Hoàng Kim Đích Tình Nhân
Chương 3
“Uầy! Lão đại nhà ta hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đi mua điểm tâm trưa thế này hở?” Vừa mới mang theo cặp tài liệu vào phòng tổng giám đốc, Thiệu Duẫn Cương đã không thèm quan tâm đến ông anh đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt rơi trên hộp giấy trên bàn.
Ngẩng đầu lên khỏi đám công văn, Thiệu Duẫn Thiên khó hiểu. “Sao mày biết bên trong hộp là cái gì?”
“Lão đại, trên hộp ghi rõ ràng tên cửa hàng mà, chẳng phải vậy sao?” Đặt mông lên mép bàn, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ hai chữ in cách điệu trên hộp giấy, Thiệu Duẫn Cương không thèm khách khí mở hộp ra, đúng là trong cái hộp xinh xinh đựng mấy loại bánh ga tô và bánh quy vị khác nhau.
Đúng lúc đến giờ trà chiều, bụng hắn cũng hóp cả lại rồi, thế là không nói năng gì cầm luôn một cái bánh ngọt sô cô la phủ đầy hạt óc chó an ủi dạ dày trước, vừa ăn còn vừa tấm tắc: “Ôi… Nếu còn kết hợp với cà phê tủ của hàng này, chắc là đã hoàn hảo rồi.”
Nhìn thằng em ăn ngon lành mặt thỏa mãn, mà còn có vẻ rất quen thuộc với quán này nữa, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ hỏi: “Mày nhìn tên cửa hàng thôi mà cũng biết trong là gì, chả lẽ hàng này nổi tiếng lắm à?”
“Ý! Lão đại, anh không biết hả? Em còn tưởng anh đặc biệt đi mua để lấy lòng em chứ!” Cười hì hì trêu chọc, lập tức bị người nào đó như cười như không liếc một cái, Thiệu Duẫn Cương mới nghiêm chỉnh trả lời. “Bánh ngọt của quán này ăn ngon, kích cỡ vừa đúng đủ, cà phê vừa thơm lại nguyên chất, cũng xem như là nổi tiếng, làm ăn cũng được lắm. Rất nhiều người trừ dùng trong quán còn gói mang về một phần, có khi đến muộn, còn không mua được nữa cơ… À! Đúng rồi, suýt nữa thì quên! Bánh quy tự làm của mấy cô bé ấy cũng ngon lắm.” Chưa dứt lời đã bỏ tọt ngay một cái bánh quy vào miệng.
Ra thế! Vậy mà anh còn tưởng rằng quán làm ăn khó khăn lắm, không ngờ còn ngược lại nữa. Thiệu Duẫn Thiên nhịn không được buồn cười với cái suy nghĩ lúc trước của mình, cũng cảm thấy kì quái. “Lạ nhỉ! Mày bình thường cũng có ăn đồ ngọt đâu, sao lại biết rõ thế?” Nói y như ngày nào cũng đi ăn vậy.
Ai oán mà thở dài, Thiệu Duẫn Cương tỏ vẻ vô cùng đáng thương. “Lão đại ạ, anh cũng không biết đâu! Bà đàn ông lúc mang thai tám tháng, ăn uống vô cùng kén chọn, toàn đòi ăn bánh ga tô, mà không phải của hàng này là cô ấy không ăn, làm cho em hôm nào đi muộn không mua được là y như rằng phải lạy ông gọi bà cầu xin một khách quen nào đó mua cuối nhường phần bánh cho em, thảm vô cùng!”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười. “Mày có cần nói quá vậy không? Thật sự ngon như thế à?”
“Chính anh ăn thử thì biết.” Không nói hai lời, chọn một miếng bánh vị cà phê đưa cho anh.
Không phản kháng cầm lấy, cắn thử một miếng, Thiệu Duẫn Thiên cuối cùng cũng hiểu em dâu nhà mình sao lại phải khăng khăng chỉ định bánh ga tô của nhà này, ngay cả người ăn bánh ga tô là thấy ngọt ngấy như anh cũng không thể không đổi cách nhìn.
Bánh ga tô cà phê kia không bị ngọt càng không bị ngấy, vừa cho vào miệng đã thấy trơn mềm, chưa nhai đã tan, một mùi hương cà phê lan tỏa trong khoang miệng, sau đó theo đầu lưỡi cảm nhận một vị đăng đắng mà không mất hương thơm nồng.
“Đúng là ngon thật! Khó trách mày nói buôn bán tốt đến không có hàng mà bán.” Nuốt miếng bánh mềm mại vào miệng, Thiệu Duẫn Thiên vô cùng đúng trọng tâm mà khen ngợi.
“Vậy à!” Ánh mắt viết rõ “Em bảo mà!”, Thiệu Duẫn Cương xoa xoa cằm, quỷ dị mà cười hỏi: “Lão đại à, quá là kì lạ nha! Nhìn cái mặt anh, hình như không biết hàng này là hàng nào mà, bánh này đúng là anh tự đi mua sao?” Đột nhiên nghĩ đến ông anh giai cũng có thích ăn đồ ngọt đâu, sẽ không đi mua mấy món này mới phải.
“Anh cũng đâu có bảo là anh mua.” Thú vị, Thiệu Duẫn Thiên cười cười, thành thật thừa nhận. “Đây là người ta tặng.”
“Ai đó?” Rất kì lạ đấy! Anh ngày nào đến công ty cũng đều do trợ lý Phương tự mình lái xe đưa đón, cũng có cơ hội cho người khác tặng được quà sao?
Nhẹ cười cười, chẳng hiểu sao, Thiệu Duẫn Thiên lại không muốn nói ra chuyện với Nhan Hân Lam… Thật ra thì cũng đâu có gì để nói! Chẳng qua là sáng sớm cô giúp anh một lần, trưa thì anh giúp cô một lần mà thôi, thật sự — không có gì để nói.
“Hơ! Lão đại, anh cười trông xuân quá đấy!” Thiệu Duẫn Cương dù gì cũng là cao thủ tình trường, vừa nhìn ông anh cười như thế, lập tức phát hiện sự không ổn, lập tức ngả ngớn mà nghiêng người dí mặt sát mặt anh, ánh mắt gian tà quét trên hai chân anh, nhìn thấy ngay cái áo khoác mỏng màu hồng nhạt kia, rồi lại cười gian mà nói. “Cái áo kia là thế nào thế? Lão đại à, anh có người rồi phỏng?”
“Bậy bạ!” Chịu không nổi bật cười quát, một chưởng đẩy cái mặt chó con kia ra. “Có rảnh rỗi mà chơi ở đây à, công việc nhẹ quá hay sao?” Đáng nghi, còn đánh trống lảng nữa.
Biết mình mà còn gì nữa, tí nữa sẽ bị chà đạp đến khóc hu hu luôn, Thiệu Duẫn Cương như thể mông bắt lửa mà nhảy dựng, chạy ngay lập tức, không quên cuốn theo đống bánh. “Lão đại, những thứ này để cho em mang về hiếu kính phụ nữ có thai đại nhân đi!” Dứt lời, rầm một tiếng, cửa đã bị đóng sập.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thiệu Duẫn Thiên vô ý thức vuốt ve áo khoác mềm trên đùi, đầu tự nhiên lại tưởng tượng ra, cử chỉ dịu dàng lúc ngồi xổm xuống giúp anh đắp kín hai chân không còn tri giác của cô…
Sớm hôm sau.
Sương mù phủ dày đặc, trong đường mòn tĩnh mịch truyền tới tiếng cửa bị khóa, ngay sau đó tiếng sủa đầy sức sống của một con chó vang lên.
“Lai Phúc! Yên lặng một chút, mọi người còn đang ngủ!” Cầm xích chó, Nhan Hân Lam cúi đầu nhẹ nhàng trách cứ, không chú ý tới gần đó một chiếc xe lăn chậm rãi đi đến.
“Gâu…” Lai Phúc vô cùng thông minh hiểu thời thế mà rũ hai cái tai, tỏ vẻ sám hối.
“Nhan tiểu thư, chào cô!” Động tác cử chỉ của một người một chó đều rơi cả trong mắt Thiệu Duẫn Thiên, không khỏi hứng thú mà cười.
