Hoàng Hậu, Trẫm Muốn Thị Tẩm
Chương 41
Edit: Mộc
Chu quý phi vừa chào xong, đám oanh oanh yến yến phía sau đã vội lượn tới như hồ điệp.
Hạ Lệnh Thù nhìn tình cảnh này, cố ý xem Cố Song Huyền xử trí thế nào nên chỉ bàng quan, im lặng tránh ra xa. Nào ngờ nàng vừa cất bước, Cố Song Huyền liền nắm lấy tay nàng, bóp nhẹ, ý cười đầy trên mặt, nhìn Chu quý phi đang kiêu căng kia, hỏi: “Có việc gì?”
Chu quý phi thấy thái độ của Cố Song Huyền, liền đánh giá Hạ Lệnh Thù từ trên xuống dưới, chỉ thấy đối phương có vẻ cười như không cười, lạnh lùng, dáng người quyến rũ, phong thái lạnh lùng lại lộ ra vẻ uy nghiêm, hoàn toàn là kiểu cự người ngàn dặm. Nhưng chỉ khí chất này cũng đủ để dìm những nữ tử phía sau xuống, ngay cả Chu quý phi cũng vì lớn tuổi nên không thể so được. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, không vội vàng mà chỉ nói lời khách sáo với Cố Song Huyền, Hạ Lệnh Thù cho người đi mời Hứa Thừa Ân, hai mẹ con đã không gặp nhiều năm, vừa thấy thì hai vành mắt đều đỏ lên. Chú quý phi ôm Hứa Thừa Ân khóc một lúc, cẩn thận hỏi hắn ở Đại Nhạn sống thế nào, An công chúa ra sao, đương nhiên Hứa Thừa Ân nói đều tốt cả.
Hạ Lệnh Thù lại cho người dâng trà và điểm tâm lên, còn mình thì giãy khỏi tay Cố Song Huyền, đi ra sau bình phong xem tin tức của Hứa quốc. Nàng vừa đi chợt nghe thấy tiếng Chu quý phi quỳ gối trên sàn, khóc lóc với Cố Song Huyền: “Cầu xin vương gia cứu mẹ con chúng ta.”
Hạ Lệnh Thù quay lưng về phía bình phong, lỗ tai dựng thẳng lên, lại nghe thấy Cố Song Huyền nhẹ nhàng hỏi: “Bản vương là vương gia ở Đại Nhạn, làm sao cứu được các người ở Hứa quốc, quý phi đừng nói chuyện vui đùa như vậy.”
Chu quý phi kéo Hứa Thừa Ân quỳ xuống: “Vương gia, ta chỉ là phụ nữ, không hiểu được quanh co lòng vòng, xin được nói thẳng. Ngài cứ ra điều kiện, chỉ cần con ta có thể đăng cơ, chúng ta sẽ đáp ứng tất cả.”
Cố Song Huyền chỉ cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, so sánh thông tin về triều chính mà Chu quý phi nói với thông tin tình báo trong tay bọn họ, Hạ Lệnh Thù xác định không có gì sai mới bước ra ngoài, nói với Cố Song Huyền: “Vương gia, trà nguội rồi.”
Cố Song Huyền hiểu rõ, nâng trà tiễn khách. Chu quý phi không ngờ hạ thấp tôn nghiêm của mình lại bị đối phương đuổi ra ngoài, coi như gió thu cuốn lá vàng, trên mặt tái không còn huyết sắc, cúi đầu lén trừng mắt với Hạ Lệnh Thù, giả vờ lau mấy giọt lệ rồi đi.
Người đi nhưng đám oanh oanh yến yến kia thì đều để lại.
Hạ Lệnh Thù nhìn đám nữ tử đủ kiểu thiên thu dị quốc, cười nói: “Tối nay vương gia muốn ai thị tẩm?”
Cố Song Huyền ho khan một tiếng, ôm eo nàng, lại cắn lên tai nàng: “Tôi nay, ta chọn nàng thị tẩm, được không?”
Hạ Lệnh Thù híp mắt: “Ta không đảm đương nổi đâu.” Xoay người bỏ đi, Cố Song Huyền cũng không thèm nhìn tới đám mỹ nhân kia, giống như con cún trung thành hấp tấp theo đuôi nàng.
Tiểu Quái Tử ở ngoài thấy không còn động tĩnh gì với bước vào trong, nói với các vị mỹ nhân: “Đừng nhìn nữa, cũng đừng nghĩ chuyện gây ấn tượng với chủ nhân, các ngươi có thèm cũng không ăn nổi đâu, tốt nhất là theo ta sống ngày vô dục vô cầu thôi.” Giọng nói của hắn vừa nghe đã biết là thái giám, dọa các nữ tử kia sợ đến mặt trắng bệch.
