Hoàng Hậu Vô Đức
Chương 5
Thái hậu nương nương không thích Diệp Trăn Trăn lắm. Người ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng Diệp Trăn Trăn có thể cảm nhận được. Kỳ thật người biết chút chuyện xưa cũng có thể đoán được, nhà mẹ đẻ của Thái hậu nương nương là Hứa thị cũng từng rất có thế lực, nhưng sau này… bị Diệp Tu Danh chỉnh lý thật ngoan độc.
Khi đó Diệp Tu Danh cũng không hoàn toàn là vì quyền lợi cá nhân. Lúc ấy Hứa thị như một gốc đại thụ trăm năm, cành lá rậm rạp. Trong tộc có nhiều người giữ chức vụ quan trọng, đồng khí liên chi*, tạo thành một đảng phái rất lớn trên triều, ngay cả Tiên hoàng khi làm việc cũng phải nghĩ đến cảm nhận của bọn họ trước. Diệp Tu Danh thấy chướng mắt nên đã liên hợp với Tiên hoàng tu bổ cành lá cho cây đại thụ này một phen. Trận tranh đấu kia, tuy không xảy ra án mạng nhưng làm cho cả tộc Hứa thị tổn thất nặng nề, đến nay vẫn chưa khôi phục lại.
*so sánh anh em trong một nhà thân thiết, gắn bó như chân với tay
Mà hiện giờ Diệp thị giống hệt Hứa thị xưa kia. Lịch sử giống như một bánh xe vĩ đại, nó không chỉ tiến về phía trước mà còn lần lượt lặp lại những chuyện từng phát sinh.
Cho nên mấy ngày nay Diệp Trăn Trăn đến Từ Ninh Cung thỉnh an thì thái độ của Thái hậu đối với nàng đều nhàn nhạt. Đương nhiên, sự lãnh đạm này che giấu trong tính cách thanh tịnh thường ngày của bà, làm cho người ta không dễ phát hiện.
Nhưng Thái hậu nương nương dường như rất thích Hiền Phi, nàng vốn tích chữ như vàng* nhưng mỗi khi cùng Hiền Phi trò chuyện đều nói nhiều hơn vài câu, người ngoài nhìn vào có thể thấy ngay.
*ý chỉ người kiệm lời, ít nói
Đúng vậy, trước được Hoàng thượng sủng ái, giờ lại có Thái hậu nương nương chiếu cố, Hiền Phi này vừa mới tiến cung vài ngày đã là người chạm tay có thể bỏng*, đợi một thời gian nữa…
*ý chỉ người có thế lực lớn
“Đợi một thời gian nữa, nương nương chẳng phải sẽ bị nàng ta ức hiếp lên đầu sao!” Vẻ mặt Tố Phong nghiêm nghị. Nàng nhịn hồi lâu mới nói được hàm súc như thế, dù sao những lời như “bị đoạt phượng ấn” này thật sự không được may mắn.
Diệp Trăn Trăn đang ngồi trước gương để Tố Nguyệt giúp nàng tháo trang sức, nghe vậy nhìn thoáng qua Tố Phong, nàng ấy đang thêm mộng điềm hương* vào lư hương, lông mày nhíu chặt làm người ta nhìn liền muốn tách ra giùm nàng.
*hương liệu giúp ngủ ngon
“Ta nói này, tính tình của ngươi cũng nên sửa một chút, chuyện này đâu có gì lớn.” Diệp Trăn Trăn cười nói.
Tố Phong nóng nảy, “Nương nương, là người bị khi dễ, sao đảo ngược lại khuyên bảo nô tỳ?”
Tố Nguyệt nói: “Nương nương, lời của Tố Phong mặc dù không xuôi tai nhưng cũng có lý. Người cũng nên để tâm. Hoàng thượng…”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Trăn Trăn vừa nghe đến hai chữ này liền thấy phiền, “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới hắn. Ngày mai là Trung thu, ta muốn ăn bánh trung thu nhân sen.”
Tố Phong còn muốn khuyên, Tố Nguyệt đã liếc mắt với nàng, hai người chỉ đành nói tiếp chủ đề bánh trung thu, dỗ Diệp Trăn Trăn vô cùng vui vẻ mà đi ngủ.
Sau khi Diệp Trăn Trăn ngủ, Tố Nguyệt cùng Tố Phong ở gian ngoài nói chuyện, giọng nói ép tới mức thấp nhất.
