Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Chương 47: Đậu hũ đen cũng là đậu hũ
Kim Phượng ngạc nhiên.
“Nàng có tin hay không?” Đoàn Vân Chướng tiến tới gần hơn.
Kim Phượng giương mắt, xem xét tường tận khuôn mặt tuấn dật tươi mát như chạm ngọc của hắn, tựa hồ muốn nhìn càng rõ, càng sâu hơn.
Thật lâu sau, nàng rũ mắt, làm cho đối phương không thấy rõ được tâm tư của mình.
“Ta không tin.”
Đoàn Vân Chướng chưng hửng nhìn đỉnh đầu của nàng. Cho dù không tin, có nhất thiết phải trả lời thẳng thừng như vậy hay không?
Có đôi khi, nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc mộng, sẽ lầm tưởng mình vẫn còn là tiểu đế vương non nớt cần cù khổ học trong thư phòng, còn nàng cũng chỉ là thiếu nữ tham ăn vô tư vô lự kia. Hắn cưỡng chế nắm lấy bàn tay của nàng, chạy về phía không biết mục đích. Hắn cho rằng, cho dù giữa hai người có cách thiên sơn vạn thủy, ít nhất vẫn còn một đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau. Nhưng mà, chẳng lẽ khi đang cùng nhau đi tới, trong lúc hắn không kịp ngoái đầu nhìn lại, đôi bàn tay kia đã sớm buông thoát rồi ư?
Hắn lại chẳng trách người khác, cũng chẳng trách nàng.
Hắn chậm rãi ngã ngồi dưới đất, trong nội tâm vô cùng phức tạp, phức tạp đến khó tả.
Trong lúc đó, Kim Phượng lại dè dặt đánh giá hắn.
Không đụng đến một nữ nhân nào? Hắn cho nàng là con ngốc sao? Vừa rồi còn dắt tay nàng…
Nhưng vì sao vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ tôn quý lại hồn bay phách lạc như vậy?
Thật lâu, Đoàn Vân Chướng sâu kín thở dài, trong phòng giam u ám càng thêm trống trải mà thương cảm.
Kim Phượng không hiểu sao lại ngây ngẩn cả người.
Đoàn Vân Chướng giương mắt: “Tới đây.”
“Hả?”
“Tới đây, chẳng lẽ nàng muốn tiếp tục bị trói sao?”
Kim Phượng không nói gì, đứng dậy. Như câu nói người ở dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu, chỉ trách những năm qua nàng bị Phong Nguyệt nuôi dưỡng thành da quang thịt trơn, chịu không nổi một chút thô bạo, mới bị trói một lát mà trên cổ tay đã mơ hồ đau đớn.
Ai, làm sao lại chiều chuộng thành như vậy.
Vì sao đã được chiều chuộng đến thế, trên mặt vẫn không trắng ra chút xíu nào?
Thật làm cho người ta lãng phí tư duy.
Kim Phượng nghiêng người sang bên, lần lượt đưa hai tay đang bị bắt chéo sau lưng ra trước mặt Đoàn Vân Chướng.
Đôi mắt tối đen của Đoàn Vân Chướng lướt qua mặt của nàng, lại lướt qua thân thể vặn vẹo của nàng, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Kim Phượng lại ôn tập nhiều lần trong đầu câu đạo lý ‘Người ở dưới mái hiên thấp…’, sau đó cực kỳ khó coi, kéo ra một nụ cười nịnh nọt về phía Đoàn Vân Chướng.
Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng rút khí, ánh mắt ẩn chứa một nụ cười.
“Xoay người lại.” Hắn nói.
“Ách?”
“Ta nói, xoay người lại.” Đoàn Vân Chướng thong thả ung dung lặp lại.
Kim Phượng khuất phục, ngoan ngoãn xoay người ngồi đối diện với hắn. Đây được gọi là: thành thạo một nghề có thể an thân. Đường đường là vua của một nước, biết cách tháo dây thừng liền túm thành như vậy, đây là thói đời gì thế này.
Nàng tức giận bất bình: “Phương pháp này của Lăng Tiêu, ngày khác ta cũng sẽ đi học.”
Đoàn Vân Chướng vòng hai tay qua người nàng, đưa bàn tay đến sau lưng nàng cởi trói: “Hắn sẽ không dạy cho nàng đâu.”
“Vì sao?”
