Hoàng Không Hư, Phi Không Thương
Chương 114: Tướng công cùng nương tử
Bất đắc dĩ, ta đáp ứng với thân phận mà Bạch Nguyệt Diệu phân phó, bất quá ta cũng quy ước với hắn ba điều.
Thứ nhất, không được thừa dịp lấy thân phận vợ chồng chiếm tiện nghi của ta.
Thứ hai, thân phận vợ chồng này chỉ ở Phong Minh quốc thôi, trở về Vân Long quốc hắn vẫn là hoàng tử của hắn, ta vẫn là Hàn Lâm của ta.
Thứ ba, không được mượn thân phận này mà đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý nào với ta.
Ta nói xong, hắn sảng khoái đáp ứng.
Cứ như vậy, ta cùng Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực ở Phong Minh quốc bắt đầu trò chơi cải trang. Nhưng, ta cuối cùng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện thăm dò lấy tình báo? Không thể hiểu nổi!
Hắc Mạc Dực cũng đổi sang trang phục của người hầu, theo chúng ta cùng ra khỏi nhà trọ.
Phong Minh quốc và Vân Long quốc khác nhau, vì người trên đường phố Phong Minh quốc có nam tử, cũng có nữ tử, ta cảm thấy phải như vậy mới bình thường chứ sao.
Mặc dù ta không biết quân vương của bọn họ là một quân vương như thế nào, nhưng nói thật, nhìn tình hình Phong Minh quốc hiện giờ, so với Vân Long quốc đã khá hơn nhiều.
Đầu tiên, quần áo bá tánh mặc rõ ràng so với bá tánh ờ Vân Long quốc ăn mặc hoa lệ hơn rất nhiều.
Tiếp theo, bá tánh cũng tràn đầy vẻ hạnh phúc, hai bên đường phố hành khất càng ngày càng ít.
Chỉ bằng hai điểm này, Phong Minh quốc tuyệt đối có thể dùng hai câu cơm no áo ấm, quốc thái dân an để hình dung.
Nói xong tình hình Phong Minh quốc, thì phải nói một chút đến Bạch Nguyệt Diệu rồi, tại sao nói tới hắn?
Lần đầu tiên gặp mặt, ta quả thật cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu rất tuấn tú, dáng vẻ vô cùng xuất chúng. Nhưng không ngờ lại xuất chúng đến thế, vì sao đột nhiên ta lại nói đến hắn?
Là bởi vì, các cô gái đi lại trên đường phố, mặc dù vẫn duy trì vẻ rụt rè của nữ tử cổ đại, nhưng cũng không tránh được ghé mắt nhìn sang Bạch Nguyệt Diệu, ngay cả nam tử cũng to gan nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, nhìn đến thất thần.
Thật ra thì vẻ ngoài của Hắc Mạc Dực cũng là vô cùng tuấn lãng, mặc dù không bằng Bạch Nguyệt Diệu, nhưng tuyệt không phải vật trong ao. Đáng tiếc, hắn hiện giờ đang giả làm người hầu, cho nên hấp dẫn ánh mắt của các cô gái cũng ít đi rất nhiều.
“Nương tử!” Bạch Nguyệt Diệu gọi một tiếng này lên, các cô gái xung quanh toàn bộ thu hồi đôi mắt hiện lên hoa đào. Chỉ có một vài cô vẫn không chớp mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu.”Nương tử! Ta gọi nàng đó!”
Tiếng thứ nhất hắn gọi thật ra thì ta nghe thấy, chỉ bất quá ta không muốn trả lời mà thôi, nhưng tiếng thứ hai hắn kêu, nếu ta vẫn giả bộ không nghe, đoán chừng hắn sẽ ra tay. Cho nên ta chỉ có thể trả lời, nhưng rõ ràng chung quanh đang phóng tới vô số ánh mắt vô cùng không thiện cảm.
Haiz, giả làm nương tử, ta đã đổi lấy lữ khách chết nơi xứ người, hẳn là chắc chắn rồi. Hi vọng ở cổ đại đừng giống với hiện đại, vì tranh một đẹp trai mà cả đám con gái vây đánh thành một đoàn.