Qua hai ngày, sáu vị mỹ nhân đã bỏ chạy mất hai vị. Có một người thử đi dụ dỗ Cố Song Huyền, lúc ấy hắn đang tắm, liền cười hì hì dỗ mỹ nhân cởi quần áo, đợi đến khi cởi xong, Cố Song Huyền liền chạy qua đầu kia bể tắm, hô to: “Có thích khách!” Thị vệ ở trạm dịch vội vàng chen chúc tới, chứng kiến hết cả. Nữ tử xấu hổ giận dữ không thôi, khóc lóc gây chuyện đòi treo cổ, Cố Song Huyền cầm một cái tẩu thuốc bằng ngọc xanh đặc biệt của Hứa quốc, thổi ra không ít khói trắng, cười nói: “Mau treo cổ đi, treo cổ rồi bản vương sẽ mang quả tim của ngươi đi tặng người khác. Bản vương có quen một vị thần y, đối phương muốn tìm một quả tim sống mãi mà chưa có, đang ra giá cao để mua đây.”
Nữ tử kia đương nhiên không treo cổ nữa, lén lút bỏ đi, còn lại ba vị vụng trộm với đám thị vệ, cuối tháng thành luôn chuyện tốt, Tiểu Quái Tử tức giận đến giơ chân. Giấc mộng hậu cung của hắn, ngày thành công còn cách rất xa rất xa…
Hoa trà ở Hứa quốc thường mọc phía sau núi, sáng tinh mơ leo núi, khi xuống núi bông hoa còn đọng sương sớm, óng ánh trong suốt rất đẹp.
Hạ Lệnh Thù đang ngủ say bị mùi hoa làm tỉnh, giương mắt liền nhìn thấy quanh mình toàn hoa tươi, còn tưởng là đang mơ. Cố Song Huyền cười nói: “Tiểu mỹ nhân còn không dậy sao, ngày nào cũng đợi tới mặt trời lên ba ngọn sào.” Đặt bó hoa bên gối nàng, lại nói: “Đừng dậy nữa, ta ngủ cùng nàng.” Cởi quần áo chui vào trong chăn đệm ấm áp, một phen điên loan đảo phượng, Hạ Lệnh Thù thức dậy đã là giờ ăn trưa.
Hứa Thừa Ân theo sau hai người thu xếp việc lặt vặt, không một câu oán hận, giống như sói con bị mẹ ruột vứt bỏ, chỉ có thể lấy lòng mẹ kế mới có thể sống tốt. Hạ Lệnh Thù nhìn người vốn là hoàn tử cao cao tại thượng thành tù nhân, lại thành thị vệ tầm thường đi chạy việc vặt, nói không thương là nói dối, nhưng đứng trên lập trường của quốc gia mà nói, bọn họ có ơn với Hứa Thừa Ân, sai hắn làm việc cũng là bình thường, ấm ức ấy chẳng coi là gì. Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này còn không chịu đựng được, tự tôn nho nhỏ không bỏ qua được, sau này sao có thể sinh tồn ở Hứa quốc, làm sao trở thành kẻ có ích trong tay hoàng đế Đại Nhạn?
Ra oai phủ đầu không cần hầm hầm giận dữ, cũng không cần gậy gộc, chỉ cần vẽ một đao lên ngực hắn, vừa thấy đế hậu Đại Nhạn liền cúi đầu mới là thượng sách.
Chu quý phi đã lén tới vài lần, Cố Song Huyền tức giận đối phương chia rẽ hắn và Hạ Lệnh Thù, liền không gặp, ngược lại càng có vẻ thân thiết với Đại hoàng tử mà Ngũ vương gia đưa tới, làm Hứa Thừa Ân đứng ở một chỗ gần đó nhìn lén lo lắng đến nghiến răng. Cứ tỏ ra không vội vàng để kéo dài, gián điệp Đại Nhạn cài vào Hứa quốc cũng đã tập trung lại, hơn nữa còn khống chế đại thần ở kinh thành, nắm giữ nhiều binh quyền, hơn nữa tinh binh Đại Nhạn đã trắng đêm vượt đường tới nơi, mọi thứ đã sắp xếp xong, chỉ đợi gió đông.
Đầu tháng mười hai, quốc chủ Hứa quốc gặp mặt Cố Song Huyền, trò chuyện vui vẻ.
Quốc chủ Hứa quốc là một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa nhìn đã thấy đầu tóc bạc cả, thật ra mới chỉ năm mươi tuổi, nửa đời trước là vì tiên đế trường thọ nên làm thái tử ba mươi năm, tuổi già thì bị vướng mắc bởi tình trạng hỗn loạn trong nước, sống long đong. Hứa Thừa Ân đi theo sau Cố Song Huyền, trở thành thị vệ vào cung, gặp được phụ hoàng, nhưng đế vương tuổi già mắt mờ đã quên mất đứa con mình yêu thương nhất.
Sau khi trở về, Hứa Thừa Ân tự mình dâng một hiệp nghị, phía trên có dấu ngọc tỷ truyền quốc của Hứa quốc, cũng có dấu tay và chữ ký của Hứa Thừa Ân, chấp nhận rằng nếu Đại Nhạn hiệp trợ hắn đăng cơ thành đế, ngày đầu tiên đăng cơ sẽ tặng cho hoàng đế Đại Nhạn mười tòa thành trì, hơn nữa xưng thần trọn đời.
