Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn
Chương 2: Chuyện xấu trong nhà uy quốc công
Trong nhà Lưu Hiết có bảy bà vợ, ba con trai, một cháu gái họ xa Lưu Bạch Ngọc, duy chỉ không có con gái.
Đơn giản là vì bao năm qua, Lưu Hiết vẫn luôn không nhớ mình có một đứa con gái. Mà các phòng khác tự nhiên cũng nương theo ý tứ của Lưu Hiết, cố tình quên đi sự tồn tại của đứa con gái này.
Việc này, phải nhắc tới chuyện của mười hai năm về trước.
Chuyện là mười hai năm trước, có một hôm Lưu Hiết hạ triều về nhà, trên đường gặp mưa to. Mưa xối vào kiệu, Lưu Hiết ngồi trong kiệu cũng bị ướt hơn nửa người. Lưu Hiết vừa vào cửa, đang cởi áo choàng thì thấy vị tú nương mới được tuyển vào phủ đang ngồi dưới hiên thêu hoa. Không biết dáng vẻ cúi đầu thêu hoa của tú nương kia đã chạm tới dây thần kinh nào của Lưu Hiết, Lưu Hiết đột nhiên nảy mầm rung động. (Tú nương: thợ thêu)
Vì vậy, liền đưa người ta vào động phòng.
Động suốt cả đêm, Lưu Hiết vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Lưu Hiết suýt nữa đã móc hai mắt mình xuống.
Thì ra, tú nương kia có gương mặt đen thui, vóc dáng cũng vô cùng đẫy đà, đôi mắt lại còn bé ti hí, miệng cứ cười rộ lên như con ngốc làm Lưu Hiết đau đến không muốn sống. Lưu Hiết cố gắng nhớ lại, hôm qua vì sao mình lại rung động trước một thứ như vậy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Chắc do trời mưa ám, nhìn lầm khỉ cái thành thuyền quyên.
Vì vậy Lưu Hiết tự nhận mình xúi quẩy, chôn vùi chuyện này vào sâu dưới lòng ký ức, cũng không ai dám nhắc lại trước mặt ông. Chuyện này giống như sự kiện vô cùng nhục nhã thứ hai trong đời ông, chỉ xếp sau chuyện thời thiếu niên đi trộm quần lót hoa của tân nương tử nhà hàng xóm bị bắt mà thôi.
Sau đó, tú nương đen mập kia cũng rất hiểu chuyện, không muốn danh phận cũng chẳng cần tài sản. Nàng chỉ cầm năm mười lượng bạc Lưu đại phu nhân đưa cho, lập tức rời phủ. Từ đó, nàng cũng không còn xuất hiện trước mặt Lưu Hiết nữa.
Chuyện đó xảy ra trước khi Tứ phu nhân vào Lưu phủ, Ngũ Lục Thất phu nhân phía sau cũng chưa từng nghe nói đến.
Một ngày cực kỳ lâu sau đó, khi Lưu Hiết qua đêm ở phòng đại phu nhân, đại phu nhân nhàn nhạt nói tú nương kia đã sinh nữ nhi. Lưu Hiết cũng chỉ “Ừm” một tiếng, chẳng quan tâm lắm.
Không thể tưởng được hôm nay nữ nhi này lại có tác dụng to lớn như vậy.
Lưu Hiết tự định giá, con gái dù sao cũng là ruột thịt, đáng tin cậy hơn nhiều.
Huống chi mẹ nó là người hạ đẳng không có tâm cơ, con gái e rằng cũng giống như vậy. Dù có làm đến hoàng hậu, sau này muốn xoay tròn bóp nghiến, tự nhiên cũng theo ý ông. Để con gái ruột trở thành hoàng hậu, so với đứa cháu gái Lưu Bạch Ngọc cách xa vạn dặm kia thích hợp gấp trăm lần.
Càng tự định giá, Lưu Hiết càng cảm thấy chuyện này ổn thỏa quá mức. Vì vậy hồi phủ, đem chuyện nói rõ chi tiết cùng đại phu nhân.
