Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài
Chương 2
Thật sự là vô cùng dễ nhìn —— mắt đen như mực, da trắng như ngọc, khuôn mặt nho nhỏ so với búp bê còn xinh xắn hơn.
Mắt Tề Mộ là mắt hai mí, cho nên cậu rất yêu thích mắt một mí, cậu cảm thấy đôi mắt của em gái nhỏ này nhìn đẹp cực kỳ, đuôi mắt thật dài, rũ xuống một cách tự nhiên lộ ra một chút yếu đuối lại bất lực.
Dáng dấp kia như đang lấy một búa gõ tỉnh ý muốn bảo vệ của Tề thiếu gia (*)
(* chỗ này qt + raw ghi là lão Tề gia, cơ mà dùng từ lão cho Tề Mộ thì mình thấy hơi kì nên dịch thành Tề thiếu gia nhé. Nếu bạn nào cảm thấy không hợp lí thì nhắn để mình sửa)
Tâm tình Tề Mộ lúc này đại khái cũng giống lần đầu gặp gỡ của Tề Đại Sơn và Kiều Cẩn, trong đầu đều là ý niệm che chở cô (hắn).
Nhưng Tề Mộ Mộ mới chỉ cao có một mét, dù muốn cũng không thể đủ trình ngang với Tề Đại Sơn được.
Tề Mộ ngẩn người, chờ khi hoàn hồn thì em gái xinh đẹp đã đi mất dạng.
Người đi rồi mà tên vẫn chưa hỏi, Tề Mộ Mộ không chỉ không cảm thấy thất vọng, trái lại cậu cười lộ cả răng nanh nhỏ: Nhà trẻ thật vui, có bạn tốt, còn có em gái nhỏ xinh đẹp.
Tề Mộ đeo cặp sách be bé, cất những bước chân ngắn ngủn đi vào nhà trẻ, bắt đầu một hành trình mới.
Vừa tới một nơi xa lạ, theo lẽ thường thì sẽ rất khó hòa nhập, cô giáo Tiểu Trương cũng tương đối để ý cậu, bất quá khả năng thích ứng của Tề Mộ rất cao, các cô giáo hết sức an tâm không tiếp tục nhìn chằm chằm cậu nữa, trong lòng lại còn nghĩ: Rất tốt, quả là một đứa nhỏ đáng tin cậy.
Nửa giờ sau, ngoài khu vui chơi truyền đến tiếng gào khóc kinh thiên độc địa.
Cô giáo Tiểu Trương trong lòng cả kinh, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: Học sinh chuyển trường bị bắt nạt!
Cô từ khu học tập chạy tới, hỏi: “Làm sao vậy? Hứa Tiểu Minh con không thể bắt nạt bạn học mới…”
Cô giáo Tiểu Trương vừa mới nói xong Hứa Tiểu Minh lại càng khóc to hơn. Cô sửng sốt một chút lúc này mới phản ứng được, đứa nhỏ đang khóc không phải Tề Mộ mà là Hứa Tiểu Minh.
“Làm sao thế? Hứa Tiểu Minh tại sao con lại khóc?”
Hứa Tiểu Minh vừa khóc một vừa mách: “Nó đánh con!”
Cô giáo Tiểu Trương lập tức nhìn về phía cậu bé mập mạp bên trái: “Phương Tuấn Kỳ tại sao con lại đánh Hứa Tiểu Minh.”
Phương Tiểu Mập khóe miệng rưng rưng cũng khóc oa lên: “Con không có!”
Hứa Tiểu Minh vừa nhìn “Tiểu đệ” bị oan uổng, vội vàng nói tiếp: “Là bạn học mới đánh con!” Nó hoàn toàn không nhớ được tên Tề Mộ.
Cô giáo Tiểu Trương sửng sốt, nhìn về phía cậu bạn nhỏ trắng trẻo non nớt, ngây thơ hồn nhiêu như tiểu thiên sứ đang ngồi quy củ bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tề Mộ, con…”
Cô do dự một chút, cảm thấy chuyện này không có khả năng cho lắm nhưng vẫn theo lệ mà hỏi, “Con đánh Hứa Tiểu Minh sao?”
Hứa Tiểu Minh mặt đầy bi phẫn nhìn về phía Tề Mộ, nó rất không muốn thừa nhận dáng vẻ khóc đến tối tăm mặt mũi của mình ban nãy.
Tề thiếu gia của chúng ta từ trước đến giờ đều là dám làm dám chịu thiết huyết ngạnh hán (*), đôi mắt to cong cong, răng nanh nhỏ lèm bèm: “Đánh.”