Cố Song Huyền cầm hiệp nghị nhíu mày, cuối cùng vỗ vai đối phương, đóng con dấu của hoàng đế Đại Nhạn và kí tên lên đó.
Hạ Lệnh Thù đứng bên, nhìn thấy trong mắt Hứa Thừa Ân là liệt hỏa hừng hực, dường như sẽ đốt hắn thành tro tàn.
Edit: Mộc
Trung tuần, quốc chủ Hứa quốc lại ký kết điều khoản hỗ trợ lẫn nhau giữa hai nước với ‘Bát vương gia’ Đại Nhạn, Bát vương gia sắp về nước, quốc chủ sắp xếp tiệc rượu đưa tiễn.
Cố Song Huyền đắn đo mãi, cuối cùng vẫn mang Hạ Lệnh Thù theo: “Nếu là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn mới đúng đắn.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu, lấy ám khí cài khắp trên người hắn, hơn nữa còn kiểm tra xem không có vấn đề gì mới yên tâm. Chính nàng cũng chuẩn bị nhiều thứ, một cái vòng tay bình thường bên trong cũng có ngăn bí mật có thể phun ra chất độc…
Đêm nay, quốc đô Hứa quốc nơi nơi đều vang lên tiếng nói cười, trong hoàng thành giăng đèn kết hoa, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cấm vệ, mũi đao như rừng.
Hạ Lệnh Thù nhẹ giọng hỏi Cố Song Huyền: “Tối nay có biến cố không?”
Cố Song Huyền nắm tay nàng, cười khẽ, nói: “Đoạt cung mà thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Ai đoạt cung?”
Cố Song Huyền cười nói: “Ai tới đoạt cũng đừng để ý, vấn đề là cuối cùng ai ngồi lên vị trí kia. Được lòng người thì sẽ được thiên hạ, thiên hạ Hứa quốc nhất định phải vào tay Đại Nhạn chúng ta.” Một lúc sau, hắn hỏi: “Căng thẳng sao?”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, tâm tư liền nghĩ đi xa. Năm đó ở Đại Nhạn, cũng có bi kịch ép vua thoái vị. Triệu vương và Thái tử thân thiết nhiều năm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh huynh đệ phản bội, một người đi xa một người lên ngôi, loanh quanh một hồi lại vì quốc gia mà hòa thuận tạm thời, ai có thể tưởng tượng được lúc bọn họ đối mặt với ngôi vị hoàng đế kia, ý chí kiên quyết khiến quỷ thần cũng phải ghé mắt.
“Ngôi vị hoàng đế, ngồi không tốt.”
Cố Song Huyền có vẻ cảm khái đáp lại: “Là người cô đơn, thật ra đến cuối cùng chết đi cũng chẳng mang theo được.” Nắm tay nàng, “Thù Nhi, nàng nhất định phải ở bên ta, dù lên trời hay xuống suối vàng cũng không rời xa.”
Mắt Hạ Lệnh Thù cay cay.
Cố Song Huyền quay đầu nhìn nàng: “Nói ‘được’ đi.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu.
Cố Song Huyền cố chấp ép nàng, bắt nàng tập trung tinh thần: “Thù Nhi, đáp ứng ta.”
Hạ Lệnh Thù hít một hơi thật sâu: “Chàng sẽ hối hận.”
Cố Song Huyền lớn tiếng nói: “Ta sẽ không!” Tiếng nói quá lớn khiến người ta chú ý. Ngũ vương gia chen vào từ phía sau: “A, ai làm Định Hưng vương nổi giận thế, bản vương sẽ thay ngài trừng trị nàng.” Nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía mặt Hạ Lệnh Thù.
Cố Song Huyền ngẩn ra, kéo Hạ Lệnh Thù ra sau mình, từ trên cao ngạo nghễ nhìn đối phương: “Vương gia, tại Hứa quốc này, nếu có ai dám động tới nàng, ngày mai binh mã Đại Nhạn sẽ ở ngay dưới kinh thành Hứa quốc. Mời ngươi cân nhắc xem.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, bảo vệ nữ tử kia phía sau, phong thái kiêu ngạo như vua sư tử, khí phách đế vương trời sinh toát ra khiến Ngũ vương gia lùi lại mấy bước, cười mỉa nói: “Làm gì mà nghiêm trọng thế, bản vương chỉ đùa thôi.”
Cố Song Huyền nói: “Việc này bản vương không nói đùa, nhìn kết cục của Tuyết quốc chắc ngươi cũng hiểu.”
Nổi giận đùng đùng vào điện, Cố Song Huyền ổn định lại tâm tình, lại nói chuyện với các đại thần Hứa quốc. Ca múa vui vẻ, chén nhỏ chén to, từng tiết mục hấp dẫn lần lượt trình diễn, quốc chủ Hứa quốc bị Cố Song Huyền chuốc không ít rượu, đã uống đến mặt đỏ tai hồng, không biết năm nay là năm nào. Chu quý phi ngồi hầu ở một bên, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, không thấy Hứa Thừa Ân liền thăm dò Hạ Lệnh Thù. Hạ Lệnh Thù là nữ tử khôn ngoan, nói lòng vòng mãi cũng không trả lời vấn đề chính.