“Ta không cho hắn dạy.”
“…”
“Hoàng thượng, đã tháo được dây trói chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy… sao ngài còn chưa buông tay?”
“Trong lao hơi lạnh, vừa vặn bắt nàng sưởi ấm.”
Kim Phượng trợn to đôi đồng tử thêm vài phần, giận tái cả mặt.
“Nếu ta bị phong hàn, người vất vả không phải là nàng sao?” Thấy vẻ tức giận trong mắt nàng càng để lâu càng thịnh, hắn mỉm cười chỉ ra.
Cơn tức của Kim Phượng chuyển thành ai oán. Những năm gần đây, nàng hầm canh gà thật sự đã hầm ngán lắm rồi. Cố gắng nhịn được mấy lần, nhưng nàng cũng không xác định mình có bất cẩn ném một bao thạch tín vào đó hay không.
Nghĩ đến đây, nàng không giãy giụa nữa.
Có điều, hai người ấp ấp ôm ôm mặc dù bất nhã, nhưng đích xác là ấm áp hơn rất nhiều so với một mình núp ở chân tường, chớ đừng nói chi đến việc lồng ngực của Đoàn Vân Chướng còn nóng bỏng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Kim Phượng nheo mắt, chỉ cảm thấy cánh tay sau lưng từ từ buộc chặt. Nàng vô ý thức cảm thấy có chút không ổn, nhưng thân thể lại không khống chế nổi nguồn nhiệt của đối phương kề sát bên người. Một ngày mệt mỏi đánh tới, rốt cuộc chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Đoàn Vân Chướng cúi đầu, nhìn Tiểu Hắc Bàn trong ngực đang thoải mái cọ xát, trong miệng thì thầm câu gì, mí mắt cụp xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhịn không được cười. Câu nói của Tiểu Hắc Bàn chính là: “Đậu hủ đen cũng là đậu hủ a.”
Trên cửa sổ nhỏ kết đầy mạng nhện trong phòng giam, lơ đãng chiếu vào hai mảnh ánh trăng trắng ngà trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đoàn Vân Chướng mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, chỉ cảm thấy hai tay đau nhức vô cùng. Hắn giật giật cánh tay, người trong ngực lại bất mãn hừ hừ hai tiếng, duỗi cánh tay mũm mĩm đặt trên lồng ngực hắn nhéo hai cái, lại đè trở xuống. Ngực ướt nhẹp, hiểu rằng nước miếng của người nào đó đã tràn ra một bức toàn cảnh Côn Lôn.
Con chuột trên đỉnh đầu thở phì phò chạy trốn, gấp rút kiếm ăn.
Đoàn Vân Chướng cười khổ, lại ôm Kim Phượng vào lòng, cho nàng thay đổi một tư thế thoải mái.
Cái tên Sài Thiết Chu này, ngày thường mạnh mẽ vang dội, vì sao lúc này lại thong thả như bò già kéo xe thế không biết. Chẳng lẽ muốn để hai người bọn họ trải qua cả đêm ở trong tù này sao?
Ngắm trộm người trong ngực lần nữa, hắn lại không khỏi bật cười. Nàng cũng thật là người có phúc, bất luận ở trong hoàn cảnh thế nào cũng có thể ngủ quên trời đất. Đoàn Vân Chướng sinh ra đã được ăn sung mặc sướng, làm gì đã phải trải qua kiếp nạn loại này. Nhưng có tiếng ngáy nhẹ nhàng làm bạn, thật cũng không cảm thấy khó xử bao nhiêu.
Nhưng lần này trở về, phải bắt Hắc Bàn ăn ít thịt khô lại. Đoàn Vân Chướng âm thầm suy nghĩ, cánh tay của hắn sắp bị nàng cán gãy rồi.
Toàn thân hắn đau nhức đến mức không tài nào ngủ được, đành phải mở to đôi mắt thanh minh ngóng lên cửa sổ nhỏ trên đầu.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rơm rạ rải dưới nền đất trong nhà lao đột nhiên phát ra những tiếng xột xoạt.
Đoàn Vân Chướng nhạy cảm bắt ngay được âm thanh này. Thân thể hắn chấn động, vội vàng vểnh tai lắng nghe.
Khóa sắt trên cửa lao nhẹ nhàng cạch một tiếng, qua một hồi, lại cạch một tiếng.