“Dạ.” Ta chậm chạp bước đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu từ một gian hàng gần đó cầm lên một cây trâm gài tóc cài lên đầu ta.
“Không tệ.” Hắn hài lòng gật đầu một cái, cũng không hỏi ta có thích hay không đã cho ông chủ kia một đĩnh bạc, bỏ đi, dù sao ta cũng chỉ đang giả bộ, cần gì phải cầu xin hắn quan tâm đến cảm nhận của ta!
“Ngươi thật sự muốn tới đây thăm dò lấy tin tình báo sao?” Ta nhỏ giọng nói bên cạnh hắn.
“Đúng đúng.” Hắn kiên định gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười với ta: “Cái này gọi là xem giá cả hàng hóa nước bạn, đúng rồi, nàng nên gọi ta là tướng công mới đúng chứ?” Hắn nói xong là đưa tay ôm eo của ta.
...
“Điều thứ nhất và điều thứ ba!” Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng không tuân theo điều thứ nhất không cho chiếm tiện nghi của ta và điều thứ ba không được đưa ra yêu cầu vô lý với ta!
Ta nói xong, hắn nhanh chóng rút tay về, nhưng vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười kia với ta: “Ta là phu quân của nàng, nàng gọi ta tướng công là yêu cầu hợp lý mà? Đâu phải không tuân theo?”
Tuy nói là yêu cầu hợp lý, nhưng... Bỏ đi, dù sao đi nữa ta cũng là một cô gái hiện đại, có một thời, đàn ông cũng được gọi là tướng công, ta miễn cưỡng cho hắn một nụ cười mỉm nói: “Tướng công!”
Ta nói xong, hắn hài lòng cười cười, lập tức tiếp tục đi về phía trước, ta nhanh chóng thu hồi nụ cười.
Cả ngày hôm nay, hắn trừ việc mua cho ta đồ, thì là ăn gì đó, hoặc đi ngắm phong cảnh, ta thật không nhìn ra là đang thăm dò lấy tin tình báo gì, ngược lại giống như đi du sơn ngoạn thủy.
Bất quá, dần dần ta cũng bị tâm tình nhẹ nhõm kia lôi kéo, mới đầu ta còn rất câu nệ, nhưng từ từ cũng theo hắn đi chơi, ngày hôm nay ta chơi vô cùng vui vẻ, căn bản đã đem chuyện thăm dò lấy tin tình báo ném ra đằng sau.
Từ khi tới cổ đại, ta trừ có mấy lần cười vui vẻ với Huyễn Ngâm Phong ra, thì hôm nay ta đã cười vui vẻ vô số lần với Bạch Nguyệt Diệu.
Chuyện này là sao chứ? Ta đột nhiên cảm thấy, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu so với thường ngày cũng khác nhau nhiều, cả người hắn thoạt nhìn sáng ngời như thế, tinh thần phấn chấn như thế, so với nét đặc biệt hắn ngụy trang trong thâm cung, so với hắn thường nhẹ nhàng đi đứng, so với hắn nghiêm túc chống lũ, so với uy nghiêm lúc thẩm án, hoàn toàn khác nhau.
Ngược lại giống như một dân chúng bình thường ân cần như một phu quân quan tâm đến thê tử, một người đàn ông cẩn thận.
Ta vốn nên xa lánh hắn mới phải, vậy mà hôm nay thân thiết gọi hắn tướng công, ta vốn nên lấy chuyện dò xét tình báo là chuyện chính mới đúng, nhưng lại cùng chơi đùa điên cuồng với hắn.
Ta đây rốt cuộc là bị làm sao?
Một ngày bất tri bất giác đã qua, lần đầu tiên, ta cảm thấy ở chung một chỗ với Bạch Nguyệt Diệu ngày lại ngắn như vậy, dường như mới vừa thấy mặt trời mọc đã lập tức nhìn thấy mặt trời lặn.
Trở về nhà trọ, ta và hắn vẫn ở cùng một gian phòng nghỉ ngơi, nhưng vì muốn tránh hành động lỗ mãng của hắn, nên ta nằm ở trên bàn ngủ, hơn nữa nếu hắn lại giống như lần trước, thừa dịp lúc ta ngủ đem ta ôm đến bên cạnh hắn, khế ước lập tức sẽ bị hủy.
