Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 97: Hồng Môn yến
Dọc theo con đường này ta cuối cùng cảm thấy trong người có chỗ không khỏe, ngực có chút khó chịu, mà người cũng nóng rang, bước vào căn phòng cung nữ kia dẫn ta tới.
Cung nữ kia đưa cho ta một bộ quần áo: “Cám ơn nhiều.” Ta nhìn chăm chú vào cung nữ kia hy vọng cung nữ đó rời đi, nhưng không có, nàng ta khẽ mỉm cười, đưa tay muốn cởi quần áo của ta.
Không được, nếu cung nữ này thay quần áo cho ta, khẳng định sẽ biết ta là nữ tử, ta chặn tay cung nữ kia lại: “Ta tự làm được rồi.”
Cung nữ lộ ra nụ cười quyến rũ: “Không có gì đâu Lam hàn lâm, để nô tì giúp người.” Giọng nói của cung nữ kia rất kiều mỵ.
Không biết tại sao, ta từ từ cảm giác hình ảnh của cung nữ kia có chút mơ hồ, hai tay ta cũng mất lực, trong lúc ta đang thư giãn, cung nữ bắt đầu cỡi quần áo của ta.
Vài nút áo đã bị nàng ta mở ra, mà trên trán ta cũng toát ra rất nhiều mồ hôi, ý thức càng ngày càng không tỉnh táo, nhiệt trong cơ thể càng ngày càng cao.
Hỏng bét! Lúc này thật đúng là Hồng môn yến, thật sự ngoài dự đoán, trên bàn cơm đã tránh khỏi, nhưng còn nước trà? Thảo nào ánh mắt của Tử thừa tướng lại lộ ra vẻ tà ác, thảo nào Hồng Thái Phó đụng chén trà rơi vào người ta lại mỉm cười đắc ý, thảo nào cung nữ này lại ân cần cởi quần áo cho ta như thế.
Trong trà nhất định có bỏ thuốc rồi, bọn họ quả thật nghĩ ta là nam tử, nếu ta không kiềm chế được cùng cung nữ này xảy ra quan hệ, vậy ta sẽ bị định tội dâm loạn hậu cung của Đại hoàng tử, đây chính là mục đích của bọn họ sao? Hiện giờ bọn họ muốn dồn ta vào chỗ chết sao?
Ta nghĩ bọn họ ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới ta là nữ tử? Ha! Ta dùng hết sức lực toàn thân, hất tay cung nữ kia ra, cung nữ kinh ngạc nhìn ta.
“Đi ra ngoài!!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ.Cung nữ thấy thái độ ta ác liệt cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Ta kiềm chế trong lòng đang cháy rực, dựa ở bên tường, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhẹ nhàng lau mũi, nhưng, trên tay ta lại tràn đầy vết máu, chảy máu mũi rồi? Thuốc này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Ta thật khó chịu!!!
Sau khi Lam Điệp Nhi và cung nữ rời đi, Bạch Tinh Ngân như đứng trên đống lửa, nóng nảy bất an, cả người giống như loạn ma, cộng thêm mới uống chút rượu, Bạch Tinh Ngân càng đứng ngồi không yên.
Hắn nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía Bạch Nhật Uyên: “Đại hoàng huynh, Lam hàn lâm sao vẫn chưa trở lại?” Đúng vậy, cùng lắm chỉ thay quần áo thôi mà, tại sao Lam Điệp Nhi đi lâu như vậy?
“Tam Hoàng đệ đừng vội, ta sẽ dẫn đệ đi xem sao.” Bạch Nhật Uyên vừa nói thì đứng dậy đưa Bạch Tinh Ngân cùng với đám người Tử thừa tướng đi về phía gian phòng Lam Điệp Nhi đang ở.
Bên ngoài phòng, Bạch Nhật Uyên thấy rõ cung nữ đưa Lam Điệp Nhi đi thay quần áo đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Bạch Nhật Uyên không có gì thay đổi, nhưng Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó lại cảm thấy mất mát bực bội.
“Đại hoàng tử.” Cung nữ kia run rẩy gọi Bạch Nhật Uyên.
“Lam hàn lâm ở đây à?”
“Ở bên trong phòng.”
Nói xong, Bạch Nhật Uyên đẩy cửa bước vào trong gian phòng, sau khi bước vào, thấy Lam Điệp Nhi mặt mày đỏ bừng, mà trên mũi còn lưu vết máu...
