Hoàng Hậu Lười Y Nhân
Quyển 3 - Chương 30: Gặt hái hoa lệ của lưu trục phong
EDIT: DOCKE
Dịch kiếm đi theo Hạ Lan Tuyết. Y Nhân bị Lãnh Diễm mang đi, được đưa đến tẩm cung của Lãnh Diễm.
Tẩm cung của Lãnh Diễm chia làm ba tầng trong ngoài. Bình thường, nếu người nào có chút việc gấp cần phải vào cung gặp mặt, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở đại sảnh ngoài thuộc tầng thứ nhất. Tầng thứ hai, chỉ có vài đại thần gia quyến cực kỳ thân mật mới có thể đi vào. Tầng thứ ba như thế nào, e rằng chỉ có một mình Lãnh Diễm mới biết được.
Y Nhân được an bài ở trong gian phòng thuộc tầng thứ hai, chỉ cách tầng thứ ba mấy lớp rèm mỏng. Chỉ có điều, lớp rèm này, so với hàng rào còn thâm nghiêm gấp bội. Uy tín của Lãnh Diễm ở Băng Quốc không có ai sánh bằng. Lời nói hành động của nàng, đã làm cho mọi người tôn nàng như quỷ thần. Ở Băng Quốc, vương quyền của Lãnh Diễm là chưa từng có, tựa như đã bị thần hóa. Mặc dù là đại thần được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ dám xem Lãnh Diễm là người phàm.
Bọn hắn luôn tôn nàng là nữ thần.
Cũng bởi vậy, trong suốt tám năm dài gần đây, thậm chí nàng không thể sủng ái bất cứ nam tử nào, chứ đừng nói đến chuyện thành thân. Bởi vì bất cứ ai cũng không chiếm được sự cho phép của quốc dân Băng Quốc.
Chỉ có thể thông qua hình thức đại hội kén rể lần này, chỉ có thể khiến cho tất cả quốc dân nhận biết được phong thái của nam tử ưu tú nhất thì hắn mới có tư cách cùng kề vai với nàng, ngồi lên ngôi vương cao xử bất thắng hàn (ở vị trí cao cũng không thắng được sự lạnh lẽo) này.
Cũng bởi vậy, nàng tuyệt đối, tuyệt đối không thể buông tha cho Hạ Lan Tuyết.
Mặc dù là bắt buộc.
Lãnh Diễm đã phải tịch mịch quá lâu rồi.
Y Nhân cứ như vậy bị ném lên một chiếc giường gỗ thật to. Cô tỉnh tỉnh đứng dậy, nhìn nữ vương lạnh lùng trước mặt, mím mím môi, không nói gì.
“Ngươi là người trong lòng của Viêm Hàn. Ta cùng Viêm Hàn là bạn cũ. Chỉ cần ngươi thành thành thật thật, ta sẽ không giết ngươi, còn có thể đem ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho Viêm Hàn. Nhưng nếu ngươi ra vẻ, thì chớ có trách ta không để ý đến mặt mũi của Viêm Hàn mà vô tình với ngươi.” Lãnh Diễm lừ mắt liếc cô một cái, lạnh nhạt nói.
Dù sao Y Nhân cũng không nói lời nào, chỉ gãi đầu, nhìn trời rồi ngó nghiêng xung quanh. Chỉ có điều, không hề nhìn nàng.
Lãnh Diễm nhất thời bộc phát một ngọn lửa không tên. Đang định phát tác thì đột nhiên có một tiểu cung nữ ở gian ngoài chạy vào.
Nhìn thấy Lãnh Diễm, vội vàng khấu đầu, nói: “Bệ hạ, Lưu thiếu chủ nói có chuyện gấp, mời Bệ hạ qua đó một chuyến.”
Lãnh Diễm nghiêm mặt, cũng chẳng quan tâm đến Y Nhân, phất tung áo bào, nhanh chân đi ra phía ngoài.
Trước khi đi, nàng còn lạnh lùng dặn dò một câu: “Coi chừng nàng ta.”