(* thiết huyết ngạch hán: cứng cỏi, không chịu khuất phục)
Cô giáo Tiểu Trương: “…”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Phương Tiểu Mập: “…”
Sao lại thừa nhận một cách lưu loát và thật thà như dị? Này là ngựa quen đường cũ có phải không?
Hứa Tiểu Minh tiếp tục gào khóc: “Cô giáo thấy chưa nó thừa nhận rồi, chính nó đã đánh con đó!”
Cô giáo Tiểu Trương mơ hồ cảm thấy tình huống này vô cùng vi diệu, học sinh chuyển trường cơ hồ không hề giống vẻ bề ngoài hiểu chuyện của mình một chút nào. Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tới trường, thể nào cũng phải tiếp tục quan sát một phen mới được. Sau đó, cô bèn hỏi Tề Mộ: “Tại sao con lại đánh bạn ấy thế?”
Hứa Tiểu Minh không vui, nhỏ giọng lầm bầm: “Nó cứ thích đánh người khác như vậy đó cô.”
Đừng có nói mà, bạn học Tiểu Minh liếc mắt một cái là hiểu được ngay tính tình Tề Mộ Mộ. Bất quá con người mạnh mẽ không ăn thua thiệt trước mắt, Tề Mộ vốn đã ngựa quen đường cũ ắt hẳn sẽ không để bản thân bị bại lộ nhanh như vậy.
Tề Mộ đáp: “Nó làm hư cọ vẽ của con”
Hứa Tiểu Minh hơi chột dạ: “Tôi… tôi không cố ý mà”
Cô giáo Tiểu Trương là người trưởng thành, liếc mắt liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Ở trong lớp Hứa Tiểu Minh là ông hoàng con, thích nhất là ức hiếp người khác, phỏng chừng thấy Tề Mộ là bạn mới nên mới tới bắt nạt. Cô trừng mắt với Hứa Tiểu Minh một cái: “Không cho con bắt nạt bạn học mới.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tề Mộ, âm thanh dịu dàng đi rất nhiều, “Có vấn đề gì thì hãy nói với cô giáo, không được đánh bạn học nhé.”
Tề Mộ trả lời hết sức nhanh chóng: “Vâng ạ!” Không đánh không đánh, tuyệt đối sẽ không đánh trước mặt cô giáo.
Tiểu Trương vừa đi, Hứa Tiểu Minh sửng cồ lên nói: “Cậu dám đánh tôi, tôi…”
Cậu nói còn chưa dứt câu đã thấy Tề Mộ tay nắm thành quyền từ từ tiến lại gần.
Hứa Tiểu Minh ui da một tiếng, trực khóc: “Cậu mà đánh tôi thì tôi sẽ mách…ay ay ay…”
Tề Mộ cho nó hai phát đấm rồi nói: “Sao cậu mau nước mắt thế nhỉ?”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Tề Mộ: “Cậu không khóc, tôi không đánh”
Hứa Tiểu Minh triệt để bùng nổ, đời này (đã bốn năm) chưa một ai dám đánh nó cả. Nó bèn vén ống tay áo nói: “Tôi đánh…”
“Cô ơi.” Tề Mộ đứng dậy nghiêm trang nói, “Hứa Tiểu Minh đánh con.”
Nắm đấm còn chưa tới gần Hứa Tiểu Minh đã ngây người, biểu tình như nhìn thấy quỷ
Cô giáo Tiểu Trương nhanh chân chạy đến, xách Hứa Tiểu Minh lên mở miệng giảng giải 800 đồng lý lẽ cho cậu bé.
Hứa Tiểu Minh có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi, nhìn sang Tề Mộ đang cười lộ cả răng nanh nhỏ, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của nó bị đả kích nặng nề: Cuộc đời này sao lại có người mặt dày đến như vậy được!
Lúc Hứa Tiểu Minh thoát khỏi âm thanh như tụng kinh của cô giáo,Tề Mộ vỗ vỗ bả vai nó nói: “Tụi mình huề nhau nhé.”
Hứa Tiểu Minh hận không thể hét lên: “Huề nhau cái gì cơ???”
Tề Mộ đáp: “Cậu mách tôi một lần, tôi mách cậu một lần. Thế là huề.”
Nghe có đạo lý như vậy khiến Hứa Tiểu Minh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Tề Mộ bày ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Sau này cậu đừng có méc cô nữa, đàn ông con trai phải biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện chứ”
Hứa Tiểu Minh bị nghẹn đến cả bữa trưa cũng không ăn được, nó cảm thấy như nó đang tự lấy đá đập chân mình vậy.