“A!” Vừa nghe có người chào hỏi, cô sợ hết hồn, ngẩng đầu lên lại thấy không biết từ lúc nào anh đã đứng ngay bên người. “Ra là Thiệu tiên sinh, chào anh.” Không nghĩ hai ngày liên tiếp đều gặp được anh.
“Cảm ơn áo khoác của em nhiều.” Lập tức lấy áo khoác ra trả lại cô.
Ra là anh cố ý chờ cô để trả áo. Nhan Hân Lam cười một tiếng, đôi mắt không tự chủ quét qua chân anh, xác định tấm chăn mỏng đã phủ ở trên, lúc này mới nhận lấy áo khoác, tránh cầm nắm phiền phức, mặc thẳng vào người.
“Lại dắt chó đi chơi?” Vỗ vỗ Lai Phúc ngửi ngửi hít hít cạnh xe, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Vâng!” Cười dịu dàng thấp tiếng đáp lại, vốn định dẫn chó đi rồi, nhưng vừa nhìn anh chơi với Lai Phúc, bất ngờ cô buột miệng hỏi: “Anh có muốn cùng đi không?”
Hơi sửng sốt, anh ngước lên nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Vậy chắc em phải đi chậm lại.”
“Trước giờ em vẫn đi chậm mà! Hơn nữa đi chậm mới hấp thụ được nhiều tinh khí!” Giọng cũng nhẹ y xì đáp lại.
“À… Nói vậy, tôi cũng khó từ chối rồi.” Thiệu Duẫn Thiên nghe vậy không nhịn được nở nụ cười.
“Đúng là rất khó.” Hơi gật đầu, cô ranh mãnh cười.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!” Cười ấm áp, Thiệu Duẫn Thiên đang muốn chuyển động đẩy bánh xe, lại bị cô cướp trước một bước, chủ động đẩy xe đi. Anh kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi có thể tự mình làm.”
“Em biết.” Mắt nhìn thẳng mắt, Nhan Hân Lam cười nhẹ, đem xích chó trong tay đưa cho anh. “Anh giúp em dắt chó, còn em á? Đương nhiên là lên chức.”
Nắm ngay lấy dây xích, không cho Lai Phúc chạy xa, anh trông rõ ràng là chả hiểu gì cả. “Lên chức?” (=)) anh Thiệu Duẫn Thiên không thông minh bằng em Dip rồi nhé, em đọc cái hiểu luôn mà anh :v)
“Vâng! Dắt chó nhiều năm rồi, cuối cùng thì cùng lên chức dắt người.” Trong mắt đầy ý cười, gương mặt trước giờ luôn có vẻ dịu dàng khó có lúc lại hiện vẻ hoạt bát.
Nghe thế, Thiệu Duẫn Thiên không biết nên khóc hay cười nữa, anh có nên cảm thấy mình đang bị người đá xoáy không?
Nói về chuyện “dắt người” này, hai bên đều không ước định gì mà cứ đến sáng sớm lại gặp mặt, việc này tiếp tục được thực hiện suốt nửa năm. Từ đầu mùa xuân cho đến vào thu, suốt thời gian ấy, hai người vừa tản bộ vừa tán chuyện, chủ đề không xác định, rồi mới phát hiện hai người nói chuyện rất hợp, giao tình cũng đã chuyển từ gọi Thiệu tiên sinh Nhan tiểu thư sang gọi thẳng tên nhau.
Ngày hôm ấy, sáng sớm ngày chủ nhật, Thiệu Duẫn Thiên giống như mọi người chờ trên đường mòn, nhưng từng phút trôi qua, qua quá giờ hai người gặp mọi ngày rồi, vẫn không đợi được bóng dáng mảnh dẻ lúc nào cũng một nụ cười dịu dàng đó.
Lại thêm nửa tiếng nữa, vẫn không thấy người đâu, trong lòng anh dâng lên sự lo lắng khó hiểu. Anh đi tới trước căn nhà ấn chuông cửa rất lâu, lại vẫn không có tiếng trả lời. Lúc này anh bắt đầu càng lo lắng, đang muốn gọi điện tìm người, lúc này mới kinh hãi phát hiện — anh không có số điện thoại của cô!
Bất kể điện thoại bàn hay điện thoại di động, anh đều không có!
Nhìn lan can chạm trổ qua cánh cửa sắt, Thiệu Duẫn Thiên từ trước đến giờ luôn bình tĩnh nhã nhặn cũng khó nhịn được mà lộ vẻ ảo não.
Nửa năm qua, hai người ngày nào cũng gặp nhau cùng đi bộ, đại khái là gặp nhau tán chuyện rất dễ dàng, cũng không có nghĩ đến cần phải có phương thức liên hệ gì, khiến cho anh lại quên mất hỏi số điện thoại của cô, đề phòng tình huống bất thường.
Thầm tự trách mình, anh lại không từ bỏ ý định mà ấn xuống chuông cửa lần nữa… Phải mấy phút sau, cuối cùng anh cũng bỏ cuộc, an ủi mình, có thể cô có việc gấp ra ngoài rồi, chậm nhất là sáng mai lại gặp được cô. Mà gặp cô rồi, việc đầu tiên là phải xin số điện thoại.
Lòng muốn bình tĩnh, anh đẩy xe quay về biệt thự Thiệu gia, tuy rằng đã an ủi bản thân chậm nhất sáng sớm mai sẽ gặp lại cô, nhưng về đến nhà, anh vẫn không nỡ đi vào trong nhà, cả một buổi sáng cứ loanh quanh trong mặt cỏ trước nhà, liên tục nhìn ra bên ngoài, hy vọng có thể nhìn thấy một bóng hình nào đó.
“Ai… Anh bảo này, lão đại nhà mình hôm nay cứ kích động thế nào ý!” Nhà lớn Thiệu gia, tầng hai, trên ban công rộng rãi đang ngắm cảnh. Thiệu Duẫn Cương vừa ôm con gái mới bốn tháng trêu đùa, đuôi mắt còn nhân tiện liếc liếc sân cỏ bên dưới, ông anh ngồi trên xe lăn đi qua đi lại.
“Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân?” Mắt hạnh liếc xéo, Đỗ Lan nhàn nhã uống nước ép hoa quả. Từ sau khi cô sinh con xong, liền bị hắn dỗ lên dỗ xuống bắt ép chuyển vào biệt thự Thiệu gia, hưởng thụ cuộc sống sung sướng của thiếu phu nhân, lúc ở cữ còn bị Trương tẩu thân thiết hòa ái làm cho suốt hai tháng ăn uống bổ dưỡng đến muốn nôn.
“Anh cũng không phải mắt mù, sao lại không phát hiện ra nửa năm nay lão đại hẹn hò bí mật chứ?” Hừ một tiếng, cười cười, hắn ôm con gái nháy nháy mắt. “Muội Muội à, bác cả con chắc chắn sáng nay bị người ta cho leo cây rồi, bây giờ mới nóng nảy như thế, đúng không nào?”
“A ba… phù phù…” Đỗ Muội Muội không răng nào trả lời bố, đúng là một cái tươi cười đáng yêu đến cực điệm, lại còn thêm dính bao nhiêu nước miếng.
“Ô ——“ tại trận có người tình cha lan như cỏ dại, hung hăng ôm chặt con gái, lại hôn mấy cái lên hai cái má trắng phúng phính. “Muội Muội, trên đời không có đứa bé nào đáng yêu bằng con đâu! Sau này cấm thằng nào dám cướp đi Muội Muội đáng yêu của bố…”
Lại lên cơn rồi! Đỗ Lan không nhịn được trợn trắng mắt, vốn định trêu chọc mấy câu, lại đột nhiên phát hiện một chiếc xe tải nhỏ đang chầm chậm đi vào đường mòn, nên chú ý cũng bị dời đi.
“Tiện bại hoại, nữ chính hẹn hò sáng sớm đã xuất hiện!” Hưng phấn lôi kéo Thiệu Duẫn Cương, Đỗ Lan đã nhìn thoáng qua Thiệu Duẫn Thiên, nghĩ, chắc chắn anh ấy cũng nghe thấy tiếng động cơ xe, nếu không sao đã vội vàng ra ngoài cửa thế kia.