Đại phu nhân đang chọn vải may quần áo cho mùa đông, nghe chuyện này, xoay mặt cười nhạt một tiếng. “Hai mẹ con họ sống ở cuối hẻm Hoàng gia thành Tây. Nếu lão gia muốn, ngày mai liền có thể đi gặp một lần. Còn những chuyện khác, cứ giao cho thiếp là được.”
Lưu Hiết tán thành, gật gật đầu. Đại phu nhân này, luôn luôn làm cho ông vô cùng yên tâm.
Lưu Hiết không muốn chuyện tìm nữ nhi bị lộ ra ngoài. Vì vậy ngày hôm sau, ông mặc một bộ y phục vải bào màu xám tro, dẫn theo tùy tùng thân cận Trương Thiên đi đến thành Tây.
Đến hẻm Hoàng gia, gõ cửa vài nhà mới tìm được chỗ ở của mẹ con tú nương. Mấy người phụ nữ xung quanh nghe nói bọn họ muốn tìm hai mẹ con này, đều dùng khăn che miệng, cười khanh khách.
Đứng trước một cánh cửa gỗ bám đầy rêu xanh, Lưu Hiết hít sâu một hơi rồi ra hiệu cho Trương Thiên gõ cửa. Với một người đàn ông như Lưu Hiết mà nói, muốn đối mặt với chuyện hoang đường mình đã làm trong quá khứ, cần có rất nhiều dũng khí.
Trong nhà truyền ra thanh âm trong trẻo. “Cửa không khóa, vào đi.”
Lưu Hiết chần chừ một chút, đẩy cửa bước vào.
Vào cửa là khoảng sân nhỏ, trên đầu là giàn nho tươi tốt, xanh um tươi mát động lòng người. Bên tường đặt một ít bồn hoa đang nở rộ, trông rất đẹp mắt. Trên mặt đất bằng phẳng có một con đường lát đá xanh. Ở cuối con đường đá xanh có một người phụ nữ mặc áo hoa, đang phơi xiêm y.
Lưu Hiết nhất thời có chút mê loạn, giống như giấc mộng quy ẩn điền viên lúc ông còn thiếu niên đọc sách nằm mơ thấy, đã trở thành sự thật.
Nữ nhân sắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, mấy lọn tóc bên tai có chút tán loạn, xõa xuống vài túm. Nàng ta quay người lại, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nhếch môi cười. “Vị khách nhân này, ngài muốn tìm ai?”
Nữ nhân đen sẫm, mập mạp, nhưng toàn thân lại toát nên nhiệt tình sảng khoái.
Lưu Hiết đột nhiên cảm giác được chính mình lại có chút ít xung động.
Ông khụ một tiếng nói. “Ngươi biết ta là ai không?”
Nữ nhân đi tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới. “Không biết.”
Lưu Hiết có chút chật vật.
Trương Thiên nói: “Đây là Uy Quốc công đương triều, Lưu đại nhân!”
Nữ nhân ngây ngẩn cả người, tay áo dừng ở trên trán, ngón tay nhỏ nước.
“Ngươi….”
“Vĩnh Phúc, ta tên Vĩnh Phúc.” Nữ nhân khép hờ mắt, giọng nói vẫn rất có lực.
“Vĩnh Phúc.” Lưu Hiết hắng giọng một cái. “Ta muốn gặp nữ nhi.”
Vĩnh Phúc nhe hàm răng trắng tinh. “Ta còn tưởng chuyện gì. Hắc Bàn đi học, cũng sắp về rồi. Hay là hai vị ngồi đợi đi, ta vào pha trà.” Nàng xoay người trở về phòng, ầm một cái đóng cửa, ném hai người ở lại ngoài sân, đưa mặt nhìn nhau.
Lưu Hiết gần như đã nghĩ nữ nhân kia sẽ một mình trốn vào phòng khóc, nhưng chỉ trong nháy mắt, nữ nhân kia lại cười hơ hớ đi ra, một tay ôm ấm trà bóp hai cái chén, một tay khiêng hai băng ghế trên vai giống như làm xiếc ảo thuật.