Nhưng...
Buổi sáng, ta phát hiện, ta vẫn đang ngủ ở trên giường! Bất quá khác nhau duy nhất chính là, bên cạnh ta không có hắn, mà hắn thì đang nằm ngủ ở trên bàn.
Mặc dù hắn không có sự cho phép của ta đã ôm ta đặt trên giường, nhưng hắn không ngủ ở bên cạnh ta, coi như là lễ lớn nhất đối với ta rồi.
Ta xuống giường, đem một cái chăn mỏng nhẹ nhàng trùm lên người hắn, lúc ta xoay người đi, hắn một phát bắt được tay ta: “Nương tử.” Ta xoay người nhìn về phía hắn, hắn từ từ ngồi thẳng dậy, khuôn mặt có chứa mấy phần mị hoặc cười: “Chào buổi sáng, nương tử.”
“Lúc không có người cũng không cần gọi nương tử đâu!!” Giọng điệu ta có chút sắc bén, nhưng giọng điệu sắc bén của ta không cách nào làm hắn tức giận, ngược lại ta đối với hắn đáp lễ nhịn nhường ba phần hắn sẽ nổi giận.
“Chưa từng nghe qua tai vách mạch rừng sao? Đúng không? Nương tử.”
“...” Nói cái gì cũng bị hắn nói lại, ta cảm thấy tài ăn nói của hắn rất thích hợp làm luật sư ở hiện đại.”Dạ dạ dạ!” Ta bất đắc dĩ đáp trả hắn, muốn hất tay hắn ra.
Nhưng hắn dùng lực kéo cánh tay của ta, sau đó cả người ta đều ngã ngồi ở trong ngực hắn, hắn nhanh chóng hai tay ôm lấy ta, lại lộ ra nụ cười tà mị: “Nàng còn chưa nói lời chào buổi sáng với tướng công ta đó.”
Thứ nhất, không được thừa dịp lấy thân phận vợ chồng chiếm tiện nghi của ta.
Thứ hai, thân phận vợ chồng này chỉ ở Phong Minh quốc thôi, trở về Vân Long quốc hắn vẫn là hoàng tử của hắn, ta vẫn là Hàn Lâm của ta.
Thứ ba, không được mượn thân phận này mà đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý nào với ta.
Ta nói xong, hắn sảng khoái đáp ứng.
Cứ như vậy, ta cùng Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực ở Phong Minh quốc bắt đầu trò chơi cải trang. Nhưng, ta cuối cùng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó? Tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại đột nhiên nghĩ đến chuyện thăm dò lấy tình báo? Không thể hiểu nổi!
Hắc Mạc Dực cũng đổi sang trang phục của người hầu, theo chúng ta cùng ra khỏi nhà trọ.
Phong Minh quốc và Vân Long quốc khác nhau, vì người trên đường phố Phong Minh quốc có nam tử, cũng có nữ tử, ta cảm thấy phải như vậy mới bình thường chứ sao.
Mặc dù ta không biết quân vương của bọn họ là một quân vương như thế nào, nhưng nói thật, nhìn tình hình Phong Minh quốc hiện giờ, so với Vân Long quốc đã khá hơn nhiều.
Đầu tiên, quần áo bá tánh mặc rõ ràng so với bá tánh ờ Vân Long quốc ăn mặc hoa lệ hơn rất nhiều.
Tiếp theo, bá tánh cũng tràn đầy vẻ hạnh phúc, hai bên đường phố hành khất càng ngày càng ít.
Chỉ bằng hai điểm này, Phong Minh quốc tuyệt đối có thể dùng hai câu cơm no áo ấm, quốc thái dân an để hình dung.
Nói xong tình hình Phong Minh quốc, thì phải nói một chút đến Bạch Nguyệt Diệu rồi, tại sao nói tới hắn?