Đoàn Vân Chướng lấy thanh chủy thủ (dao găm/ kiếm ngắn) luôn dắt ở bên hông ra nắm trong tay. Trong bóng tối, hắn cảm giác có người đang từ từ đi tới chỗ mình.
Là người do Sài Thiết Chu phái tới cứu nàng? Hay sát thủ của Lưu Hiết phái tới diệt khẩu? Hắn không nắm chắc được.
Người nọ càng lúc càng đến gần, trong bóng tối lờ mờ khó phân rõ thân hình khổng lồ. Y đi đến cách Đoàn Vân Chướng ba bước, đột nhiên hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống.
“Ty chức… Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Y run rẩy sụp xuống.
Đoàn Vân Chướng ngạc nhiên.
Nếu là người do Sài Thiết Chu phái tới, sẽ không mở miệng ra đã gọi hoàng hậu nương nương. Nếu là người của Lưu Hiết, càng không có khả năng vừa xuất hiện đã gọi một tiếng hoàng hậu nương nương.
Nha đầu tốt số Kim Phượng còn đang ngủ say, Đoàn Vân Chướng đành phải hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao nhận biết được thân phận của nương nương?”
Người kia ngập ngừng một phen. Đoàn Vân Chướng ước chừng có thể đoán trúng tâm tư của y, nhân tiện nói: “Ta là tâm phúc của hoàng hậu nương nương, có gì muốn nói cứ việc nói với ta.”
Người kia khấu đầu như bằm tỏi, rốt cuộc thẳng thắn. “Ty chức… chính là chưởng ngục ba năm trước trông coi thiên lao, bởi vì chuyện Lữ Đồng Lương Lữ phạm đang lúc lãnh án lại tự sát mà bị giáng chức quan ba cấp. Hôm nay làm một chức quản ngục nho nhỏ ở đại lao Hình bộ. Đêm qua, xa xa nhìn thấy hình dáng hoàng hậu nương nương, liền đoán đã bắt lầm người. Ty chức không dám tự tiện tiết lộ thân phận của nương nương, cho nên đêm khuya đến đây chờ hoàng hậu nương nương sai khiến.”
Đoàn Vân Chướng bỗng nhiên hiểu ra. Trong vụ án của Lữ Đồng Lương quả thật có một quan chưởng ngục như vậy. Nếu không nhờ có y, Lữ đại thượng thư đã sớm một mạng quy thiên. Y cứu tính mạng của Lữ đại thượng thư, Uy quốc công đại khái cũng không muốn nhìn thấy y , tùy tiện tìm một lý do giáng chức quan của y cũng là chuyện bình thường.
Nhưng một viên quan cai ngục đồng tình với cựu thần như vậy, vì sao lại không căm ghét Kim Phượng? Dù sao Kim Phương cũng là con gái của Uy quốc công mà. Nghĩ đến đây, hắn lại tăng thêm một tia đề phòng.
“Ngươi lại gần một chút, nương nương có chuyện dặn dò.” Hắn nhẹ nhàng đặt Kim Phượng xuống nền đất, hộ ở sau lưng.
Người nọ không hề nghi ngờ có cạm bẫy, ngoan ngoãn tiến lại gần.
Đợi y đi vào tầm kiểm soát, Đoàn Vân Chướng nhảy bật dậy, một tay túm lấy hai tay y bắt chéo ra sau lưng, tay kia nắm chặt chủy thủ, đem lưỡi đao lóe sáng hàn quang kề lên gáy y.
“Nói! Ngươi đến đây có mục đích gì?”
Người kia vô cùng kinh sợ, lại không dám lên tiếng kinh động những người khác ở trong lao, đành phải nhỏ giọng xin tha. “Đại nhân oan uổng! Tiểu nhân cũng không có ý xấu, thật sự chỉ đến vì hoàng hậu nương nương dốc thân trâu ngựa!”
Đoàn Vân Chướng cười lạnh. “Ngươi căm hận Uy quốc công như vậy, lẽ nào lại đối tốt với hoàng hậu nương nương?”
Người kia sững sờ trong chốc lát, cũng đình chỉ giãy giụa. Một hồi lâu, vì sự uy hiếp của cây chủy thủ trên cổ, người nọ rốt cuộc liên miên kể lại. “Hoàng hậu nương nương quả thật đối với chuyện năm đó đã giữ kín như bưng, ngay cả tâm phúc đại nhân cũng giấu diếm. Không dối gạt ngài, tiểu nhân mặc dù có chút căm hận Uy quốc công, nhưng đối với Hoàng hậu nương nương thì xác thực là vạn phần trung thành!”