Nhưng ngoài cửa sắt, xe tải nhỏ ngừng lại, một cô gái dịu dàng đáng yêu từ trong xe thò đầu ra, nói chuyện mấy câu với Thiệu Duẫn Thiên bên cạnh bánh xe, rồi hơi lùi xe, xe tải lại chậm rãi khởi động, tiếp tục đi vào trên con đường mòn, ngay sau đó xe lăn của Thiệu Duẫn Thiên bám theo sau, xem ra là định hẹn hò ở nhà con gái nhà người ta rồi!
Mắt thẩy hết thảy, khuôn mặt tuấn tú dương cương của Thiệu Duẫn Cương trước giờ vẫn cười cười cợt nhả cũng trở nên nghiêm túc, chân thành nói nhỏ: “Anh thật sự hi vọng đại ca có thể có được hạnh phúc của chính mình!”
Khó được lúc nào thấy hắn nghiêm túc như vậy, Đỗ Lan ngẩn người, lập tức an ủi mà ôm lấy hắn. “Rồi sẽ có! Sẽ có!” Dừng lại, cô cố ý khiến không khí nhẹ nhàng hơn. “Nếu ngay cả cái loại không có nhân phẩm nhân cách chỉ là tiện bại hoại như anh còn có hạnh phúc, không có lý nào đại ca xuất sắc như thế lại không được!”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Cương mới nhếch miệng cười lớn. “Này bà đàn ông, người em chê thế nào cũng vẫn là người bên gối của em đó… Shh, nói đến người bên gối, anh lại đột nhiên nghi đến chuyện này.”
“Gì?”
“Bà đàn ông, bao giờ em mới chịu gả cho anh?” Một tay ôm con gái, một tay cố gắng kẹp chặt cổ cô, tàn ác cười. “Con gái cũng đã sinh rồi, em còn bắt anh chờ đến bao giờ đây?”
“Ha ha…” Đỗ Lan giả ngu “ Không bằng đợi đến khi con gái đủ khả năng đi làm hoa đồng nhé tiện bại hoại, ý anh thế nào?”
“Em muốn tìm chết sao?” Cánh tay vận lực bóp chặt một hồi, quyết để cô chết không đường thoát.
“Oa —— đau, đau…” Cô vừa kêu la thảm thiết vừa giãy giụa. “Chỉ được có hai chúng ta làm đám cưới, không có gì hay để xem! Không bằng để đại ca có tin tốt, lại thêm em trai đáng yêu âm nhu tuấn mỹ Duẫn Nhân của anh với Noãn Noãn đáng yêu, ba anh em Thiệu gia cùng làm đám cưới, đề nghị vậy được không?”
“Ừm… Nghe cũng không tệ đâu!” Hài lòng buông cô ra, Thiệu Duẫn Cương xoa xoa cằm gật đầu lia lịa. “Ba lần phiền phức một lần giải quyết hết, cũng xem là phương pháp hay.”
“Nói đúng mà…” Xoa xoa cái cổ đáng thương, cô vui sướng, ít ra vừa tránh được một kiếp.
“Chỉ có điều…” Hung quang lại đầy trong mắt, bắn về phía cô. “Một năm! Nhiều nhất là một năm, nếu lão đại còn không có người nào bên cạnh, dù em tìm cái lý do gì, cần anh sẽ trói em đưa lên để công chứng, còn tiệc cưới công khai chờ lão đại lão tam xong việc lại giải quyết tiếp!”
“Được! Anh nói cái gì cũng được hết!” Đỗ Lan cười híp mắt, trong lòng thầm nghĩ, cứ kéo qua được một năm này rồi lại nói sau!
Trừng mắt với cô, Thiệu Duẫn Cương cũng không nhìn ra được mưu kế của cô, lập tức ôm con gái âm thầm cười lạnh, đương nhiên cũng có tính toán cả rồi.
“Anh đến rồi! Mau vào đi!” Nhan Hân Lam vừa để xe vào gara cạnh căn nhà, xuống xe đã thấy Thiệu Duẫn Thiên ở ngay ngoài cửa.
Đi tản bộ cùng nhau nửa năm qua, kì quái là hai người chưa từng đến nhà người kia bao giờ, gặp mặt cũng đều ở trên con đường mòn nối hai nhờ, nên khi nghe cô nói vậy, Thiệu Duẫn Thiên trước hết lén liếc mắt nhìn bậc thang trước sân, rồi lịch sự mỉm cười.
“Không cần đâu! Anh đứng ở đây nói mấy câu với em rồi về thôi!” Thần sắc không đổi, nhưng mắt rõ ràng dao động mạnh.
Chú ý thấy anh lén liếc không dấu vết, Nhan Hân Lam thuận thế đi xuống nhìn theo, lập tức thầm đau lòng mình quá sơ ý, không nói hai lời liền ra sau lưng anh, gọn gàng vừa đẩy vừa nhấc, nâng cả người cả ghế lên qua bậc, đi thẳng vào sân nhà.
“Tuy là vào thu rồi, nhưng nắng còn gắt lắm, vẫn là vào nhà nói chuyện thì tốt hơn.” Không có nhắc nhở gì đến chuyện lúc nãy, cô dịu dàng cười, đẩy anh vào trong căn phong trang nhã.
Cô… thực sự rất cẩn thận! Yên lặng cười cười, anh không nói gì nhiều, cho đến khi đi vào phòng khách xinh xắn lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, bày biện đầy ấm áp, anh mới lên tiếng khen ngợi. “Phòng khách nhà em và em rất giống nhau.”
“Hả?” Nhan Hân Lam còn chưa kịp hiểu anh có ý gì, mắt đầy vẻ mờ mịt.
“Không có gì! Anh nói phòng khách nhà em trang trí rất ấm áp thân thiết.” Tao nhã cười, anh phát hiện toàn bộ nóng nảy tích tụ suốt cả buổi sáng nay, giờ đã biến mất không chút dấu vết.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Đột nhiên lại được khen ngợi nên mặt cô ửng đỏ, có vẻ hơi ngượng ngùng. “Em, em đi pha cho anh cốc nước.”
“Làm phiền em, cảm ơn!” Cả một buổi sáng ngóng cổ ra nhìn nhìn, phơi nắng không ít, Thiệu Duẫn Thiên thực sự cũng thấy khát.
“Vậy anh chờ.” Nhìn anh cô cũng thấy, khuôn mặt giống như phơi nắng mà đỏ bừng, trên trán lại có không ít mồ hôi, cô vội vàng vào bếp chuẩn bị. Khi cô trở lại, trong tay cô đã là có một cốc nước giải khát và một cái khăn mặt lạnh.
“Đây! Anh lau mồ hôi đi.” Cô đặt cốc nước lên bàn trước mặt anh, đưa khăn mặt sạch cho anh.
“Cảm ơn!” Cười một tiếng, anh cũng không từ chối, nhận khăn lau mồ hôi, để cho mặt khăn mát lạnh giải tỏa cảm giác vừa nóng vừa khô.
“Đúng rồi! Có chuyện có lỗi với anh đây.” Nhan Hân Lam nhận lại khăn mặt anh vừa lau, nhìn anh nhấp một ngụm nước lạnh, đột nhiên thấy áy náy quá.
“Có chuyện gì?” Nhất định là chuyện sáng nay rồi! Thiệu Duẫn Thiên hoàn toàn đã tự khẳng định từ trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự điềm đạm, ung dung thản nhiên như không.
“Hôm qua em đi họp lớp, lại bị bọn bạn bồi cho một ly brandy, kết quả…” Xấu hổ cười cười, cô thật không biết phải làm sao, chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết rồi. “Cuối cùng thì cũng được một đứa bạn đưa về nhà nó, em còn ngủ mê mệt đến tận vừa nãy mới dậy.” Ôi… Cái con người một cốc bia cũng đủ say như cô, lại còn bị chúng nó cho cả một ly brandy. (*brandy là loại rượu mạnh, độ cồn tầm 35 đến 60)
“Một ly brandy?” Thiệu Duẫn Thiên buồn cười quá, không tin được cô một chén đã say.
“Vâng!” Đỏ mặt thú nhận. “Sáng nay vội vàng chạy về, anh chờ lâu quá rồi sao?” Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện, trời trưa đến nơi, lòng chỉ lo không biết sáng sớm nay anh có phải đợi cô rất lâu không, lập tức muốn gọi điện xin lỗi, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của anh, thế là vội trở về, muốn tìm anh giải thích rõ sáng nay không phải cô cố tình mà lỡ hẹn.
