Hoàng Kim Thử Tham Ăn
Chương 9
“Tiểu Kim, lại đây, đây toàn là những món ngươi thích, có hoa sinh, hạt thông, còn có cây kê nữa.” Hắn đẩy cửa bước vào, đem mâm đầy trái cây đặt trước mặt ta.
“Hừ!” Ta ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ bằng mấy thứ này mà muốn ta tha thứ cho hắn, không có cửa đâu.
Ngày hôm qua, khi sư phụ bỏ đi, ta liền biến lại thử thân trở về kim lung khóa cửa lại.Còn cái hình xăm quỷ quái kia cũng theo đó mà nhỏ đi và tất nhiên vẫn nằm dưới cổ ta. Chẳng cần biết hắn đem đến sơn trân hải vị gì, dù có thèm đến nhỏ dãi nhưng vì danh dự ta quyết không ăn.Bất quá để cái bụng không chịu nổi mà lên tiếng biểu tình thôi.
“Đến đây, đừng hành hạ bản thân mình nữa.” Hắn lột hoa sinh rồi bỏ vào trong kim lung, hy vọng ta giống như thường ngày bò lại ăn.
“Ta không cần đồ ăn của ngươi! Hứ!” Nhân tranh danh, phật tranh nhan, ta đâu thể tùy tiện ăn đồ hắn mang tới, trừ phi hắn nhận lỗi rõ ràng nếu không ta thà chết chứ không ăn. Nhưng, vạn nhất, vạn nhất hắn không chịu nhận lỗi thì ta sẽ….sẽ….sẽkhông thật sự chết đói chứ.
“Ngươi rốt cục muốn cái gì thì mới chịu ăn đây?” Hắn vung tay một cái, kim lung đột nhiên biến mất khiến ta nhất thời không kịp phòng bị, té xuống mặt bàn….Bể mông ta rồi, đau quá đi a! Ta toàn thân đều sinh khí, trừng mắt liếc hắn một cái, hắn thật sự không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc ư?(o_O!Ơ, hoa đâu? Ngọc đâu? Ta không thấy a ~ XD) Nói là tướng công của ta, có tướng công nào đem nương tử ném xuống bàn như vậy không ?… A !! Ta bất tri bất giác thừa nhận hắn là tướng công a.
“Ngươi khi dễ ta!” Lớn chừng này chưa từng bị ủy khuất như vậy, nước mắt nhất thời không kiềm nén được phun trào như cột nước, ngay cả bộ kim mao xinh đẹp của ta cũng ướt nhẹp, bết lại với nhau.(Ôi tưởng tượng thôi cũng muốn ôm rồi, yêu quá ! Chắc giống con bọ nhà ta.)
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, là ta không đúng, ngươi chẳng lẽ so đo với vi phu* hay sao ?” Hắn rốt cục cũng bị nước mắt của ta đả bại, phải hạ hạ đầu hổ nhận tội.
“Ngươi có biết mình đã làm sai cái gì không ?” Ta đâu thể vì hắn nhận lỗi mà tha thứcho hắn dễ dàng như vậy được, vì lợi ích sau này, ta phải hảo hảo tranh thủ.
“Ta không nên thừa dịp ngươi say rượu mà đem ngươi ăn mất.” Hắn làm bộ dạng xem đây là tội ác tày trời khiến ta có chút không đành lòng.
“Biết là tốt rồi.” Cơn giận đã hạ, ta cầm lấy hạt thông gặm gặm. (Dễ quá mà! Haiz, số em nó là số ăn và “bị ăn” mà. Có nhiêu đó mà hết giận rồi.)
“Lần sau sẽ không mượn rượu ăn ngươi nữa, không mượn rượu ăn ngươi nữa.” Hắn vừa nhìn ta vừa khẳng định lời hứa của mình. Được ăn những món ngon mà hắn mang tới, ta cao hứng hoa chân múa tay một cách vui sướng.
“Còn có lần sau nữa á ?” Ta la không phải là nhỏ nhưng vì trong miệng đầy thức ăn nên khó tránh nói chuyện không rõ lắm. Thật là hối hận, một lần đã khiến ta đau đến chết đi sống lại, còn có lần sau chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không còn.