Cung nữ kia đưa cho ta một bộ quần áo: “Cám ơn nhiều.” Ta nhìn chăm chú vào cung nữ kia hy vọng cung nữ đó rời đi, nhưng không có, nàng ta khẽ mỉm cười, đưa tay muốn cởi quần áo của ta.
Không được, nếu cung nữ này thay quần áo cho ta, khẳng định sẽ biết ta là nữ tử, ta chặn tay cung nữ kia lại: “Ta tự làm được rồi.”
Cung nữ lộ ra nụ cười quyến rũ: “Không có gì đâu Lam hàn lâm, để nô tì giúp người.” Giọng nói của cung nữ kia rất kiều mỵ.
Không biết tại sao, ta từ từ cảm giác hình ảnh của cung nữ kia có chút mơ hồ, hai tay ta cũng mất lực, trong lúc ta đang thư giãn, cung nữ bắt đầu cỡi quần áo của ta.
Vài nút áo đã bị nàng ta mở ra, mà trên trán ta cũng toát ra rất nhiều mồ hôi, ý thức càng ngày càng không tỉnh táo, nhiệt trong cơ thể càng ngày càng cao.
Hỏng bét! Lúc này thật đúng là Hồng môn yến, thật sự ngoài dự đoán, trên bàn cơm đã tránh khỏi, nhưng còn nước trà? Thảo nào ánh mắt của Tử thừa tướng lại lộ ra vẻ tà ác, thảo nào Hồng Thái Phó đụng chén trà rơi vào người ta lại mỉm cười đắc ý, thảo nào cung nữ này lại ân cần cởi quần áo cho ta như thế.
Trong trà nhất định có bỏ thuốc rồi, bọn họ quả thật nghĩ ta là nam tử, nếu ta không kiềm chế được cùng cung nữ này xảy ra quan hệ, vậy ta sẽ bị định tội dâm loạn hậu cung của Đại hoàng tử, đây chính là mục đích của bọn họ sao? Hiện giờ bọn họ muốn dồn ta vào chỗ chết sao?
Ta nghĩ bọn họ ngàn tính vạn tính lại không ngờ tới ta là nữ tử? Ha! Ta dùng hết sức lực toàn thân, hất tay cung nữ kia ra, cung nữ kinh ngạc nhìn ta.
“Đi ra ngoài!!!” Ta lớn tiếng hét lên giận giữ.Cung nữ thấy thái độ ta ác liệt cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Ta kiềm chế trong lòng đang cháy rực, dựa ở bên tường, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhẹ nhàng lau mũi, nhưng, trên tay ta lại tràn đầy vết máu, chảy máu mũi rồi? Thuốc này rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Ta thật khó chịu!!!
Sau khi Lam Điệp Nhi và cung nữ rời đi, Bạch Tinh Ngân như đứng trên đống lửa, nóng nảy bất an, cả người giống như loạn ma, cộng thêm mới uống chút rượu, Bạch Tinh Ngân càng đứng ngồi không yên.
Hắn nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía Bạch Nhật Uyên: “Đại hoàng huynh, Lam hàn lâm sao vẫn chưa trở lại?” Đúng vậy, cùng lắm chỉ thay quần áo thôi mà, tại sao Lam Điệp Nhi đi lâu như vậy?
“Tam Hoàng đệ đừng vội, ta sẽ dẫn đệ đi xem sao.” Bạch Nhật Uyên vừa nói thì đứng dậy đưa Bạch Tinh Ngân cùng với đám người Tử thừa tướng đi về phía gian phòng Lam Điệp Nhi đang ở.
Bên ngoài phòng, Bạch Nhật Uyên thấy rõ cung nữ đưa Lam Điệp Nhi đi thay quần áo đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Bạch Nhật Uyên không có gì thay đổi, nhưng Tử Thừa tướng và Hồng Thái Phó lại cảm thấy mất mát bực bội.
“Đại hoàng tử.” Cung nữ kia run rẩy gọi Bạch Nhật Uyên.
“Lam hàn lâm ở đây à?”
“Ở bên trong phòng.”
Nói xong, Bạch Nhật Uyên đẩy cửa bước vào trong gian phòng, sau khi bước vào, thấy Lam Điệp Nhi mặt mày đỏ bừng, mà trên mũi còn lưu vết máu...
Tác giả :
Tô Nguyệt Vân