Lần đầu tiên gặp mặt, ta quả thật cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu rất tuấn tú, dáng vẻ vô cùng xuất chúng. Nhưng không ngờ lại xuất chúng đến thế, vì sao đột nhiên ta lại nói đến hắn?
Là bởi vì, các cô gái đi lại trên đường phố, mặc dù vẫn duy trì vẻ rụt rè của nữ tử cổ đại, nhưng cũng không tránh được ghé mắt nhìn sang Bạch Nguyệt Diệu, ngay cả nam tử cũng to gan nhìn chăm chú vào Bạch Nguyệt Diệu, nhìn đến thất thần.
Thật ra thì vẻ ngoài của Hắc Mạc Dực cũng là vô cùng tuấn lãng, mặc dù không bằng Bạch Nguyệt Diệu, nhưng tuyệt không phải vật trong ao. Đáng tiếc, hắn hiện giờ đang giả làm người hầu, cho nên hấp dẫn ánh mắt của các cô gái cũng ít đi rất nhiều.
“Nương tử!” Bạch Nguyệt Diệu gọi một tiếng này lên, các cô gái xung quanh toàn bộ thu hồi đôi mắt hiện lên hoa đào. Chỉ có một vài cô vẫn không chớp mắt nhìn Bạch Nguyệt Diệu.”Nương tử! Ta gọi nàng đó!”
Tiếng thứ nhất hắn gọi thật ra thì ta nghe thấy, chỉ bất quá ta không muốn trả lời mà thôi, nhưng tiếng thứ hai hắn kêu, nếu ta vẫn giả bộ không nghe, đoán chừng hắn sẽ ra tay. Cho nên ta chỉ có thể trả lời, nhưng rõ ràng chung quanh đang phóng tới vô số ánh mắt vô cùng không thiện cảm.
Haiz, giả làm nương tử, ta đã đổi lấy lữ khách chết nơi xứ người, hẳn là chắc chắn rồi. Hi vọng ở cổ đại đừng giống với hiện đại, vì tranh một đẹp trai mà cả đám con gái vây đánh thành một đoàn.
“Dạ.” Ta chậm chạp bước đến bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu từ một gian hàng gần đó cầm lên một cây trâm gài tóc cài lên đầu ta.
“Không tệ.” Hắn hài lòng gật đầu một cái, cũng không hỏi ta có thích hay không đã cho ông chủ kia một đĩnh bạc, bỏ đi, dù sao ta cũng chỉ đang giả bộ, cần gì phải cầu xin hắn quan tâm đến cảm nhận của ta!
“Ngươi thật sự muốn tới đây thăm dò lấy tin tình báo sao?” Ta nhỏ giọng nói bên cạnh hắn.
“Đúng đúng.” Hắn kiên định gật đầu, sau đó khẽ mỉm cười với ta: “Cái này gọi là xem giá cả hàng hóa nước bạn, đúng rồi, nàng nên gọi ta là tướng công mới đúng chứ?” Hắn nói xong là đưa tay ôm eo của ta.
...
“Điều thứ nhất và điều thứ ba!” Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng không tuân theo điều thứ nhất không cho chiếm tiện nghi của ta và điều thứ ba không được đưa ra yêu cầu vô lý với ta!
Ta nói xong, hắn nhanh chóng rút tay về, nhưng vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười kia với ta: “Ta là phu quân của nàng, nàng gọi ta tướng công là yêu cầu hợp lý mà? Đâu phải không tuân theo?”
Tuy nói là yêu cầu hợp lý, nhưng... Bỏ đi, dù sao đi nữa ta cũng là một cô gái hiện đại, có một thời, đàn ông cũng được gọi là tướng công, ta miễn cưỡng cho hắn một nụ cười mỉm nói: “Tướng công!”
Ta nói xong, hắn hài lòng cười cười, lập tức tiếp tục đi về phía trước, ta nhanh chóng thu hồi nụ cười.
Cả ngày hôm nay, hắn trừ việc mua cho ta đồ, thì là ăn gì đó, hoặc đi ngắm phong cảnh, ta thật không nhìn ra là đang thăm dò lấy tin tình báo gì, ngược lại giống như đi du sơn ngoạn thủy.