Lời của nàng vừa dứt, sớm đã có hai cung nữ cao lớn, thô kệch đi tới. Một trái một phải, chống nạnh đứng trước giường Y Nhân.
Y Nhân cũng không thấy khó chịu. Cô nằm xuống giường, dùng mền che đầu. Sau đó bắt đầu ngủ vùi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Y Nhân đột nhiên cảm thấy cái mũi hơi ngứa ngáy.
Cô khụt khịt mũi, đưa bàn tay nhỏ bé lên không trung quơ quơ, cố gắng đuổi đám ruồi bọ hoặc côn trùng đáng ghét nào đó đi.
Nào ngờ, đám ruồi bọ kia đặc biệt gan lỳ. Bất luận Y Nhân múa may thế nào, nó đều nhất định đậu xuống chóp mũi của cô, tỏ vẻ rất vui.
Y Nhân phát hỏa, nhắm nhanh mắt rồi nghiêng mạnh người qua. Nghĩ: Đè chết ngươi này, đồ ruồi bọ!
‘Ruồi bọ’ kia lại phản ứng thần tốc. Y Nhân vừa dùng thịt đè ruồi, thế nhưng lại không ngăn chặn được gì. Ngược lại còn nghe được một tràng tiếng đập cánh, hay nói đúng hơn là – một tràng cười.
Tiếng cười?
Y Nhân nằm úp sấp một hồi, đột nhiên cảm thấy có vẻ quỷ dị. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. Ban đầu đôi mắt chỉ hé ra một khe hở nhỏ, sau đó dần dần sáng lên. Sau đó…
Y Nhân chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, hình như chẳng thể nào hiểu được tình huống này.
“Này, tỉnh rồi à?” Nam tử trước mặt cười híp mắt, lên tiếng chào hỏi cô.
“Ơ…” Y Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào con ruồi bọ to lớn: Đôi mắt nhỏ dài, có màu xanh bích. Khuôn mặt lớn, cằm rất nhọn, tạo nên cảm giác yếu ớt nhưng xinh đẹp, lại có chút tà tà. Phải nói rằng, toàn bộ khuôn mặt đều tạo nên cảm giác tà tà. Là một đại ruồi bọ tà ác, anh tuấn.
Tuy rằng, có vẻ như, hơi quen mặt.
“Đừng đùa nữa! Ta muốn đi ngủ!” Y Nhân trải qua nỗi kinh hoàng ban đầu, đột nhiên vươn tay đẩy gương mặt của hắn ra. Sau đó nghiêng thân qua, đắp cao mền chùm kín người, tiếp tục ngủ.
Lưu Trục Phong thình lình bị quét qua hai má một chút thì ngẩn người, sau đó bật cười.
“Y Nhân!” Hắn ngừng một hồi, không thuận theo cũng không buông tha, đẩy đẩy Y Nhân: “Dậy đi, ta dẫn ngươi đi xem trò này hay lắm nè.”
Y Nhân lại đắp mền cao hơn, che kín cả đầu, không để ý đến hắn. Ai vậy chứ, chẳng biết điều gì cả, đi phiền nhiễu giấc mộng của người ta, còn ở đó mà meo meo chít chít không ngừng.
Lưu Trục Phong ý cười càng đậm. Vốn đang nằm ở bên cạnh người cô, thấy thế hắn bèn xoay người một cái, đè cả người lên người cô, đặt tay lên vai Y Nhân, dùng sức lay động, nói: “Dậy đi, dậy đi! Mau đi xem đi!”
Y Nhân bị hắn đột nhiên áp tới, bất ngờ không phòng ngự, nhất thời hết hơi. Cô lớn tiếng ho khan vài cái, sau đó xốc mền lên, nhìn Lưu Trục Phong như đang nhìn một kẻ ngốc.
Lưu Trục Phong cũng không nổi giận, cười quyến rũ như hồ ly tinh vừa mới từ trong hang chui ra.