Tề Mộ cứ thế dạy dỗ Hứa Tiểu Minh thành một tên tiểu hỗn đản mới của lớp chồi số 3 (*).
(* raw ghi 中三班: lớp trung tam. Mình có tra trên baidu và tham khảo web của trường mẫu giáo Bắc Kinh thì thấy họ chia các lớp thành Tiểu – Trung – Đại tương đương với mầm – chồi – lá của nước mình, còn số 1 2 3 kia là chỉ số lớp nên mình dịch thành lớp chồi số 3. Link tham khảo: )
Cô giáo Tiểu Trương đã nhìn thấu bản chất của cậu, nhưng mà biết thì cũng vô dụng, công việc nhà trẻ này lương cao như thế nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không xin được nên cô chẳng dại gì mà bỏ việc cả.
Thế là con đường xưng bá tại nhà trẻ của Tề Mộ Mộ được tiến hành hết sức thuận buồm xuôi gió, nhưng đáng tiếc là cậu chưa từng gặp lại em gái nhỏ xinh đẹp kia một lần nào cả.
Cậu có chút nhớ người ta, dù sao cũng đẹp vậy mà.
Kiều Cẩn hỏi con trai: “Ở nhà trẻ có vui không? Có làm quen được với bạn tốt không con?”
Tề Mộ nói: “Dạ có”
Kiều Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Tên gì thế?”
Tề Mộ bẻ khớp ngón tay nói: “Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, Lý Hoành, Giang Nghĩa…”
Kiều Cẩn kinh ngạc đáp: “Nhiều bạn vậy cơ à?”
Tề Mộ gật gật đầu trả lời: “Con rất được hoan nghênh đó nha”
“Giỏi quá!” Kiều Cẩn hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của con trai.
Đám người Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, Lý Hoành, Giang Nghĩa bị Tề Mộ gom lại thành “Bạn tốt” đang ở nhà đều đồng loạt hắt xì một cái: Hu hu hu, có Tề Mộ ở nhà trẻ thật là đáng sợ, bé không muốn đi học một chút nào hết QWQ!
Mấy ngày nay Kiều Cẩn phải đi nơi khác vẽ phác họa nên Tề Đại Sơn phụ trách đưa đón con trai. Kỳ thực Tề Đại Sơn hoàn toàn có thể thuê người giúp đỡ như những bậc phụ huynh khác, thế nhưng Kiều Cẩn lại không đồng ý. Đối với việc nuôi dưỡng con cái, bà cho rằng cha mẹ nhất định sẽ phải trực tiếp nhúng tay vào, kể cả có bận mấy đi chăng nữa cũng phải đem chuyện nên làm làm cho xong.
Tề Đại Sơn tất thảy đều nghe theo vợ nên chỉ cần Kiều Cẩn không có nhà, ông liền phụ trách đưa đón Tề Mộ.
Đồng chí Đại Sơn dù sao cũng là lão tổng của cả một tập đoàn, thường xuyên không thể tránh khỏi bận rộn nhiều việc cho nên thường tới tương đối trễ.
Tề Mộ tỏ vẻ không sao hết, cậu rất thích nhà trẻ nên ở chỗ nào cũng đều chơi được cả
Bây giờ đã là năm giờ rưỡi mà Tề Đại Sơn vẫn chưa đến, “bạn tốt” của Tề Mộ cũng đều đã về nhà rồi. Cậu buồn chán đến mức liền thừa dịp cô giáo không chú ý lén lút chạy ra ngoài.
Nhà trẻ rất lớn, bên ngoài không chỉ có cầu trượt, đu quay, xích đu mà còn có cả một vườn thú nhỏ nuôi vài con công thỉnh thoảng hay xòe xòe đuôi. Trước đây Tề Mộ ở trong nhà trẻ cũng không có cái này nên cậu cảm thấy rất hứng thú, đi băng băng tới xem một chút.
Đi được nửa đường, Tề Mộ nhìn thấy đằng trước có một toán người.
Có người là tốt rồi. Tề Mộ thích nhất là náo nhiệt, cậu quẹo sang phía đó định bụng tới làm quen với bạn mới, không thèm đến xem con công nữa.
Tới gần rồi cậu mới nghe được âm thanh rêu rao của bọn họ.
“Mẹ của nó bị bệnh tâm thần đấy!”
“Mẹ nó bị điên thì nhất định là nó cũng thế”
“Đồ tâm thần!”
“Đám bệnh nhân tâm thần đều vậy cả, vừa nhát gan vừa nhàm chán như bị câm hết lượt ấy”
Bệnh tâm thần là cái gì ta? Tề Mộ không hiểu. Mẹ cậu đã từng nói, không biết thì phải hỏi muốn giỏi thì phải học. Vì thế cậu tiến lại gần, tính học hỏi một phen.