Bất quá, dần dần ta cũng bị tâm tình nhẹ nhõm kia lôi kéo, mới đầu ta còn rất câu nệ, nhưng từ từ cũng theo hắn đi chơi, ngày hôm nay ta chơi vô cùng vui vẻ, căn bản đã đem chuyện thăm dò lấy tin tình báo ném ra đằng sau.
Từ khi tới cổ đại, ta trừ có mấy lần cười vui vẻ với Huyễn Ngâm Phong ra, thì hôm nay ta đã cười vui vẻ vô số lần với Bạch Nguyệt Diệu.
Chuyện này là sao chứ? Ta đột nhiên cảm thấy, hôm nay Bạch Nguyệt Diệu so với thường ngày cũng khác nhau nhiều, cả người hắn thoạt nhìn sáng ngời như thế, tinh thần phấn chấn như thế, so với nét đặc biệt hắn ngụy trang trong thâm cung, so với hắn thường nhẹ nhàng đi đứng, so với hắn nghiêm túc chống lũ, so với uy nghiêm lúc thẩm án, hoàn toàn khác nhau.
Ngược lại giống như một dân chúng bình thường ân cần như một phu quân quan tâm đến thê tử, một người đàn ông cẩn thận.
Ta vốn nên xa lánh hắn mới phải, vậy mà hôm nay thân thiết gọi hắn tướng công, ta vốn nên lấy chuyện dò xét tình báo là chuyện chính mới đúng, nhưng lại cùng chơi đùa điên cuồng với hắn.
Ta đây rốt cuộc là bị làm sao?
Một ngày bất tri bất giác đã qua, lần đầu tiên, ta cảm thấy ở chung một chỗ với Bạch Nguyệt Diệu ngày lại ngắn như vậy, dường như mới vừa thấy mặt trời mọc đã lập tức nhìn thấy mặt trời lặn.
Trở về nhà trọ, ta và hắn vẫn ở cùng một gian phòng nghỉ ngơi, nhưng vì muốn tránh hành động lỗ mãng của hắn, nên ta nằm ở trên bàn ngủ, hơn nữa nếu hắn lại giống như lần trước, thừa dịp lúc ta ngủ đem ta ôm đến bên cạnh hắn, khế ước lập tức sẽ bị hủy.
Nhưng...
Buổi sáng, ta phát hiện, ta vẫn đang ngủ ở trên giường! Bất quá khác nhau duy nhất chính là, bên cạnh ta không có hắn, mà hắn thì đang nằm ngủ ở trên bàn.
Mặc dù hắn không có sự cho phép của ta đã ôm ta đặt trên giường, nhưng hắn không ngủ ở bên cạnh ta, coi như là lễ lớn nhất đối với ta rồi.
Ta xuống giường, đem một cái chăn mỏng nhẹ nhàng trùm lên người hắn, lúc ta xoay người đi, hắn một phát bắt được tay ta: “Nương tử.” Ta xoay người nhìn về phía hắn, hắn từ từ ngồi thẳng dậy, khuôn mặt có chứa mấy phần mị hoặc cười: “Chào buổi sáng, nương tử.”
“Lúc không có người cũng không cần gọi nương tử đâu!!” Giọng điệu ta có chút sắc bén, nhưng giọng điệu sắc bén của ta không cách nào làm hắn tức giận, ngược lại ta đối với hắn đáp lễ nhịn nhường ba phần hắn sẽ nổi giận.
“Chưa từng nghe qua tai vách mạch rừng sao? Đúng không? Nương tử.”
“...” Nói cái gì cũng bị hắn nói lại, ta cảm thấy tài ăn nói của hắn rất thích hợp làm luật sư ở hiện đại.”Dạ dạ dạ!” Ta bất đắc dĩ đáp trả hắn, muốn hất tay hắn ra.
Nhưng hắn dùng lực kéo cánh tay của ta, sau đó cả người ta đều ngã ngồi ở trong ngực hắn, hắn nhanh chóng hai tay ôm lấy ta, lại lộ ra nụ cười tà mị: “Nàng còn chưa nói lời chào buổi sáng với tướng công ta đó.”
Tác giả :
Tô Nguyệt Vân