“Lại đây, ngồi đi” Nàng đặt hai băng ghế dưới giàn nho, kêu gọi hai nam nhân.
Cả đời Lưu Hiết chưa từng ngồi băng ghế. Vì vậy ông xoay người đi đến bên tường, ra vẻ ngắm nghía mấy chậu hoa.
Vĩnh Phúc cũng không cảm thấy mình bị mạo phạm. Nàng vẫy vẫy tay, xoay người lại tiếp tục phơi quần áo, coi như hai người kia không hề tồn tại.
Đợi chừng một phút đồng hồ, Lưu Hắc Bàn trở về.
Hắc Bàn vừa vào cửa đã nghe thấy mẫu thân cao hứng bừng bừng gọi mình. “Hắc Bàn, lại đây. Đây là cha của con.” Giọng điệu như muốn nói, Hắc Bàn, hôm nay ta lãi được rất nhiều bạc.
Hắc Bàn sững sờ. Nàng nhìn nam tử đeo đao đang ngồi giữa sân, da trắng không râu, vẻ mặt lạnh lùng.
Cha ư, có trẻ quá không nhỉ?
Hắc Bàn đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ tháo túi sách trên vai xuống, tiếp nhận ly trà Vĩnh Phúc đưa tới, uống một ngụm, lại lặng yên đi đến trước mặt nam tử kia, gọi một tiếng: “Cha.”
Vẻ mặt “Cha” trong nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Lưu Hiết đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy chuyến này đến đây, vô cùng hối hận. Bây giờ ông không muốn tới trước mặt Hắc Bàn nói cho nó biết, ta mới là cha ngươi.
Rốt cuộc, Trương Thiên đứng lên, hành lễ với Hắc Bàn. “Tiểu thư, tại hạ Trương Thiên, là hộ vệ nhất đẳng trong phủ của Uy Quốc công. Người đứng bên đó chính là Uy Quốc công đại nhân, cũng là cha ruột của cô.”
Hắc Bàn nhướn mắt nhìn Vĩnh Phúc. “Mẹ, chú này nói đúng không?”
Vĩnh Phúc gật đầu.
Vì vậy, Hắc Bàn xoay người đi đến bên cạnh Lưu Hiết.
“Cha.”
Lúc này, trong tiếng gọi có thêm một tia không xác định.
Lưu Hiết tinh tế đánh giá nữ nhi một phen. Đứa con gái này, so với mẹ nó trông có vẻ thanh tú hơn một chút, nhưng vẫn vừa đen vừa mập.
“Con đến học đường, học được những sách gì?”
“Mới vừa đọc được nửa bộ Luận Ngữ.”
“Rất tốt, nửa bộ Luận Ngữ, có thể trị thiên hạ.” Lưu Hiết khẽ vuốt mấy cọng râu xinh đẹp của mình.
“Ta hỏi con mấy vấn đề.”
“Được, cha hỏi đi.”
“Con nói xem, nữ giới, là gì?”
Hắc Bàn không trả lời ngay. Nàng vẫn đang tường tận xem xét phụ thân mới biết này. Dáng vẻ ông cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa trên người còn toát ra một loại khí độ cùng sự tự tin nàng chưa thấy bao giờ. Phụ thân của nàng, chỉ trầm giọng nói một câu đã có thể làm cho ngàn vạn người lòng bàn chân phát run.
Nàng nhớ tới bức họa Hán Cao Tổ Lưu Bang trong thư phòng của lão sư, thật sự giống hệt phụ thân nàng.
“Ban Chiêu trong ‘Nữ giới’ đã nói, nữ giới, thứ nhất khiêm nhường, thứ hai phu phụ, thứ ba kính thận, thứ tư phụ hành, thứ năm chuyên tâm, thứ sáu khuất tòng, thứ bảy thúc muội.”
“Ban Chiêu nói là Ban Chiêu nói, còn con, con thấy thế nào?”
“Con nghĩ, nữ giới chính là một chữ ‘tòng’, lại thêm một chữ ‘thận’. Tòng nên tòng nhân, thận là thận hành.”