“Không có, không có, về sau ta quyết không thừa cơ ngươi uống rượu say đem ngươi ra bính**.” Hắn đem vẻ mặt chân thành ra khiến cho ta tin đây là những lời xuất phát từ đáy lòng hắn.
“Thế này thì còn được.” Lời nói thật dễ nghe nhưng ngẫm lại vẫn có gì không đúng. Tính đi tính lại, thật muốn tha thứ cho hắn.Giờ sư phụ đã không cần đến ta nữa, ta chỉ còn nước ở lại đây thư thư phục phục làm đại gia thôi.
“Ăn nhiều một chút, ngươi đói lắm phải không ?” Hắc hắc, con chuột này thật dễ bị lừa, ta chỉ nói không thừa cơ hắn uống rượu say mà bính hắn, chứ đâu có nói hắn không say thì không đem hắn ra bính. (Thật ko biết nên chửi ngươi là đồ đê tiện hay là khen ngươi thông minh giảo hoạt nữa Bạch Hổ à~)
“Ân, ân, ta muốn ăn chân gà.” Ta mới nhịn ăn thịt một ngày thôi mà giờ nghĩ đến nước miếng liền chảy ròng ròng, hơn nữa chân gà ở đây rất ngon a.
“Được, được, ngươi không được chạy loạn.” Hắn lo lắng quay người lại như sợ khi hắn vừa rời khỏi ta sẽ lập tức biến mất.
“An tâm, sư phụ giờ không cần đến ta, ta không ở đây, còn có thể đi đâu ?” Thật là lo hảo, nếu ta có thể trở lại thì đã trở lại từ lâu rồi, đâu thể ở đây cùng hắn nhiễu sự, hắn không mệt ta cũng mệt mà.
“Ngoan, ngươi ăn hoa sinh trước đi, ta đi rồi về liền.” Hắn gật gật đầu, thổi một hơi, giúp ta làm khô bộ kim mao. (Dễ thương quá, khi khô không biết có bông xù lên như con bọ béo nhà ta không nhỉ?)
=====================
*vi phu: theo ta thì là tướng công ý.
**bính: là thả dê, sờ sờ mó móđó
“Hừ!” Ta ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ bằng mấy thứ này mà muốn ta tha thứ cho hắn, không có cửa đâu.
Ngày hôm qua, khi sư phụ bỏ đi, ta liền biến lại thử thân trở về kim lung khóa cửa lại.Còn cái hình xăm quỷ quái kia cũng theo đó mà nhỏ đi và tất nhiên vẫn nằm dưới cổ ta. Chẳng cần biết hắn đem đến sơn trân hải vị gì, dù có thèm đến nhỏ dãi nhưng vì danh dự ta quyết không ăn.Bất quá để cái bụng không chịu nổi mà lên tiếng biểu tình thôi.
“Đến đây, đừng hành hạ bản thân mình nữa.” Hắn lột hoa sinh rồi bỏ vào trong kim lung, hy vọng ta giống như thường ngày bò lại ăn.
“Ta không cần đồ ăn của ngươi! Hứ!” Nhân tranh danh, phật tranh nhan, ta đâu thể tùy tiện ăn đồ hắn mang tới, trừ phi hắn nhận lỗi rõ ràng nếu không ta thà chết chứ không ăn. Nhưng, vạn nhất, vạn nhất hắn không chịu nhận lỗi thì ta sẽ….sẽ….sẽkhông thật sự chết đói chứ.
“Ngươi rốt cục muốn cái gì thì mới chịu ăn đây?” Hắn vung tay một cái, kim lung đột nhiên biến mất khiến ta nhất thời không kịp phòng bị, té xuống mặt bàn….Bể mông ta rồi, đau quá đi a! Ta toàn thân đều sinh khí, trừng mắt liếc hắn một cái, hắn thật sự không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc ư?(o_O!Ơ, hoa đâu? Ngọc đâu? Ta không thấy a ~ XD) Nói là tướng công của ta, có tướng công nào đem nương tử ném xuống bàn như vậy không ?… A !! Ta bất tri bất giác thừa nhận hắn là tướng công a.