“Vì sao?”
Người nọ thở dài. “Đại nhân không biết, năm đó Lữ Đồng Lương tự sát, tiểu nhân cứu, Lữ Đồng Lương giả điên rồi sau đó có thể ra tù, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương vì bảo vệ tính mạng trung thần, không tiếc đối kháng với cha mình. Ngài nói xem, tiểu nhân không kính ngưỡng hoàng hậu nương nương, thì còn có thể kính ngưỡng ai đây?”
“…”
“Đại nhân? Đại nhân ngài không thể không tin a! Nếu không, ngài đánh thức hoàng hậu nương nương dậy, hỏi là biết ngay!”
Đoàn Vân Chướng trầm mặc thật lâu.
Lúc trước, chuyện Lữ Đồng Lương phát điên đích xác có chút kỳ quặc. Đoàn Vân Chướng phóng thích ông ra tù, cũng chỉ là biết thời biết thế. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này lại có liên quan đến Kim Phượng.
Xâu chuỗi những dấu vết để lại, Đoàn Vân Chướng cũng không thể không tin.
Chuyện này là chuyện tốt, nhưng trong lòng Đoàn Vân Chướng lại cảm thấy, có chút không thoải mái.
Những người này, lừa gạt hắn khiến hắn thật khổ!
“Chuyện này, còn có ai biết không?”
“Khụ khụ,” Lính ngục bị siết có chút thở không nổi. “Còn có… Đại học sĩ Chu Văn Thiên.”
Chu đại tài tử? Chu Thái Phó? Trong ánh mắt của Đoàn Vân Chướng thoáng hiện lên một tia sáng âm lạnh.
Giỏi cho cái tên đồng tính nhà ngươi!
“Có lẽ còn có Ngư Trường Nhai Ngư đại nhân nữa. Trước khi tiểu nhân bị điều đến Hình bộ đã từng có một thời gian làm việc ở nha môn Kinh Triệu Doãn, Ngư đại nhân cũng vô cùng chiếu cố tiểu nhân.”
Giỏi cho cái tên Cá mọc răng nhà ngươi!
“Chu đại học sĩ cùng Ngư đại nhân đều là người rất tốt!” Lính ngục nhịn không được lại cảm khái một câu. Là ảo giác của y sao, hơi thở quanh thân của nam nhân đang dùng thế lực bắt ép y hình như càng thêm âm lạnh. Y dường như có thể nghe thấy hai hàm răng của hắn nghiến vào nhau kêu ken két.
Giỏi cho Lưu Hắc Bàn ngươi!
Đoàn Vân Chướng từ từ tiêu hóa sự thật này, lại hòa lẫn đan xen các dư vị ghen ghét, vui mừng, phẫn nộ trong lòng một phen. Rốt cuộc chậm rãi thả tên lính ngục ra.
Cánh tay được tự do, viên lính ngục vừa vỗ về xoa bóp vai mình, vừa vuốt cổ tham lam hít thở không khí mới mẻ.
“Ngươi, có thể thả chúng ta ra ngoài sao?” Đoàn Vân Chướng ngấm ngầm hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên! Tiểu nhân dù có liều cái mạng già cũng muốn giải thoát hoàng hậu nương nương ra khỏi nơi này.” Lính ngục gật đầu như bằm tỏi.
“Không cần ngươi phải liều mạng già. Sau bình minh ắt sẽ có người đến giải quyết chuyện này, sẽ không để dính líu đến ngươi.”
Lính ngục như được đại xá, tuy đã chuẩn bị tâm lý xả thân vì nghĩa, nhưng dù sao cũng là tính mạng của mình, có thể không mất đi đương nhiên là rất tốt.
“Có cần… gọi nương nương tỉnh lại hay không…”
“Không cần.” Đoàn Vân Chướng nhìn Kim Phượng đang ngủ say trên mặt đất với ánh mắt sắc lạnh, vớt nàng lên khiêng bừa trên vai. Kim Phượng ở trong mộng kêu đau một tiếng, lại ngủ say.
“Đi trước dẫn đường đi.”