Đi gần đến nơi cậu mới nhìn thấy thân ảnh gầy gò, nhỏ bé, đầy tội nghiệp kia.
Là em gái xinh đẹp! Tuy rằng em ấy đang cúi đầu nhưng chỉ cần Tề Mộ liếc mắt liền nhận ra ngay. Không có nghi ngờ gì nữa, đây chính là em gái nhỏ mà cậu nhớ nhung suốt bấy lâu qua.
Tề Mộ khấp khởi xông tới, thầm nghĩ lần này nhất định phải hỏi được tên người ta mới được.
Ai biết cậu còn chưa kịp tới gần, mấy tên kia đã bắt đầu ức hiếp em gái nhỏ.
“Mấy cậu nói xem liệu bọn tâm thần có cảm thấy đau hay không nhỉ?”
“Nhất định là không, nó ngu lắm chẳng biết gì đâu”
“Chúng ta thử xem đi?”
“Được được”
Từng tên một nhặt đá lên muốn ném vào người em gái nhỏ, Tề Mộ vừa nhìn đã nổi cáu: Thế mà tụi kia dám bắt nạt con gái, thật là nhịn không nổi mà?
Tề Mộ thuận tiện cầm một quả bóng cao su lớn ở bên cạnh, chuẩn xác mà ném tới.
“Ái…” Một tên nhóc cao cao trong số đó bị ném trúng, quay đầu sang nhìn, “Cậu vừa làm gì đấy!”
Tề Mộ tiến lên, kéo tay của “em gái nhỏ” nói: “Không cho phép mấy cậu bắt nạt em ấy.”
“Cậu là ai?” Đám trẻ con bày ra bộ mặt khó mà tin nổi, “Nó bị bệnh tâm thần á, cậu lại đi đụng vào người nó thế kia.”
“Bệnh tâm thần là bệnh truyền nhiễm, cậu cũng sẽ biến thành thằng điên thôi!”
Nghe vậy, em gái nhỏ dùng sức rút lại bàn tay đang bị Tề Mộ nắm chặt. Tề Mộ lại không chịu buông ra, tuy rằng cậu không hiểu bệnh tâm thần nghĩa là gì nhưng hiển nhiên đây không phải là từ ngữ tốt lành gì cho cam. Tề Mộ nói: “Tôi mặc kệ, tóm lại tôi sẽ không để cậu ức hiếp em ấy đâu.”
Tề Mộ quanh năm “Chinh chiến”, từ nhỏ đã là đại ca nhà trẻ, sớm luyện ra một thân vương bá khí. Đừng có thấy mấy đứa nhóc ở vườn trẻ còn nhỏ mà coi thường, tụi nó theo bản năng đều biết ai có thể trêu chọc, ai là người phải tránh cho thật xa.
“Đồ thần kinh…” Mấy đứa nhỏ kia lầm bầm một tiếng, “Lại thêm một đứa mắc bệnh thần kinh!”
Tề Mộ vung nắm đấm lên toan sống mái một trận. Mấy tên nhãi kia đúng là chỉ được cái mồm, nhìn thấy cậu đang có ý định đánh người, lập tức sợ hãi chạy toán loạn.
Cả đám đều bị Tề Mộ doạ chạy hết cả, cậu quay đầu nhìn về phía em gái nhỏ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, tha thiết hỏi: “Anh tên là Tề Mộ, em tên gì?”
“Doãn…” Hắn nói rất nhỏ, hoàn toàn che đi sự nhút nhát bên trong.
Tề Mộ không nghe rõ: “Cái gì cơ? Em nói to lên đi.”
Hắn dừng lại, lòng bàn tay hơi nóng, nói lớn hơn một chút: “Doãn Tu Trúc, tớ tên là Doãn Tu Trúc.”
Tề Mộ cười lộ ra cặp răng nanh nhỏ, đáp lời hắn: “Được rồi, Doãn Tu Trúc từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em!”
Bé trai sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Tề Mộ.
Chiều hoàng hôn hôm đó, Doãn Tu Trúc thấy được vầng thái dương thắp sáng cuộc đời hắn.
===================================
Vì Tề Mộ hiện tại đang coi Doãn Tu Trúc là “em gái nhỏ” nên mình để Tề Mộ gọi em xưng anh với Doãn Tu Trúc. Đợi tới khi nào Tề Mộ biết Doãn tiểu công không phải là em gái nhỏ thì sẽ đổi xưng hô thành tớ-cậu nhé
Chương sau là màn “bán con” của Tề baba =))
Mắt Tề Mộ là mắt hai mí, cho nên cậu rất yêu thích mắt một mí, cậu cảm thấy đôi mắt của em gái nhỏ này nhìn đẹp cực kỳ, đuôi mắt thật dài, rũ xuống một cách tự nhiên lộ ra một chút yếu đuối lại bất lực.