Ánh mắt Lưu Hiết sáng lên, cảm thấy từ trong con ngươi trầm tĩnh của Hắc Bàn nhìn ra được vài phần phong thái của chính mình năm đó.
“Vậy con cảm thấy, Hoàng hậu là gì?”
Hắc Bàn hơi suy nghĩ một chút. “Hoàng hậu, cũng không khác nữ giới bình thường, chẳng qua là tòng nên tòng nhân, hứa thề chết nghe theo; Thận là thận hành, làm cực kỳ thận trọng.”
Lưu Hiết vuốt râu cười to: “Tốt, tốt, không hổ là con gái của Lưu Hiết ta!”
Vĩnh Phúc thấy Lưu Hiết cười, cũng ha ha cười rộ lên.
“Hắc Bàn…. Con không có tên sao?” Lưu Hiết hỏi.
Hắc Bàn gật gật đầu: “Nương vẫn gọi con là Hắc Bàn.”
“….Được, Hắc Bàn, từ hôm nay trở đi, con có tên rồi, con tên là Lưu Kim Phượng.”
“…” Hắc Bàn khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cha, cái tên này không hay bằng Hắc Bàn.”
Lưu Hiết cắn răng. “Ta là cha ngươi.”
Hắc Bàn nhìn trộm qua mẹ nàng, mẹ nàng vẫn đang ngây ngô cười.
Vì vậy Hắc Bàn tâm không cam tình không nguyện, nói. “Kim Phượng biết rồi, cha.”
“Kim Phượng, con có biết vì sao cha đặt cho con cái tên như vậy không?”
“Cha, ngài không thích con.”
“…”
Lưu Hiết khụ một tiếng. “Kim Phượng, ta đặt cho con cái tên này, là vì con sắp trở thành con chim phượng hoàng vàng của Lưu gia ta, bay vào hoàng cung vạn trượng, trở thành người đứng đầu hậu cung, nhất quốc chi mẫu.”
Lưu Hiết nói xong lời này, liền dừng lại một chút, yên lặng chờ hai mẹ con họ phát ra tiếng la hét sợ hãi, nhưng đợi mãi cũng chẳng có gì.
Một hồi lâu, Hắc Bàn, không, Kim Phượng nhỏ giọng nói: “Mẹ, hình như trời sắp mưa, mau thu quần áo vào nhà đi.”
Vĩnh Phúc phụ họa. “Ta cũng cảm thấy sắc trời không được tốt. Nhanh lên, Hắc Bàn, con cũng tới giúp một tay đi.”
Hai mẹ con họ vừa nói chuyện vừa ôm cọc treo đồ chạy trốn vào nhà.
Lưu Hiết trợn mắt há hốc mồm.
Qua hồi lâu, ông mới nói với Trương Thiên. “Ngươi xem, có phải ta đã quyết định sai rồi không?”
Trương Thiên cung kính nói: “Quyết định của công gia, vĩnh viễn là chính xác.”
Ban đêm, Kim Phượng và Vĩnh Phúc nằm trên cùng một cái giường. Vĩnh Phúc có phần lưu luyến vuốt ve gương mặt Kim Phượng.
“Hắc Bàn, ngày mai con phải đi rồi.”
“Mẹ, con sẽ còn trở lại.”
“Ai, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại con một lần.”
“Mẹ, con không ở nhà, mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Ừ.”
“Thái Gia Cát nhà đối diện là người tốt, có cơ hội gả thì cứ gả đi.”
“Ta muốn gả, nhưng hắn hình như không muốn kết hôn.”
“Vậy chờ con làm hoàng hậu, phái binh ép hắn bái đường với mẹ.”
“Được, con gái ngoan.”
“Đúng rồi, Hắc Bàn, ta hỏi con, hôm nay con nói với cha cái gì ‘tòng’, cái gì ‘thận’, là có ý gì?”
“Mẹ, đó đều là mấy lời học giả bịa đặt ra để lừa phụ nữ thôi, mẹ đừng quan tâm đến làm gì.”