“Nàng có tin hay không?” Đoàn Vân Chướng tiến tới gần hơn.
Kim Phượng giương mắt, xem xét tường tận khuôn mặt tuấn dật tươi mát như chạm ngọc của hắn, tựa hồ muốn nhìn càng rõ, càng sâu hơn.
Thật lâu sau, nàng rũ mắt, làm cho đối phương không thấy rõ được tâm tư của mình.
“Ta không tin.”
Đoàn Vân Chướng chưng hửng nhìn đỉnh đầu của nàng. Cho dù không tin, có nhất thiết phải trả lời thẳng thừng như vậy hay không?
Có đôi khi, nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc mộng, sẽ lầm tưởng mình vẫn còn là tiểu đế vương non nớt cần cù khổ học trong thư phòng, còn nàng cũng chỉ là thiếu nữ tham ăn vô tư vô lự kia. Hắn cưỡng chế nắm lấy bàn tay của nàng, chạy về phía không biết mục đích. Hắn cho rằng, cho dù giữa hai người có cách thiên sơn vạn thủy, ít nhất vẫn còn một đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau. Nhưng mà, chẳng lẽ khi đang cùng nhau đi tới, trong lúc hắn không kịp ngoái đầu nhìn lại, đôi bàn tay kia đã sớm buông thoát rồi ư?
Hắn lại chẳng trách người khác, cũng chẳng trách nàng.
Hắn chậm rãi ngã ngồi dưới đất, trong nội tâm vô cùng phức tạp, phức tạp đến khó tả.
Trong lúc đó, Kim Phượng lại dè dặt đánh giá hắn.
Không đụng đến một nữ nhân nào? Hắn cho nàng là con ngốc sao? Vừa rồi còn dắt tay nàng…
Nhưng vì sao vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ tôn quý lại hồn bay phách lạc như vậy?
Thật lâu, Đoàn Vân Chướng sâu kín thở dài, trong phòng giam u ám càng thêm trống trải mà thương cảm.
Kim Phượng không hiểu sao lại ngây ngẩn cả người.
Đoàn Vân Chướng giương mắt: “Tới đây.”
“Hả?”
“Tới đây, chẳng lẽ nàng muốn tiếp tục bị trói sao?”
Kim Phượng không nói gì, đứng dậy. Như câu nói người ở dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu, chỉ trách những năm qua nàng bị Phong Nguyệt nuôi dưỡng thành da quang thịt trơn, chịu không nổi một chút thô bạo, mới bị trói một lát mà trên cổ tay đã mơ hồ đau đớn.
Ai, làm sao lại chiều chuộng thành như vậy.
Vì sao đã được chiều chuộng đến thế, trên mặt vẫn không trắng ra chút xíu nào?
Thật làm cho người ta lãng phí tư duy.
Kim Phượng nghiêng người sang bên, lần lượt đưa hai tay đang bị bắt chéo sau lưng ra trước mặt Đoàn Vân Chướng.
Đôi mắt tối đen của Đoàn Vân Chướng lướt qua mặt của nàng, lại lướt qua thân thể vặn vẹo của nàng, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Kim Phượng lại ôn tập nhiều lần trong đầu câu đạo lý ‘Người ở dưới mái hiên thấp…’, sau đó cực kỳ khó coi, kéo ra một nụ cười nịnh nọt về phía Đoàn Vân Chướng.
Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng rút khí, ánh mắt ẩn chứa một nụ cười.
“Xoay người lại.” Hắn nói.
“Ách?”
“Ta nói, xoay người lại.” Đoàn Vân Chướng thong thả ung dung lặp lại.
Kim Phượng khuất phục, ngoan ngoãn xoay người ngồi đối diện với hắn. Đây được gọi là: thành thạo một nghề có thể an thân. Đường đường là vua của một nước, biết cách tháo dây thừng liền túm thành như vậy, đây là thói đời gì thế này.
Nàng tức giận bất bình: “Phương pháp này của Lăng Tiêu, ngày khác ta cũng sẽ đi học.”
Đoàn Vân Chướng vòng hai tay qua người nàng, đưa bàn tay đến sau lưng nàng cởi trói: “Hắn sẽ không dạy cho nàng đâu.”
“Vì sao?”
“Ta không cho hắn dạy.”
“…”
“Hoàng thượng, đã tháo được dây trói chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy… sao ngài còn chưa buông tay?”
