Hoàng Hôn Cuối Trời
Chương 6: Bí ẩn người cha
- Có cần phải hét lên vậy không?- Dương làm bộ xoa xoa tai, nhăn nhở cười
- Rất cần!- Tôi thiếu chút nữa túm cổ áo cậu ta mà ném cho bay lên trời luôn ý
- Ăn gì chưa?- Dương lấy cái mũ của Lam, kéo luôn sợi dây cột tóc làm mái tóc nâu dài bung ra
- Ông bị gì hôm nay thế hả?- Lam trừng mắt, giật lấy cái mũ
- Con gái cứ thích ra vẻ trai làm chi! Đâu có được khả năng giả trai thiên bẩm của ai đó!- Dương nhún vai, cười cười
- Cậu...- Lam nhíu mày, tay nắm thành nắm đấm
Còn tôi đứng bên cạnh Lam, khoé môi co giật. Nó nói vậy là có ý gì? Xỏ đểu nhau à? Mà hôm nay Dương bị cái gì vậy cà? Từ cách ăn mặc cho đến ngữ điệu giọng nói, tất cả đều có cái gì đó quý tộc, lãng tử và...cợt nhả.
- Không chơi với cậu nữa!- Lam tức tối kéo tôi đi ra chỗ khác.
- Ê hai người kia! Tớ đùa mà!- Dương chạy theo.
- Đùa gì quá đáng!- Tôi nói với lại rồi quay lưng đi theo Lam. Cho ngươi chạy thoải mái, tức rồi!
.
.
.
- Xin lỗi mà! Nha!- Dương chắp tay, dài giọng
- Lại lần nữa! Thành khẩn vào!- Tôi khoanh tay, vắt chân lên bàn cực kì có duyên
- Tớ xin lỗi, tớ vô cùng xin lỗi!- Dương cười khổ sở. Lam ngồi bên cạnh cố gắng nín cười làm mặt lạnh
- Thế còn được! Tạm tha!- Tôi khoát tay ra vẻ anh hùng hảo hán
Thịch...
Lại là nó, luồng sát khí lúc nãy!
Tôi đảo mắt xung quanh, cảnh giác cao độ. Lam nắm chặt tay tôi, ra hiệu rằng mình cũng cảm nhận được.
- Hai người sao vậy?- Dương nhận thấy sự khác thường ở tôi và Lam, nghiêm trọng hỏi
- Trong này có sát khí mạnh!- Tôi nói nhỏ, không ngừng tìm kiếm. Trong những con người sang trọng kia, ai là thù?
- À...- Gương mặt Dương giãn ra hết sức có thể. Gì vậy?
.
.
.
- Bạn con hả Dương?- Giọng nói cất lên. Tôi nhanh chóng quay lại.
Một người đàn ông trung niên vận vest đen hàng hiệu, mái tóc đen cắt tỉa tinh tế. Gương mặt vẫn giữ những nét của tuổi thanh xuân. Đôi mắt ẩn chứa những tia nhìn khó đoán. Tôi cảm thấy có gì đó bất an ở người đàn ông này...
- Nhìn thì biết!- Giọng nói lạnh cùng nụ cười nhàn nhạt của Dương khiến người ta không thấy được hai người là cha con. Tôi nhìn Lam, Lam nhìn tôi, dấu hỏi bay lòng vòng trên đầu. Mặt hai đứa in chữ "NGU"!
- Con dám nói năng trống không với ta vậy hả?- Ông ta đanh giọng, mắt vằn tia máu. Bàn tay cầm ly rượu run lên.
- Why not?- Dương nhún vai cợt nhả
- Mày...- Ông ta nghiến răng kèn kẹt. Tôi tự dưng thấy thương hàm răng của ông ta dễ sợ!
- Sao?- Một nụ cười khẩy lạnh đến rùng mình
- Shi ơi...tụi mình đi thôi!- Lam nói thầm, kéo tay tôi.
- Cứ bình tĩnh Shin...chờ xem thế nào!- Tôi nói nhỏ
Trong lúc ông ta đang trừng mắt nhìn Dương thì một người phụ nữ ỏng ẹo với bộ đầm dưới dài trên nhìn ngứa cả mắt bước đến. Đây hình như là người mẫu Nguyễn Trang thì phải. Lúc cô ta đến gần thì tôi khẳng định luôn.
- Con sao lại hỗn với ba vậy hả?- Giọng cô người mẫu dịu dàng...giả tạo.
Con? Dương á?
Hai đứa chúng tôi há mỏ nhìn. Nguyễn Trang trên TV 25 tuổi. Tháng 7 này Dương 15 tuổi. Cô ta gọi Dương là "Con". Vậy chả khác nào cô ta nói cô ta sinh con năm 10 tuổi. Ôi con mụ này...