“Ngày mai chính là Trung thu, theo lệ, mỗi tháng mùng một và rằm, Hoàng thượng đều sẽ đến Khôn Ninh Cung. Chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt, trăm ngàn lần không thể theo tính tình của nương nương.”
“Chính là, ta nghe nói mỗi năm vào dịp này, nương nương các cung đều đích thân làm bánh trung thu dâng lên Hoàng thượng để bày tỏ tâm ý. Hoàng hậu nương nương của chúng ta…”
“Đừng có nhắc đến tự làm, tay nghề của Hoàng hậu nương nương ngươi không phải không rõ. Biểu thiếu gia từng nói, ăn phải đồ người nấu thì chỉ muốn chết thôi, nếu chúng ta đem bánh trung thu người làm dâng cho Hoàng thượng, chuẩn bị không tốt chính là tội lớn!”
“Nhưng mà…”
Lúc này Diệp Trăn Trăn đang nằm trên giường, mắt mở to. Bởi vì ban ngày ngủ nhiều một chút, cho nên bây giờ hơi mất ngủ. Lỗ tai nàng rất thính, tiếng nói ở gian ngoài đều nghe được rõ ràng, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng.
Vì vậy bữa trưa hôm sau của Kỹ Vô Cữu có thêm hai đĩa bánh trung thu từ Khôn Ninh Cung, tiểu Thái hậuái giám đưa bánh đặc biệt nói rõ với Phùng Hữu Đức đây là do Hoàng hậu nương nương tự tay làm, mời Hoàng thượng nhất định phải chính miệng nếm thử tâm ý của Hoàng hậu nương nương. Phùng Hữu Đức tạm thời không rõ nước cờ của Hoàng hậu nương nương nên bẩm báo chi tiết không sai một chữ với Kỹ Vô Cữu.
Kỹ Vô Cữu có hơi bất ngờ, Diệp Trăn Trăn này, nàng rốt cuộc giác ngộ sao?
Nhìn xem bánh trung thu kia, chỉ lớn bằng lòng đỏ trứng, khéo léo khả ái, trên mặt ấn những lời cát tường “Đoàn tụ sum vầy” “Quốc thái dân an”, thoạt nhìn rất thích mắt. Sự chán ghét của hắn đối với Diệp Trăn Trăn cũng bởi vậy mà nhạt vài phần, cầm lấy một cái, nếm thử một miếng lớn.
Sau đó cả người hắn đều không thoải mái.
***
Bánh trung thu nhỏ nhưng có lực sát thương cực lớn, đến buổi gia yến tối đó tâm tình âm u của Kỹ Vô Cữu cũng chưa trở lại bình thường. Điều này cũng không thể trách hắn, hắn sinh ra là trưởng tử hoàng thất, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, sau 8 tuổi được lập làm thái tử, phô trương lãng phí càng lớn, những thứ vào cửa tự nhiên cũng càng thêm cẩn thận, khẩu vị quả thật là dùng vàng ngọc tích tụ ra. Như vậy có thể nói, mùi vị hắn cảm thấy bình thường, đối với người ta có thể xem là mỹ vị nhân gian khó nếm được vài lần, còn nếu là món người ta cảm thấy khó ăn đến mức tuyệt vọng thì…
Cho nên miệng của Kỹ Vô Cữu đã gặp phải đả kích thảm thiết nhất từ trước tới nay, cảm xúc của hắn nhất thời âm u cũng có thể hiểu được.
Vì vậy, gia yến đêm đó, vài vị phi tần lên tinh thần đến tán gẫu một chút, nhìn thấy Hoàng thượng không có hứng thú gì, cũng rất nhanh tan.
Đêm đó Kỹ Vô Cữu đi bộ một vòng đền Khôn Ninh Cung liền trở ra, cũng không ngủ lại. Đây là một tín hiệu rất rõ ràng: Hoàng thượng cực kì không thích Hoàng hậu.
***
Hiền Phi sau khi trở về từ yến tiệc, trong nội tâm vẫn quanh quẩn một nỗi sầu nhàn nhạt. Nàng ta đứng ở bậc thềm trước Yêu Nguyệt Cung, nhìn bầu trời như đĩa ngọc to lớn, dường như có chút đăm chiêu.
Ánh trăng như một tầng sương mỏng manh, lượn lờ không tan. Xung quanh thật an tĩnh, không hề có tiếng côn trùng kêu, làm cho đêm thu này thêm vài phần tĩnh lặng.
Hiền Phi đột nhiên nghĩ tới khi nàng ta rời nhà phụ thân đã ra chỉ thị tối cao: nhất định phải làm cho Hoàng thượng phế hậu!