“Trong lao hơi lạnh, vừa vặn bắt nàng sưởi ấm.”
Kim Phượng trợn to đôi đồng tử thêm vài phần, giận tái cả mặt.
“Nếu ta bị phong hàn, người vất vả không phải là nàng sao?” Thấy vẻ tức giận trong mắt nàng càng để lâu càng thịnh, hắn mỉm cười chỉ ra.
Cơn tức của Kim Phượng chuyển thành ai oán. Những năm gần đây, nàng hầm canh gà thật sự đã hầm ngán lắm rồi. Cố gắng nhịn được mấy lần, nhưng nàng cũng không xác định mình có bất cẩn ném một bao thạch tín vào đó hay không.
Nghĩ đến đây, nàng không giãy giụa nữa.
Có điều, hai người ấp ấp ôm ôm mặc dù bất nhã, nhưng đích xác là ấm áp hơn rất nhiều so với một mình núp ở chân tường, chớ đừng nói chi đến việc lồng ngực của Đoàn Vân Chướng còn nóng bỏng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Kim Phượng nheo mắt, chỉ cảm thấy cánh tay sau lưng từ từ buộc chặt. Nàng vô ý thức cảm thấy có chút không ổn, nhưng thân thể lại không khống chế nổi nguồn nhiệt của đối phương kề sát bên người. Một ngày mệt mỏi đánh tới, rốt cuộc chậm rãi rơi vào mộng đẹp.
Đoàn Vân Chướng cúi đầu, nhìn Tiểu Hắc Bàn trong ngực đang thoải mái cọ xát, trong miệng thì thầm câu gì, mí mắt cụp xuống, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhịn không được cười. Câu nói của Tiểu Hắc Bàn chính là: “Đậu hủ đen cũng là đậu hủ a.”
Trên cửa sổ nhỏ kết đầy mạng nhện trong phòng giam, lơ đãng chiếu vào hai mảnh ánh trăng trắng ngà trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đoàn Vân Chướng mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến nửa đêm, chỉ cảm thấy hai tay đau nhức vô cùng. Hắn giật giật cánh tay, người trong ngực lại bất mãn hừ hừ hai tiếng, duỗi cánh tay mũm mĩm đặt trên lồng ngực hắn nhéo hai cái, lại đè trở xuống. Ngực ướt nhẹp, hiểu rằng nước miếng của người nào đó đã tràn ra một bức toàn cảnh Côn Lôn.
Con chuột trên đỉnh đầu thở phì phò chạy trốn, gấp rút kiếm ăn.
Đoàn Vân Chướng cười khổ, lại ôm Kim Phượng vào lòng, cho nàng thay đổi một tư thế thoải mái.
Cái tên Sài Thiết Chu này, ngày thường mạnh mẽ vang dội, vì sao lúc này lại thong thả như bò già kéo xe thế không biết. Chẳng lẽ muốn để hai người bọn họ trải qua cả đêm ở trong tù này sao?
Ngắm trộm người trong ngực lần nữa, hắn lại không khỏi bật cười. Nàng cũng thật là người có phúc, bất luận ở trong hoàn cảnh thế nào cũng có thể ngủ quên trời đất. Đoàn Vân Chướng sinh ra đã được ăn sung mặc sướng, làm gì đã phải trải qua kiếp nạn loại này. Nhưng có tiếng ngáy nhẹ nhàng làm bạn, thật cũng không cảm thấy khó xử bao nhiêu.
Nhưng lần này trở về, phải bắt Hắc Bàn ăn ít thịt khô lại. Đoàn Vân Chướng âm thầm suy nghĩ, cánh tay của hắn sắp bị nàng cán gãy rồi.
Toàn thân hắn đau nhức đến mức không tài nào ngủ được, đành phải mở to đôi mắt thanh minh ngóng lên cửa sổ nhỏ trên đầu.
Chẳng biết đã qua bao lâu, rơm rạ rải dưới nền đất trong nhà lao đột nhiên phát ra những tiếng xột xoạt.
Đoàn Vân Chướng nhạy cảm bắt ngay được âm thanh này. Thân thể hắn chấn động, vội vàng vểnh tai lắng nghe.
Khóa sắt trên cửa lao nhẹ nhàng cạch một tiếng, qua một hồi, lại cạch một tiếng.
