Hoàng Hậu Tiểu Hồ Ly
Chương 20
Vương Thái hậu từ xa trông thấy bóng hai người trẻ tuổi bước vào Tây cung, gương mặt lạnh lùng sắc sảo có chút chấn động,con ngươi đen vẫn nhìn chằm chằm hai người kia cho thấy bà giờ phút này tràn ngập thù hận xen lẫn với tâm tình phức tạp.
– Nhi thần tham kiến mẫu hậu!
– Thần thiếp tham kiến Thái hậu!
– Miễn lễ! – Vương Thái hậu từ trên chỗ chủ vị đi xuống, đến bên Hiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén khiến người khác kinh sợ – Hiểu Phi không ngờ lại giống Nhiếp Tiểu Thiện đến vậy! Là bổn cung đã già cả mắt kém, mong là Hiểu Phi không để bụng!
Cái này có thể tính là lời xin lỗi sao? Một chút chân thành cũng không thấy trong mắt người đàn bà nham hiểm này. Nhưng bà ta đã muốn diễn kịch, nàng cũng chiều lòng mà phối hợp, xem rốt cục ai lợi hại hơn!
– Thần thiếp sao dám! Chỉ là chút ấm ức có đáng gì so với khổ hình bị biến thành “người lợn” – Hiểu Tuyết mắt lạnh như băng, nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ” người lợn “.
Câu nói này thực sự khiến cả mẫu tử Trần Ngự Phong chấn động vô cùng, nàng mới vào cung có mấy tháng làm sao biết chuyện của Nhiếp Phu Nhân mười năm trước. Hơn nữa những người biết được nội tình oan án của Nhiếp Phu Nhân năm xưa đều bị Thái hậu biến thành tiêm thi cả vậy thì sao nàng lại rõ nội tình như vậy?
Trần Ngự Phong nhìn nàng có chút kinh hãi, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Hắn tuyệt đối không tin chuyện hồn ma trở về báo oán nhưng…
– Hiểu Phi! Nàng nói linh tinh gì thế?
– Thần thiếp chỉ là nhớ tới một câu chuyện mình từng nghe kể trước đây thôi!
– Có thể cho bổn cung biết không? – Vương Thái hậu hờ hững nhìn nàng, một vệt tối lướt nhanh nơi đáy mắt.
– Tất nhiên là được ạ! – Hiểu Tuyết vui vẻ đáp.
Câu chuyện được nàng kể lại như một thước phim quay ngược chậm rãi trong đầu Trần Ngự Phong. Nàng đã vô tình chạm đến nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn…Ngày đó để trả thù Nhiếp phu nhân, Vương Thái hậu thái hậu bèn sai chặt chân tay Nhiếp phu nhân, móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm, cho ở trong nhà tiêu gọi đó là “người lợn”. Sau mấy hôm, thái hậu cho gọi Văn Đế vào để xem “người lợn”. Trần Ngự Phong thấy, ngạc nhiên bèn hỏi, biết đó là Nhiếp phu nhân, không cầm được thương cảm liền sai người ngấm ngầm cứu chữa. Việc đến tai Thái hậu, Nhiếp phu nhân liền bị giết hại. Bản thân Trần Ngự Phong vô cùng đau đớn sinh bệnh nặng, nói Lý công công: “Việc đó không phải là việc con người làm! Ta là con của thái hậu, không thể nào trị thiên hạ được!”. Bất lực trước sự độc ác của mẫu hậu, hắn nhẫn nhịn chịu đựng suốt mười năm qua, chịu nỗi đau khổ dày vò tâm can không ai biết…
Hiểu Tuyết nhìn ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu như khát máu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng hận ý sâu sắc, tay bị hắn bóp chặt rất đau, nhưng nàng chịu đựng không kêu ra tiếng. Thái hậu mặt cũng biến sắc, toàn thân run rẩy như gặp ma.
– Đủ rồi! Không cần nói nữa! – Trần Ngự Phong gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, lại đột nhiên đưa tay nâng đầu nàng lên, để nàng đối diện với mình, lãnh khốc nói – Nàng rốt cục muốn làm gì?
– Thần thiếp chỉ là kể một câu chuyện như ý Thái hậu. Phải không Thái hậu? – Hiểu Tuyết quay sang nhìn Vương Thái hậu mặt mày tái mét, đứng không vững phải để Lý công công dìu đỡ.
– Ngươi muốn báo thù đúng không, Tiểu Thiện? Được, ngươi tìm ta, đừng hại Hoàng nhi của ta! – Vương Thái hậu mắt tràn ngập đau khổ nhìn nàng, yêu ớt nói.
– Thái hậu, ta…
– Nàng ra ngoài đi! – Trần Ngự Phong không nhìn nàng, ánh mắt đọng lại trước vẻ đau khổ tột cùng của mẫu hậu. Dù độc ác, tàn nhẫn tới đâu thì đó cũng là mẫu hậu hắn, hắn thực không nhẫn tâm nhìn bà đau khổ như vậy.