“Ngươi khi dễ ta!” Lớn chừng này chưa từng bị ủy khuất như vậy, nước mắt nhất thời không kiềm nén được phun trào như cột nước, ngay cả bộ kim mao xinh đẹp của ta cũng ướt nhẹp, bết lại với nhau.(Ôi tưởng tượng thôi cũng muốn ôm rồi, yêu quá ! Chắc giống con bọ nhà ta.)
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, là ta không đúng, ngươi chẳng lẽ so đo với vi phu* hay sao ?” Hắn rốt cục cũng bị nước mắt của ta đả bại, phải hạ hạ đầu hổ nhận tội.
“Ngươi có biết mình đã làm sai cái gì không ?” Ta đâu thể vì hắn nhận lỗi mà tha thứcho hắn dễ dàng như vậy được, vì lợi ích sau này, ta phải hảo hảo tranh thủ.
“Ta không nên thừa dịp ngươi say rượu mà đem ngươi ăn mất.” Hắn làm bộ dạng xem đây là tội ác tày trời khiến ta có chút không đành lòng.
“Biết là tốt rồi.” Cơn giận đã hạ, ta cầm lấy hạt thông gặm gặm. (Dễ quá mà! Haiz, số em nó là số ăn và “bị ăn” mà. Có nhiêu đó mà hết giận rồi.)
“Lần sau sẽ không mượn rượu ăn ngươi nữa, không mượn rượu ăn ngươi nữa.” Hắn vừa nhìn ta vừa khẳng định lời hứa của mình. Được ăn những món ngon mà hắn mang tới, ta cao hứng hoa chân múa tay một cách vui sướng.
“Còn có lần sau nữa á ?” Ta la không phải là nhỏ nhưng vì trong miệng đầy thức ăn nên khó tránh nói chuyện không rõ lắm. Thật là hối hận, một lần đã khiến ta đau đến chết đi sống lại, còn có lần sau chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không còn.
“Không có, không có, về sau ta quyết không thừa cơ ngươi uống rượu say đem ngươi ra bính**.” Hắn đem vẻ mặt chân thành ra khiến cho ta tin đây là những lời xuất phát từ đáy lòng hắn.
“Thế này thì còn được.” Lời nói thật dễ nghe nhưng ngẫm lại vẫn có gì không đúng. Tính đi tính lại, thật muốn tha thứ cho hắn.Giờ sư phụ đã không cần đến ta nữa, ta chỉ còn nước ở lại đây thư thư phục phục làm đại gia thôi.
“Ăn nhiều một chút, ngươi đói lắm phải không ?” Hắc hắc, con chuột này thật dễ bị lừa, ta chỉ nói không thừa cơ hắn uống rượu say mà bính hắn, chứ đâu có nói hắn không say thì không đem hắn ra bính. (Thật ko biết nên chửi ngươi là đồ đê tiện hay là khen ngươi thông minh giảo hoạt nữa Bạch Hổ à~)
“Ân, ân, ta muốn ăn chân gà.” Ta mới nhịn ăn thịt một ngày thôi mà giờ nghĩ đến nước miếng liền chảy ròng ròng, hơn nữa chân gà ở đây rất ngon a.
“Được, được, ngươi không được chạy loạn.” Hắn lo lắng quay người lại như sợ khi hắn vừa rời khỏi ta sẽ lập tức biến mất.
“An tâm, sư phụ giờ không cần đến ta, ta không ở đây, còn có thể đi đâu ?” Thật là lo hảo, nếu ta có thể trở lại thì đã trở lại từ lâu rồi, đâu thể ở đây cùng hắn nhiễu sự, hắn không mệt ta cũng mệt mà.
“Ngoan, ngươi ăn hoa sinh trước đi, ta đi rồi về liền.” Hắn gật gật đầu, thổi một hơi, giúp ta làm khô bộ kim mao. (Dễ thương quá, khi khô không biết có bông xù lên như con bọ béo nhà ta không nhỉ?)
=====================
*vi phu: theo ta thì là tướng công ý.
**bính: là thả dê, sờ sờ mó móđó
Tác giả :
San Đóa Lap