Đoàn Vân Chướng lấy thanh chủy thủ (dao găm/ kiếm ngắn) luôn dắt ở bên hông ra nắm trong tay. Trong bóng tối, hắn cảm giác có người đang từ từ đi tới chỗ mình.
Là người do Sài Thiết Chu phái tới cứu nàng? Hay sát thủ của Lưu Hiết phái tới diệt khẩu? Hắn không nắm chắc được.
Người nọ càng lúc càng đến gần, trong bóng tối lờ mờ khó phân rõ thân hình khổng lồ. Y đi đến cách Đoàn Vân Chướng ba bước, đột nhiên hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống.
“Ty chức… Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Y run rẩy sụp xuống.
Đoàn Vân Chướng ngạc nhiên.
Nếu là người do Sài Thiết Chu phái tới, sẽ không mở miệng ra đã gọi hoàng hậu nương nương. Nếu là người của Lưu Hiết, càng không có khả năng vừa xuất hiện đã gọi một tiếng hoàng hậu nương nương.
Nha đầu tốt số Kim Phượng còn đang ngủ say, Đoàn Vân Chướng đành phải hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao nhận biết được thân phận của nương nương?”
Người kia ngập ngừng một phen. Đoàn Vân Chướng ước chừng có thể đoán trúng tâm tư của y, nhân tiện nói: “Ta là tâm phúc của hoàng hậu nương nương, có gì muốn nói cứ việc nói với ta.”
Người kia khấu đầu như bằm tỏi, rốt cuộc thẳng thắn. “Ty chức… chính là chưởng ngục ba năm trước trông coi thiên lao, bởi vì chuyện Lữ Đồng Lương Lữ phạm đang lúc lãnh án lại tự sát mà bị giáng chức quan ba cấp. Hôm nay làm một chức quản ngục nho nhỏ ở đại lao Hình bộ. Đêm qua, xa xa nhìn thấy hình dáng hoàng hậu nương nương, liền đoán đã bắt lầm người. Ty chức không dám tự tiện tiết lộ thân phận của nương nương, cho nên đêm khuya đến đây chờ hoàng hậu nương nương sai khiến.”
Đoàn Vân Chướng bỗng nhiên hiểu ra. Trong vụ án của Lữ Đồng Lương quả thật có một quan chưởng ngục như vậy. Nếu không nhờ có y, Lữ đại thượng thư đã sớm một mạng quy thiên. Y cứu tính mạng của Lữ đại thượng thư, Uy quốc công đại khái cũng không muốn nhìn thấy y , tùy tiện tìm một lý do giáng chức quan của y cũng là chuyện bình thường.
Nhưng một viên quan cai ngục đồng tình với cựu thần như vậy, vì sao lại không căm ghét Kim Phượng? Dù sao Kim Phương cũng là con gái của Uy quốc công mà. Nghĩ đến đây, hắn lại tăng thêm một tia đề phòng.
“Ngươi lại gần một chút, nương nương có chuyện dặn dò.” Hắn nhẹ nhàng đặt Kim Phượng xuống nền đất, hộ ở sau lưng.
Người nọ không hề nghi ngờ có cạm bẫy, ngoan ngoãn tiến lại gần.
Đợi y đi vào tầm kiểm soát, Đoàn Vân Chướng nhảy bật dậy, một tay túm lấy hai tay y bắt chéo ra sau lưng, tay kia nắm chặt chủy thủ, đem lưỡi đao lóe sáng hàn quang kề lên gáy y.
“Nói! Ngươi đến đây có mục đích gì?”
Người kia vô cùng kinh sợ, lại không dám lên tiếng kinh động những người khác ở trong lao, đành phải nhỏ giọng xin tha. “Đại nhân oan uổng! Tiểu nhân cũng không có ý xấu, thật sự chỉ đến vì hoàng hậu nương nương dốc thân trâu ngựa!”
Đoàn Vân Chướng cười lạnh. “Ngươi căm hận Uy quốc công như vậy, lẽ nào lại đối tốt với hoàng hậu nương nương?”
Người kia sững sờ trong chốc lát, cũng đình chỉ giãy giụa. Một hồi lâu, vì sự uy hiếp của cây chủy thủ trên cổ, người nọ rốt cuộc liên miên kể lại. “Hoàng hậu nương nương quả thật đối với chuyện năm đó đã giữ kín như bưng, ngay cả tâm phúc đại nhân cũng giấu diếm. Không dối gạt ngài, tiểu nhân mặc dù có chút căm hận Uy quốc công, nhưng đối với Hoàng hậu nương nương thì xác thực là vạn phần trung thành!”