Dáng dấp kia như đang lấy một búa gõ tỉnh ý muốn bảo vệ của Tề thiếu gia (*)
(* chỗ này qt + raw ghi là lão Tề gia, cơ mà dùng từ lão cho Tề Mộ thì mình thấy hơi kì nên dịch thành Tề thiếu gia nhé. Nếu bạn nào cảm thấy không hợp lí thì nhắn để mình sửa)
Tâm tình Tề Mộ lúc này đại khái cũng giống lần đầu gặp gỡ của Tề Đại Sơn và Kiều Cẩn, trong đầu đều là ý niệm che chở cô (hắn).
Nhưng Tề Mộ Mộ mới chỉ cao có một mét, dù muốn cũng không thể đủ trình ngang với Tề Đại Sơn được.
Tề Mộ ngẩn người, chờ khi hoàn hồn thì em gái xinh đẹp đã đi mất dạng.
Người đi rồi mà tên vẫn chưa hỏi, Tề Mộ Mộ không chỉ không cảm thấy thất vọng, trái lại cậu cười lộ cả răng nanh nhỏ: Nhà trẻ thật vui, có bạn tốt, còn có em gái nhỏ xinh đẹp.
Tề Mộ đeo cặp sách be bé, cất những bước chân ngắn ngủn đi vào nhà trẻ, bắt đầu một hành trình mới.
Vừa tới một nơi xa lạ, theo lẽ thường thì sẽ rất khó hòa nhập, cô giáo Tiểu Trương cũng tương đối để ý cậu, bất quá khả năng thích ứng của Tề Mộ rất cao, các cô giáo hết sức an tâm không tiếp tục nhìn chằm chằm cậu nữa, trong lòng lại còn nghĩ: Rất tốt, quả là một đứa nhỏ đáng tin cậy.
Nửa giờ sau, ngoài khu vui chơi truyền đến tiếng gào khóc kinh thiên độc địa.
Cô giáo Tiểu Trương trong lòng cả kinh, điều đầu tiên nghĩ đến chính là: Học sinh chuyển trường bị bắt nạt!
Cô từ khu học tập chạy tới, hỏi: “Làm sao vậy? Hứa Tiểu Minh con không thể bắt nạt bạn học mới…”
Cô giáo Tiểu Trương vừa mới nói xong Hứa Tiểu Minh lại càng khóc to hơn. Cô sửng sốt một chút lúc này mới phản ứng được, đứa nhỏ đang khóc không phải Tề Mộ mà là Hứa Tiểu Minh.
“Làm sao thế? Hứa Tiểu Minh tại sao con lại khóc?”
Hứa Tiểu Minh vừa khóc một vừa mách: “Nó đánh con!”
Cô giáo Tiểu Trương lập tức nhìn về phía cậu bé mập mạp bên trái: “Phương Tuấn Kỳ tại sao con lại đánh Hứa Tiểu Minh.”
Phương Tiểu Mập khóe miệng rưng rưng cũng khóc oa lên: “Con không có!”
Hứa Tiểu Minh vừa nhìn “Tiểu đệ” bị oan uổng, vội vàng nói tiếp: “Là bạn học mới đánh con!” Nó hoàn toàn không nhớ được tên Tề Mộ.
Cô giáo Tiểu Trương sửng sốt, nhìn về phía cậu bạn nhỏ trắng trẻo non nớt, ngây thơ hồn nhiêu như tiểu thiên sứ đang ngồi quy củ bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tề Mộ, con…”
Cô do dự một chút, cảm thấy chuyện này không có khả năng cho lắm nhưng vẫn theo lệ mà hỏi, “Con đánh Hứa Tiểu Minh sao?”
Hứa Tiểu Minh mặt đầy bi phẫn nhìn về phía Tề Mộ, nó rất không muốn thừa nhận dáng vẻ khóc đến tối tăm mặt mũi của mình ban nãy.
Tề thiếu gia của chúng ta từ trước đến giờ đều là dám làm dám chịu thiết huyết ngạnh hán (*), đôi mắt to cong cong, răng nanh nhỏ lèm bèm: “Đánh.”
(* thiết huyết ngạch hán: cứng cỏi, không chịu khuất phục)
Cô giáo Tiểu Trương: “…”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Phương Tiểu Mập: “…”
Sao lại thừa nhận một cách lưu loát và thật thà như dị? Này là ngựa quen đường cũ có phải không?