“Y Nhân, đứng lên đi.” Hắn mê hoặc nói.
“Ngươi là ai?” Y Nhân chớp mắt mấy cái, rất không khách khí hỏi.
Lưu Trục Phong nhất thời mất hứng, khó chịu nói: “Ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi lại không nhớ rõ tên của ta sao? Thật sự là đau lòng mà.”
Y Nhân lại dùng ánh mắt liếc kẻ ngốc mà xem xét hắn, thản nhiên nói: “Ngươi có thể bước xuống trước rồi đau lòng sau có được không?”
Lưu Trục Phong cao chừng một thước tám, đè lên người Y Nhân, quả thật như ba hòn núi lớn.
“Nhưng đè thế này thật là thoải mái.” Lưu Trục Phong ra vẻ hưởng thụ, “Người ngươi thật mềm, có thể thấy được cả ngày hết ăn lại nằm, toàn thân đều là thịt.”
Y Nhân tái cả mặt.
Cô cảm thấy mình đang gặp phải kẻ điên.
“Này, ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được nguyên lý phản xạ?” Lưu Trục Phong vẫn đè trên người cô không chịu đứng lên, lại chuyển đề tài.
“Biết thì biết thôi.” Y Nhân vừa nói vừa dùng sức xô đẩy hắn ra.
Ánh mắt cũng nhìn quanh bốn phía: Vẫn là nơi cô ở trước khi chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều, hai cung nữ hẳn phải coi chừng cô, không biết vì sao lại đứng thẳng tắp tại chỗ, nhìn không chớp mắt, giống như tượng điêu khắc vậy.
“Ồ, họ đã bị ta định thân rồi. Đừng lo lắng, ngươi đi theo ta, sẽ không bị người khác phát hiện đâu. Đến tối, ta sẽ đưa ngươi trở về.” Lưu Trục Phong dường như nhận ra nghi vấn của Y Nhân, mỉm cười giải thích.
Nói xong, hắn cũng tỏ lòng từ bi, lăn xuống khỏi người cô, ngồi xếp bằng bên cạnh Y Nhân. Rất không khách khí mà nhìn Y Nhân nằm.
“Rốt cuộc muốn đi xem cái gì hả?” Y Nhân cũng vụn vặt nhớ lại lần nào đó đã gặp Lưu Trục Phong, ngồi dậy, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi.
Lưu Trục Phong trông thấy bộ dáng còn buồn ngủ của cô mà buồn cười, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Y Nhân. Sau đó dùng tay của Y Nhân để xoa xoa khóe mắt cô.
“Ghèn mắt.” Hắn nói.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó chưng hửng.
Đồ kỳ quái!
“Xem tình nhân của ngươi dũng cảm vào hang hổ, anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào.” Lưu Trục Phong từ từ nói: “Ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, cũng biết có rất nhiều người đang phải vội muốn chết.”
“Tình nhân?” Y Nhân có điểm không phản ứng kịp.
“Chẳng phải là Viêm Hàn đó sao.” Lưu Trục Phong đương nhiên nói: “Ngươi không phải nói thích hắn sao. Nếu thích, đương nhiên là tình nhân của ngươi rồi, đúng không nào?”
“Ơ…” Y Nhân gãi gãi đầu.
“… Chỉ có điều, Hạ Lan Tuyết lại là thế nào nhỉ?” Lưu Trục Phong đột nhiên áp lại gần, như cười như không hỏi.
“Ơ…” Y Nhân lại gãi gãi đầu.
“Ôi, vì sao bây giờ mọi người cứ thích làm quan hệ nam nữ phức tạp thế nhỉ?” Lưu Trục Phong chép chép miệng, sau đó lui về phía sau một chút, xoạt một cái xốc mền của Y Nhân lên, thúc giục nói: “Mặc kệ hắn có phải là tình nhân của ngươi hay không, dù sao chuyện phấn khích như vậy, không có ai đi xem với ta, thật sự rất nhàm chán. Nhanh chóng rời giường, nhanh chóng rời giường đi!”