Tới lúc sắp kết thúc, cuối cùng là một điệu múa kiếm. Nam tử múa kiếm dáng người cao lớn, ngực trần, chỉ mặc áo giáp. Tiếng trống nổi lên vang dội, người như cây tùng, kiếm như cầu vồng, ở ánh đèn lúc sáng lúc tối thấy hắn nhảy vào khoảng không hoặc biến mất trên mặt đất, khi thì hiện hình khi thì biến mất, khiến mọi người vỗ tay tán thưởng.
Không biết Cố Song Huyền uống bao nhiêu, đã mệt mỏi lệch về phía Hạ Lệnh Thù, chuyện phiếm với các đại thần. Hạ Lệnh Thù cúi đầu, thỉnh thoảng đưa một lát chanh ngọt lên môi hắn, đúng kiểu dáng vẻ của thê thiếp.
Biến cố chỉ trong một nháy mắt, người múa kiếm bất ngờ bay lên, ánh nến trong điện đột nhiên tắt hết, mọi người còn không kịp kinh ngạc, chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng, trong bóng đêm có ánh kiếm bạc xẹt qua. Thân thể Hạ Lệnh Thù bỗng nhiên bị dịch lên, Cố Song Huyền kéo nàng về phía sau, phía sau áp lên cây cột, phía trước là sống lưng ấm áp của đối phương, bàn tay bị nắm chặt. Giữa lúc căng thẳng, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
“A!”, có người kêu to, là quốc chủ Hứa quốc. Lại là một tiếng thét chói tai, là Chu quý phi.
Trong điện đang tối sầm bỗng sáng lên, một ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, Hạ Lệnh Thù chỉ kịp nhìn thấy hai người mặc đồ đen đâm xuyên qua ngực gã múa kiếm. Máu bắn ra khắp nơi, ngoài điện ồn ào, có người chạy tới, dẫn binh đi đầu đúng là Đại hoàng tử Hứa quốc.
Thân thể gã múa kiếm run lên, đầu liền bị chặt bỏ, lăn đến bên chân đại hoàng tử, cây đuốc đỏ rực chiếu sáng những gương mặt đang sợ hãi không hiểu gì, có đại thần đã loạng choạng sắp đổ.
Đại hoàng tử bước vội đến ngự tòa, cúi đầu nhìn về phía phụ vương mình. Hạ Lệnh Thù nhìn lướt qua, chỉ có thể thấy máu tươi chảy xuống từ phía bảo tọa, mùi tanh tràn ngập đại điện. Đại hoàng tử khóc lớn: “Phụ vương, người chết thật thê thảm!” Lập tức xoay người, “Là ai giết phụ vương, bản vương sẽ giết cả nhà hắn!”
Mọi người nhìn nhau, đám thị nữ đã sợ đến trốn đông trốn tay, tính tình đại hoàng tử nóng nảy, vung tay lên, binh sĩ hắn đưa đến lập tức chém giết đám thị nữ, toàn bộ mọi người trong điện đều cảm thấy không bình thường, quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử.
Đại hoàng tử quát: “Nhị hoàng tử đâu?”
Có người lớn tiếng đáp lại: “Mới vừa rồi còn ở đây, bây giờ đột nhiên không thấy.”
Đại hoàng tử mắng to: “Nhất định là hắn phái người ám sát phụ vương, thấy được sự tình bại lộ lập tức chạy trốn. Bản vương đến chậm một bước, không ngờ tới phụ vương đã…” Nói xong rơi lệ.
Làm bộ làm tịch như thế, chẳng ai tin tưởng. Nhưng toàn bộ điện đã bị người của đại hoàng tử khống chế, quốc chủ chết thảm, quốc chủ tiếp theo của Hứa quốc đã rõ ràng, dáng vẻ quân pháp không dung người thân này chỉ để làm cho người ngoài xem mà thôi. Có vài đại thần tức giận mà không dám nói, giận đến run rẩy cả người. Có người lập tức yêu cầu đại hoàng tử trừng trị nhị hoàng tử, báo thù cho tiên hoàng, hơn nữa nhanh chóng lên ngôi. Có người nói thẳng vừa ăn cướp vừa la làng, lời vừa ra khỏi miệng thì đầu đã rơi xuống đất.
Đại điện yên tĩnh chỉ có tiếng máu chảy, tiếng hít thở của mọi người, còn có tiếng khóc của đám thị nữ…
Hạ Lệnh Thù nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy thật buồn nôn. Nàng cắn môi, tựa vào lưng Cố Song Huyền, đối phương quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Lệnh Thù vuốt cổ họng, cả người toát mồ hôi lạnh, lắc đầu không nói.
Chu quý phi vừa chào xong, đám oanh oanh yến yến phía sau đã vội lượn tới như hồ điệp.