“Không sao!” Hóa ra là say rượu, chứ cũng không phải xảy ra chuyện gì! Thiệu Duẫn Thiên cười thầm tự giễu mình lúc nãy lo lắng nhiều quá, chỉ nhàn nhạt đáp hai chữ cho qua, không nói ra tâm trạng phát khùng của mình lúc nãy.
Không sao là làm sao? Rất lâu à? Hay là không có chờ? Nhan Hân Lam mặt đầy áy náy mà nhìn trộm anh, ngón tay mảnh dẻ vô ý thức vuốt vuốt trán, giống như say rượu xong đầu vẫn còn đau.
“Đau đầu à?” Thiệu Duẫn Thiên quan tâm hỏi, anh thích thú nhìn bộ dạng nhíu mày liễu đáng yêu của cô.
“Giống như bị gõ búa vào ý!” Khẽ rên rỉ, cô vô cùng hối hận đã nhận lời bọn bạn đại học mất dạy kia— Trần Giai Kỳ cũng đi họp lớp, nên mới có cơ hội cho nó hãm hại cô thế này đây.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đầy oán hận, Thiệu Duẫn Thiên hơi hơi mỉm cười, trầm ngâm một hồi mới nói. “Anh mượn phòng bếp một chút.” Dứt lời, không chờ cô kịp phản ứng gì, đã đẩy xe lăn qua nhà bếp.
“A?” Ngơ ngác không biết anh định làm gì, Nhan Hân Lam đi ngay sau, đã thấy anh đang mở tủ lạnh, tìm tìm gì đó, sau đó lấy vài loại đồ ăn đi ra.
“Xay những cái này thành nước đi.” Không biết nhà cô để máy xay ép rau quả để đâu nên Thiệu Duẫn Thiên đành phải bảo lại cô.
“Hả!” Mặc dù không biết anh muốn làm gì, Nhan Hân Lam vẫn tuân lệnh làm theo, lấy máy ép rau quả ra, đem đống đồ ăn sống ép thành nước, rồi đổ ra cốc.
“Uống vào đi.” Trong mắt đầy ý cười nói tiếp.
“Uống? Ai uống? Em?” Nhìn nhìn màu sắc kinh khủng của cái chất lỏng trong cốc trên tay mình cô trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
“Yên tâm! Đó là bài thuốc giải rượu gia truyền của Thiệu gia, trị được say rượu, nhức đầu, không phải thuốc độc đâu.” Vừa thấy cô nhìn nhìn đầy sợ hãi, Thiệu Duẫn Thiên cười an ủi.
Nếu mà anh nói là thuốc độc thật, cô còn thấy tin được hơn! Nhan Hân Lam thầm nghĩ, thực sự muốn lấy hết dũng khí mà từ chối ý tốt của anh, nhưng nghĩ đến hôm nay cô làm anh phải đợi mất bao nhiêu lâu mà anh không trách, còn có lòng tốt làm nước giải rượu cho cô uống, cô liền cảm thấy mình thực sự không nên không biết điều như thế.
Quên đi! Dù sao thì nước này cũng làm từ đồ ăn cả, trước sau cũng là vào dạ dày, chẳng qua hôm nay xay hết thành nước uống thoi, không hại người được. Uống thì uống!
Rất AQ mà tự an ủi bản thân, bỏ qua màu sắc đáng sợ và mùi nồng nặc kinh người của cái dung dịch kia, cô kiên trì uống một hớp…
“Thế nào?” Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Thiệu Duẫn Thiên làm sao không biết cô nghĩ gì, nên càng thích thú hỏi lại.
Nhanh chóng nuốt sạch cái thứ kinh khủng trong miệng kia qua họng, cô lập tức đem cái cốc còn lại một ít dung dịch “gia truyền” nọ lên bàn ăn, đẩy đi thật xa, tỏ rõ bài xích bất cứ tái tiếp xúc nào.
“Vị cái này thật là thú vị.” Uyển chuyển mà trả lời, lại thêm một câu — “Sau này em tuyệt đối một giọt rượu cũng không uống!” Thề có vị cái bài thuốc giải rượu gia truyền nhà anh. (Kiểu thề có cái bóng đèn ý.
Thiệu Duẫn Thiên nghe thế môi mỏng xinh đẹp lên cong lên cười thần bí, rất có vẻ hiểu rõ cảm nhận của cô. “Lần đầu tiên anh đi xã giao mà uống say, uống xong cái mòn giải rượu gia truyền đặc chế của bố anh, anh cũng có cảm nhận y như em bây giờ.”
“Hóa ra anh cùng từng là bị hại!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc một cái, Nhan Hân Lam có cảm giác anh rõ ràng ác ý mà chỉnh cô.
“Cho nên sau lần ấy trở về, anh thề không bao giờ uống quá tửu lượng của mình nữa!” Anh cười không phủ nhận, thậm chí còn rất lịch lãm mà đề xuất. “Làn tới em lại say rượu, anh rất vui nếu có thể pha lại cho em một cốc.”
Nhan Hân Lam nghe vậy thì thật nghi ngờ anh đang muốn phạt cô — chỉ là dùng một phương thức khác. Đồng thời cũng ngầm nói cho cô, không có khả năng uống thì đừng uống rượu.
“Cảm ơn! Tuy nhiên anh không có cơ hội đâu!”
“Hy vọng là thế.”
Dứt lời, hai người ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười…
Cười được một lúc, anh mới từ từ khép lại môi, lấy trong túi áo danh thiếp và bút, nhanh chóng viết lên danh thiếp một dãy số, rồi nhét vào tay cô.
“Trên này là điện thoại nhà và điện thoại di động của anh, có việc thì gọi vào, nhất định sẽ gặp được anh.”
“Cảm, cảm ơn anh!” Nhan Hân Lam có phần kinh ngạc, bởi vì cô biết rất nhiều người giở hết công phu cũng khó mà có thể liên lạc thẳng đến bất cứ một cái số điện thoại nào trong tập đoàn Đông Hạo, huống chi là điện thoại của nhà chính của Thiệu gia! Vậy mà anh không chút do dự đã đưa cho co, bảo làm sao cô không giật mình.
“Của em đâu?” Đợi hồi lâu, chỉ thấy cô sững người, không thấy có hành động đưa số nào, Thiệu Duẫn Thiên không có cách nào khác phải tự mở miệng xin.
“A! Anh chờ chút!” Bất thình lình bừng tỉnh, cô thẹn đỏ mặt chạy nhanh đi tìm giấy bút, thoáng cái đã rở lại phòng bếp, đưa một tờ giấy nhỏ với những dòng chữ viết rất đẹp đưa cho anh. “Trên này là số nhà và số di động.” Ngượng ngùng cười cười, cô có phần không biết nói thế nào.
“Anh đi đây.” Thiệu Duẫn Thiên cẩn thận cất kỹ tờ giấy, thấy mình làm phiền cô cũng đủ lâu rồi.
“Em tiễn anh!”
Không lâu sau, cô đẩy anh tới đường mòn ngoài cửa. Hai người tạm biệt nhau, anh tự đẩy xe lăn chậm rãi trở về nhà lớn Thiệu gia cách đó chừng trăm mét, còn cô thì vẫn đứng ở cổng nhìn theo đến khi anh khuất hẳn trong sân lớn, rồi mới xoay người vào nhà.
___________________________________
Chap này tớ edit phóng tay hết cỡ. Không phải là chém gió mà là cách nói chuyện của nhân vật thực sự sát sàn sạt với văn nói hàng ngày của tớ. Các bạn có thấy khó chịu với cách này không? Hay tớ vẫn nên bám sát văn phong của TQ hơn?
Thực sự là không thể ham hố, nhưng mà đột nhiên nhớ ra hồi làm “Nữ phụ” lúc nào cũng nghĩ bao giờ có thời gian sẽ làm Hi/Hỉ du ký của Tinh Dã Anh biến thái khó đỡ, nhưng mà lúc sau thì quên tiệt (vì “Trung khuyển” đó) :v Giờ thì có rất nhiều nhà ôm bộ này nhưng chẳng nhà nào có vẻ đang làm cả.
Nhưng chắc tớ cũng chịu thôi, không tham hơn được. Giờ đang có 3 cái hố chờ lấp. Một cái dự án không thể bỏ (chỉ trừ khi có ai làm thì mới bỏ được, tại nó là phần sau của Nữ phụ). Mà năm nay lại phải học.