Y Nhân bị cái giọng mè nheo của hắn làm cho đầu óc phình lên, rơi vào đường cùng. Chỉ có thể đứng lên, xoay người đi giày, lại tùy tiện vuốt vuốt tóc mấy cái, vặn mình mấy cái.
“Ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Lưu Trục Phong chặc lưỡi hai tiếng, cũng nhảy từ trên giường đáp xuống đất, nhiễu đến bên cạnh Y Nhân, tháo mớ tóc rối tung trên đầu cô ra. Những ngón tay thon dài luồn vào trong tóc, tinh tế buộc lại thành một túm. Sau đó dùng dây thừng cột cao lên, kết thành một cái đuôi ngựa chính tông.
Sau đó, hắn lại chuyển đến phía trước Y Nhân, nghiêng đầu ngắm nghía, tự đáy lòng nói: “Như vậy còn đáng yêu đó.”
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, không hiểu thế nào.
“Đừng ở đó mà sững sờ nữa, mau mau đi thôi.” Lưu Trục Phong cũng không nói nhảm nữa, vỗ vỗ tay, kéo Y Nhân ra ngoài.
“Cứ như vậy mà có thể đi ra ngoài sao?” Y Nhân tuy rằng mơ hồ, nhưng không phải ngu ngốc. Bên ngoài thủ vệ nghiêm mật như thế, chẳng lẽ bọn họ có thể nghênh ngang đi ra ngoài được sao?
“Những cơ quan cùng phương tiện ở Băng Cung đều do ta thay đổi. Không sao đâu, ngươi cứ đi theo ta là được.” Lưu Trục Phong chớp chớp mắt, ôm Y Nhân tiếp tục đi lên phía trước.
Y Nhân cũng không từ chối, ở phía sau nhắm mắt theo đuôi.
Quả nhiên, Lưu Trục Phong giống như biết ma pháp vậy. Bọn họ cứ như vậy nghênh ngang đi qua trước mặt hai cung nữ bị định thân kia. Khi đi đến cửa, chân pháp của Lưu Trục Phong bỗng nhoáng lên một cái. Y Nhân cũng không thấy rõ hắn làm như thế nào, nhưng cảnh tượng trước mắt giống như đột nhiên thay đổi. Trước mặt bọn họ xuất hiện một bậc thanh thông xuống tầng ngầm. Lúc đặt chân bước lên, giống như còn có cảm giác chất gỗ rất thật, không giống ảo giác. Cứ như vậy đi theo những bậc thang quanh co khúc khuỷu xuống phía dưới, một chốc lại đi lên phía trước. Ánh sáng giảm dần. Bọn họ vừa mới vào cửa đã bị đẩy tới chỗ thật xa, như đi trên đường núi, bắt đầu phập phồng.
Y Nhân gần như không thấy rõ cảnh tượng trước sau, giống như đang đi trên vách núi cheo leo trong cảnh tối lửa tắt đèn vậy. Mà thứ duy nhất có thể tin cậy, chính là bàn tay luôn nắm chặt tay mình.
Còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lưu Trục Phong.
“Viêm Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong bóng đêm, Y Nhân hỏi.
“Không có chuyện gì. Nhưng Vũ gia đi khắp nơi nói với người ta, là Liễu Khê của Thiên Triều bắt cóc ngươi đi. Viêm Hàn liền đi tìm sứ giả Thiên Triều lý luận. Cái tên sứ giả Thiên Triều Hạ Ngọc kia, đại khái là hơi xúc động một chút. Hai bên nói qua nói lại một hồi, không biết thế nào lại bắt đầu giằng co…Một câu hai lời nói không rõ ràng được. Dù sao, hiện trường không phải đùa chơi, đến đó rồi ngươi sẽ biết.”
Lúc Lưu Trục Phong nói những lời này, toàn giọng bộ đều hưng trí dạt dào. Thật giống một đứa trẻ vừa mới tìm được một món đồ chơi cực thích.