- Này chị gái! Chị có thấy mình khùng không?- Lam đứng trước mặt cô ta, đút tay vào túi quần cười đểu
- Cháu là ai?- Cô ta sững lại, nhíu mày hỏi
- Lam à...ra kia đi!- Dương trầm giọng
- Hà Nguyễn Trang, 25 tuổi! Làm người mẫu năm 16 tuổi!- Tôi cầm smartphone đọc mấy dòng đầu trong profile của chị ta - Mà đòi làm mẹ thằng nhóc 15 tuổi hả bà chị! Cháu chắt gì?- Nụ cười đểu thương hiệu Trần Phong. Chị ta đỏ mặt cứng họng. Ông chồng đơ nãy giờ không nói được gì. Bàn tay ông ta run run.
Dương kéo tay hai đứa đi vì cậu ta biết một khi hai đứa chúng tôi cười kiểu đấy thì nhất định là bữa tiệc này sẽ nát!
- Tôi nhất định sẽ lật đổ ông!
Đó là câu nói của cậu lúc bước qua ông ta. Rốt cục thì là hai cha con nhà này có chuyện gì vậy? Còn con mụ người mẫu kia nữa! Aizzz...sao mà rối quá đi!!!
Có một việc tôi cảm nhận rõ ràng nhất là khi Dương kéo tôi đi, đôi mắt của ông ta nhìn tôi cực kì đáng sợ...
.
.
.
- Chuyện gì vậy Dương?- Tôi kéo kéo tay cậu, cố gặng hỏi. Từ nãy tới giờ cậu ta chỉ bước đi, mặc cho tôi với Lam hỏi đến rát cả cổ.
- Nó bị cái gì vậy hả trời?- Lam méo mặt, đưa tay cào cào mái tóc bết lại vì sương đêm.
Khu biệt thự này rộng kinh khủng, Dương cứ đi mãi theo con đường lát đá dẫn tới đâu đó. Cái bóng đó đầy cô độc và tổn thương. Tôi cắn nhẹ môi dưới, bối rối không biết phải làm gì
- Tụi mình về thôi Shi!- Lam kéo tay tôi - Bọn tớ về nhé Dương!
Tôi ngoái lại nhìn rồi đi cùng Lam. Ngày mai phải hỏi cậu ta rõ ràng mới được!
- Rất cần!- Tôi thiếu chút nữa túm cổ áo cậu ta mà ném cho bay lên trời luôn ý
- Ăn gì chưa?- Dương lấy cái mũ của Lam, kéo luôn sợi dây cột tóc làm mái tóc nâu dài bung ra
- Ông bị gì hôm nay thế hả?- Lam trừng mắt, giật lấy cái mũ
- Con gái cứ thích ra vẻ trai làm chi! Đâu có được khả năng giả trai thiên bẩm của ai đó!- Dương nhún vai, cười cười
- Cậu...- Lam nhíu mày, tay nắm thành nắm đấm
Còn tôi đứng bên cạnh Lam, khoé môi co giật. Nó nói vậy là có ý gì? Xỏ đểu nhau à? Mà hôm nay Dương bị cái gì vậy cà? Từ cách ăn mặc cho đến ngữ điệu giọng nói, tất cả đều có cái gì đó quý tộc, lãng tử và...cợt nhả.
- Không chơi với cậu nữa!- Lam tức tối kéo tôi đi ra chỗ khác.
- Ê hai người kia! Tớ đùa mà!- Dương chạy theo.
- Đùa gì quá đáng!- Tôi nói với lại rồi quay lưng đi theo Lam. Cho ngươi chạy thoải mái, tức rồi!
.
.
.
- Xin lỗi mà! Nha!- Dương chắp tay, dài giọng
- Lại lần nữa! Thành khẩn vào!- Tôi khoanh tay, vắt chân lên bàn cực kì có duyên
- Tớ xin lỗi, tớ vô cùng xin lỗi!- Dương cười khổ sở. Lam ngồi bên cạnh cố gắng nín cười làm mặt lạnh
- Thế còn được! Tạm tha!- Tôi khoát tay ra vẻ anh hùng hảo hán
Thịch...
Lại là nó, luồng sát khí lúc nãy!
Tôi đảo mắt xung quanh, cảnh giác cao độ. Lam nắm chặt tay tôi, ra hiệu rằng mình cũng cảm nhận được.
- Hai người sao vậy?- Dương nhận thấy sự khác thường ở tôi và Lam, nghiêm trọng hỏi
- Trong này có sát khí mạnh!- Tôi nói nhỏ, không ngừng tìm kiếm. Trong những con người sang trọng kia, ai là thù?