Đơn giản là vì bao năm qua, Lưu Hiết vẫn luôn không nhớ mình có một đứa con gái. Mà các phòng khác tự nhiên cũng nương theo ý tứ của Lưu Hiết, cố tình quên đi sự tồn tại của đứa con gái này.
Việc này, phải nhắc tới chuyện của mười hai năm về trước.
Chuyện là mười hai năm trước, có một hôm Lưu Hiết hạ triều về nhà, trên đường gặp mưa to. Mưa xối vào kiệu, Lưu Hiết ngồi trong kiệu cũng bị ướt hơn nửa người. Lưu Hiết vừa vào cửa, đang cởi áo choàng thì thấy vị tú nương mới được tuyển vào phủ đang ngồi dưới hiên thêu hoa. Không biết dáng vẻ cúi đầu thêu hoa của tú nương kia đã chạm tới dây thần kinh nào của Lưu Hiết, Lưu Hiết đột nhiên nảy mầm rung động. (Tú nương: thợ thêu)
Vì vậy, liền đưa người ta vào động phòng.
Động suốt cả đêm, Lưu Hiết vẫn chưa thỏa mãn.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Lưu Hiết suýt nữa đã móc hai mắt mình xuống.
Thì ra, tú nương kia có gương mặt đen thui, vóc dáng cũng vô cùng đẫy đà, đôi mắt lại còn bé ti hí, miệng cứ cười rộ lên như con ngốc làm Lưu Hiết đau đến không muốn sống. Lưu Hiết cố gắng nhớ lại, hôm qua vì sao mình lại rung động trước một thứ như vậy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Chắc do trời mưa ám, nhìn lầm khỉ cái thành thuyền quyên.
Vì vậy Lưu Hiết tự nhận mình xúi quẩy, chôn vùi chuyện này vào sâu dưới lòng ký ức, cũng không ai dám nhắc lại trước mặt ông. Chuyện này giống như sự kiện vô cùng nhục nhã thứ hai trong đời ông, chỉ xếp sau chuyện thời thiếu niên đi trộm quần lót hoa của tân nương tử nhà hàng xóm bị bắt mà thôi.
Sau đó, tú nương đen mập kia cũng rất hiểu chuyện, không muốn danh phận cũng chẳng cần tài sản. Nàng chỉ cầm năm mười lượng bạc Lưu đại phu nhân đưa cho, lập tức rời phủ. Từ đó, nàng cũng không còn xuất hiện trước mặt Lưu Hiết nữa.
Chuyện đó xảy ra trước khi Tứ phu nhân vào Lưu phủ, Ngũ Lục Thất phu nhân phía sau cũng chưa từng nghe nói đến.
Một ngày cực kỳ lâu sau đó, khi Lưu Hiết qua đêm ở phòng đại phu nhân, đại phu nhân nhàn nhạt nói tú nương kia đã sinh nữ nhi. Lưu Hiết cũng chỉ “Ừm” một tiếng, chẳng quan tâm lắm.
Không thể tưởng được hôm nay nữ nhi này lại có tác dụng to lớn như vậy.
Lưu Hiết tự định giá, con gái dù sao cũng là ruột thịt, đáng tin cậy hơn nhiều.
Huống chi mẹ nó là người hạ đẳng không có tâm cơ, con gái e rằng cũng giống như vậy. Dù có làm đến hoàng hậu, sau này muốn xoay tròn bóp nghiến, tự nhiên cũng theo ý ông. Để con gái ruột trở thành hoàng hậu, so với đứa cháu gái Lưu Bạch Ngọc cách xa vạn dặm kia thích hợp gấp trăm lần.
Càng tự định giá, Lưu Hiết càng cảm thấy chuyện này ổn thỏa quá mức. Vì vậy hồi phủ, đem chuyện nói rõ chi tiết cùng đại phu nhân.
Đại phu nhân đang chọn vải may quần áo cho mùa đông, nghe chuyện này, xoay mặt cười nhạt một tiếng. “Hai mẹ con họ sống ở cuối hẻm Hoàng gia thành Tây. Nếu lão gia muốn, ngày mai liền có thể đi gặp một lần. Còn những chuyện khác, cứ giao cho thiếp là được.”