Phế hậu, phế hậu, nói dễ hơn làm. Diệp Trăn Trăn kia vẻ mặt thật thà, bên trong thực chất cực kì thông minh, làm việc lại vô thường, làm cho người ta nhìn không thấu.
Hơn nữa, từ sau khi nàng ta thu được con thiềm thừ thứ hai, đã mấy ngày Hoàng thượng không lật bài tử của nàng ta.
Nghĩ đến điều này, Hiền Phi bất giác thở dài một cái.
“Nương nương, người nhớ nhà sao?” Cung nữ Thu Phong hỏi.
“Những lời này chớ có để bổn cung nghe được lần thứ hai. Vừa vào cửa cung, hoàng cung này chính là nhà của bổn cung.”
Kỹ Vô Cữu ở bên ngoài nghe được lời này, rất vừa lòng. Dân gian có câu nói rất hay, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Nếu nhìn một mình Hiền Phi, có lẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy nàng một nữ tử thông minh, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nhưng đặt chung một chỗ với Diệp Trăn Trăn, cao thấp phân định rõ ràng. Kỹ Vô Cữu phát hiện, có Diệp Trăn Trăn làm nền, nữ tử trong hậu cung của hắn đều có vẻ tốt đẹp hẳn lên.
Hắn cười ha hả bước vào Yêu Nguyệt Cung, Hiền Phi vừa thấy Kỹ Vô Cữu, vừa mừng vừa sợ, trong nội tâm như có ngàn vạn câu hỏi, lời đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ có một đôi mắt đẹp ngấn lệ nhìn về phía hắn. Kỹ Vô Cữu lập tức có một loại cảm giác thoả mãn của nam nhân, cùng nàng phẩm rượu trước hoa dưới trăng, rất giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Bầu không khí tốt như vậy. Hiền Phi bị Kỹ Vô Cữu chuốc vài chèn rượu, đã say đến hai má đỏ hồng, mắt đẹp như sóng. Kỹ Vô Cữu cũng thấy trên người nóng lên, ôm ngàng nàng ta, cười thơm lên môi nàng ta một ngụm; tiếp theo định vào phòng làm chính sự.
Vậy mà lúc này, bên ngoài đột nhiên có thái giám cấp báo: “Hoàng thượng, Lộ Hoa Cung xảy ra chuyện!”
Đêm nay, Kỹ Vô Cữu đã định trước phải vượt qua một cái trung thu mệt mỏi nhất trong đời. Hắn như là chạy sô*, trong một đêm liên tiếp đi mấy chỗ.
*từ này do tác giả dùng nhé, không phải mình chém đâu
Bởi vậy, lúc hắn đến Lộ Hoa Cung thì sắc mặt đã rất khó coi.
Diệp Trăn Trăn đã đến Lộ Hoa Cung, một bên hăng hái thưởng thức Lệ Phi khóc đến lê hoa đái vũ*, một bên còn làm bộ làm tịch khuyên nhủ nàng ấy. Kỹ Vô Cữu nghe được lời nàng khuyên, không nhịn được cau mày.
*thành ngữ 4 chữ xuất xứ từ tác phẩm “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị miêu tả dáng vẻ Dương Quý phi khi khóc. Sau này được dùng để miêu tả những cô gái xinh đẹp khóc.
“Ngươi không phải còn sống rất tốt sao, khóc cái gì mà khóc, nhanh nín đi.”
“Tiểu súc sinh kia chắc là kiếp trước kết duyên cùng ngươi, kiếp này đến vì ngươi chặn hoạ. Nhân quả trời đã định, cưỡng cầu là không nên. Vì ngươi mà chết, có lẽ là một duyên lành cho nó.”
“Làng xóm chết lão bà cũng không khóc, ngươi bất quá là bị chết một con mèo thôi mà.”
“Tố Phong, về Khôn Ninh Cung lấy mấy món trang sức đến an ủi Lệ Phi nương nương, nhớ đem con cóc lớn bằng gỗ đàn hương bổn cung mới có được đến, cái đó có một bộ, còn mười hai con cóc nhỏ nữa, mang hết tới đây.”
Lệ Phi vội vàng nín khóc, ngược lại nuốt nghẹn mà khuyên Diệp Trăn Trăn, cuối cùng cũng làm nàng bỏ ý định kia.