Ngẩng đầu lên khỏi đám công văn, Thiệu Duẫn Thiên khó hiểu. “Sao mày biết bên trong hộp là cái gì?”
“Lão đại, trên hộp ghi rõ ràng tên cửa hàng mà, chẳng phải vậy sao?” Đặt mông lên mép bàn, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ hai chữ in cách điệu trên hộp giấy, Thiệu Duẫn Cương không thèm khách khí mở hộp ra, đúng là trong cái hộp xinh xinh đựng mấy loại bánh ga tô và bánh quy vị khác nhau.
Đúng lúc đến giờ trà chiều, bụng hắn cũng hóp cả lại rồi, thế là không nói năng gì cầm luôn một cái bánh ngọt sô cô la phủ đầy hạt óc chó an ủi dạ dày trước, vừa ăn còn vừa tấm tắc: “Ôi… Nếu còn kết hợp với cà phê tủ của hàng này, chắc là đã hoàn hảo rồi.”
Nhìn thằng em ăn ngon lành mặt thỏa mãn, mà còn có vẻ rất quen thuộc với quán này nữa, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ hỏi: “Mày nhìn tên cửa hàng thôi mà cũng biết trong là gì, chả lẽ hàng này nổi tiếng lắm à?”
“Ý! Lão đại, anh không biết hả? Em còn tưởng anh đặc biệt đi mua để lấy lòng em chứ!” Cười hì hì trêu chọc, lập tức bị người nào đó như cười như không liếc một cái, Thiệu Duẫn Cương mới nghiêm chỉnh trả lời. “Bánh ngọt của quán này ăn ngon, kích cỡ vừa đúng đủ, cà phê vừa thơm lại nguyên chất, cũng xem như là nổi tiếng, làm ăn cũng được lắm. Rất nhiều người trừ dùng trong quán còn gói mang về một phần, có khi đến muộn, còn không mua được nữa cơ… À! Đúng rồi, suýt nữa thì quên! Bánh quy tự làm của mấy cô bé ấy cũng ngon lắm.” Chưa dứt lời đã bỏ tọt ngay một cái bánh quy vào miệng.
Ra thế! Vậy mà anh còn tưởng rằng quán làm ăn khó khăn lắm, không ngờ còn ngược lại nữa. Thiệu Duẫn Thiên nhịn không được buồn cười với cái suy nghĩ lúc trước của mình, cũng cảm thấy kì quái. “Lạ nhỉ! Mày bình thường cũng có ăn đồ ngọt đâu, sao lại biết rõ thế?” Nói y như ngày nào cũng đi ăn vậy.
Ai oán mà thở dài, Thiệu Duẫn Cương tỏ vẻ vô cùng đáng thương. “Lão đại ạ, anh cũng không biết đâu! Bà đàn ông lúc mang thai tám tháng, ăn uống vô cùng kén chọn, toàn đòi ăn bánh ga tô, mà không phải của hàng này là cô ấy không ăn, làm cho em hôm nào đi muộn không mua được là y như rằng phải lạy ông gọi bà cầu xin một khách quen nào đó mua cuối nhường phần bánh cho em, thảm vô cùng!”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười. “Mày có cần nói quá vậy không? Thật sự ngon như thế à?”
“Chính anh ăn thử thì biết.” Không nói hai lời, chọn một miếng bánh vị cà phê đưa cho anh.
Không phản kháng cầm lấy, cắn thử một miếng, Thiệu Duẫn Thiên cuối cùng cũng hiểu em dâu nhà mình sao lại phải khăng khăng chỉ định bánh ga tô của nhà này, ngay cả người ăn bánh ga tô là thấy ngọt ngấy như anh cũng không thể không đổi cách nhìn.
Bánh ga tô cà phê kia không bị ngọt càng không bị ngấy, vừa cho vào miệng đã thấy trơn mềm, chưa nhai đã tan, một mùi hương cà phê lan tỏa trong khoang miệng, sau đó theo đầu lưỡi cảm nhận một vị đăng đắng mà không mất hương thơm nồng.
“Đúng là ngon thật! Khó trách mày nói buôn bán tốt đến không có hàng mà bán.” Nuốt miếng bánh mềm mại vào miệng, Thiệu Duẫn Thiên vô cùng đúng trọng tâm mà khen ngợi.
“Vậy à!” Ánh mắt viết rõ “Em bảo mà!”, Thiệu Duẫn Cương xoa xoa cằm, quỷ dị mà cười hỏi: “Lão đại à, quá là kì lạ nha! Nhìn cái mặt anh, hình như không biết hàng này là hàng nào mà, bánh này đúng là anh tự đi mua sao?” Đột nhiên nghĩ đến ông anh giai cũng có thích ăn đồ ngọt đâu, sẽ không đi mua mấy món này mới phải.
“Anh cũng đâu có bảo là anh mua.” Thú vị, Thiệu Duẫn Thiên cười cười, thành thật thừa nhận. “Đây là người ta tặng.”
“Ai đó?” Rất kì lạ đấy! Anh ngày nào đến công ty cũng đều do trợ lý Phương tự mình lái xe đưa đón, cũng có cơ hội cho người khác tặng được quà sao?
Nhẹ cười cười, chẳng hiểu sao, Thiệu Duẫn Thiên lại không muốn nói ra chuyện với Nhan Hân Lam… Thật ra thì cũng đâu có gì để nói! Chẳng qua là sáng sớm cô giúp anh một lần, trưa thì anh giúp cô một lần mà thôi, thật sự — không có gì để nói.
“Hơ! Lão đại, anh cười trông xuân quá đấy!” Thiệu Duẫn Cương dù gì cũng là cao thủ tình trường, vừa nhìn ông anh cười như thế, lập tức phát hiện sự không ổn, lập tức ngả ngớn mà nghiêng người dí mặt sát mặt anh, ánh mắt gian tà quét trên hai chân anh, nhìn thấy ngay cái áo khoác mỏng màu hồng nhạt kia, rồi lại cười gian mà nói. “Cái áo kia là thế nào thế? Lão đại à, anh có người rồi phỏng?”
“Bậy bạ!” Chịu không nổi bật cười quát, một chưởng đẩy cái mặt chó con kia ra. “Có rảnh rỗi mà chơi ở đây à, công việc nhẹ quá hay sao?” Đáng nghi, còn đánh trống lảng nữa.
Biết mình mà còn gì nữa, tí nữa sẽ bị chà đạp đến khóc hu hu luôn, Thiệu Duẫn Cương như thể mông bắt lửa mà nhảy dựng, chạy ngay lập tức, không quên cuốn theo đống bánh. “Lão đại, những thứ này để cho em mang về hiếu kính phụ nữ có thai đại nhân đi!” Dứt lời, rầm một tiếng, cửa đã bị đóng sập.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Thiệu Duẫn Thiên vô ý thức vuốt ve áo khoác mềm trên đùi, đầu tự nhiên lại tưởng tượng ra, cử chỉ dịu dàng lúc ngồi xổm xuống giúp anh đắp kín hai chân không còn tri giác của cô…
Sớm hôm sau.
Sương mù phủ dày đặc, trong đường mòn tĩnh mịch truyền tới tiếng cửa bị khóa, ngay sau đó tiếng sủa đầy sức sống của một con chó vang lên.
“Lai Phúc! Yên lặng một chút, mọi người còn đang ngủ!” Cầm xích chó, Nhan Hân Lam cúi đầu nhẹ nhàng trách cứ, không chú ý tới gần đó một chiếc xe lăn chậm rãi đi đến.
“Gâu…” Lai Phúc vô cùng thông minh hiểu thời thế mà rũ hai cái tai, tỏ vẻ sám hối.
“Nhan tiểu thư, chào cô!” Động tác cử chỉ của một người một chó đều rơi cả trong mắt Thiệu Duẫn Thiên, không khỏi hứng thú mà cười.
“A!” Vừa nghe có người chào hỏi, cô sợ hết hồn, ngẩng đầu lên lại thấy không biết từ lúc nào anh đã đứng ngay bên người. “Ra là Thiệu tiên sinh, chào anh.” Không nghĩ hai ngày liên tiếp đều gặp được anh.
“Cảm ơn áo khoác của em nhiều.” Lập tức lấy áo khoác ra trả lại cô.