Lưu Hiết tán thành, gật gật đầu. Đại phu nhân này, luôn luôn làm cho ông vô cùng yên tâm.
Lưu Hiết không muốn chuyện tìm nữ nhi bị lộ ra ngoài. Vì vậy ngày hôm sau, ông mặc một bộ y phục vải bào màu xám tro, dẫn theo tùy tùng thân cận Trương Thiên đi đến thành Tây.
Đến hẻm Hoàng gia, gõ cửa vài nhà mới tìm được chỗ ở của mẹ con tú nương. Mấy người phụ nữ xung quanh nghe nói bọn họ muốn tìm hai mẹ con này, đều dùng khăn che miệng, cười khanh khách.
Đứng trước một cánh cửa gỗ bám đầy rêu xanh, Lưu Hiết hít sâu một hơi rồi ra hiệu cho Trương Thiên gõ cửa. Với một người đàn ông như Lưu Hiết mà nói, muốn đối mặt với chuyện hoang đường mình đã làm trong quá khứ, cần có rất nhiều dũng khí.
Trong nhà truyền ra thanh âm trong trẻo. “Cửa không khóa, vào đi.”
Lưu Hiết chần chừ một chút, đẩy cửa bước vào.
Vào cửa là khoảng sân nhỏ, trên đầu là giàn nho tươi tốt, xanh um tươi mát động lòng người. Bên tường đặt một ít bồn hoa đang nở rộ, trông rất đẹp mắt. Trên mặt đất bằng phẳng có một con đường lát đá xanh. Ở cuối con đường đá xanh có một người phụ nữ mặc áo hoa, đang phơi xiêm y.
Lưu Hiết nhất thời có chút mê loạn, giống như giấc mộng quy ẩn điền viên lúc ông còn thiếu niên đọc sách nằm mơ thấy, đã trở thành sự thật.
Nữ nhân sắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, mấy lọn tóc bên tai có chút tán loạn, xõa xuống vài túm. Nàng ta quay người lại, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nhếch môi cười. “Vị khách nhân này, ngài muốn tìm ai?”
Nữ nhân đen sẫm, mập mạp, nhưng toàn thân lại toát nên nhiệt tình sảng khoái.
Lưu Hiết đột nhiên cảm giác được chính mình lại có chút ít xung động.
Ông khụ một tiếng nói. “Ngươi biết ta là ai không?”
Nữ nhân đi tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới. “Không biết.”
Lưu Hiết có chút chật vật.
Trương Thiên nói: “Đây là Uy Quốc công đương triều, Lưu đại nhân!”
Nữ nhân ngây ngẩn cả người, tay áo dừng ở trên trán, ngón tay nhỏ nước.
“Ngươi….”
“Vĩnh Phúc, ta tên Vĩnh Phúc.” Nữ nhân khép hờ mắt, giọng nói vẫn rất có lực.
“Vĩnh Phúc.” Lưu Hiết hắng giọng một cái. “Ta muốn gặp nữ nhi.”
Vĩnh Phúc nhe hàm răng trắng tinh. “Ta còn tưởng chuyện gì. Hắc Bàn đi học, cũng sắp về rồi. Hay là hai vị ngồi đợi đi, ta vào pha trà.” Nàng xoay người trở về phòng, ầm một cái đóng cửa, ném hai người ở lại ngoài sân, đưa mặt nhìn nhau.
Lưu Hiết gần như đã nghĩ nữ nhân kia sẽ một mình trốn vào phòng khóc, nhưng chỉ trong nháy mắt, nữ nhân kia lại cười hơ hớ đi ra, một tay ôm ấm trà bóp hai cái chén, một tay khiêng hai băng ghế trên vai giống như làm xiếc ảo thuật.
“Lại đây, ngồi đi” Nàng đặt hai băng ghế dưới giàn nho, kêu gọi hai nam nhân.