“Vì sao?”
Người nọ thở dài. “Đại nhân không biết, năm đó Lữ Đồng Lương tự sát, tiểu nhân cứu, Lữ Đồng Lương giả điên rồi sau đó có thể ra tù, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương vì bảo vệ tính mạng trung thần, không tiếc đối kháng với cha mình. Ngài nói xem, tiểu nhân không kính ngưỡng hoàng hậu nương nương, thì còn có thể kính ngưỡng ai đây?”
“…”
“Đại nhân? Đại nhân ngài không thể không tin a! Nếu không, ngài đánh thức hoàng hậu nương nương dậy, hỏi là biết ngay!”
Đoàn Vân Chướng trầm mặc thật lâu.
Lúc trước, chuyện Lữ Đồng Lương phát điên đích xác có chút kỳ quặc. Đoàn Vân Chướng phóng thích ông ra tù, cũng chỉ là biết thời biết thế. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này lại có liên quan đến Kim Phượng.
Xâu chuỗi những dấu vết để lại, Đoàn Vân Chướng cũng không thể không tin.
Chuyện này là chuyện tốt, nhưng trong lòng Đoàn Vân Chướng lại cảm thấy, có chút không thoải mái.
Những người này, lừa gạt hắn khiến hắn thật khổ!
“Chuyện này, còn có ai biết không?”
“Khụ khụ,” Lính ngục bị siết có chút thở không nổi. “Còn có… Đại học sĩ Chu Văn Thiên.”
Chu đại tài tử? Chu Thái Phó? Trong ánh mắt của Đoàn Vân Chướng thoáng hiện lên một tia sáng âm lạnh.
Giỏi cho cái tên đồng tính nhà ngươi!
“Có lẽ còn có Ngư Trường Nhai Ngư đại nhân nữa. Trước khi tiểu nhân bị điều đến Hình bộ đã từng có một thời gian làm việc ở nha môn Kinh Triệu Doãn, Ngư đại nhân cũng vô cùng chiếu cố tiểu nhân.”
Giỏi cho cái tên Cá mọc răng nhà ngươi!
“Chu đại học sĩ cùng Ngư đại nhân đều là người rất tốt!” Lính ngục nhịn không được lại cảm khái một câu. Là ảo giác của y sao, hơi thở quanh thân của nam nhân đang dùng thế lực bắt ép y hình như càng thêm âm lạnh. Y dường như có thể nghe thấy hai hàm răng của hắn nghiến vào nhau kêu ken két.
Giỏi cho Lưu Hắc Bàn ngươi!
Đoàn Vân Chướng từ từ tiêu hóa sự thật này, lại hòa lẫn đan xen các dư vị ghen ghét, vui mừng, phẫn nộ trong lòng một phen. Rốt cuộc chậm rãi thả tên lính ngục ra.
Cánh tay được tự do, viên lính ngục vừa vỗ về xoa bóp vai mình, vừa vuốt cổ tham lam hít thở không khí mới mẻ.
“Ngươi, có thể thả chúng ta ra ngoài sao?” Đoàn Vân Chướng ngấm ngầm hỏi.
“Đương nhiên, đương nhiên! Tiểu nhân dù có liều cái mạng già cũng muốn giải thoát hoàng hậu nương nương ra khỏi nơi này.” Lính ngục gật đầu như bằm tỏi.
“Không cần ngươi phải liều mạng già. Sau bình minh ắt sẽ có người đến giải quyết chuyện này, sẽ không để dính líu đến ngươi.”
Lính ngục như được đại xá, tuy đã chuẩn bị tâm lý xả thân vì nghĩa, nhưng dù sao cũng là tính mạng của mình, có thể không mất đi đương nhiên là rất tốt.
“Có cần… gọi nương nương tỉnh lại hay không…”
“Không cần.” Đoàn Vân Chướng nhìn Kim Phượng đang ngủ say trên mặt đất với ánh mắt sắc lạnh, vớt nàng lên khiêng bừa trên vai. Kim Phượng ở trong mộng kêu đau một tiếng, lại ngủ say.
“Đi trước dẫn đường đi.”
Tác giả :
Giáo Ưởng