêm một lớp váy trắng, màu sắc nhã nhặn nhưng cũng cao sang, rất phù hợp với nàng, xem ra tên kia vô cùng để tâm tới cả những chuyện nhỏ nhặt của nàng như là y phục này chẳng hạn. Đã ra ngoài rồi nàng cũng không muốn bản thân quá cầu kì, xõa xuống mái tóc dài rồi chỉ buộc gọn búi hết lên sau đầu, cài trâm hoa lan bằng bạc.
Khi Chiêu Hoàng chỉnh trang xong thì trời cũng đã sập tối, bên ngoài khách trạm đều lên đèn sáng trưng. Chiêu Hoàng ra khỏi phòng đi xuống lầu, tới dưới sảnh liền nhìn thấy người kia đã thay y phục đứng nói chuyện với chưởng quầy, trông có vẻ là đang đợi nàng. Chiêu Hoàng ung dung đi tới bên cạnh, cô cũng vừa vặn trông thấy nàng, vui vẻ nói vài câu với chưởng quầy rồi quay sang nàng. "Xong rồi sao? Hôm nay bên ngoài có hội đèn, chúng ta ra ngoài đi dạo vui chơi một chút đi". Chiêu Hoàng không phản đối, để mặc cho cô kéo ra ngoài.
Kinh thành càng về đêm càng nhộn nhịp, hôm nay là hội đèn nên khắp nơi đều giăng lên những dây đèn lồng rực rỡ, soi sáng mọi nẻo đường. Các cửa tiệm trà lầu tấp nập người ra kẻ vào, đường phố đông đúc tiểu thương hàng quán, những đôi vợ chồng, tình nhân yêu đương nắm tay nhau đi dạo, các công tử nữ nhi qua qua lại lại, khung cảnh đầy sinh khí nhưng lại không xô bồ. Nếu như hỏi nhìn ở điểm nào để xét một đất nước là hưng thịnh thì phải nhìn vào sự phồn vinh và sung túc của kinh đô nước đó.
Lúc sớm Tề Tiểu Khả từ chỗ chưởng quầy khách trạm biết được trong bốn khu vực, cửa Đại Hưng thành Bắc và Diệu Đức thành Nam là chỉ hoạt động vào ban ngày hơn nữa cũng không quá đông đúc, chủ yếu là trại doanh duyệt binh và các phủ nha của triều đình trực thuộc. Cửa Quảng Phúc thành Tây thì nhộn nhịp hơn, chợ Ngọc Hà và chùa Diên Hựu đều nằm ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài phiên chợ đêm nhưng đại đa số thành phần bất hảo, sòng bạc, hắc điếm đều tập trung ở đó, cho nên có nhiều người đều e ngại khi vào thành, người dân ở thành Tây cũng bị kiêng dè nhiều nhất, trị an còn lỏng lẻo nên có khá nhiều tệ nạn. Còn lại là cửa Tường Phù thành Đông, nơi đông đúc và cũng là phồn vinh nhất của Đông đô. Nơi đây tập trung rất nhiều cửa hiệu, trà lầu, khách trạm, ngân hiệu, bao gồm cả sòng bạc và thanh lâu. Là nơi giao thương chính giữa các nước với Đại Việt, hoạt động cả ngày lẫn đêm, thường xuyên có những lễ hội lớn. Dân cư đông đúc và đều khá giả, là nơi có nhiều quan viên và thương nhân nhất, bọn họ đều có phủ đệ nằm hết về hướng Nam của thành. Binh lực triều đình được đặc huấn và Thị vệ sở đều dàn trải ở sát tường thành, cho nên trị an của thành Đông cũng nghiêm ngặc và tốt nhất.
Cô và nàng chậm rãi cùng nhau tản bộ giữa những con đường đông đúc, đi qua những cửa tiệm tấp nập, tâm hồn hòa vào không gian nô nức, vui tươi của chợ đêm, không biết từ bao giờ đã đi đến một con kênh nhỏ. Trên con kênh có một cây cầu gỗ được giăng đèn lồng đỏ, dưới nước là những ngọn đèn hoa sen lững lờ trôi, xung quanh thi thoảng có những con đom đóm nháy sáng, dọc hai bờ kênh còn có nhiều người đang ngồi cầu nguyện thả đèn, quang cảnh tuy không nhộn nhịp nhưng lại có cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời.