Cả đời Lưu Hiết chưa từng ngồi băng ghế. Vì vậy ông xoay người đi đến bên tường, ra vẻ ngắm nghía mấy chậu hoa.
Vĩnh Phúc cũng không cảm thấy mình bị mạo phạm. Nàng vẫy vẫy tay, xoay người lại tiếp tục phơi quần áo, coi như hai người kia không hề tồn tại.
Đợi chừng một phút đồng hồ, Lưu Hắc Bàn trở về.
Hắc Bàn vừa vào cửa đã nghe thấy mẫu thân cao hứng bừng bừng gọi mình. “Hắc Bàn, lại đây. Đây là cha của con.” Giọng điệu như muốn nói, Hắc Bàn, hôm nay ta lãi được rất nhiều bạc.
Hắc Bàn sững sờ. Nàng nhìn nam tử đeo đao đang ngồi giữa sân, da trắng không râu, vẻ mặt lạnh lùng.
Cha ư, có trẻ quá không nhỉ?
Hắc Bàn đứng ở cửa một lúc rồi lặng lẽ tháo túi sách trên vai xuống, tiếp nhận ly trà Vĩnh Phúc đưa tới, uống một ngụm, lại lặng yên đi đến trước mặt nam tử kia, gọi một tiếng: “Cha.”
Vẻ mặt “Cha” trong nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Lưu Hiết đứng dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy chuyến này đến đây, vô cùng hối hận. Bây giờ ông không muốn tới trước mặt Hắc Bàn nói cho nó biết, ta mới là cha ngươi.
Rốt cuộc, Trương Thiên đứng lên, hành lễ với Hắc Bàn. “Tiểu thư, tại hạ Trương Thiên, là hộ vệ nhất đẳng trong phủ của Uy Quốc công. Người đứng bên đó chính là Uy Quốc công đại nhân, cũng là cha ruột của cô.”
Hắc Bàn nhướn mắt nhìn Vĩnh Phúc. “Mẹ, chú này nói đúng không?”
Vĩnh Phúc gật đầu.
Vì vậy, Hắc Bàn xoay người đi đến bên cạnh Lưu Hiết.
“Cha.”
Lúc này, trong tiếng gọi có thêm một tia không xác định.
Lưu Hiết tinh tế đánh giá nữ nhi một phen. Đứa con gái này, so với mẹ nó trông có vẻ thanh tú hơn một chút, nhưng vẫn vừa đen vừa mập.
“Con đến học đường, học được những sách gì?”
“Mới vừa đọc được nửa bộ Luận Ngữ.”
“Rất tốt, nửa bộ Luận Ngữ, có thể trị thiên hạ.” Lưu Hiết khẽ vuốt mấy cọng râu xinh đẹp của mình.
“Ta hỏi con mấy vấn đề.”
“Được, cha hỏi đi.”
“Con nói xem, nữ giới, là gì?”
Hắc Bàn không trả lời ngay. Nàng vẫn đang tường tận xem xét phụ thân mới biết này. Dáng vẻ ông cực kỳ tuấn mỹ, hơn nữa trên người còn toát ra một loại khí độ cùng sự tự tin nàng chưa thấy bao giờ. Phụ thân của nàng, chỉ trầm giọng nói một câu đã có thể làm cho ngàn vạn người lòng bàn chân phát run.
Nàng nhớ tới bức họa Hán Cao Tổ Lưu Bang trong thư phòng của lão sư, thật sự giống hệt phụ thân nàng.
“Ban Chiêu trong ‘Nữ giới’ đã nói, nữ giới, thứ nhất khiêm nhường, thứ hai phu phụ, thứ ba kính thận, thứ tư phụ hành, thứ năm chuyên tâm, thứ sáu khuất tòng, thứ bảy thúc muội.”
“Ban Chiêu nói là Ban Chiêu nói, còn con, con thấy thế nào?”
“Con nghĩ, nữ giới chính là một chữ ‘tòng’, lại thêm một chữ ‘thận’. Tòng nên tòng nhân, thận là thận hành.”