Hạ Lệnh Thù nhìn tình cảnh này, cố ý xem Cố Song Huyền xử trí thế nào nên chỉ bàng quan, im lặng tránh ra xa. Nào ngờ nàng vừa cất bước, Cố Song Huyền liền nắm lấy tay nàng, bóp nhẹ, ý cười đầy trên mặt, nhìn Chu quý phi đang kiêu căng kia, hỏi: “Có việc gì?”
Chu quý phi thấy thái độ của Cố Song Huyền, liền đánh giá Hạ Lệnh Thù từ trên xuống dưới, chỉ thấy đối phương có vẻ cười như không cười, lạnh lùng, dáng người quyến rũ, phong thái lạnh lùng lại lộ ra vẻ uy nghiêm, hoàn toàn là kiểu cự người ngàn dặm. Nhưng chỉ khí chất này cũng đủ để dìm những nữ tử phía sau xuống, ngay cả Chu quý phi cũng vì lớn tuổi nên không thể so được. Trong lòng nàng ta hiểu rõ, không vội vàng mà chỉ nói lời khách sáo với Cố Song Huyền, Hạ Lệnh Thù cho người đi mời Hứa Thừa Ân, hai mẹ con đã không gặp nhiều năm, vừa thấy thì hai vành mắt đều đỏ lên. Chú quý phi ôm Hứa Thừa Ân khóc một lúc, cẩn thận hỏi hắn ở Đại Nhạn sống thế nào, An công chúa ra sao, đương nhiên Hứa Thừa Ân nói đều tốt cả.
Hạ Lệnh Thù lại cho người dâng trà và điểm tâm lên, còn mình thì giãy khỏi tay Cố Song Huyền, đi ra sau bình phong xem tin tức của Hứa quốc. Nàng vừa đi chợt nghe thấy tiếng Chu quý phi quỳ gối trên sàn, khóc lóc với Cố Song Huyền: “Cầu xin vương gia cứu mẹ con chúng ta.”
Hạ Lệnh Thù quay lưng về phía bình phong, lỗ tai dựng thẳng lên, lại nghe thấy Cố Song Huyền nhẹ nhàng hỏi: “Bản vương là vương gia ở Đại Nhạn, làm sao cứu được các người ở Hứa quốc, quý phi đừng nói chuyện vui đùa như vậy.”
Chu quý phi kéo Hứa Thừa Ân quỳ xuống: “Vương gia, ta chỉ là phụ nữ, không hiểu được quanh co lòng vòng, xin được nói thẳng. Ngài cứ ra điều kiện, chỉ cần con ta có thể đăng cơ, chúng ta sẽ đáp ứng tất cả.”
Cố Song Huyền chỉ cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, so sánh thông tin về triều chính mà Chu quý phi nói với thông tin tình báo trong tay bọn họ, Hạ Lệnh Thù xác định không có gì sai mới bước ra ngoài, nói với Cố Song Huyền: “Vương gia, trà nguội rồi.”
Cố Song Huyền hiểu rõ, nâng trà tiễn khách. Chu quý phi không ngờ hạ thấp tôn nghiêm của mình lại bị đối phương đuổi ra ngoài, coi như gió thu cuốn lá vàng, trên mặt tái không còn huyết sắc, cúi đầu lén trừng mắt với Hạ Lệnh Thù, giả vờ lau mấy giọt lệ rồi đi.
Người đi nhưng đám oanh oanh yến yến kia thì đều để lại.
Hạ Lệnh Thù nhìn đám nữ tử đủ kiểu thiên thu dị quốc, cười nói: “Tối nay vương gia muốn ai thị tẩm?”
Cố Song Huyền ho khan một tiếng, ôm eo nàng, lại cắn lên tai nàng: “Tôi nay, ta chọn nàng thị tẩm, được không?”
Hạ Lệnh Thù híp mắt: “Ta không đảm đương nổi đâu.” Xoay người bỏ đi, Cố Song Huyền cũng không thèm nhìn tới đám mỹ nhân kia, giống như con cún trung thành hấp tấp theo đuôi nàng.
Tiểu Quái Tử ở ngoài thấy không còn động tĩnh gì với bước vào trong, nói với các vị mỹ nhân: “Đừng nhìn nữa, cũng đừng nghĩ chuyện gây ấn tượng với chủ nhân, các ngươi có thèm cũng không ăn nổi đâu, tốt nhất là theo ta sống ngày vô dục vô cầu thôi.” Giọng nói của hắn vừa nghe đã biết là thái giám, dọa các nữ tử kia sợ đến mặt trắng bệch.