Lúc này Tề Tiểu Khả chỉ ước gì mình có thể mang theo cái máy ảnh Canon 7D Mark của mình ở đây, cô sẽ ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ này, nếu như sau này có thể trở về lại hiện đại thì cũng có một thứ gì đó làm kỉ niệm, dĩ nhiên cô sẽ không bao giờ dùng những hình ảnh này để bản thân trở nên nổi tiếng chỉ bởi vì mình đã từng xuyên không, có ai lại muốn những kỉ niệm vô giá của mình lại được quy đổi bằng tiền cơ chứ!
Tề Tiểu Khả bất chợt nghĩ ra chuyện gì đó, cô lấy trong ngực áo ra chiếc iphone X bị cô lãng quên thời gian qua, rất may là còn pin, nhưng thời gian lâu cô không sử dụng nên nó bị tuột pin khá nhiều. Không sao, còn nguồn là được rồi! Dĩ nhiên ở thời đại này không hề có sóng điện thoại để có thể sử dụng một cái Apple nhưng chức năng camera là ứng dụng được mặc định, không có mạng vẫn có thể chụp ảnh được, chỉ khi call mới cần sóng điện thoại thôi.
Tề Tiểu Khả kéo Chiêu Hoàng đi đến một góc khuất ý người chú ý, mở camera, giơ lên hướng về cảnh đêm lung linh phía xa, tách một tiếng, hình ảnh kia đã được lưu vào trong máy.
Bên kia Tề Tiểu Khả lo chụp ảnh, bên này Chiêu Hoàng vẫn đang mê mẩn ngắm nhìn những chiếc đèn hoa đang trôi trên dòng kênh, long lanh kì diệu. Ngay khoảnh khắc này, góc máy của cô lia tới chỗ nàng, Tề Tiểu Khả bất chợt ngẩn người. Nữ nhân đứng giữa khung hình, mê mẩn ngắm nhìn những chiếc đèn đầy hình dáng và màu sắc, đằng sau là dòng kênh lấp lánh và cầu gỗ thơ mộng, xung quanh có những con đom đóm phát ra ánh sáng màu xanh đẹp đẽ. Tất cả hòa lại làm nền cho mỹ nhân bế nguyệt tu hoa, trong mắt của kẻ khờ khạo nào đó thì khoảnh khắc này chính là hình ảnh huyền ảo tuyệt thế nhất trong nhân sinh này. Sau này nghĩ lại, kẻ ngốc tự cảm thấy bản thân giống như đã dồn hết sự vinh hạnh của mấy kiếp mới có cơ hội kịp ghi lại hình ảnh lay động nhân tâm kia của người hắn yêu.
-----Hết Chương 53-----
*Vì Lý Chiêu Hoàng quá dài mà bản tính ta thì lại vô cùng lười, kêu là Chiêu Hoàng cho ngắn gọn nhá, bớt được chữ nào hay chữ nấy ấy mà, còn lại mình đầu tư dô chữ khác hề hề
*Áo giao lĩnh: Seach GG nha, chứ bà watt ko cho bỏ hình lên
*Chùa Diên Hựu: Chùa Một Cột á
*Đừng hỏi tại sao cổ đại mà dùng được điện thoại, truyện mà, nên hãy để ta hư cấu chút xíu đi hìhì
Tác giả: Cũng rất muốn viết nhanh cho mọi người nhưng dạo trước wattpad của ta bị lag ko thể viết được, mấy bữa nay mới bình thường lại nên liền bắt tay vào viết, đánh nhanh rút gọn mất công vài ngày nữa nó lại dở chứng là xong luôn. Và sau chuỗi ngày giống như bị cấm túc kia xong thì bên wattpad ta ko đăng hình minh họa được nữa, có ai giúp ta vụ này với, ta tức mà ta muốn gớt nước mắt dzậy á...
Ngày đăng: 8-6-2020