Ra là anh cố ý chờ cô để trả áo. Nhan Hân Lam cười một tiếng, đôi mắt không tự chủ quét qua chân anh, xác định tấm chăn mỏng đã phủ ở trên, lúc này mới nhận lấy áo khoác, tránh cầm nắm phiền phức, mặc thẳng vào người.
“Lại dắt chó đi chơi?” Vỗ vỗ Lai Phúc ngửi ngửi hít hít cạnh xe, Thiệu Duẫn Thiên nhẹ giọng hỏi.
“Vâng!” Cười dịu dàng thấp tiếng đáp lại, vốn định dẫn chó đi rồi, nhưng vừa nhìn anh chơi với Lai Phúc, bất ngờ cô buột miệng hỏi: “Anh có muốn cùng đi không?”
Hơi sửng sốt, anh ngước lên nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Vậy chắc em phải đi chậm lại.”
“Trước giờ em vẫn đi chậm mà! Hơn nữa đi chậm mới hấp thụ được nhiều tinh khí!” Giọng cũng nhẹ y xì đáp lại.
“À… Nói vậy, tôi cũng khó từ chối rồi.” Thiệu Duẫn Thiên nghe vậy không nhịn được nở nụ cười.
“Đúng là rất khó.” Hơi gật đầu, cô ranh mãnh cười.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!” Cười ấm áp, Thiệu Duẫn Thiên đang muốn chuyển động đẩy bánh xe, lại bị cô cướp trước một bước, chủ động đẩy xe đi. Anh kinh ngạc, vội vàng nói: “Tôi có thể tự mình làm.”
“Em biết.” Mắt nhìn thẳng mắt, Nhan Hân Lam cười nhẹ, đem xích chó trong tay đưa cho anh. “Anh giúp em dắt chó, còn em á? Đương nhiên là lên chức.”
Nắm ngay lấy dây xích, không cho Lai Phúc chạy xa, anh trông rõ ràng là chả hiểu gì cả. “Lên chức?” (=)) anh Thiệu Duẫn Thiên không thông minh bằng em Dip rồi nhé, em đọc cái hiểu luôn mà anh :v)
“Vâng! Dắt chó nhiều năm rồi, cuối cùng thì cùng lên chức dắt người.” Trong mắt đầy ý cười, gương mặt trước giờ luôn có vẻ dịu dàng khó có lúc lại hiện vẻ hoạt bát.
Nghe thế, Thiệu Duẫn Thiên không biết nên khóc hay cười nữa, anh có nên cảm thấy mình đang bị người đá xoáy không?
Nói về chuyện “dắt người” này, hai bên đều không ước định gì mà cứ đến sáng sớm lại gặp mặt, việc này tiếp tục được thực hiện suốt nửa năm. Từ đầu mùa xuân cho đến vào thu, suốt thời gian ấy, hai người vừa tản bộ vừa tán chuyện, chủ đề không xác định, rồi mới phát hiện hai người nói chuyện rất hợp, giao tình cũng đã chuyển từ gọi Thiệu tiên sinh Nhan tiểu thư sang gọi thẳng tên nhau.
Ngày hôm ấy, sáng sớm ngày chủ nhật, Thiệu Duẫn Thiên giống như mọi người chờ trên đường mòn, nhưng từng phút trôi qua, qua quá giờ hai người gặp mọi ngày rồi, vẫn không đợi được bóng dáng mảnh dẻ lúc nào cũng một nụ cười dịu dàng đó.
Lại thêm nửa tiếng nữa, vẫn không thấy người đâu, trong lòng anh dâng lên sự lo lắng khó hiểu. Anh đi tới trước căn nhà ấn chuông cửa rất lâu, lại vẫn không có tiếng trả lời. Lúc này anh bắt đầu càng lo lắng, đang muốn gọi điện tìm người, lúc này mới kinh hãi phát hiện — anh không có số điện thoại của cô!
Bất kể điện thoại bàn hay điện thoại di động, anh đều không có!
Nhìn lan can chạm trổ qua cánh cửa sắt, Thiệu Duẫn Thiên từ trước đến giờ luôn bình tĩnh nhã nhặn cũng khó nhịn được mà lộ vẻ ảo não.
Nửa năm qua, hai người ngày nào cũng gặp nhau cùng đi bộ, đại khái là gặp nhau tán chuyện rất dễ dàng, cũng không có nghĩ đến cần phải có phương thức liên hệ gì, khiến cho anh lại quên mất hỏi số điện thoại của cô, đề phòng tình huống bất thường.
Thầm tự trách mình, anh lại không từ bỏ ý định mà ấn xuống chuông cửa lần nữa… Phải mấy phút sau, cuối cùng anh cũng bỏ cuộc, an ủi mình, có thể cô có việc gấp ra ngoài rồi, chậm nhất là sáng mai lại gặp được cô. Mà gặp cô rồi, việc đầu tiên là phải xin số điện thoại.
Lòng muốn bình tĩnh, anh đẩy xe quay về biệt thự Thiệu gia, tuy rằng đã an ủi bản thân chậm nhất sáng sớm mai sẽ gặp lại cô, nhưng về đến nhà, anh vẫn không nỡ đi vào trong nhà, cả một buổi sáng cứ loanh quanh trong mặt cỏ trước nhà, liên tục nhìn ra bên ngoài, hy vọng có thể nhìn thấy một bóng hình nào đó.
“Ai… Anh bảo này, lão đại nhà mình hôm nay cứ kích động thế nào ý!” Nhà lớn Thiệu gia, tầng hai, trên ban công rộng rãi đang ngắm cảnh. Thiệu Duẫn Cương vừa ôm con gái mới bốn tháng trêu đùa, đuôi mắt còn nhân tiện liếc liếc sân cỏ bên dưới, ông anh ngồi trên xe lăn đi qua đi lại.
“Chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân?” Mắt hạnh liếc xéo, Đỗ Lan nhàn nhã uống nước ép hoa quả. Từ sau khi cô sinh con xong, liền bị hắn dỗ lên dỗ xuống bắt ép chuyển vào biệt thự Thiệu gia, hưởng thụ cuộc sống sung sướng của thiếu phu nhân, lúc ở cữ còn bị Trương tẩu thân thiết hòa ái làm cho suốt hai tháng ăn uống bổ dưỡng đến muốn nôn.
“Anh cũng không phải mắt mù, sao lại không phát hiện ra nửa năm nay lão đại hẹn hò bí mật chứ?” Hừ một tiếng, cười cười, hắn ôm con gái nháy nháy mắt. “Muội Muội à, bác cả con chắc chắn sáng nay bị người ta cho leo cây rồi, bây giờ mới nóng nảy như thế, đúng không nào?”
“A ba… phù phù…” Đỗ Muội Muội không răng nào trả lời bố, đúng là một cái tươi cười đáng yêu đến cực điệm, lại còn thêm dính bao nhiêu nước miếng.
“Ô ——“ tại trận có người tình cha lan như cỏ dại, hung hăng ôm chặt con gái, lại hôn mấy cái lên hai cái má trắng phúng phính. “Muội Muội, trên đời không có đứa bé nào đáng yêu bằng con đâu! Sau này cấm thằng nào dám cướp đi Muội Muội đáng yêu của bố…”
Lại lên cơn rồi! Đỗ Lan không nhịn được trợn trắng mắt, vốn định trêu chọc mấy câu, lại đột nhiên phát hiện một chiếc xe tải nhỏ đang chầm chậm đi vào đường mòn, nên chú ý cũng bị dời đi.
“Tiện bại hoại, nữ chính hẹn hò sáng sớm đã xuất hiện!” Hưng phấn lôi kéo Thiệu Duẫn Cương, Đỗ Lan đã nhìn thoáng qua Thiệu Duẫn Thiên, nghĩ, chắc chắn anh ấy cũng nghe thấy tiếng động cơ xe, nếu không sao đã vội vàng ra ngoài cửa thế kia.
Nhưng ngoài cửa sắt, xe tải nhỏ ngừng lại, một cô gái dịu dàng đáng yêu từ trong xe thò đầu ra, nói chuyện mấy câu với Thiệu Duẫn Thiên bên cạnh bánh xe, rồi hơi lùi xe, xe tải lại chậm rãi khởi động, tiếp tục đi vào trên con đường mòn, ngay sau đó xe lăn của Thiệu Duẫn Thiên bám theo sau, xem ra là định hẹn hò ở nhà con gái nhà người ta rồi!