Qua hai ngày, sáu vị mỹ nhân đã bỏ chạy mất hai vị. Có một người thử đi dụ dỗ Cố Song Huyền, lúc ấy hắn đang tắm, liền cười hì hì dỗ mỹ nhân cởi quần áo, đợi đến khi cởi xong, Cố Song Huyền liền chạy qua đầu kia bể tắm, hô to: “Có thích khách!” Thị vệ ở trạm dịch vội vàng chen chúc tới, chứng kiến hết cả. Nữ tử xấu hổ giận dữ không thôi, khóc lóc gây chuyện đòi treo cổ, Cố Song Huyền cầm một cái tẩu thuốc bằng ngọc xanh đặc biệt của Hứa quốc, thổi ra không ít khói trắng, cười nói: “Mau treo cổ đi, treo cổ rồi bản vương sẽ mang quả tim của ngươi đi tặng người khác. Bản vương có quen một vị thần y, đối phương muốn tìm một quả tim sống mãi mà chưa có, đang ra giá cao để mua đây.”
Nữ tử kia đương nhiên không treo cổ nữa, lén lút bỏ đi, còn lại ba vị vụng trộm với đám thị vệ, cuối tháng thành luôn chuyện tốt, Tiểu Quái Tử tức giận đến giơ chân. Giấc mộng hậu cung của hắn, ngày thành công còn cách rất xa rất xa…
Hoa trà ở Hứa quốc thường mọc phía sau núi, sáng tinh mơ leo núi, khi xuống núi bông hoa còn đọng sương sớm, óng ánh trong suốt rất đẹp.
Hạ Lệnh Thù đang ngủ say bị mùi hoa làm tỉnh, giương mắt liền nhìn thấy quanh mình toàn hoa tươi, còn tưởng là đang mơ. Cố Song Huyền cười nói: “Tiểu mỹ nhân còn không dậy sao, ngày nào cũng đợi tới mặt trời lên ba ngọn sào.” Đặt bó hoa bên gối nàng, lại nói: “Đừng dậy nữa, ta ngủ cùng nàng.” Cởi quần áo chui vào trong chăn đệm ấm áp, một phen điên loan đảo phượng, Hạ Lệnh Thù thức dậy đã là giờ ăn trưa.
Hứa Thừa Ân theo sau hai người thu xếp việc lặt vặt, không một câu oán hận, giống như sói con bị mẹ ruột vứt bỏ, chỉ có thể lấy lòng mẹ kế mới có thể sống tốt. Hạ Lệnh Thù nhìn người vốn là hoàn tử cao cao tại thượng thành tù nhân, lại thành thị vệ tầm thường đi chạy việc vặt, nói không thương là nói dối, nhưng đứng trên lập trường của quốc gia mà nói, bọn họ có ơn với Hứa Thừa Ân, sai hắn làm việc cũng là bình thường, ấm ức ấy chẳng coi là gì. Nếu chỉ chút chuyện nhỏ này còn không chịu đựng được, tự tôn nho nhỏ không bỏ qua được, sau này sao có thể sinh tồn ở Hứa quốc, làm sao trở thành kẻ có ích trong tay hoàng đế Đại Nhạn?
Ra oai phủ đầu không cần hầm hầm giận dữ, cũng không cần gậy gộc, chỉ cần vẽ một đao lên ngực hắn, vừa thấy đế hậu Đại Nhạn liền cúi đầu mới là thượng sách.
Chu quý phi đã lén tới vài lần, Cố Song Huyền tức giận đối phương chia rẽ hắn và Hạ Lệnh Thù, liền không gặp, ngược lại càng có vẻ thân thiết với Đại hoàng tử mà Ngũ vương gia đưa tới, làm Hứa Thừa Ân đứng ở một chỗ gần đó nhìn lén lo lắng đến nghiến răng. Cứ tỏ ra không vội vàng để kéo dài, gián điệp Đại Nhạn cài vào Hứa quốc cũng đã tập trung lại, hơn nữa còn khống chế đại thần ở kinh thành, nắm giữ nhiều binh quyền, hơn nữa tinh binh Đại Nhạn đã trắng đêm vượt đường tới nơi, mọi thứ đã sắp xếp xong, chỉ đợi gió đông.
Đầu tháng mười hai, quốc chủ Hứa quốc gặp mặt Cố Song Huyền, trò chuyện vui vẻ.
Quốc chủ Hứa quốc là một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa nhìn đã thấy đầu tóc bạc cả, thật ra mới chỉ năm mươi tuổi, nửa đời trước là vì tiên đế trường thọ nên làm thái tử ba mươi năm, tuổi già thì bị vướng mắc bởi tình trạng hỗn loạn trong nước, sống long đong. Hứa Thừa Ân đi theo sau Cố Song Huyền, trở thành thị vệ vào cung, gặp được phụ hoàng, nhưng đế vương tuổi già mắt mờ đã quên mất đứa con mình yêu thương nhất.
Sau khi trở về, Hứa Thừa Ân tự mình dâng một hiệp nghị, phía trên có dấu ngọc tỷ truyền quốc của Hứa quốc, cũng có dấu tay và chữ ký của Hứa Thừa Ân, chấp nhận rằng nếu Đại Nhạn hiệp trợ hắn đăng cơ thành đế, ngày đầu tiên đăng cơ sẽ tặng cho hoàng đế Đại Nhạn mười tòa thành trì, hơn nữa xưng thần trọn đời.