Dịch kiếm đi theo Hạ Lan Tuyết. Y Nhân bị Lãnh Diễm mang đi, được đưa đến tẩm cung của Lãnh Diễm.
Tẩm cung của Lãnh Diễm chia làm ba tầng trong ngoài. Bình thường, nếu người nào có chút việc gấp cần phải vào cung gặp mặt, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở đại sảnh ngoài thuộc tầng thứ nhất. Tầng thứ hai, chỉ có vài đại thần gia quyến cực kỳ thân mật mới có thể đi vào. Tầng thứ ba như thế nào, e rằng chỉ có một mình Lãnh Diễm mới biết được.
Y Nhân được an bài ở trong gian phòng thuộc tầng thứ hai, chỉ cách tầng thứ ba mấy lớp rèm mỏng. Chỉ có điều, lớp rèm này, so với hàng rào còn thâm nghiêm gấp bội. Uy tín của Lãnh Diễm ở Băng Quốc không có ai sánh bằng. Lời nói hành động của nàng, đã làm cho mọi người tôn nàng như quỷ thần. Ở Băng Quốc, vương quyền của Lãnh Diễm là chưa từng có, tựa như đã bị thần hóa. Mặc dù là đại thần được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ dám xem Lãnh Diễm là người phàm.
Bọn hắn luôn tôn nàng là nữ thần.
Cũng bởi vậy, trong suốt tám năm dài gần đây, thậm chí nàng không thể sủng ái bất cứ nam tử nào, chứ đừng nói đến chuyện thành thân. Bởi vì bất cứ ai cũng không chiếm được sự cho phép của quốc dân Băng Quốc.
Chỉ có thể thông qua hình thức đại hội kén rể lần này, chỉ có thể khiến cho tất cả quốc dân nhận biết được phong thái của nam tử ưu tú nhất thì hắn mới có tư cách cùng kề vai với nàng, ngồi lên ngôi vương cao xử bất thắng hàn (ở vị trí cao cũng không thắng được sự lạnh lẽo) này.
Cũng bởi vậy, nàng tuyệt đối, tuyệt đối không thể buông tha cho Hạ Lan Tuyết.
Mặc dù là bắt buộc.
Lãnh Diễm đã phải tịch mịch quá lâu rồi.
Y Nhân cứ như vậy bị ném lên một chiếc giường gỗ thật to. Cô tỉnh tỉnh đứng dậy, nhìn nữ vương lạnh lùng trước mặt, mím mím môi, không nói gì.
“Ngươi là người trong lòng của Viêm Hàn. Ta cùng Viêm Hàn là bạn cũ. Chỉ cần ngươi thành thành thật thật, ta sẽ không giết ngươi, còn có thể đem ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho Viêm Hàn. Nhưng nếu ngươi ra vẻ, thì chớ có trách ta không để ý đến mặt mũi của Viêm Hàn mà vô tình với ngươi.” Lãnh Diễm lừ mắt liếc cô một cái, lạnh nhạt nói.
Dù sao Y Nhân cũng không nói lời nào, chỉ gãi đầu, nhìn trời rồi ngó nghiêng xung quanh. Chỉ có điều, không hề nhìn nàng.
Lãnh Diễm nhất thời bộc phát một ngọn lửa không tên. Đang định phát tác thì đột nhiên có một tiểu cung nữ ở gian ngoài chạy vào.
Nhìn thấy Lãnh Diễm, vội vàng khấu đầu, nói: “Bệ hạ, Lưu thiếu chủ nói có chuyện gấp, mời Bệ hạ qua đó một chuyến.”
Lãnh Diễm nghiêm mặt, cũng chẳng quan tâm đến Y Nhân, phất tung áo bào, nhanh chân đi ra phía ngoài.
Trước khi đi, nàng còn lạnh lùng dặn dò một câu: “Coi chừng nàng ta.”
Lời của nàng vừa dứt, sớm đã có hai cung nữ cao lớn, thô kệch đi tới. Một trái một phải, chống nạnh đứng trước giường Y Nhân.