Sau khi Kỹ Vô Cữu nghe rõ đại khái chuyện gì xảy ra, liền nghênh ngang xuất hiện. Trong hậu cung lại xảy ra chuyện ác độc như thế, lần này hắn phải hỏi rõ Hoàng hậu một phen.
Khi đó Diệp Tu Danh cũng không hoàn toàn là vì quyền lợi cá nhân. Lúc ấy Hứa thị như một gốc đại thụ trăm năm, cành lá rậm rạp. Trong tộc có nhiều người giữ chức vụ quan trọng, đồng khí liên chi*, tạo thành một đảng phái rất lớn trên triều, ngay cả Tiên hoàng khi làm việc cũng phải nghĩ đến cảm nhận của bọn họ trước. Diệp Tu Danh thấy chướng mắt nên đã liên hợp với Tiên hoàng tu bổ cành lá cho cây đại thụ này một phen. Trận tranh đấu kia, tuy không xảy ra án mạng nhưng làm cho cả tộc Hứa thị tổn thất nặng nề, đến nay vẫn chưa khôi phục lại.
*so sánh anh em trong một nhà thân thiết, gắn bó như chân với tay
Mà hiện giờ Diệp thị giống hệt Hứa thị xưa kia. Lịch sử giống như một bánh xe vĩ đại, nó không chỉ tiến về phía trước mà còn lần lượt lặp lại những chuyện từng phát sinh.
Cho nên mấy ngày nay Diệp Trăn Trăn đến Từ Ninh Cung thỉnh an thì thái độ của Thái hậu đối với nàng đều nhàn nhạt. Đương nhiên, sự lãnh đạm này che giấu trong tính cách thanh tịnh thường ngày của bà, làm cho người ta không dễ phát hiện.
Nhưng Thái hậu nương nương dường như rất thích Hiền Phi, nàng vốn tích chữ như vàng* nhưng mỗi khi cùng Hiền Phi trò chuyện đều nói nhiều hơn vài câu, người ngoài nhìn vào có thể thấy ngay.
*ý chỉ người kiệm lời, ít nói
Đúng vậy, trước được Hoàng thượng sủng ái, giờ lại có Thái hậu nương nương chiếu cố, Hiền Phi này vừa mới tiến cung vài ngày đã là người chạm tay có thể bỏng*, đợi một thời gian nữa…
*ý chỉ người có thế lực lớn
“Đợi một thời gian nữa, nương nương chẳng phải sẽ bị nàng ta ức hiếp lên đầu sao!” Vẻ mặt Tố Phong nghiêm nghị. Nàng nhịn hồi lâu mới nói được hàm súc như thế, dù sao những lời như “bị đoạt phượng ấn” này thật sự không được may mắn.
Diệp Trăn Trăn đang ngồi trước gương để Tố Nguyệt giúp nàng tháo trang sức, nghe vậy nhìn thoáng qua Tố Phong, nàng ấy đang thêm mộng điềm hương* vào lư hương, lông mày nhíu chặt làm người ta nhìn liền muốn tách ra giùm nàng.
*hương liệu giúp ngủ ngon
“Ta nói này, tính tình của ngươi cũng nên sửa một chút, chuyện này đâu có gì lớn.” Diệp Trăn Trăn cười nói.
Tố Phong nóng nảy, “Nương nương, là người bị khi dễ, sao đảo ngược lại khuyên bảo nô tỳ?”
Tố Nguyệt nói: “Nương nương, lời của Tố Phong mặc dù không xuôi tai nhưng cũng có lý. Người cũng nên để tâm. Hoàng thượng…”
“Được rồi, được rồi.” Diệp Trăn Trăn vừa nghe đến hai chữ này liền thấy phiền, “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới hắn. Ngày mai là Trung thu, ta muốn ăn bánh trung thu nhân sen.”
Tố Phong còn muốn khuyên, Tố Nguyệt đã liếc mắt với nàng, hai người chỉ đành nói tiếp chủ đề bánh trung thu, dỗ Diệp Trăn Trăn vô cùng vui vẻ mà đi ngủ.
Sau khi Diệp Trăn Trăn ngủ, Tố Nguyệt cùng Tố Phong ở gian ngoài nói chuyện, giọng nói ép tới mức thấp nhất.
“Ngày mai chính là Trung thu, theo lệ, mỗi tháng mùng một và rằm, Hoàng thượng đều sẽ đến Khôn Ninh Cung. Chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt, trăm ngàn lần không thể theo tính tình của nương nương.”