Ánh mắt Lưu Hiết sáng lên, cảm thấy từ trong con ngươi trầm tĩnh của Hắc Bàn nhìn ra được vài phần phong thái của chính mình năm đó.
“Vậy con cảm thấy, Hoàng hậu là gì?”
Hắc Bàn hơi suy nghĩ một chút. “Hoàng hậu, cũng không khác nữ giới bình thường, chẳng qua là tòng nên tòng nhân, hứa thề chết nghe theo; Thận là thận hành, làm cực kỳ thận trọng.”
Lưu Hiết vuốt râu cười to: “Tốt, tốt, không hổ là con gái của Lưu Hiết ta!”
Vĩnh Phúc thấy Lưu Hiết cười, cũng ha ha cười rộ lên.
“Hắc Bàn…. Con không có tên sao?” Lưu Hiết hỏi.
Hắc Bàn gật gật đầu: “Nương vẫn gọi con là Hắc Bàn.”
“….Được, Hắc Bàn, từ hôm nay trở đi, con có tên rồi, con tên là Lưu Kim Phượng.”
“…” Hắc Bàn khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái. “Cha, cái tên này không hay bằng Hắc Bàn.”
Lưu Hiết cắn răng. “Ta là cha ngươi.”
Hắc Bàn nhìn trộm qua mẹ nàng, mẹ nàng vẫn đang ngây ngô cười.
Vì vậy Hắc Bàn tâm không cam tình không nguyện, nói. “Kim Phượng biết rồi, cha.”
“Kim Phượng, con có biết vì sao cha đặt cho con cái tên như vậy không?”
“Cha, ngài không thích con.”
“…”
Lưu Hiết khụ một tiếng. “Kim Phượng, ta đặt cho con cái tên này, là vì con sắp trở thành con chim phượng hoàng vàng của Lưu gia ta, bay vào hoàng cung vạn trượng, trở thành người đứng đầu hậu cung, nhất quốc chi mẫu.”
Lưu Hiết nói xong lời này, liền dừng lại một chút, yên lặng chờ hai mẹ con họ phát ra tiếng la hét sợ hãi, nhưng đợi mãi cũng chẳng có gì.
Một hồi lâu, Hắc Bàn, không, Kim Phượng nhỏ giọng nói: “Mẹ, hình như trời sắp mưa, mau thu quần áo vào nhà đi.”
Vĩnh Phúc phụ họa. “Ta cũng cảm thấy sắc trời không được tốt. Nhanh lên, Hắc Bàn, con cũng tới giúp một tay đi.”
Hai mẹ con họ vừa nói chuyện vừa ôm cọc treo đồ chạy trốn vào nhà.
Lưu Hiết trợn mắt há hốc mồm.
Qua hồi lâu, ông mới nói với Trương Thiên. “Ngươi xem, có phải ta đã quyết định sai rồi không?”
Trương Thiên cung kính nói: “Quyết định của công gia, vĩnh viễn là chính xác.”
Ban đêm, Kim Phượng và Vĩnh Phúc nằm trên cùng một cái giường. Vĩnh Phúc có phần lưu luyến vuốt ve gương mặt Kim Phượng.
“Hắc Bàn, ngày mai con phải đi rồi.”
“Mẹ, con sẽ còn trở lại.”
“Ai, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại con một lần.”
“Mẹ, con không ở nhà, mẹ phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Ừ.”
“Thái Gia Cát nhà đối diện là người tốt, có cơ hội gả thì cứ gả đi.”
“Ta muốn gả, nhưng hắn hình như không muốn kết hôn.”
“Vậy chờ con làm hoàng hậu, phái binh ép hắn bái đường với mẹ.”
“Được, con gái ngoan.”
“Đúng rồi, Hắc Bàn, ta hỏi con, hôm nay con nói với cha cái gì ‘tòng’, cái gì ‘thận’, là có ý gì?”
“Mẹ, đó đều là mấy lời học giả bịa đặt ra để lừa phụ nữ thôi, mẹ đừng quan tâm đến làm gì.”
Tác giả :
Giáo Ưởng