Y Nhân cũng không thấy khó chịu. Cô nằm xuống giường, dùng mền che đầu. Sau đó bắt đầu ngủ vùi.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Y Nhân đột nhiên cảm thấy cái mũi hơi ngứa ngáy.
Cô khụt khịt mũi, đưa bàn tay nhỏ bé lên không trung quơ quơ, cố gắng đuổi đám ruồi bọ hoặc côn trùng đáng ghét nào đó đi.
Nào ngờ, đám ruồi bọ kia đặc biệt gan lỳ. Bất luận Y Nhân múa may thế nào, nó đều nhất định đậu xuống chóp mũi của cô, tỏ vẻ rất vui.
Y Nhân phát hỏa, nhắm nhanh mắt rồi nghiêng mạnh người qua. Nghĩ: Đè chết ngươi này, đồ ruồi bọ!
‘Ruồi bọ’ kia lại phản ứng thần tốc. Y Nhân vừa dùng thịt đè ruồi, thế nhưng lại không ngăn chặn được gì. Ngược lại còn nghe được một tràng tiếng đập cánh, hay nói đúng hơn là – một tràng cười.
Tiếng cười?
Y Nhân nằm úp sấp một hồi, đột nhiên cảm thấy có vẻ quỷ dị. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra. Ban đầu đôi mắt chỉ hé ra một khe hở nhỏ, sau đó dần dần sáng lên. Sau đó…
Y Nhân chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, hình như chẳng thể nào hiểu được tình huống này.
“Này, tỉnh rồi à?” Nam tử trước mặt cười híp mắt, lên tiếng chào hỏi cô.
“Ơ…” Y Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào con ruồi bọ to lớn: Đôi mắt nhỏ dài, có màu xanh bích. Khuôn mặt lớn, cằm rất nhọn, tạo nên cảm giác yếu ớt nhưng xinh đẹp, lại có chút tà tà. Phải nói rằng, toàn bộ khuôn mặt đều tạo nên cảm giác tà tà. Là một đại ruồi bọ tà ác, anh tuấn.
Tuy rằng, có vẻ như, hơi quen mặt.
“Đừng đùa nữa! Ta muốn đi ngủ!” Y Nhân trải qua nỗi kinh hoàng ban đầu, đột nhiên vươn tay đẩy gương mặt của hắn ra. Sau đó nghiêng thân qua, đắp cao mền chùm kín người, tiếp tục ngủ.
Lưu Trục Phong thình lình bị quét qua hai má một chút thì ngẩn người, sau đó bật cười.
“Y Nhân!” Hắn ngừng một hồi, không thuận theo cũng không buông tha, đẩy đẩy Y Nhân: “Dậy đi, ta dẫn ngươi đi xem trò này hay lắm nè.”
Y Nhân lại đắp mền cao hơn, che kín cả đầu, không để ý đến hắn. Ai vậy chứ, chẳng biết điều gì cả, đi phiền nhiễu giấc mộng của người ta, còn ở đó mà meo meo chít chít không ngừng.
Lưu Trục Phong ý cười càng đậm. Vốn đang nằm ở bên cạnh người cô, thấy thế hắn bèn xoay người một cái, đè cả người lên người cô, đặt tay lên vai Y Nhân, dùng sức lay động, nói: “Dậy đi, dậy đi! Mau đi xem đi!”
Y Nhân bị hắn đột nhiên áp tới, bất ngờ không phòng ngự, nhất thời hết hơi. Cô lớn tiếng ho khan vài cái, sau đó xốc mền lên, nhìn Lưu Trục Phong như đang nhìn một kẻ ngốc.
Lưu Trục Phong cũng không nổi giận, cười quyến rũ như hồ ly tinh vừa mới từ trong hang chui ra.
“Y Nhân, đứng lên đi.” Hắn mê hoặc nói.
“Ngươi là ai?” Y Nhân chớp mắt mấy cái, rất không khách khí hỏi.