“Chính là, ta nghe nói mỗi năm vào dịp này, nương nương các cung đều đích thân làm bánh trung thu dâng lên Hoàng thượng để bày tỏ tâm ý. Hoàng hậu nương nương của chúng ta…”
“Đừng có nhắc đến tự làm, tay nghề của Hoàng hậu nương nương ngươi không phải không rõ. Biểu thiếu gia từng nói, ăn phải đồ người nấu thì chỉ muốn chết thôi, nếu chúng ta đem bánh trung thu người làm dâng cho Hoàng thượng, chuẩn bị không tốt chính là tội lớn!”
“Nhưng mà…”
Lúc này Diệp Trăn Trăn đang nằm trên giường, mắt mở to. Bởi vì ban ngày ngủ nhiều một chút, cho nên bây giờ hơi mất ngủ. Lỗ tai nàng rất thính, tiếng nói ở gian ngoài đều nghe được rõ ràng, trong lòng lập tức nảy ra ý tưởng.
Vì vậy bữa trưa hôm sau của Kỹ Vô Cữu có thêm hai đĩa bánh trung thu từ Khôn Ninh Cung, tiểu Thái hậuái giám đưa bánh đặc biệt nói rõ với Phùng Hữu Đức đây là do Hoàng hậu nương nương tự tay làm, mời Hoàng thượng nhất định phải chính miệng nếm thử tâm ý của Hoàng hậu nương nương. Phùng Hữu Đức tạm thời không rõ nước cờ của Hoàng hậu nương nương nên bẩm báo chi tiết không sai một chữ với Kỹ Vô Cữu.
Kỹ Vô Cữu có hơi bất ngờ, Diệp Trăn Trăn này, nàng rốt cuộc giác ngộ sao?
Nhìn xem bánh trung thu kia, chỉ lớn bằng lòng đỏ trứng, khéo léo khả ái, trên mặt ấn những lời cát tường “Đoàn tụ sum vầy” “Quốc thái dân an”, thoạt nhìn rất thích mắt. Sự chán ghét của hắn đối với Diệp Trăn Trăn cũng bởi vậy mà nhạt vài phần, cầm lấy một cái, nếm thử một miếng lớn.
Sau đó cả người hắn đều không thoải mái.
***
Bánh trung thu nhỏ nhưng có lực sát thương cực lớn, đến buổi gia yến tối đó tâm tình âm u của Kỹ Vô Cữu cũng chưa trở lại bình thường. Điều này cũng không thể trách hắn, hắn sinh ra là trưởng tử hoàng thất, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, sau 8 tuổi được lập làm thái tử, phô trương lãng phí càng lớn, những thứ vào cửa tự nhiên cũng càng thêm cẩn thận, khẩu vị quả thật là dùng vàng ngọc tích tụ ra. Như vậy có thể nói, mùi vị hắn cảm thấy bình thường, đối với người ta có thể xem là mỹ vị nhân gian khó nếm được vài lần, còn nếu là món người ta cảm thấy khó ăn đến mức tuyệt vọng thì…
Cho nên miệng của Kỹ Vô Cữu đã gặp phải đả kích thảm thiết nhất từ trước tới nay, cảm xúc của hắn nhất thời âm u cũng có thể hiểu được.
Vì vậy, gia yến đêm đó, vài vị phi tần lên tinh thần đến tán gẫu một chút, nhìn thấy Hoàng thượng không có hứng thú gì, cũng rất nhanh tan.
Đêm đó Kỹ Vô Cữu đi bộ một vòng đền Khôn Ninh Cung liền trở ra, cũng không ngủ lại. Đây là một tín hiệu rất rõ ràng: Hoàng thượng cực kì không thích Hoàng hậu.
***
Hiền Phi sau khi trở về từ yến tiệc, trong nội tâm vẫn quanh quẩn một nỗi sầu nhàn nhạt. Nàng ta đứng ở bậc thềm trước Yêu Nguyệt Cung, nhìn bầu trời như đĩa ngọc to lớn, dường như có chút đăm chiêu.
Ánh trăng như một tầng sương mỏng manh, lượn lờ không tan. Xung quanh thật an tĩnh, không hề có tiếng côn trùng kêu, làm cho đêm thu này thêm vài phần tĩnh lặng.
Hiền Phi đột nhiên nghĩ tới khi nàng ta rời nhà phụ thân đã ra chỉ thị tối cao: nhất định phải làm cho Hoàng thượng phế hậu!
Phế hậu, phế hậu, nói dễ hơn làm. Diệp Trăn Trăn kia vẻ mặt thật thà, bên trong thực chất cực kì thông minh, làm việc lại vô thường, làm cho người ta nhìn không thấu.