- À...- Gương mặt Dương giãn ra hết sức có thể. Gì vậy?
.
.
.
- Bạn con hả Dương?- Giọng nói cất lên. Tôi nhanh chóng quay lại.
Một người đàn ông trung niên vận vest đen hàng hiệu, mái tóc đen cắt tỉa tinh tế. Gương mặt vẫn giữ những nét của tuổi thanh xuân. Đôi mắt ẩn chứa những tia nhìn khó đoán. Tôi cảm thấy có gì đó bất an ở người đàn ông này...
- Nhìn thì biết!- Giọng nói lạnh cùng nụ cười nhàn nhạt của Dương khiến người ta không thấy được hai người là cha con. Tôi nhìn Lam, Lam nhìn tôi, dấu hỏi bay lòng vòng trên đầu. Mặt hai đứa in chữ "NGU"!
- Con dám nói năng trống không với ta vậy hả?- Ông ta đanh giọng, mắt vằn tia máu. Bàn tay cầm ly rượu run lên.
- Why not?- Dương nhún vai cợt nhả
- Mày...- Ông ta nghiến răng kèn kẹt. Tôi tự dưng thấy thương hàm răng của ông ta dễ sợ!
- Sao?- Một nụ cười khẩy lạnh đến rùng mình
- Shi ơi...tụi mình đi thôi!- Lam nói thầm, kéo tay tôi.
- Cứ bình tĩnh Shin...chờ xem thế nào!- Tôi nói nhỏ
Trong lúc ông ta đang trừng mắt nhìn Dương thì một người phụ nữ ỏng ẹo với bộ đầm dưới dài trên nhìn ngứa cả mắt bước đến. Đây hình như là người mẫu Nguyễn Trang thì phải. Lúc cô ta đến gần thì tôi khẳng định luôn.
- Con sao lại hỗn với ba vậy hả?- Giọng cô người mẫu dịu dàng...giả tạo.
Con? Dương á?
Hai đứa chúng tôi há mỏ nhìn. Nguyễn Trang trên TV 25 tuổi. Tháng 7 này Dương 15 tuổi. Cô ta gọi Dương là "Con". Vậy chả khác nào cô ta nói cô ta sinh con năm 10 tuổi. Ôi con mụ này...
- Này chị gái! Chị có thấy mình khùng không?- Lam đứng trước mặt cô ta, đút tay vào túi quần cười đểu
- Cháu là ai?- Cô ta sững lại, nhíu mày hỏi
- Lam à...ra kia đi!- Dương trầm giọng
- Hà Nguyễn Trang, 25 tuổi! Làm người mẫu năm 16 tuổi!- Tôi cầm smartphone đọc mấy dòng đầu trong profile của chị ta - Mà đòi làm mẹ thằng nhóc 15 tuổi hả bà chị! Cháu chắt gì?- Nụ cười đểu thương hiệu Trần Phong. Chị ta đỏ mặt cứng họng. Ông chồng đơ nãy giờ không nói được gì. Bàn tay ông ta run run.
Dương kéo tay hai đứa đi vì cậu ta biết một khi hai đứa chúng tôi cười kiểu đấy thì nhất định là bữa tiệc này sẽ nát!
- Tôi nhất định sẽ lật đổ ông!
Đó là câu nói của cậu lúc bước qua ông ta. Rốt cục thì là hai cha con nhà này có chuyện gì vậy? Còn con mụ người mẫu kia nữa! Aizzz...sao mà rối quá đi!!!
Có một việc tôi cảm nhận rõ ràng nhất là khi Dương kéo tôi đi, đôi mắt của ông ta nhìn tôi cực kì đáng sợ...
.
.
.
- Chuyện gì vậy Dương?- Tôi kéo kéo tay cậu, cố gặng hỏi. Từ nãy tới giờ cậu ta chỉ bước đi, mặc cho tôi với Lam hỏi đến rát cả cổ.
- Nó bị cái gì vậy hả trời?- Lam méo mặt, đưa tay cào cào mái tóc bết lại vì sương đêm.
Khu biệt thự này rộng kinh khủng, Dương cứ đi mãi theo con đường lát đá dẫn tới đâu đó. Cái bóng đó đầy cô độc và tổn thương. Tôi cắn nhẹ môi dưới, bối rối không biết phải làm gì
- Tụi mình về thôi Shi!- Lam kéo tay tôi - Bọn tớ về nhé Dương!
Tôi ngoái lại nhìn rồi đi cùng Lam. Ngày mai phải hỏi cậu ta rõ ràng mới được!
Tác giả :
Trần Phong Anh