Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly
Chương 9
Lúc tỉnh lại, Hiểu Tuyết đảo mắt nhìn bốn phía không thấy nam nhân đã cùng mình đêm qua mới từ từ ngồi dậy.
Cảm giác được toàn thân đau nhức, vừa khởi động lại không thể không nằm xuống…
“Ai!” Trên thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết sở hữu của con người bá đạo kia… Nhớ lại chuyện đêm qua quả thật khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Nghỉ ngơi một hồi, Hiểu Tuyết miễn cưỡng dời khỏi giường, có điều thân thể không chịu được ngã xuống!
– A! – Nàng bối rối giãy rụa, đột nhiên bị một cỗ kình lực túm lấy, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, đơi phục hồi lại thì đã ở bên mình Trần Ngự Phong.
Thanh âm trầm thấp của nam nhân bên tai vang lên:
– Ái phi của ta thật vụng về a!
– Ta… ta… – Hiểu Tuyết ngả vào lồng ngực đầy đặn của hắn. Trống ngực đạp thùm thụp.
– Hoàng thượng, người không phải đi rồi sao?
– Muốn ta rời đi sao? – Trần Ngự Phong xấu xa cắn nhẹ lên cổ nàng trêu đùa, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ thể kiều diễm.
– Người hôm nay không thiết triều sao? – Thanh âm cuối cùng càng ngày càng nhỏ, nàng rùng mình nhận ra vệt tối lướt nhẹ dưới đáy đôi mắt hổ phách. Hỏng rồi, nếu chọc giận hắn thì nguy.
– Được! – Văn Đế lạnh lùng buông nàng ra tiến về phía cửa – Ta không miễn cưỡng nàng!
Giọng hắn cất lên lạnh nhạt tựa băng tuyết nghìn năm, ánh nhìn trở lại dửng dưng lạnh lẽo. Nàng suýt bị hắn dọa chết!
– Ta đi đây!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ đó, Văn Đế không còn tới Diên hỉ cung của Hiểu Phi. Lời đồn Hiểu Phi bị thất sủng nhanh chóng lan rộng… Đối với nữ nhân của Hoàng Đế, bị thất sủng so với vào Lãnh cung quả thật không khác là bao. Tóm lại là rất thê thảm!
Cũng từ ngày hôm ấy, nàng thấy bản thân thay đổi một cách kì lạ, giống như Hàn Hiểu Tuyết nàng đã biến thành một người khác. Đêm đêm, nàng vô thức sờ vào chỗ bên cạnh… Cảm giác vẫn còn hơi ấm, còn vương bóng hình nam nhân đã cùng nàng đêm ấy. Nàng thậm chí còn hoang tưởng đến độ nhìn thấy hắn đứng nơi đầu giường nhìn nàng đắm đuối như lần đầu gặp gỡ, khóe miệng cong lên vẽ ra nụ cười rung động lòng người… Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, nàng cười khổ thầm nghĩ, có lẽ hắn đang vui vẻ bên nữ nhân khác mà sớm quên nàng rồi!
Cũng từ ngày hôm đó, nàng mất ăn mất ngủ. Trước đây nàng chưa từng bị như vậy, kể cả lần đầu tỏ tình bị người ta từ chối. Nhớ nhung một nam nhân thực sự rất khổ sở. Đêm đến đau thắt như bị ngàn nhát dao cứa xé. Tình cảnh thật thê lương!
Quế Nhi, nữ tì của nàng thấy vậy cũng không yên tâm chút nào, ngày ngày vẫn trò chuyện chơi cờ với nàng giúp nàng giảy khuây.
… Khi những cơn gió thu mang theo khí lạnh tràn về, nàng cảm thấy mình dần già cỗi. Mát nàng cũng thôi nhòe khi nghe đám phi tần bàn luận về Liễu Phi, Uông phi… mới nhập cung nữa.
Một lần đám phi tần đi ngang Diên hỉ cung, một mĩ nhân dừng lại cảm thán:
– Nơi nào mà âm u, ảm đạm quá vây?