Mắt thẩy hết thảy, khuôn mặt tuấn tú dương cương của Thiệu Duẫn Cương trước giờ vẫn cười cười cợt nhả cũng trở nên nghiêm túc, chân thành nói nhỏ: “Anh thật sự hi vọng đại ca có thể có được hạnh phúc của chính mình!”
Khó được lúc nào thấy hắn nghiêm túc như vậy, Đỗ Lan ngẩn người, lập tức an ủi mà ôm lấy hắn. “Rồi sẽ có! Sẽ có!” Dừng lại, cô cố ý khiến không khí nhẹ nhàng hơn. “Nếu ngay cả cái loại không có nhân phẩm nhân cách chỉ là tiện bại hoại như anh còn có hạnh phúc, không có lý nào đại ca xuất sắc như thế lại không được!”
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Cương mới nhếch miệng cười lớn. “Này bà đàn ông, người em chê thế nào cũng vẫn là người bên gối của em đó… Shh, nói đến người bên gối, anh lại đột nhiên nghi đến chuyện này.”
“Gì?”
“Bà đàn ông, bao giờ em mới chịu gả cho anh?” Một tay ôm con gái, một tay cố gắng kẹp chặt cổ cô, tàn ác cười. “Con gái cũng đã sinh rồi, em còn bắt anh chờ đến bao giờ đây?”
“Ha ha…” Đỗ Lan giả ngu “ Không bằng đợi đến khi con gái đủ khả năng đi làm hoa đồng nhé tiện bại hoại, ý anh thế nào?”
“Em muốn tìm chết sao?” Cánh tay vận lực bóp chặt một hồi, quyết để cô chết không đường thoát.
“Oa —— đau, đau…” Cô vừa kêu la thảm thiết vừa giãy giụa. “Chỉ được có hai chúng ta làm đám cưới, không có gì hay để xem! Không bằng để đại ca có tin tốt, lại thêm em trai đáng yêu âm nhu tuấn mỹ Duẫn Nhân của anh với Noãn Noãn đáng yêu, ba anh em Thiệu gia cùng làm đám cưới, đề nghị vậy được không?”
“Ừm… Nghe cũng không tệ đâu!” Hài lòng buông cô ra, Thiệu Duẫn Cương xoa xoa cằm gật đầu lia lịa. “Ba lần phiền phức một lần giải quyết hết, cũng xem là phương pháp hay.”
“Nói đúng mà…” Xoa xoa cái cổ đáng thương, cô vui sướng, ít ra vừa tránh được một kiếp.
“Chỉ có điều…” Hung quang lại đầy trong mắt, bắn về phía cô. “Một năm! Nhiều nhất là một năm, nếu lão đại còn không có người nào bên cạnh, dù em tìm cái lý do gì, cần anh sẽ trói em đưa lên để công chứng, còn tiệc cưới công khai chờ lão đại lão tam xong việc lại giải quyết tiếp!”
“Được! Anh nói cái gì cũng được hết!” Đỗ Lan cười híp mắt, trong lòng thầm nghĩ, cứ kéo qua được một năm này rồi lại nói sau!
Trừng mắt với cô, Thiệu Duẫn Cương cũng không nhìn ra được mưu kế của cô, lập tức ôm con gái âm thầm cười lạnh, đương nhiên cũng có tính toán cả rồi.
“Anh đến rồi! Mau vào đi!” Nhan Hân Lam vừa để xe vào gara cạnh căn nhà, xuống xe đã thấy Thiệu Duẫn Thiên ở ngay ngoài cửa.
Đi tản bộ cùng nhau nửa năm qua, kì quái là hai người chưa từng đến nhà người kia bao giờ, gặp mặt cũng đều ở trên con đường mòn nối hai nhờ, nên khi nghe cô nói vậy, Thiệu Duẫn Thiên trước hết lén liếc mắt nhìn bậc thang trước sân, rồi lịch sự mỉm cười.
“Không cần đâu! Anh đứng ở đây nói mấy câu với em rồi về thôi!” Thần sắc không đổi, nhưng mắt rõ ràng dao động mạnh.
Chú ý thấy anh lén liếc không dấu vết, Nhan Hân Lam thuận thế đi xuống nhìn theo, lập tức thầm đau lòng mình quá sơ ý, không nói hai lời liền ra sau lưng anh, gọn gàng vừa đẩy vừa nhấc, nâng cả người cả ghế lên qua bậc, đi thẳng vào sân nhà.
“Tuy là vào thu rồi, nhưng nắng còn gắt lắm, vẫn là vào nhà nói chuyện thì tốt hơn.” Không có nhắc nhở gì đến chuyện lúc nãy, cô dịu dàng cười, đẩy anh vào trong căn phong trang nhã.
Cô… thực sự rất cẩn thận! Yên lặng cười cười, anh không nói gì nhiều, cho đến khi đi vào phòng khách xinh xắn lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, bày biện đầy ấm áp, anh mới lên tiếng khen ngợi. “Phòng khách nhà em và em rất giống nhau.”
“Hả?” Nhan Hân Lam còn chưa kịp hiểu anh có ý gì, mắt đầy vẻ mờ mịt.
“Không có gì! Anh nói phòng khách nhà em trang trí rất ấm áp thân thiết.” Tao nhã cười, anh phát hiện toàn bộ nóng nảy tích tụ suốt cả buổi sáng nay, giờ đã biến mất không chút dấu vết.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Đột nhiên lại được khen ngợi nên mặt cô ửng đỏ, có vẻ hơi ngượng ngùng. “Em, em đi pha cho anh cốc nước.”
“Làm phiền em, cảm ơn!” Cả một buổi sáng ngóng cổ ra nhìn nhìn, phơi nắng không ít, Thiệu Duẫn Thiên thực sự cũng thấy khát.
“Vậy anh chờ.” Nhìn anh cô cũng thấy, khuôn mặt giống như phơi nắng mà đỏ bừng, trên trán lại có không ít mồ hôi, cô vội vàng vào bếp chuẩn bị. Khi cô trở lại, trong tay cô đã là có một cốc nước giải khát và một cái khăn mặt lạnh.
“Đây! Anh lau mồ hôi đi.” Cô đặt cốc nước lên bàn trước mặt anh, đưa khăn mặt sạch cho anh.
“Cảm ơn!” Cười một tiếng, anh cũng không từ chối, nhận khăn lau mồ hôi, để cho mặt khăn mát lạnh giải tỏa cảm giác vừa nóng vừa khô.
“Đúng rồi! Có chuyện có lỗi với anh đây.” Nhan Hân Lam nhận lại khăn mặt anh vừa lau, nhìn anh nhấp một ngụm nước lạnh, đột nhiên thấy áy náy quá.
“Có chuyện gì?” Nhất định là chuyện sáng nay rồi! Thiệu Duẫn Thiên hoàn toàn đã tự khẳng định từ trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự điềm đạm, ung dung thản nhiên như không.
“Hôm qua em đi họp lớp, lại bị bọn bạn bồi cho một ly brandy, kết quả…” Xấu hổ cười cười, cô thật không biết phải làm sao, chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết rồi. “Cuối cùng thì cũng được một đứa bạn đưa về nhà nó, em còn ngủ mê mệt đến tận vừa nãy mới dậy.” Ôi… Cái con người một cốc bia cũng đủ say như cô, lại còn bị chúng nó cho cả một ly brandy. (*brandy là loại rượu mạnh, độ cồn tầm 35 đến 60)
“Một ly brandy?” Thiệu Duẫn Thiên buồn cười quá, không tin được cô một chén đã say.
“Vâng!” Đỏ mặt thú nhận. “Sáng nay vội vàng chạy về, anh chờ lâu quá rồi sao?” Cô vừa tỉnh lại đã phát hiện, trời trưa đến nơi, lòng chỉ lo không biết sáng sớm nay anh có phải đợi cô rất lâu không, lập tức muốn gọi điện xin lỗi, nhưng lại phát hiện mình không có số điện thoại của anh, thế là vội trở về, muốn tìm anh giải thích rõ sáng nay không phải cô cố tình mà lỡ hẹn.