Hơn nữa, từ sau khi nàng ta thu được con thiềm thừ thứ hai, đã mấy ngày Hoàng thượng không lật bài tử của nàng ta.
Nghĩ đến điều này, Hiền Phi bất giác thở dài một cái.
“Nương nương, người nhớ nhà sao?” Cung nữ Thu Phong hỏi.
“Những lời này chớ có để bổn cung nghe được lần thứ hai. Vừa vào cửa cung, hoàng cung này chính là nhà của bổn cung.”
Kỹ Vô Cữu ở bên ngoài nghe được lời này, rất vừa lòng. Dân gian có câu nói rất hay, không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so với hàng. Nếu nhìn một mình Hiền Phi, có lẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy nàng một nữ tử thông minh, xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nhưng đặt chung một chỗ với Diệp Trăn Trăn, cao thấp phân định rõ ràng. Kỹ Vô Cữu phát hiện, có Diệp Trăn Trăn làm nền, nữ tử trong hậu cung của hắn đều có vẻ tốt đẹp hẳn lên.
Hắn cười ha hả bước vào Yêu Nguyệt Cung, Hiền Phi vừa thấy Kỹ Vô Cữu, vừa mừng vừa sợ, trong nội tâm như có ngàn vạn câu hỏi, lời đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ có một đôi mắt đẹp ngấn lệ nhìn về phía hắn. Kỹ Vô Cữu lập tức có một loại cảm giác thoả mãn của nam nhân, cùng nàng phẩm rượu trước hoa dưới trăng, rất giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Bầu không khí tốt như vậy. Hiền Phi bị Kỹ Vô Cữu chuốc vài chèn rượu, đã say đến hai má đỏ hồng, mắt đẹp như sóng. Kỹ Vô Cữu cũng thấy trên người nóng lên, ôm ngàng nàng ta, cười thơm lên môi nàng ta một ngụm; tiếp theo định vào phòng làm chính sự.
Vậy mà lúc này, bên ngoài đột nhiên có thái giám cấp báo: “Hoàng thượng, Lộ Hoa Cung xảy ra chuyện!”
Đêm nay, Kỹ Vô Cữu đã định trước phải vượt qua một cái trung thu mệt mỏi nhất trong đời. Hắn như là chạy sô*, trong một đêm liên tiếp đi mấy chỗ.
*từ này do tác giả dùng nhé, không phải mình chém đâu
Bởi vậy, lúc hắn đến Lộ Hoa Cung thì sắc mặt đã rất khó coi.
Diệp Trăn Trăn đã đến Lộ Hoa Cung, một bên hăng hái thưởng thức Lệ Phi khóc đến lê hoa đái vũ*, một bên còn làm bộ làm tịch khuyên nhủ nàng ấy. Kỹ Vô Cữu nghe được lời nàng khuyên, không nhịn được cau mày.
*thành ngữ 4 chữ xuất xứ từ tác phẩm “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị miêu tả dáng vẻ Dương Quý phi khi khóc. Sau này được dùng để miêu tả những cô gái xinh đẹp khóc.
“Ngươi không phải còn sống rất tốt sao, khóc cái gì mà khóc, nhanh nín đi.”
“Tiểu súc sinh kia chắc là kiếp trước kết duyên cùng ngươi, kiếp này đến vì ngươi chặn hoạ. Nhân quả trời đã định, cưỡng cầu là không nên. Vì ngươi mà chết, có lẽ là một duyên lành cho nó.”
“Làng xóm chết lão bà cũng không khóc, ngươi bất quá là bị chết một con mèo thôi mà.”
“Tố Phong, về Khôn Ninh Cung lấy mấy món trang sức đến an ủi Lệ Phi nương nương, nhớ đem con cóc lớn bằng gỗ đàn hương bổn cung mới có được đến, cái đó có một bộ, còn mười hai con cóc nhỏ nữa, mang hết tới đây.”
Lệ Phi vội vàng nín khóc, ngược lại nuốt nghẹn mà khuyên Diệp Trăn Trăn, cuối cùng cũng làm nàng bỏ ý định kia.
Sau khi Kỹ Vô Cữu nghe rõ đại khái chuyện gì xảy ra, liền nghênh ngang xuất hiện. Trong hậu cung lại xảy ra chuyện ác độc như thế, lần này hắn phải hỏi rõ Hoàng hậu một phen.
Tác giả :
Tửu Tiểu Thất