Hứa Tiểu Minh tiếp tục gào khóc: “Cô giáo thấy chưa nó thừa nhận rồi, chính nó đã đánh con đó!”
Cô giáo Tiểu Trương mơ hồ cảm thấy tình huống này vô cùng vi diệu, học sinh chuyển trường cơ hồ không hề giống vẻ bề ngoài hiểu chuyện của mình một chút nào. Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên tới trường, thể nào cũng phải tiếp tục quan sát một phen mới được. Sau đó, cô bèn hỏi Tề Mộ: “Tại sao con lại đánh bạn ấy thế?”
Hứa Tiểu Minh không vui, nhỏ giọng lầm bầm: “Nó cứ thích đánh người khác như vậy đó cô.”
Đừng có nói mà, bạn học Tiểu Minh liếc mắt một cái là hiểu được ngay tính tình Tề Mộ Mộ. Bất quá con người mạnh mẽ không ăn thua thiệt trước mắt, Tề Mộ vốn đã ngựa quen đường cũ ắt hẳn sẽ không để bản thân bị bại lộ nhanh như vậy.
Tề Mộ đáp: “Nó làm hư cọ vẽ của con”
Hứa Tiểu Minh hơi chột dạ: “Tôi… tôi không cố ý mà”
Cô giáo Tiểu Trương là người trưởng thành, liếc mắt liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Ở trong lớp Hứa Tiểu Minh là ông hoàng con, thích nhất là ức hiếp người khác, phỏng chừng thấy Tề Mộ là bạn mới nên mới tới bắt nạt. Cô trừng mắt với Hứa Tiểu Minh một cái: “Không cho con bắt nạt bạn học mới.” Vừa nói vừa nhìn về phía Tề Mộ, âm thanh dịu dàng đi rất nhiều, “Có vấn đề gì thì hãy nói với cô giáo, không được đánh bạn học nhé.”
Tề Mộ trả lời hết sức nhanh chóng: “Vâng ạ!” Không đánh không đánh, tuyệt đối sẽ không đánh trước mặt cô giáo.
Tiểu Trương vừa đi, Hứa Tiểu Minh sửng cồ lên nói: “Cậu dám đánh tôi, tôi…”
Cậu nói còn chưa dứt câu đã thấy Tề Mộ tay nắm thành quyền từ từ tiến lại gần.
Hứa Tiểu Minh ui da một tiếng, trực khóc: “Cậu mà đánh tôi thì tôi sẽ mách…ay ay ay…”
Tề Mộ cho nó hai phát đấm rồi nói: “Sao cậu mau nước mắt thế nhỉ?”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Tề Mộ: “Cậu không khóc, tôi không đánh”
Hứa Tiểu Minh triệt để bùng nổ, đời này (đã bốn năm) chưa một ai dám đánh nó cả. Nó bèn vén ống tay áo nói: “Tôi đánh…”
“Cô ơi.” Tề Mộ đứng dậy nghiêm trang nói, “Hứa Tiểu Minh đánh con.”
Nắm đấm còn chưa tới gần Hứa Tiểu Minh đã ngây người, biểu tình như nhìn thấy quỷ
Cô giáo Tiểu Trương nhanh chân chạy đến, xách Hứa Tiểu Minh lên mở miệng giảng giải 800 đồng lý lẽ cho cậu bé.
Hứa Tiểu Minh có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi, nhìn sang Tề Mộ đang cười lộ cả răng nanh nhỏ, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của nó bị đả kích nặng nề: Cuộc đời này sao lại có người mặt dày đến như vậy được!
Lúc Hứa Tiểu Minh thoát khỏi âm thanh như tụng kinh của cô giáo,Tề Mộ vỗ vỗ bả vai nó nói: “Tụi mình huề nhau nhé.”
Hứa Tiểu Minh hận không thể hét lên: “Huề nhau cái gì cơ???”
Tề Mộ đáp: “Cậu mách tôi một lần, tôi mách cậu một lần. Thế là huề.”
Nghe có đạo lý như vậy khiến Hứa Tiểu Minh chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Tề Mộ bày ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Sau này cậu đừng có méc cô nữa, đàn ông con trai phải biết dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện chứ”
Hứa Tiểu Minh bị nghẹn đến cả bữa trưa cũng không ăn được, nó cảm thấy như nó đang tự lấy đá đập chân mình vậy.
Tề Mộ cứ thế dạy dỗ Hứa Tiểu Minh thành một tên tiểu hỗn đản mới của lớp chồi số 3 (*).