Cố Song Huyền cầm hiệp nghị nhíu mày, cuối cùng vỗ vai đối phương, đóng con dấu của hoàng đế Đại Nhạn và kí tên lên đó.
Hạ Lệnh Thù đứng bên, nhìn thấy trong mắt Hứa Thừa Ân là liệt hỏa hừng hực, dường như sẽ đốt hắn thành tro tàn.
Edit: Mộc
Trung tuần, quốc chủ Hứa quốc lại ký kết điều khoản hỗ trợ lẫn nhau giữa hai nước với ‘Bát vương gia’ Đại Nhạn, Bát vương gia sắp về nước, quốc chủ sắp xếp tiệc rượu đưa tiễn.
Cố Song Huyền đắn đo mãi, cuối cùng vẫn mang Hạ Lệnh Thù theo: “Nếu là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn mới đúng đắn.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu, lấy ám khí cài khắp trên người hắn, hơn nữa còn kiểm tra xem không có vấn đề gì mới yên tâm. Chính nàng cũng chuẩn bị nhiều thứ, một cái vòng tay bình thường bên trong cũng có ngăn bí mật có thể phun ra chất độc…
Đêm nay, quốc đô Hứa quốc nơi nơi đều vang lên tiếng nói cười, trong hoàng thành giăng đèn kết hoa, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cấm vệ, mũi đao như rừng.
Hạ Lệnh Thù nhẹ giọng hỏi Cố Song Huyền: “Tối nay có biến cố không?”
Cố Song Huyền nắm tay nàng, cười khẽ, nói: “Đoạt cung mà thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Hạ Lệnh Thù hỏi: “Ai đoạt cung?”
Cố Song Huyền cười nói: “Ai tới đoạt cũng đừng để ý, vấn đề là cuối cùng ai ngồi lên vị trí kia. Được lòng người thì sẽ được thiên hạ, thiên hạ Hứa quốc nhất định phải vào tay Đại Nhạn chúng ta.” Một lúc sau, hắn hỏi: “Căng thẳng sao?”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu, tâm tư liền nghĩ đi xa. Năm đó ở Đại Nhạn, cũng có bi kịch ép vua thoái vị. Triệu vương và Thái tử thân thiết nhiều năm, không ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh huynh đệ phản bội, một người đi xa một người lên ngôi, loanh quanh một hồi lại vì quốc gia mà hòa thuận tạm thời, ai có thể tưởng tượng được lúc bọn họ đối mặt với ngôi vị hoàng đế kia, ý chí kiên quyết khiến quỷ thần cũng phải ghé mắt.
“Ngôi vị hoàng đế, ngồi không tốt.”
Cố Song Huyền có vẻ cảm khái đáp lại: “Là người cô đơn, thật ra đến cuối cùng chết đi cũng chẳng mang theo được.” Nắm tay nàng, “Thù Nhi, nàng nhất định phải ở bên ta, dù lên trời hay xuống suối vàng cũng không rời xa.”
Mắt Hạ Lệnh Thù cay cay.
Cố Song Huyền quay đầu nhìn nàng: “Nói ‘được’ đi.”
Hạ Lệnh Thù lắc đầu.
Cố Song Huyền cố chấp ép nàng, bắt nàng tập trung tinh thần: “Thù Nhi, đáp ứng ta.”
Hạ Lệnh Thù hít một hơi thật sâu: “Chàng sẽ hối hận.”
Cố Song Huyền lớn tiếng nói: “Ta sẽ không!” Tiếng nói quá lớn khiến người ta chú ý. Ngũ vương gia chen vào từ phía sau: “A, ai làm Định Hưng vương nổi giận thế, bản vương sẽ thay ngài trừng trị nàng.” Nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía mặt Hạ Lệnh Thù.
Cố Song Huyền ngẩn ra, kéo Hạ Lệnh Thù ra sau mình, từ trên cao ngạo nghễ nhìn đối phương: “Vương gia, tại Hứa quốc này, nếu có ai dám động tới nàng, ngày mai binh mã Đại Nhạn sẽ ở ngay dưới kinh thành Hứa quốc. Mời ngươi cân nhắc xem.” Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, bảo vệ nữ tử kia phía sau, phong thái kiêu ngạo như vua sư tử, khí phách đế vương trời sinh toát ra khiến Ngũ vương gia lùi lại mấy bước, cười mỉa nói: “Làm gì mà nghiêm trọng thế, bản vương chỉ đùa thôi.”
Cố Song Huyền nói: “Việc này bản vương không nói đùa, nhìn kết cục của Tuyết quốc chắc ngươi cũng hiểu.”
Nổi giận đùng đùng vào điện, Cố Song Huyền ổn định lại tâm tình, lại nói chuyện với các đại thần Hứa quốc. Ca múa vui vẻ, chén nhỏ chén to, từng tiết mục hấp dẫn lần lượt trình diễn, quốc chủ Hứa quốc bị Cố Song Huyền chuốc không ít rượu, đã uống đến mặt đỏ tai hồng, không biết năm nay là năm nào. Chu quý phi ngồi hầu ở một bên, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, không thấy Hứa Thừa Ân liền thăm dò Hạ Lệnh Thù. Hạ Lệnh Thù là nữ tử khôn ngoan, nói lòng vòng mãi cũng không trả lời vấn đề chính.