“Không sao!” Hóa ra là say rượu, chứ cũng không phải xảy ra chuyện gì! Thiệu Duẫn Thiên cười thầm tự giễu mình lúc nãy lo lắng nhiều quá, chỉ nhàn nhạt đáp hai chữ cho qua, không nói ra tâm trạng phát khùng của mình lúc nãy.
Không sao là làm sao? Rất lâu à? Hay là không có chờ? Nhan Hân Lam mặt đầy áy náy mà nhìn trộm anh, ngón tay mảnh dẻ vô ý thức vuốt vuốt trán, giống như say rượu xong đầu vẫn còn đau.
“Đau đầu à?” Thiệu Duẫn Thiên quan tâm hỏi, anh thích thú nhìn bộ dạng nhíu mày liễu đáng yêu của cô.
“Giống như bị gõ búa vào ý!” Khẽ rên rỉ, cô vô cùng hối hận đã nhận lời bọn bạn đại học mất dạy kia— Trần Giai Kỳ cũng đi họp lớp, nên mới có cơ hội cho nó hãm hại cô thế này đây.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đầy oán hận, Thiệu Duẫn Thiên hơi hơi mỉm cười, trầm ngâm một hồi mới nói. “Anh mượn phòng bếp một chút.” Dứt lời, không chờ cô kịp phản ứng gì, đã đẩy xe lăn qua nhà bếp.
“A?” Ngơ ngác không biết anh định làm gì, Nhan Hân Lam đi ngay sau, đã thấy anh đang mở tủ lạnh, tìm tìm gì đó, sau đó lấy vài loại đồ ăn đi ra.
“Xay những cái này thành nước đi.” Không biết nhà cô để máy xay ép rau quả để đâu nên Thiệu Duẫn Thiên đành phải bảo lại cô.
“Hả!” Mặc dù không biết anh muốn làm gì, Nhan Hân Lam vẫn tuân lệnh làm theo, lấy máy ép rau quả ra, đem đống đồ ăn sống ép thành nước, rồi đổ ra cốc.
“Uống vào đi.” Trong mắt đầy ý cười nói tiếp.
“Uống? Ai uống? Em?” Nhìn nhìn màu sắc kinh khủng của cái chất lỏng trong cốc trên tay mình cô trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
“Yên tâm! Đó là bài thuốc giải rượu gia truyền của Thiệu gia, trị được say rượu, nhức đầu, không phải thuốc độc đâu.” Vừa thấy cô nhìn nhìn đầy sợ hãi, Thiệu Duẫn Thiên cười an ủi.
Nếu mà anh nói là thuốc độc thật, cô còn thấy tin được hơn! Nhan Hân Lam thầm nghĩ, thực sự muốn lấy hết dũng khí mà từ chối ý tốt của anh, nhưng nghĩ đến hôm nay cô làm anh phải đợi mất bao nhiêu lâu mà anh không trách, còn có lòng tốt làm nước giải rượu cho cô uống, cô liền cảm thấy mình thực sự không nên không biết điều như thế.
Quên đi! Dù sao thì nước này cũng làm từ đồ ăn cả, trước sau cũng là vào dạ dày, chẳng qua hôm nay xay hết thành nước uống thoi, không hại người được. Uống thì uống!
Rất AQ mà tự an ủi bản thân, bỏ qua màu sắc đáng sợ và mùi nồng nặc kinh người của cái dung dịch kia, cô kiên trì uống một hớp…
“Thế nào?” Nhìn vẻ mặt khó xử của cô, Thiệu Duẫn Thiên làm sao không biết cô nghĩ gì, nên càng thích thú hỏi lại.
Nhanh chóng nuốt sạch cái thứ kinh khủng trong miệng kia qua họng, cô lập tức đem cái cốc còn lại một ít dung dịch “gia truyền” nọ lên bàn ăn, đẩy đi thật xa, tỏ rõ bài xích bất cứ tái tiếp xúc nào.
“Vị cái này thật là thú vị.” Uyển chuyển mà trả lời, lại thêm một câu — “Sau này em tuyệt đối một giọt rượu cũng không uống!” Thề có vị cái bài thuốc giải rượu gia truyền nhà anh. (Kiểu thề có cái bóng đèn ý.
Thiệu Duẫn Thiên nghe thế môi mỏng xinh đẹp lên cong lên cười thần bí, rất có vẻ hiểu rõ cảm nhận của cô. “Lần đầu tiên anh đi xã giao mà uống say, uống xong cái mòn giải rượu gia truyền đặc chế của bố anh, anh cũng có cảm nhận y như em bây giờ.”
“Hóa ra anh cùng từng là bị hại!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc một cái, Nhan Hân Lam có cảm giác anh rõ ràng ác ý mà chỉnh cô.
“Cho nên sau lần ấy trở về, anh thề không bao giờ uống quá tửu lượng của mình nữa!” Anh cười không phủ nhận, thậm chí còn rất lịch lãm mà đề xuất. “Làn tới em lại say rượu, anh rất vui nếu có thể pha lại cho em một cốc.”
Nhan Hân Lam nghe vậy thì thật nghi ngờ anh đang muốn phạt cô — chỉ là dùng một phương thức khác. Đồng thời cũng ngầm nói cho cô, không có khả năng uống thì đừng uống rượu.
“Cảm ơn! Tuy nhiên anh không có cơ hội đâu!”
“Hy vọng là thế.”
Dứt lời, hai người ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười…
Cười được một lúc, anh mới từ từ khép lại môi, lấy trong túi áo danh thiếp và bút, nhanh chóng viết lên danh thiếp một dãy số, rồi nhét vào tay cô.
“Trên này là điện thoại nhà và điện thoại di động của anh, có việc thì gọi vào, nhất định sẽ gặp được anh.”
“Cảm, cảm ơn anh!” Nhan Hân Lam có phần kinh ngạc, bởi vì cô biết rất nhiều người giở hết công phu cũng khó mà có thể liên lạc thẳng đến bất cứ một cái số điện thoại nào trong tập đoàn Đông Hạo, huống chi là điện thoại của nhà chính của Thiệu gia! Vậy mà anh không chút do dự đã đưa cho co, bảo làm sao cô không giật mình.
“Của em đâu?” Đợi hồi lâu, chỉ thấy cô sững người, không thấy có hành động đưa số nào, Thiệu Duẫn Thiên không có cách nào khác phải tự mở miệng xin.
“A! Anh chờ chút!” Bất thình lình bừng tỉnh, cô thẹn đỏ mặt chạy nhanh đi tìm giấy bút, thoáng cái đã rở lại phòng bếp, đưa một tờ giấy nhỏ với những dòng chữ viết rất đẹp đưa cho anh. “Trên này là số nhà và số di động.” Ngượng ngùng cười cười, cô có phần không biết nói thế nào.
“Anh đi đây.” Thiệu Duẫn Thiên cẩn thận cất kỹ tờ giấy, thấy mình làm phiền cô cũng đủ lâu rồi.
“Em tiễn anh!”
Không lâu sau, cô đẩy anh tới đường mòn ngoài cửa. Hai người tạm biệt nhau, anh tự đẩy xe lăn chậm rãi trở về nhà lớn Thiệu gia cách đó chừng trăm mét, còn cô thì vẫn đứng ở cổng nhìn theo đến khi anh khuất hẳn trong sân lớn, rồi mới xoay người vào nhà.
___________________________________
Chap này tớ edit phóng tay hết cỡ. Không phải là chém gió mà là cách nói chuyện của nhân vật thực sự sát sàn sạt với văn nói hàng ngày của tớ. Các bạn có thấy khó chịu với cách này không? Hay tớ vẫn nên bám sát văn phong của TQ hơn?
Thực sự là không thể ham hố, nhưng mà đột nhiên nhớ ra hồi làm “Nữ phụ” lúc nào cũng nghĩ bao giờ có thời gian sẽ làm Hi/Hỉ du ký của Tinh Dã Anh biến thái khó đỡ, nhưng mà lúc sau thì quên tiệt (vì “Trung khuyển” đó) :v Giờ thì có rất nhiều nhà ôm bộ này nhưng chẳng nhà nào có vẻ đang làm cả.
Nhưng chắc tớ cũng chịu thôi, không tham hơn được. Giờ đang có 3 cái hố chờ lấp. Một cái dự án không thể bỏ (chỉ trừ khi có ai làm thì mới bỏ được, tại nó là phần sau của Nữ phụ). Mà năm nay lại phải học.
Tác giả :
Trạm Lượng