(* raw ghi 中三班: lớp trung tam. Mình có tra trên baidu và tham khảo web của trường mẫu giáo Bắc Kinh thì thấy họ chia các lớp thành Tiểu – Trung – Đại tương đương với mầm – chồi – lá của nước mình, còn số 1 2 3 kia là chỉ số lớp nên mình dịch thành lớp chồi số 3. Link tham khảo: )
Cô giáo Tiểu Trương đã nhìn thấu bản chất của cậu, nhưng mà biết thì cũng vô dụng, công việc nhà trẻ này lương cao như thế nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không xin được nên cô chẳng dại gì mà bỏ việc cả.
Thế là con đường xưng bá tại nhà trẻ của Tề Mộ Mộ được tiến hành hết sức thuận buồm xuôi gió, nhưng đáng tiếc là cậu chưa từng gặp lại em gái nhỏ xinh đẹp kia một lần nào cả.
Cậu có chút nhớ người ta, dù sao cũng đẹp vậy mà.
Kiều Cẩn hỏi con trai: “Ở nhà trẻ có vui không? Có làm quen được với bạn tốt không con?”
Tề Mộ nói: “Dạ có”
Kiều Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Tên gì thế?”
Tề Mộ bẻ khớp ngón tay nói: “Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, Lý Hoành, Giang Nghĩa…”
Kiều Cẩn kinh ngạc đáp: “Nhiều bạn vậy cơ à?”
Tề Mộ gật gật đầu trả lời: “Con rất được hoan nghênh đó nha”
“Giỏi quá!” Kiều Cẩn hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của con trai.
Đám người Hứa Tiểu Minh, Phương Tuấn Kỳ, Lý Hoành, Giang Nghĩa bị Tề Mộ gom lại thành “Bạn tốt” đang ở nhà đều đồng loạt hắt xì một cái: Hu hu hu, có Tề Mộ ở nhà trẻ thật là đáng sợ, bé không muốn đi học một chút nào hết QWQ!
Mấy ngày nay Kiều Cẩn phải đi nơi khác vẽ phác họa nên Tề Đại Sơn phụ trách đưa đón con trai. Kỳ thực Tề Đại Sơn hoàn toàn có thể thuê người giúp đỡ như những bậc phụ huynh khác, thế nhưng Kiều Cẩn lại không đồng ý. Đối với việc nuôi dưỡng con cái, bà cho rằng cha mẹ nhất định sẽ phải trực tiếp nhúng tay vào, kể cả có bận mấy đi chăng nữa cũng phải đem chuyện nên làm làm cho xong.
Tề Đại Sơn tất thảy đều nghe theo vợ nên chỉ cần Kiều Cẩn không có nhà, ông liền phụ trách đưa đón Tề Mộ.
Đồng chí Đại Sơn dù sao cũng là lão tổng của cả một tập đoàn, thường xuyên không thể tránh khỏi bận rộn nhiều việc cho nên thường tới tương đối trễ.
Tề Mộ tỏ vẻ không sao hết, cậu rất thích nhà trẻ nên ở chỗ nào cũng đều chơi được cả
Bây giờ đã là năm giờ rưỡi mà Tề Đại Sơn vẫn chưa đến, “bạn tốt” của Tề Mộ cũng đều đã về nhà rồi. Cậu buồn chán đến mức liền thừa dịp cô giáo không chú ý lén lút chạy ra ngoài.
Nhà trẻ rất lớn, bên ngoài không chỉ có cầu trượt, đu quay, xích đu mà còn có cả một vườn thú nhỏ nuôi vài con công thỉnh thoảng hay xòe xòe đuôi. Trước đây Tề Mộ ở trong nhà trẻ cũng không có cái này nên cậu cảm thấy rất hứng thú, đi băng băng tới xem một chút.
Đi được nửa đường, Tề Mộ nhìn thấy đằng trước có một toán người.
Có người là tốt rồi. Tề Mộ thích nhất là náo nhiệt, cậu quẹo sang phía đó định bụng tới làm quen với bạn mới, không thèm đến xem con công nữa.
Tới gần rồi cậu mới nghe được âm thanh rêu rao của bọn họ.
“Mẹ của nó bị bệnh tâm thần đấy!”
“Mẹ nó bị điên thì nhất định là nó cũng thế”
“Đồ tâm thần!”
“Đám bệnh nhân tâm thần đều vậy cả, vừa nhát gan vừa nhàm chán như bị câm hết lượt ấy”
Bệnh tâm thần là cái gì ta? Tề Mộ không hiểu. Mẹ cậu đã từng nói, không biết thì phải hỏi muốn giỏi thì phải học. Vì thế cậu tiến lại gần, tính học hỏi một phen.