Tới lúc sắp kết thúc, cuối cùng là một điệu múa kiếm. Nam tử múa kiếm dáng người cao lớn, ngực trần, chỉ mặc áo giáp. Tiếng trống nổi lên vang dội, người như cây tùng, kiếm như cầu vồng, ở ánh đèn lúc sáng lúc tối thấy hắn nhảy vào khoảng không hoặc biến mất trên mặt đất, khi thì hiện hình khi thì biến mất, khiến mọi người vỗ tay tán thưởng.
Không biết Cố Song Huyền uống bao nhiêu, đã mệt mỏi lệch về phía Hạ Lệnh Thù, chuyện phiếm với các đại thần. Hạ Lệnh Thù cúi đầu, thỉnh thoảng đưa một lát chanh ngọt lên môi hắn, đúng kiểu dáng vẻ của thê thiếp.
Biến cố chỉ trong một nháy mắt, người múa kiếm bất ngờ bay lên, ánh nến trong điện đột nhiên tắt hết, mọi người còn không kịp kinh ngạc, chỉ nghe ‘đinh’ một tiếng, trong bóng đêm có ánh kiếm bạc xẹt qua. Thân thể Hạ Lệnh Thù bỗng nhiên bị dịch lên, Cố Song Huyền kéo nàng về phía sau, phía sau áp lên cây cột, phía trước là sống lưng ấm áp của đối phương, bàn tay bị nắm chặt. Giữa lúc căng thẳng, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
“A!”, có người kêu to, là quốc chủ Hứa quốc. Lại là một tiếng thét chói tai, là Chu quý phi.
Trong điện đang tối sầm bỗng sáng lên, một ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, Hạ Lệnh Thù chỉ kịp nhìn thấy hai người mặc đồ đen đâm xuyên qua ngực gã múa kiếm. Máu bắn ra khắp nơi, ngoài điện ồn ào, có người chạy tới, dẫn binh đi đầu đúng là Đại hoàng tử Hứa quốc.
Thân thể gã múa kiếm run lên, đầu liền bị chặt bỏ, lăn đến bên chân đại hoàng tử, cây đuốc đỏ rực chiếu sáng những gương mặt đang sợ hãi không hiểu gì, có đại thần đã loạng choạng sắp đổ.
Đại hoàng tử bước vội đến ngự tòa, cúi đầu nhìn về phía phụ vương mình. Hạ Lệnh Thù nhìn lướt qua, chỉ có thể thấy máu tươi chảy xuống từ phía bảo tọa, mùi tanh tràn ngập đại điện. Đại hoàng tử khóc lớn: “Phụ vương, người chết thật thê thảm!” Lập tức xoay người, “Là ai giết phụ vương, bản vương sẽ giết cả nhà hắn!”
Mọi người nhìn nhau, đám thị nữ đã sợ đến trốn đông trốn tay, tính tình đại hoàng tử nóng nảy, vung tay lên, binh sĩ hắn đưa đến lập tức chém giết đám thị nữ, toàn bộ mọi người trong điện đều cảm thấy không bình thường, quay đầu nhìn về phía đại hoàng tử.
Đại hoàng tử quát: “Nhị hoàng tử đâu?”
Có người lớn tiếng đáp lại: “Mới vừa rồi còn ở đây, bây giờ đột nhiên không thấy.”
Đại hoàng tử mắng to: “Nhất định là hắn phái người ám sát phụ vương, thấy được sự tình bại lộ lập tức chạy trốn. Bản vương đến chậm một bước, không ngờ tới phụ vương đã…” Nói xong rơi lệ.
Làm bộ làm tịch như thế, chẳng ai tin tưởng. Nhưng toàn bộ điện đã bị người của đại hoàng tử khống chế, quốc chủ chết thảm, quốc chủ tiếp theo của Hứa quốc đã rõ ràng, dáng vẻ quân pháp không dung người thân này chỉ để làm cho người ngoài xem mà thôi. Có vài đại thần tức giận mà không dám nói, giận đến run rẩy cả người. Có người lập tức yêu cầu đại hoàng tử trừng trị nhị hoàng tử, báo thù cho tiên hoàng, hơn nữa nhanh chóng lên ngôi. Có người nói thẳng vừa ăn cướp vừa la làng, lời vừa ra khỏi miệng thì đầu đã rơi xuống đất.
Đại điện yên tĩnh chỉ có tiếng máu chảy, tiếng hít thở của mọi người, còn có tiếng khóc của đám thị nữ…
Hạ Lệnh Thù nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy thật buồn nôn. Nàng cắn môi, tựa vào lưng Cố Song Huyền, đối phương quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Lệnh Thù vuốt cổ họng, cả người toát mồ hôi lạnh, lắc đầu không nói.
Tác giả :
Tuần Thảo