Hiểu Tuyết đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên xoay người rời đi, không quấy rầy bọn họ. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm thế. Nhiếp Tiểu Thiện, ngươi làm khó ta rồi nha!
– Nhi thần tham kiến mẫu hậu!
– Thần thiếp tham kiến Thái hậu!
– Miễn lễ! – Vương Thái hậu từ trên chỗ chủ vị đi xuống, đến bên Hiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén khiến người khác kinh sợ – Hiểu Phi không ngờ lại giống Nhiếp Tiểu Thiện đến vậy! Là bổn cung đã già cả mắt kém, mong là Hiểu Phi không để bụng!
Cái này có thể tính là lời xin lỗi sao? Một chút chân thành cũng không thấy trong mắt người đàn bà nham hiểm này. Nhưng bà ta đã muốn diễn kịch, nàng cũng chiều lòng mà phối hợp, xem rốt cục ai lợi hại hơn!
– Thần thiếp sao dám! Chỉ là chút ấm ức có đáng gì so với khổ hình bị biến thành “người lợn” – Hiểu Tuyết mắt lạnh như băng, nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ” người lợn “.
Câu nói này thực sự khiến cả mẫu tử Trần Ngự Phong chấn động vô cùng, nàng mới vào cung có mấy tháng làm sao biết chuyện của Nhiếp Phu Nhân mười năm trước. Hơn nữa những người biết được nội tình oan án của Nhiếp Phu Nhân năm xưa đều bị Thái hậu biến thành tiêm thi cả vậy thì sao nàng lại rõ nội tình như vậy?
Trần Ngự Phong nhìn nàng có chút kinh hãi, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Hắn tuyệt đối không tin chuyện hồn ma trở về báo oán nhưng…
– Hiểu Phi! Nàng nói linh tinh gì thế?
– Thần thiếp chỉ là nhớ tới một câu chuyện mình từng nghe kể trước đây thôi!
– Có thể cho bổn cung biết không? – Vương Thái hậu hờ hững nhìn nàng, một vệt tối lướt nhanh nơi đáy mắt.
– Tất nhiên là được ạ! – Hiểu Tuyết vui vẻ đáp.
Câu chuyện được nàng kể lại như một thước phim quay ngược chậm rãi trong đầu Trần Ngự Phong. Nàng đã vô tình chạm đến nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn…Ngày đó để trả thù Nhiếp phu nhân, Vương Thái hậu thái hậu bèn sai chặt chân tay Nhiếp phu nhân, móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm, cho ở trong nhà tiêu gọi đó là “người lợn”. Sau mấy hôm, thái hậu cho gọi Văn Đế vào để xem “người lợn”. Trần Ngự Phong thấy, ngạc nhiên bèn hỏi, biết đó là Nhiếp phu nhân, không cầm được thương cảm liền sai người ngấm ngầm cứu chữa. Việc đến tai Thái hậu, Nhiếp phu nhân liền bị giết hại. Bản thân Trần Ngự Phong vô cùng đau đớn sinh bệnh nặng, nói Lý công công: “Việc đó không phải là việc con người làm! Ta là con của thái hậu, không thể nào trị thiên hạ được!”. Bất lực trước sự độc ác của mẫu hậu, hắn nhẫn nhịn chịu đựng suốt mười năm qua, chịu nỗi đau khổ dày vò tâm can không ai biết…
Hiểu Tuyết nhìn ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu như khát máu, trên mặt lộ ra thống khổ cùng hận ý sâu sắc, tay bị hắn bóp chặt rất đau, nhưng nàng chịu đựng không kêu ra tiếng. Thái hậu mặt cũng biến sắc, toàn thân run rẩy như gặp ma.
– Đủ rồi! Không cần nói nữa! – Trần Ngự Phong gắt gao nhìn chằm chằm nàng, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, lại đột nhiên đưa tay nâng đầu nàng lên, để nàng đối diện với mình, lãnh khốc nói – Nàng rốt cục muốn làm gì?
– Thần thiếp chỉ là kể một câu chuyện như ý Thái hậu. Phải không Thái hậu? – Hiểu Tuyết quay sang nhìn Vương Thái hậu mặt mày tái mét, đứng không vững phải để Lý công công dìu đỡ.
– Ngươi muốn báo thù đúng không, Tiểu Thiện? Được, ngươi tìm ta, đừng hại Hoàng nhi của ta! – Vương Thái hậu mắt tràn ngập đau khổ nhìn nàng, yêu ớt nói.
– Thái hậu, ta…
– Nàng ra ngoài đi! – Trần Ngự Phong không nhìn nàng, ánh mắt đọng lại trước vẻ đau khổ tột cùng của mẫu hậu. Dù độc ác, tàn nhẫn tới đâu thì đó cũng là mẫu hậu hắn, hắn thực không nhẫn tâm nhìn bà đau khổ như vậy.
Hiểu Tuyết đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên xoay người rời đi, không quấy rầy bọn họ. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ làm thế. Nhiếp Tiểu Thiện, ngươi làm khó ta rồi nha!