– Muội muội không biết sao? Đây chính là nơi ở của Hiểu Phi thất sủng – kẻ mang gương mặt giống hệt ả hồ ly tinh Nhiếp Tiểu Thiện từng bị thiêu chết năm xưa.
– Có phải là yêu nữ từng mê hoặc tiên đế không?
– Đúng đó! Chúng ta mau mau tránh xa nơi xui xẻo này đi!
Quế Nhi đang quét dọn nhịn không được cơn giận, cầm chổi chỉ thẳng vào mặt đám phi tần kia:
– Các ngươi dám nghị luận Hiểu Phi nương nương?
– Ây da, Hiểu Phi nương nương thật không biết dạy dỗ cung nhân, sao lại có kẻ lỗ mãng như vậy chứ!
– Đúng đó, các tỉ muội không thấy dung mạo Hiểu Phi đặc biệt giống ả hồ ly tinh kia sao? Không chừng là ả ta tái sinh gây họa trong cung đó!
Hiểu Tuyết thấy lời không vừa ý chậm rãi bước ra. Quế Nhi nhăn nhó:
– Nương nương! Họ dám nói xấu người!
– Vả cho mỗi ả một cái!
Triệu mama đằng đằng sát khí đi vào. Đúng là tỉ muội tốt, biết ta không vui liền tới tìm ta. Thấy mấy nữ nhân kia cũng sợ khiếp vía, Hiểu Tuyết khoát tay nhân từ nói:
– Bỏ đi! Triệu tỉ, đã lâu không gặp… hôm nay nhất định phải ở lại dùng bữa với bọn muội! Linh đình thì không có nhưng đảm bảo sẽ khiến tỉ mập ú!
– Ngươi thật là… đã nói khồng được gọi là Triệu tỉ rồi! – Triệu Thị cau có một chút rồi cơ mặt dần giãn ra, vui vẻ nắm tay nàng cùng bước vào trong… Thực ra nàng chưa bao giờ là người nhân từ, Hiểu Tuyết là người có ân trả ân có oán báo oán, đám người kia nàng sẽ đối phó sau… Giờ điều nàng muốn biết nhất chính là thân thế của kẻ mang gương mặt giống nàng – Nhiếp Tiểu Thiện…..
Cảm giác được toàn thân đau nhức, vừa khởi động lại không thể không nằm xuống…
“Ai!” Trên thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết sở hữu của con người bá đạo kia… Nhớ lại chuyện đêm qua quả thật khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Nghỉ ngơi một hồi, Hiểu Tuyết miễn cưỡng dời khỏi giường, có điều thân thể không chịu được ngã xuống!
– A! – Nàng bối rối giãy rụa, đột nhiên bị một cỗ kình lực túm lấy, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, đơi phục hồi lại thì đã ở bên mình Trần Ngự Phong.
Thanh âm trầm thấp của nam nhân bên tai vang lên:
– Ái phi của ta thật vụng về a!
– Ta… ta… – Hiểu Tuyết ngả vào lồng ngực đầy đặn của hắn. Trống ngực đạp thùm thụp.
– Hoàng thượng, người không phải đi rồi sao?
– Muốn ta rời đi sao? – Trần Ngự Phong xấu xa cắn nhẹ lên cổ nàng trêu đùa, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ thể kiều diễm.
– Người hôm nay không thiết triều sao? – Thanh âm cuối cùng càng ngày càng nhỏ, nàng rùng mình nhận ra vệt tối lướt nhẹ dưới đáy đôi mắt hổ phách. Hỏng rồi, nếu chọc giận hắn thì nguy.
– Được! – Văn Đế lạnh lùng buông nàng ra tiến về phía cửa – Ta không miễn cưỡng nàng!
Giọng hắn cất lên lạnh nhạt tựa băng tuyết nghìn năm, ánh nhìn trở lại dửng dưng lạnh lẽo. Nàng suýt bị hắn dọa chết!
– Ta đi đây!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ đó, Văn Đế không còn tới Diên hỉ cung của Hiểu Phi. Lời đồn Hiểu Phi bị thất sủng nhanh chóng lan rộng… Đối với nữ nhân của Hoàng Đế, bị thất sủng so với vào Lãnh cung quả thật không khác là bao. Tóm lại là rất thê thảm!