Lưu Trục Phong nhất thời mất hứng, khó chịu nói: “Ta quan tâm ngươi như vậy, ngươi lại không nhớ rõ tên của ta sao? Thật sự là đau lòng mà.”
Y Nhân lại dùng ánh mắt liếc kẻ ngốc mà xem xét hắn, thản nhiên nói: “Ngươi có thể bước xuống trước rồi đau lòng sau có được không?”
Lưu Trục Phong cao chừng một thước tám, đè lên người Y Nhân, quả thật như ba hòn núi lớn.
“Nhưng đè thế này thật là thoải mái.” Lưu Trục Phong ra vẻ hưởng thụ, “Người ngươi thật mềm, có thể thấy được cả ngày hết ăn lại nằm, toàn thân đều là thịt.”
Y Nhân tái cả mặt.
Cô cảm thấy mình đang gặp phải kẻ điên.
“Này, ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được nguyên lý phản xạ?” Lưu Trục Phong vẫn đè trên người cô không chịu đứng lên, lại chuyển đề tài.
“Biết thì biết thôi.” Y Nhân vừa nói vừa dùng sức xô đẩy hắn ra.
Ánh mắt cũng nhìn quanh bốn phía: Vẫn là nơi cô ở trước khi chìm vào giấc ngủ. Chỉ có điều, hai cung nữ hẳn phải coi chừng cô, không biết vì sao lại đứng thẳng tắp tại chỗ, nhìn không chớp mắt, giống như tượng điêu khắc vậy.
“Ồ, họ đã bị ta định thân rồi. Đừng lo lắng, ngươi đi theo ta, sẽ không bị người khác phát hiện đâu. Đến tối, ta sẽ đưa ngươi trở về.” Lưu Trục Phong dường như nhận ra nghi vấn của Y Nhân, mỉm cười giải thích.
Nói xong, hắn cũng tỏ lòng từ bi, lăn xuống khỏi người cô, ngồi xếp bằng bên cạnh Y Nhân. Rất không khách khí mà nhìn Y Nhân nằm.
“Rốt cuộc muốn đi xem cái gì hả?” Y Nhân cũng vụn vặt nhớ lại lần nào đó đã gặp Lưu Trục Phong, ngồi dậy, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi.
Lưu Trục Phong trông thấy bộ dáng còn buồn ngủ của cô mà buồn cười, đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Y Nhân. Sau đó dùng tay của Y Nhân để xoa xoa khóe mắt cô.
“Ghèn mắt.” Hắn nói.
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó chưng hửng.
Đồ kỳ quái!
“Xem tình nhân của ngươi dũng cảm vào hang hổ, anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào.” Lưu Trục Phong từ từ nói: “Ngươi mất tích nhiều ngày như vậy, cũng biết có rất nhiều người đang phải vội muốn chết.”
“Tình nhân?” Y Nhân có điểm không phản ứng kịp.
“Chẳng phải là Viêm Hàn đó sao.” Lưu Trục Phong đương nhiên nói: “Ngươi không phải nói thích hắn sao. Nếu thích, đương nhiên là tình nhân của ngươi rồi, đúng không nào?”
“Ơ…” Y Nhân gãi gãi đầu.
“… Chỉ có điều, Hạ Lan Tuyết lại là thế nào nhỉ?” Lưu Trục Phong đột nhiên áp lại gần, như cười như không hỏi.
“Ơ…” Y Nhân lại gãi gãi đầu.
“Ôi, vì sao bây giờ mọi người cứ thích làm quan hệ nam nữ phức tạp thế nhỉ?” Lưu Trục Phong chép chép miệng, sau đó lui về phía sau một chút, xoạt một cái xốc mền của Y Nhân lên, thúc giục nói: “Mặc kệ hắn có phải là tình nhân của ngươi hay không, dù sao chuyện phấn khích như vậy, không có ai đi xem với ta, thật sự rất nhàm chán. Nhanh chóng rời giường, nhanh chóng rời giường đi!”