Đi gần đến nơi cậu mới nhìn thấy thân ảnh gầy gò, nhỏ bé, đầy tội nghiệp kia.
Là em gái xinh đẹp! Tuy rằng em ấy đang cúi đầu nhưng chỉ cần Tề Mộ liếc mắt liền nhận ra ngay. Không có nghi ngờ gì nữa, đây chính là em gái nhỏ mà cậu nhớ nhung suốt bấy lâu qua.
Tề Mộ khấp khởi xông tới, thầm nghĩ lần này nhất định phải hỏi được tên người ta mới được.
Ai biết cậu còn chưa kịp tới gần, mấy tên kia đã bắt đầu ức hiếp em gái nhỏ.
“Mấy cậu nói xem liệu bọn tâm thần có cảm thấy đau hay không nhỉ?”
“Nhất định là không, nó ngu lắm chẳng biết gì đâu”
“Chúng ta thử xem đi?”
“Được được”
Từng tên một nhặt đá lên muốn ném vào người em gái nhỏ, Tề Mộ vừa nhìn đã nổi cáu: Thế mà tụi kia dám bắt nạt con gái, thật là nhịn không nổi mà?
Tề Mộ thuận tiện cầm một quả bóng cao su lớn ở bên cạnh, chuẩn xác mà ném tới.
“Ái…” Một tên nhóc cao cao trong số đó bị ném trúng, quay đầu sang nhìn, “Cậu vừa làm gì đấy!”
Tề Mộ tiến lên, kéo tay của “em gái nhỏ” nói: “Không cho phép mấy cậu bắt nạt em ấy.”
“Cậu là ai?” Đám trẻ con bày ra bộ mặt khó mà tin nổi, “Nó bị bệnh tâm thần á, cậu lại đi đụng vào người nó thế kia.”
“Bệnh tâm thần là bệnh truyền nhiễm, cậu cũng sẽ biến thành thằng điên thôi!”
Nghe vậy, em gái nhỏ dùng sức rút lại bàn tay đang bị Tề Mộ nắm chặt. Tề Mộ lại không chịu buông ra, tuy rằng cậu không hiểu bệnh tâm thần nghĩa là gì nhưng hiển nhiên đây không phải là từ ngữ tốt lành gì cho cam. Tề Mộ nói: “Tôi mặc kệ, tóm lại tôi sẽ không để cậu ức hiếp em ấy đâu.”
Tề Mộ quanh năm “Chinh chiến”, từ nhỏ đã là đại ca nhà trẻ, sớm luyện ra một thân vương bá khí. Đừng có thấy mấy đứa nhóc ở vườn trẻ còn nhỏ mà coi thường, tụi nó theo bản năng đều biết ai có thể trêu chọc, ai là người phải tránh cho thật xa.
“Đồ thần kinh…” Mấy đứa nhỏ kia lầm bầm một tiếng, “Lại thêm một đứa mắc bệnh thần kinh!”
Tề Mộ vung nắm đấm lên toan sống mái một trận. Mấy tên nhãi kia đúng là chỉ được cái mồm, nhìn thấy cậu đang có ý định đánh người, lập tức sợ hãi chạy toán loạn.
Cả đám đều bị Tề Mộ doạ chạy hết cả, cậu quay đầu nhìn về phía em gái nhỏ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, tha thiết hỏi: “Anh tên là Tề Mộ, em tên gì?”
“Doãn…” Hắn nói rất nhỏ, hoàn toàn che đi sự nhút nhát bên trong.
Tề Mộ không nghe rõ: “Cái gì cơ? Em nói to lên đi.”
Hắn dừng lại, lòng bàn tay hơi nóng, nói lớn hơn một chút: “Doãn Tu Trúc, tớ tên là Doãn Tu Trúc.”
Tề Mộ cười lộ ra cặp răng nanh nhỏ, đáp lời hắn: “Được rồi, Doãn Tu Trúc từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em!”
Bé trai sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Tề Mộ.
Chiều hoàng hôn hôm đó, Doãn Tu Trúc thấy được vầng thái dương thắp sáng cuộc đời hắn.
===================================
Vì Tề Mộ hiện tại đang coi Doãn Tu Trúc là “em gái nhỏ” nên mình để Tề Mộ gọi em xưng anh với Doãn Tu Trúc. Đợi tới khi nào Tề Mộ biết Doãn tiểu công không phải là em gái nhỏ thì sẽ đổi xưng hô thành tớ-cậu nhé
Chương sau là màn “bán con” của Tề baba =))
Tác giả :
Long Thất