Cũng từ ngày hôm ấy, nàng thấy bản thân thay đổi một cách kì lạ, giống như Hàn Hiểu Tuyết nàng đã biến thành một người khác. Đêm đêm, nàng vô thức sờ vào chỗ bên cạnh… Cảm giác vẫn còn hơi ấm, còn vương bóng hình nam nhân đã cùng nàng đêm ấy. Nàng thậm chí còn hoang tưởng đến độ nhìn thấy hắn đứng nơi đầu giường nhìn nàng đắm đuối như lần đầu gặp gỡ, khóe miệng cong lên vẽ ra nụ cười rung động lòng người… Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng, nàng cười khổ thầm nghĩ, có lẽ hắn đang vui vẻ bên nữ nhân khác mà sớm quên nàng rồi!
Cũng từ ngày hôm đó, nàng mất ăn mất ngủ. Trước đây nàng chưa từng bị như vậy, kể cả lần đầu tỏ tình bị người ta từ chối. Nhớ nhung một nam nhân thực sự rất khổ sở. Đêm đến đau thắt như bị ngàn nhát dao cứa xé. Tình cảnh thật thê lương!
Quế Nhi, nữ tì của nàng thấy vậy cũng không yên tâm chút nào, ngày ngày vẫn trò chuyện chơi cờ với nàng giúp nàng giảy khuây.
… Khi những cơn gió thu mang theo khí lạnh tràn về, nàng cảm thấy mình dần già cỗi. Mát nàng cũng thôi nhòe khi nghe đám phi tần bàn luận về Liễu Phi, Uông phi… mới nhập cung nữa.
Một lần đám phi tần đi ngang Diên hỉ cung, một mĩ nhân dừng lại cảm thán:
– Nơi nào mà âm u, ảm đạm quá vây?
– Muội muội không biết sao? Đây chính là nơi ở của Hiểu Phi thất sủng – kẻ mang gương mặt giống hệt ả hồ ly tinh Nhiếp Tiểu Thiện từng bị thiêu chết năm xưa.
– Có phải là yêu nữ từng mê hoặc tiên đế không?
– Đúng đó! Chúng ta mau mau tránh xa nơi xui xẻo này đi!
Quế Nhi đang quét dọn nhịn không được cơn giận, cầm chổi chỉ thẳng vào mặt đám phi tần kia:
– Các ngươi dám nghị luận Hiểu Phi nương nương?
– Ây da, Hiểu Phi nương nương thật không biết dạy dỗ cung nhân, sao lại có kẻ lỗ mãng như vậy chứ!
– Đúng đó, các tỉ muội không thấy dung mạo Hiểu Phi đặc biệt giống ả hồ ly tinh kia sao? Không chừng là ả ta tái sinh gây họa trong cung đó!
Hiểu Tuyết thấy lời không vừa ý chậm rãi bước ra. Quế Nhi nhăn nhó:
– Nương nương! Họ dám nói xấu người!
– Vả cho mỗi ả một cái!
Triệu mama đằng đằng sát khí đi vào. Đúng là tỉ muội tốt, biết ta không vui liền tới tìm ta. Thấy mấy nữ nhân kia cũng sợ khiếp vía, Hiểu Tuyết khoát tay nhân từ nói:
– Bỏ đi! Triệu tỉ, đã lâu không gặp… hôm nay nhất định phải ở lại dùng bữa với bọn muội! Linh đình thì không có nhưng đảm bảo sẽ khiến tỉ mập ú!
– Ngươi thật là… đã nói khồng được gọi là Triệu tỉ rồi! – Triệu Thị cau có một chút rồi cơ mặt dần giãn ra, vui vẻ nắm tay nàng cùng bước vào trong… Thực ra nàng chưa bao giờ là người nhân từ, Hiểu Tuyết là người có ân trả ân có oán báo oán, đám người kia nàng sẽ đối phó sau… Giờ điều nàng muốn biết nhất chính là thân thế của kẻ mang gương mặt giống nàng – Nhiếp Tiểu Thiện…..