Y Nhân bị cái giọng mè nheo của hắn làm cho đầu óc phình lên, rơi vào đường cùng. Chỉ có thể đứng lên, xoay người đi giày, lại tùy tiện vuốt vuốt tóc mấy cái, vặn mình mấy cái.
“Ngươi có phải là nữ nhân không vậy?” Lưu Trục Phong chặc lưỡi hai tiếng, cũng nhảy từ trên giường đáp xuống đất, nhiễu đến bên cạnh Y Nhân, tháo mớ tóc rối tung trên đầu cô ra. Những ngón tay thon dài luồn vào trong tóc, tinh tế buộc lại thành một túm. Sau đó dùng dây thừng cột cao lên, kết thành một cái đuôi ngựa chính tông.
Sau đó, hắn lại chuyển đến phía trước Y Nhân, nghiêng đầu ngắm nghía, tự đáy lòng nói: “Như vậy còn đáng yêu đó.”
Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, không hiểu thế nào.
“Đừng ở đó mà sững sờ nữa, mau mau đi thôi.” Lưu Trục Phong cũng không nói nhảm nữa, vỗ vỗ tay, kéo Y Nhân ra ngoài.
“Cứ như vậy mà có thể đi ra ngoài sao?” Y Nhân tuy rằng mơ hồ, nhưng không phải ngu ngốc. Bên ngoài thủ vệ nghiêm mật như thế, chẳng lẽ bọn họ có thể nghênh ngang đi ra ngoài được sao?
“Những cơ quan cùng phương tiện ở Băng Cung đều do ta thay đổi. Không sao đâu, ngươi cứ đi theo ta là được.” Lưu Trục Phong chớp chớp mắt, ôm Y Nhân tiếp tục đi lên phía trước.
Y Nhân cũng không từ chối, ở phía sau nhắm mắt theo đuôi.
Quả nhiên, Lưu Trục Phong giống như biết ma pháp vậy. Bọn họ cứ như vậy nghênh ngang đi qua trước mặt hai cung nữ bị định thân kia. Khi đi đến cửa, chân pháp của Lưu Trục Phong bỗng nhoáng lên một cái. Y Nhân cũng không thấy rõ hắn làm như thế nào, nhưng cảnh tượng trước mắt giống như đột nhiên thay đổi. Trước mặt bọn họ xuất hiện một bậc thanh thông xuống tầng ngầm. Lúc đặt chân bước lên, giống như còn có cảm giác chất gỗ rất thật, không giống ảo giác. Cứ như vậy đi theo những bậc thang quanh co khúc khuỷu xuống phía dưới, một chốc lại đi lên phía trước. Ánh sáng giảm dần. Bọn họ vừa mới vào cửa đã bị đẩy tới chỗ thật xa, như đi trên đường núi, bắt đầu phập phồng.
Y Nhân gần như không thấy rõ cảnh tượng trước sau, giống như đang đi trên vách núi cheo leo trong cảnh tối lửa tắt đèn vậy. Mà thứ duy nhất có thể tin cậy, chính là bàn tay luôn nắm chặt tay mình.
Còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lưu Trục Phong.
“Viêm Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong bóng đêm, Y Nhân hỏi.
“Không có chuyện gì. Nhưng Vũ gia đi khắp nơi nói với người ta, là Liễu Khê của Thiên Triều bắt cóc ngươi đi. Viêm Hàn liền đi tìm sứ giả Thiên Triều lý luận. Cái tên sứ giả Thiên Triều Hạ Ngọc kia, đại khái là hơi xúc động một chút. Hai bên nói qua nói lại một hồi, không biết thế nào lại bắt đầu giằng co…Một câu hai lời nói không rõ ràng được. Dù sao, hiện trường không phải đùa chơi, đến đó rồi ngươi sẽ biết.”
Lúc Lưu Trục Phong nói những lời này, toàn giọng bộ đều hưng trí dạt dào. Thật giống một đứa trẻ vừa mới tìm được một món đồ chơi cực thích.
Tác giả :
Mỗ R